Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 56: Ta nhất định phải thay đổi tương lai!
Đông Hoa Thiên Nhạc
05/08/2023
Hai tỷ muội Nguyên Ngọc và Nguyên Ly thì đi khắp nơi giống Mâu Thành Vũ
nhưng không may Nguyên Ly bị bắt cóc, Nguyên Ngọc liều mạng muốn cứu
muội muội mình thì bị kẻ khác bày kế, bị một miếng vải trắng siết cổ đến chết, còn Nguyên Ly thì bị trấn nước đến chết. Mà kẻ đứng sau tất cả
lại chính là Triệu Đức Hành.
Hắn sau đó chờ y xuất quan thì là 500 năm sau, hắn dẫn rất nhiều tiên tử và tướng quân trước kia trong thần điện của y đến, giết hết tất cả trước mặt y rồi sau đó mang cả nhà Minh Vương ra, giết đứa con gái nhỏ mới được 824 tuổi đầu tiên, rồi dần dần là cả nhà Minh Vương rồi đến y. Y chết một lần nữa.....
"Đó là lý do tại sao ta không muốn nói cho ngươi đấy. Tên Triệu Đức Hành này lúc đầu sẽ không phát giác ra nhưng dần dần mới biết đến sự hiện diện của ngươi. Ta sợ rằng sau này đến các đời họa thú, hung thú và thánh thú sau này đều không giữ được mà trực tiếp lụi bại." Thượng Quan Hàm Dục nhìn gương mặt không chút huyết sắc của y mà cảm thấy thương xót.
"Tiền bối, tiền bối có thể nhìn thấy bao nhiêu tương lai?" Ba Ngải Tư cất giọng lạnh lẽo hỏi.
"Hử? Một tương lai nhưng thời gian nhìn thấy cũng có giới hạn. Ta chỉ có thể nhìn thấy được 1000 năm sau thôi." Thượng Quan Hàm Dục trả lời rồi lại thấy y nở một nụ cười méo mồ.
"Vậy thì còn có thể thay đổi được. Tương lai mà tiền bối thấy còn có thể thay đổi thành một tương lai tốt hơn." Ba Ngải Tư nói.
Nghe câu này, Thượng Quan Hàm Dục dường như hiểu ra chuyện gì đó. Chuyện mà phản phệ khi tiếp nhận truyền thừa là không thể tránh khỏi nhưng mà nếu muốn thay đổi tương lai cả bốn đứa nhóc kia chết thì vẫn có thể. Miễn có thể khiến chúng không tách ra thì biết đâu chừng tương lai sẽ có chuyển biến.
Quay về hiện thực, Ba Ngải Tư mồ hôi đầm đìa, vội vàng tỉnh lại. Ánh mắt lóe lên tia máu, hoảng hồn nhìn ngang nhìn dọc xung quanh. Nhận thấy tất cả đều vẫn còn sống sờ sờ trước mặt thì không khỏi thở phào một tiếng.
"Đại ca, huynh cảm thấy thế nào rồi? Có mệt hay đau nhức ở đâu không?" Mâu Thành Vũ ngừng truyền linh lực cho y, lo lắng hỏi.
"Không... Không sao hết, chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi." Ba Ngải Tư lắc đầu, nhìn lại bản thân thì thấy phần bụng quấn một lớp băng gạc dày, có mùi thuốc, còn y phục của y thì bị Nguyên Ly đem đi giặt rồi.
Tống Mao Bàng lót ngoại bào của y gần vách tường, đỡ y nằm xuống, lấy ngoại bào của mình với Mâu Thành Vũ đắp lên y. Thời tiết bây giờ gần giữa tháng 10 rồi nên là có chút lạnh. Hắn đã dùng Viêm căn sưởi ấm để giúp cho mọi người thoải mái khi nghỉ ngơi giữa chốn sơn mạch thế này. Vì là trời gần đông nên có chút lo lắng, giờ càng lo hơn khi nhìn thấy y bị thương thế này.
"Chúng ta dừng lại tĩnh dưỡng vài ngày, đến lúc huynh đã bình phục chút thì tiếp tục đến Dị Ma Vực." Nguyên Ngọc múc một chén nước đưa đến trước mặt y: "Hồi nãy ta thấy huynh hình như gặp ác mộng. Đó là chuyện gì vậy?"
Nghe câu hỏi này, trong lòng y "bộp" một tiếng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh với phong thái thường ngày. Lúc này nếu ai đó muốn giết y thì y sẽ đưa mạng mình cho kẻ đó chứ y không thể nói ra chuyện cái chết của mọi người được.
"Không có chuyện gì quan trọng đâu, chỉ là nhớ lại chút chuyện không hay thôi. Ta cũng không biết chuyện đó qua bao lâu nhưng chắc cũng hơn cả vạn năm rồi." Ba Ngải Tư nhận lấy chén nước, ánh mắt mông lung nhìn nước trong chén rồi một hơi uống cạn.
_ _ _ _ _
Thiên giới, Thái Dương điện.
Hồng Y tiên tử quỳ giữa đại điện, ánh mắt không chút cảm xúc cúi xuống trước mặt vị Đế Quân cao cao tại thượng của Thiên giới ở sau tấm rèm. Nàng biết hắn ta muốn gì nhưng nàng không thể nói ra được. Nếu nàng nói ra hết thì mọi hi vọng về tương lai đều sẽ sụp đổ.
Ngoài nàng ra thì trong đại điện rộng lớn này còn có Ngũ Hiền Vương: Hoàng Cẩn, Tiêu Lĩnh, Quan Thường Quy, Yến Thư Hàn và Diệp Kỷ. Những kẻ này trước kia chính là những thần tướng dưới trướng Hiền Thanh Đế Quân Lăng Bắc Dương đời trước nhưng giờ lại quy phục hắn.
Hoàng Cẩn là đứng đầu Ngũ Hiền Vương, thường xuất hiện với một thân kim giáp chói lóa. Tiêu Lĩnh mạnh thứ hai, tay lúc nào cũng cầm một cái thiết phiến họa tiết đuôi khổng tước. Quan Thường Quy mạnh thứ ba, dưới mí mắt trái có một hình xăm kéo dài đến thẳng cổ. Yến Thư Hàn mạnh mạnh thứ tư, là một tên thần kinh. Diệp Kỷ đứng cuối, hắn lúc nào cũng mang theo bên người những con côn trùng có độc đáng ghét.
"Bẩm Đế Quân đại nhân, tiểu nhân dự đoán được rằng sau này Thiên giới sẽ đại chiến với Ma tộc một lần nữa." Hồng Y run rẩy nói.
Quan Thường Quy quát: "Câm mồm! Đám Ma tộc kia giờ chính là không còn ai có thể tu luyện được nữa, đến cả thiên tài của bọn chúng còn không sống nổi thì làm sao mà có chuyện hoang đường đó được?!"
Hắn sau đó chờ y xuất quan thì là 500 năm sau, hắn dẫn rất nhiều tiên tử và tướng quân trước kia trong thần điện của y đến, giết hết tất cả trước mặt y rồi sau đó mang cả nhà Minh Vương ra, giết đứa con gái nhỏ mới được 824 tuổi đầu tiên, rồi dần dần là cả nhà Minh Vương rồi đến y. Y chết một lần nữa.....
"Đó là lý do tại sao ta không muốn nói cho ngươi đấy. Tên Triệu Đức Hành này lúc đầu sẽ không phát giác ra nhưng dần dần mới biết đến sự hiện diện của ngươi. Ta sợ rằng sau này đến các đời họa thú, hung thú và thánh thú sau này đều không giữ được mà trực tiếp lụi bại." Thượng Quan Hàm Dục nhìn gương mặt không chút huyết sắc của y mà cảm thấy thương xót.
"Tiền bối, tiền bối có thể nhìn thấy bao nhiêu tương lai?" Ba Ngải Tư cất giọng lạnh lẽo hỏi.
"Hử? Một tương lai nhưng thời gian nhìn thấy cũng có giới hạn. Ta chỉ có thể nhìn thấy được 1000 năm sau thôi." Thượng Quan Hàm Dục trả lời rồi lại thấy y nở một nụ cười méo mồ.
"Vậy thì còn có thể thay đổi được. Tương lai mà tiền bối thấy còn có thể thay đổi thành một tương lai tốt hơn." Ba Ngải Tư nói.
Nghe câu này, Thượng Quan Hàm Dục dường như hiểu ra chuyện gì đó. Chuyện mà phản phệ khi tiếp nhận truyền thừa là không thể tránh khỏi nhưng mà nếu muốn thay đổi tương lai cả bốn đứa nhóc kia chết thì vẫn có thể. Miễn có thể khiến chúng không tách ra thì biết đâu chừng tương lai sẽ có chuyển biến.
Quay về hiện thực, Ba Ngải Tư mồ hôi đầm đìa, vội vàng tỉnh lại. Ánh mắt lóe lên tia máu, hoảng hồn nhìn ngang nhìn dọc xung quanh. Nhận thấy tất cả đều vẫn còn sống sờ sờ trước mặt thì không khỏi thở phào một tiếng.
"Đại ca, huynh cảm thấy thế nào rồi? Có mệt hay đau nhức ở đâu không?" Mâu Thành Vũ ngừng truyền linh lực cho y, lo lắng hỏi.
"Không... Không sao hết, chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi." Ba Ngải Tư lắc đầu, nhìn lại bản thân thì thấy phần bụng quấn một lớp băng gạc dày, có mùi thuốc, còn y phục của y thì bị Nguyên Ly đem đi giặt rồi.
Tống Mao Bàng lót ngoại bào của y gần vách tường, đỡ y nằm xuống, lấy ngoại bào của mình với Mâu Thành Vũ đắp lên y. Thời tiết bây giờ gần giữa tháng 10 rồi nên là có chút lạnh. Hắn đã dùng Viêm căn sưởi ấm để giúp cho mọi người thoải mái khi nghỉ ngơi giữa chốn sơn mạch thế này. Vì là trời gần đông nên có chút lo lắng, giờ càng lo hơn khi nhìn thấy y bị thương thế này.
"Chúng ta dừng lại tĩnh dưỡng vài ngày, đến lúc huynh đã bình phục chút thì tiếp tục đến Dị Ma Vực." Nguyên Ngọc múc một chén nước đưa đến trước mặt y: "Hồi nãy ta thấy huynh hình như gặp ác mộng. Đó là chuyện gì vậy?"
Nghe câu hỏi này, trong lòng y "bộp" một tiếng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh với phong thái thường ngày. Lúc này nếu ai đó muốn giết y thì y sẽ đưa mạng mình cho kẻ đó chứ y không thể nói ra chuyện cái chết của mọi người được.
"Không có chuyện gì quan trọng đâu, chỉ là nhớ lại chút chuyện không hay thôi. Ta cũng không biết chuyện đó qua bao lâu nhưng chắc cũng hơn cả vạn năm rồi." Ba Ngải Tư nhận lấy chén nước, ánh mắt mông lung nhìn nước trong chén rồi một hơi uống cạn.
_ _ _ _ _
Thiên giới, Thái Dương điện.
Hồng Y tiên tử quỳ giữa đại điện, ánh mắt không chút cảm xúc cúi xuống trước mặt vị Đế Quân cao cao tại thượng của Thiên giới ở sau tấm rèm. Nàng biết hắn ta muốn gì nhưng nàng không thể nói ra được. Nếu nàng nói ra hết thì mọi hi vọng về tương lai đều sẽ sụp đổ.
Ngoài nàng ra thì trong đại điện rộng lớn này còn có Ngũ Hiền Vương: Hoàng Cẩn, Tiêu Lĩnh, Quan Thường Quy, Yến Thư Hàn và Diệp Kỷ. Những kẻ này trước kia chính là những thần tướng dưới trướng Hiền Thanh Đế Quân Lăng Bắc Dương đời trước nhưng giờ lại quy phục hắn.
Hoàng Cẩn là đứng đầu Ngũ Hiền Vương, thường xuất hiện với một thân kim giáp chói lóa. Tiêu Lĩnh mạnh thứ hai, tay lúc nào cũng cầm một cái thiết phiến họa tiết đuôi khổng tước. Quan Thường Quy mạnh thứ ba, dưới mí mắt trái có một hình xăm kéo dài đến thẳng cổ. Yến Thư Hàn mạnh mạnh thứ tư, là một tên thần kinh. Diệp Kỷ đứng cuối, hắn lúc nào cũng mang theo bên người những con côn trùng có độc đáng ghét.
"Bẩm Đế Quân đại nhân, tiểu nhân dự đoán được rằng sau này Thiên giới sẽ đại chiến với Ma tộc một lần nữa." Hồng Y run rẩy nói.
Quan Thường Quy quát: "Câm mồm! Đám Ma tộc kia giờ chính là không còn ai có thể tu luyện được nữa, đến cả thiên tài của bọn chúng còn không sống nổi thì làm sao mà có chuyện hoang đường đó được?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.