Quyển 3 - Chương 60: Cá chết lưới rách!
Tâm Mộng Vô Ngân
02/04/2013
Chuyện này đã khiến cho thượng tầng Tiêu gia không làm sao giải thích được. Bởi vì bọn họ biết được rằng, trước khi Thiên Vũ rời khỏi Phân đường Thiết Thạch, Tâm Hỏa của gã vừa đến cấp sáu mươi, quá lắm cũng không vượt qua được tám mươi, lấy cơ sở nào mà diệt được ba Võ Giả?
Loại trừ đi khả năng đám cao thủ hộ viện bị Thiên Vũ giết chết, Tiêu gia tiến hành truy xét điều tra lại, mới biết tin tức Thiên Vũ xuất hiện ở Loạn Thạch Cốc.
Sau đó, để diệt trừ hậu hoạn này, Tiêu gia liền phái Đại công tử Tiêu Quang Vũ ra, dẫn theo hai môn khách, cho rằng như thế là có thể dễ dàng giải quyết mọi việc. Ai ngờ, ba người này chợt như bóng chim tăm cá, không còn nghe thấy hồi báo gì nữa.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Tiêu gia mới phá ra hàng loạt cao thủ tiến nhập Loạn Thạch Cốc, cuối cùng tìm thấy được thi thể của Khâu Nhược Vũ và Kiều Nhược Nhất, riêng Tiêu Quang Vũ thì vẫn bặt tăm.
Ba ngày trôi qua, Tiêu Quang Vũ vẫn không hiện thân, làm cho người người nhà họ Tiêu nhận ra được một điều, có lẽ Tiêu Quang Vũ đã ngộ hại rồi. Tiêu Thư Ngọc nổi trận lôi đình, mắng chửi nhị đệ Tiêu Thư Tài của lão một trận té tát.
Sớm ngày hôm đó, Tiêu Thư Ngọc tại thư phòng triệu hồi toàn bộ thành viên trung tâm của Tiêu gia, gồm có Tiêu Thư Tài, Tiêu Quang Huy, tổng quản nội vụ Tiêu Hòa, tổng quản ngoại vụ Tiêu Thắng Tinh, Ngũ trưởng lão Tiêu Vân Hoa, Nhị trưởng lão Tiêu Vân Tinh cùng nhau thảo luận, bàn bạc.
Tiêu Thư Ngọc vẻ mặt âm trầm, đùng đùng giận dữ quát hỏi:
- Nói đi! Cái đám câm điếc này! Ngày thường cao cao tại thượng, diễu võ dương oai lắm. Tại sao giờ này nín thinh hết cả lũ vậy?
Nhị trưởng lão Tiêu Vân Tinh tuổi hơn sáu mươi, thân thể gầy gò, thấy Tiêu Thư Ngọc tâm tình kích động, mở miệng an ủi:
- Gia chủ chớ nên lo lắng quá, Đại công tử thực lực phi phàm, dù gặp phải chuyện bất trắc, vẫn có thể đối phó được mà.
Tiêu Thư Tài phụ họa:
- Nhị trưởng lão nói đúng a! Hài tử Quang Vũ nay đã là Võ Sĩ trung cấp, phóng mắt khắp mười dặm trấn Thiết Thạch này, cũng là nhân vật số một số hai.
Tiêu Thư Ngọc cả giận:
- Nói thối lắm! Quang Vũ vốn chỉ là một tên Võ Sĩ Hoàng Cấp trung giai. Mà trấn Thiết Thạch này, nhân vật lợi hại hơn nó không ít, các người còn không chịu mở to con mắt đui mù ra hả!
Tiêu Thư Tài nghe chửi cúi đầu ngượng ngùng.
Tổng quản ngoại vụ Tiêu Thắng Tinh thấy tình hình căng thẳng, bèn nói trớ đi:
- Cả sáng nay vẫn không có tin gì của Đại công tử, ngược lại những cao thủ mà chúng ta phái đi, đã chết bảy vị trong Loạn Thạch Cốc rồi. Thêm trước đó đã chết đi hai mươi ba Võ Giả hộ viện, hai Võ Sĩ sơ cấp, tổn thất này thật nghiêm trọng!
Tổng quản nội vụ Tiêu Hòa trầm giọng:
- Tình hình trong Loạn Thạch Cốc lúc này thật quỉ dị, tựa hồ ẩn nấp không ít cao thủ, những người được chúng ta phái đi đã gọi về cả rồi, chờ gia chủ phân phó!
Ngũ trưởng lão Tiêu Vân Hoa mặt mày lo lắng, tiếp lời:
- Sản nghiệp của Tiêu gia hiện đã tổn thương đến căn bản rồi. Thư Tuệ tiểu thư dù đang tận sức lo nghĩ, thế nhưng vẫn chưa mang lại hiệu quả gì khả quan. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ không đến một tháng, Tiêu gia sẽ lâm vào cảnh phá sản, cùng đường mạt lối mất!
Tiêu Thư Ngọc tức giận gầm gừ:
- Bên Quang Ảnh và Quang Kiệt thế nào rồi!?
Tiêu Quang Huy liền đáp:
- Quang Kiệt đã biết hết sự tình rồi, nó rất muốn trở về, thế nhưng chúng ta đã khuyên ngăn, bắt nó tiếp tục ở lại Chấn Cung học tập. Quang Ảnh thì tâm tình tương đối xấu, tại Nội môn của Phân đường Thiết Thạch bị mọi người xa lánh dè bĩu, đã mất đi tư cách tự do xuất nhập Phân đường.
Tiêu Thắng Tinh thở dài:
- Tiêu gia ta bây giờ thật như mái nhà nát lại gặp mưa thâu đêm. Vạn sự đều bất lợi!
Tiêu Vân Hoa nhăn nhó:
- Chúng ta đã suy nghĩ cùng đường, thế nhưng vẫn không có cách nào khả dĩ cả!
Tiêu Thư Tài và Tiêu Hòa cúi đầu ủ rũ, bọn họ giờ có hối hận cũng đã không kịp, đã quá muộn rồi.
Tiêu Thư Ngọc căm tức nhìn Tiêu Thư Tài, lạnh lùng:
- Mọi tai họa đều do ngươi gây ra, giờ ta cho ngươi một cơ hội, nếu còn hư chuyện, ngươi và Tiêu Hòa nên tự sát mà tạ lỗi với mọi người đi!
Tiêu Thư Tài rùng mình chấn kinh, bật thốt:
- Đại ca...
Tiêu Thư Ngọc gầm vang, mắng át đi:
- Câm miệng! Hô hoán cái gì? Các người đều là tội nhân của Tiêu gia, không còn bất luận tình cảm gì để nói! Đi đi, cho các người ba ngày, nếu cảm thấy quá bất bình hay khuất tất, thì đừng trở về đây làm gì nữa!
Tiêu Hòa mặt mày nhăn nhó, đưa mắt nhìn Tiêu Thư Tài, rồi kéo hắn đi ra.
Những người còn lại ai cũng không dám lên tiếng. Tiêu gia giờ lâm vào cảnh sinh tử tồn vong, Tiêu Thư Ngọc tức giận như vậy cũng là hợp lý.
Một lát sau, Tiêu Thắng Tinh mới hắng giọng lên tiếng:
- Thư Tuệ tiểu thư bên kia nghĩ ra một cách, định mời bằng hữu ở thành Phù Cừ đứng ra trợ giúp, chủ động cầu hòa với Phân đường Thiết Thạch!
Tiêu Thư Ngọc nóng nảy:
- Thư Tuệ ở bên kia tình hình cũng không ổn đâu, chúng ta lúc này đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, phỏng chừng là lực lượng đến từ thành Huyền Thiên. Thành Phù Cừ tựa hồ nghe được phong thanh gì đó, đã không nguyện ý giúp đỡ nữa!
Nhị trưởng lão Tiêu Vân Tinh thở dài:
- Rốt cuộc tên Thiên Vũ kia có lai lịch thế nào, mà sau lưng lại có chỗ dựa đáng sợ như vậy? Tại sao trước đó không hề có biểu hiện gì chứ!
Tiêu Vân Hóa cũng lắc đầu thở ra:
- Thiên Vũ này lai lịch chả có gì, nhiều nhất chỉ là một lần được Nhược Thủy tiên tử của Thanh Hiên Môn cứu mạng mà thôi.
Tiêu Vân Tinh nghi ngờ:
- Vậy chuyện này có liên quan gì đến Nhược Thủy tiên tử hay không?
Tiêu Thắng Tinh lắc đầu:
- Chúng ta cũng đã điều tra rồi. Nhược Thủy tiên tử căn bản là không để ý đến việc của trấn Thiết Thạch, giữa nàng ta và Thiên Vũ chỉ có quan hệ thầy thuốc và con bệnh thôi, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Tiêu Quang Huy ngần ngừ:
- Sự tình đã đến nước này, nhường nhịn mãi cũng không phải cách, chi bằng bắt giữ tên Thiên Vũ kia, cá chết lưới rách, nói không chừng cái thế lực thần bí nọ chùn tay, không dám tiếp tục uy hiếp chúng ta cũng nên.
Hắn vừa dứt lời, ai nấy đều chăm chú quay sang Tiêu Thư Ngọc, chờ lão lên tiếng.
Trầm ngâm một lúc, Tiêu Thư Ngọc nhìn Tiêu Quang Huy chằm chằm, rồi lạnh lùng nói:
- Vậy ta giao cho ngươi làm chuyện này. Mặc kệ thành bại thế nào, đều xem là quyết định của cá nhân ngươi. Không quan hệ gì tới Tiêu gia cả! Ngươi phải nhớ kỹ!
Tiêu Quang Huy khẽ chau lông mày, gật đầu:
- Đại bá yên tâm, tiểu điệt biết phải làm thế nào!
Tiêu Thư Ngọc hờ hững:
- Nếu minh bạch rồi, thì đi đi, thời gian dành cho chúng ta đã không còn bao nhiêu!
Tiêu Quang Huy dạ một tiếng rồi lập tức xoay người đi ra, còn lại trong phòng một mảng tĩnh mịch thâm trầm.
...
Sáng hôm đó, khi Thiên Vũ và Hoa Thanh tỉnh giấc, đã là giờ Thìn, hai người rời khỏi lều, ở trong sơn cốc bắt đầu ôn luyện lại sở học ba ngày vừa qua, củng cố thực lực.
Ba ngày này, Hoa Thanh đã học được khá nhiều, ngoài Đại Nhật Bí Quyết, Liệt Hỏa Quyền, Liệt Nhạc Trảm, Lạc Vân Kiếm Pháp, nàng còn sử dụng một lượng lớn Hỏa Linh Đan mà nuôi dưỡng Ấu linh Hỏa Phượng, giúp nó mau chóng trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.