Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 105: Gây hấn (1)
Đông Hoa Thiên Nhạc
10/08/2023
Sau khi trùng sinh và đầu thai thì đây là cách duy nhất mà bọn họ có thể
làm để đánh bại Triệu Đức Hành rồi sau đó lập ra một quốc gia ngay tại
Dị Ma Vực ấy. Về phần Thiên giới thì bọn họ không muốn dính líu đến mấy
chuyện tranh giành quyền lực phiền phức, có thể sống an nhàn sau chiến
tranh là hạnh phúc lắm rồi. Hơn nữa còn phiền phức hơn nếu thanh toán
hết thuộc hạ của Triệu Đức Hành, Ngũ Hiền Vương không phải là dạng có
thể coi thường được. Thế nào cũng không ổn, vậy Thiên giới có Tam Thanh
ngự tại Đâu Suất Cung sao không đứng ra can thiệp, hơn nữa bọn họ cũng
lười gánh vác mấy chuyện đó.
Nói thêm mấy câu rồi bọn họ cũng tạm biệt Tạ Trình để tiếp tục lên đường. Nhưng vừa bay khỏi chỗ hắn thì thấy Ưng tộc kéo người đến gây chuyện, dẫn đầu là một tên cao to nhìn khá giống chim cắt, bên mắt có một vết sẹo, ăn mặc phía trên ở trần. Nhìn thế nào thì tên này vẫn không phải là đối thủ của bọn họ và nhìn gã tồi tàn quá. Đi đánh nhau mà kéo người nhiều vậy chỉ tốn tiền viện phí hơn thôi.
Đứng trên một chỗ đất bằng được ngăn cách bằng một vách vực lớn, phía bên kia vực chính là hơn một trăm người của Ưng tộc. Mấy tên này tu vi cao nhất là Luyện Thể cảnh thất trọng thôi nên cũng không lo lắng mấy. Ngay sau đó thì tên thái tử phế vật Kỳ Phong xuất hiện, hắn trông rất tồi tàn nên cũng đoán được chuyện gì xảy ra với hắn sau đó rồi. Nghĩ thôi cũng thấy thốn.
"Lũ tiện nhân các ngươi đúng là gan to bằng trời! Hợp sức đá thương bổn thái tử, hôm nay thù này không báo thì ta không mang họ Kỳ nữa!" Kỳ Phong chỉ thẳng mặt bọn họ mắng.
"Ý ngươi muốn nói là ngươi thèm Kinh Vân Đăng Phong Bộ của tỷ muội bọn ta? Nếu là thế thì ta sẽ cho ngươi ăn đến khi nào no thì thôi!" Nguyên Ly ôm A Mẫn đã to hơn chút trong tay, khinh bỉ nhìn hắn: "Bổn tiểu thư nói trước là các ngươi nên gọi mấy lão già chỗ các ngươi tới đi chứ ở đây chẳng ai có thể đánh với bọn ta được. Các ngươi ở đây chẳng khác nào nộp mạng cả."
Thật sự thì bọn họ không muốn đánh trẻ bị thiểu năng bẩm sinh đâu nhưng mà nhìn thằng này cứ ngáo ngáo sao sao ấy. Nguyên Ngọc và Nguyên Ly thì không đánh vì hôm nay quá lười, Ba Ngải Tư thích làm khán giả hơn, Mâu Thành Vũ đang suy nghĩ cách làm sao để gọi nguyên thần của Đoạn Nguyệt Giản, Tống Mao Bàng thì cần cấp thêm máu cho Băng Hoàn Huyết Ma Chu nên là sẽ đảm nhận chuyện này. Tính ra A Nghiêm và A Duy đã nhịn đói ba canh rưỡi rồi.
Bước gần tới vách vực, Tống Mao Bàng cười nhạt nói: "Hôm nay vì đại ca và tam đệ của ta không muốn ra tay đánh người vì tích phước cho tương lai nhưng ta thì không phải loại hiền lành đó. Giờ các ngươi gọi mấy lão già chỗ các ngươi đến thì ít nhiều còn giữ được mạng mình. Nói trước, sủng vật của ta đói lắm rồi đấy."
Vừa nói, từ trong ống tay áo hai con Băng Hoàn Huyết Ma Chu bò ra, nhe ranh múa vuốt với đám người trước mặt. Hiện chúng đang rất đói, nếu không phải có linh lực của Tống Mao Bàng truyền cho thì chúng đã mất kiểm soát mà lao vào hút máu người rồi. Xem như là hắn cho cơ hội đi.
"Hừ, với hai con nhện đó thì làm ăn được gì chứ! Tả Phiên tướng quân, ta thấy đám này chỉ đang khoác lác cho có thôi. Bổn thái tử tin là chỉ với một chiêu của tướng quân đây sẽ lấy được đầu của tên này!" Kỳ Phong quay sang tên cao to dẫn đầu, chỉ thẳng mặt Tống Mao Bàng vẻ khinh bỉ không đặt vào mắt, huênh hoang nói.
Ba Ngải Tư: "..."
Mâu Thành Vũ: ".."
Nguyên Ngọc: "..."
Nguyên Ly: "..."
Bọn họ không dám nhìn nữa nhưng đâu đó vẫn nghe thấy tiếng gân máu nổi lên. Chẳng lẽ người ôn nhu nhất đám phải nổi điên vì một tên thiểu năng? Lần này Tống Mao Bàng đã quyết tâm cho tên ngu ngốc này phải nếm mùi để hắn biết thế nào là lễ độ. Ngay lập tức A Nghiêm và A Duy gầm lên một tiếng rồi được Tống Mao Bàng ném về phía đám người Ưng tộc kia.
Nhìn thấy hai con ma chu nhỏ màu trắng bạch ngọc lam lam thì ai cũng phá lên cười nhưng ngay sau đó phải ngậm mồm lại. A Duy vì cần máu nên đã lao vào cắn một tên lính rồi hút cạn máu, sau đó đến A Nghiêm tấn công. Những kẻ bị cả hai hút cạn máu đều biến thành những cái xác khô nằm vật vã trên đất.
Tả Phiên nhìn thấy cảnh này muốn chạy trốn nhưng Kỳ Phong ngăn gã lại: "Ngươi là đại tướng quân của Ưng tộc, ngươi phải bảo hộ bốn thái tử rút lui! Hai con nhện đó ngươi không đánh lại được thì quá vô dụng! Bốn thái tử muốn ngươi bắt chúng về làm sủng vật cho ta!"
"Vô dụng? Thái tử điện hạ, hai con ma chu này tuy là còn nhỏ nhưng ngài nhìn chúng xem! Chúng đang hút cạn máu của quân ta!" Tả Phiên liền nói: "Những tinh anh của tộc chúng ta đang bị chúng hút thành xác khô! Tên kia tu vi cao hơn người, có thể là một thuần thú sư, nếu hắn có nhiều yêu thú mạnh hơn thì dù cả tộc có hợp sức thì cũng không thể đánh lại được đâu!"
Nói thêm mấy câu rồi bọn họ cũng tạm biệt Tạ Trình để tiếp tục lên đường. Nhưng vừa bay khỏi chỗ hắn thì thấy Ưng tộc kéo người đến gây chuyện, dẫn đầu là một tên cao to nhìn khá giống chim cắt, bên mắt có một vết sẹo, ăn mặc phía trên ở trần. Nhìn thế nào thì tên này vẫn không phải là đối thủ của bọn họ và nhìn gã tồi tàn quá. Đi đánh nhau mà kéo người nhiều vậy chỉ tốn tiền viện phí hơn thôi.
Đứng trên một chỗ đất bằng được ngăn cách bằng một vách vực lớn, phía bên kia vực chính là hơn một trăm người của Ưng tộc. Mấy tên này tu vi cao nhất là Luyện Thể cảnh thất trọng thôi nên cũng không lo lắng mấy. Ngay sau đó thì tên thái tử phế vật Kỳ Phong xuất hiện, hắn trông rất tồi tàn nên cũng đoán được chuyện gì xảy ra với hắn sau đó rồi. Nghĩ thôi cũng thấy thốn.
"Lũ tiện nhân các ngươi đúng là gan to bằng trời! Hợp sức đá thương bổn thái tử, hôm nay thù này không báo thì ta không mang họ Kỳ nữa!" Kỳ Phong chỉ thẳng mặt bọn họ mắng.
"Ý ngươi muốn nói là ngươi thèm Kinh Vân Đăng Phong Bộ của tỷ muội bọn ta? Nếu là thế thì ta sẽ cho ngươi ăn đến khi nào no thì thôi!" Nguyên Ly ôm A Mẫn đã to hơn chút trong tay, khinh bỉ nhìn hắn: "Bổn tiểu thư nói trước là các ngươi nên gọi mấy lão già chỗ các ngươi tới đi chứ ở đây chẳng ai có thể đánh với bọn ta được. Các ngươi ở đây chẳng khác nào nộp mạng cả."
Thật sự thì bọn họ không muốn đánh trẻ bị thiểu năng bẩm sinh đâu nhưng mà nhìn thằng này cứ ngáo ngáo sao sao ấy. Nguyên Ngọc và Nguyên Ly thì không đánh vì hôm nay quá lười, Ba Ngải Tư thích làm khán giả hơn, Mâu Thành Vũ đang suy nghĩ cách làm sao để gọi nguyên thần của Đoạn Nguyệt Giản, Tống Mao Bàng thì cần cấp thêm máu cho Băng Hoàn Huyết Ma Chu nên là sẽ đảm nhận chuyện này. Tính ra A Nghiêm và A Duy đã nhịn đói ba canh rưỡi rồi.
Bước gần tới vách vực, Tống Mao Bàng cười nhạt nói: "Hôm nay vì đại ca và tam đệ của ta không muốn ra tay đánh người vì tích phước cho tương lai nhưng ta thì không phải loại hiền lành đó. Giờ các ngươi gọi mấy lão già chỗ các ngươi đến thì ít nhiều còn giữ được mạng mình. Nói trước, sủng vật của ta đói lắm rồi đấy."
Vừa nói, từ trong ống tay áo hai con Băng Hoàn Huyết Ma Chu bò ra, nhe ranh múa vuốt với đám người trước mặt. Hiện chúng đang rất đói, nếu không phải có linh lực của Tống Mao Bàng truyền cho thì chúng đã mất kiểm soát mà lao vào hút máu người rồi. Xem như là hắn cho cơ hội đi.
"Hừ, với hai con nhện đó thì làm ăn được gì chứ! Tả Phiên tướng quân, ta thấy đám này chỉ đang khoác lác cho có thôi. Bổn thái tử tin là chỉ với một chiêu của tướng quân đây sẽ lấy được đầu của tên này!" Kỳ Phong quay sang tên cao to dẫn đầu, chỉ thẳng mặt Tống Mao Bàng vẻ khinh bỉ không đặt vào mắt, huênh hoang nói.
Ba Ngải Tư: "..."
Mâu Thành Vũ: ".."
Nguyên Ngọc: "..."
Nguyên Ly: "..."
Bọn họ không dám nhìn nữa nhưng đâu đó vẫn nghe thấy tiếng gân máu nổi lên. Chẳng lẽ người ôn nhu nhất đám phải nổi điên vì một tên thiểu năng? Lần này Tống Mao Bàng đã quyết tâm cho tên ngu ngốc này phải nếm mùi để hắn biết thế nào là lễ độ. Ngay lập tức A Nghiêm và A Duy gầm lên một tiếng rồi được Tống Mao Bàng ném về phía đám người Ưng tộc kia.
Nhìn thấy hai con ma chu nhỏ màu trắng bạch ngọc lam lam thì ai cũng phá lên cười nhưng ngay sau đó phải ngậm mồm lại. A Duy vì cần máu nên đã lao vào cắn một tên lính rồi hút cạn máu, sau đó đến A Nghiêm tấn công. Những kẻ bị cả hai hút cạn máu đều biến thành những cái xác khô nằm vật vã trên đất.
Tả Phiên nhìn thấy cảnh này muốn chạy trốn nhưng Kỳ Phong ngăn gã lại: "Ngươi là đại tướng quân của Ưng tộc, ngươi phải bảo hộ bốn thái tử rút lui! Hai con nhện đó ngươi không đánh lại được thì quá vô dụng! Bốn thái tử muốn ngươi bắt chúng về làm sủng vật cho ta!"
"Vô dụng? Thái tử điện hạ, hai con ma chu này tuy là còn nhỏ nhưng ngài nhìn chúng xem! Chúng đang hút cạn máu của quân ta!" Tả Phiên liền nói: "Những tinh anh của tộc chúng ta đang bị chúng hút thành xác khô! Tên kia tu vi cao hơn người, có thể là một thuần thú sư, nếu hắn có nhiều yêu thú mạnh hơn thì dù cả tộc có hợp sức thì cũng không thể đánh lại được đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.