Chương 36
Vô Ưu 95
04/02/2024
Đương nhiên Phương Hạc Linh rất đắc ý, dù sao trước đó Đống A cũng đã
nói, đạo huân của nhiệm vụ sẽ chia một chín. Khương Vọng rõ ràng không
có thu hoạch gì, bọn họ lại mang theo một bằng chứng sống trở về. Đây
chính là kéo ra bước chênh lệch đầu tiên.
Không bao lâu sau, Đổng A mặc đạo bào màu đen liền dẫn Lê Kiếm Thu nhanh chân đi ra.
Ánh mắt Phương Hạc Linh tràn đầy mong chờ nghênh đón, Lê Kiếm Thu lắc đầu.
Đống A nói: “Hồn phách người này có khuyết, bản tọa cũng chỉ sưu được một chút đoạn ngắn rải rác, không có ích gì.”
Phương Hạc Linh lại cướp lời, thể hiện: “Phòng bị chu toàn như thế, phía sau những người này, nhất định có một tổ chức nghiêm ngặt! Việc này chắc chắn không đơn giản!”
Đổng A không tỏ thái độ, chỉ là nhìn về phía Trương Lâm Xuyên.
Thế là Trương Lâm Xuyên liền kể lại mọi chuyện phát sinh ở trấn Đường Xá, không hề thêm bớt chút gì. về phần chi tiết hai lần chiến đấu của Khương Vọng cùng yêu nhân mặt trắng, Đổng A không hỏi, Khương Vọng cũng không nói.
Hắn chính là đệ tử Đạo viện, cũng không
phải phạm nhân, không cần thụ thẩm.
Đổng A nghe xong, chỉ là gật đầu nói: “Khương Vọng không tồi.”
Lời này nghe thì lãnh đạm, nhưng ở trong tai người biết rõ tính cách Đống A, đã là sự khen ngợi khó có được.
Nhiệm vụ lần này, cả hai đội do Trương Lâm Xuyên cùng Lê Kiếm Thu dần đều đưa ra manh mối mới, nhưng cũng đều đã đứt đoạn, nhiệm vụ tự nhiên không thể tính là thành công. Nhưng Đống A phân phổi cho bọn họ mỗi người năm điếm đạo huân đế khích lệ.
Đối với Trương Lâm Xuyên cùng Lê Kiếm Thu mà nói, bọn họ vốn dĩ cũng chỉ là dẫn dắt sư đệ mới tiếp xúc nhiệm vụ nhập phẩm, có được thu hoạch thì tốt, không có cũng không sao. Lúc trước sư huynh của bọn họ cũng dẫn dắt như vậy.
Nhưng đối Khương Vọng cùng Phương Hạc Linh mà nói, năm điểm đạo huân cũng không tính là ít, cái này tương đương với việc hoàn thành nửa nhiệm vụ cấp thấp nhất là cửu phẩm.
Nhiệm vụ cửu phẩm được công huân từ 10 điểm đến 100 điểm, nhiệm vụ Bát phấm từ 100 điểm đến 500 điểm, tuỳ theo độ khó của nhiệm vụ mà có sự khác biệt.
Đống A làm việc dứt khoát, sau khi phán định nhiệm vụ lần này đã tạm thời kết thúc, liền
cho đệ tử rời đi.
Xong việc, Phương Hạc Linh thúc giục Trương Lâm Xuyên cùng Lê Kiếm Thu đi uống vài chén. Khương Vọng nghĩ nghĩ, quyết định đi đến Đạo Huân điện xem thử.
Đạo Huân Điện nằm đổi lập với Tự Điện (1), từ đó có thế thấy được tầm quan trọng của nó.
(1) Tự Điện: điện cúng tế.
Cả tòa cung điện trống rỗng không có vật khác, chỉ có bảng Đạo Huân mịt mờ thanh quang (1) treo ở trên bàn thờ.
(1) Thanh quang: ánh sáng trong trẻo
Nơi này không có ai trông coi, bởi vì bảng Đạo Huân tự có lực tự vệ. Bản thân nó chính là Linh Bảo, hoặc là nói chuấn xác hơn, tấm bảng được cung phụng bên trong Đạo Huân Điện của Đạo viện thành Phong Lâm này, chính là bảng con của bảng Đạo Huân bên trong Quốc Đạo viện nhận hương hỏa của cả nước.
Khương Vọng đặc biệt tới một chuyến, chỉ là muốn mở mang tầm mắt mà thôi.
Trước bảng Đạo Huân có một đạo sĩ ma y Trung đẳng đứng đấy, hai tay khép tại trước người, đối diện bảng danh sách xuất thần.
Khương Vọng đứng ở phía sau nên không
nhìn thấy mặt của y, có điều, trong nội viện, phàm là người Khương Vọng không thì chắc chắn tu vi đều cao hơn hắn.
Bởi vì, bọn họ đều là sư huynh của hắn.
Khương Vọng cũng không đi quấy rầy, tự mình đi về phía bảng Đạo Huân, tập trung tinh thần, chăm chú nhìn bảng danh sách, có ánh sáng xanh nhẹ nhàng gợn sóng, rất nhiều tin tức liền chảy vào trong lòng.
Đây chỉ là bảng danh sách con, nên cũng chỉ có thể nhìn thấy tin tức liên quan đến Đạo viện thành Phong Lâm. Nghe nói bản thể của bảng Đạo Huân bao hàm mọi thứ, không gì không biết. Nhưng cái đó đối Khương Vọng mà nói, vẫn rất là xa xôi.
Trên bảng con của Đạo viện thành Phong Lâm này có không ít lựa chọn trao đổ, đủ để cho Khương Vọng nhìn hoa cả mắt. Có điều, giá cả những mục có thể trao đổi quả thực khiến hắn muốn quay đầu bước đi.
Rẻ nhất là Khai Mạch Đan, cần 100 đạo huân để đổi một viên, giá trị của nó đương nhiên không chỉ như thế, có điều, bọn họ là đệ tử của Đạo viện, Đạo môn cũng có ưu đãi nhất định. Đổi viên Khai Mạch đan thứ hai thì cần đến 1500 điểm đạo huân. Lúc này mới hẳn là giá cả chân chính của Khai Mạch Đan.
Trừ nó ra, muốn có một thanh pháp kiếm rẻ nhất, cũng phải 500 đạo huân trở lên!
Khương Vọng nhìn qua năm điểm đạo huân của mình… ừm, chuyến này của hắn chỉ là vì mở rộng tầm mắt.
Cái gọi là bảng Đạo Huân, đã là bảng danh sách, vậy tự nhiên liền có xếp hạng. Lúc này Khương Vọng mới phát hiện, Trương Lâm Xuyên mà hắn thấy sâu không lường được, trên bảng Đạo Huân con của thành Phong Lâm trên chỉ xếp thứ ba.
Người xếp thứ hai tên là Ngụy Nghiễm, cũng không phải là đệ tử Đạo viện, mà là một võ quan vệ quân bên trong thành. Từ tên của gã mà nghĩ, nói không chừng có quan hệ gì đó với Ngụy Khứ Tật cũng nên.
Mà người có 1300 điểm đạo huân, xếp hạng thứ nhất tên là Chúc Duy Ngã, chính là đại sư huynh mà toàn bộ Đạo viện thành Phong công nhận, là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Khương Vọng cũng chỉ mới nghe đến tên y, chưa từng thấy mặt.
Phải biết, Ngụy Nghiễm xếp hạng thứ hai đạo huân chỉ vẻn vẹn 700 điếm, chỉ hơn Trương Lâm Xuyên chút ít, đều bị Chúc Duy Ngã bỏ xa tít.
Khương Vọng lại nhìn tiếp xuống dưới, tại vị trí thứ mười bảy nhìn thấy tên Lê Kiếm Thu, liên
kết cùng bảng Đạo Huân liền bị cắt đứt.
“Sư đệ mới nhập môn?”
Vị sư huynh lúc nãy tựa hồ cố ý chờ hắn.
Khương Vọng nghe tiếng quay đầu, thế là nhìn thấy một gương mặt tươi cười ôn nhu.
“Chào sư huynh, tại hạ Khương Vọng, mới vào nội môn không lâu.”
“Chào đệ, ta là Vương Trường Tường.” Dung mạo Vương Trường Tường cũng không xuất chúng, nhưng nụ cười trên mặt khiến y trông có vẻ vô cùng thân thiết: “Vậy lần sau gặp lại.”
“Tạm biệt.” Trong lòng Khương Vọng hơi động, vừa tra qua bảng Đạo Huân, người này xếp hạng thứ bảy, đứng trước Lê Kiếm Thu một khoảng xa.
Đương nhiên bảng Đạo Huân chỉ thống kê đạo huân, mà không phải thực lực cá nhân. Nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói, nó quả thưc cũnq có thể phản ánh môt vài thứ.
Không bao lâu sau, Đổng A mặc đạo bào màu đen liền dẫn Lê Kiếm Thu nhanh chân đi ra.
Ánh mắt Phương Hạc Linh tràn đầy mong chờ nghênh đón, Lê Kiếm Thu lắc đầu.
Đống A nói: “Hồn phách người này có khuyết, bản tọa cũng chỉ sưu được một chút đoạn ngắn rải rác, không có ích gì.”
Phương Hạc Linh lại cướp lời, thể hiện: “Phòng bị chu toàn như thế, phía sau những người này, nhất định có một tổ chức nghiêm ngặt! Việc này chắc chắn không đơn giản!”
Đổng A không tỏ thái độ, chỉ là nhìn về phía Trương Lâm Xuyên.
Thế là Trương Lâm Xuyên liền kể lại mọi chuyện phát sinh ở trấn Đường Xá, không hề thêm bớt chút gì. về phần chi tiết hai lần chiến đấu của Khương Vọng cùng yêu nhân mặt trắng, Đổng A không hỏi, Khương Vọng cũng không nói.
Hắn chính là đệ tử Đạo viện, cũng không
phải phạm nhân, không cần thụ thẩm.
Đổng A nghe xong, chỉ là gật đầu nói: “Khương Vọng không tồi.”
Lời này nghe thì lãnh đạm, nhưng ở trong tai người biết rõ tính cách Đống A, đã là sự khen ngợi khó có được.
Nhiệm vụ lần này, cả hai đội do Trương Lâm Xuyên cùng Lê Kiếm Thu dần đều đưa ra manh mối mới, nhưng cũng đều đã đứt đoạn, nhiệm vụ tự nhiên không thể tính là thành công. Nhưng Đống A phân phổi cho bọn họ mỗi người năm điếm đạo huân đế khích lệ.
Đối với Trương Lâm Xuyên cùng Lê Kiếm Thu mà nói, bọn họ vốn dĩ cũng chỉ là dẫn dắt sư đệ mới tiếp xúc nhiệm vụ nhập phẩm, có được thu hoạch thì tốt, không có cũng không sao. Lúc trước sư huynh của bọn họ cũng dẫn dắt như vậy.
Nhưng đối Khương Vọng cùng Phương Hạc Linh mà nói, năm điểm đạo huân cũng không tính là ít, cái này tương đương với việc hoàn thành nửa nhiệm vụ cấp thấp nhất là cửu phẩm.
Nhiệm vụ cửu phẩm được công huân từ 10 điểm đến 100 điểm, nhiệm vụ Bát phấm từ 100 điểm đến 500 điểm, tuỳ theo độ khó của nhiệm vụ mà có sự khác biệt.
Đống A làm việc dứt khoát, sau khi phán định nhiệm vụ lần này đã tạm thời kết thúc, liền
cho đệ tử rời đi.
Xong việc, Phương Hạc Linh thúc giục Trương Lâm Xuyên cùng Lê Kiếm Thu đi uống vài chén. Khương Vọng nghĩ nghĩ, quyết định đi đến Đạo Huân điện xem thử.
Đạo Huân Điện nằm đổi lập với Tự Điện (1), từ đó có thế thấy được tầm quan trọng của nó.
(1) Tự Điện: điện cúng tế.
Cả tòa cung điện trống rỗng không có vật khác, chỉ có bảng Đạo Huân mịt mờ thanh quang (1) treo ở trên bàn thờ.
(1) Thanh quang: ánh sáng trong trẻo
Nơi này không có ai trông coi, bởi vì bảng Đạo Huân tự có lực tự vệ. Bản thân nó chính là Linh Bảo, hoặc là nói chuấn xác hơn, tấm bảng được cung phụng bên trong Đạo Huân Điện của Đạo viện thành Phong Lâm này, chính là bảng con của bảng Đạo Huân bên trong Quốc Đạo viện nhận hương hỏa của cả nước.
Khương Vọng đặc biệt tới một chuyến, chỉ là muốn mở mang tầm mắt mà thôi.
Trước bảng Đạo Huân có một đạo sĩ ma y Trung đẳng đứng đấy, hai tay khép tại trước người, đối diện bảng danh sách xuất thần.
Khương Vọng đứng ở phía sau nên không
nhìn thấy mặt của y, có điều, trong nội viện, phàm là người Khương Vọng không thì chắc chắn tu vi đều cao hơn hắn.
Bởi vì, bọn họ đều là sư huynh của hắn.
Khương Vọng cũng không đi quấy rầy, tự mình đi về phía bảng Đạo Huân, tập trung tinh thần, chăm chú nhìn bảng danh sách, có ánh sáng xanh nhẹ nhàng gợn sóng, rất nhiều tin tức liền chảy vào trong lòng.
Đây chỉ là bảng danh sách con, nên cũng chỉ có thể nhìn thấy tin tức liên quan đến Đạo viện thành Phong Lâm. Nghe nói bản thể của bảng Đạo Huân bao hàm mọi thứ, không gì không biết. Nhưng cái đó đối Khương Vọng mà nói, vẫn rất là xa xôi.
Trên bảng con của Đạo viện thành Phong Lâm này có không ít lựa chọn trao đổ, đủ để cho Khương Vọng nhìn hoa cả mắt. Có điều, giá cả những mục có thể trao đổi quả thực khiến hắn muốn quay đầu bước đi.
Rẻ nhất là Khai Mạch Đan, cần 100 đạo huân để đổi một viên, giá trị của nó đương nhiên không chỉ như thế, có điều, bọn họ là đệ tử của Đạo viện, Đạo môn cũng có ưu đãi nhất định. Đổi viên Khai Mạch đan thứ hai thì cần đến 1500 điểm đạo huân. Lúc này mới hẳn là giá cả chân chính của Khai Mạch Đan.
Trừ nó ra, muốn có một thanh pháp kiếm rẻ nhất, cũng phải 500 đạo huân trở lên!
Khương Vọng nhìn qua năm điểm đạo huân của mình… ừm, chuyến này của hắn chỉ là vì mở rộng tầm mắt.
Cái gọi là bảng Đạo Huân, đã là bảng danh sách, vậy tự nhiên liền có xếp hạng. Lúc này Khương Vọng mới phát hiện, Trương Lâm Xuyên mà hắn thấy sâu không lường được, trên bảng Đạo Huân con của thành Phong Lâm trên chỉ xếp thứ ba.
Người xếp thứ hai tên là Ngụy Nghiễm, cũng không phải là đệ tử Đạo viện, mà là một võ quan vệ quân bên trong thành. Từ tên của gã mà nghĩ, nói không chừng có quan hệ gì đó với Ngụy Khứ Tật cũng nên.
Mà người có 1300 điểm đạo huân, xếp hạng thứ nhất tên là Chúc Duy Ngã, chính là đại sư huynh mà toàn bộ Đạo viện thành Phong công nhận, là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Khương Vọng cũng chỉ mới nghe đến tên y, chưa từng thấy mặt.
Phải biết, Ngụy Nghiễm xếp hạng thứ hai đạo huân chỉ vẻn vẹn 700 điếm, chỉ hơn Trương Lâm Xuyên chút ít, đều bị Chúc Duy Ngã bỏ xa tít.
Khương Vọng lại nhìn tiếp xuống dưới, tại vị trí thứ mười bảy nhìn thấy tên Lê Kiếm Thu, liên
kết cùng bảng Đạo Huân liền bị cắt đứt.
“Sư đệ mới nhập môn?”
Vị sư huynh lúc nãy tựa hồ cố ý chờ hắn.
Khương Vọng nghe tiếng quay đầu, thế là nhìn thấy một gương mặt tươi cười ôn nhu.
“Chào sư huynh, tại hạ Khương Vọng, mới vào nội môn không lâu.”
“Chào đệ, ta là Vương Trường Tường.” Dung mạo Vương Trường Tường cũng không xuất chúng, nhưng nụ cười trên mặt khiến y trông có vẻ vô cùng thân thiết: “Vậy lần sau gặp lại.”
“Tạm biệt.” Trong lòng Khương Vọng hơi động, vừa tra qua bảng Đạo Huân, người này xếp hạng thứ bảy, đứng trước Lê Kiếm Thu một khoảng xa.
Đương nhiên bảng Đạo Huân chỉ thống kê đạo huân, mà không phải thực lực cá nhân. Nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói, nó quả thưc cũnq có thể phản ánh môt vài thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.