Quyển 3 - Chương 45: Cao thủ Tiêu gia
Tâm Mộng Vô Ngân
02/04/2013
Cô gái nhận lấy đan dược, giọng nói đầy cảm kích:
- Cảm ơn ngươi, chờ khi sư huynh tỉnh lại ta sẽ nói cho hắn biết, tương lai nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Hoa Thanh lạnh nhạt nói:
- Gặp gỡ nhau là đã có duyên phận, ngươi không cần phải để ý. Hiện tại ta còn có việc phải làm, chúc các ngươi bình an về nhà.
Hoa Thanh nói xong lập tức rời đi.
Thiên Vũ âm thầm đuổi theo Hoa Thanh, thấp giọng nói:
- Chuyện vừa rồi ta cũng biết một chút, cao thủ đả thương Minh Dương kia chính là người của Ngũ Dục Sơn Thất Tà Lĩnh - Lục Chỉ Tàn Hồn, người này chính là kẻ thù đang tìm kiếm ta.
Hoa Thanh ngạc nhiên nói:
- Tới tìm người ư? Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Thiên Vũ thấp giọng nói:
- Thời điểm ta còn là đệ tử nhập môn, có một buổi tối ta chạy đến Ngạ Lang Cốc định giết vài đầu Thanh Lang đổi lấy chút ngân tệ. Một đêm đó bên trong Ngạ Lang Cốc xuất hiện một cao thủ cấp bậc Võ sĩ, hắn ở trong cốc bị bại trận lúc rời đi phát hiện ra ta, cho nên định giết người diệt khẩu.
Hoa Thanh hiếu kỳ nói:
- Vậy ngươi làm sao có thể thoát được?
Thiên Vũ cười khổ nói:
- Ta cũng không thể nói rõ ràng là do vận khí tốt hay do mạng tốt nữa, vào thời điểm đó có một cô gái che mặt đột nhiên xuất hiện vừa ra tay đã giết chết gã cao thủ cấp Võ sĩ kia cứu ta một mạng. Hơn nữa ta còn chiếm được túi đựng đồ của kẻ đó, lập tức biến thành người có tiền. Thanh loan đao kia của ta cũng chính lụm được vào lúc đó.
Hoa Thanh nghi ngờ nói:
- Cô gái che mặt kia vì sao lại cứu ngươi?
Thiên Vũ lắc đầu nói:
- Vấn đề đó cho tới nay ta vẫn không thể hiểu được, thế nhưng võ sĩ chết đi kia lại là cao thủ của Ngũ Dục Sơn Thất Tà Lĩnh. Lần này Lục Chỉ Tàn Hồn xuất hiện ở trấn Thiết Thạch hiển nhiên là vì ta mà tới, chẳng qua hắn còn chưa biết ta là ai mà thôi. Lúc trước ở trên trấn Thiết Thạch đã chết không ít cao thủ, đó là do Lục Chỉ Tàn Hồn hạ thủ.
Hoa Thanh kinh ngạc nói:
- Là hắn gây nên, thủ đoạn thật là ngoan độc mà.
Thiên Vũ dặn dò:
- Chuyện này chúng ta phải làm bộ hoàn toàn không biết gì cả, nếu không phiền toái sẽ dính trên người chúng ta.
Hoa Thanh chần chừ nói: Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Trước mắt Lục Chỉ Tàn Hồn đang ở trong Loạn Thạch Cốc, lấy phong cách hành sự hung tàn đã thành tính của hắn, cho dù là người không có chút liên quan gì để hắn gặp được không chết cũng phải bị lột da.
Thiên Vũ cười khổ nói:
- Đây chỉ có thể đánh cuộc với vận khí một phen vậy, nếu như chúng ta có thể sớm thu thập xong Hắc Thiết Thạch, vậy thì có thể lập tức rời khỏi nơi này.
Hoa Thanh vuốt cằm nói:
- Đi thôi, chúng ta trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ, chuyện này quan trọng hơn nhiều.
Hai người tiếp tục tiến lên, đồng thời cẩn thận lưu ý tình huống dưới chân, chạy loạn trong khu vực Loạn Thạch Cốc một đoạn thời gian quả nhiên phát hiện được tung tích Hắc Thiết Thạch.
Toàn thân Hắc Thiết Thạch chỉ có một màu đen thui, nằm in sâu vào bên trong tảng đá lớn, để moi nó ra là một việc không dễ dàng gì.
Thiên Vũ và Hoa Thanh khi tới khu vực có nhiều Hắc Thiết Thạch, hai người nhìn lên trên bề mặt tảng đá, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Hai người nhận thấy mấy khối Hắc Thiết Thạch này lớn nhỏ không đều, phần lớn bằng cỡ trứng chim, mọc ở bên trong tảng đá, nếu muốn đào ra thì phải hao tốn một phen tinh lực rồi.
Dĩ nhiên, đây cũng chưa phải là vấn đề chủ yếu.
Chuyện hai người lo lắng nhất chính là màn đêm buông xuống, ở nơi này vô cùng yên lặng, một khi đào lấy Hắc Thiết Thạch sẽ tạo ra tiếng vang, chắc chắn sẽ làm cho người khác chú ý, nói không chừng sẽ đưa tới cao thủ lợi hại nào đó, đột nhiên lâm vào nguy hiểm là chuyện không có ai mong muốn cả.
Hai người suy tính không phải là không có lý, nhưng mà Hắc Thiết Thạch đang ở ngay trước mắt, đó là nhiệm vụ mà bọn họ bắt buộc phải hoàn thành, trong lòng bọn họ tự nhiên là hết sức mâu thuẫn.
Thiên Vũ nhìn qua bốn phía, nhẹ giọng nói:
- Trước mắt chúng ta gần như không còn sự lựa chọn nào cả, chỉ có thể đánh cuộc với vận khí một lần nữa vậy.
Hoa Thanh hỏi: Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Ngươi tính nên làm thế nào?
Thiên Vũ nhìn những Hắc Thiết Thạch ở gần đó, phân tích:
- Nếu như đào lấy từng khối, ít nhất phải hao tốn nửa canh giờ, không bằng trực tiếp chém nát một tảng đá lớn, như vậy có thể dễ dàng hơn một chút.
Hoa Thanh trầm ngâm nói:
- Lấy thực lực của chúng ta bây giờ, còn chưa đủ để chém nát tảng đá to như vậy.
Thiên Vũ nói:
- Không sao, trực tiếp dùng Phích Lịch Nỗ Tiễn bắn nổ tung nó ra. Chúng ta tốc chiến tốc thắng, đoạt được Hắc Thiết Thạch rồi liền rời đi, trốn vào trong mê cung ngầm dưới đất.
Hoa Thanh nghe vậy thì ngạc nhiên một lúc, rồi cười nói:
- Nhìn không ra ngươi cũng thông minh như vậy nha!
Thiên Vũ cười nói:
- Vật dụng thì tùy theo hoàn cảnh mà dùng, ta chỉ là vừa vặn nghĩ đến mà thôi. Việc này không thể chậm trễ tránh cho đêm dài lắm mộng, chúng ta bắt đầu đi.
Thiên Vũ lấy từ trong túi đựng đồ ra một cái Phích Lịch Nỗ, phía trên còn dư lại hai tiễn, nó vốn là của một gã đệ tử Ngoại môn sau khi dùng qua bị Thiên vũ cướp đoạt tới tay.
Nhìn lướt qua tình huống phụ cận, Thiên Vũ chọn một khối quái thạch tương đối nhỏ, sau đó kéo Hoa THanh lui về phía sau, rồi bắn ra một tiễn.
Mũi tên bay ra cắm vào bề mặt tảng đá, nhất thời sinh ra tiếng nổ thật lớn cùng với hoa lửa lóe sáng trong bầu trời đêm.
Sau khi thanh âm nổ mạnh qua đi, Thiên Vũ cùng Hoa Thanh nhanh chóng tiến lên, chỉ thấy bốn phía rơi ra không ít Hắc Thiết Thạch, hai người không nói hai lời bắt đầu ra tay thu nhặt.
Mảnh quái thạch vừa mới bị nổ tung mặc dù không phải là lớn, nhưng mà cũng to cỡ hai trượng, bên trong ẩn chứa ít nhất cũng phải có mấy trăm cân Hắc Thiết Thạch.
- Không sai biệt lắm rồi, đi nhanh nào!
Hoa Thanh nhặt được mấy chục khối, cảm giác đã đủ số lượng, lập tức thúc dục Thiên Vũ rời đi.
Lúc này, Thiên Vũ cũng không dám nổi lòng tham, kéo tay Hoa Thanh bay nhanh đi, xuyên qua rừng loạn thạch, lao tới lối thông ngầm dưới đất.
Sau khi hai người bọn họ rời khỏi, bên trong mấy địa phương khác phóng ra không ít bóng người, tất cả đều nhằm tới nơi vừa phát ra tiếng nổ.
Trong đó, có một thân ảnh mau lẹ vô cùng, đúng lúc Thiên Vũ và Hoa Thanh vừa rời đi, hắn đã xuyên ngang bầu trời nhìn xuống, vừa vặn phát hiện thân ảnh Thiên Vũ.
Lúc ấy, Thiên Vũ vô cùng cảnh giác kéo Hoa Thanh bay nhanh đi.
Thân ảnh kia chỉ hơi chần chờ nhưng lại không đuổi theo, chẳng qua đứng đó nhìn bóng dáng Thiên Vũ ở xa xa, thần sắc tựa như đang kinh ngạc. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Một hơi chạy ra ngoài mười dặm, Thiên Vũ quay đầu lại nhìn phía sau, không thấy ai đuổi theo mới an tâm tạm dừng chân.
Đột nhiên, lúc này hai mắt Hoa Thanh khẽ co rụt, mặc dù phía sau không có ai đuổi theo, nhưng mà phía trước lại xuất hiện hai bóng người.
Dưới ánh trăng có thể loáng thoáng thấy được đó là hai gã nam tử mặc áo đen, tuổi khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, trong mắt lộ ra sát khí sắc bén.
Thiên Vũ cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang đứng trước mặt, khi nhìn rõ trang phục kia, trong lòng nhất thời cả kinh, nói:
- Các ngươi là người của Tiêu gia?
Một vị nam tử mặc áo đen tuổi có lẽ nhỏ hơn lãnh đạm nói:
- Không sai, chúng là môn khách của Tiêu gia.
Hoa Thanh trầm ngâm nói:
- Môn khách? Vậy các ngươi hẳn không phải là người bên trong Tiêu gia, tới đây vì chuyện gì?
Vị nam tử hắc y ở bên phải nói:
- Muốn mời Thiên Vũ ngươi theo chúng ta tới Tiêu gia một chuyến.
Thiên Vũ cười lạnh nói:
- Mời ta? Lời nói thật là dễ nghe nha!
Gã nam tử ở bên phải lạnh nhạt nói:
- Mời ngươi đó chính là để mắt tới ngươi, ngươi cũng không nên không biết điều như thế.
Thiên Vũ cười to nói:
- Lấy quan hệ của ta cùng với Tiêu gia, ngươi thực sự cho là ta sẽ ngu ngốc như vậy, ngoan ngoãn theo các ngươi đi hay sao chứ?
Hắc y nam tử bên trái hừ lạnh:
- Việc này đã không phải do ngươi quyết định rồi.
Hoa Thanh lạnh nhạt nói:
- Hai vị xưng hô như thế nào đây?
Hắc y nam tử ở bên trái liếc mắt nhìn Hoa Thanh, đạm mạc nói
- Kiều Nhược Nhất.
Hắc y năm tử bên phải nói:
- Khâu Nhược Vũ.
Thiên Vũ lên tiếng châm chọc:
- Tên nghe cũng khá thú vị a, một người tên Nhược Nhất, một người lại là Nhược Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.