Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 61: Tổ địa Hồ tộc - Tâm ma (2)
Đông Hoa Thiên Nhạc
05/08/2023
Khác với y, Tống Mao Bàng trở về hoàng cung mà mình sống khi còn nhỏ. Từng dòng ký ức không mấy vui vẻ không ngừng tuôn trào trong đầu hắn.
Từ cảnh hắn bị đẩy xuống hồ, cảnh hắn bị một cung nữ của đại ca ỷ thế
tát hắn, cảnh hắn bộc phát hàn độc rồi một mình chịu đựng đau đớn.
Cung điện hắn từng ở bây giờ thật cũ kỹ, lạnh lẽo vô cùng. Sau đó hắn nhìn thấy Vân Duyệt đang bị một cung nữ khác ức hiếp, muốn chạy đến giúp nhưng lại không thể chạm vào nàng được. Cứ như thế, Tống Mao Bàng bất lực chứng kiến người quan tâm mình chịu sự ức hiếp từ kẻ khác.
Xọat!
Không gian xung quanh nhanh chóng thay đổi một lần nữa, lần này Tống Mao Bàng nhìn thấy bản thân đứng một góc nhìn hoàng thượng, hoàng hậu, các phi tần và các huynh đệ tỷ muội mình tham dự yến tiệc vô cùng vui vẻ. Chẳng ai thèm ngó đến một phế vật như hắn, cứ như thế hắn bị không khí vui vẻ này lãng quên.
Xoạt!
Lại một lần nữa, lần này là cảnh tượng hoàng hậu nghe tin hắn bộc phát hàn độc nhưng lại bày ra vẻ mặt vô cùng bình thản, như chẳng liên quan đến minh. Ánh mắt đăm chiêu nhìn thuộc hạ.
"Tên súc sinh đó không phải con ta! Có chuyện gì lần sau đừng tìm ta nữa! Cứ để nó chết vì hàn độc đi!"
Giữa đại điện rộng lớn, hắn thấy Tống Lệ Hy khóc lóc cầu xin hoàng thượng mau tìm hắn về, nàng nói dù hoàng thượng không thích hắn nhưng hắn chính là huyết mạch của hoàng thượng, chẳng lẽ cứ mặc kệ? Rồi không màn đến những lời chỉ trỏ xung quanh mà cởi bỏ hết những thứ đắt tiền trên người trừ bộ đồ đơn sơ rồi tuyên bố đoạn tuyệt với hoàng thất, mạnh mẽ bỏ đi.
Xọat!
Lần này không còn cảnh tượng đau thương nào xuất hiện nữa mà không gian lúc này là một nơi đầy những làn khói đen. Trong vô thức, Tống Mao Bàng cảm nhận được có một bàn tay lạnh ngắt đang đặt lên vai hắn.
"Muốn báo thù không? Giao cơ thể ngươi cho ta, ta sẽ giúp người báo thù."
Tống Mao Bàng lấy hết can đảm nhìn ra sau thì thấy chính hắn, không vận lam y mà là hồng y đỏ rực trái ngược với sự dịu dàng của hắn. Có điều con ngươi bây giờ của kẻ kia lại ẩn chứa đầy hận thù, đôi chút còn lấp lóe chút tia máu.
Cả người Tống Mao Bàng bắt đầu run rẩy, mở miệng chất vấn: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn gì ở ta?"
"Ai? Sao lại nói như vậy? Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Hay nói đúng hơn ta chính là tâm ma của ngươi!"
"Tâm ma?" Tống Mao Bàng kinh hãi, vội vàng lùi về sau: "Tâm ma? Ngươi.... Ngươi đây là muốn đoạt xá ta?!"
"Đúng, ta đây muốn đoạt xá ngươi đấy. Không ngờ đường đường là Thanh Long, một trong những thánh thú mạnh nhất mà lại thành ra thế này. Vậy nên cứ giao cho ta cơ thể của ngươi, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt!"
"Hừ, ai mà tin lời của tên khốn nhà ngươi được!" Tống Mao Bàng tức giận, chỉ thẳng mặt mắng: "Rõ ràng ngươi cũng chỉ là cái bóng của ta thì còn dám mạnh miệng?! Đừng nghĩ rằng ta đây là đèn cạn dầu!"
"Nhiều lời!"
Tâm ma lao lên tung một chưởng về phía hắn khiến hắn phải khó khăn chống đỡ. Thời gian này tuy tu vi đã đạt đến Luyện Thể cảnh nhị trọng nhưng đối đầu với tâm ma e là hắn còn kém rất nhiều.
Càng nghĩ, Tống Mao Bàng cắn môi, lấy ra cây tiêu mà Ba Ngải Tư lúc trước cho mình thổi một khúc nhạc. Tiếng nhạc du dương vang lên khiến tâm ma cảm thấy có chút khó chịu, gã ghét nhất chính là những tiếng nhạc vô nghĩa này!
Tiếng sáo trong trẻo vang lên trong không gian tĩnh lặng, mọi sự dường như đều bất động, từng giai điệu đều mang theo sự thanh tịnh. Tống Mao Bàng từ đầu tới cuối đều không mở mắt, không nhìn thấy gì mà chỉ thấy lòng mình thật nhẹ.
"Dừng.... Dừng lại! Đừng có thổi mấy thứ vô nghĩa thế này nữa!"
Qua một tuần trà, Tống Mao Bàng dừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía một bản thân khác, trong lòng có chút khó chịu. Cho dù là mang hình dáng của hắn nhưng lại không phải là hắn, vậy còn mong hắn thủ hạ lưu tình?
Linh lực trong không khí ngưng động lại, xung quanh Tống Mao Bàng hiện ra những phù văn vặn vẹo không rõ hình dáng xoay quanh hắn. Tâm ma thấy cảnh này không khỏi kinh hãi. Đây chính là Thôn Thiên Nguyệt Diện Trận đã từng làm cho Nạt Đã Mã La Lôi thần bị trọng thương trong quá khứ. Lúc đó tu vi của Thanh Long chính là Đạo Tâm cảnh bát tinh nhưng lúc thi triển đòn công kích chính là Đạo Tâm cảnh đỉnh phong khiến cho Nạt Đã Mã La Lôi thần chịu thua. Vậy mà bây giờ còn muốn dùng nó với một tâm ma mới thành hình như gã!
"Nếu ngươi giết ta thì ngươi cũng sẽ không sống được đâu!"
Khóe môi Tống Mao Bàng giật giật: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin mấy lời nói vô nghĩa đó của ngươi? Phí lời!"
Từ trên không trung hiện lên một trận pháp, ở giữa trận pháp là một hoa văn hình con rồng. Rồi từ trong trận pháp đấy một cái long trảo giáng xuống chỗ tâm ma đã bị uy áp của trận pháp làm kinh động, chỉ cần trúng đòn này thì gã chết chắc.
Cung điện hắn từng ở bây giờ thật cũ kỹ, lạnh lẽo vô cùng. Sau đó hắn nhìn thấy Vân Duyệt đang bị một cung nữ khác ức hiếp, muốn chạy đến giúp nhưng lại không thể chạm vào nàng được. Cứ như thế, Tống Mao Bàng bất lực chứng kiến người quan tâm mình chịu sự ức hiếp từ kẻ khác.
Xọat!
Không gian xung quanh nhanh chóng thay đổi một lần nữa, lần này Tống Mao Bàng nhìn thấy bản thân đứng một góc nhìn hoàng thượng, hoàng hậu, các phi tần và các huynh đệ tỷ muội mình tham dự yến tiệc vô cùng vui vẻ. Chẳng ai thèm ngó đến một phế vật như hắn, cứ như thế hắn bị không khí vui vẻ này lãng quên.
Xoạt!
Lại một lần nữa, lần này là cảnh tượng hoàng hậu nghe tin hắn bộc phát hàn độc nhưng lại bày ra vẻ mặt vô cùng bình thản, như chẳng liên quan đến minh. Ánh mắt đăm chiêu nhìn thuộc hạ.
"Tên súc sinh đó không phải con ta! Có chuyện gì lần sau đừng tìm ta nữa! Cứ để nó chết vì hàn độc đi!"
Giữa đại điện rộng lớn, hắn thấy Tống Lệ Hy khóc lóc cầu xin hoàng thượng mau tìm hắn về, nàng nói dù hoàng thượng không thích hắn nhưng hắn chính là huyết mạch của hoàng thượng, chẳng lẽ cứ mặc kệ? Rồi không màn đến những lời chỉ trỏ xung quanh mà cởi bỏ hết những thứ đắt tiền trên người trừ bộ đồ đơn sơ rồi tuyên bố đoạn tuyệt với hoàng thất, mạnh mẽ bỏ đi.
Xọat!
Lần này không còn cảnh tượng đau thương nào xuất hiện nữa mà không gian lúc này là một nơi đầy những làn khói đen. Trong vô thức, Tống Mao Bàng cảm nhận được có một bàn tay lạnh ngắt đang đặt lên vai hắn.
"Muốn báo thù không? Giao cơ thể ngươi cho ta, ta sẽ giúp người báo thù."
Tống Mao Bàng lấy hết can đảm nhìn ra sau thì thấy chính hắn, không vận lam y mà là hồng y đỏ rực trái ngược với sự dịu dàng của hắn. Có điều con ngươi bây giờ của kẻ kia lại ẩn chứa đầy hận thù, đôi chút còn lấp lóe chút tia máu.
Cả người Tống Mao Bàng bắt đầu run rẩy, mở miệng chất vấn: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn gì ở ta?"
"Ai? Sao lại nói như vậy? Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Hay nói đúng hơn ta chính là tâm ma của ngươi!"
"Tâm ma?" Tống Mao Bàng kinh hãi, vội vàng lùi về sau: "Tâm ma? Ngươi.... Ngươi đây là muốn đoạt xá ta?!"
"Đúng, ta đây muốn đoạt xá ngươi đấy. Không ngờ đường đường là Thanh Long, một trong những thánh thú mạnh nhất mà lại thành ra thế này. Vậy nên cứ giao cho ta cơ thể của ngươi, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt!"
"Hừ, ai mà tin lời của tên khốn nhà ngươi được!" Tống Mao Bàng tức giận, chỉ thẳng mặt mắng: "Rõ ràng ngươi cũng chỉ là cái bóng của ta thì còn dám mạnh miệng?! Đừng nghĩ rằng ta đây là đèn cạn dầu!"
"Nhiều lời!"
Tâm ma lao lên tung một chưởng về phía hắn khiến hắn phải khó khăn chống đỡ. Thời gian này tuy tu vi đã đạt đến Luyện Thể cảnh nhị trọng nhưng đối đầu với tâm ma e là hắn còn kém rất nhiều.
Càng nghĩ, Tống Mao Bàng cắn môi, lấy ra cây tiêu mà Ba Ngải Tư lúc trước cho mình thổi một khúc nhạc. Tiếng nhạc du dương vang lên khiến tâm ma cảm thấy có chút khó chịu, gã ghét nhất chính là những tiếng nhạc vô nghĩa này!
Tiếng sáo trong trẻo vang lên trong không gian tĩnh lặng, mọi sự dường như đều bất động, từng giai điệu đều mang theo sự thanh tịnh. Tống Mao Bàng từ đầu tới cuối đều không mở mắt, không nhìn thấy gì mà chỉ thấy lòng mình thật nhẹ.
"Dừng.... Dừng lại! Đừng có thổi mấy thứ vô nghĩa thế này nữa!"
Qua một tuần trà, Tống Mao Bàng dừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía một bản thân khác, trong lòng có chút khó chịu. Cho dù là mang hình dáng của hắn nhưng lại không phải là hắn, vậy còn mong hắn thủ hạ lưu tình?
Linh lực trong không khí ngưng động lại, xung quanh Tống Mao Bàng hiện ra những phù văn vặn vẹo không rõ hình dáng xoay quanh hắn. Tâm ma thấy cảnh này không khỏi kinh hãi. Đây chính là Thôn Thiên Nguyệt Diện Trận đã từng làm cho Nạt Đã Mã La Lôi thần bị trọng thương trong quá khứ. Lúc đó tu vi của Thanh Long chính là Đạo Tâm cảnh bát tinh nhưng lúc thi triển đòn công kích chính là Đạo Tâm cảnh đỉnh phong khiến cho Nạt Đã Mã La Lôi thần chịu thua. Vậy mà bây giờ còn muốn dùng nó với một tâm ma mới thành hình như gã!
"Nếu ngươi giết ta thì ngươi cũng sẽ không sống được đâu!"
Khóe môi Tống Mao Bàng giật giật: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin mấy lời nói vô nghĩa đó của ngươi? Phí lời!"
Từ trên không trung hiện lên một trận pháp, ở giữa trận pháp là một hoa văn hình con rồng. Rồi từ trong trận pháp đấy một cái long trảo giáng xuống chỗ tâm ma đã bị uy áp của trận pháp làm kinh động, chỉ cần trúng đòn này thì gã chết chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.