Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 262: Cổ Nguyệt Đàn
Đông Hoa Thiên Nhạc
11/08/2023
Ma giới, Cổ Nguyệt Đàn.
Tống Mao Bàng hiện tại đang ở Ma giới. Gọi là Ma giới cũng không đúng vì nơi này đang bị Thiên giới thanh tẩy đi ma khí khó chịu và thay bằng linh khí. Vương Giả Chi Thành là một nơi được đặt trong Ma giới bị giấu đi, muốn đến đó phải thông qua một cánh cửa đặc biệt nhưng giờ chẳng còn ai nhớ nó nữa. Một khi bước vào thì khó mà ra ngoài nhưng có thể ra nếu chờ cơn bão Ma Huyền 1000 năm lần.
Đích đến của Tống Mao Bàng không phải là Vương Giả Chi Thành mà là nơi khác. Thuở khai thiên lập địa, Ma giới hình thanh năm thế lực lớn là năm vị Ma Tôn lần lượt là Tử Khôn, Cổ Diệt, Đế Kha, Vẫn Nguyên và Huyền Quân. Năm Ma Tôn này mưu cầu sức mạnh quá lớn dẫn đến Ma giới chiến loạn không ngừng xảy ra. Đỉnh điểm là khi Ma Tôn Tử Khôn sắp hoàn thành đại nghiệp thống nhất Ma giới thì lại chịu thêm sự tấn công của hai Ma tôn còn lại là Đế Kha và Vẫn Nguyên.
Ba Ma Tôn quyết định giao đấu tay không để phân thắng bại. Nhất chưởng phá sơn hà, nhất quyền phá thiên, nhất cước phá đại hải. Ma giới ngày hôm ấy rơi vào cảnh tan hoang thê thảm không còn gì có thể lột tả sự kinh hoàng ấy. Tưởng chừng Ma giới sẽ bị phá hủy thì một biến cố xảy đến.
Ma giới bị một tầng hắc vân dày đặc bao lấy, không có ánh sáng chiếu đến nhưng hôm đó lại có một cột tử quang chiếu rọi cả Ma giới. Từ trên cao, một nữ Ma tộc vận tử y xinh đẹp, chân trần, da xanh tím, con ngươi rực lửa, sau lưng là một cặp hắc dực tỏa ra tử khí chết người. Nữ Ma tộc điểm vào không trung, đánh chết cả ba Ma Tôn cùng lúc, không do dự mà giết hàng chục binh lính, tướng sĩ dưới trướng ba Ma Tôn dù cho bọn chúng có van xin thế nào.
Tiếp đến, nàng khôi phục lại sông núi, tầng hắc vân của Ma giới. Lúc đó Điền Khách đi ngang qua chứng kiến không khỏi kinh ngạc mà ngước nhìn. Nữ Ma tộc ban xuống ma phúc cho hắn, cầu nguyện hắn hãy âm thầm bảo vệ Ma giới trong bóng tối rồi tan biến vào hư không, biến thành một linh cầu nhỏ.
Điền Khách ngay tại nơi nàng ngã xuống dựng lên một tế đàn gọi theo tên nàng là Cổ Nguyệt. Hắn tìm được trong ký ức của nàng thì nàng đến từ Cổ tộc - một nơi mà tộc nhân không có huyết thống gì với nhau, toàn những kẻ lập dị lấy chung họ Cổ và Cổ tộc được tiên tri sẽ sinh ra một đại ma đầu thống trị một phương.
Tống Mao Bàng nhìn lên tầng hắc vẫn che kín Ma giới không khỏi cảm thấy chán ghét trước nơi này. Không hiểu tại sao lại thế này nhưng mà không phải chuyện hắn nên quan tâm gì nhiều.
"Ngươi chắc chắn là đây là Cổ Nguyệt Đàn chứ? Ta không nghĩ cái tàn tích này là Cổ Nguyệt Đàn đâu. Có khi ngươi nhầm lẫn rồi đấy." Tống Mao Bàng trưng bộ mặt chán ghét nhìn Thần Hư Giới trong nhân dạng bên cạnh mình.
"Đây là Cổ Nguyệt Đàn, không sai được đâu. Điền Khách không chăm lo cho nơi này quá nhiều nên mới thành ra như vậy. Đáng lẽ ra Cổ tộc sẽ ở đây canh chừng nhưng mà không ngờ là không biết vì nguyên nhân gì mà lại bị diệt gần hết, phần sống sót thì quy ẩn." Thần Hư Giới khẳng định.
"Cổ tộc đó làm gì sai à?" Tống Mao Bàng ngạc nhiên.
"Không, bọn họ không làm sai cái gì mà là Hấp Huyết Tinh Vương sợ Xi Mâu Bạch Hổ từ Cổ tộc sinh ra nên mới cố gắng diệt sạch." Thần Hư Giới nói.
"Ừm, kể ra cũng chỉ vì một người mà cả thiên địa khổ. Tại sao Kẻ Phản Bội lại tồn tại trên thế giới này? Ai sẽ kết liễu hắn?" Tống Mao Bàng sờ lên một bức tường bị phá hủy.
"Kẻ giết chết Kẻ Phản Bội là ai à? Ta không biết. Có kẻ nói là Dị Nhân Tổ, Tổng Lãnh Thiên Thần Khởi Tạo nhưng chẳng ai giết hắn cả. Kẻ Phản Bội bị giam vào tầng sâu nhất của Địa Ngục, không nhìn thấy gì ngoài bóng tối cả." Thần Hư Giới nhìn lên trời rồi thở dài: "Có lẽ là chờ Ngày Cuối Cùng."
Tống Mao Bàng đối với chuyện này không nói gì thêm nữa nên đành tiếp tục đi vào bên trong xem xét. Hắn thật sự khó hiểu cho Khởi Nguyên Tố Mẫu khi không tự tay giết Kẻ Phản Bội mà để gã lộng hành. Mà thôi, kệ vậy.
"Cái di tích cũ nát thật sự làm ăn gì được không? Ngươi quan tâm Cổ tộc làm gì vậy Tống Mao Bàng? Nói thật đi." Thần Hư Giới nheo mắt nhìn hắn.
"Ta à? Quan tâm là thế quái nào chứ. Đây là nhiệm vụ của ta. Long Tổ giao cho ta phải tìm ra một trường thương dài gọi là Huyết Ngọc Thương dành cho Xi Mẫu Bạch Hổ để có thể trợ giúp hắn lên làm một họa thú." Tống Mao Bằng hờ hững đáp.
"Tại sao ngươi lại làm vậy? Đây không phải chuyện hay ho gì đâu. Ngươi biết ai là Xi Mẫu Bạch Hổ chưa?" Thần Hư Giới nghi ngờ.
"Tất nhiên là ta chẳng biết cái gì cả. Đây là chuyện của thiên địa, kẻ được chọn thế nào ta không quan tâm. Nếu kẻ đó chết yểu trên đường đi của mình thì đành để kẻ khác thay thế. Thời hạn là 10 vạn năm." Tống Mao Bàng nói.
Bất giác Thần Hư Giới lạnh sống lưng nhìn Tống Mao Bàng. Không ngờ sau vẻ ngoài yêu thương chúng sinh lại là một con quỷ nhăm nhe giết người như vậy. Không thể tin được là đám này bình thường được. Mà thôi, nói làm gì, hắn không có nhiệm vụ quan tâm đến. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi.
Tống Mao Bàng hiện tại đang ở Ma giới. Gọi là Ma giới cũng không đúng vì nơi này đang bị Thiên giới thanh tẩy đi ma khí khó chịu và thay bằng linh khí. Vương Giả Chi Thành là một nơi được đặt trong Ma giới bị giấu đi, muốn đến đó phải thông qua một cánh cửa đặc biệt nhưng giờ chẳng còn ai nhớ nó nữa. Một khi bước vào thì khó mà ra ngoài nhưng có thể ra nếu chờ cơn bão Ma Huyền 1000 năm lần.
Đích đến của Tống Mao Bàng không phải là Vương Giả Chi Thành mà là nơi khác. Thuở khai thiên lập địa, Ma giới hình thanh năm thế lực lớn là năm vị Ma Tôn lần lượt là Tử Khôn, Cổ Diệt, Đế Kha, Vẫn Nguyên và Huyền Quân. Năm Ma Tôn này mưu cầu sức mạnh quá lớn dẫn đến Ma giới chiến loạn không ngừng xảy ra. Đỉnh điểm là khi Ma Tôn Tử Khôn sắp hoàn thành đại nghiệp thống nhất Ma giới thì lại chịu thêm sự tấn công của hai Ma tôn còn lại là Đế Kha và Vẫn Nguyên.
Ba Ma Tôn quyết định giao đấu tay không để phân thắng bại. Nhất chưởng phá sơn hà, nhất quyền phá thiên, nhất cước phá đại hải. Ma giới ngày hôm ấy rơi vào cảnh tan hoang thê thảm không còn gì có thể lột tả sự kinh hoàng ấy. Tưởng chừng Ma giới sẽ bị phá hủy thì một biến cố xảy đến.
Ma giới bị một tầng hắc vân dày đặc bao lấy, không có ánh sáng chiếu đến nhưng hôm đó lại có một cột tử quang chiếu rọi cả Ma giới. Từ trên cao, một nữ Ma tộc vận tử y xinh đẹp, chân trần, da xanh tím, con ngươi rực lửa, sau lưng là một cặp hắc dực tỏa ra tử khí chết người. Nữ Ma tộc điểm vào không trung, đánh chết cả ba Ma Tôn cùng lúc, không do dự mà giết hàng chục binh lính, tướng sĩ dưới trướng ba Ma Tôn dù cho bọn chúng có van xin thế nào.
Tiếp đến, nàng khôi phục lại sông núi, tầng hắc vân của Ma giới. Lúc đó Điền Khách đi ngang qua chứng kiến không khỏi kinh ngạc mà ngước nhìn. Nữ Ma tộc ban xuống ma phúc cho hắn, cầu nguyện hắn hãy âm thầm bảo vệ Ma giới trong bóng tối rồi tan biến vào hư không, biến thành một linh cầu nhỏ.
Điền Khách ngay tại nơi nàng ngã xuống dựng lên một tế đàn gọi theo tên nàng là Cổ Nguyệt. Hắn tìm được trong ký ức của nàng thì nàng đến từ Cổ tộc - một nơi mà tộc nhân không có huyết thống gì với nhau, toàn những kẻ lập dị lấy chung họ Cổ và Cổ tộc được tiên tri sẽ sinh ra một đại ma đầu thống trị một phương.
Tống Mao Bàng nhìn lên tầng hắc vẫn che kín Ma giới không khỏi cảm thấy chán ghét trước nơi này. Không hiểu tại sao lại thế này nhưng mà không phải chuyện hắn nên quan tâm gì nhiều.
"Ngươi chắc chắn là đây là Cổ Nguyệt Đàn chứ? Ta không nghĩ cái tàn tích này là Cổ Nguyệt Đàn đâu. Có khi ngươi nhầm lẫn rồi đấy." Tống Mao Bàng trưng bộ mặt chán ghét nhìn Thần Hư Giới trong nhân dạng bên cạnh mình.
"Đây là Cổ Nguyệt Đàn, không sai được đâu. Điền Khách không chăm lo cho nơi này quá nhiều nên mới thành ra như vậy. Đáng lẽ ra Cổ tộc sẽ ở đây canh chừng nhưng mà không ngờ là không biết vì nguyên nhân gì mà lại bị diệt gần hết, phần sống sót thì quy ẩn." Thần Hư Giới khẳng định.
"Cổ tộc đó làm gì sai à?" Tống Mao Bàng ngạc nhiên.
"Không, bọn họ không làm sai cái gì mà là Hấp Huyết Tinh Vương sợ Xi Mâu Bạch Hổ từ Cổ tộc sinh ra nên mới cố gắng diệt sạch." Thần Hư Giới nói.
"Ừm, kể ra cũng chỉ vì một người mà cả thiên địa khổ. Tại sao Kẻ Phản Bội lại tồn tại trên thế giới này? Ai sẽ kết liễu hắn?" Tống Mao Bàng sờ lên một bức tường bị phá hủy.
"Kẻ giết chết Kẻ Phản Bội là ai à? Ta không biết. Có kẻ nói là Dị Nhân Tổ, Tổng Lãnh Thiên Thần Khởi Tạo nhưng chẳng ai giết hắn cả. Kẻ Phản Bội bị giam vào tầng sâu nhất của Địa Ngục, không nhìn thấy gì ngoài bóng tối cả." Thần Hư Giới nhìn lên trời rồi thở dài: "Có lẽ là chờ Ngày Cuối Cùng."
Tống Mao Bàng đối với chuyện này không nói gì thêm nữa nên đành tiếp tục đi vào bên trong xem xét. Hắn thật sự khó hiểu cho Khởi Nguyên Tố Mẫu khi không tự tay giết Kẻ Phản Bội mà để gã lộng hành. Mà thôi, kệ vậy.
"Cái di tích cũ nát thật sự làm ăn gì được không? Ngươi quan tâm Cổ tộc làm gì vậy Tống Mao Bàng? Nói thật đi." Thần Hư Giới nheo mắt nhìn hắn.
"Ta à? Quan tâm là thế quái nào chứ. Đây là nhiệm vụ của ta. Long Tổ giao cho ta phải tìm ra một trường thương dài gọi là Huyết Ngọc Thương dành cho Xi Mẫu Bạch Hổ để có thể trợ giúp hắn lên làm một họa thú." Tống Mao Bằng hờ hững đáp.
"Tại sao ngươi lại làm vậy? Đây không phải chuyện hay ho gì đâu. Ngươi biết ai là Xi Mẫu Bạch Hổ chưa?" Thần Hư Giới nghi ngờ.
"Tất nhiên là ta chẳng biết cái gì cả. Đây là chuyện của thiên địa, kẻ được chọn thế nào ta không quan tâm. Nếu kẻ đó chết yểu trên đường đi của mình thì đành để kẻ khác thay thế. Thời hạn là 10 vạn năm." Tống Mao Bàng nói.
Bất giác Thần Hư Giới lạnh sống lưng nhìn Tống Mao Bàng. Không ngờ sau vẻ ngoài yêu thương chúng sinh lại là một con quỷ nhăm nhe giết người như vậy. Không thể tin được là đám này bình thường được. Mà thôi, nói làm gì, hắn không có nhiệm vụ quan tâm đến. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.