Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 280: Giết người
Đông Hoa Thiên Nhạc
11/08/2023
Mâu Thành Vũ không tin vào mắt mình. Cảnh tượng này rất quen thuộc với hắn
nhưng không hiểu tại sao hắn lại không nhớ gì cả. Chẳng lẽ là hắn đang
bị tâm ma điều khiển sao?
Những này sau đó, cậu bé không nói gì với cha mình. Cậu cứ tiếp tục công việc kiếm tiền về cho lão ăn chơi đàn đúm, không biết phải làm gì để báo thù. Cho đến một ngày cậu bé đột nhiên học được cách nấu ăn ngon từ một đại nương hàng xóm tốt bụng thương cậu sau khi mất mẹ.
Vị đại nương đó căn dặn cậu là không được nấu những món ăn tương khắc nhau trong bữa ăn vì nó sẽ ảnh hưởng không ít đến sức khỏe. Cậu bé vâng vâng dạ dạ rồi đi về nhà.
Mâu Thành Vũ cảm thấy bất an, hắn đi theo sau cậu bé. Hắn sợ cậu làm điều dại dột nhưng lại không biết phải ngăn cản thế nào.
Thời gian cứ thôi trôi qua, khi cậu bé được 11 tuổi thì người đàn ông đột nhiên đổ bệnh nặng, cơ thể suy nhược trầm trọng dù hằng ngày đều ăn đồ ăn bình thường, độc thì không có.
"Ông hiểu tội lỗi của bản thân không?" Cậu bé lạnh lùng nhìn người đàn ông nằm trên giường: "Năm đó ông giết mẹ tôi, bà lúc ấy cũng đang bị bệnh như thế này đấy tên khốn!"
"Mày đã làm gì tao hả thằng kia..." Người đàn ông thở phì phò nhìn cậu.
"Tất nhiên là đầu độc cơ thể ông rồi." Cậu bé lạnh lùng trả lời: "Suốt 5 năm qua, lúc nào ông cũng cảm thấy cơ thể mình không ổn đúng không? Haiz, khó trách quả báo đến nhanh như vậy. Sớm muộn gì ông cũng phải xuống dưới đấy xin lỗi mẹ tôi rồi chịu đủ loại nhục hình thôi."
Nói rồi cậu bé lôi từ đâu ra một cây gậy lớn đập liên tục vào đầu người nằm trên giường không chút thương tiếc. Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi nhưng chẳng ai quan tâm đến nó ngoài Mâu Thành Vũ cả.
Hắn ôm đầu không hiểu chuyện gì. Đầu hắn quay cuồng, đau như búa bổ. Hắn chẳng biết phải làm gì cả. Thật sự hắn không biết phải nói thế nào với cái cảnh tượng rợn người này. Hắn đạ chứng kiến nhiều cảnh máu me bạo lực, giết người nhưng mà lại chẳng thể nào nhìn nổi cảnh này.
Xoạt!
Khung cảnh bỗng nhiên thay đổi.
Cái xác của người đàn ông không bị thiêu hủy đi mà lại được cậu bé treo lên một cái cây giữa làng cho mọi người xem. Người dân đi ngang qua thấy cảnh này không khỏi sợ hãi mà bàn tán xôn xao.
"Bà nói xem, cái này là do ai làm vậy? Độc ác thật."
"Độc ác? Vương đại nương, bà không nhớ tên Lý Tùng này gây khó khăn cho bà bao nhiêu lần hả? Giờ tự nhiên lại thấy tội nghiệp cho hắn?"
"Bỗng nhiên tôi cảm thấy tội cho vợ con gã quá. Lý đại nương tốt bụng vậy mà lại vớ phải một phu quân như thế. Nếu ngày đó phụ thân bà ấy không ham tiền bạc mà gả bà ấy cho tên kia để rồi gia sản tiêu tán khiến bà ấy sống khổ sở như vậy."
"Mà thằng nhóc Lý Dương tội nghiệp kia đâu rồi?"
"Không biết nữa nhưng có lẽ số phận thằng bé cũng chẳng khá hơn chút nào đâu. Giờ đây Lý Tùng chết xem như là giải thoát cho nó. Hi vọng nó sống tốt hơn."
Mâu Thành Vũ hững hờ nhìn xung quanh. Thật quá ghê rợn. Gương mặt gã ta nát bét chẳng còn gì để nhận ra cả, tay chân thì bị một thứ gì đó ghim chặt vào như bị ai đóng đinh. Lúc này Mâu Thành Vũ không biết nói gì cả.
Hắn nhìn về một hướng rồi bỏ đi. Đứng đây cũng chẳng làm gì nên cũng không nên ở lâu.
Gần bờ sông, Lý Dương cầm từng cục đá ném xuống sông, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn vô hồn nhìn xuống mặt nước. Cậu đã giết chết cha mình... Một việc có thể coi là bất hiếu, trái với đạo đức nhưng cậu không cảm thấy đó là một việc tội lội gì cho lắm. Chỉ cần trả thù được cho mẹ thì cậu sẵn sàng làm chuyện này.
"Mẹ, con đã trả thù cho người thành công rồi..." Lý Dương nghẹn ngào nói.
Ngồi một lúc Lý Dương đứng dậy rời đi. Cậu đã giết cha mình nên không thể nào ở lại đây thêm nữa nên chỉ còn cách rời khỏi đây thôi. Dự định tiếp theo của cậu là gì ấy nhỉ? Cũng không biết nữa. Có lẽ là sống tốt hết quãng đời còn lại...
Bộp bộp!
Từ xa, một nam nhân cao lớn tiến lại gần. Lý Dương ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này.
"Ngài là ai?" Lý Dương tò mò hỏi.
"Ta là Cổ Vĩ, là người của Cổ Thánh tộc. Còn nhóc thì sao?"
"Lý Dương ạ." Lý Dương đáp.
"Vậy sao? Tên rất hay đấy. Đệ sống một mình sao?" Cổ Vĩ tò mò hỏi.
"Đúng, ta sống một mình. Không biết huynh là ai. Có vẻ là một lữ khách đi ngang qua đây." Lý Dương gật đầu.
"Ta đi qua đây cũng không có ý gì. Haiz, ở Cổ Thánh tộc bọn ta giờ ai cũng lo cho nghiên cứu của bản thân nên không đoái hoài gì đến ta nữa. Vì chán quá nên ta đi ngao du thiên hạ này một phen." Cổ Vĩ nói.
"Vậy huynh mạnh lắm sao?" Lý Dương hỏi.
Cổ Vĩ thở dài: "Có thể nói là vậy nhưng ta thật sự còn thua kém tộc nhân mình rất nhiều. Bọn họ ai cũng là cường giả Thánh Cảnh và Tổ Cảnh trở lên nên ta ít khi so bì với họ. Nhưng không sao, ta rất vui vì mình là một phần của Cổ Thánh tộc. Đệ có muốn biết thêm về thế giới bên ngoài không? Thú vị lắm.
Lý Dương gật đầu: "Có ạ!"
Những này sau đó, cậu bé không nói gì với cha mình. Cậu cứ tiếp tục công việc kiếm tiền về cho lão ăn chơi đàn đúm, không biết phải làm gì để báo thù. Cho đến một ngày cậu bé đột nhiên học được cách nấu ăn ngon từ một đại nương hàng xóm tốt bụng thương cậu sau khi mất mẹ.
Vị đại nương đó căn dặn cậu là không được nấu những món ăn tương khắc nhau trong bữa ăn vì nó sẽ ảnh hưởng không ít đến sức khỏe. Cậu bé vâng vâng dạ dạ rồi đi về nhà.
Mâu Thành Vũ cảm thấy bất an, hắn đi theo sau cậu bé. Hắn sợ cậu làm điều dại dột nhưng lại không biết phải ngăn cản thế nào.
Thời gian cứ thôi trôi qua, khi cậu bé được 11 tuổi thì người đàn ông đột nhiên đổ bệnh nặng, cơ thể suy nhược trầm trọng dù hằng ngày đều ăn đồ ăn bình thường, độc thì không có.
"Ông hiểu tội lỗi của bản thân không?" Cậu bé lạnh lùng nhìn người đàn ông nằm trên giường: "Năm đó ông giết mẹ tôi, bà lúc ấy cũng đang bị bệnh như thế này đấy tên khốn!"
"Mày đã làm gì tao hả thằng kia..." Người đàn ông thở phì phò nhìn cậu.
"Tất nhiên là đầu độc cơ thể ông rồi." Cậu bé lạnh lùng trả lời: "Suốt 5 năm qua, lúc nào ông cũng cảm thấy cơ thể mình không ổn đúng không? Haiz, khó trách quả báo đến nhanh như vậy. Sớm muộn gì ông cũng phải xuống dưới đấy xin lỗi mẹ tôi rồi chịu đủ loại nhục hình thôi."
Nói rồi cậu bé lôi từ đâu ra một cây gậy lớn đập liên tục vào đầu người nằm trên giường không chút thương tiếc. Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi nhưng chẳng ai quan tâm đến nó ngoài Mâu Thành Vũ cả.
Hắn ôm đầu không hiểu chuyện gì. Đầu hắn quay cuồng, đau như búa bổ. Hắn chẳng biết phải làm gì cả. Thật sự hắn không biết phải nói thế nào với cái cảnh tượng rợn người này. Hắn đạ chứng kiến nhiều cảnh máu me bạo lực, giết người nhưng mà lại chẳng thể nào nhìn nổi cảnh này.
Xoạt!
Khung cảnh bỗng nhiên thay đổi.
Cái xác của người đàn ông không bị thiêu hủy đi mà lại được cậu bé treo lên một cái cây giữa làng cho mọi người xem. Người dân đi ngang qua thấy cảnh này không khỏi sợ hãi mà bàn tán xôn xao.
"Bà nói xem, cái này là do ai làm vậy? Độc ác thật."
"Độc ác? Vương đại nương, bà không nhớ tên Lý Tùng này gây khó khăn cho bà bao nhiêu lần hả? Giờ tự nhiên lại thấy tội nghiệp cho hắn?"
"Bỗng nhiên tôi cảm thấy tội cho vợ con gã quá. Lý đại nương tốt bụng vậy mà lại vớ phải một phu quân như thế. Nếu ngày đó phụ thân bà ấy không ham tiền bạc mà gả bà ấy cho tên kia để rồi gia sản tiêu tán khiến bà ấy sống khổ sở như vậy."
"Mà thằng nhóc Lý Dương tội nghiệp kia đâu rồi?"
"Không biết nữa nhưng có lẽ số phận thằng bé cũng chẳng khá hơn chút nào đâu. Giờ đây Lý Tùng chết xem như là giải thoát cho nó. Hi vọng nó sống tốt hơn."
Mâu Thành Vũ hững hờ nhìn xung quanh. Thật quá ghê rợn. Gương mặt gã ta nát bét chẳng còn gì để nhận ra cả, tay chân thì bị một thứ gì đó ghim chặt vào như bị ai đóng đinh. Lúc này Mâu Thành Vũ không biết nói gì cả.
Hắn nhìn về một hướng rồi bỏ đi. Đứng đây cũng chẳng làm gì nên cũng không nên ở lâu.
Gần bờ sông, Lý Dương cầm từng cục đá ném xuống sông, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn vô hồn nhìn xuống mặt nước. Cậu đã giết chết cha mình... Một việc có thể coi là bất hiếu, trái với đạo đức nhưng cậu không cảm thấy đó là một việc tội lội gì cho lắm. Chỉ cần trả thù được cho mẹ thì cậu sẵn sàng làm chuyện này.
"Mẹ, con đã trả thù cho người thành công rồi..." Lý Dương nghẹn ngào nói.
Ngồi một lúc Lý Dương đứng dậy rời đi. Cậu đã giết cha mình nên không thể nào ở lại đây thêm nữa nên chỉ còn cách rời khỏi đây thôi. Dự định tiếp theo của cậu là gì ấy nhỉ? Cũng không biết nữa. Có lẽ là sống tốt hết quãng đời còn lại...
Bộp bộp!
Từ xa, một nam nhân cao lớn tiến lại gần. Lý Dương ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này.
"Ngài là ai?" Lý Dương tò mò hỏi.
"Ta là Cổ Vĩ, là người của Cổ Thánh tộc. Còn nhóc thì sao?"
"Lý Dương ạ." Lý Dương đáp.
"Vậy sao? Tên rất hay đấy. Đệ sống một mình sao?" Cổ Vĩ tò mò hỏi.
"Đúng, ta sống một mình. Không biết huynh là ai. Có vẻ là một lữ khách đi ngang qua đây." Lý Dương gật đầu.
"Ta đi qua đây cũng không có ý gì. Haiz, ở Cổ Thánh tộc bọn ta giờ ai cũng lo cho nghiên cứu của bản thân nên không đoái hoài gì đến ta nữa. Vì chán quá nên ta đi ngao du thiên hạ này một phen." Cổ Vĩ nói.
"Vậy huynh mạnh lắm sao?" Lý Dương hỏi.
Cổ Vĩ thở dài: "Có thể nói là vậy nhưng ta thật sự còn thua kém tộc nhân mình rất nhiều. Bọn họ ai cũng là cường giả Thánh Cảnh và Tổ Cảnh trở lên nên ta ít khi so bì với họ. Nhưng không sao, ta rất vui vì mình là một phần của Cổ Thánh tộc. Đệ có muốn biết thêm về thế giới bên ngoài không? Thú vị lắm.
Lý Dương gật đầu: "Có ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.