Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 162: Vương Giả Chi Lộ (3)
Đông Hoa Thiên Nhạc
10/08/2023
Đến giờ cả hai vẫn không thể tin tưởng tên Tử Diện này được. Nhìn mặt hắn
lúc nào trông cũng rất thiếu đòn. Hắn thân là một thánh quân vậy mà
không có tí thể diện nào hết à? Khoan, hình như tên hắn là Tử Diện thì
phải.... "Tử" nghĩa là "chết", "Diện" nghĩa là "thể diện". Vậy suy ra
"Tử Diện" là thể diện đã chết, tức không có thể diện, không có thể diện
là không có liêm sỉ.
"Ngươi chắc là ngươi ổn không? Ta thấy ngươi không ổn. Làm gì mà nghĩ đến chuyện đó mà cười như được mùa vậy? Ngươi đã làm gì đó phải không?" Nguyên Ngọc hướng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn. Nàng không tin nổi tên này sẽ không làm gì dù cho bản thân là một tàn hồn.
Tử Diện khó hiểu: "Sao? Ý ngươi là sao? Ta chỉ là đứng đó xem thôi chứ có làm gì đâu mà nhìn ta với ánh mắt như vậy? Chỉ là ta nhìn thấy sủng vật của hai vị ngày đêm khóc lóc nhớ chủ nhân thôi nên mới cười."
"Hả?" Cả hai ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn.
Nguyên Ngọc: "..." Ngươi đừng có mà lừa bổn tiểu thư. A Mẫn là linh thú tam giai đấy còn đặc tính hoang dã đầy, làm sao mà có chuyện vô lý đó.
Nguyên Ly: "..." Tử Diện thánh quân, A Mẫn biết khóc à? Nói nó đói còn hiểu được nhưng nói nó khóc ta cảm thấy....
Kết quả là Tử Diện bị Nguyên Ngọc dùng Ô Kháp Nhĩ quấn lên cao khiến hắn kêu gào thảm thiết. Dù có la đến khàn cả cổ thì chẳng ai cứu hắn đâu. Các thánh quân còn chẳng quan tâm tới nhau trừ khi đó là chuyện khẩn cấp thì nghĩ xem, ai sẽ bước ra cứu hắn chứ.
_ _ _ _ _
Vương Giả Chi Thành, Vương Giả Chi Lộ Môn.
Ba Ngải Tư đứng trước một cánh cổng lớn điêu khắc Thiên giới và Ma giới đối nghịch lẫn nhau. Đây chính là cánh cửa để bước vào Vương Giả Chi Lộ, hoàn thành khảo hạch đầu tiên của hắn. Nơi này có con bán long bán xà đúng như lời Điền Khách nói, chỉ cần đứng bên ngoài thôi cũng cảm nhận được khí tức của nó.
Y hơi bất ngờ khi mà chỉ là bước vào một nơi khác thôi mà sao hôm nay ai cũng đến đây với vẻ mặt khóc tang cho y vậy? Nhất là tên Điền Khách đó, còn nói ba cái cầu trù ẻo y với Nguyên Thủy Tinh Kiếm sẽ chết trong đó hay là dù có bước ra được thì cũng không thể sống như người thường được. Vậy tên gian thương khốn đội lốt minh quân như ngươi đang trù ta thành phế nhân à?! Đó chưa phải là tất cả, phía sau hắn còn có Khương Thiết Quản, Lục Đình Kiêu, Thanh Trúc và nhiều người hầu của Vương Giả Chi Thành....
Ta chưa chết mà?
Nguyên Thủy Tinh Kiếm cũng không biết nói thế nào về vụ này theo quan sát thấy thì nếu chuyện đã lỡ xảy ra thế này rồi thì cứ vậy đi. Biết đâu không chừng khóc tang trước rồi sau này chết vẫn có người khóc trước cho đỡ hơn là bỏ mạng trên chiến trường rồi bị lãng quên.
"Để ta dặn ngươi lần cuối, con long xà đó rất khó xơi. Người nên suy nghĩ thật kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Đã có nhiều kẻ tự xông vào đây khi chưa hoàn thành 41 trận và đã chết, những kẻ đó đều là Nguyên Khiếu cảnh đấy. Giờ người rút lui cũng không ai nói gì đâu." Điền Khách bày ra bộ mặt mẹ già tiễn con đi chinh chiến nơi sa trường khiến Ba Ngải Tư tức nghẹn họng.
Không vòng vo, Ba Ngải Tư bực bội quát: "Rồi rốt cuộc ngươi có mở cho bổn tọa vào không hả?! Thời gian bây giờ rất gấp, ngươi thân là Vương Giả Chi Vương cũng không xác định được à?! Ta không rảnh đứng xem các ngươi đóng kịch, khóc tang! Ta chưa chết đầu mà khóc hoài!"
Bị y quát tháo, chẳng ai còn tâm trạng khóc cho y nữa nên là đành dừng lại. Bọn họ không tin y sẽ vượt qua được nên mới đến đây khóc tang trước chi y để ngày này năm sau cúng cho y mấy thứ để ǎn.
"Aido, ngươi cũng không cần phải vội thế đầu, nói đi, ngươi thích ăn gì nhất? Nếu lỡ không may ngươi chết rồi thì ta còn biết đường mà cúng cho ngươi mấy món ngươi thích, xuống dưới còn có lão Minh Vương bầu bạn cho đỡ buồn." Điền Khách cầm giấy cùng bút lông, cái mặt phởn phởn hỏi.
Cơn giận lên tới đỉnh điểm, định xông vào khô máu với hắn thì bỗng nhiên cánh cửa mở ra, hút y cũng Nguyên Thủy Tinh Kiếm vào rồi đóng lại. Điền Khách không biết nói gì trong tình cảnh này. Ơ, chẳng phải là chưa tới giờ sao? Còn một khắc nữa cơ mà? Đừng nói Thanh Trúc tính lộn nha?
Điền Khách lo lắng quay sang Thanh Trúc: "Đừng nói với ta là người đã tính sai nha Thanh Trúc. Ta còn chưa kịp ghi đồ cúng cho hắn năm sau nữa."
Khương Thiết Quản: "..." Ta cạn lời.
Lục Đình Kiêu: "..." Như trên.
Thanh Trúc chu mỏ, vẻ uất ức: "Chủ nhân, là Thanh Trúc sai... Thanh... Thanh Trúc cứ nghĩ là sẽ mở vào giờ này nên là mới... Là do Thanh Trúc năng lực yếu kém không hoàn... hoàn thành nhiệm vụ... vụ chủ nhân giao. Chủ... Chủ nhân trừng.... trừng phạt... phạt Thanh Trúc... thế nào cũng được. Thanh Trúc sẽ... sẽ chịu hết... mọi trách.... trách nhiệm..."
Điền khách: "..." Ta chưa làm gì ngươi mà....
Nhất thời Điền Khách cảm thấy đau đầu không thôi, hắn giống mấy kẻ trong suy nghĩ của Thanh Trúc à? Thôi bỏ đi, dù gì nơi này lâu rồi chưa mở nên thời gian sai lệch cũng không thể trách nha đầu này được.
"Ngươi chắc là ngươi ổn không? Ta thấy ngươi không ổn. Làm gì mà nghĩ đến chuyện đó mà cười như được mùa vậy? Ngươi đã làm gì đó phải không?" Nguyên Ngọc hướng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn. Nàng không tin nổi tên này sẽ không làm gì dù cho bản thân là một tàn hồn.
Tử Diện khó hiểu: "Sao? Ý ngươi là sao? Ta chỉ là đứng đó xem thôi chứ có làm gì đâu mà nhìn ta với ánh mắt như vậy? Chỉ là ta nhìn thấy sủng vật của hai vị ngày đêm khóc lóc nhớ chủ nhân thôi nên mới cười."
"Hả?" Cả hai ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn.
Nguyên Ngọc: "..." Ngươi đừng có mà lừa bổn tiểu thư. A Mẫn là linh thú tam giai đấy còn đặc tính hoang dã đầy, làm sao mà có chuyện vô lý đó.
Nguyên Ly: "..." Tử Diện thánh quân, A Mẫn biết khóc à? Nói nó đói còn hiểu được nhưng nói nó khóc ta cảm thấy....
Kết quả là Tử Diện bị Nguyên Ngọc dùng Ô Kháp Nhĩ quấn lên cao khiến hắn kêu gào thảm thiết. Dù có la đến khàn cả cổ thì chẳng ai cứu hắn đâu. Các thánh quân còn chẳng quan tâm tới nhau trừ khi đó là chuyện khẩn cấp thì nghĩ xem, ai sẽ bước ra cứu hắn chứ.
_ _ _ _ _
Vương Giả Chi Thành, Vương Giả Chi Lộ Môn.
Ba Ngải Tư đứng trước một cánh cổng lớn điêu khắc Thiên giới và Ma giới đối nghịch lẫn nhau. Đây chính là cánh cửa để bước vào Vương Giả Chi Lộ, hoàn thành khảo hạch đầu tiên của hắn. Nơi này có con bán long bán xà đúng như lời Điền Khách nói, chỉ cần đứng bên ngoài thôi cũng cảm nhận được khí tức của nó.
Y hơi bất ngờ khi mà chỉ là bước vào một nơi khác thôi mà sao hôm nay ai cũng đến đây với vẻ mặt khóc tang cho y vậy? Nhất là tên Điền Khách đó, còn nói ba cái cầu trù ẻo y với Nguyên Thủy Tinh Kiếm sẽ chết trong đó hay là dù có bước ra được thì cũng không thể sống như người thường được. Vậy tên gian thương khốn đội lốt minh quân như ngươi đang trù ta thành phế nhân à?! Đó chưa phải là tất cả, phía sau hắn còn có Khương Thiết Quản, Lục Đình Kiêu, Thanh Trúc và nhiều người hầu của Vương Giả Chi Thành....
Ta chưa chết mà?
Nguyên Thủy Tinh Kiếm cũng không biết nói thế nào về vụ này theo quan sát thấy thì nếu chuyện đã lỡ xảy ra thế này rồi thì cứ vậy đi. Biết đâu không chừng khóc tang trước rồi sau này chết vẫn có người khóc trước cho đỡ hơn là bỏ mạng trên chiến trường rồi bị lãng quên.
"Để ta dặn ngươi lần cuối, con long xà đó rất khó xơi. Người nên suy nghĩ thật kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Đã có nhiều kẻ tự xông vào đây khi chưa hoàn thành 41 trận và đã chết, những kẻ đó đều là Nguyên Khiếu cảnh đấy. Giờ người rút lui cũng không ai nói gì đâu." Điền Khách bày ra bộ mặt mẹ già tiễn con đi chinh chiến nơi sa trường khiến Ba Ngải Tư tức nghẹn họng.
Không vòng vo, Ba Ngải Tư bực bội quát: "Rồi rốt cuộc ngươi có mở cho bổn tọa vào không hả?! Thời gian bây giờ rất gấp, ngươi thân là Vương Giả Chi Vương cũng không xác định được à?! Ta không rảnh đứng xem các ngươi đóng kịch, khóc tang! Ta chưa chết đầu mà khóc hoài!"
Bị y quát tháo, chẳng ai còn tâm trạng khóc cho y nữa nên là đành dừng lại. Bọn họ không tin y sẽ vượt qua được nên mới đến đây khóc tang trước chi y để ngày này năm sau cúng cho y mấy thứ để ǎn.
"Aido, ngươi cũng không cần phải vội thế đầu, nói đi, ngươi thích ăn gì nhất? Nếu lỡ không may ngươi chết rồi thì ta còn biết đường mà cúng cho ngươi mấy món ngươi thích, xuống dưới còn có lão Minh Vương bầu bạn cho đỡ buồn." Điền Khách cầm giấy cùng bút lông, cái mặt phởn phởn hỏi.
Cơn giận lên tới đỉnh điểm, định xông vào khô máu với hắn thì bỗng nhiên cánh cửa mở ra, hút y cũng Nguyên Thủy Tinh Kiếm vào rồi đóng lại. Điền Khách không biết nói gì trong tình cảnh này. Ơ, chẳng phải là chưa tới giờ sao? Còn một khắc nữa cơ mà? Đừng nói Thanh Trúc tính lộn nha?
Điền Khách lo lắng quay sang Thanh Trúc: "Đừng nói với ta là người đã tính sai nha Thanh Trúc. Ta còn chưa kịp ghi đồ cúng cho hắn năm sau nữa."
Khương Thiết Quản: "..." Ta cạn lời.
Lục Đình Kiêu: "..." Như trên.
Thanh Trúc chu mỏ, vẻ uất ức: "Chủ nhân, là Thanh Trúc sai... Thanh... Thanh Trúc cứ nghĩ là sẽ mở vào giờ này nên là mới... Là do Thanh Trúc năng lực yếu kém không hoàn... hoàn thành nhiệm vụ... vụ chủ nhân giao. Chủ... Chủ nhân trừng.... trừng phạt... phạt Thanh Trúc... thế nào cũng được. Thanh Trúc sẽ... sẽ chịu hết... mọi trách.... trách nhiệm..."
Điền khách: "..." Ta chưa làm gì ngươi mà....
Nhất thời Điền Khách cảm thấy đau đầu không thôi, hắn giống mấy kẻ trong suy nghĩ của Thanh Trúc à? Thôi bỏ đi, dù gì nơi này lâu rồi chưa mở nên thời gian sai lệch cũng không thể trách nha đầu này được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.