Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 67: Tổ địa Hồ tộc - Hà Lãng Tiêu (7)
Đông Hoa Thiên Nhạc
05/08/2023
Ba Ngải Tư chợt dừng lại, đầu thanh kiếm hướng xuống đất, thoáng chốc
khiến thời gian xung quanh như ngừng lại rồi lao đến bổ một nhát từ trên cao xuống khiến hắn phải tạo ra một trận pháp thất phẩm để bảo vệ mình. Quái lạ, tu vi của y chỉ mới Hoán Huyết cảnh mà thực lực lại cao hơn
mấy cái cảnh giới.
"Khoan đã, chắc chắn có hiểu lầm gì đó rồi! Đại ca, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện đi chứ như thế này thật sự không ổn đâu!" Tống Mao Bàng chạy đến muốn ngăn y nhưng bị Mâu Thành Vũ giữ lai.
"Nhị ca, huynh đừng ngu ngốc mà lao lên như thế chứ! Đây chính là tìm chết! Giờ không ai có thể ngăn huynh ấy nổi đâu!" Mâu Thành Vũ nghẹn ngào nói.
"Đệ .... Nhưng ta không thể nào nhìn đại ca như vậy được! Chẳng lẽ hôm nay phải đổ máu vô ích sao?!" Tống Mao Bàng gạt tay Mâu Thành Vũ ra định chạy đến thì bị cảnh tượng trước mắt làm cứng người.
Bọn họ chứng kiến nãy giờ tu vi của Hà Lãng Tiêu cao hơn y mấy chục cái cảnh giới nhưng không ngờ lại bị y dồn đến đường cùng như vậy. Hơn nữa sau khi bỏ mặt nạ ra thì y như biến thành người khác vậy, hùng hùng hổ hổ đòi chém chết hắn như vậy xem ra là có chuyện thật rồi.
"A, vị huynh đài này.... Chúng ta có thù oán gì với nhau không? Ta nhớ ta chưa làm gì huynh hết mà huynh lại đòi chém đòi giết ta? Nếu huynh.... Huynh không hài lòng gì ở đây thì ta sẽ lấy... mấy cái bảo bối của mình ra đền bù cho huynh." Hà Lãng Tiêu lần này khóc thật sự không ta nước mắt. Tên này hảo đáng sợ!!!
"Ngươi... Ngươi là ai mà dám tháo mặt nạ của ta? Ngươi là sát thủ do tên Triệu Đức Hành phải đến giết ta?" Ba Ngải Tư lạnh lẽo cất giọng tra hỏi, trưởng kiếm kề sát vào cổ y nếu làm trái thì y sẽ không do dự giết hắn.
"Cái gì mà Triệu Đức Hành?! Ta phải hỏi ngươi mới đúng! Ta sống ở đây hơn mấy trăm vạn năm thì biết tên vô danh tiểu tốt đó là ai chứ! Nếu ngươi nhắc đến Mị Linh Yêu Hồ hay Tùy Duyệt Đế Quân Lăng Túc và đệ tử Lăng Tư Hàn của lão ta ít ra ta còn biết để trả lời!" Hà Lãng Tiêu khó chịu quát.
Nghe được câu trả lời, Ba Ngải Tư thu kiếm lại tra vào vỏ. Xem ra tên này không nói dối. Nhìn thế nào thì bộ y phục trên người tên này quá lạ, có nét giống giống y phục của sư tổ y khi y nhìn bức họa của ông ấy.
"Không phải à, vậy đắc tội rồi. Nhưng ta vẫn phải hỏi ngươi, đây là tổ địa của Hồ tộc, ngươi ở đây chắc là biết nhiều thứ lắm nhỉ? Nói ta nghe, người đã dùng thứ gì để đưa bọn ta vào mộng cảnh?" Ba Ngải Tư thô lỗ túm cổ áo hắn, đe dọa: "Nếu không thì ta cho ngươi sống không bằng chết!"
"Được được được, ta nói! Thật ra khi các ngươi tiến vào đây thì đã vô tình khích hoạt bẫy do ta đặt ra để bảo vệ những bảo vật trong đây. Trong đó có một thứ được gọi là Huyễn Ảnh Tử Mộng, một loại mê hương làm tử Mộc Chi Linh Thảo, Cốt Tiên Uế Dực, Giáng Long Ngân và Tinh Quân Nhãn. Ta nghĩ là với năm loại hình bẫy khác nhau thì nên đặt Huyễn Ảnh Tử Mộng ở cuối nhưng không biết các ngươi xui xẻo thế nào lại kích hoạt loại số năm nên...." Nói đến đây, Hà Lãng Tiêu thoáng chốc ngừng lại rồi tiếp tục: "Hơn nữa các ngươi là ai mà lại xông vào thánh địa của ta? Như thế là bất lịch sự lắm đấy."
"Huyễn Ảnh Tử Mộng? Loại mê hương đó nguy hiểm như thế nào mà ngươi lại dùng? Hay ngươi đang sợ hãi thứ gì đó sẽ lấy hết những bảo vật quý hiếm của ngươi nên mới làm thế?" Nguyên Ngọc tò mò hỏi.
"Sợ? Ta mà sợ cái gì chứ?! Ta chỉ là muốn tìm một nơi tốt để sinh sống, không muốn nhìn đến thế sự nhân gian nữa. Lúc đầu ta định xây thánh địa này trên núi nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trong hang động này thích hợp hơn nhiều. Cho ta hỏi là bây giờ Tùy Duyệt Đế Quân Lăng Túc còn sống không?" Hà Lãng Tiêu quay sang y bằng ánh mắt nghiêm túc, hỏi.
"Không, chết mất xác từ lâu rồi. Ta là đồ tôn của lão ta nhưng cũng không biết gì về lão ta cả. Sau khi lão chết, sư phụ ta là Hòa Khánh Đế Quân Lăng Tư Hàn thay thế được 57 vạn 981 năm, sau đó là đến ta nhưng chưa đủ 30 vạn năm thì bị thuộc hạ của mình lật đổ rồi. Hiện giờ là thời gian cai trị củaThuận Thiên Đế Quân Triệu Đức Hành, 9 vạn 727 năm." Ba Ngải Tư khó chịu nói.
"Đúng như ta nghĩ, Lăng Túc đó thật sự không thể trụ nổi lâu. Ta vẫn nhớ năm đó khi hắn ra lệnh viết lại lịch sử của tam giới thì chính là hạ quyết tâm bảo vệ chúng sinh lắm rồi." Hà Lãng Tiêu chán nản thở dài: "Xem ra tổ mẫu Đông Phương Bích Trùy của ta và nhiều tổ phụ khác đều đã khiến hắn lao tâm nhọc sức rồi."
"Ý ngươi là sao? Sao lại là lao tâm nhọc sức? Rốt cuộc chuyện là thế nào?" Ba Ngải Tư nghi ngờ nhìn hắn.
"Khoan đã, chắc chắn có hiểu lầm gì đó rồi! Đại ca, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện đi chứ như thế này thật sự không ổn đâu!" Tống Mao Bàng chạy đến muốn ngăn y nhưng bị Mâu Thành Vũ giữ lai.
"Nhị ca, huynh đừng ngu ngốc mà lao lên như thế chứ! Đây chính là tìm chết! Giờ không ai có thể ngăn huynh ấy nổi đâu!" Mâu Thành Vũ nghẹn ngào nói.
"Đệ .... Nhưng ta không thể nào nhìn đại ca như vậy được! Chẳng lẽ hôm nay phải đổ máu vô ích sao?!" Tống Mao Bàng gạt tay Mâu Thành Vũ ra định chạy đến thì bị cảnh tượng trước mắt làm cứng người.
Bọn họ chứng kiến nãy giờ tu vi của Hà Lãng Tiêu cao hơn y mấy chục cái cảnh giới nhưng không ngờ lại bị y dồn đến đường cùng như vậy. Hơn nữa sau khi bỏ mặt nạ ra thì y như biến thành người khác vậy, hùng hùng hổ hổ đòi chém chết hắn như vậy xem ra là có chuyện thật rồi.
"A, vị huynh đài này.... Chúng ta có thù oán gì với nhau không? Ta nhớ ta chưa làm gì huynh hết mà huynh lại đòi chém đòi giết ta? Nếu huynh.... Huynh không hài lòng gì ở đây thì ta sẽ lấy... mấy cái bảo bối của mình ra đền bù cho huynh." Hà Lãng Tiêu lần này khóc thật sự không ta nước mắt. Tên này hảo đáng sợ!!!
"Ngươi... Ngươi là ai mà dám tháo mặt nạ của ta? Ngươi là sát thủ do tên Triệu Đức Hành phải đến giết ta?" Ba Ngải Tư lạnh lẽo cất giọng tra hỏi, trưởng kiếm kề sát vào cổ y nếu làm trái thì y sẽ không do dự giết hắn.
"Cái gì mà Triệu Đức Hành?! Ta phải hỏi ngươi mới đúng! Ta sống ở đây hơn mấy trăm vạn năm thì biết tên vô danh tiểu tốt đó là ai chứ! Nếu ngươi nhắc đến Mị Linh Yêu Hồ hay Tùy Duyệt Đế Quân Lăng Túc và đệ tử Lăng Tư Hàn của lão ta ít ra ta còn biết để trả lời!" Hà Lãng Tiêu khó chịu quát.
Nghe được câu trả lời, Ba Ngải Tư thu kiếm lại tra vào vỏ. Xem ra tên này không nói dối. Nhìn thế nào thì bộ y phục trên người tên này quá lạ, có nét giống giống y phục của sư tổ y khi y nhìn bức họa của ông ấy.
"Không phải à, vậy đắc tội rồi. Nhưng ta vẫn phải hỏi ngươi, đây là tổ địa của Hồ tộc, ngươi ở đây chắc là biết nhiều thứ lắm nhỉ? Nói ta nghe, người đã dùng thứ gì để đưa bọn ta vào mộng cảnh?" Ba Ngải Tư thô lỗ túm cổ áo hắn, đe dọa: "Nếu không thì ta cho ngươi sống không bằng chết!"
"Được được được, ta nói! Thật ra khi các ngươi tiến vào đây thì đã vô tình khích hoạt bẫy do ta đặt ra để bảo vệ những bảo vật trong đây. Trong đó có một thứ được gọi là Huyễn Ảnh Tử Mộng, một loại mê hương làm tử Mộc Chi Linh Thảo, Cốt Tiên Uế Dực, Giáng Long Ngân và Tinh Quân Nhãn. Ta nghĩ là với năm loại hình bẫy khác nhau thì nên đặt Huyễn Ảnh Tử Mộng ở cuối nhưng không biết các ngươi xui xẻo thế nào lại kích hoạt loại số năm nên...." Nói đến đây, Hà Lãng Tiêu thoáng chốc ngừng lại rồi tiếp tục: "Hơn nữa các ngươi là ai mà lại xông vào thánh địa của ta? Như thế là bất lịch sự lắm đấy."
"Huyễn Ảnh Tử Mộng? Loại mê hương đó nguy hiểm như thế nào mà ngươi lại dùng? Hay ngươi đang sợ hãi thứ gì đó sẽ lấy hết những bảo vật quý hiếm của ngươi nên mới làm thế?" Nguyên Ngọc tò mò hỏi.
"Sợ? Ta mà sợ cái gì chứ?! Ta chỉ là muốn tìm một nơi tốt để sinh sống, không muốn nhìn đến thế sự nhân gian nữa. Lúc đầu ta định xây thánh địa này trên núi nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trong hang động này thích hợp hơn nhiều. Cho ta hỏi là bây giờ Tùy Duyệt Đế Quân Lăng Túc còn sống không?" Hà Lãng Tiêu quay sang y bằng ánh mắt nghiêm túc, hỏi.
"Không, chết mất xác từ lâu rồi. Ta là đồ tôn của lão ta nhưng cũng không biết gì về lão ta cả. Sau khi lão chết, sư phụ ta là Hòa Khánh Đế Quân Lăng Tư Hàn thay thế được 57 vạn 981 năm, sau đó là đến ta nhưng chưa đủ 30 vạn năm thì bị thuộc hạ của mình lật đổ rồi. Hiện giờ là thời gian cai trị củaThuận Thiên Đế Quân Triệu Đức Hành, 9 vạn 727 năm." Ba Ngải Tư khó chịu nói.
"Đúng như ta nghĩ, Lăng Túc đó thật sự không thể trụ nổi lâu. Ta vẫn nhớ năm đó khi hắn ra lệnh viết lại lịch sử của tam giới thì chính là hạ quyết tâm bảo vệ chúng sinh lắm rồi." Hà Lãng Tiêu chán nản thở dài: "Xem ra tổ mẫu Đông Phương Bích Trùy của ta và nhiều tổ phụ khác đều đã khiến hắn lao tâm nhọc sức rồi."
"Ý ngươi là sao? Sao lại là lao tâm nhọc sức? Rốt cuộc chuyện là thế nào?" Ba Ngải Tư nghi ngờ nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.