Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 259: Nhầm lẫn
Đông Hoa Thiên Nhạc
11/08/2023
Nguyên Ngọc dường như hiểu ra vấn đề đang nói đến ở đây. Không phải duyên phận đưa bọn họ đến với nhau mà là được sắp đặt có chủ đích và phân vai rất
rõ ràng. Sau tất cả đều chỉ là một vở kịch vớ vẩn chẳng đáng người xem.
"Vậy bọn ta rốt cuộc là gì? Xem như bọn ta như con rối múa may cho các người xem vui lắm sao?!" Nguyên Ly chất vấn.
"Không phải, các ngươi không phải là con rối gì cả. Tất cả cũng chỉ là tình cờ khiến cho thiên địa vận hành như vậy. Mọi thứ đều từ tay Quá Khứ mà ra. Đây là một chuyện không thể tránh khỏi nên ta cũng chẳng biết nói sao cho đúng." Âm Tuyết lắc đầu, giải thích.
"Ai là Quá Khứ?" Nguyên Ngọc hỏi.
"Hình như thuộc Ma tộc, gọi là Ca San. Nàng ta là người mạnh nhất Ma tộc nếu không tính thêm gia đình Ma Tổ vào. Nàng ta khi thành đạo là lúc hỗn loạn và cùng thời với Dị Nhân Tổ nên bị các cửu dực thiên sứ chặn đánh nhưng vẫn sống sót. Cuối cùng thì tham gia diệt Kẻ Phản Bội." Âm Tuyết đáp.
Quá Khứ... Ca San... Nguyên Ngọc nghe bảo là những sự kiện trong quá khứ sẽ sinh ra hiện tại và tương lai. Điều này không thể nào tránh khỏi được nên không thể nào trách Âm Tuyết được. Có thể xem như là biết được chút chuyện vui đi.
Nguyên Ngọc không nói gi, kéo tay Nguyên Ly đi vào sâu Thiên Hoa Cung. Nàng không cần phải biết tương lai ra sao vì đằng nào cũng chẳng còn gì để mất. Đồng đội nàng không cần về phải lo cho bọn họ vì vẫn còn hi vọng để cứu vớt mọi chuyện trước khi qua quá muộn.
Thay đổi được quá khứ và hiện tại chứ không nghĩa là sẽ thay đổi tương lai. Thay đổi cái chết của bản thân liền chết thảm hơn trong tương lai. Không thể tránh khỏi quy tắc thiên địa do Thần Tổ đặt ra. Vậy chỉ còn cách thành đạo...
Âm Tuyết biết bản thân có chút quá lời nhưng mà cũng không cảm thấy hối hận hay áy này gì khi nói ra. Sự thật này đúng, không có nói sai gì thì sao phải sợ. Người khác phật lòng thì sao? Chẳng có gì quan trọng để nàng quan tâm. Sau tất cả đều phải trở về trạng thái nguyên thủy của mình khi Ngày Cuối Cùng đến thôi.
Bên trong Thiên Hoa Cung có nhiều thứ hơn nhưng phần lớn bị hủy diệt, hư hại không ít nên là không thể nói nơi này hoàn chỉnh được. Nói thật thì giữ được thế này là đã tốt hơn khi không có gì trong tay.
"Tỷ, nhìn xem, đây là điêu khắc về Phong Viêm!" Nguyên Ly kéo tay Nguyên Ngọc.
Nhìn theo ngón tay Nguyên Ly, Nguyên Ngọc phải trầm trồ khi nhìn thấy bức điêu khắc của Phong Viêm. Không ngờ lại lớn như vậy. Có điều bị phá hủy một phần rồi nên là không biết có ổn không.
"Không ngờ hắn hồi đó lại bốc đồng như vậy. Muội không biết Thanh Cơ vì sao lại có thể yêu tên này được." Nguyên Ly chu mỏ nói.
"Cái này muội không cần biết đầu. Hai tên đó ra sao không đến lượt chúng ta bình luận đầu. Tất cả đều là một giấc mộng phồn thịnh của Tinh Linh tộc." Nguyên Ngọc thở dài.
"Kìa, tỷ xem, bức này có phải là Túy Diễn không?" Nguyên Ly lại chỉ vào một bức điêu khắc khác.
Nguyên Ngọc thì há hốc mồm kinh ngạc: "Không phải, đó là ta! Tỷ tỷ của muội đấy A Ly!"
Bức điêu khắc tuy bị tổn hại nhưng gương mặt và thân hình vẫn có thể nhìn rõ một chút. Người trong bức điêu khắc nhìn giống nam nhân, cầm một món thần binh hơi phình rộng ra nhưng đó là Nguyên Ngọc khi còn là Tinh Linh Hoàng Mỹ Đông.
Nguyên Ngọc không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Nàng rõ ràng là nữ vậy mà muội muội ngốc này lại nói là nam. Có lẽ là hình dạng binh khí của nàng giống với Túy Diễn nên mới bị nhìn nhầm. Công nhận, ngày ấy nàng giống nam nhân thật.
"Cái gì?! Đó là tỷ á?!" Nguyên Ly tròn mắt.
"Là ta... Muội nhìn nhầm Sát Tử Đằng thành Phi Ngân Chùy của Túy Diễn à?" Nguyên Ngọc đỏ mặt nhìn muội muội.
Nguyên Ly xấu hổ che mặt lại. Nàng quên mất là lúc bức điêu khắc này dựng lên thì tỷ tỷ chưa có phong ấn Sát Tử Đằng đi. Thật sự là nhìn nhầm sang Phi Ngân Chùy của Túy Diễn thật rồi!
"Không sao đâu, không phải lỗi của muội." Nguyên Ngọc an ủi.
"Tỷ không giận à?" Nguyên Ly sụt sùi.
"Không, làm sao mà giận mấy chuyện cỏn con này được." Nguyên Ngọc lắc đầu.
Ong ong!
Bỗng nhiên từ xa có tiếng lạ vọng lại khiến cho cả hai không hiểu gì hết. Cả hai không mang theo Trì Nguyệt Hi vào đây vì sợ nàng bị thương. Chẳng lẽ có chuyện không hay xảy ra rồi sao?
"Kukuh! Lâu rồi mới con mồi ngon như vậy!"
"Sư phụ, cứu ta!"
Tiếng Trì Nguyệt Hi từ xa vọng đến khiến cả hai giật mình. Nguyên Ngọc vội kéo tay Nguyên Ly chạy theo tiếng kêu cứu ấy.
Đi hết hành lang dài, cả hai đến trước một cánh cửa lớn điêu khắc hoa văn tinh xảo và tinh tế. Nguyên Ngọc không do dự mà đạp nát cánh cửa này.
Bên trong chính là Trì Nguyệt Hi đang bị xích nằm trên một cái bàn thạch lớn, nàng gào khóc kêu la, giãy giụa liên tục.
"Hi nhi!" Nguyên Ly tính chạy lại thì bị Nguyên Ngọc ngăn cản.
"Không ổn, đây là bẫy! Muội đừng mất cảnh giác như vậy!" Nguyên Ngọc trách.
"Nhưng Hi nhi đang gặp nguy hiểm! Ta không thể bỏ mặc nha đầu ấy! Nó là đệ tử của chúng ta mà!" Nguyên Ly phản bác.
Trì Nguyệt Hi kinh hãi khi thấy hai con quái vật ghê tởm bước vào. Tên khốn đó ấy vậy mà lại nói thật. Sư phụ nàng sẽ không đến vì chỉ có những con quái vật bộ dạng kinh tởm đến đây. Nàng không muốn chết!
"Vậy bọn ta rốt cuộc là gì? Xem như bọn ta như con rối múa may cho các người xem vui lắm sao?!" Nguyên Ly chất vấn.
"Không phải, các ngươi không phải là con rối gì cả. Tất cả cũng chỉ là tình cờ khiến cho thiên địa vận hành như vậy. Mọi thứ đều từ tay Quá Khứ mà ra. Đây là một chuyện không thể tránh khỏi nên ta cũng chẳng biết nói sao cho đúng." Âm Tuyết lắc đầu, giải thích.
"Ai là Quá Khứ?" Nguyên Ngọc hỏi.
"Hình như thuộc Ma tộc, gọi là Ca San. Nàng ta là người mạnh nhất Ma tộc nếu không tính thêm gia đình Ma Tổ vào. Nàng ta khi thành đạo là lúc hỗn loạn và cùng thời với Dị Nhân Tổ nên bị các cửu dực thiên sứ chặn đánh nhưng vẫn sống sót. Cuối cùng thì tham gia diệt Kẻ Phản Bội." Âm Tuyết đáp.
Quá Khứ... Ca San... Nguyên Ngọc nghe bảo là những sự kiện trong quá khứ sẽ sinh ra hiện tại và tương lai. Điều này không thể nào tránh khỏi được nên không thể nào trách Âm Tuyết được. Có thể xem như là biết được chút chuyện vui đi.
Nguyên Ngọc không nói gi, kéo tay Nguyên Ly đi vào sâu Thiên Hoa Cung. Nàng không cần phải biết tương lai ra sao vì đằng nào cũng chẳng còn gì để mất. Đồng đội nàng không cần về phải lo cho bọn họ vì vẫn còn hi vọng để cứu vớt mọi chuyện trước khi qua quá muộn.
Thay đổi được quá khứ và hiện tại chứ không nghĩa là sẽ thay đổi tương lai. Thay đổi cái chết của bản thân liền chết thảm hơn trong tương lai. Không thể tránh khỏi quy tắc thiên địa do Thần Tổ đặt ra. Vậy chỉ còn cách thành đạo...
Âm Tuyết biết bản thân có chút quá lời nhưng mà cũng không cảm thấy hối hận hay áy này gì khi nói ra. Sự thật này đúng, không có nói sai gì thì sao phải sợ. Người khác phật lòng thì sao? Chẳng có gì quan trọng để nàng quan tâm. Sau tất cả đều phải trở về trạng thái nguyên thủy của mình khi Ngày Cuối Cùng đến thôi.
Bên trong Thiên Hoa Cung có nhiều thứ hơn nhưng phần lớn bị hủy diệt, hư hại không ít nên là không thể nói nơi này hoàn chỉnh được. Nói thật thì giữ được thế này là đã tốt hơn khi không có gì trong tay.
"Tỷ, nhìn xem, đây là điêu khắc về Phong Viêm!" Nguyên Ly kéo tay Nguyên Ngọc.
Nhìn theo ngón tay Nguyên Ly, Nguyên Ngọc phải trầm trồ khi nhìn thấy bức điêu khắc của Phong Viêm. Không ngờ lại lớn như vậy. Có điều bị phá hủy một phần rồi nên là không biết có ổn không.
"Không ngờ hắn hồi đó lại bốc đồng như vậy. Muội không biết Thanh Cơ vì sao lại có thể yêu tên này được." Nguyên Ly chu mỏ nói.
"Cái này muội không cần biết đầu. Hai tên đó ra sao không đến lượt chúng ta bình luận đầu. Tất cả đều là một giấc mộng phồn thịnh của Tinh Linh tộc." Nguyên Ngọc thở dài.
"Kìa, tỷ xem, bức này có phải là Túy Diễn không?" Nguyên Ly lại chỉ vào một bức điêu khắc khác.
Nguyên Ngọc thì há hốc mồm kinh ngạc: "Không phải, đó là ta! Tỷ tỷ của muội đấy A Ly!"
Bức điêu khắc tuy bị tổn hại nhưng gương mặt và thân hình vẫn có thể nhìn rõ một chút. Người trong bức điêu khắc nhìn giống nam nhân, cầm một món thần binh hơi phình rộng ra nhưng đó là Nguyên Ngọc khi còn là Tinh Linh Hoàng Mỹ Đông.
Nguyên Ngọc không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Nàng rõ ràng là nữ vậy mà muội muội ngốc này lại nói là nam. Có lẽ là hình dạng binh khí của nàng giống với Túy Diễn nên mới bị nhìn nhầm. Công nhận, ngày ấy nàng giống nam nhân thật.
"Cái gì?! Đó là tỷ á?!" Nguyên Ly tròn mắt.
"Là ta... Muội nhìn nhầm Sát Tử Đằng thành Phi Ngân Chùy của Túy Diễn à?" Nguyên Ngọc đỏ mặt nhìn muội muội.
Nguyên Ly xấu hổ che mặt lại. Nàng quên mất là lúc bức điêu khắc này dựng lên thì tỷ tỷ chưa có phong ấn Sát Tử Đằng đi. Thật sự là nhìn nhầm sang Phi Ngân Chùy của Túy Diễn thật rồi!
"Không sao đâu, không phải lỗi của muội." Nguyên Ngọc an ủi.
"Tỷ không giận à?" Nguyên Ly sụt sùi.
"Không, làm sao mà giận mấy chuyện cỏn con này được." Nguyên Ngọc lắc đầu.
Ong ong!
Bỗng nhiên từ xa có tiếng lạ vọng lại khiến cho cả hai không hiểu gì hết. Cả hai không mang theo Trì Nguyệt Hi vào đây vì sợ nàng bị thương. Chẳng lẽ có chuyện không hay xảy ra rồi sao?
"Kukuh! Lâu rồi mới con mồi ngon như vậy!"
"Sư phụ, cứu ta!"
Tiếng Trì Nguyệt Hi từ xa vọng đến khiến cả hai giật mình. Nguyên Ngọc vội kéo tay Nguyên Ly chạy theo tiếng kêu cứu ấy.
Đi hết hành lang dài, cả hai đến trước một cánh cửa lớn điêu khắc hoa văn tinh xảo và tinh tế. Nguyên Ngọc không do dự mà đạp nát cánh cửa này.
Bên trong chính là Trì Nguyệt Hi đang bị xích nằm trên một cái bàn thạch lớn, nàng gào khóc kêu la, giãy giụa liên tục.
"Hi nhi!" Nguyên Ly tính chạy lại thì bị Nguyên Ngọc ngăn cản.
"Không ổn, đây là bẫy! Muội đừng mất cảnh giác như vậy!" Nguyên Ngọc trách.
"Nhưng Hi nhi đang gặp nguy hiểm! Ta không thể bỏ mặc nha đầu ấy! Nó là đệ tử của chúng ta mà!" Nguyên Ly phản bác.
Trì Nguyệt Hi kinh hãi khi thấy hai con quái vật ghê tởm bước vào. Tên khốn đó ấy vậy mà lại nói thật. Sư phụ nàng sẽ không đến vì chỉ có những con quái vật bộ dạng kinh tởm đến đây. Nàng không muốn chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.