Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 44: Không muốn về nhà!
Đông Hoa Thiên Nhạc
05/08/2023
"Lần sau muốn ăn cái gì thì bảo trù phòng làm chứ thế này không được đâu.
Nếu như cha ngươi biết thì bọn ta chỉ có thể.... Chết!" Ba Ngải Tư thần
sắc ngưng đọng nhưng vì được cái mặt nạ che nên không ai nhận ra nói.
"Huynh nói cái gì thế, chuyện này thật sự không phải là ngàn năm có một sao?" Mâu Thành Vũ vừa nhai miếng thịt dê nói: "Chúng ta được hưởng phúc do chính tay công chúa Xa tộc làm..."
Cốc!
"Ngươi đúng là vô dụng! Suốt ngày chỉ ăn rồi ngủ, chẳng được việc gì! Nếu ngươi rảnh thì đi nghiên cứu Càn Khôn Đồ nhiều hơn đi!" Ba Ngải Tư không kiêng dè mà trực tiếp mắng hắn.
"Ba huynh à, huynh không thấy là ta..." Mâu Thành Vũ đang biện hộ thì bị y chặn lại.
"Đừng có mà biện hộ với ta! Mấy lời này ngươi nói bao nhiêu lần rồi? Nhìn Tống Mao Bàng mà làm gương đi! Biết thế thì ta sẽ không giúp ngươi rồi!" Ba Ngải Tư gắp miếng thịt gà nói.
Mâu Thành Vũ vì không cãi lại y nên đành im lặng không nói gì hết. Thật đúng là oan uổng cho hắn mà. Tính đi tính lại thì hắn đánh với y thật sự không có nửa cái khả năng thắng nên là nhịn.
"Huynh đừng giận A Vũ mà, dù sao đệ ấy vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Thiếu niên trẻ tuổi giờ phải có chút lơ là trong việc tu luyện chứ." Tống Mao Bàng lên tiếng bênh vực.
"A Bàng, đệ đừng có mà bênh nó nữa! Như thế này rồi còn mặt mũi nào để ta tiếp tục chịu đựng nó đây? Đúng là mệt mỏi càng thêm mệt mỏi." Ba Ngải Tư thở dài rồi tiếp tục ăn.
Sau khi dùng bữa xong, Ba Ngải Tư họp bàn mọi người lại để quyết định một chút chuyện về tình hình hiện tại. Mâu Thành Vũ và Nguyên Ly báo cáo về chuyện Mục Hạo thể hiện xuất sắc ra sao. Nguyên Ngọc nói về chuyện bản thân hạ độc Hòa Khuyết rồi thêm mấy chuyện linh tinh khác.
"Này, hạ độc như vậy có ổn không? Ta thấy nó thật sự không ổn cho lắm." Mâu Thành Vũ nhai táo trong miệng nói.
"Hứ, chuyện này không cần tiểu tử ngu ngốc nhà người quản đâu. Ngươi phải hiểu là loại độc đó có thể làm suy giảm cơ thể của lão ta, như thế chẳng phải dễ dàng hơn hay sao? Thứ không có tiền đồ!" Nguyên Ngọc chống nạnh nói.
"Tỷ, ta thấy Vũ ca nói cũng đúng đấy. Chuyện này thật sự có chút không ổn. Lão ta dù sao cũng là tông chủ Thiên Quang Tông, làm như vậy chính là gây ra hỗn loạn quá nhiều." Nguyên Ly lên tiếng nói.
"Ừm, tạm thời những chuyện này chúng ta dừng lại chút. Tiếp theo chúng ta sẽ đưa Hoằng Yến công chúa về nhà. Nhờ vậy thì sau này chúng ta có thể nhờ Xà Vương giúp đỡ nhiều chuyện." Ba Ngải Tư nói.
"Về nhà?" Hoằng Yến ngồi ăn trái cây nghe đến đây hơi lo lắng: "Ta.... Ta sợ về nhà lắm. Nếu mà về nhà thì cha sẽ mắng ta không nghe lời, tự ý đến nhân gian của con người khiến người lo lắng."
"Không sao đâu, bọn ta sẽ nói giúp công chúa. Người trốn đến đây khiến Xã Vương lo lắng thì phải nhanh chóng trở về tạ lỗi. Nếu mà thành tâm thì cùng lắm chỉ nghe chút la mắng rồi chút hình phạt là xong rồi. Không có gì đáng sợ cả." Tống Mao Bàng xoa đầu nàng an ủi. Nhìn hắn bây giờ không khác gì một người cha vậy.
_ _ _ _ _
Xà tộc, thần điện Tinh Quang.
Trong đại điện rộng lớn, Xà Vương Hoằng Chấn nhìn ba đứa con trai mình suốt tháng trời không tìm ra em gái không khỏi tức giận. Nữ nhi gã trốn đến nhân gian của Nhân tộc chơi nhưng lại không biết nơi đó nguy hiểm như thế nào. Thế này gã nói sao với thê tử của mình đây?
"Làm sao mà lại không tìm thấy? Là sao?!" Hoằng Chấn quát lớn, ánh mắt đầy tức giận nhìn ba đứa con trai: "Đến giờ làm thế quái nào mà không thể tìm được Yến nhi vậy hả?"
"Cha, chuyện này không thể trách bọn ta được." Thái tử Hoằng Viễn tiến lên, ôm quyền hướng cha mình: "Chốn hồng trần của con người thâm sâu khó đoán. Thêm chuyện là gần đây mấy đại môn phải kia đang đấu đá lẫn nhau nên tìm kiếm chó chút khó khăn ạ."
"Đúng thưa cha, bọn con đã cố gắng hết sức rồi. Chuyện của A Yến không thể nhanh chóng sớm một chiều được." Nhị hoàng tử Hoằng Cẩn nói: "Quan trọng là định khiến của Nhân tộc với toàn thể Yêu tộc chúng ta quá sâu nặng đi nên là có thể muội đang gặp nguy hiểm."
"Biết Yến nhi gặp nguy hiểm thì phải cố gắng tìm kiếm đi chứ! Tháng sau không tìm được muội muội các ngươi về thì đừng có mà gặp ta hay gọi một tiếng "cha" gì nữa hết!" Hoằng Chấn tức giận không nhiều lời mà bỏ đi.
Tam hoàng tử Hoằng Diễn quay hai huynh trưởng, nét mặt đầy lo lắng: "Phải làm sao đây? Đệ không muốn sống bên ngoài đâu. Giờ chúng ta tìm A Yến ở đâu đây? Nhân gian rộng lớn như thế thì tìm ở đâu?"
"Đệ đừng nói nữa A Diễn, hiện giờ chúng ta cần phải tìm A Yến trước. Giờ Xà tộc không còn hưng thịnh như trước nhưng mà vẫn gọi là một thế lực lớn." Thái tử Hoằng Viễn nhanh chóng chỉnh lại: "Haiz, sắp tới chúng ta phải đối đầu với Hồ tộc và Ưng tộc rồi."
Trên Đông Tinh đại lục này ngoài Xà tộc ra còn có hai tộc lớn là Hồ tộc, Ưng tộc và ngoài ra còn có nhiều tộc lẻ tẻ khác. Hằng năm Xà tộc và Ưng tộc sẽ đối đầu với nhau nên là có chút phiền phức vì rắn và chim đều là thiên địch của nhau.
"Huynh nói cái gì thế, chuyện này thật sự không phải là ngàn năm có một sao?" Mâu Thành Vũ vừa nhai miếng thịt dê nói: "Chúng ta được hưởng phúc do chính tay công chúa Xa tộc làm..."
Cốc!
"Ngươi đúng là vô dụng! Suốt ngày chỉ ăn rồi ngủ, chẳng được việc gì! Nếu ngươi rảnh thì đi nghiên cứu Càn Khôn Đồ nhiều hơn đi!" Ba Ngải Tư không kiêng dè mà trực tiếp mắng hắn.
"Ba huynh à, huynh không thấy là ta..." Mâu Thành Vũ đang biện hộ thì bị y chặn lại.
"Đừng có mà biện hộ với ta! Mấy lời này ngươi nói bao nhiêu lần rồi? Nhìn Tống Mao Bàng mà làm gương đi! Biết thế thì ta sẽ không giúp ngươi rồi!" Ba Ngải Tư gắp miếng thịt gà nói.
Mâu Thành Vũ vì không cãi lại y nên đành im lặng không nói gì hết. Thật đúng là oan uổng cho hắn mà. Tính đi tính lại thì hắn đánh với y thật sự không có nửa cái khả năng thắng nên là nhịn.
"Huynh đừng giận A Vũ mà, dù sao đệ ấy vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Thiếu niên trẻ tuổi giờ phải có chút lơ là trong việc tu luyện chứ." Tống Mao Bàng lên tiếng bênh vực.
"A Bàng, đệ đừng có mà bênh nó nữa! Như thế này rồi còn mặt mũi nào để ta tiếp tục chịu đựng nó đây? Đúng là mệt mỏi càng thêm mệt mỏi." Ba Ngải Tư thở dài rồi tiếp tục ăn.
Sau khi dùng bữa xong, Ba Ngải Tư họp bàn mọi người lại để quyết định một chút chuyện về tình hình hiện tại. Mâu Thành Vũ và Nguyên Ly báo cáo về chuyện Mục Hạo thể hiện xuất sắc ra sao. Nguyên Ngọc nói về chuyện bản thân hạ độc Hòa Khuyết rồi thêm mấy chuyện linh tinh khác.
"Này, hạ độc như vậy có ổn không? Ta thấy nó thật sự không ổn cho lắm." Mâu Thành Vũ nhai táo trong miệng nói.
"Hứ, chuyện này không cần tiểu tử ngu ngốc nhà người quản đâu. Ngươi phải hiểu là loại độc đó có thể làm suy giảm cơ thể của lão ta, như thế chẳng phải dễ dàng hơn hay sao? Thứ không có tiền đồ!" Nguyên Ngọc chống nạnh nói.
"Tỷ, ta thấy Vũ ca nói cũng đúng đấy. Chuyện này thật sự có chút không ổn. Lão ta dù sao cũng là tông chủ Thiên Quang Tông, làm như vậy chính là gây ra hỗn loạn quá nhiều." Nguyên Ly lên tiếng nói.
"Ừm, tạm thời những chuyện này chúng ta dừng lại chút. Tiếp theo chúng ta sẽ đưa Hoằng Yến công chúa về nhà. Nhờ vậy thì sau này chúng ta có thể nhờ Xà Vương giúp đỡ nhiều chuyện." Ba Ngải Tư nói.
"Về nhà?" Hoằng Yến ngồi ăn trái cây nghe đến đây hơi lo lắng: "Ta.... Ta sợ về nhà lắm. Nếu mà về nhà thì cha sẽ mắng ta không nghe lời, tự ý đến nhân gian của con người khiến người lo lắng."
"Không sao đâu, bọn ta sẽ nói giúp công chúa. Người trốn đến đây khiến Xã Vương lo lắng thì phải nhanh chóng trở về tạ lỗi. Nếu mà thành tâm thì cùng lắm chỉ nghe chút la mắng rồi chút hình phạt là xong rồi. Không có gì đáng sợ cả." Tống Mao Bàng xoa đầu nàng an ủi. Nhìn hắn bây giờ không khác gì một người cha vậy.
_ _ _ _ _
Xà tộc, thần điện Tinh Quang.
Trong đại điện rộng lớn, Xà Vương Hoằng Chấn nhìn ba đứa con trai mình suốt tháng trời không tìm ra em gái không khỏi tức giận. Nữ nhi gã trốn đến nhân gian của Nhân tộc chơi nhưng lại không biết nơi đó nguy hiểm như thế nào. Thế này gã nói sao với thê tử của mình đây?
"Làm sao mà lại không tìm thấy? Là sao?!" Hoằng Chấn quát lớn, ánh mắt đầy tức giận nhìn ba đứa con trai: "Đến giờ làm thế quái nào mà không thể tìm được Yến nhi vậy hả?"
"Cha, chuyện này không thể trách bọn ta được." Thái tử Hoằng Viễn tiến lên, ôm quyền hướng cha mình: "Chốn hồng trần của con người thâm sâu khó đoán. Thêm chuyện là gần đây mấy đại môn phải kia đang đấu đá lẫn nhau nên tìm kiếm chó chút khó khăn ạ."
"Đúng thưa cha, bọn con đã cố gắng hết sức rồi. Chuyện của A Yến không thể nhanh chóng sớm một chiều được." Nhị hoàng tử Hoằng Cẩn nói: "Quan trọng là định khiến của Nhân tộc với toàn thể Yêu tộc chúng ta quá sâu nặng đi nên là có thể muội đang gặp nguy hiểm."
"Biết Yến nhi gặp nguy hiểm thì phải cố gắng tìm kiếm đi chứ! Tháng sau không tìm được muội muội các ngươi về thì đừng có mà gặp ta hay gọi một tiếng "cha" gì nữa hết!" Hoằng Chấn tức giận không nhiều lời mà bỏ đi.
Tam hoàng tử Hoằng Diễn quay hai huynh trưởng, nét mặt đầy lo lắng: "Phải làm sao đây? Đệ không muốn sống bên ngoài đâu. Giờ chúng ta tìm A Yến ở đâu đây? Nhân gian rộng lớn như thế thì tìm ở đâu?"
"Đệ đừng nói nữa A Diễn, hiện giờ chúng ta cần phải tìm A Yến trước. Giờ Xà tộc không còn hưng thịnh như trước nhưng mà vẫn gọi là một thế lực lớn." Thái tử Hoằng Viễn nhanh chóng chỉnh lại: "Haiz, sắp tới chúng ta phải đối đầu với Hồ tộc và Ưng tộc rồi."
Trên Đông Tinh đại lục này ngoài Xà tộc ra còn có hai tộc lớn là Hồ tộc, Ưng tộc và ngoài ra còn có nhiều tộc lẻ tẻ khác. Hằng năm Xà tộc và Ưng tộc sẽ đối đầu với nhau nên là có chút phiền phức vì rắn và chim đều là thiên địch của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.