Quyển 3 - Chương 2: Tâm Tình Biến Đổi
Tâm Mộng Vô Ngân
02/04/2013
Tần Lạc Xuyên cười nói: “Đi thôi. Ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Thiên Vũ cười cười rồi dẫn Hoa Thanh rời khỏi.
Đi theo sau Thiên Vũ, Hoa Thanh chăm chú nhìn lên bầu trời đầy mộc diên rồi trầm ngâm hỏi Thiên Vũ: “Ngươi định dùng phương thức này rời khỏi?”
Thiên Vũ lắc đầu trả lời: “Mộc diên mặc dù có tốc độ cực nhanh. Nhưng khi ở trên không trung, sẽ nguy hiểm hơn vì căn bản, mình không có cách nào tránh né. Trước mắt, chúng ta cần phải che giấu thực lực, không thể dễ dàng tiết lộ trang bị trên người. Nếu không đến lúc quan trọng thì sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ.”
Hoa Thanh gật đầu đồng ý: “Lo lắng của ngươi rất có lý. Nếu như chúng ta cứ nghênh ngang đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ tránh không khỏi âm mưu bất chính của họ.”
Thiên Vũ cười nói: “Cho nên chúng ta phải bắt đầu từ ở trên trấn. Đó chính là địa bàn của phân đường. Ta đoán chừng những người đó sẽ đối phó mình, nhưng sẽ không xuống tay tại nơi đó.”
Hoa Thanh hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Thiên Vũ không muốn tiết lộ thêm chi tiết, chỉ cười nói: “Sau đó nàng cứ nghe theo sắp xếp của ta. Còn bây giờ thì không nên hỏi nhiều, tránh để người khác nghe được.”
Hoa Thanh nghe vậy nên không hỏi thêm, chỉ đi theo Thiên Vũ ra đến cửa lớn Phân Đường Thiết Thạch, chậm rãi đi về phía trấn Thiết Thạch nhộn nhịp.
Ban ngày tại Thiết Thạch Trấnphồn thịnh, xôn xao náo nhiệt vô cùng. Nhân khẩu trong trấn đã vượt qua hai mươi bốn vạn. So sánh với quang cảnh ban đêm thì hoàn toàn khác biệt.
Thiên Vũ quan sát động tĩnh xung quanh, dẫn theo Hoa Thanh từ hướng tây dọc theo phố Thiết Thông đi về hướng đông. Chỉ trong chốc lát là có thể đếnHuyền Đan Các.
Nhìn dòng người tấp nập qua lại trên đường phố, Thiên Vũ quay sang nói với Hoa Thanh: “Bên kia có một tiệm bán vải, chúng ta đi đến thay đổi y phục. Sau đó thì đến cửa tiệm mặt nạ mua một số mặt nạ da người.” Truyện "Thiên Địa Quyết " Truyện "Thiên Địa Quyết "
Hoa Thanh hỏi nhỏ: “Ngươi có ý định dịch dung trước khi đi Loạn Thạch Cốc?”
Thiên Vũ cười: “Tạm thời ta chỉ nghĩ được như vậy. Đi thôi, việc chính quan trọng hơn.”
Hoa Thanh không phản đối mặc dù không đồng ý với cách làm của Thiên Vũ. Nhưng vì lo lắng đến an toàn, nàng đành phải làm theo.
Đảo mắt một cái mà nửa canh giờ đã qua.
Thiên Vũ lẫn Hoa Thanh đều đã thay một bộ y phục mới. Với mặt nạ mà Hoa Thanh vừa mới mua, hai người tỉ mỉ trang điểm, biến thành một đôi nam nữ khác.
Lúc này, Thiên Vũ mang mặt nạ trở thành một nam tử dáng vẻ cao lớn. Hoa Thanh thì biến thành một vị nử tử bình thường cỡ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, che dấu đi vẻ xinh đẹp của chính mình.
Dọc theo con phố Thuận Hoa đi về hướng nam, Thiên Vũ cùng Hoa Thanh rời khỏi Thiết Thạch Trấn. Phía trước là một đồi núi chập chùng với những tòa nhà cao lớn khí khái bất phàm.
Nhìn tòa nhà trước mắt, Hoa Thanh khẽ nói: “Đây là sản nghiệp của Tiêu gia, đứng đầu trong ba đại thế gia ở Thiết Thạch Trấn. Tiêu gia đã từng xuất hiện một vị Trấn Nam Đại tướng quân, cũng là phụ thân của vị gia chủ đương nhiệm, nhưng đã ẩn cư ở nơi khác rồi. Loạn Thạch Cốc nằm ở ngoài Trấn Nam mười dặm. Nới đó cũng là phạm vi quản hạt của Tiêu gia.
Thiên Vũ cười mỉa: “Xem ra không phải oan gia không gặp mặt. Ta với Tiêu gia nhất định sẽ có một trận tai kiếp không thể tránh.”
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: “Đi đến Loạn Thạch Cốc có hai cách. Một là phải đi ngang qua đại viện của Tiêu gia. Hai là đi vòng về hướng Tây, từ Hắc Tùng Lâm đi vào Loạn Thạch Cốc.”
Thiên Vũ do dự một hồi rồi nói: “Với tình huống trước mắt, đi đường vòng thích hợp hơn.”
Ánh mắt nhìn xa xăm, Hoa Thanh nhắc nhở: “Nếu có người ở giữa đường chờ sẵn, chỉ sợ chúng ta không cách nào tránh né.”
Nhưng Thiên Vũ lạc quan hơn: “Nhiệm vụ của chúng ta hẳn không có người ngoài biết tới. Hơn nữa, chúng ta đã cải trang, sẽ không bị người khác dễ dàng nhận ra.”
Hoa Thanh khẽ thở dài, trong lòng có chút lo lắng: “Ta có một cảm giác bất an, như có cặp mắt ở trong tối đang theo dõi chúng ta.”
Thiên Vũ trấn an: “Không nên suy nghĩ nhều. Chúng ta cần phải dũng cảm hơn. Đi thôi, mỗi người đều có con đường của riêng mình, những người khác nhau thì sẽ có số phận khác nhau.”
Hoa Thanh nhìn Thiên Vũ, ánh mắt có chút quái lạ, khẽ than: “Lời nói và cử chỉ của ngươi giống như là xuất thân từ dòng dõi thư hương. Vậy tại sao lúc đầu ở Tân Nhân Đường ngươi lại nói mình không biết chữ?”
Thiên Vũ bước nhanh đi trước, khẽ cười rồi nói: “Binh pháp có nói ‘cứng quá dễ gãy’, nàng phải biết ẩn dấu thực lực. Mặc dù đây là thế giới lấy thực lực mà xưng vương, nhưng học vấn bình thường cũng có thể thay đối được rất nhiều chuyện.”
Hoa Thanh nhìn theo bóng lưng Thiên Vũ, chậm rãi nói: “Ngươi so với ngày hôm qua đã có tự tin hơn, từ trên người của ngươi ta đã thấy một chút khí thế vững vàng.”
Thiên Vũ quay đầu nhìn Hoa Thanh, hỏi: “Nàng cảm thấy ta lúc trước tốt hơn hay ta bây giờ tốt hơn?”
Hoa Thanh suy tư một lát, rồi nói: “Cả hai đều tốt nhưng ta thích ngươi bây giờ hơn. Nam nhân, đôi khi phải có ngạo khí, có cốt khí, có khí phách và dĩ nhiên không làm mất đi khí chất vương giả. Ngươi của lúc trước kiên nghị, âm thầm chịu đựng, lại sắc bén. Thủy chung thiếu đi vài phần khí chất của nam tử. Ngươi của bây giờ mặc dù vẫn che dấu bản thân như trước, nhưng vô hình toát ra sự tự tin, làm cho người ta có cảm giác ngươi đáng tin cậy, kiên định và rất an toàn.” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ nghe vậy thì ánh mắt ngưng đọng lại, xúc động nói: “Khí thế của một người cùng với tâm tính của hắn có quan hệ rất lớn. Nếu có được thực lực mạnh mẽ thì làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió. Tự nhiên lúc đó sẽ có mười phần tự tin, khí phách bay cao. Nếu mọi việc không thuận thì dù hắn có thực lực khác thường, lúc đó khí thế cũng sẽ kém hơn người ta một bậc.”
Hoa Thanh yếu ớt hỏi: “Đây là lý lẽ của ngươi? Lấy thân mình làm ví dụ à?”
Thiên Vũ gật đầu trả lời: “Ít nhất, ta nghĩ là vậỵ”
Vừa đi vừa nói chuyện, tâm trạng không ổn định của Thiên Vũ từ từ bình tĩnh trở lại.
Hoa Thanh trầm lặng không nói, tựa như đang thưởng thức lời nói của Thiên Vũ và đang chăm chú phân tích tính cách của chính mình.
Cho đến bây giờ, Hoa Thanh vẫn dùng thái độ lạnh lùng, khoản cách để đối mặt với tất cả. Nói cho cùng nàng trở thành như vậy cũng vì bị bức bách, trong một thời gian dài đã bị không ít ủy khuất.
Đúng như lời Thiên Vũ đã nói, khí thế của một người có quan hệ rất lớn với tâm tính của họ. Nếu như mọi chuyện vừa ý, tự nhiên lòng tự tin và khí thế sẽ tăng lên.
Nếu mọi việc bất lợi, con người sẽ trở nên nóng nảy, lo lắng. Lúc đó, khí thế sẽ bị giảm sút.
Loạn Thạch Cốc tính theo đường chim bay thì nằm cách mười dặm ngoài Thiết Thạch Trấn.
Bộ hành ngang qua đại viện của Tiêu gia thì lộ trình sẽ là mười hai dặm.
Nếu đi vòng hướng tây, băng qua Hắc Tùng Lâm thì mất mười lăm dặm.
Từ Thiết Thạch Trấn đến Hắc Tùng Lâm phải đi bộ mười dặm đường. Người bình thường thì chỉ cần nửa canh giờ.
Thiên Vũ với Hoa Thanh đều có vũ kỹ trong người. Ngự Phong thuật mặc dù không đạt tới mức lăng không phi độ nhưng nếu dùng để chạy đi thì so với người bình thường sẽ nhanh hơn gấp ba tới năm lần.
Vào canh ba giờ Thìn, Thiên Vũ với Hoa Thanh đã tới Hắc Tùng Lâm. Xa xa trong rừng cây có một hắc y nhân đang đứng đưa lưng về phía Thiên Vũ với Hoa Thanh, tựa hồ như đang thưởng thức phong cảnh.
Thiên Vũ với Hoa Thanh trao đổi ánh mắt, cả hai đều đề cao cảnh giác. Giữa đường xuất hiện một hắc y nhân hành tung quỷ quái, thì làm sao bọn họ không hoài nghi cho được?
Chậm rãi bước tới, Thiên Vũ vẻ mặt bình tĩnh, quan sát hắc y nhân trước mặt mình. Nhìn bóng lưng thì chỉ biết được đây là một nam tử, ngoài ra không còn biết được gì khác.
Hoa Thanh xem xét động tĩnh xung quanh, nhanh chóng phát hiện trên cây đại thụ bên trái còn có một hắc y nhân khác đang ngồi.
Kéo nhẹ ống tay áo của Thiên Vũ, Hoa Thanh ra hiệu cho Thiên Vũ nhìn lại hướng bên trái
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.