Thiên Địa Quyết

Quyển 3 - Chương 23: Thạch trụ Phi Long

Tâm Mộng Vô Ngân

02/04/2013



Thiên Vũ thu hồi Vân Tinh Thạch, lặng lẽ phân tích: "Trên mặt đất có gió lốc, nếu lên đó thì đi đường bất lợi. Trong hầm ngầm lại có Thạch Bích Long, nếu như số ít thì còn có thể xử lý, chỉ sợ thoáng cái nhảy ra vài chục đầu thì chúng ta không dễ ứng phó rồi." Truyện "Thiên Địa Quyết " Truyện "Thiên Địa Quyết "

Hoa Thanh nói: "Chúng ta lúc này chỉ có thể tuyển ra một con đường, ngươi quyết định đi."

Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Ta cảm giác được hay là đi xuống phía dưới mới tốt, nói không chừng còn có thể phát sinh bí ẩn nào đó!"

Hoa Thanh lạnh nhạt nói: "Như vậy thì cứ đi thôi."

Theo thông đạo lần mò bước tới, Thiên Vũ và Hoa Thanh đi tới một đường rẽ, dựa vào phương hướng đại khái trong trí nhớ, cả hai nhằm hướng sâu trong Loạn Thạch Cốc đi đến.

Mới ban đầu, hai người không có phát hiện bất cứ dị thường nào ở trong thông đạo.

Nhưng mà đi được không tới hai trăm trượng, ở trong hầm ngầm hơi lớn phát hiện sáu thi thể Thạch Bích Long.

Thiên Vũ kiểm tra một chút, cau mày nói: "Rất kỳ quái, dĩ nhiên lại không có ngoại thương."

Hoa Thanh sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: "Đây là một loại chưởng lực cực kỳ đáng sợ, người ra tay phỏng chừng phải là một gã Võ sĩ."

Thiên Vũ mặt mày kinh biến, lẩm bẩm: " cao thủ cấp bậc Võ sĩ tại sao lại chạy tới nơi này, hắn đến tột cùng có mục đích gì?"

Hoa Thanh lên tiếng nhắc nhở: "Bên trong Loạn Thạch Cốc này tựa hồ cất dấu một vài bí mật, chúng ta nên cẩn thận nhiều hơn nữa. Đi thôi."

Thiên Vũ lắc đầu nói: "Không vội, cứ lấy ra ra sáu khối Vân Tinh Thạch này đã, sau đó đi tiếp cũng không muộn."

Hiện tại Thiên Vũ đã biết mình có thể trực tiếp hấp thụ lực lượng Vân Tinh Thạch, hắn tự nhiên sẽ không không lãng phí thứ tốt như vậy.

Dù sao một đầu Thạch Bích Long nhất giai tựa như một gã Võ giả nhân loại, có được thực lực không kém.

Nếu có thể chiếm được cổ lực lượng kia để cho mình dùng, nhất định có thể nhanh chóng tăng lên thực lực Thiên Vũ.



Hoa Thanh cũng không biết ý nghĩ trong lòng Thiên Vũ, mà nàng suy nghĩ đến giá trị Vân Tinh Thạch, cũng không có phản đối.

Một hồi, Thiên Vũ lấy ra được sáu khối Vân Tinh Thạch, hai người liền rời khỏi chỗ đó.

Đi tới thêm trăm trượng, phía trước đột nhiên hiện lên một cái bóng màu đỏ sậm, lập tức khiến cho Thiên Vũ và Hoa Thanh chú ý.

Tựa hồ cảm thấy được cái gì, Hoa Thanh thấp giọng nói: "Mau đuổi theo."

Thân hình chợt lóe bay qua, Hoa Thanh đuổi theo cái bóng đỏ kia.

Thiên Vũ không dám chậm trễ, thi triển ra Ngự Phong Thuật, phối hợp Hồi Toàn Thân Pháp, ở trong thông đạo rắc rối phức tạp này hắn tự do chuyển ngoặt chạy như bay.

Lúc này, thân ảnh Hoa Thanh đã hơi xa dần, Thiên Vũ đuổi theo không bỏ, nhưng mà cái bóng kia di chuyển quá mau, thông đạo lại nhiều lắm, cuối cùng hắn đánh mất tung tích cả hai.

Thiên Vũ ngừng lại lưu ý hoàn cảnh bốn phía, phát hiện chỗ này giống như một tòa mê cung dưới đất, chính mình hoàn toàn không thể nhận ra phương vị.

Thiên Vũ bắt đầu lo lắng, nghĩ tới miếng ngọc đưa tin, đó là một loại có thể định vị chuẩn xác người đang sử dụng, giá cả cũng không rẻ, có nó Thiên Vũ là thể nhận biết phương vị của Hoa Thanh.

Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm xoay người định đi, ngay lúc đưa tay lấy ra ngọc truyền tin, thông đạo phía trước đột nhiên hiện lên một thân ảnh hấp dẫn ánh mắt Thiên Vũ.

Không kịp lo lắng gì nhiều Thiên Vũ nhanh chóng đuổi theo, nháy mắt lại đánh mất tung tích đạo thân ảnh kia, chỉ có thể tùy ý lựa chọn một phương hướng đại khái truy xuống.

Không biết xuyên qua bao nhiêu thông đạo, đuổi theo khoảng cách bao nhiêu nữa, Thiên Vũ đi tới một hầm ngầm thiên nhiên rộng mở, tình hình ở nơi đó làm cho hắn cảm thấy hết sức kinh hãi. Truyện "Thiên Địa Quyết "

Đây là một động phủ rộng hơn mười trượng, bốn phía có vô số thông đạo nối liền với các nơi khác.

Ở chính giữa động phủ này có một cây cột đá thẳng đứng hình tròn, cao ước chừng hai trượng, đường kính sáu thước, điêu khắc một đầu phi long trông rất sống động thân thể quấn quanh cột đá, đầu rồng đúng ngay trên đỉnh cột đá, miệng rồng thì ngậm một viên châu.

Bốn phía cột đá có bốn thân ảnh chia làm bốn phương, đều vươn ra một bàn tay cách không phát ra một đạo quang mang, hội tụ lên trên cột đá, khiến cho nó nổi lên quang mang hoa mỹ.

Trên mặt đất có không dưới hai mươi cỗ thi thể nằm ngổn ngang, dòng máu đỏ tươi còn đang lẳng lặng chảy xuôi xuống.

Thiên Vũ thấy một màn như vậy sắc mặt trở nên lo lắng, ý thức được chính mình lỡ chân xông vào tuyệt địa, tùy thời đều có thể mất mạng.



Từ tình huống nơi này mà nói, những người nằm trên mặt đất này tuyệt đối không đơn giản, bọn họ tử trạng khác nhau, khi còn sống hiển nhiên đã trải qua giao chiến kịch liệt, tùy tiện một vị nào cũng không phải hạng người Thiên Vũ có thể đối phó.

Bốn vị còn sống càng không đơn giản, từ cách bọn họ phát lực, trong lòng bàn tay bắn ra quang mang sáng lóa kia, ít nhất phải là Võ sĩ trung hoặc cao cấp, thực lực tuyệt đối mạnh mẽ.

Cao thủ đáng sợ như thế, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết chết Thiên Vũ, hắn muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.

Nghĩ tới điều này, Thiên Vũ như muốn ngừng thở, ánh mắt đánh giá bốn vị cao thủ kia, trong lòng đang suy nghĩ đối sách.

Bốn người đứng bốn phía cột đá đều là nam tử, một vị lớn nhất nhìn qua khoảng chừng năm mươi tuổi, một thân y phục đen tuyền, trên mặt âm trầm lộ vẻ tàn khốc, từ lòng bàn tay phát ra quang mang màu đen.

Kế tiếp là một nam tử khôi ngô cao lớn, đoán chừng 45-46 tuổi, mặc một bộ thanh sam (tựa như sườn xám màu xanh nhạt), quanh thân chứa đầy lệ khí, lòng bàn tay phát ra một cỗ quang mang đỏ hồng, có vẻ cực kỳ cường thịnh.

Vị thứ ba là một nam tử âm như khoảng chừng 37-38 tuổi, nhìn qua rất là kỳ quái, từ lòng bàn tay hắn bắn ra một cỗ quang mang màu xanh, khóe môi nhếch lên tà dị.

Người trẻ tuổi nhất tầm khoảng 25-26 tuổi, một thân trường sam màu vàng kim xứng với khuôn mặt anh tuấn bất phàm, cộng thêm dáng người cực chuẩn, tuyệt đối là một vị mỹ nam tử.

Gã nam tử này phát ra quang mang kỳ lạ, trong màu đỏ ẩn chứa màu vàng kim, mặc dù không tính cường thịnh nhưng vẫn đủ để đối kháng với ba người kia.

Vào lúc này, gã nam tử âm nhu đột nhiên mở miệng nói: "Chúng ta cứ như vậy đấu đến đấu đi cũng chỉ là uổng phí, Phi Long Trụ này có khắc phong ấn, chỉ dựa vào lực lượng bốn người chúng ta muốn mạnh mẽ phá tan phong ấn tựa hồ còn kém một chút."

Gã nam tử khôi ngô quát: "Âm Thiên Thành, ngươi nếu cảm giác được không có hi vọng, tùy thời có thể rời đi."

Gã nam tử âm như hừ nhẹ nói: "Thành Cương, Phi Long Trụ này là vật vô chủ, ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi."

Lão giả áo đen lạnh lùng nói: "Âm Thiên Thành, ngươi nói ở trên Phi Long Trụ này có khắc phong ấn, có bằng chứng gì không?"

Âm Thiên Thành nhìn qua lão giả, cười tà nói: "Bằng vào bốn người cấp bậc Võ tướng như chúng ta liên thủ một kích, coi như một khối Tinh Thiết cũng phải nát như tương, huống chi chỉ là một cây cột đá mà thôi? Hôm nay, chúng ta mặc dù đều tự hành cướp đoạt, nhưng mà lực lượng đồng thời hội tụ ở trên cột đá này, nếu như nó không có cổ quái làm sao có thể thừa nhận nổi lực lượng của bốn người chúng ta cùng lúc xâm nhập?"

Lão giả áo đen nghi vấn nói: "Chỉ dựa vào điều này ngươi có thể khẳng định trên cột đá có huyền cơ? Hơn nữa còn có phong ấn?"

Âm Thiên Thành cười nói: "Phạm Hoa Phong, ngươi mặc dù lớn tuổi hơn ta, có thể thấy được nhiều nhưng mà hiểu biết lại kém một ít. Ngươi nhìn ở trên Phi Long Trụ này, có một luồng khí liên hoàn chuyển động lên xuống, nó cũng muốn thoát ly Phi Long Trụ hạn chế thế nhưng vẫn bị áp chế yên ổn bên trong đó. Chỉ bằng vào điểm này, ta có thể khẳng định cột Phi Long Trụ này nhất định có đạo cấm chế nào đó

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Quyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook