Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 110: Bi thương
Đông Hoa Thiên Nhạc
10/08/2023
Khoảnh khắc ấy Tạ Trình nhận ra một chuyện là Ba Ngải Tư một vật chứa, sức
mạnh thật sự đến từ tàn hồn của họa thú và địa hình xung quanh giống như cực đông của đại lục mang sức mạnh của Cuồng Ma Tà Long bị phong ấn
thành dung nham, giờ nhập vào cơ thể y, còn thần binh có tác dụng chính
là bảo vệ vật chứa ấy. Phải nói Đức Thánh Hoàng Thánh Mẫu Vạn Tự Lưu
thật sự quá tàn nhẫn mà.
"Tạ Trình, ngươi không cần phải an ủi bọn ta đâu. Đại ca là một tên ngốc, huynh ấy còn ngốc hơn cả ta nữa.... Giờ huynh ấy làm vậy thì bọn ta dù không muốn cũng phải ủng hộ huynh ấy." Mâu Thành Vũ lau nước mắt, nhìn hắn nói.
"Hừm, các ngươi thật sự đúng là khó hiểu mà. Thời gian tiếp theo các ngươi hãy cẩn thận, Thiên giới dù đang loạn nhưng vẫn sẽ để ý đến các ngươi. Ta nói đúng không Hỗn Độn?" Tạ Trình cười nhạt nhìn hắn: "Ta đã sớm đoán được các ngươi là ai rồi nhưng mà ta không muốn nói ra quá sớm nên giữ kín. Hãy đến chỗ Nhân tộc, nơi đó các ngươi sẽ an toàn một thời gian nhưng sau đó thế nào thì ta cũng không xen vào nữa. Triệu Đức Hành sẽ không ngồi yên nữa đâu."
Lời này của Tạ Trình ám chỉ rất nhiều điều. Thứ nhất, Vạn Tự Lưu đã thông báo cho hắn là Triệu Đức Hành sắp đột phá Tán cảnh, đến lúc đó dù đại chiến nổ ra thì cũng chẳng ai đánh bại hắn được. Thứ hai, người có tu vi Đế cảnh niết bàn như Vạn Tự Lưu cũng sẽ không ra tay nên là không thể làm gì được. Cuối cùng chính là tương lai của thế tam giới, chẳng mấy chốc Thiên giới sẽ thâu tóm Minh giới, lúc đó thì mọi chuyện sẽ càng loạn hơn.
"Chúc các ngươi vượt qua nỗi đau này, ta muốn ở lại lắm nhưng ta còn có nhiệm vụ ở Hồng Tinh đại lục nên là không thể ở đây lâu được. Ở đó ta sẽ lập ra một môn phái tên là Thương Phong Kiếm Môn, nếu có thể thì cứ ghé qua chơi. Ta sẽ lấy danh dự của một tôn giả mà tiếp đón các ngươi. Giờ thì tạm biệt." Tạ Trình nói rồi mở cánh bay đi. Hắn sẽ không quay lại nơi này đâu nên là chí ít cũng để lại lời nhắn cho bằng hữu, lúc đó hi vọng bọn họ sẽ tìm đến hắn.
_ _ _ _ _
Tụ Hiền Thi Văn Các, Thái Diên Sơn.
Ngồi trong phòng, Nạp Lan Diễm Y thuận tay vẽ một bức họa về cảnh non sông rồi bất giác lại nhìn ra ngoài, tâm trạng không ngừng hỗn loạn. Phải nói là không biết vì sao gần đây nàng cứ cảm thấy sốt ruột không thôi. Thêm là gần đây có vài chuyện làm nàng đau đầu, một là về đệ đệ mình, hai là không biết vì sao Vệ Thanh hành xử kỳ lạ, còn thêm Vệ Quân nữa. Chẳng hiểu nổi hai người đó bị sao nữa.
Đúng lúc ấy Vệ Tú Uyên đến, nhìn thấy nàng thất thần như vậy liền lấy cây bút trên tay nàng, đặt lên bàn. Nạp Lan Diễm Y nhận ra sự hiện diện của nàng, tay liền cầm ấm trà rót hai chén.
"Muội đến đây làm gì vậy? Hay là muội muốn nói đến dị tượng gần đây? Chẳng lẽ muội muốn tìm hiểu về dị tượng đó? Tỷ khuyên muội tốt nhất là đừng làm mấy chuyện vô bổ rồi rước họa vào thân." Nạp Lan Diễm Y nhấp ngụm trà nói.
Vệ Tú Uyên cười nhạt: "Không phải, hôm nay muội đến là để hỏi tỷ mấy chuyện. Hiện giờ Bắc Hầu sai người đến cầu xin trước cổng Tụ Hiền Thi Văn Các mấy ngày mấy đêm rồi. Tỷ định làm sao?"
"À, chút chuyện cỏn con đấy thì chẳng cần phải quan tâm đâu. Ta đã cho người giúp đỡ Bắc Hầu rồi nhưng tên hoàng đế đó quá vô dụng. Dù là phụ thân có mắng ta là thứ con gái bất hiếu thì ta cũng không quan tâm." Nạp Lan Diễm Y nhúng vai rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài.
Thời gian trước nàng có cho Bắc Hầu mượn quân lực của Tụ Hiền Thi Văn Các nhưng số xui thế nào lại gặp phải chủ tướng chỉ huy là người Hồ gia. Hồ gia không có ân oán gì với Tụ Hiền Thi Văn Các cả khi hai môn phái kia diệt môn thì mấy đứa con của lão đang ở nhà nên thoát một kiếp. Chủ tướng là đại thiếu gia Hồ Triển chẳng biết bày binh bố trận thế nào mà hơn trăm đệ tử của Tụ Hiền Thi Văn Các chết, số còn lại thì bị thương nặng. Sau chuyện đó thì Tụ Hiền Thi Văn Các quyết định không ra tay giúp nữa nên Bắc Hầu sai người đến trước cổng lớn làm loạn nhưng chẳng ai quan tâm đến cả. Thời điểm này sắp tỉ thí tổng bảng rồi nên làm gì có nhiều đệ tử sẵn sàng tham chiến cho Bắc Hầu, đi bế quan hay lịch luyện hết rồi.
"Có thứ còn nực cười hơn mà A Uyên. Bọn chúng còn dám phái người đến Lạc Hoa Kiếm Môn cầu xin biểu ca Lư Chấn Phong giúp đỡ nhưng bị từ chối thẳng. Dù tức giận thế nào thì cũng không dám đụng đến Lạc Hoa Kiếm Môn đâu." Nạp Lan Diễm Y cầm bút lên hoàn thành bức họa còn dở. Nàng hiểu rõ, một môn phái trung lập như Lạc Hoa Kiếm Môn làm sao có thể đồng ý giúp đỡ chứ. Trừ khi phải trả cái giá tương xứng.
"Tạ Trình, ngươi không cần phải an ủi bọn ta đâu. Đại ca là một tên ngốc, huynh ấy còn ngốc hơn cả ta nữa.... Giờ huynh ấy làm vậy thì bọn ta dù không muốn cũng phải ủng hộ huynh ấy." Mâu Thành Vũ lau nước mắt, nhìn hắn nói.
"Hừm, các ngươi thật sự đúng là khó hiểu mà. Thời gian tiếp theo các ngươi hãy cẩn thận, Thiên giới dù đang loạn nhưng vẫn sẽ để ý đến các ngươi. Ta nói đúng không Hỗn Độn?" Tạ Trình cười nhạt nhìn hắn: "Ta đã sớm đoán được các ngươi là ai rồi nhưng mà ta không muốn nói ra quá sớm nên giữ kín. Hãy đến chỗ Nhân tộc, nơi đó các ngươi sẽ an toàn một thời gian nhưng sau đó thế nào thì ta cũng không xen vào nữa. Triệu Đức Hành sẽ không ngồi yên nữa đâu."
Lời này của Tạ Trình ám chỉ rất nhiều điều. Thứ nhất, Vạn Tự Lưu đã thông báo cho hắn là Triệu Đức Hành sắp đột phá Tán cảnh, đến lúc đó dù đại chiến nổ ra thì cũng chẳng ai đánh bại hắn được. Thứ hai, người có tu vi Đế cảnh niết bàn như Vạn Tự Lưu cũng sẽ không ra tay nên là không thể làm gì được. Cuối cùng chính là tương lai của thế tam giới, chẳng mấy chốc Thiên giới sẽ thâu tóm Minh giới, lúc đó thì mọi chuyện sẽ càng loạn hơn.
"Chúc các ngươi vượt qua nỗi đau này, ta muốn ở lại lắm nhưng ta còn có nhiệm vụ ở Hồng Tinh đại lục nên là không thể ở đây lâu được. Ở đó ta sẽ lập ra một môn phái tên là Thương Phong Kiếm Môn, nếu có thể thì cứ ghé qua chơi. Ta sẽ lấy danh dự của một tôn giả mà tiếp đón các ngươi. Giờ thì tạm biệt." Tạ Trình nói rồi mở cánh bay đi. Hắn sẽ không quay lại nơi này đâu nên là chí ít cũng để lại lời nhắn cho bằng hữu, lúc đó hi vọng bọn họ sẽ tìm đến hắn.
_ _ _ _ _
Tụ Hiền Thi Văn Các, Thái Diên Sơn.
Ngồi trong phòng, Nạp Lan Diễm Y thuận tay vẽ một bức họa về cảnh non sông rồi bất giác lại nhìn ra ngoài, tâm trạng không ngừng hỗn loạn. Phải nói là không biết vì sao gần đây nàng cứ cảm thấy sốt ruột không thôi. Thêm là gần đây có vài chuyện làm nàng đau đầu, một là về đệ đệ mình, hai là không biết vì sao Vệ Thanh hành xử kỳ lạ, còn thêm Vệ Quân nữa. Chẳng hiểu nổi hai người đó bị sao nữa.
Đúng lúc ấy Vệ Tú Uyên đến, nhìn thấy nàng thất thần như vậy liền lấy cây bút trên tay nàng, đặt lên bàn. Nạp Lan Diễm Y nhận ra sự hiện diện của nàng, tay liền cầm ấm trà rót hai chén.
"Muội đến đây làm gì vậy? Hay là muội muốn nói đến dị tượng gần đây? Chẳng lẽ muội muốn tìm hiểu về dị tượng đó? Tỷ khuyên muội tốt nhất là đừng làm mấy chuyện vô bổ rồi rước họa vào thân." Nạp Lan Diễm Y nhấp ngụm trà nói.
Vệ Tú Uyên cười nhạt: "Không phải, hôm nay muội đến là để hỏi tỷ mấy chuyện. Hiện giờ Bắc Hầu sai người đến cầu xin trước cổng Tụ Hiền Thi Văn Các mấy ngày mấy đêm rồi. Tỷ định làm sao?"
"À, chút chuyện cỏn con đấy thì chẳng cần phải quan tâm đâu. Ta đã cho người giúp đỡ Bắc Hầu rồi nhưng tên hoàng đế đó quá vô dụng. Dù là phụ thân có mắng ta là thứ con gái bất hiếu thì ta cũng không quan tâm." Nạp Lan Diễm Y nhúng vai rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài.
Thời gian trước nàng có cho Bắc Hầu mượn quân lực của Tụ Hiền Thi Văn Các nhưng số xui thế nào lại gặp phải chủ tướng chỉ huy là người Hồ gia. Hồ gia không có ân oán gì với Tụ Hiền Thi Văn Các cả khi hai môn phái kia diệt môn thì mấy đứa con của lão đang ở nhà nên thoát một kiếp. Chủ tướng là đại thiếu gia Hồ Triển chẳng biết bày binh bố trận thế nào mà hơn trăm đệ tử của Tụ Hiền Thi Văn Các chết, số còn lại thì bị thương nặng. Sau chuyện đó thì Tụ Hiền Thi Văn Các quyết định không ra tay giúp nữa nên Bắc Hầu sai người đến trước cổng lớn làm loạn nhưng chẳng ai quan tâm đến cả. Thời điểm này sắp tỉ thí tổng bảng rồi nên làm gì có nhiều đệ tử sẵn sàng tham chiến cho Bắc Hầu, đi bế quan hay lịch luyện hết rồi.
"Có thứ còn nực cười hơn mà A Uyên. Bọn chúng còn dám phái người đến Lạc Hoa Kiếm Môn cầu xin biểu ca Lư Chấn Phong giúp đỡ nhưng bị từ chối thẳng. Dù tức giận thế nào thì cũng không dám đụng đến Lạc Hoa Kiếm Môn đâu." Nạp Lan Diễm Y cầm bút lên hoàn thành bức họa còn dở. Nàng hiểu rõ, một môn phái trung lập như Lạc Hoa Kiếm Môn làm sao có thể đồng ý giúp đỡ chứ. Trừ khi phải trả cái giá tương xứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.