Quyển 4 - Chương 98: Cánh cổng trí tuệ
Tâm Mộng Vô Ngân
29/07/2013
Sự việc xảy ra truớc mắt Hoa Thanh làm cho nàng vô cùng khiếp sợ, mặc dù không biết thân phận cụ thể của cô gái áo trắng, nhưng đối với bốn chữ Đông Hải Quy Khư có một chút nhận thức mông lung.
Thu hồi ánh mắt, Hoa Thanh quay đầu nhìn Thiên Vũ, phát hiện trên gương mặt tuấn mỹ của gã toát ra nét cười quỷ dị, trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin cùng vui sướng, cả người tản mát ra mị lực vô cùng.
Trong đáy mắt Hoa Thanh toát ra một tia nhu tình, đối với sự biến hóa của Thiên Vũ nàng rất quen thuộc, cũng rất quan tâm, bởi vì lực hấp dẫn trên người Thiên Vũ càng ngày càng mạnh, nàng không có cách nào kháng cự.
Trong chớp mắt khi thân ảnh cô gái áo trắng biến mất, Thiên Vũ cũng đã thanh tỉnh, chỉ bất quá tiểu vũ trụ trong đầu gã còn đang vận hành, cho nên tạm thời vứt bỏ sự tình ngoài thân.
Thiên Vũ tâm tình kích động vô cùng, theo tiểu vũ trụ sinh ra, gã có thể cảm ứng rõ ràng được mỗi một biến hóa trong thể nội, kể cả những dị vật dung nhập trong thân thể như Đoạn Kiếm Tàn Thần, Yêu Đao Tà Nguyệt, Dục Vọng Chi Hoa, Long Mạch, Băng Lộ, cùng với ý thức thần bí.
Loại cảm giác này kỳ diệu cực kỳ, có khả năng thấy rõ ý tứ hàm xúc trong thiên địa, làm cho gã có thể hiểu rõ năng lực của thiên địa vạn vật.
Khi ánh mắt Hoa Thanh rơi vào trên người Thiên Vũ, Dục Vọng Chi Hoa thoáng xảy ra ba động, đánh vỡ cảnh giới kỳ diệu, làm cho ý thức Thiên Vũ trở về thực tại.
Nhìn thoáng qua khoảng đất trống không từng có mộ phần của Vân Báo, Thiên Vũ lập tức quay đầu lại tìm Hoa Thanh, ánh mắt hai người giao nhau, một loại tình cảm sâu đậm tự nhiên nảy sinh.
Mỉm cười nho nhã, Thiên Vũ ôm Hoa Thanh vào lòng, sau đó cười nói: "Ta biết ngươi có nhiều nghi vấn trong lòng, sau này ngươi sẽ hiểu rõ. Sự việc hôm nay đối với ta mà nói, là một bước ngoặt rất lớn, ta có được bản lĩnh như ngày hôm nay đều là do môn chủ ban tặng, ông ấy đã thay đổi vận mệnh của ta, cho ta một vận mệnh mới."
Hoa Thanh cười nói: "Đây là may mắn của ngươi, đồng thời cũng là may mắn của ta, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu ngươi liền thay đổi vận mệnh vô số người."
Thiên Vũ cười nói: "Nhất niệm sinh, nhất niệm diệt, số mệnh nhân quả, kiếp trước thiện nghiệt. Đi thôi, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này."
Từng bước đi ra, trong nháy mắt Thiên Vũ liền xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng xa, tay gã nắm chặt bàn tay mảnh mai của Hoa Thanh, nhìn thoáng qua cố thổ ngày xưa, trong ánh mắt lưu luyến không nỡ rời xa.
"Vừa mới quay đi, cảnh còn người mất. Thời gian trôi nhanh, thoảng qua như nước."
Khe khẽ thở dài, thân ảnh Thiên Vũ mang theo Hoa Thanh nhẹ nhàng lướt đi, để lại dư âm man mác cùng nỗi nhớ khôn nguôi.
Nơi này lưu lại rất nhiều ký ức của Thiên Vũ, cùng số mệnh vô số người có quan hệ chặt chẽ, chỉ là giờ phút này không có khiến cho mọi người chú ý.
Bàn Thiên Cổ Lâm ở vào nam bộ Trung Châu, kéo dài liên miên mấy ngàn dặm, chính là một đạo phòng tuyến thiên nhiên ngăn cách nam bộ Trung Châu, cùng giáp ranh với Lăng Thủy giới, là một mảnh nguyên thủy rừng rậm, truyền lưu vô số truyền thuyết.
Bởi vì địa thế hẻo lánh, cư dân rất thưa thớt nên Bàn Thiên Cổ Lâm vẫn bao phủ một tầng sắc thái thần bí, mấy ngàn năm qua hấp dẫn không ít kỳ nhân đi trước dò xét.
Tại địa giới Trung Châu, Bàn Thiên Cổ Lâm cùng Linh Minh Chi Sâm là hai mảnh nguyên thủy rừng rậm lớn nhất, đều tự lưu truyền một ít thần thoại truyền thuyết. Trong đó, có liên quan đến Bàn Thiên Cổ Lâm nhiều nhất chính là Hoang Thần Trủng.
Hoang thầntrong truyền thuyết là đất hoang chi thần, có người nói là Thần Nông, cũng có người nói là Hiên Viên Thủy Tổ.
Trong Hoang Thần Trủng tương truyền có vô số tài phú, trân bảo, cũng có số mệnh chi nhãn thần bí khó lường, vẫn hấp dẫn vô số người tìm tòi bí mật.
Giữa trưa, tại giải đất bên ngoài Bàn Thiên Cổ Lâm, Thiên Vũ nắm tay Hoa Thanh, xuyên qua núi rừng, im lặng đi trên lối mòn quen thuộc ngày xưa.
Tại Vân Thải Môn sinh sống tám năm, Thiên Vũ đối với vùng đất này vô cùng quen thuộc, mang theo Hoa Thanh thẳng đến ngày thủy đàm đó gã câu được con rùa già, nơi này đối với Thiên Vũ mà nói chính là bước ngoặt kinh người thứ nhất.
"Chính là nơi này ?"
Nhìn thủy đàm trước mắt, Hoa Thanh có chút ngoài ý muốn, nơi này nhìn qua tầm thường vô cùng, ai ngờ lại thay đổi tương lai Thiên Vũ.
Đứng ở bên bờ thủy đàm, trên mặt Thiên Vũ lộ vẻ cổ quái, mái tóc đỏ sậm tung bay theo gió, quanh thân lộ ra một phong cách trầm lặng cổ xưa.
"Đây là nơi khởi điểm nhân sinh của ta, số mệnh của ta từ nơi này bắt đầu thay đổi. Ta có thể sống đến bây giờ, cùng môn chủ, Nhược Thủy Tiên Tử, Nguyệt Hiểu Nhã, Hồng Liên, Đinh Linh có liên quan, cùng ngươi càng có liên quan chặt chẽ. ”
Hoa Thanh ôn nhu nói: "Đây là túc duyên của ngươi, không nên cảm khái. Rất nhiều nhân tố tạo nên sự bất phàm của ngươi, sau này ngươi sẽ danh dương tứ hải, chiếu sáng cửu thiên."
Nghe Hoa Thanh an ủi như vậy, tâm tình Thiên Vũ thoáng chuyển biến tốt đẹp, ánh mắt đảo qua nọ mặt nước yên tĩnh, trong đầu linh quang chợt lóe, lôi kéo Hoa Thanh bay lên giữa không trung, ánh mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh thủy đàm.
Hoa Thanh khó hiểu, liền hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì ?"
Thiên Vũ vẫn chú tâm quan sát chung quanh, nhẹ nhàng nói: "Ta vẫn quên mất một chuyện rất trọng yếu, đó chính là Thiên cấp Tâm Hỏa mầm móng trong thể nội của ta, tại sao lưu trong bụng một con rùa già trong thủy đàm ? Nó từ đâu đến, đến bằng cách nào, cùng Bàn Thiên Cổ Lâm có tồn tại quan hệ hay không ?"
Hoa Thanh vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ của Thiên Vũ, gật đầu nói: "Đây quả thật là một điểm đáng ngờ, nói không chừng đúng là cùng Bàn Thiên Cổ Lâm có quan hệ."
Thiên Vũ nhìn sâu trong Bàn Thiên Cổ Lâm, nơi đó núi rừng liên miên, cây cối rậm rạp che khuất bầu trời, giống như một đóa mây đen, bao phủ mảnh thổ địa này.
"Từ nơi này đi tới trước, ngoài năm dặm ngoại chính là một cái khe lớn, ngăn cách trong ngoài liên lạc."
Hoa Thanh hỏi: "Ngươi có ý định đi tìm dấu vết ?"
Khóe miệng Thiên Vũ khẽ nhếch, lộ ra một ý cười thần bí, đáp khẽ: " Nơi này nhất định là con đường kinh lịch của chúng ta, dĩ nhiên ta muốn đi trước tìm kiếm."
Hoa Thanh nhìn sắc trời, lại cười nói: "Như thế chúng ta cũng nên đi vào."
Thiên Vũ lắc đầu cười nói: "Không vội, chúng ta ăn cơm trước đã. Hôm nay liền cho ngươi cơ hội nếm thử tay nghề của ta."
Trên mặt Hoa Thanh nổi lên ý cười, nàng cùng Thiên Vũ đồng hành nhiều ngày, chưa từng có cơ hội cùng nhau ăn cơm, chăm sóc lẫn nhau nên tình cảm khuyết thiếu một chút tư vị ấm áp.
Hôm nay, Thiên Vũ chủ động đưa ra việc này, tự nhiên Hoa Thanh tràn đầy vui mừng, đi theo Thiên Vũ trở lại trong rừng, động thủ bắt hai con thỏ hoang, do Thiên Vũ động thủ chế biến nấu nướng, Hoa Thanh chỉ ngồi mát ăn bát vàng.
Nhìn thần sắc chuyên chú của Thiên Vũ, trong lòng Hoa Thanh nổi lên một tình cảm mê mang, nam tử trước mắt tuấn mỹ tuyệt luân, tóc dài màu đỏ sậm, quanh thân tràn ngập mị lực nam tử, thật sự chính là tại Thiết Thạch Phân Đường bị người người khi dễ, tiểu tử Thiên Vũ ?
Buổi sáng, nam nhân tuấn mỹ này có khí phách uy nghiêm, kinh sợ thiên địa.
Buổi trưa gã lại nho nhã, tuấn mỹ phiêu dật, trước sau chênh lệch như mức nước của lòng sông so với mặt biển, thật sự có phải là một người ?
Tựa hồ cảm thấy được nghi vấn trong ánh mắt Hoa Thanh, Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Hoa Thanh, cười nói: "Có phải là biến hóa của ta làm cho ngươi không kịp thích ứng ?"
Hoa Thanh thản nhiên nói: "Quả thật có chút không thích ứng, có chút không tin vào mắt mình. Buổi sáng hôm qua, khi ta lần đầu tiên chứng kiến bề ngoài tuấn mỹcủa ngươi liền làm cho ta cảm thấy khiếp sợ. Trong một đêm, ngươi liền thay đổi thành một người khác, vô luận dung mạo hay là khí chất, đều có thay đổi rất lớn, làm cho người ta quả thực khó có thể tin."
Thiên Vũ cười nói: "Đó là bởi vì trên người của ta có chút bí mật, ngươi cũng không biết chuyện, cho nên cảm thấy khiếp sợ."
Hoa Thanh cười cười, tiếp tục nói: "Sau khi chúng ta rời đi phân đường, nửa đường bị tập kích, ngươi thi triển Huyết Tế Thương Khung dẫn phát Thiên Tượng dị biến, làm cho ta rất lo lắng. Nửa đêm ngươi lại đột nhiên hiện thân mang ta rời đi, mái tóc màu đỏ sậm lại một lần nữa cho ngươi thêm vài phần mị lực."
Thiên Vũ giải thích: "Điều này cùng Huyết Tế Thương Khung có quan hệ, thay đổi thể chất của ta."
Hoa Thanh gật đầu nói: "Lúc đó ta cũng không thèm để ý, nhưng hôm nay phát sinh trên người của ngươi, lại làm cho ta có cảm giác như đã trải qua một giấc mộng, hoàn toàn nhìn không thấu ngươi."
Thiên Vũ cười cười, thuận tay con thỏ hoang đã nướng chín vàng đưa cho Hoa Thanh, vừa ăn vừa nói: "Buổi sáng cùng Tô Kiếm Phi đánh một trận, ta thi triển Huyết Tế Thương Khung, huyết tế Đoạn Kiếm Tàn Thần, một chiêu liền giết Tô Kiếm Phi, thôn phệ tu vi suốt đời của hắn, trực tiếp từ võ tướng tấn chức võ hồn, mở ra trí tuệ chi môn, vì thế linh trí mở rộng ra, trí tuệ tăng nhiều."
Hoa Thanh kinh nghi nói: "Đoạn Kiếm Tàn Thần ? Trí tuệ chi môn ?"
Thiên Vũ lạnh nhạt cười, Đoạn Kiếm Tàn Thần tự động hiện lên trong lòng bàn tay của hắn.
"Đây là đoạn kiếm ta phát hiện tại Thất Bảo Các khi mua Kinh Vân Đao, mua mất một trăm tiền bạc. Đoạn kiếm này có tên Tàn Thần, lai lịch thần bí, trải qua huyết tế, nó đã cùng cơ thể của ta dung làm một thể. Buổi sáng hôm qua, khi ta thi triển Huyết Tế Thương Khung lần đầu tiên, dùng máu tươi cúng tế Yêu Đao Tà Nguyệt, huyễn hóa ra hư ảnh Tà Nguyệt Chân Quân, đạt được thực lực cường đại, cũng cùng Yêu Đao Tà Nguyệt dung làm một thể."
Ý niệm vừa động, Yêu Đao Tà Nguyệt từ trong lòng bàn tay hiện ra, cùng Đoạn Kiếm Tàn Thần đặt song song.
Hoa Thanh có chút khiếp sợ, bật thốt lên nói: "Yêu Đao Tà Nguyệt, Đoạn Kiếm Tàn Thần, một đao một kiếm, quét ngang Càn Khôn."
Thiên Vũ cười nói: "Trước mắt ta còn không đủ thực lực để quét ngang Càn Khôn, nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ đạt được. Khi ta tấn chức vũ hồn, trong não bộ liền xuất hiện một trí tuệ chi môn, đó là nguồn suối trí tuệ, là tinh thần lĩnh vực thần bí nhất của loài người. Theo đó, trí tuệ của ta tăng lên rất lớn, quá khứ có nhiều điều không hiểu, bây giờ cũng trở nên sáng tỏ, cả người có một loại cảm giác thăng hoa."
Trong mắt Hoa Thanh lóe ra vẻ kỳ dị, trầm ngâm nói: "Ngoại mạo biến hóa cho ngươi sự tự tin, thực lực tăng lên cho ngươi tiến nhập lĩnh một vực hoàn toàn mới, lột xác từ trong ra ngoài, cho ngươi phong phạm của vương giả, uy nghiêm của phách giả, khí khái của hoàng giả."
Thiên Vũ nghe vậy, nhẹ giọng nói: "Muốn thần bí, phải dụng tâm, muốn khí phách, phải tự tin. Vận mệnh của ta thay đổi, tương lai của ta có ai điều khiển ?"
Lời nói của Thiên Vũ có chút huyền bí, Hoa Thanh nhất thời lâm vào trầm tư.
Cảm thấy được biến hóa của Hoa Thanh, Thiên Vũ cười nói: "Ngưoi không nên để ý lời của ta, đây chẳng qua là cảm xúc nhất thời mà thôi."
Thu hồi ánh mắt, Hoa Thanh quay đầu nhìn Thiên Vũ, phát hiện trên gương mặt tuấn mỹ của gã toát ra nét cười quỷ dị, trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin cùng vui sướng, cả người tản mát ra mị lực vô cùng.
Trong đáy mắt Hoa Thanh toát ra một tia nhu tình, đối với sự biến hóa của Thiên Vũ nàng rất quen thuộc, cũng rất quan tâm, bởi vì lực hấp dẫn trên người Thiên Vũ càng ngày càng mạnh, nàng không có cách nào kháng cự.
Trong chớp mắt khi thân ảnh cô gái áo trắng biến mất, Thiên Vũ cũng đã thanh tỉnh, chỉ bất quá tiểu vũ trụ trong đầu gã còn đang vận hành, cho nên tạm thời vứt bỏ sự tình ngoài thân.
Thiên Vũ tâm tình kích động vô cùng, theo tiểu vũ trụ sinh ra, gã có thể cảm ứng rõ ràng được mỗi một biến hóa trong thể nội, kể cả những dị vật dung nhập trong thân thể như Đoạn Kiếm Tàn Thần, Yêu Đao Tà Nguyệt, Dục Vọng Chi Hoa, Long Mạch, Băng Lộ, cùng với ý thức thần bí.
Loại cảm giác này kỳ diệu cực kỳ, có khả năng thấy rõ ý tứ hàm xúc trong thiên địa, làm cho gã có thể hiểu rõ năng lực của thiên địa vạn vật.
Khi ánh mắt Hoa Thanh rơi vào trên người Thiên Vũ, Dục Vọng Chi Hoa thoáng xảy ra ba động, đánh vỡ cảnh giới kỳ diệu, làm cho ý thức Thiên Vũ trở về thực tại.
Nhìn thoáng qua khoảng đất trống không từng có mộ phần của Vân Báo, Thiên Vũ lập tức quay đầu lại tìm Hoa Thanh, ánh mắt hai người giao nhau, một loại tình cảm sâu đậm tự nhiên nảy sinh.
Mỉm cười nho nhã, Thiên Vũ ôm Hoa Thanh vào lòng, sau đó cười nói: "Ta biết ngươi có nhiều nghi vấn trong lòng, sau này ngươi sẽ hiểu rõ. Sự việc hôm nay đối với ta mà nói, là một bước ngoặt rất lớn, ta có được bản lĩnh như ngày hôm nay đều là do môn chủ ban tặng, ông ấy đã thay đổi vận mệnh của ta, cho ta một vận mệnh mới."
Hoa Thanh cười nói: "Đây là may mắn của ngươi, đồng thời cũng là may mắn của ta, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu ngươi liền thay đổi vận mệnh vô số người."
Thiên Vũ cười nói: "Nhất niệm sinh, nhất niệm diệt, số mệnh nhân quả, kiếp trước thiện nghiệt. Đi thôi, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này."
Từng bước đi ra, trong nháy mắt Thiên Vũ liền xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng xa, tay gã nắm chặt bàn tay mảnh mai của Hoa Thanh, nhìn thoáng qua cố thổ ngày xưa, trong ánh mắt lưu luyến không nỡ rời xa.
"Vừa mới quay đi, cảnh còn người mất. Thời gian trôi nhanh, thoảng qua như nước."
Khe khẽ thở dài, thân ảnh Thiên Vũ mang theo Hoa Thanh nhẹ nhàng lướt đi, để lại dư âm man mác cùng nỗi nhớ khôn nguôi.
Nơi này lưu lại rất nhiều ký ức của Thiên Vũ, cùng số mệnh vô số người có quan hệ chặt chẽ, chỉ là giờ phút này không có khiến cho mọi người chú ý.
Bàn Thiên Cổ Lâm ở vào nam bộ Trung Châu, kéo dài liên miên mấy ngàn dặm, chính là một đạo phòng tuyến thiên nhiên ngăn cách nam bộ Trung Châu, cùng giáp ranh với Lăng Thủy giới, là một mảnh nguyên thủy rừng rậm, truyền lưu vô số truyền thuyết.
Bởi vì địa thế hẻo lánh, cư dân rất thưa thớt nên Bàn Thiên Cổ Lâm vẫn bao phủ một tầng sắc thái thần bí, mấy ngàn năm qua hấp dẫn không ít kỳ nhân đi trước dò xét.
Tại địa giới Trung Châu, Bàn Thiên Cổ Lâm cùng Linh Minh Chi Sâm là hai mảnh nguyên thủy rừng rậm lớn nhất, đều tự lưu truyền một ít thần thoại truyền thuyết. Trong đó, có liên quan đến Bàn Thiên Cổ Lâm nhiều nhất chính là Hoang Thần Trủng.
Hoang thầntrong truyền thuyết là đất hoang chi thần, có người nói là Thần Nông, cũng có người nói là Hiên Viên Thủy Tổ.
Trong Hoang Thần Trủng tương truyền có vô số tài phú, trân bảo, cũng có số mệnh chi nhãn thần bí khó lường, vẫn hấp dẫn vô số người tìm tòi bí mật.
Giữa trưa, tại giải đất bên ngoài Bàn Thiên Cổ Lâm, Thiên Vũ nắm tay Hoa Thanh, xuyên qua núi rừng, im lặng đi trên lối mòn quen thuộc ngày xưa.
Tại Vân Thải Môn sinh sống tám năm, Thiên Vũ đối với vùng đất này vô cùng quen thuộc, mang theo Hoa Thanh thẳng đến ngày thủy đàm đó gã câu được con rùa già, nơi này đối với Thiên Vũ mà nói chính là bước ngoặt kinh người thứ nhất.
"Chính là nơi này ?"
Nhìn thủy đàm trước mắt, Hoa Thanh có chút ngoài ý muốn, nơi này nhìn qua tầm thường vô cùng, ai ngờ lại thay đổi tương lai Thiên Vũ.
Đứng ở bên bờ thủy đàm, trên mặt Thiên Vũ lộ vẻ cổ quái, mái tóc đỏ sậm tung bay theo gió, quanh thân lộ ra một phong cách trầm lặng cổ xưa.
"Đây là nơi khởi điểm nhân sinh của ta, số mệnh của ta từ nơi này bắt đầu thay đổi. Ta có thể sống đến bây giờ, cùng môn chủ, Nhược Thủy Tiên Tử, Nguyệt Hiểu Nhã, Hồng Liên, Đinh Linh có liên quan, cùng ngươi càng có liên quan chặt chẽ. ”
Hoa Thanh ôn nhu nói: "Đây là túc duyên của ngươi, không nên cảm khái. Rất nhiều nhân tố tạo nên sự bất phàm của ngươi, sau này ngươi sẽ danh dương tứ hải, chiếu sáng cửu thiên."
Nghe Hoa Thanh an ủi như vậy, tâm tình Thiên Vũ thoáng chuyển biến tốt đẹp, ánh mắt đảo qua nọ mặt nước yên tĩnh, trong đầu linh quang chợt lóe, lôi kéo Hoa Thanh bay lên giữa không trung, ánh mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh thủy đàm.
Hoa Thanh khó hiểu, liền hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì ?"
Thiên Vũ vẫn chú tâm quan sát chung quanh, nhẹ nhàng nói: "Ta vẫn quên mất một chuyện rất trọng yếu, đó chính là Thiên cấp Tâm Hỏa mầm móng trong thể nội của ta, tại sao lưu trong bụng một con rùa già trong thủy đàm ? Nó từ đâu đến, đến bằng cách nào, cùng Bàn Thiên Cổ Lâm có tồn tại quan hệ hay không ?"
Hoa Thanh vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ của Thiên Vũ, gật đầu nói: "Đây quả thật là một điểm đáng ngờ, nói không chừng đúng là cùng Bàn Thiên Cổ Lâm có quan hệ."
Thiên Vũ nhìn sâu trong Bàn Thiên Cổ Lâm, nơi đó núi rừng liên miên, cây cối rậm rạp che khuất bầu trời, giống như một đóa mây đen, bao phủ mảnh thổ địa này.
"Từ nơi này đi tới trước, ngoài năm dặm ngoại chính là một cái khe lớn, ngăn cách trong ngoài liên lạc."
Hoa Thanh hỏi: "Ngươi có ý định đi tìm dấu vết ?"
Khóe miệng Thiên Vũ khẽ nhếch, lộ ra một ý cười thần bí, đáp khẽ: " Nơi này nhất định là con đường kinh lịch của chúng ta, dĩ nhiên ta muốn đi trước tìm kiếm."
Hoa Thanh nhìn sắc trời, lại cười nói: "Như thế chúng ta cũng nên đi vào."
Thiên Vũ lắc đầu cười nói: "Không vội, chúng ta ăn cơm trước đã. Hôm nay liền cho ngươi cơ hội nếm thử tay nghề của ta."
Trên mặt Hoa Thanh nổi lên ý cười, nàng cùng Thiên Vũ đồng hành nhiều ngày, chưa từng có cơ hội cùng nhau ăn cơm, chăm sóc lẫn nhau nên tình cảm khuyết thiếu một chút tư vị ấm áp.
Hôm nay, Thiên Vũ chủ động đưa ra việc này, tự nhiên Hoa Thanh tràn đầy vui mừng, đi theo Thiên Vũ trở lại trong rừng, động thủ bắt hai con thỏ hoang, do Thiên Vũ động thủ chế biến nấu nướng, Hoa Thanh chỉ ngồi mát ăn bát vàng.
Nhìn thần sắc chuyên chú của Thiên Vũ, trong lòng Hoa Thanh nổi lên một tình cảm mê mang, nam tử trước mắt tuấn mỹ tuyệt luân, tóc dài màu đỏ sậm, quanh thân tràn ngập mị lực nam tử, thật sự chính là tại Thiết Thạch Phân Đường bị người người khi dễ, tiểu tử Thiên Vũ ?
Buổi sáng, nam nhân tuấn mỹ này có khí phách uy nghiêm, kinh sợ thiên địa.
Buổi trưa gã lại nho nhã, tuấn mỹ phiêu dật, trước sau chênh lệch như mức nước của lòng sông so với mặt biển, thật sự có phải là một người ?
Tựa hồ cảm thấy được nghi vấn trong ánh mắt Hoa Thanh, Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Hoa Thanh, cười nói: "Có phải là biến hóa của ta làm cho ngươi không kịp thích ứng ?"
Hoa Thanh thản nhiên nói: "Quả thật có chút không thích ứng, có chút không tin vào mắt mình. Buổi sáng hôm qua, khi ta lần đầu tiên chứng kiến bề ngoài tuấn mỹcủa ngươi liền làm cho ta cảm thấy khiếp sợ. Trong một đêm, ngươi liền thay đổi thành một người khác, vô luận dung mạo hay là khí chất, đều có thay đổi rất lớn, làm cho người ta quả thực khó có thể tin."
Thiên Vũ cười nói: "Đó là bởi vì trên người của ta có chút bí mật, ngươi cũng không biết chuyện, cho nên cảm thấy khiếp sợ."
Hoa Thanh cười cười, tiếp tục nói: "Sau khi chúng ta rời đi phân đường, nửa đường bị tập kích, ngươi thi triển Huyết Tế Thương Khung dẫn phát Thiên Tượng dị biến, làm cho ta rất lo lắng. Nửa đêm ngươi lại đột nhiên hiện thân mang ta rời đi, mái tóc màu đỏ sậm lại một lần nữa cho ngươi thêm vài phần mị lực."
Thiên Vũ giải thích: "Điều này cùng Huyết Tế Thương Khung có quan hệ, thay đổi thể chất của ta."
Hoa Thanh gật đầu nói: "Lúc đó ta cũng không thèm để ý, nhưng hôm nay phát sinh trên người của ngươi, lại làm cho ta có cảm giác như đã trải qua một giấc mộng, hoàn toàn nhìn không thấu ngươi."
Thiên Vũ cười cười, thuận tay con thỏ hoang đã nướng chín vàng đưa cho Hoa Thanh, vừa ăn vừa nói: "Buổi sáng cùng Tô Kiếm Phi đánh một trận, ta thi triển Huyết Tế Thương Khung, huyết tế Đoạn Kiếm Tàn Thần, một chiêu liền giết Tô Kiếm Phi, thôn phệ tu vi suốt đời của hắn, trực tiếp từ võ tướng tấn chức võ hồn, mở ra trí tuệ chi môn, vì thế linh trí mở rộng ra, trí tuệ tăng nhiều."
Hoa Thanh kinh nghi nói: "Đoạn Kiếm Tàn Thần ? Trí tuệ chi môn ?"
Thiên Vũ lạnh nhạt cười, Đoạn Kiếm Tàn Thần tự động hiện lên trong lòng bàn tay của hắn.
"Đây là đoạn kiếm ta phát hiện tại Thất Bảo Các khi mua Kinh Vân Đao, mua mất một trăm tiền bạc. Đoạn kiếm này có tên Tàn Thần, lai lịch thần bí, trải qua huyết tế, nó đã cùng cơ thể của ta dung làm một thể. Buổi sáng hôm qua, khi ta thi triển Huyết Tế Thương Khung lần đầu tiên, dùng máu tươi cúng tế Yêu Đao Tà Nguyệt, huyễn hóa ra hư ảnh Tà Nguyệt Chân Quân, đạt được thực lực cường đại, cũng cùng Yêu Đao Tà Nguyệt dung làm một thể."
Ý niệm vừa động, Yêu Đao Tà Nguyệt từ trong lòng bàn tay hiện ra, cùng Đoạn Kiếm Tàn Thần đặt song song.
Hoa Thanh có chút khiếp sợ, bật thốt lên nói: "Yêu Đao Tà Nguyệt, Đoạn Kiếm Tàn Thần, một đao một kiếm, quét ngang Càn Khôn."
Thiên Vũ cười nói: "Trước mắt ta còn không đủ thực lực để quét ngang Càn Khôn, nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ đạt được. Khi ta tấn chức vũ hồn, trong não bộ liền xuất hiện một trí tuệ chi môn, đó là nguồn suối trí tuệ, là tinh thần lĩnh vực thần bí nhất của loài người. Theo đó, trí tuệ của ta tăng lên rất lớn, quá khứ có nhiều điều không hiểu, bây giờ cũng trở nên sáng tỏ, cả người có một loại cảm giác thăng hoa."
Trong mắt Hoa Thanh lóe ra vẻ kỳ dị, trầm ngâm nói: "Ngoại mạo biến hóa cho ngươi sự tự tin, thực lực tăng lên cho ngươi tiến nhập lĩnh một vực hoàn toàn mới, lột xác từ trong ra ngoài, cho ngươi phong phạm của vương giả, uy nghiêm của phách giả, khí khái của hoàng giả."
Thiên Vũ nghe vậy, nhẹ giọng nói: "Muốn thần bí, phải dụng tâm, muốn khí phách, phải tự tin. Vận mệnh của ta thay đổi, tương lai của ta có ai điều khiển ?"
Lời nói của Thiên Vũ có chút huyền bí, Hoa Thanh nhất thời lâm vào trầm tư.
Cảm thấy được biến hóa của Hoa Thanh, Thiên Vũ cười nói: "Ngưoi không nên để ý lời của ta, đây chẳng qua là cảm xúc nhất thời mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.