Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 116: Bách Thiết Hoàn Du Đạo (4)
Đông Hoa Thiên Nhạc
10/08/2023
Thứ nguy hiểm nhất ở địa mạch là gì? Chính là địa mạch có năng lượng thuần
khiết, nó chính là nguyên nhân khiến người ta tranh giành bể đầu. Nếu có địa mạch thì sẽ tạo ra được linh thạch nhưng đa số linh thạch không
phải đều có năng lượng thuần khiết nên công dụng sẽ không quá lớn.
"Đệ vẫn không tin nổi về cái địa mạch này. Nhị ca, đệ hỏi huynh này, huynh có từng nghĩ về chuyện tất cả địa mạch trên Thiết Viễn đại lục ngày ấy không khác gì một trận pháp nối với nhau không?" Mâu Thành Vũ lí nhí hỏi.
"Ngươi không cần hỏi đâu, đó chính là một trận pháp của Tùy Duyệt Đế Quân Lăng Túc dựng nên để đề phòng một ngày nào đó khi đại chiến tam giới diễn ra thì còn có thể bảo vệ Nhân tộc sống sót. Kết quả thế nào thì hai người cũng thấy rồi đó." Nguyên Ngọc lạnh lùng nói.
Sự thật của địa mạch trên thế gian này không còn ai biết nhiều cả. Kết quả là khi Triệu Đức Hành soán ngôi, trận pháp này bị hắn phát hiện, hắn không thương tiếc loài người mà quyết định làm trận pháp không thể hoạt động được và khiến Thời Kỳ Hắc Ám rùng rợn hơn 500 năm mở ra viết lên một trang sử đẫm máu. Phải nói là khi đó dù nàng là Thánh Mẫu nương nương cũng không thể ra ngăn cản vì bị hắn hạ lệnh nhốt tại Huyết Tĩnh Thủy Vực suốt 50 năm rồi chết. Tính ra thời gian cũng trôi khá lâu rồi nên gian khổ ở đó thế nào nàng cũng không nhớ nữa.
Đi thêm chút nữa thì đến một ngõ cụt, nói là ngõ cụt thì cũng không vi trước mặt bọn họ hiện lên một cánh cửa lớn cao mấy trăm trượng. Phải nói là hoa văn khắc trên cánh cửa này giống như thật vậy.
Tống Mao Bàng nhìn cánh cửa, bất giác run lên rồi suy đoán, chẳng lẽ nếu mở ra thì không chừng một con yêu thú nào đó xuất hiện thì sao? Hắn cảm thấy vẫn nên là ra khỏi đây đi chứ không thể nào ở đây lâu được.
"Phiên Lục? Là Phiên Lục Tàng Mõn!" Nguyên Ly sở lên hoa văn vui vẻ nói: "Chính là nơi dẫn đến di tích của một môn phái thời thượng cổ gọi là Phiên Lục Tàng Môn vô cùng nổi tiếng khi Thiết Viễn đại lục còn tồn tại. Không ngờ một môn phái cường thịnh gần 10 vạn năm lại thành ra thế này."
Mâu Thành Vũ đi xung quanh tìm kiếm cơ quan nào đó để mở cửa thì đột nhiên nhìn thấy A Mẫn đang cố gắng đứng dậy chạm vào một viên trân châu trắng khiến nó tan vỡ rồi cánh cửa đột nhiên mở ra. Cảm thấy tình hình không ổn, Mâu Thành Vũ nhanh nhẹn chạy đến kéo tiểu hùng ra xa.
Bỗng nhiên sau đó một trận pháp hiện lên dưới chân bọn họ nhưng may mà Nguyên Ngọc sử dụng Thời căn kịp thời ngưng động không gian kéo bọn họ vào trong cánh cửa. Vừa xong thì những viên đá bên ngoài sáng lên không ngừng, địa mạch rung động rồi bắn ra tia năng lượng bằng một cường giả Nguyên Dương cảnh để giết bọn họ. Nhìn cảnh tượng này khiến bọn họ không khỏi rùng mình.
Đúng thật là may mắn khi nhanh chóng nhảy đến đây chứ không thì giờ chắc bọn họ không khác gì cá nằm trên thớt mất. Nghĩ cũng kỳ lạ, ai mà lại có thể thiết kế cái cơ quan bẫy thế này chứ? Tuy là bọn họ có nghe qua Phiên Lục Tàng Môn không chỉ giỏi về kiếm pháp, luyện đan, trận pháp, thuần thú, chú văn nhưng chưa nghe về ám khí bao giờ. Nói về ám khí hay đặt cơ quan thì cũng phải có một luyện khí sư, trận sư và chú sư mới được chứ sao lại thế này?
"Tạm thời chúng ta không có thời gian để quan tâm đến mấy chuyện này. Loại cơ quan này có thể do một kẻ nào đó bày ra nên chúng ta không thể tìm hiểu sâu được. Giờ quan trọng nhất vẫn là tìm lối ra." Mâu Thành Vũ thở mạnh rồi đi trước.
Phía sau cánh cửa này chính là một con đường dài và rộng hơn trăm thước. Hai bên là những tượng đá phủ đầy rong rêu và còn có vài vết nứt chứng tỏ đã bị hư theo năm tháng. Trên trần là những hoa văn giống trên cánh cửa nhưng nó lại khác khi vẽ về một câu chuyện liên quan đến một gia tộc truyền thừa huyết mạch Thanh Tàng Dực Hổ quý hiếm. Có lẽ tổ tiên của Cổ gia - gia tộc đứng đầu Phiên Lục Tàng Môn hồi ấy là con cháu của Thanh Tàng Dực Hổ.
"Nơi này tính ra cũng mang giá trị lịch sử đấy. Nhìn xem, mấy bức tượng này hình như đều được làm bằng đá Bạch Tùy." Tống Mao Bàng nhặt một cục đá to bằng lòng bàn tay lên, nói.
Rầm rầm!
Bỗng nhiên không gian xung quanh vang lên tiếng có thử nặng trịch gì đó đổ vỡ, thử quay đầu lại thì thấy Mâu Thành Vũ chạm vào một hình vẽ trên một bức tượng. Nhìn cảnh này bọn họ thật muốn chửi thề mà! Cái tên khốn bóp đồng đội!
Ngay sau đó dưới chân xuất hiện một cái hố lớn và bọn họ ngã vào trong. Không biết cái hố này cao hay sâu bao nhiêu nhưng mà rơi gần nửa canh giờ cũng gọi là sâu quá đi. Thế còn không nói, đáp xuống đất còn chẳng nhẹ nhàng gì!
Bịch!
Đáp xuống đầu tiên là Tống Mao Bàng, sau đó là Mâu Thành Vũ rồi tỷ muội Nguyên gia và A Mẫn đáp xuống trên người Mâu Thành Vũ. Hắn nhìn cảnh này muốn nói gì đó nhưng nghĩ rồi lại thôi, cũng chẳng đáng để nói. Xem ra tiếp theo hắn phải chăm cho tam đệ khi bị nữ nhân đánh rồi.
"Đệ vẫn không tin nổi về cái địa mạch này. Nhị ca, đệ hỏi huynh này, huynh có từng nghĩ về chuyện tất cả địa mạch trên Thiết Viễn đại lục ngày ấy không khác gì một trận pháp nối với nhau không?" Mâu Thành Vũ lí nhí hỏi.
"Ngươi không cần hỏi đâu, đó chính là một trận pháp của Tùy Duyệt Đế Quân Lăng Túc dựng nên để đề phòng một ngày nào đó khi đại chiến tam giới diễn ra thì còn có thể bảo vệ Nhân tộc sống sót. Kết quả thế nào thì hai người cũng thấy rồi đó." Nguyên Ngọc lạnh lùng nói.
Sự thật của địa mạch trên thế gian này không còn ai biết nhiều cả. Kết quả là khi Triệu Đức Hành soán ngôi, trận pháp này bị hắn phát hiện, hắn không thương tiếc loài người mà quyết định làm trận pháp không thể hoạt động được và khiến Thời Kỳ Hắc Ám rùng rợn hơn 500 năm mở ra viết lên một trang sử đẫm máu. Phải nói là khi đó dù nàng là Thánh Mẫu nương nương cũng không thể ra ngăn cản vì bị hắn hạ lệnh nhốt tại Huyết Tĩnh Thủy Vực suốt 50 năm rồi chết. Tính ra thời gian cũng trôi khá lâu rồi nên gian khổ ở đó thế nào nàng cũng không nhớ nữa.
Đi thêm chút nữa thì đến một ngõ cụt, nói là ngõ cụt thì cũng không vi trước mặt bọn họ hiện lên một cánh cửa lớn cao mấy trăm trượng. Phải nói là hoa văn khắc trên cánh cửa này giống như thật vậy.
Tống Mao Bàng nhìn cánh cửa, bất giác run lên rồi suy đoán, chẳng lẽ nếu mở ra thì không chừng một con yêu thú nào đó xuất hiện thì sao? Hắn cảm thấy vẫn nên là ra khỏi đây đi chứ không thể nào ở đây lâu được.
"Phiên Lục? Là Phiên Lục Tàng Mõn!" Nguyên Ly sở lên hoa văn vui vẻ nói: "Chính là nơi dẫn đến di tích của một môn phái thời thượng cổ gọi là Phiên Lục Tàng Môn vô cùng nổi tiếng khi Thiết Viễn đại lục còn tồn tại. Không ngờ một môn phái cường thịnh gần 10 vạn năm lại thành ra thế này."
Mâu Thành Vũ đi xung quanh tìm kiếm cơ quan nào đó để mở cửa thì đột nhiên nhìn thấy A Mẫn đang cố gắng đứng dậy chạm vào một viên trân châu trắng khiến nó tan vỡ rồi cánh cửa đột nhiên mở ra. Cảm thấy tình hình không ổn, Mâu Thành Vũ nhanh nhẹn chạy đến kéo tiểu hùng ra xa.
Bỗng nhiên sau đó một trận pháp hiện lên dưới chân bọn họ nhưng may mà Nguyên Ngọc sử dụng Thời căn kịp thời ngưng động không gian kéo bọn họ vào trong cánh cửa. Vừa xong thì những viên đá bên ngoài sáng lên không ngừng, địa mạch rung động rồi bắn ra tia năng lượng bằng một cường giả Nguyên Dương cảnh để giết bọn họ. Nhìn cảnh tượng này khiến bọn họ không khỏi rùng mình.
Đúng thật là may mắn khi nhanh chóng nhảy đến đây chứ không thì giờ chắc bọn họ không khác gì cá nằm trên thớt mất. Nghĩ cũng kỳ lạ, ai mà lại có thể thiết kế cái cơ quan bẫy thế này chứ? Tuy là bọn họ có nghe qua Phiên Lục Tàng Môn không chỉ giỏi về kiếm pháp, luyện đan, trận pháp, thuần thú, chú văn nhưng chưa nghe về ám khí bao giờ. Nói về ám khí hay đặt cơ quan thì cũng phải có một luyện khí sư, trận sư và chú sư mới được chứ sao lại thế này?
"Tạm thời chúng ta không có thời gian để quan tâm đến mấy chuyện này. Loại cơ quan này có thể do một kẻ nào đó bày ra nên chúng ta không thể tìm hiểu sâu được. Giờ quan trọng nhất vẫn là tìm lối ra." Mâu Thành Vũ thở mạnh rồi đi trước.
Phía sau cánh cửa này chính là một con đường dài và rộng hơn trăm thước. Hai bên là những tượng đá phủ đầy rong rêu và còn có vài vết nứt chứng tỏ đã bị hư theo năm tháng. Trên trần là những hoa văn giống trên cánh cửa nhưng nó lại khác khi vẽ về một câu chuyện liên quan đến một gia tộc truyền thừa huyết mạch Thanh Tàng Dực Hổ quý hiếm. Có lẽ tổ tiên của Cổ gia - gia tộc đứng đầu Phiên Lục Tàng Môn hồi ấy là con cháu của Thanh Tàng Dực Hổ.
"Nơi này tính ra cũng mang giá trị lịch sử đấy. Nhìn xem, mấy bức tượng này hình như đều được làm bằng đá Bạch Tùy." Tống Mao Bàng nhặt một cục đá to bằng lòng bàn tay lên, nói.
Rầm rầm!
Bỗng nhiên không gian xung quanh vang lên tiếng có thử nặng trịch gì đó đổ vỡ, thử quay đầu lại thì thấy Mâu Thành Vũ chạm vào một hình vẽ trên một bức tượng. Nhìn cảnh này bọn họ thật muốn chửi thề mà! Cái tên khốn bóp đồng đội!
Ngay sau đó dưới chân xuất hiện một cái hố lớn và bọn họ ngã vào trong. Không biết cái hố này cao hay sâu bao nhiêu nhưng mà rơi gần nửa canh giờ cũng gọi là sâu quá đi. Thế còn không nói, đáp xuống đất còn chẳng nhẹ nhàng gì!
Bịch!
Đáp xuống đầu tiên là Tống Mao Bàng, sau đó là Mâu Thành Vũ rồi tỷ muội Nguyên gia và A Mẫn đáp xuống trên người Mâu Thành Vũ. Hắn nhìn cảnh này muốn nói gì đó nhưng nghĩ rồi lại thôi, cũng chẳng đáng để nói. Xem ra tiếp theo hắn phải chăm cho tam đệ khi bị nữ nhân đánh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.