Quyển 4 - Chương 103: Phân loại ma thú
Tâm Mộng Vô Ngân
29/07/2013
Vẫn đang ngoan cố chống cự, Song Đầu Mã Xà cũng không phải hạng người nhát gan, mặc dù tình thế trước mắt có chỗ bất lợi cho mình, nhưng nó vẫn cố gắng phản kháng.
“Ngươi cho rằng ta thật sự không có biện pháp bắt ngươi?”
Trong khi chất vấn, quanh thân Thiên Vũ hào quang tỏa ra bốn phía, một luồng nhuệ khí thăng thiên khiến cho người khác hít thở không thông trong nháy mắt sinh ra, từ đó sản sinh ra một loại hiệu quả tăng phúc, khiến cho hào quang của đóa hoa Dục Vọng càng thêm rực rỡ, phiến lá thứ ba dung nhập Điện Nhãn có uy lực tăng vọt, tia chớp mang theo hơi thở tử vong mạnh mẽ phá vỡ ma nhãn công kích của Song Đầu Mã Xà, làm cho nó cuống quýt trốn tránh.
Lúc này, xung quanh Song Đầu Mã Xà xuất hiện một bức họa, không một tiếng động quấn lấy Song Đầu Mã Xà, lập tức trói nó lại.
Song Đầu Mã Xà rống to một tiếng điên cuồng mà phản kích, sau khi thân thể của nó biến hóa toàn thân nó tuông ra lực mạnh mẽ, thậm chí có ngọc thạch câu phần mà tính toán.
Ánh sáng chợt lóe, Thiên Vũ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Song Đầu Mã Xà, tay phải chém ra một chưởng phóng thẳng đến ma nhãn trên trán Song Đầu Mã Xà. Dường như cảm thấy được nguy hiểm, hai ma nhãn của nó ngưng tụ thành một luồng ánh sáng u lam cường thịnh, bắn nhanh tới cố gắng xuyên thủng bàn tay của Thiên Vũ.
“Vô dụng thôi, ngươi cam chịu số phận đi.”
Hoa Dục Vọng được chân nguyên Thiên Vũ thúc dục phát huy ra công hiệu thần kỳ, trên lá cây bắn ra tia thiểm điện đỏ sậm, mạnh mẽ cưỡng bức đạo công kích của Song Đầu Mã Xà quay trở lại trong cơ thể.
Tay phải Thiên Vũ vỗ lên trên trán Song Đầu Mã Xà, đóa hoa Dục Vọng trong lòng bàn tay phát ra lực lượng dục vọng cướp lấy ma nhãn của Song Đầu Mã Xà, sáp nhập vào trong phiến lá thứ ba biến thành một ấn ký khác, từ đó về sau nó chịu sự khống chế của Thiên Vũ, trở thành vũ khí của hắn.
“Đáng giận, ta muốn giết ngươi, ta muốn xé xác ngươi !”
Ma nhãn bị đoạt, Song Đầu Mã Xà cực kỳ tức giận, đây chính là bổn mạng pháp bảo mà nó tu luyện nhiều năm, ai ngờ lại bị Thiên Vũ đột nhiên cướp mất.
Ở trong khu vực Bàn Thiên Cổ Lâm, Song Đầu Mã Xã cũng được xem như là tồn tại hết sức lợi hại, điều này là vì nó có ma nhãn, nếu không làm sao nó dám đối kháng với ma hổ?
Hiện giờ, ma hổ bị giết, Điện Nhãn bị đoạt. Ma nhãn của Song Đầu Mã Xà cũng bị Thiên Vũ cướp đoạt, đây chính là kỹ năng lợi hại nhất mà bản thân nó vô cùng tự hào, nhất thời thực lực giảm mạnh, cộng thêm bị bức họa trói buộc vững chắc, ngoại trừ không cam lòng mở mồm mắng mỏ ra, nó đã hoàn toàn mất đi sự tự do.
Lấy đi ma nhãn của con rắn hai đầu kia, Thiên Vũ khẽ cười nhàn nhạt, ma nhãn này đúng là thần kỳ, uy lực không hề thua kém Điện Nhãn, hiện giờ nó vẫn còn trong giai đoạn phát triển, uy lực còn khá yếu.
Nếu như vẫn tiếp tục phát triển tu luyện, đợi lúc ma nhãn chuyển hóa thành linh khí, uy lực sẽ tăng gấp trăm lần, thậm chí có thể trở thành tiên khí.
Điện nhãn và Ma nhãn là cùng một loại, chỉ là thuộc tính khác nhau, mỗi cái đều có ưu điểm riêng.
Hiện giờ cả hai đều bị Thiên Vũ lấy đi, dung hợp với Hoa Dục Vọng, không chỉ tăng thêm thực lực của Thiên Vũ, mà sẽ giúp ích rất lớn cho việc tu luyện của hắn về sau.
Điểm này trong lòng Thiên Vũ biết rất rõ, chỉ là muốn luyện Điện nhãn cùng Ma nhãn trở thành linh khí hoặc tiên khí cũng không phải là chuyện dễ.
“Ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, bây giờ mạng của ngươi đang nằm trong tay ta, sinh tử do ta quyết định."
Thu hồi cánh tay phải, hai tay Thiên Vũ chắp sau lưng, mặt đầy ý cười làm cho người ta có cảm giác thong dong tự nhiên, phiêu dật vô cùng.
Song Đầu Mã Xà bị đoạt Ma nhãn, cái đầu bên trái lập tức héo rũ xuống, khí tức quanh thân yếu ớt hẳn đi, đúng là đã bị thương tổn thật lớn.
Song Đầu Mã Xà trừng mắt nhìn Thiên Vũ, mở miệng gào thét: “Ngươi đừng hòng moi được bất cứ tin tức gì liên quan đến Bàn Thiên Cổ Lâm từ trong miệng ta, cho dù chết ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết chuyện gì cả.”
Thiên Vũ cười nói: “Còn sống là còn có hy vọng, đây là sự thực không thể chối cãi. Ta mặc dù đã cướp đi Ma nhãn của ngươi, nhưng cũng giúp cho ngươi thoát khỏi sự quấy nhiễu của Xà Ma, từ nay về sau ngươi có thể khôi phục bộ dáng của chính mình.”
Song Đầu Mã Xà hoảng sợ lên tiếng chất vấn: “Ngươi sao lại biết chuyện này?”
Thiên Vũ cười nói: “Những bí mật mà ta biết còn hơn trí tưởng tượng của ngươi nhiều. Ngươi vốn chỉ là một đầu Mã Yêu, nhưng dưới một tình huống đặc thù đã cùng Xà Ma hòa làm một thể, trở thành Song Đầu Mã Xà, có hai tính cách thiện ác phân liệt. Hôm nay, mặc dù ta đoạt đi Ma nhãn của ngươi, nhưng cũng đã chặt đứt tâm ma tồn tại trong cơ thể ngươi, giúp cho ngươi khôi phục lại thân phận yêu thú chân chính, từ nay về sau không bị Xà Ma khống chế nữa. Việc này đối với ngươi mà nói có khi còn là may mắn đó?”
Song Đầu Mã Xà nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, vẻ mặt kích động dần dần bình tĩnh, sau khi ma khí trong cơ thể bị đoạn tuyệt, tính cách nguyên bản của nó là nhu hòa từ từ khôi phục lại bản tính.
“Có lẽ những lời của ngươi có đạo lý, chỉ cần ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả những chuyện liên quan đến Bàn Thiên Cổ Lâm.”
Thiên Vũ cam kết: “Yên tâm, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không giết ngươi.”
Song Đầu Mã Xà gật đầu nói: “Được, ta tạm thời tin tưởng ngươi. Bây giờ ngươi muốn biết điều gì thì cứ hỏi, ta sẽ nói tất cả những gì ta biết cho ngươi !”
Thiên Vũ phất tay thu hồi bức họa, giải trừ hạn chế hành động của Song Đầu Mã Xà rồi hỏi: “Bàn Thiên Cổ Lâm này có hai tầng phòng ngự trong và ngoài, làm sao mới có thể đi vào?”
Song Đầu Mã Xà sau khi khôi phục được tự do thân thể hơi lảo đảo vài cái, lát sau đã biến thành một con tuấn mã cường tráng, thần sắc lờ mờ yếu ớt.
Giờ khắc này Song Đầu Mã Xà đã khôi phục lại chân thân, trở lại thành một đầu Mã Yêu, thực lực đột ngột giảm mạnh.
“Theo ta biết Bàn Thiên Cổ Lâm quả thật có hai tầng cấm chế trong ngoài, cấm chế tầng ngoài là phong bế, căn bản không có cách nào đi vào.”
Hoa Thanh hỏi: “Cái gì gọi là nữa phong bế?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Cấm chế tầng ngoài Bàn Thiên Cổ Lâm vô cùng lợi hại, là do thời không vặn vẹo tạo thành, giống như quang giới bao phủ ở phía trên Bàn Thiên Cổ Lâm, kéo thẳng xuống tận đáy cốc, cũng không hoàn toàn phong kín...”
Thiên Vũ nói: “Tầng ngoài cấm chế là do thời không vặn vẹo tạo thành, vậy thì cấm chế tầng trong có huyền cơ gì?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Hai tầng cấm chế trong ngoài khoảng cách quá gần, cấm chế tầng trong nhìn như trong suốt kì thực ẩn chứa sát khí, một khi chạm vào sẽ xuất hiện Phong Lôi Thiểm Điện, có lực thôn phệ và phản chấn rất mạnh. Nếu người nào có ý định đột phá, một khi bị cấm chế bắn ngược va chạm vào cấm chế tầng ngoài sẽ bị thời không vặn vẹo trực tiếp xé nát, hình thần câu diệt.”
Hoa Thanh cau mày nói: “Nói như vậy, chỉ có thể đi tìm lối ra vào mới có thể tiến vào trong Bàn Thiên Cổ Lâm?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Tương truyền rằng Bàn Thiên Cổ Lâm là nơi mai táng hoang thần viễn cổ, được chúng thần ban phúc, có thần ma thủ hộ, từng có rất nhiều người tìm kiếm nhưng không có một ai tìm ra. Trước mắt vị trí của chúng ta đang đứng có tên là Tuyệt Thiên Cốc, chia làm bốn khu vực lớn Đông Tây Nam Bắc, nghe nói mỗi một khu vực đều có một lối ra vào. Nhưng mà không ai biết được nó nằm ở vị trí nào cả. Mặt khác, còn có những lời đồn đãi, nói là bốn khu vực lớn này mặc dù có cửa vào, thật ra trong đó chỉ có một cửa vào duy nhất là thật, còn lại ba cửa kia đều là giả.”
Thiên Vũ nói: “Trước mắt chúng ta ở chỗ nào của bốn khu vực đó, bốn địa phương có điểm gì đặc biệt không?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Trước mắt chúng ta ở khu vực phía nam của Tuyệt Thiên Cốc, ta biết một vài sự tình nơi này, ba khu vực còn lại ta cũng không biết, bởi vì ta chỉ thường hoạt động ở khu vực phía nam, chưa bao giờ rời đi.”
Hoa Thanh nghi hoặc nói: “Vì sao vẫn ở đây mà không tới nơi khác?”
Song Đầu Mã Xà cười khổ nói: “Bởi vì Bàn Thiên Cổ Lâm tồn tại một cỗ lực lượng thần bí, hễ là yêu thú của Bàn Thiên Cổ Lâm đều bị lực lượng thần bí kia trói buộc, không có cách nào tiến vào trong Tuyệt Thiên Cốc, chỉ có thể sinh sống ở một khu vực dưới đáy cốc.”
Thiên Vũ hỏi: “Trong Tuyệt Thiên Cốc có bao nhiêu ma thú giống như ngươi và Ma Hổ?”
Song Đầu Mã Xà suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Nếu chỉ tính khu vực phía nam mà nói, ma thú cấp bốn sơ giai có khoảng có hai mươi đầu, ma thú cao cấp có hai, Yêu Vương ngũ giai có một vị !”
Hoa Thanh kinh ngạc: “Ngươi là ma thú cấp bốn sơ giai, chẳng phải tương đương với cao thủ thực lực Vũ hồn đó sao, khó trách chúng ta liên thủ cũng không làm gì được ngươi.”
Thiên Vũ hiếu kỳ nói: “Yêu Vương ngũ giai kia có lai lịch như thế nào?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Ở trong Tuyệt Thiên Cốc có rất nhiều yêu ma sinh hoạt, trong đó chia ra hai loại là thú ma và nhân ma, nơi này đều giống nhau toàn là thú ma. Dưới tình huống bình thường, loại nào có thực lực đặc thù được gọi là ma thú, chúng nó nhờ vào bản thân cố gắng từng bước gia tăng thực lực, gần giống với việc tu luyện của loài người. Ma thú và yêu thú có quan hệ bất đồng, khác nhau chính là yêu thú bị lây nhiễm khí tức tà ma, thực lực sẽ có điểm đột biến phát sinh biến hóa lớn!”
Hoa Thanh nghi ngờ nói: “Yêu thú và ma thú chỉ có khác biệt nhiêu đó?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Đây là dựa trên bản chất khác nhau, trên cơ bản ma thú làm việc theo bản tính, không phải là hóa thân của tà ác. Yêu thú thì bị tà khí quấn thân, hung ác tàn nhẫn, tàn khốc vô tình. Song bất kể là yêu thú hay là ma thú, nếu lấy riêng thực lực để cân nhắc thì cả hai loại đều hoàn toàn giống nhau. Thấp nhất là nhất giai, cao nhất là thất giai. Trong đó tứ giai có thể gọi chung là yêu thú hoặc ma thú, ngoài ngũ giai thì có điểm khác biệt. Yêu thú ngũ giai xưng là Yêu Vương, lục giai xưng là Yêu Thánh, thất giai xưng là Yêu Thần. Ma thú ngũ giai xưng là Thú Ma Vương, lục giai xưng là Thú Ma Thánh, thất giai xưng là Thú Ma Thần, chủ yếu là để phân rõ giới hạn và khác biệt mà thôi.”
Hoa Thanh nghe xong những thứ này, đột nhiên hỏi: “Thú ma cùng nhân ma, loại nào lợi hại hơn?”
Song Đầu Mã Xà lắc đầu nói: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, cả hai đều có ưu điểm riêng. Ta sinh sống ở Tuyệt Thiên Cốc hơn một ngàn năm, biết người lợi hại nhất là đầu Yêu Vương ngũ giai Phích Lịch Lôi Thú, nó là thần thú bảo hộ cửa vào phía nam, thống lĩnh toàn bộ yêu thú phía nam Tuyệt Thiên Cốc trong phạm vi một ngàn tám trăm dặm, chủ yếu phòng ngự không cho loài người hay ma thú đi vào khu vực phía nam.”
Thiên Vũ trầm ngâm nói: “Ngũ giai Yêu Vương - Phích Lịch Lôi Thú, nghe tên đã biết không dễ chọc rồi, hẳn là đã có không ít người chết trong tay nó?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Cái này ngươi đã lầm, trong lúc bình thường đại đa số nhân loại tiến vào dò xét tìm kiếm bảo vật, hoặc là chết ở trong móng vuốt ma thú, hoặc là chết ở trong miệng yêu thú, có rất ít người có thể tiếp cận lối ra vào kia, chớ nói chi là gặp gỡ Phích Lịch Lôi Thú.
“Ngươi cho rằng ta thật sự không có biện pháp bắt ngươi?”
Trong khi chất vấn, quanh thân Thiên Vũ hào quang tỏa ra bốn phía, một luồng nhuệ khí thăng thiên khiến cho người khác hít thở không thông trong nháy mắt sinh ra, từ đó sản sinh ra một loại hiệu quả tăng phúc, khiến cho hào quang của đóa hoa Dục Vọng càng thêm rực rỡ, phiến lá thứ ba dung nhập Điện Nhãn có uy lực tăng vọt, tia chớp mang theo hơi thở tử vong mạnh mẽ phá vỡ ma nhãn công kích của Song Đầu Mã Xà, làm cho nó cuống quýt trốn tránh.
Lúc này, xung quanh Song Đầu Mã Xà xuất hiện một bức họa, không một tiếng động quấn lấy Song Đầu Mã Xà, lập tức trói nó lại.
Song Đầu Mã Xà rống to một tiếng điên cuồng mà phản kích, sau khi thân thể của nó biến hóa toàn thân nó tuông ra lực mạnh mẽ, thậm chí có ngọc thạch câu phần mà tính toán.
Ánh sáng chợt lóe, Thiên Vũ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Song Đầu Mã Xà, tay phải chém ra một chưởng phóng thẳng đến ma nhãn trên trán Song Đầu Mã Xà. Dường như cảm thấy được nguy hiểm, hai ma nhãn của nó ngưng tụ thành một luồng ánh sáng u lam cường thịnh, bắn nhanh tới cố gắng xuyên thủng bàn tay của Thiên Vũ.
“Vô dụng thôi, ngươi cam chịu số phận đi.”
Hoa Dục Vọng được chân nguyên Thiên Vũ thúc dục phát huy ra công hiệu thần kỳ, trên lá cây bắn ra tia thiểm điện đỏ sậm, mạnh mẽ cưỡng bức đạo công kích của Song Đầu Mã Xà quay trở lại trong cơ thể.
Tay phải Thiên Vũ vỗ lên trên trán Song Đầu Mã Xà, đóa hoa Dục Vọng trong lòng bàn tay phát ra lực lượng dục vọng cướp lấy ma nhãn của Song Đầu Mã Xà, sáp nhập vào trong phiến lá thứ ba biến thành một ấn ký khác, từ đó về sau nó chịu sự khống chế của Thiên Vũ, trở thành vũ khí của hắn.
“Đáng giận, ta muốn giết ngươi, ta muốn xé xác ngươi !”
Ma nhãn bị đoạt, Song Đầu Mã Xà cực kỳ tức giận, đây chính là bổn mạng pháp bảo mà nó tu luyện nhiều năm, ai ngờ lại bị Thiên Vũ đột nhiên cướp mất.
Ở trong khu vực Bàn Thiên Cổ Lâm, Song Đầu Mã Xã cũng được xem như là tồn tại hết sức lợi hại, điều này là vì nó có ma nhãn, nếu không làm sao nó dám đối kháng với ma hổ?
Hiện giờ, ma hổ bị giết, Điện Nhãn bị đoạt. Ma nhãn của Song Đầu Mã Xà cũng bị Thiên Vũ cướp đoạt, đây chính là kỹ năng lợi hại nhất mà bản thân nó vô cùng tự hào, nhất thời thực lực giảm mạnh, cộng thêm bị bức họa trói buộc vững chắc, ngoại trừ không cam lòng mở mồm mắng mỏ ra, nó đã hoàn toàn mất đi sự tự do.
Lấy đi ma nhãn của con rắn hai đầu kia, Thiên Vũ khẽ cười nhàn nhạt, ma nhãn này đúng là thần kỳ, uy lực không hề thua kém Điện Nhãn, hiện giờ nó vẫn còn trong giai đoạn phát triển, uy lực còn khá yếu.
Nếu như vẫn tiếp tục phát triển tu luyện, đợi lúc ma nhãn chuyển hóa thành linh khí, uy lực sẽ tăng gấp trăm lần, thậm chí có thể trở thành tiên khí.
Điện nhãn và Ma nhãn là cùng một loại, chỉ là thuộc tính khác nhau, mỗi cái đều có ưu điểm riêng.
Hiện giờ cả hai đều bị Thiên Vũ lấy đi, dung hợp với Hoa Dục Vọng, không chỉ tăng thêm thực lực của Thiên Vũ, mà sẽ giúp ích rất lớn cho việc tu luyện của hắn về sau.
Điểm này trong lòng Thiên Vũ biết rất rõ, chỉ là muốn luyện Điện nhãn cùng Ma nhãn trở thành linh khí hoặc tiên khí cũng không phải là chuyện dễ.
“Ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, bây giờ mạng của ngươi đang nằm trong tay ta, sinh tử do ta quyết định."
Thu hồi cánh tay phải, hai tay Thiên Vũ chắp sau lưng, mặt đầy ý cười làm cho người ta có cảm giác thong dong tự nhiên, phiêu dật vô cùng.
Song Đầu Mã Xà bị đoạt Ma nhãn, cái đầu bên trái lập tức héo rũ xuống, khí tức quanh thân yếu ớt hẳn đi, đúng là đã bị thương tổn thật lớn.
Song Đầu Mã Xà trừng mắt nhìn Thiên Vũ, mở miệng gào thét: “Ngươi đừng hòng moi được bất cứ tin tức gì liên quan đến Bàn Thiên Cổ Lâm từ trong miệng ta, cho dù chết ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết chuyện gì cả.”
Thiên Vũ cười nói: “Còn sống là còn có hy vọng, đây là sự thực không thể chối cãi. Ta mặc dù đã cướp đi Ma nhãn của ngươi, nhưng cũng giúp cho ngươi thoát khỏi sự quấy nhiễu của Xà Ma, từ nay về sau ngươi có thể khôi phục bộ dáng của chính mình.”
Song Đầu Mã Xà hoảng sợ lên tiếng chất vấn: “Ngươi sao lại biết chuyện này?”
Thiên Vũ cười nói: “Những bí mật mà ta biết còn hơn trí tưởng tượng của ngươi nhiều. Ngươi vốn chỉ là một đầu Mã Yêu, nhưng dưới một tình huống đặc thù đã cùng Xà Ma hòa làm một thể, trở thành Song Đầu Mã Xà, có hai tính cách thiện ác phân liệt. Hôm nay, mặc dù ta đoạt đi Ma nhãn của ngươi, nhưng cũng đã chặt đứt tâm ma tồn tại trong cơ thể ngươi, giúp cho ngươi khôi phục lại thân phận yêu thú chân chính, từ nay về sau không bị Xà Ma khống chế nữa. Việc này đối với ngươi mà nói có khi còn là may mắn đó?”
Song Đầu Mã Xà nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, vẻ mặt kích động dần dần bình tĩnh, sau khi ma khí trong cơ thể bị đoạn tuyệt, tính cách nguyên bản của nó là nhu hòa từ từ khôi phục lại bản tính.
“Có lẽ những lời của ngươi có đạo lý, chỉ cần ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả những chuyện liên quan đến Bàn Thiên Cổ Lâm.”
Thiên Vũ cam kết: “Yên tâm, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không giết ngươi.”
Song Đầu Mã Xà gật đầu nói: “Được, ta tạm thời tin tưởng ngươi. Bây giờ ngươi muốn biết điều gì thì cứ hỏi, ta sẽ nói tất cả những gì ta biết cho ngươi !”
Thiên Vũ phất tay thu hồi bức họa, giải trừ hạn chế hành động của Song Đầu Mã Xà rồi hỏi: “Bàn Thiên Cổ Lâm này có hai tầng phòng ngự trong và ngoài, làm sao mới có thể đi vào?”
Song Đầu Mã Xà sau khi khôi phục được tự do thân thể hơi lảo đảo vài cái, lát sau đã biến thành một con tuấn mã cường tráng, thần sắc lờ mờ yếu ớt.
Giờ khắc này Song Đầu Mã Xà đã khôi phục lại chân thân, trở lại thành một đầu Mã Yêu, thực lực đột ngột giảm mạnh.
“Theo ta biết Bàn Thiên Cổ Lâm quả thật có hai tầng cấm chế trong ngoài, cấm chế tầng ngoài là phong bế, căn bản không có cách nào đi vào.”
Hoa Thanh hỏi: “Cái gì gọi là nữa phong bế?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Cấm chế tầng ngoài Bàn Thiên Cổ Lâm vô cùng lợi hại, là do thời không vặn vẹo tạo thành, giống như quang giới bao phủ ở phía trên Bàn Thiên Cổ Lâm, kéo thẳng xuống tận đáy cốc, cũng không hoàn toàn phong kín...”
Thiên Vũ nói: “Tầng ngoài cấm chế là do thời không vặn vẹo tạo thành, vậy thì cấm chế tầng trong có huyền cơ gì?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Hai tầng cấm chế trong ngoài khoảng cách quá gần, cấm chế tầng trong nhìn như trong suốt kì thực ẩn chứa sát khí, một khi chạm vào sẽ xuất hiện Phong Lôi Thiểm Điện, có lực thôn phệ và phản chấn rất mạnh. Nếu người nào có ý định đột phá, một khi bị cấm chế bắn ngược va chạm vào cấm chế tầng ngoài sẽ bị thời không vặn vẹo trực tiếp xé nát, hình thần câu diệt.”
Hoa Thanh cau mày nói: “Nói như vậy, chỉ có thể đi tìm lối ra vào mới có thể tiến vào trong Bàn Thiên Cổ Lâm?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Tương truyền rằng Bàn Thiên Cổ Lâm là nơi mai táng hoang thần viễn cổ, được chúng thần ban phúc, có thần ma thủ hộ, từng có rất nhiều người tìm kiếm nhưng không có một ai tìm ra. Trước mắt vị trí của chúng ta đang đứng có tên là Tuyệt Thiên Cốc, chia làm bốn khu vực lớn Đông Tây Nam Bắc, nghe nói mỗi một khu vực đều có một lối ra vào. Nhưng mà không ai biết được nó nằm ở vị trí nào cả. Mặt khác, còn có những lời đồn đãi, nói là bốn khu vực lớn này mặc dù có cửa vào, thật ra trong đó chỉ có một cửa vào duy nhất là thật, còn lại ba cửa kia đều là giả.”
Thiên Vũ nói: “Trước mắt chúng ta ở chỗ nào của bốn khu vực đó, bốn địa phương có điểm gì đặc biệt không?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Trước mắt chúng ta ở khu vực phía nam của Tuyệt Thiên Cốc, ta biết một vài sự tình nơi này, ba khu vực còn lại ta cũng không biết, bởi vì ta chỉ thường hoạt động ở khu vực phía nam, chưa bao giờ rời đi.”
Hoa Thanh nghi hoặc nói: “Vì sao vẫn ở đây mà không tới nơi khác?”
Song Đầu Mã Xà cười khổ nói: “Bởi vì Bàn Thiên Cổ Lâm tồn tại một cỗ lực lượng thần bí, hễ là yêu thú của Bàn Thiên Cổ Lâm đều bị lực lượng thần bí kia trói buộc, không có cách nào tiến vào trong Tuyệt Thiên Cốc, chỉ có thể sinh sống ở một khu vực dưới đáy cốc.”
Thiên Vũ hỏi: “Trong Tuyệt Thiên Cốc có bao nhiêu ma thú giống như ngươi và Ma Hổ?”
Song Đầu Mã Xà suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Nếu chỉ tính khu vực phía nam mà nói, ma thú cấp bốn sơ giai có khoảng có hai mươi đầu, ma thú cao cấp có hai, Yêu Vương ngũ giai có một vị !”
Hoa Thanh kinh ngạc: “Ngươi là ma thú cấp bốn sơ giai, chẳng phải tương đương với cao thủ thực lực Vũ hồn đó sao, khó trách chúng ta liên thủ cũng không làm gì được ngươi.”
Thiên Vũ hiếu kỳ nói: “Yêu Vương ngũ giai kia có lai lịch như thế nào?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Ở trong Tuyệt Thiên Cốc có rất nhiều yêu ma sinh hoạt, trong đó chia ra hai loại là thú ma và nhân ma, nơi này đều giống nhau toàn là thú ma. Dưới tình huống bình thường, loại nào có thực lực đặc thù được gọi là ma thú, chúng nó nhờ vào bản thân cố gắng từng bước gia tăng thực lực, gần giống với việc tu luyện của loài người. Ma thú và yêu thú có quan hệ bất đồng, khác nhau chính là yêu thú bị lây nhiễm khí tức tà ma, thực lực sẽ có điểm đột biến phát sinh biến hóa lớn!”
Hoa Thanh nghi ngờ nói: “Yêu thú và ma thú chỉ có khác biệt nhiêu đó?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Đây là dựa trên bản chất khác nhau, trên cơ bản ma thú làm việc theo bản tính, không phải là hóa thân của tà ác. Yêu thú thì bị tà khí quấn thân, hung ác tàn nhẫn, tàn khốc vô tình. Song bất kể là yêu thú hay là ma thú, nếu lấy riêng thực lực để cân nhắc thì cả hai loại đều hoàn toàn giống nhau. Thấp nhất là nhất giai, cao nhất là thất giai. Trong đó tứ giai có thể gọi chung là yêu thú hoặc ma thú, ngoài ngũ giai thì có điểm khác biệt. Yêu thú ngũ giai xưng là Yêu Vương, lục giai xưng là Yêu Thánh, thất giai xưng là Yêu Thần. Ma thú ngũ giai xưng là Thú Ma Vương, lục giai xưng là Thú Ma Thánh, thất giai xưng là Thú Ma Thần, chủ yếu là để phân rõ giới hạn và khác biệt mà thôi.”
Hoa Thanh nghe xong những thứ này, đột nhiên hỏi: “Thú ma cùng nhân ma, loại nào lợi hại hơn?”
Song Đầu Mã Xà lắc đầu nói: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, cả hai đều có ưu điểm riêng. Ta sinh sống ở Tuyệt Thiên Cốc hơn một ngàn năm, biết người lợi hại nhất là đầu Yêu Vương ngũ giai Phích Lịch Lôi Thú, nó là thần thú bảo hộ cửa vào phía nam, thống lĩnh toàn bộ yêu thú phía nam Tuyệt Thiên Cốc trong phạm vi một ngàn tám trăm dặm, chủ yếu phòng ngự không cho loài người hay ma thú đi vào khu vực phía nam.”
Thiên Vũ trầm ngâm nói: “Ngũ giai Yêu Vương - Phích Lịch Lôi Thú, nghe tên đã biết không dễ chọc rồi, hẳn là đã có không ít người chết trong tay nó?”
Song Đầu Mã Xà nói: “Cái này ngươi đã lầm, trong lúc bình thường đại đa số nhân loại tiến vào dò xét tìm kiếm bảo vật, hoặc là chết ở trong móng vuốt ma thú, hoặc là chết ở trong miệng yêu thú, có rất ít người có thể tiếp cận lối ra vào kia, chớ nói chi là gặp gỡ Phích Lịch Lôi Thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.