Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 121: Bách Thiết Hoàn Du Đạo (9)
Đông Hoa Thiên Nhạc
10/08/2023
"Nhị ca! Huynh đang nghĩ gì mà đi lối này vậy?! Huynh có biết hành động này
nguy hiểm lắm không?!" Mâu Thành Vũ chạy đến mắng vào mặt hắn: "Huynh
đây là muốn giống đại ca, bỏ đệ và hai nữ nhân này đi? Rốt cuộc huynh
đang nghĩ gì vậy?!"
"Ta cảm nhận được địa mạch đang truyền đến hướng này. Nếu đúng thì có thể tìm thấy được Mục Độc Linh Thụ quý giá giúp chúng ta đột phá nên ta thử đi xem. Xin lỗi, là ta qua nóng lòng rồi." Tống Mao Bàng cười ngượng, gãi đầu nói.
Địa mạch? Đúng là địa mạch chảy về hướng này nhưng nó khá là khó tin khi nói như vậy thì địa mạch chẳng bao giờ chảy về một hướng hoàn chỉnh cả. Phải nói là nó khá giống một cái rễ cây dưới lòng đất, có rất nhiều nhánh như gia phả của một gia tộc quyền quý lâu đời, có nhiều con cháu và cả những mối quan hệ phức tạp nữa.
Sau khi thảo luận chút thì bọn họ quyết định đi đường này vì dù sao cũng đã lỡ rồi nên đánh cược một lần vậy. Trong vẫn cược này thử bọn họ đặt không phải là tiền mà là mạng sống nhỏ bé của minh.
"Huynh có thể cảm nhận được địa mạch chảy về hướng nào sao? Lúc trước ta lại không biết đấy." Nguyên Ly nhìn Tống Mao Bang, vẻ tò mò hỏi. Cái gì liền quan đến rồng đều được hết sao? Địa mạch cũng từng gọi là long mạch nên Long tộc cảm nhận được cũng không sai.
"À, cái này thì là lớp da nhìn cứng cáp của Long tộc gần như không thể xuyên thủng rất nhạy cảm với biến động linh lực xung quanh. Địa mạch dưới lòng đất cứ truyền về đây nên là ta nghĩ nên đi theo hướng này thì sẽ đúng." Tống Mao Bàng giải thích rồi dừng bước chân lại.
Bọn họ nhìn phía trước chính là một lối ra có ánh sáng nên không do dự mà nhanh chóng đi đến nhưng trên đường lại giẫm trúng bẫy. Từ trên trần nhà, vô số cặp mắt đỏ ngầu hiện lên rồi có tiếng dơi vang lên khiến bọn họ đồ một tầng mồ hôi lạnh vì yêu thú hình dơi có họ hàng xa với Hấp Huyết tộc...
Lũ dơi từ trên cao lao xuống tấn công nhưng nhanh chóng bị một chiêu của Mâu Thành Vũ nhanh nhẹn giải quyết nhưng không biết vì do lâu ngày không được ăn hay gì mà lũ dơi cứ lao đến không ngừng. Tính số lượng cũng hơn mấy ngàn con.
Không muốn dây dưa nhiều, bọn họ nhanh chóng tạo một kết giới rồi nhanh chóng chạy đến nơi có ánh sáng. Vừa đặt chân đến nơi thì nguy hiểm không dứt mà còn kéo đến, thế quái nào vừa tránh vỏ dưa đã gặp vỏ dừa! Tự nhiên ở đâu nghe thấy tiếng của một con sơn dương...
Quay mặt nhìn về phía đối diện thì thân hình to lớn của một con sơn dương với cặp sừng dài như bị người yêu cắm cho hiện ra. Bọn họ lần này chửi thề trong lòng liên tục vì sao số bọn họ lại xui thế này?!
Sơn dương kêu lên một tiếng rồi chạy như tên bắn đến chỗ bọn họ, hướng cặp sừng to dài định húc chết người ra phía trước. Nhanh nhẹn, Tống Mao Bàng dùng Băng căn tạo ra một cái lồng bằng lớn nhốt nó lại nhưng con sơn dương này tu luyện Hỏa - Kim - Lôi căn nên là chẳng bao lâu cũng giải quyết nhanh gọn.
Nguyên Ngọc triệu Ô Kháp Nhĩ, quất một roi thật mạnh về phía nó nhưng không gây ra cho nó tổn thương nào mà còn bị vướng dây roi vào sừng nó, bị nó hất lên cao khiến nàng không thể làm gì khác ngoài buông thần binh ra. Ô Khắp Nhĩ cũng chịu thua mà trực tiếp hiện ra nguyên thần, nổi điên lao đến muốn đấu tay không với con dê đầy lông chết tiệt.
"Cái thứ dê núi như ngươi mà đòi làm đối thủ của ta? Hôm nay lão nương sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!" Ô Kháp Nhĩ hùng hồn hét lên rồi lao đến túm lấy sừng sơn dương nhưng lại cảm nhận được linh lực bị giảm đi rất nhiều. Một phút lơ đễnh dẫn đến việc bị nó húc thẳng ghim vào tảng đá lớn.
Đến lúc này bọn họ mới nhận ra một chuyện, con sơn dương này là một linh thú tam giai trung cấp, gọi là Thẫn Hải Hàng Dương, năng lực đặc biệt của nó chính là tỏa ra mê hồn hương làm suy yếu kẻ thù. Chẳng lẽ bọn họ đụng phải nó thật sao?!
"Có cách nào để giết Thẫn Hải Hàng Dương không vậy? Con linh thú tam giai này khá là khó xử lý đấy." Nguyên Ngọc thu Ô Kháp Nhĩ đã trở về hình dạng thần binh, lo lắng hỏi.
"Ta cũng không biết nữa. Nếu là trước đây thì con yêu thú này dễ dáng xử lý nhưng mà bây giờ ta cũng không biết nói sao. Đến sức mạnh của Thần Hư Giới còn bị giảm đi thì tiếp theo cũng chỉ có thể ngồi chờ chết." Mâu Thành Vũ lắc đầu.
Phải nói là tình hình hiện tại của bọn họ vô cùng nguy cấp. Không phải bọn họ sợ con hàng dương này nhưng mà với chủng loài của nó thì rất cảnh giác. Mê hồn hương nó tỏa ra không phải là loại có thể ru ngủ người khác nhưng vẫn phải đề phòng vì nó làm giảm sức mạnh của mình. Những gì có thể dùng được thì sức mạnh cũng giảm đi rất nhiều nên bọn họ sẽ không chọn đổi đầu trực diện.
"Ta cảm nhận được địa mạch đang truyền đến hướng này. Nếu đúng thì có thể tìm thấy được Mục Độc Linh Thụ quý giá giúp chúng ta đột phá nên ta thử đi xem. Xin lỗi, là ta qua nóng lòng rồi." Tống Mao Bàng cười ngượng, gãi đầu nói.
Địa mạch? Đúng là địa mạch chảy về hướng này nhưng nó khá là khó tin khi nói như vậy thì địa mạch chẳng bao giờ chảy về một hướng hoàn chỉnh cả. Phải nói là nó khá giống một cái rễ cây dưới lòng đất, có rất nhiều nhánh như gia phả của một gia tộc quyền quý lâu đời, có nhiều con cháu và cả những mối quan hệ phức tạp nữa.
Sau khi thảo luận chút thì bọn họ quyết định đi đường này vì dù sao cũng đã lỡ rồi nên đánh cược một lần vậy. Trong vẫn cược này thử bọn họ đặt không phải là tiền mà là mạng sống nhỏ bé của minh.
"Huynh có thể cảm nhận được địa mạch chảy về hướng nào sao? Lúc trước ta lại không biết đấy." Nguyên Ly nhìn Tống Mao Bang, vẻ tò mò hỏi. Cái gì liền quan đến rồng đều được hết sao? Địa mạch cũng từng gọi là long mạch nên Long tộc cảm nhận được cũng không sai.
"À, cái này thì là lớp da nhìn cứng cáp của Long tộc gần như không thể xuyên thủng rất nhạy cảm với biến động linh lực xung quanh. Địa mạch dưới lòng đất cứ truyền về đây nên là ta nghĩ nên đi theo hướng này thì sẽ đúng." Tống Mao Bàng giải thích rồi dừng bước chân lại.
Bọn họ nhìn phía trước chính là một lối ra có ánh sáng nên không do dự mà nhanh chóng đi đến nhưng trên đường lại giẫm trúng bẫy. Từ trên trần nhà, vô số cặp mắt đỏ ngầu hiện lên rồi có tiếng dơi vang lên khiến bọn họ đồ một tầng mồ hôi lạnh vì yêu thú hình dơi có họ hàng xa với Hấp Huyết tộc...
Lũ dơi từ trên cao lao xuống tấn công nhưng nhanh chóng bị một chiêu của Mâu Thành Vũ nhanh nhẹn giải quyết nhưng không biết vì do lâu ngày không được ăn hay gì mà lũ dơi cứ lao đến không ngừng. Tính số lượng cũng hơn mấy ngàn con.
Không muốn dây dưa nhiều, bọn họ nhanh chóng tạo một kết giới rồi nhanh chóng chạy đến nơi có ánh sáng. Vừa đặt chân đến nơi thì nguy hiểm không dứt mà còn kéo đến, thế quái nào vừa tránh vỏ dưa đã gặp vỏ dừa! Tự nhiên ở đâu nghe thấy tiếng của một con sơn dương...
Quay mặt nhìn về phía đối diện thì thân hình to lớn của một con sơn dương với cặp sừng dài như bị người yêu cắm cho hiện ra. Bọn họ lần này chửi thề trong lòng liên tục vì sao số bọn họ lại xui thế này?!
Sơn dương kêu lên một tiếng rồi chạy như tên bắn đến chỗ bọn họ, hướng cặp sừng to dài định húc chết người ra phía trước. Nhanh nhẹn, Tống Mao Bàng dùng Băng căn tạo ra một cái lồng bằng lớn nhốt nó lại nhưng con sơn dương này tu luyện Hỏa - Kim - Lôi căn nên là chẳng bao lâu cũng giải quyết nhanh gọn.
Nguyên Ngọc triệu Ô Kháp Nhĩ, quất một roi thật mạnh về phía nó nhưng không gây ra cho nó tổn thương nào mà còn bị vướng dây roi vào sừng nó, bị nó hất lên cao khiến nàng không thể làm gì khác ngoài buông thần binh ra. Ô Khắp Nhĩ cũng chịu thua mà trực tiếp hiện ra nguyên thần, nổi điên lao đến muốn đấu tay không với con dê đầy lông chết tiệt.
"Cái thứ dê núi như ngươi mà đòi làm đối thủ của ta? Hôm nay lão nương sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!" Ô Kháp Nhĩ hùng hồn hét lên rồi lao đến túm lấy sừng sơn dương nhưng lại cảm nhận được linh lực bị giảm đi rất nhiều. Một phút lơ đễnh dẫn đến việc bị nó húc thẳng ghim vào tảng đá lớn.
Đến lúc này bọn họ mới nhận ra một chuyện, con sơn dương này là một linh thú tam giai trung cấp, gọi là Thẫn Hải Hàng Dương, năng lực đặc biệt của nó chính là tỏa ra mê hồn hương làm suy yếu kẻ thù. Chẳng lẽ bọn họ đụng phải nó thật sao?!
"Có cách nào để giết Thẫn Hải Hàng Dương không vậy? Con linh thú tam giai này khá là khó xử lý đấy." Nguyên Ngọc thu Ô Kháp Nhĩ đã trở về hình dạng thần binh, lo lắng hỏi.
"Ta cũng không biết nữa. Nếu là trước đây thì con yêu thú này dễ dáng xử lý nhưng mà bây giờ ta cũng không biết nói sao. Đến sức mạnh của Thần Hư Giới còn bị giảm đi thì tiếp theo cũng chỉ có thể ngồi chờ chết." Mâu Thành Vũ lắc đầu.
Phải nói là tình hình hiện tại của bọn họ vô cùng nguy cấp. Không phải bọn họ sợ con hàng dương này nhưng mà với chủng loài của nó thì rất cảnh giác. Mê hồn hương nó tỏa ra không phải là loại có thể ru ngủ người khác nhưng vẫn phải đề phòng vì nó làm giảm sức mạnh của mình. Những gì có thể dùng được thì sức mạnh cũng giảm đi rất nhiều nên bọn họ sẽ không chọn đổi đầu trực diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.