Quyển 4 - Chương 79: Giao dịch đặc thù
Tâm Mộng Vô Ngân
29/07/2013
Bàn Thiên Cổ Lâm là một khu rừng thanh u yên tĩnh, Vân Ảnh Môn nằm ở dải dất bên cạnh lối vào Bàn Thiên Cổ Lâm, xung quanh dân cư rất thưa thớt, cây cối rậm rạp.
Từ khi Vân Ảnh Môn phát sinh thảm án diệt môn, nơi này càng thêm yên tĩnh, nếu không có chuyện cần thiết thì dân chúng xung quanh cũng không đi tới mảnh đất chứa đựng biến cố thương tâm này.
Hoa Thanh quan sát tình hình chung quanh, phát hiện trong núi rừng hẻo lánh u tĩnh, có một thân ảnh màu xanh đang nằm trên một nhánh cây đại thụ không chớp mắt nhìn Hoa Thanh và Thiên Vũ.
Ánh mắt người nọ phiêu hốt vô chừng, cho dù đang quan sát hai người Hoa Thanh cùng Thiên Vũ nhưng lại có vẻ bao quát vạn vật, vì thế gốc thực vật trong thể nội Thiên Vũ không có sinh ra phản ứng.
Hoa Thanh ngạc nhiên nhẹ giọng nói: "Phía dưới có người."
Lúc này tâm trí Thiên Vũ đang trở về ký ức, nhớ lại cuộc sống chất phác thuở nhỏ, hồi tưởng lại khung cảnh bình yên tại Vân Ảnh Môn đã gắn bó suốt một thời gian dài trong tuổi thơ của hắn.
Đang trầm tư suy nghĩ, Thiên Vũ nghe Hoa Thanh cảnh báo thì bừng tỉnh, cúi đầu nhìn thoáng qua khu rừng bên dưới, lập tức phát hiện thân ảnh màu xanh đang nằm ở trên cây cổ thụ ven đường.
Đây là một nam tử mặc thanh y, khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ phong sương, nhưng lại hiển lộ ra phong cách cổ xưa và khí tức mạnh mẽ, hẳn không phải là một người tầm thường.
Thiên Vũ có chút kinh dị, trầm ngâm nói: "Người này có chút thần bí, chúng ta phải cẩn thận."
Hoa Thanh hỏi: "Ngươi dự định ứng phó như thế nào?"
Thiên Vũ tươi cười nói: "Gặp gỡ là do số mệnh, gặp hay không là do duyên phận. Nếu hắn đã tới, chúng ta làm sao để hắn tay không quay về cho được!"
Nắm bàn tay ngọc ngà của Hoa Thanh, Thiên Vũ nhẹ nhàng đáp xuống xuất hiện ở bên cạnh người mặc thanh y. Tựa hồ cảm thấy được Thiên Vũ xuất hiện, thanh y nam tử xoay người nhảy xuống, ánh mắt nhìn tới Thiên Vũ, hỏi: "Ngươi chính là Vân Ảnh Môn - Thiên Vũ?"
Thiên Vũ thản nhiên nói: " Ta là Thiên Vũ, ngươi là người phương nào ? Vì sao ở đây ?"
Thanh y nam tử nói: "Lão phu là Đỗ Tinh Hồn, đến từ thành Phù Cừ, ta ở đây chờ ngươi đã lâu rồi."
Thiên Vũ kinh nghi nói: "Đỗ Tinh Hồn ? Ngươi cùng Đỗ Tinh Vũ có quan hệ như thế nào?"
Thanh y nam tử nói: "Đó là đệ đệ của ta."
Thiên Vũ hừ lạnh nói: "Ngươi là tới tìm ta báo thù cho đệ đệ sao ?"
Thanh y nam tử Đỗ Tinh Hồn lắc đầu nói: "Lão phu tới đây không phải là tìm ngươi trả thù, là có chuyện quan trọng khác."
Thiên Vũ có chút ngoài ý muốn, nghi vấn nói: "Ta giết đệ đệ Đỗ Tinh Vũ của ngươi, ngươi chẳng lẽ không muốn vì hắn báo thù rửa hận ?"
Hoa Thanh nói: "Máu mủ tình thâm, lời ngươi nói không thể tín nhiệm, ngươi tốt nhất nên thu hồi màn kịch lại, muốn gì cứ thẳng thắn nói ra."
Đỗ Tinh Hồn thần sắc bình tĩnh, không chút hoang mang nói: "Ta biết các ngươi sẽ có hoài nghi, không tin tưởng dễ dàng lời ta nói. Nhưng ta lần này đến đây, quả thật không có quan hệ tới ân oán cá nhân, ta muốn cùng Thiên Vũ làm một số sinh ý. Đỗ Thị Thương Hội tại thành Phù Cừ chính là thế lực mạnh nhất, có thể làm ăn bằng chính uy tín và danh dự của mình. Thù hận của Đỗ Tinh Vũ tạm thời chúng ta không đề cập tới, trước tiên nói chuyện sinh ý có được không ?"
Thiên Vũ cảm thấy kỳ quái khi Đại đương gia của Đỗ Thị Thương Hội bỏ qua huyết cừu của đệ đệ không báo, ngược lại cùng thù nhân nói chuyện làm ăn, đây quả thật là một việc lạ.
Vì muốn biết rõ ràng nguyên nhân trong đó, Thiên Vũ nói: " Ngươi muốn bàn sinh ý như thế nào, nói ta nghe thử xem nào!"
Đỗ Tinh Hồn nhìn Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: "Đỗ Thị Thương Hội gần đây chiếm được một kiện đại ấn, đồ án bên trên sử dụng Nguyên Văn. Vật này có từ rất xưa, trong thương hội cũng có giá trị cực kỳ kinh người. Ta nghe nói ngươi tinh thông Nguyên Văn nên muốn mượn ngươi phiên dịch bản Nguyên Văn này. Nếu như ngươi nguyện ý, huyết thù của Đỗ Tinh Vũ ta có thể xóa bỏ, Đỗ Thị Thương Hội còn có thể cấp cho ngươi thù lao rất lớn, đối với ngươi mà nói chỉ có trăm lợi mà không có một hại, ngươi không cần phải lo lắng."
Thiên Vũ cười nói: "Quả thật điều kiện rất mê người, chỉ là ta làm thế nào biết đây không phải là quỷ kế gậy ông đập lưng ông của ngươi, muốn lừa gạt đem ta đến Đỗ Thị Thương Hội? Còn nữa, cho dù không phải quỷ kế thì thời gian phiên dịch cũng phải do ta quyết định. Ta nói ngươi chờ, ngươi có thể cam tâm tình nguyện chờ đợi sao ?"
Đỗ Tinh Hồn nói: " Băn khoăn của ngươi cũng có lý, nhưng lần này ta thành tâm mà đến, trước đó đã suy nghĩ tới việc này rồi. Vì để tiêu trừ sự băn khoăn của ngươi, ta có chép lại một bản Nguyên Văn ở trên đại ấn, chia làm hai phần, ngươi chỉ cần giúp ta phiên dịch ra, ta sẽ trả cho ngươi thù lao phong phú."
Hoa Thanh hoài nghi nói: "Ngươi có lòng tốt như vậy sao ?"
Đỗ Tinh Hồn thản nhiên nói: "Đại ấn này đối với Đỗ Thị Thương Hội có địa vị hết sức quan trọng, trực tiếp quan hệ đến sự hưng suy thành bại của Đỗ Thị Thương Hội. Cân nhắc hơn thiệt, ta quyết định bỏ qua thù hận, tự mình đến đây chờ hắn, cũng chỉ vì lợi ích của Đỗ Thị Thương Hội mà thôi!"
Hoa Thanh nghe vậy nửa tin nửa ngờ, Đỗ Tinh Hồn làm Đại đương gia Đỗ Thị Thương Hội, vì lợi ích của thương hội mà buông tha ân oán cá nhân, điều này cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ là Đỗ Tinh Hồn thật sự có thể hy sinh lớn như vậy sao? Có thể bỏ qua tình nghĩa huynh đệ thâm sâu sao? Điểm này, kỳ thật Hoa Thanh cảm thấy rất đáng hoài nghi.
Thần sắc Thiên Vũ bình tĩnh, trên gương mặt tuấn mỹ bỗng dưng cười cười, sảng khoái hỏi một câu: "Nếu ta đáp ứng giúp ngươi phiên dịch, ngươi có thể trả ta thù lao ra sao ?"
Đỗ Tinh Hồn sóng mắt khẽ chuyển, mỉm cười nói: "Đỗ Thị Thương Hội tại thành Phù Cừ lấy kinh thương làm việc chính, dính dáng rất nhiều lĩnh vực, bất luận ngươi muốn tiền tài, đan dược, công pháp, binh khí, cái nào ta cũng có thể thỏa mãn cho ngươi. Hiện tại ta mang đến ba dạng đồ vật, ngươi có thể tùy ý lựa chọn, phân biệt là đan dược, công pháp, binh khí."
Thiên Vũ cười nói: "Đan dược loại nào? Công pháp loại nào? Binh khí gì? Ngươi tốt nhất phải nói rõ ràng, tránh cho xảy ra hiểu lầm đáng tiếc đó!"
Đỗ Tinh Hồn nói: "Đan dược có hai viên, một viên đan dược Huyền cấp thượng phẩm Địa Hỏa Chân Long Hoàn, một viên đan dược Địa cấp hạ phẩm Thảo Chi Vân Tiên Đan. Đan dược này là do Thanh Hiên Môn dùng bí pháp chế luyện, không phải ai cũng dễ dàng mua được. Công pháp có ba bản, phân biệt là Huyền thuật Huyền cấp thượng giai Huyễn Vân Lôi, linh thuật Huyền cấp thượng giai Linh Hỏa Quyết, công pháp Huyền cấp thượng giai Trường Xuân Quyết. Binh khí có hai thanh là một đao một kiếm, đao tên Dực Vũ, kiếm tên Xích Vân, tất cả đều là thượng phẩm bảo khí."
Thiên Vũ có chút tâm động, hỏi: "Tất cả đều là thù lao của ta sao ?"
Đỗ Tinh Hồn lắc đầu nói: "Đây đều là những vật phẩm hết sức trân quý, ngươi có thể lựa chọn hai tới ba vật phẩm trong đó làm thù lao, không thể lấy hết toàn bộ."
Thiên Vũ tâm tư xoay chuyển, hỏi ngược lại: "Nếu ta muốn tất cả thì sao ?"
Hiển nhiên Đỗ Tinh Hồn sớm có phòng bị, cười nói: "Muốn toàn bộ cũng được, nhưng ngươi phải theo ta quay về Đỗ Thị Thương Hội, sự tình lớn như vậy một mình ta không thể quyết định được."
Thiên Vũ cười nói: "Nếu như thế thì sinh ý này không cần phải tiếp tục, ngươi có thể rời đi cũng có thể trở mặt, báo thì rửa hận cho đệ đệ của ngươi."
Đỗ Tinh Hồn có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới thái độ Thiên Vũ lại cường ngạnh như thế, điều này làm cho mọi việc trở nên phức tạp.
Trầm mặc trong chốc lát, Đỗ Tinh Hồn nói: "Được rồi, mọi người đều thối lui một bước vậy, tất cả bảy món vật phẩm tùy ý ngươi tuyển chọn năm phần, còn lại là của ta."
Hai mắt Thiên Vũ xoay chuyển, cười nói: "Cũng được, ta lấy ba bản công pháp, Thảo Chi Vân Tiên Đan và Dực Vũ Đao."
Sắc mặt Đỗ Tinh Hồn khẽ biến, trầm giọng nói: "Một lời đã định, đây là phần thượng Nguyên Văn, trước tiên ngươi phiên dịch đoạn này ra, ta sẽ đem ba bản công pháp cho ngươi. Sau khi ngươi phiên dịch xong phần hạ Nguyên Văn, ta sẽ đem Thảo Chi Vân Tiên Đan và Dực Vũ Đao cho ngươi."
Bàn tay lão khẽ phất, một tờ giấy liền xuất hiện trong tay Thiên Vũ.
Nhìn tờ giấy trong tay, Nguyên Văn cũng không phải là do người sao chép lại, mà là trực tiếp cầm Đại Ấn đóng xuống, Thiên Vũ đang rất kinh ngạc, vì sao Đỗ Tinh Hồn dám đem cơ mật trọng yếu như vậy giao cho mình đây?
Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Đỗ Tinh Hồn, trong ánh mắt mang theo sự hoài nghi.
Đỗ Tinh Hồn thản nhiên cười nói: "Loại Nguyên Văn này mơ hồ khó viết, vì đề phòng phạm phải sai lầm ta mới dùng Đại Ấn đóng xuống cho bảo đảm. Ngoài ra, một thương nhân chú ý nhất chính là danh dự, lão phu nếu đã giao dịch với ngươi thì sẽ thẳng thắn chờ đợi, hy vọng ngươi cũng đừng có đem chuyện này ra đùa cợt, mà phụ tấm lòng lão phu tín nhiệm ngươi."
Thiên Vũ cúi đầu không nói, chuyên tâm phân tích đoạn Nguyên Văn trên tờ giấy, phát hiện số lượng từ ngữ tuy không nhiều nhưng nội dung rất cổ quái.
Hoa Thanh lẳng lặng đứng ở bên người Thiên Vũ, ánh mắt tập trung nhìn Đỗ Tinh Hồn, luôn luôn cảnh giác đối với lão.
Đỗ Tinh Hồn cũng không quan tâm đến thái độ của Hoa Thanh, hai mắt lão vẫn lưu ý Thiên Vũ, trong ánh mắt toát ra sự hồi hộp lẫn chờ mong.
Chỉ chốc lát, Thiên Vũ ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Giấy bút có mang đến không ?"
Đỗ Tinh Hồn có vẻ kích động nói: "Đã sớm chuẩn bị rồi !"
Đưa giấy bút cho Thiên Vụ, ánh mắt Đỗ Tinh Hồn lóe ra thần thái khác thường.
Thiên Vũ tiếp nhận giấy bút, nâng bút lên viết xuống tám chữ, lập tức giao cho Đỗ Tinh Hồn.
Tiếp nhận tờ giấy, Đỗ Tinh Hồn nhìn thoáng qua thấy bên trên viết tám chữ: “ Thiên Hỏa Long Mạch, Máu Huyết Tế Bái. ”
Đỗ Tinh Hồn suy nghĩ một chút, lập tức thu hồi tờ giấy, từ trong lòng lấy ra ba bản cổ thư ố vàng, thuận tay ném cho Thiên Vũ.
Tiếp nhận ba bản công pháp bí tịch, Thiên Vũ nhìn qua một chút, xác nhận đều là bút tích thực sự, liền để vào trong Huyễn Linh Giới.
Lúc này, Đỗ Tinh Hồn lại đem một tờ giấy khác giao cho Thiên Vũ, trong đó là phần hạ Nguyên Văn trên Đại Ấn.
Cẩn thận phân biệt, trên mặt Thiên Vũ lộ ra một tia khác lạ, lại huy bút viết xuống tám chữ, sau đó trả lại Đỗ Tinh Hồn.
Lúc này đây, Đỗ Tinh Hồn lộ vẻ kích động, nhanh chóng lật văn tự trên tờ giấy, bên trên rõ ràng viết tám chữ: “Thần Ấn Mở Ra, Bát Phân Cúng Bái.”
Đỗ Tinh Hồn xem hết đoạn văn thì lộ ra vẻ mặt cổ quái, trầm mặc trong chốc lát rồi lấy ra một lọ đan dược cùng một thanh đơn đao tạo hình đặc biệt, thuận thế ném cho Thiên Vũ.
"Giao dịch xong rồi, hy vọng ngày sau còn có cơ hội hợp tác, lão phu cáo từ."
Lăng không trở mình, Đỗ Tinh Hồn chợt lóe lên rồi biến mất, thân pháp có chút thần kỳ.
Hoa Thanh thở phào nhẹ nhõm, trầm ngâm nói: "Thực lực Đỗ Tinh Hồn so với Đỗ Tinh Vũ lợi hại hơn rất nhiều lần."
Thiên Vũ mở nắp bình đan dược, nhìn thoáng qua Thảo Chi Vân Tiên Đan, lập tức một cỗ hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, làm cho gã tâm thần sảng khoái, máu huyết toàn thân gia tốc vận chuyển.
Thiên Vũ ngẩng đầu liếc nhìn Hoa Thanh, thuận thế đem Dực Vũ Đao đang cầm trong tay đưa cho nàng, cười nói: "Đây chính là thượng phẩm bảo khí, sao với thượng phẩm đạo khí Kinh Vân Đao của nàng còn cao hơn một cấp độ. Nàng cầm lấy mà sử dụng!”
Từ khi Vân Ảnh Môn phát sinh thảm án diệt môn, nơi này càng thêm yên tĩnh, nếu không có chuyện cần thiết thì dân chúng xung quanh cũng không đi tới mảnh đất chứa đựng biến cố thương tâm này.
Hoa Thanh quan sát tình hình chung quanh, phát hiện trong núi rừng hẻo lánh u tĩnh, có một thân ảnh màu xanh đang nằm trên một nhánh cây đại thụ không chớp mắt nhìn Hoa Thanh và Thiên Vũ.
Ánh mắt người nọ phiêu hốt vô chừng, cho dù đang quan sát hai người Hoa Thanh cùng Thiên Vũ nhưng lại có vẻ bao quát vạn vật, vì thế gốc thực vật trong thể nội Thiên Vũ không có sinh ra phản ứng.
Hoa Thanh ngạc nhiên nhẹ giọng nói: "Phía dưới có người."
Lúc này tâm trí Thiên Vũ đang trở về ký ức, nhớ lại cuộc sống chất phác thuở nhỏ, hồi tưởng lại khung cảnh bình yên tại Vân Ảnh Môn đã gắn bó suốt một thời gian dài trong tuổi thơ của hắn.
Đang trầm tư suy nghĩ, Thiên Vũ nghe Hoa Thanh cảnh báo thì bừng tỉnh, cúi đầu nhìn thoáng qua khu rừng bên dưới, lập tức phát hiện thân ảnh màu xanh đang nằm ở trên cây cổ thụ ven đường.
Đây là một nam tử mặc thanh y, khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ phong sương, nhưng lại hiển lộ ra phong cách cổ xưa và khí tức mạnh mẽ, hẳn không phải là một người tầm thường.
Thiên Vũ có chút kinh dị, trầm ngâm nói: "Người này có chút thần bí, chúng ta phải cẩn thận."
Hoa Thanh hỏi: "Ngươi dự định ứng phó như thế nào?"
Thiên Vũ tươi cười nói: "Gặp gỡ là do số mệnh, gặp hay không là do duyên phận. Nếu hắn đã tới, chúng ta làm sao để hắn tay không quay về cho được!"
Nắm bàn tay ngọc ngà của Hoa Thanh, Thiên Vũ nhẹ nhàng đáp xuống xuất hiện ở bên cạnh người mặc thanh y. Tựa hồ cảm thấy được Thiên Vũ xuất hiện, thanh y nam tử xoay người nhảy xuống, ánh mắt nhìn tới Thiên Vũ, hỏi: "Ngươi chính là Vân Ảnh Môn - Thiên Vũ?"
Thiên Vũ thản nhiên nói: " Ta là Thiên Vũ, ngươi là người phương nào ? Vì sao ở đây ?"
Thanh y nam tử nói: "Lão phu là Đỗ Tinh Hồn, đến từ thành Phù Cừ, ta ở đây chờ ngươi đã lâu rồi."
Thiên Vũ kinh nghi nói: "Đỗ Tinh Hồn ? Ngươi cùng Đỗ Tinh Vũ có quan hệ như thế nào?"
Thanh y nam tử nói: "Đó là đệ đệ của ta."
Thiên Vũ hừ lạnh nói: "Ngươi là tới tìm ta báo thù cho đệ đệ sao ?"
Thanh y nam tử Đỗ Tinh Hồn lắc đầu nói: "Lão phu tới đây không phải là tìm ngươi trả thù, là có chuyện quan trọng khác."
Thiên Vũ có chút ngoài ý muốn, nghi vấn nói: "Ta giết đệ đệ Đỗ Tinh Vũ của ngươi, ngươi chẳng lẽ không muốn vì hắn báo thù rửa hận ?"
Hoa Thanh nói: "Máu mủ tình thâm, lời ngươi nói không thể tín nhiệm, ngươi tốt nhất nên thu hồi màn kịch lại, muốn gì cứ thẳng thắn nói ra."
Đỗ Tinh Hồn thần sắc bình tĩnh, không chút hoang mang nói: "Ta biết các ngươi sẽ có hoài nghi, không tin tưởng dễ dàng lời ta nói. Nhưng ta lần này đến đây, quả thật không có quan hệ tới ân oán cá nhân, ta muốn cùng Thiên Vũ làm một số sinh ý. Đỗ Thị Thương Hội tại thành Phù Cừ chính là thế lực mạnh nhất, có thể làm ăn bằng chính uy tín và danh dự của mình. Thù hận của Đỗ Tinh Vũ tạm thời chúng ta không đề cập tới, trước tiên nói chuyện sinh ý có được không ?"
Thiên Vũ cảm thấy kỳ quái khi Đại đương gia của Đỗ Thị Thương Hội bỏ qua huyết cừu của đệ đệ không báo, ngược lại cùng thù nhân nói chuyện làm ăn, đây quả thật là một việc lạ.
Vì muốn biết rõ ràng nguyên nhân trong đó, Thiên Vũ nói: " Ngươi muốn bàn sinh ý như thế nào, nói ta nghe thử xem nào!"
Đỗ Tinh Hồn nhìn Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: "Đỗ Thị Thương Hội gần đây chiếm được một kiện đại ấn, đồ án bên trên sử dụng Nguyên Văn. Vật này có từ rất xưa, trong thương hội cũng có giá trị cực kỳ kinh người. Ta nghe nói ngươi tinh thông Nguyên Văn nên muốn mượn ngươi phiên dịch bản Nguyên Văn này. Nếu như ngươi nguyện ý, huyết thù của Đỗ Tinh Vũ ta có thể xóa bỏ, Đỗ Thị Thương Hội còn có thể cấp cho ngươi thù lao rất lớn, đối với ngươi mà nói chỉ có trăm lợi mà không có một hại, ngươi không cần phải lo lắng."
Thiên Vũ cười nói: "Quả thật điều kiện rất mê người, chỉ là ta làm thế nào biết đây không phải là quỷ kế gậy ông đập lưng ông của ngươi, muốn lừa gạt đem ta đến Đỗ Thị Thương Hội? Còn nữa, cho dù không phải quỷ kế thì thời gian phiên dịch cũng phải do ta quyết định. Ta nói ngươi chờ, ngươi có thể cam tâm tình nguyện chờ đợi sao ?"
Đỗ Tinh Hồn nói: " Băn khoăn của ngươi cũng có lý, nhưng lần này ta thành tâm mà đến, trước đó đã suy nghĩ tới việc này rồi. Vì để tiêu trừ sự băn khoăn của ngươi, ta có chép lại một bản Nguyên Văn ở trên đại ấn, chia làm hai phần, ngươi chỉ cần giúp ta phiên dịch ra, ta sẽ trả cho ngươi thù lao phong phú."
Hoa Thanh hoài nghi nói: "Ngươi có lòng tốt như vậy sao ?"
Đỗ Tinh Hồn thản nhiên nói: "Đại ấn này đối với Đỗ Thị Thương Hội có địa vị hết sức quan trọng, trực tiếp quan hệ đến sự hưng suy thành bại của Đỗ Thị Thương Hội. Cân nhắc hơn thiệt, ta quyết định bỏ qua thù hận, tự mình đến đây chờ hắn, cũng chỉ vì lợi ích của Đỗ Thị Thương Hội mà thôi!"
Hoa Thanh nghe vậy nửa tin nửa ngờ, Đỗ Tinh Hồn làm Đại đương gia Đỗ Thị Thương Hội, vì lợi ích của thương hội mà buông tha ân oán cá nhân, điều này cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ là Đỗ Tinh Hồn thật sự có thể hy sinh lớn như vậy sao? Có thể bỏ qua tình nghĩa huynh đệ thâm sâu sao? Điểm này, kỳ thật Hoa Thanh cảm thấy rất đáng hoài nghi.
Thần sắc Thiên Vũ bình tĩnh, trên gương mặt tuấn mỹ bỗng dưng cười cười, sảng khoái hỏi một câu: "Nếu ta đáp ứng giúp ngươi phiên dịch, ngươi có thể trả ta thù lao ra sao ?"
Đỗ Tinh Hồn sóng mắt khẽ chuyển, mỉm cười nói: "Đỗ Thị Thương Hội tại thành Phù Cừ lấy kinh thương làm việc chính, dính dáng rất nhiều lĩnh vực, bất luận ngươi muốn tiền tài, đan dược, công pháp, binh khí, cái nào ta cũng có thể thỏa mãn cho ngươi. Hiện tại ta mang đến ba dạng đồ vật, ngươi có thể tùy ý lựa chọn, phân biệt là đan dược, công pháp, binh khí."
Thiên Vũ cười nói: "Đan dược loại nào? Công pháp loại nào? Binh khí gì? Ngươi tốt nhất phải nói rõ ràng, tránh cho xảy ra hiểu lầm đáng tiếc đó!"
Đỗ Tinh Hồn nói: "Đan dược có hai viên, một viên đan dược Huyền cấp thượng phẩm Địa Hỏa Chân Long Hoàn, một viên đan dược Địa cấp hạ phẩm Thảo Chi Vân Tiên Đan. Đan dược này là do Thanh Hiên Môn dùng bí pháp chế luyện, không phải ai cũng dễ dàng mua được. Công pháp có ba bản, phân biệt là Huyền thuật Huyền cấp thượng giai Huyễn Vân Lôi, linh thuật Huyền cấp thượng giai Linh Hỏa Quyết, công pháp Huyền cấp thượng giai Trường Xuân Quyết. Binh khí có hai thanh là một đao một kiếm, đao tên Dực Vũ, kiếm tên Xích Vân, tất cả đều là thượng phẩm bảo khí."
Thiên Vũ có chút tâm động, hỏi: "Tất cả đều là thù lao của ta sao ?"
Đỗ Tinh Hồn lắc đầu nói: "Đây đều là những vật phẩm hết sức trân quý, ngươi có thể lựa chọn hai tới ba vật phẩm trong đó làm thù lao, không thể lấy hết toàn bộ."
Thiên Vũ tâm tư xoay chuyển, hỏi ngược lại: "Nếu ta muốn tất cả thì sao ?"
Hiển nhiên Đỗ Tinh Hồn sớm có phòng bị, cười nói: "Muốn toàn bộ cũng được, nhưng ngươi phải theo ta quay về Đỗ Thị Thương Hội, sự tình lớn như vậy một mình ta không thể quyết định được."
Thiên Vũ cười nói: "Nếu như thế thì sinh ý này không cần phải tiếp tục, ngươi có thể rời đi cũng có thể trở mặt, báo thì rửa hận cho đệ đệ của ngươi."
Đỗ Tinh Hồn có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới thái độ Thiên Vũ lại cường ngạnh như thế, điều này làm cho mọi việc trở nên phức tạp.
Trầm mặc trong chốc lát, Đỗ Tinh Hồn nói: "Được rồi, mọi người đều thối lui một bước vậy, tất cả bảy món vật phẩm tùy ý ngươi tuyển chọn năm phần, còn lại là của ta."
Hai mắt Thiên Vũ xoay chuyển, cười nói: "Cũng được, ta lấy ba bản công pháp, Thảo Chi Vân Tiên Đan và Dực Vũ Đao."
Sắc mặt Đỗ Tinh Hồn khẽ biến, trầm giọng nói: "Một lời đã định, đây là phần thượng Nguyên Văn, trước tiên ngươi phiên dịch đoạn này ra, ta sẽ đem ba bản công pháp cho ngươi. Sau khi ngươi phiên dịch xong phần hạ Nguyên Văn, ta sẽ đem Thảo Chi Vân Tiên Đan và Dực Vũ Đao cho ngươi."
Bàn tay lão khẽ phất, một tờ giấy liền xuất hiện trong tay Thiên Vũ.
Nhìn tờ giấy trong tay, Nguyên Văn cũng không phải là do người sao chép lại, mà là trực tiếp cầm Đại Ấn đóng xuống, Thiên Vũ đang rất kinh ngạc, vì sao Đỗ Tinh Hồn dám đem cơ mật trọng yếu như vậy giao cho mình đây?
Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Đỗ Tinh Hồn, trong ánh mắt mang theo sự hoài nghi.
Đỗ Tinh Hồn thản nhiên cười nói: "Loại Nguyên Văn này mơ hồ khó viết, vì đề phòng phạm phải sai lầm ta mới dùng Đại Ấn đóng xuống cho bảo đảm. Ngoài ra, một thương nhân chú ý nhất chính là danh dự, lão phu nếu đã giao dịch với ngươi thì sẽ thẳng thắn chờ đợi, hy vọng ngươi cũng đừng có đem chuyện này ra đùa cợt, mà phụ tấm lòng lão phu tín nhiệm ngươi."
Thiên Vũ cúi đầu không nói, chuyên tâm phân tích đoạn Nguyên Văn trên tờ giấy, phát hiện số lượng từ ngữ tuy không nhiều nhưng nội dung rất cổ quái.
Hoa Thanh lẳng lặng đứng ở bên người Thiên Vũ, ánh mắt tập trung nhìn Đỗ Tinh Hồn, luôn luôn cảnh giác đối với lão.
Đỗ Tinh Hồn cũng không quan tâm đến thái độ của Hoa Thanh, hai mắt lão vẫn lưu ý Thiên Vũ, trong ánh mắt toát ra sự hồi hộp lẫn chờ mong.
Chỉ chốc lát, Thiên Vũ ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Giấy bút có mang đến không ?"
Đỗ Tinh Hồn có vẻ kích động nói: "Đã sớm chuẩn bị rồi !"
Đưa giấy bút cho Thiên Vụ, ánh mắt Đỗ Tinh Hồn lóe ra thần thái khác thường.
Thiên Vũ tiếp nhận giấy bút, nâng bút lên viết xuống tám chữ, lập tức giao cho Đỗ Tinh Hồn.
Tiếp nhận tờ giấy, Đỗ Tinh Hồn nhìn thoáng qua thấy bên trên viết tám chữ: “ Thiên Hỏa Long Mạch, Máu Huyết Tế Bái. ”
Đỗ Tinh Hồn suy nghĩ một chút, lập tức thu hồi tờ giấy, từ trong lòng lấy ra ba bản cổ thư ố vàng, thuận tay ném cho Thiên Vũ.
Tiếp nhận ba bản công pháp bí tịch, Thiên Vũ nhìn qua một chút, xác nhận đều là bút tích thực sự, liền để vào trong Huyễn Linh Giới.
Lúc này, Đỗ Tinh Hồn lại đem một tờ giấy khác giao cho Thiên Vũ, trong đó là phần hạ Nguyên Văn trên Đại Ấn.
Cẩn thận phân biệt, trên mặt Thiên Vũ lộ ra một tia khác lạ, lại huy bút viết xuống tám chữ, sau đó trả lại Đỗ Tinh Hồn.
Lúc này đây, Đỗ Tinh Hồn lộ vẻ kích động, nhanh chóng lật văn tự trên tờ giấy, bên trên rõ ràng viết tám chữ: “Thần Ấn Mở Ra, Bát Phân Cúng Bái.”
Đỗ Tinh Hồn xem hết đoạn văn thì lộ ra vẻ mặt cổ quái, trầm mặc trong chốc lát rồi lấy ra một lọ đan dược cùng một thanh đơn đao tạo hình đặc biệt, thuận thế ném cho Thiên Vũ.
"Giao dịch xong rồi, hy vọng ngày sau còn có cơ hội hợp tác, lão phu cáo từ."
Lăng không trở mình, Đỗ Tinh Hồn chợt lóe lên rồi biến mất, thân pháp có chút thần kỳ.
Hoa Thanh thở phào nhẹ nhõm, trầm ngâm nói: "Thực lực Đỗ Tinh Hồn so với Đỗ Tinh Vũ lợi hại hơn rất nhiều lần."
Thiên Vũ mở nắp bình đan dược, nhìn thoáng qua Thảo Chi Vân Tiên Đan, lập tức một cỗ hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, làm cho gã tâm thần sảng khoái, máu huyết toàn thân gia tốc vận chuyển.
Thiên Vũ ngẩng đầu liếc nhìn Hoa Thanh, thuận thế đem Dực Vũ Đao đang cầm trong tay đưa cho nàng, cười nói: "Đây chính là thượng phẩm bảo khí, sao với thượng phẩm đạo khí Kinh Vân Đao của nàng còn cao hơn một cấp độ. Nàng cầm lấy mà sử dụng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.