Quyển 1 - Chương 34: Trừng Phạt Nghiêm Khắc.
Tâm Mộng Vô Ngân
02/04/2013
Bốn tên đệ tử táng đảm kinh hồn, nhưng không dám vi phạm, đành phải nhấn mạnh đầu Tiêu Nguyên Quân vào trong thùng cơm.
Lần này, bởi vì không có mệnh lệnh của Trịnh Vân, bốn người bọn họ lại không dám vọng động, đã khiến cho Tiêu Nguyên Quân ăn đủ quả đắng. Thân thể thì không giãy dụa được, lại thêm những thứ cơm thừa, canh cặn kia cứ cuồn cuộn chảy vào, một số chui tọt vào trong mắt của hắn, khiến hắn xót quá phải há mồm kêu to, nhưng lại bị nước cơm lấp đầy vào trong miệng.
Một số lại len lỏi vào mũi của hắn, ngăn chặn sự hô hấp của hắn, làm cho ngực của hắn cực kì khó chịu.
Một số thì lại chảy vào trong lỗ tai của hắn, làm cho hắn vô cùng thống khổ, không thể phát huy được sức lực.
"Nhấc lên...Nhấn xuống..."
Luôn chú ý quan sát tình huống Tiêu Nguyên Quân, thỉnh thoảng Trịnh Vân nói lên hai câu, không hề có ý dừng lại chút nào.
Cứ như thế, bốn người đệ tử giữ chặt thân thể của Tiêu Nguyên Quân, cứ liên tục lên lên xuống xuống, trong chốc lát đã tiến hành được hai mươi mấy lần.
Trợn mắt nhìn bốn phía, Trịnh Vân lớn tiếng quát:
- Đây chính là kết quả của việc không tuân theo nội quy, từ bây giờ về sau nếu như ai còn tự tung tự tác, ỷ mạnh hiếp yếu, cảnh tượng ngày hôm nay, người đó sẽ có cơ hội thưởng thức đầy đủ.
Toàn bộ khoảng sân rộng lớn lặng ngắt như tờ, bầu không khí tịch mịch đến đáng sợ, hiện nhiên đây là thủ đoạn của Trịnh Vân, giết gà dọa khỉ, làm cho ai nấy cảm thấy rét buốt cả tâm can.
Tiêu Nguyên Quân là ai? Hắn là đệ tử thuộc chi thứ của Tiêu gia ở trấn Thiết Thạch, là một thế lực cường hào to lớn ở trấn Thiết Thạch, không hề thua kém Phân đường của Thiện Vũ Minh. Thế nhưng hôm nay, hắn lại bị Trịnh Vân chỉnh cho một trận kinh hồn.
Hành động lớn như thế, quyết đoán dữ dằn như thế, đối với toàn bộ những sư phó ở khu vực huấn luyện đệ tử nhập môn, cũng chỉ có Trịnh Vân mới dám như vậy, đổi lại người khác, ai cũng không dại gì làm ra, dù sao cũng không có ai nguyện ý đắc tội với Tiêu gia.
Trịnh Vân thu hồi ánh mắt, nhìn Tiêu Nguyên Quân đang giãy dụa vô lực, mới phân phó:
- Thả hắn xuống đi.
Bốn tên đệ tử như trút được gánh nặng, vội vàng buông Tiêu Nguyên Quân xuống, phát hiện bộ dạng của hắn lúc này vô cùng chật vật, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng đầy cơm thừa canh cặn, cả người tỏa ra mùi hôi thối thum thủm.
Trịnh Vân hừ hừ trong mũi rồi nói:
- Xách mấy thùng nước tới đây, làm cho hắn nhanh tỉnh lại đi.
Vài tên đệ tử dạ một tiếng, rất nhanh đã xách theo mấy thùng nước trở về.
Trịnh Vân nói:
- Dội sợ cho hắn, làm hắn tỉnh lại, trừng phạt đối với hắn làm sao hoàn thành đơn giản như vậy được.
Những tên đệ tử đứng gần nghe vậy vô cùng chấn động, nhìn qua Tiêu Nguyên Quân một chút, rồi lại liếc mắt sang Thiên Vũ, trong lòng âm thầm quyết định, sau này sẽ không dại dột gì đi trêu chọc Thiên Vũ.
Ánh mắt rời đi, Trịnh Vân nhìn Thiên Vũ nói:
- Ngươi cũng về thay đổi quần áo đi, sau đó ta sẽ truyền thụ cho ngươi Thiên Lang Trảm pháp.
Thiên Vũ khẽ cung tay, bộ dạng có chút cô tịch lạc lõng rời đi.
Trong chốc lát, Tiêu Nguyên Quân đã tỉnh lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy căm tức nhìn Trịnh Vân, giọng căm hận gầm gừ:
- Thù này ta sẽ nhớ kỹ, không dễ dàng quên như vậy đâu.
Trịnh Vân cười lạnh nói:
- Muốn báo thù thì cứ việc tìm tới ta, nếu như ngươi còn dám tự tung tự tác nữa, ta sẽ cho người biết hai chữ hối hận trên đời này viết như thế nào. Hiện tại, ngươi nghe kỹ cho ta, từ hôm nay trở đi, mỗi ba ngày chỉ cho phép ngươi ăn một bữa cơm, đến khuc vực khai thác mỏ khổ sai cho ta một tháng, cảnh tỉnh bản thân lại cho tốt. Nếu ngươi dám làm trái, ta liền hủy bỏ tư cách khảo hạch của ngươi, đuổi ngươi cút về Tiêu gia, từ nay về sau, đừng mong có cơ hội tới nơi này.
Tiêu Nguyên Quân cả giận nói:
- Ngươi nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn làm theo sao, nằm mơ đi.
Trịnh Vân âm trầm nói:
- Vậy a! Được rồi, ngay hôm nay ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi Phân đường Thiết Thạch, đồng thời bố cáo thiên hạ, thông tri cho tổng đàn Thiện Vũ Minh, để cho bất kỳ Phân đường nào cũng không được thu ngươi làm đệ tử.
Sắc mặt Tiêu Nguyên Quân kinh hãi, cả giận:
- Ngươi dám!
Trịnh Vân lãnh khốc nói:
- Ngươi nghĩ là ta có dám không?
Tiêu Nguyên Quân im lặng, mặc dù hắn tức giận muốn nổi khùng lên, nhưng tưởng tượng đến lời nói của Trịnh Vân...vẫn có chút do dự.
Bởi nếu như hắn bị trục xuất khỏi Thiện Vũ Minh, khẳng định sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng, không chỉ có quan hệ đến danh dự của hắn, thậm chí còn ảnh hưởng đến bộ mặt của Tiêu gia.
Khi đó, đệ tử chi thứ như hắn sẽ trở thành tội nhân của Tiêu gia, đảm bảo trong gia tộc sẽ không còn chỗ đứng cho hắn.
Trịnh Vân nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt Tiêu Nguyên Quân, hơi lưu ý một chút, biết hắn đã sợ rồi, liền nói ngay:
- Lần trừng phạt ngươi đây, ta sẽ phái người kiểm soát, nếu kẻ nào dám thiên vị giúp đỡ ngươi, ta sẽ cho kẻ đó cùng chịu phạt với ngươi. Hiện tại ngươi cũng đã ăn no, còn không mau cút đến khu vực khai thác mỏ báo danh cho ta.
Tiêu Nguyên Quân chần chừ một chút, hung hăng trợn mắt nhìn Trịnh Vân mấy lần, bộ dạng vô cùng bất đắc dĩ rời khỏi quảng trường đi tới một góc của viện môn.
Đuổi Tiêu Nguyên Quân đi, Trịnh Vân lại quát lớn:
- Tiếp tục luyện công đi.
Chúng đệ tử nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, mọi người tản ra khắp nơi, đi lo chuyện của mình.
Lúc Thiên Vũ đổi một bộ quần áo mới, đi về phía sân tập, hết thảy đều đã sớm kết thúc.
Trịnh Vân đang đứng trên quảng trường, lẳng lặng nhìn Thiên Vũ đang đi tới, ánh mắt có chút phức tạp.
Dừng bước lại, Thiên Vũ nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn Trịnh sư phụ.
Trịnh Vân lắc đầu nói:
- Không cần phải cảm ơn ta, mặc dù hôm nay ta giúp ngươi trừng phạt hắn, nhưng giữa các ngươi thù này đã kết, rất khó có thể hóa giải được. Sau này nếu không có chuyện gì thì tốt nhất ngươi không nên rời khỏi Phân đường Thiết Thạch, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đó.
Thiên Vũ gật đầu nói:
- Con biết rồi, chỉ có thực lực của bản thân, mới không bị người khác khi dễ. Bắt đầu từ hôm nay, con muốn phấn đấu hết thảy, dùng hai nắm tay để bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Trịnh Vân tán thành nói:
- Tốt, lúc này mới có chút phong phạm của võ giả. Nếu nói về kẻ dũng cảm không biết sợ hãi, thì khí thế là vô cùng quan trọng. Lời nói này, hiện tại có thể ngươi sẽ không thể hiểu rõ được, nhưng sau này đến một ngày ngươi sẽ hiểu tất cả. Đến đây đi, hôm nay sư phụ sẽ truyền cho ngươi Thiên Lang trảm pháp.
Thiên Vũ hỏi:
- Thiên Lang Trảm là một bộ đao pháp, con không có đao làm sao học đây a?
Trịnh Vân cười nói:
- Yên tâm, sư phụ đã chuẩn bị đầy đủ cho ngươi rồi. Ngay lúc nói chuyện, trong tay áo Trịnh Viên đột nhiên bay ra hai cây mộc đao, một thanh rơi vào trong tay Thiên Vũ.
Nhìn thanh mộc đao dài chừng một thước hai trong tay, Thiên Vũ nghi hoặc nói:
- Dùng cái này hả sư phụ?
Trịnh Vân gật đầu nói:
- Ngươi không nên xem nhẹ thanh Mộc đao này, nó không phải là loại gỗ bình thường đâu, mà chính là Thiết Tâm Mộc vô cùng hiếm thấy đó, tính chất cứng rắn không hề thua kém Cương Đao.
Thiên Vũ suy nghĩ một chút, cảm giác thanh mộc đao này quả thật có một chút trọng lượng, hiển nhiên không hề giống so với loại gỗ bình thường.
- Chúng ta học ngay tại chỗ này luôn sao Trịnh sư phụ?
Nhìn bốn phía có vô số đệ tử, Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi.
Trịnh Vân lạnh nhạt nói:
- Lúc này mảnh sân rộng chỗ nhà ăn không có ai, rất thích hợp để truyền thụ đao pháp cho ngươi, đi thôi.
Thiên Vũ khẽ vuốt cằm, trên mặt không hề có nét gì vui vẻ, mặc dù sắp được truyền thụ đao pháp khiến gã rất hưng phấn, nhưng sự nhục nhã lúc sáng, vẫn như cũ giống như một tảng đá lớn chắn ngang trong lòng.
Đi tới mảnh sân rộng ngoài nhà ăn, Trịnh Vân tìm được một chỗ đất trống, gọi Thiên Vũ đến bên cạnh, giải thích: Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Thiên Lang Trảm tổng cộng có ba mươi sáu chiêu, chia làm hai bộ sách võ thuật, là Trường đao và Đoản đao. Hôm nay sư phụ truyền cho ngươi chính là bộ Đoản đao. Bộ này chú trọng ở sự biến hóa, cần có ngộ tính cực cao, nếu như trong nhất thời ngươi không nhận được điểm mấu chốt thì không tài nào học thành nó được.
Thiên Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại tò mò:
- Thế còn bộ Trường Đao thì sao ạ? Nó cùng với bộ Đoản Đao có gì khác nhau?
Trịnh Vân nói:
- Bộ Trường Đao chỉ dùng trên chiến trường, sát khí lăng lệ mãnh liệt, thuộc loại thấy chết không sờn, không chết không thôi, vô cùng bá đạo.
Thiên Vũ hỏi tiếp:
- Nói như vậy, hẳn đệ tử Phân đường đều học tập bộ Đoản đao mà thôi?
Trịnh Vân lắc đầu nói:
- Cái này thì ngươi đã đoán sai rồi, Thiện Vũ Minh trước sau đều truyền cho đệ tử một bộ Trường đao, bởi vì cuối cùng phần lớn bọn họ sau này cũng sẽ gia nhập chiến trường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.