Thiên Địa Chí Công

Chương 6: Chủ nhân động Chân Khư (1)

Vô Ưu 95

04/02/2024

Đạo mạch là cơ sở của tu hành. “Đạo” này không phải môn đạo, mà là đại đạo (1). Bất luận là Nho đạo, binh pháp hoặc tu luyện trường phái nào khác, cũng đều phải xem đạo mạch là con đường đầu tiên đế tu hành.

(1) Ý nói đạo ở đây không phải chỉ là cánh cửa nhỏ bé mà là cả một con đường rộng lớn.

ở thời đại Viễn cổ, cái gọi là hạt giống tu hành, chính là hạng người trời sinh đã tự hiển đạo mạch. Nhưng Nhân tộc không hề lấy thiên phú để quyết định cả đời, Khai Mạch đan chính là một trong những phương pháp giải quyết tư chất tu hành.

Mượn dùng sức mạnh của đan dược, hiến hóa đạo mạch của thân thể. Cũng có thể kích phát sinh cơ thiên địa, bồi bổ nhục thân, đưa vào khí huyết, từ đó bắt đầu bước lên đường tu hành.

Nói tới thì, so với những khí cụ đã bị nổ tung kia của Tả Quang Liệt thì Khai Mạch đan cũng chẳng thế tính là trân quý.

Nhưng đối với tên ăn mày đã lâm vào dường cùng này mà nói, thì đây là chìa khóa duy nhất mở ra bảo tàng trong nhục thân của hắn.

Thiên cổ gian nan duy nhất tử, mệnh đáo tuyệt dồ khất thiên ân! (2)

(2) Dịch nghĩa: từ xưa đến nay thứ khó khăn nhất chính là cái chết, khi tính mạng đã đến đường cùng thì xin ân đức từ trời cao.

Bây giờ, tên ăn mày đã lấy được chìa khóa hy vọng của hắn.

Hắn vô cùng thành kính, dùng hai tay run rẩy nâng bình ngọc, đưa đôi môi run rẩy nhắm ngay miệng bình, ngửa đầu ngã xuống!

Bên cạnh là đạo quán đã đổ nát im ắng, xa xa là xác của nhóm người ăn xin, bên người là xương thịt vỡ vụn.

Giờ phút này, ánh tà dương da sắp lặn, mây trên trời thưa thớt, thi thế la liệt nơi hoang dã còn tên khất cái bệnh tật thì đang uống đan dược.

Khai Mạch đan lãn xuống đầu lưỡi, hóa thành một dòng nước ấm theo họng xuống, tản ra khắp toàn thân.

Tên ăn mày khép hờ hai mắt, giờ phút này, có hàng ngàn hình ảnh đang hiện ra trong đầu hắn.

Quang năm cố gắng, xuân thu luyện kiếm.

Lùng bắt đạo tặc, chém giết tội phạm.



Đến cuối cùng hắn một người một kiếm thoát ra khỏi vòng vây của bầy phỉ tặc Tây Sơn, toàn thân đều là máu.

Lúc này mới đổi lây được một viên Khai Mạch đan.

Hắn đã phải dùng bao nhiêu năm de tới gần thế giới siêu phàm?

Hắn dùng hết toàn lực để phấn đấu, khồng giây phút nào là dừng vật lộn cùng đấu tranh đế tiến lên,

hắn đã phải như thế nào mới đi được tới bước này?

Mẹ chết sớm, phụ thân bị bệnh nặng rồi chết cũng tiêu tán hết chút tài sản ít ỏi còn lại trong nhà.

Hắn một thân một mình, giãy dụa cầu sinh.

Từ ngàn dặm tranh đua mới thi được vào đạo viện, trăm cay ngàn đắng dọc chiếm ngôi đầu bảng trong sự cạnh tranh khốc liệt ở ngoại viện, cuối cùng, mới lần đầu tiên lấy được chìa khóa đến thế giới siêu phàm.

Thế nhưng viên Khai Mạch đan kia lại bị người hắn tín nhiệm nhất cướp đi.

Hạ độc, vây giết.

Hắn liều chết giết ra một con đường sống, vì để tránh bị truy sát mới lần vào trong đám người ăn mày này.

Vốn định chờ đợi thời cơ, nhưng thân thế đa không cách nào kiên kỳ tiếp được.

Hắn càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng chỉ có thế vô vọng nằm ở trên chiếc bàn đầy rơm rạ, yên lặng chờ chết.

Hắn cố kéo thân thế yếu ớt đi ra chiến trường tìm kiếm, chỉ là vì sự không cam tâm trong lòng, nhưng không nghĩ tới, có thể nhặt được một viên Khai Mạch đan!

Vì sao tồn tại mạnh như Tả Quang Liệt lại mang theo một viên Khai Mạch đan bên người, nguyên nhân trong chuyện này cũng đã bị chôn theo khi

truyền kỳ của hắn kết thúc, chẳng ai có thế biết được.

Nhưng câu chuyện về tên ăn mày lại bởi vì vậy mà tiếp diễn.



Người ta thường nói vận mệnh khó dò, cùng lắm cũng đến thế này mà thôi.

Tên mày ổn định tâm thần, cảm thụ sự biến hóa khó có thể hình dung trong thân thể.

Hắn cảm giác được, từ các ngõ ngách trong thân thể mình tản ra một nguồn sức mạnh ấm áp, dùng cách thức nào đó mà hắn không cách nào hiểu được “dạo chơi” qua thân thế, cuối cùng hội tụ ở cột sống của hắn.

Quá trình này vừa chậm chạp vừa rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, có một luồng sức mạnh yếu ớt chạy lên từ xương cụt của hắn, di chuyển theo sống lưng chạy lên. cảm giác này giống như có một con giun nhỏ, bơi ngược dòng sông mà lên.

Quá trình này rất khó khăn, nhưng sức mạnh ấm áp truyền đến từ các bộ phận trong thân thể khồng ngừng tiếp sức cho nó… Cuối cùng “con giun nhỏ” này cũng vượt qua được quãng đường dài đăng đẵng của sống lưng, đi thẳng vào thiên linh!

Kỳ tích xảy ra.

Hắn tựa như nhìn thấy ánh sáng ở trong thân thể.

Từ tứ chi bách hài, từ mỗi một góc trong thân thể đều bộc phát ra sự ấm áp.

Hắn không còn cảm thấy lạnh, không còn cảm thấy yếu ớt, không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Đạo mạch đã hiện, sinh cơ được bồi bổ.

Tên ăn mày mở hai mắt ra, con ngươi lấp lánh có thần.

Hắn cảm thấy trên người mình tràn trề sức mạnh, cuối cùng, hắn đã có thế nắm giữ được số mạng một lần nữa!

Đạo mạch của hắn đã hiến hiện, mặc dù đạo mạch chân linh chỉ mới là một “con giun” rất nhỏ, nhưng điều này cũng mang ý nghĩa rằng hắn đã có thể chính thức bước vào con đường siêu phàm.

Phi thiên, độn địa, xuất nhập thanh minh đã không còn chỉ là ước mơ không thế với tới được!

Một ngày kia, chuyện mà những đại nhân vật như Công Dương Bạch, Mặc Kinh Vũ, thậm chí là cả Tả Quang Liệt… có thể làm, hắn cũng có thể!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Chí Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook