Thiên Địa Quyết

Quyển 2 - Chương 38: Phiền toái không ngừng

Tâm Mộng Vô Ngân

02/04/2013



Chỉ với thời gian hai ngày, lời ít lòng nhiều. Giữa Hoa Thanh và Thiên Vũ vào giờ khắc này sinh ra rồi một loại quan hệ tín nhiệm vi diệu.

Thu hồi cảm xúc trong lòng, Thiên Vũ trịnh trọng nói: "Dùng tâm đối tâm, người kính ta một phân, ta kính người một thước. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta hai tâm hồn như một, cùng chung đối mặt hết thảy mọi chuyện, nếu như có ai làm ngược lại nguyện sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh!"

Hoa Thanh tâm thần chấn động, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sợ hối hận?"

Thiên Vũ nghiêm mặt nói: "Lấy tình cảnh của ta giờ phút này nàng còn cam nguyện cùng ta tiến thoái, ta sao lại cô phụ nàng được? Dù cho vì nàng mà chết, ta cũng không oán không hối."

Thanh âm của Thiên Vũ trầm trọng hữu lực, mang theo ngữ khí trang nghiêm vô cùng, dù là ai cũng không thể nghi ngờ.

Tâm trạng Hoa Thanh hiện tại đang rất bối rối, không biết gọi là cảm động hay là kinh ngạc, nàng chậm rãi đưa tay lên nắm tay phải Thiên Vũ, nghiêm nghiêm túc nói: "Một lời đã định, người vi phạm sẽ bị tru tâm."

Thiên Vũ nhìn hai tròng mắt trong suốt của Hoa Thanh, cảm thụ được cánh tay ngọc ngà mềm mại kia, tâm tình hắn hết sức phấn chấn, lớn tiếng gào lên: "Quân tử nhứt ngôn, tứ mã nan truy!"

(Thằng này bị gái dụ roài, trai 17 tuổi còn non và xanh lắm – dG ^^”)

Hoa Thanh nhịn cười không được, dùng tay kia che lại nụ cười tỏa nắng, hai mắt phong tình không tả nổi, trong khoảnh khác đó nàng thấy được tia chân thành trong mắt Thiên Vũ.

Một khắc kia, giữa hai người lặng yên nảy sinh một tia lửa tình, như là mầm móng Tâm Hỏa gieo vào đáy lòng hai người.

Dời ánh mắt qua, Hoa Thanh buông tay Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, sắp tới phòng ăn rồi."

Thiên Vũ nghe vậy bừng tỉnh, trên gương mặt thanh tú nổi lên một tia đỏ ửng, đi theo Hoa Thanh đi đến phòng ăn.

Song hai người mới vừa đi thêm mười trượng lại đâm đầu vào một người, chính là Diệp Phi Hoa của khu 1.

Hắn liếc qua Hoa Thanh một cái, trên mặt lộ ra một tia cười tự cho là tiêu sái, nói với Thiên Vũ: "Ngày mai ngươi sẽ phải rời khỏi phân đường rồi, ngươi bây giờ đáp ứng yêu cầu của ta còn không trễ đó."

Thiên Vũ hờ hững nói: "Nếu như đây là uy hiếp mà nói, ta đây xin tâm lĩnh."

Diệp Phi Hoa cười lạnh lẽo, châm chọc: "Thiên Vũ, ngươi không quyền không thế, bản lĩnh không mạnh, dựa vào cái gì mà ngạo khí như vậy? Ngươi có tư cách này không?"

Thiên Vũ liền phản bác: "Ta chỉ là một người như vậy cũng có thể khiến cho các ngươi chú ý, thế nhưng ta thấy các ngươi cũng không có cao minh ở chỗ nào nhỉ!"



Diệp Phi Hoa lạnh giọng nói: "Không nên múa mép khua môi với ta, bảo vệ tánh mạng là dựa vào thực lực, ngươi dùng cái miệng thối đưa đẩy cũng chỉ ném ngươi vào trong tuyệt địa mà thôi."

Thiên Vũ cười lạnh nói: "Vậy thì có liên quan gì đến ngươi chứ?"

Diệp Phi Hoa đã hơi tức giận, lớn tiếng nói: "Thiên Vũ, ngươi sẽ hối hận vì quyết định hôm nay của ngươi!"

Thiên Vũ lãnh đạm nói: "Hối hận hay không là chuyện của ta, ngươi không cần phải quan tâm."

Bỏ lại những lời này, Thiên Vũ kéo tay Hoa Thanh trực tiếp rời đi.

Diệp Phi Hoa tức giận mắng theo không dứt, nhưng cũng không dây dưa đi xuống, hậm hực lầm bầm rời đi.

Thiên Vũ nắm tay Hoa Thanh, bước nhanh tới ngoài cửa phòng ăn, thấy chỗ này đệ tử đông đảo Thiên Vũ thức thời buông tay nàng ra.

Hoa Thanh sắc mặt cổ quái, hình như có tâm sự nào đó khiến cho nàng phải suy nghĩ miên man.

Chậm rãi đi trước, Thiên Vũ lưu ý mấy người ngoài cửa phòng ăn, thân ảnh kia tựa như rất quen thuộc, tâm tình hắn rất không thoải mái.

Mới vừa gặp ba người ngăn trở, Thiên Vũ đã ôm một bụng tức giận rồi, mà nay bốn người Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng, Kim Bác Văn lại đột nhiên chạy đến phòng ăn này, rõ ràng muốn tìm mình phiền toái mà.

Hoa Thanh giờ phút này đã tỉnh táo lại, bước nhanh đuổi theo Thiên Vũ, đồng phát hiện ra hắn có chút khác thường, theo ánh mắt Thiên Vũ nàng thấy được bọn bốn người Chu Anh Kiệt tồn tại.

Ngầm đánh giá bốn người, đôi mi thanh tú Hoa Thanh khẽ nhíu, ánh mắt Kim Bác Văn tà mị khiến cho nàng không thoải mái, tâm sinh chán ghét.

Nhìn Thiên Vũ và Hoa Thanh sóng vai đi tới, Kim Bác Văn cười tà nói: "Tiểu tử tốt, nhìn không ra ngươi tại phương diện này lại có thiên phú nhỉ, hay là ngươi theo ta đi, ta cam đoan tạo điều kiện cho ngươi như cá gặp nước, cuộc sống trôi qua sướng sướng khoái khoái."

Thiên Vũ trừng mắt nhìn Kim Bác Văn một cái, lạnh lùng nói: "Đừng ở chỗ này khoe khoang cái sự vô sỉ và hạ lưu của ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ chết trên tay nữ nhân." Truyện "Thiên Địa Quyết "

Nụ cười Kim Bác Văn thu lại, hừ lạnh nói: "Ngươi bây giờ càng ngày càng có giá rồi, cũng dám quở trách lên đầu ta nữa chứ, ngươi không biết đây là chuyện rất ngu xuẩn sao?"

Thiên Vũ khinh thường nói: "Đụng tới ngươi cũng đã là chuyện ngu xuẩn rồi, huống chi bên cạnh ngươi còn có ba người tám lạng nửa cân."

Lời nói thẳng châm chọc, Thiên Vũ không có chút ý tứ tránh né, việc này đối với thực lực và tình cảnh hiện tại của hắn mà nói, đó là chuyện rất ngu xuẩn.

Điểm này Thiên Vũ trong lòng hiểu biết rõ ràng, thế nhưng hắn cứ như thế lao tới, cũng không phải là hắn hành động theo cảm tình, mà đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ và chi tiết.

Thiên Vũ biết rằng cho dù mình lựa chọn phương thức nào để đối mặt bốn người cũng tránh không được bị người ta khi dễ.



Nếu đã như vậy, vì sao không buông bỏ băn khoăn trong lòng, đường đường chính chính làm người một lần?

Hơn nữa, Thiên Vũ cũng biết bốn người này có mưu đồ với mình, lại không dám chính diện đối phó mình, nguyên nhân là vì sau lưng mình có một thần bí nhân che chở mà ngay cả mình cũng không rõ ràng lắm.

Trừng mắt nhìn Thiên Vũ, Vương Thế Quốc hừ lạnh nói: "Tiểu tử thúi, đừng có mà nhất thời cao giọng, nếu kéo cả người bên cạnh ngươi liên quan đi vào ngươi sẽ hối hận không kịp đó."

Thiên Vũ phản bác: "Ta xưa nay cô đơn một người, sống hay chết thật ra không sao cả. Các ngươi thì ngược lại, phía sau đều có một gia tộc hoặc có nhiều thân nhân, nếu như đắc tội ta, tương lai nói không chừng người hối hận chính là các ngươi."

Hứa Tử Dũng khinh thường nói: "Chỉ bằng ngươi? Quả thực không biết tự lượng sức mình."

Thiên Vũ cười lạnh nói: "Một người như ta mà hiện tại các ngươi cũng không làm gì được, các ngươi có bản lãnh gì cơ chứ, cho rằng mình là đại nhân vật à?"

Chu Anh Kiệt nói: "Không cần so sánh miệng lưỡi, tình cảnh hôm nay của ngươi tất cả mọi người đều biết rõ ràng, một khi ngươi rời khỏi Phân Đường Thiết Thạch, tùy thời đều có thể vứt bỏ tánh mạng, ngươi nên suy nghĩ nhiều một chút hậu sự cho mình đi."

Thiên Vũ cười lạnh nói: "Chuyện này không cần các ngươi quan tâm, đến lúc đó ai sống ai chết còn không nhất định mà."

Chu Anh Kiệt hiếu kỳ nói: "Nghe lời này hình như có ý tứ, tựa hồ đối ngươi rất có tự tin với chính mình nhỉ?"

Thiên Vũ hờ hững nói: "Chuyện của ta nói cho các ngươi biết làm gì, thật là ngu ngốc mà. Bốn vị đại gia nếu như không có chuyện gì khác, thứ cho ta không phụng bồi nữa."

Thiên Vũ kéo tay Hoa Thanh vòng qua bốn người đi vào trong phòng ăn.

Nhìn bóng lưng Thiên Vũ biến mất trong phòng ăn, Vương Thế Quốc trầm ngâm nói: "Tiểu tử này tựa như có thay đổi lớn lao, các ngươi cảm giác được sau lưng hắn có cái gì cổ quái hay không?"

Kim Bác Văn cười tà nói: "Ít nhất trước mắt thì Tiêu gia bị hắn làm cho gà chó không yên, Vương gia và Chu gia các ngươi nếu như có hứng thú không ngại gì thì cũng đi thử một lần cho biết."

Chu Anh Kiệt lạnh lùng nói: "Không cần sử dụng quỷ kế ở chỗ này, phương pháp khích tướng nông cạn này đối với chúng ta không có hiệu quả."

Hứa Tử Dũng nói: "Các ngươi nếu sợ phiền phức thì có thể bỏ đi, cần phải ở lại làm vướng chân vướng tay."

Vương Thế Quốc âm hiểm cười nói: "Thiên Vũ một khi rời khỏi Phân Đường Thiết Thạch, không qua bao lâu sẽ mang họa sát thân, loại chuyện tình ở không nhặt tiện nghi này sao lại không có phần của ta."

Chu Anh Kiệt chần nói: "Vì một tấm yêu bài, đáng giá không?"

Vương Thế Quốc khinh thường nói: "Ngươi nếu sợ có thể rời đi, không có ai mời ngươi đến mà?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Quyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook