Quyển 4 - Chương 100: Yêu thú dưới tuyệt cốc
Tâm Mộng Vô Ngân
29/07/2013
Dưới ánh mặt trời, một vực cốc ngăn cách hoàn toàn khu vực trung tâm Bàn Thiên Cổ Lâm với giải đất bên bờ.
Cái vực cốc kia rộng chừng tám trăm trượng, sâu mấy gần ngàn trượng, lộ ra một cảm giác cực kỳ quỷ bí.
Đứng ở vách đá, Thiên Vũ nắm bàn tay nhỏ bé của Hoa Thanh, ánh mắt nhìn chăm chú vào khu rừng rậm nguyên thủy ở đối diện vực cốc, khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời khẽ cau lại, hình như có rất nhiều tâm sự.
Hoa Thanh nhìn thấy vực cốc phía trước thì tâm tình tràn đầy kinh hãi, khu vực cốc này nếu như là trời tạo ra còn không nói làm gì, nếu là do nhân loại tạo thành quả thực khiến cho người ta khó thể tin được.
Phải là lực lượng cỡ nào mới có thể lưu lại dấu vết như vậy chứ?
Hoa Thanh suy nghĩ hồi lâu, nhìn qua Thiên vũ thì thấy hắn đang cau mày, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Vì sao lại ủ rũ chau mày như thế?”
Thiên Vũ nghe vậy lắc đầu không nói gì, mắt vẫn nhìn về phía bờ bên kia, trong đầu hiện lên hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ.
Thấy Thiên Vũ không nói gì, Hoa Thanh nói tiếp: “Vực cốc này mặc dù rộng nhưng không xa, chúng ta có thể trực tiếp bay qua.”
Thiên Vũ thấp giọng nói: “Không thể trực tiếp bay qua, vực cốc này có giấu diếm huyền cơ, Hoa Dục Vọng trong cơ thể ta đã phát ra cảnh báo."
Hoa thanh ngạc nhiên nói: “Không thể trực tiếp bay qua, vậy thì làm cách nào để qua?”
Thiên Vũ nói: “Trước hết chúng ta cần tìm hiểu huyền cơ trong đó, sau đó sẽ tìm đối sách ứng phó.” Thiên Vũ lấy ra một cái diều gỗ rồi mở cơ quan ném ra ngoài, cẩn thận quan sát nó.
Mới đầu cái diều gỗ phi hành rất bình thường, nhưng sau khi bay được chừng hai trăm trượng cái diều gỗ đột nhiên hóa thành tro bụi, không còn một dấu vết nào lưu lại.
Một màn này làm cho Thiên Vũ và Hoa Thanh sắc mặt đại biến, nhìn về phía trước trống không, trong lòng hai người càng thêm hoảng sợ.
Khu vực cốc này nhìn rất bình thường, thật ra trong đó ẩn giấu không ít hung hiểm.
“Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ nơi này tồn tại phong ấn vô hình, đem khu vực trung tâm của Bàn Thiên Cổ Lâm tách khỏi ngoại giới?”
Thiên Vũ trầm trọng suy nghĩ, không có đáp lại nghi vấn của Hoa Thanh, bởi vì hắn cũng hoài nghi khu vực trung tâm của Bàn Thiên Cổ Lâm có cấm chế nào đó, nhưng lại không thể hiểu rõ ràng.
Trước đó khí tức âm hàn ở tại thủy đàm thình lình xuất hiện, nó rõ ràng đến từ sâu trong Bàn Thiên Cổ Lâm, nếu nơi này thật sự có cấm chế thì luồng khí tức đó thoát ra như thế nào?
Vì muốn dò xét thêm, Thiên Vũ đá một cái vào mấy hòn đá vụn cho chúng nó bay về phía đối diện.
Kết quả của đống đá vụn cũng giống như diều gỗ trước đó, sau khi bay được hai trăm trượng thì tiến nhập vào một không gian vặn vẹo, tất cả đá vụn trong nháy mắt hóa thành bột phấn.
Một khắc kia, Thiên Vũ dò xét thấy lúc đó có một lực lương vô hình xuất hiện.
Cùng thời khắc đó, đóa hoa Dục Vọng trong đầu Thiên Vũ nhanh chóng cho ra kết quả, Bàn Thiên Cổ Lâm này quả thật có tồn tại một đạo cấm chế lợi hại, hơn nữa còn là song trọng cấm chế.
Bên ngoài là cấm chế tầng thứ nhất ở trung tâm khu vực sơn cốc, đó là một khu vực đầy khe không gian, bất cứ đồ vật nào cũng không thể xuyên qua, chỉ cần chạm tới sẽ phải chịu công kích của không gian vặn vẹo đó, nhanh chóng tan biến thành tro bụi.
Tầng thứ hai cấm chế nằm ở phía trong vực cốc, là một vòng bảo hộ vô hình vô sắc, hoàn toàn bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh vực cốc, hình thành một đạo phòng ngự cực kỳ kín kẽ. Với cấm chế vô cùng lợi hại đó, nếu muốn trực tiếp xuyên qua căn bản là không thể, trừ phi có thực lực làm tê liệt thời không, nháy mắt bài trừ tầng cấm chế kia.
Hiểu rõ được tình huống, trên mặt Thiên Vũ lộ vẻ trầm tư, không biết cấm chế ở Bàn Thiên Cổ Lâm này là trời sinh hay là do con người tạo ra.
Nếu là do con người tạo nên thì làm như vậy có mục đích gì, là bảo vệ đồ vật hay là muốn ẩn giấu bí mật? Hoặc là phong ấn một thứ gì đó?
Hoa Thanh thăm dò vực sâu ở dưới chân, cau mày nói: “Nếu không có cách nào trực tiếp bay qua, liệu có thể từ dưới đáy cốc đi vào? Đạo phong ấn vô hình này có thể tồn tại cửa thông vào hay không, từ nơi đó có thể ra vào trong?" Lời Hoa Thanh nói ra lập tức khiến Thiên Vũ chú ý, cúi đầu nhìn xuống vực sâu dưới chân, trầm ngâm nói: “Nàng nói cũng có chút đạo lý, trước hết chúng ta xuống đáy cốc tìm thử xem, sau đó quay lại tìm cách vào.”
Hoa thanh nói: “Vách núi này dựng đứng cao chót vót, trên dưới bằng phẳng như nhau, chúng ta chưa quen thuộc hoàn cảnh, tùy tiện dò xét là chuyện vô cùng nguy hiểm.”
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: “Không sao, việc này chúng ta có thể tìm hiểu trước khi hành động, trước tiên hiểu rõ tình huống đã.” Hắn tung một cước ra, một khối đá to từ trên rơi thẳng xuống dưới vực sâu.
Lưu ý tình hình của tảng đá kia, Thiên vũ và Hoa Thanh thấy rõ ràng khi cự thạch biến mất trong vực sâu, tiếng xé gió truyền lại rõ ràng cho đến khi chạm đất.
“Đi thôi, dưới đó hẳn không có nguy hiểm gì!” Thiên Vũ kéo tay của Hoa Thanh trực tiếp nhảy xuống vách núi, gió núi gào thét thổi tung y phục hai người, không có xuất hiện bất cứ tình huống dị thường nào.
Sơn cốc rất sâu, ít nhất cũng phải tới bảy tám trăm trượng, đáy cốc có sương mù và khói đen dày đặc bao phủ.
Thiên Vũ ở trong màn sương mù đó thi triển Ngự Phong Thuật, tốc độ rơi xuống trở nên chậm lại. Một khắc kia, đóa hoa Dục Vọng trong thể nội Thiên Vũ phát ra cảnh báo, bên trong sương mù có hai ánh mắt ở hai địa phương khác nhau đang tập trung nhìn về phía Thiên Vũ.
Điều này làm cho Thiên Vũ hơi kinh ngạc, nghĩ không ra trong vực sâu này dĩ nhiên còn có con người tồn tại.
Hoa Thanh lưu ý tình hình bốn phía, sương mù làm vướng tầm mắt nhưng nàng lại cảm ứng dò xét được một ít ba động kì lạ.
Đồng thời, Hỏa Phượng ấu linh trong thể nội của Hoa Thanh cũng phát ra cảnh báo, nhắc nhở nàng nguy hiểm ở ngay phía dưới.
“Cẩn thận dưới đáy cốc!” Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Ta đã biết, điều này cho thấy chúng ta đi đúng hướng rồi." Ý niệm vừa động, một cỗ lực lượng nhu hòa hóa thành cuồng phong thổi bay sương mù bốn phía, Thiên Vũ kéo Hoa Thanh đứng trên tảng đá nhô ra phía dưới.
Bốn phía, dốc núi dựng đứng sắc bén như đao, sương khói như thủy triều dâng lên bao phủ cả đáy cốc, làm cho người ta có cảm giác âm u rợn người.
Trong màn sương mù, thanh âm sàn sạt lúc có lúc không, khí lạnh quay vần chung quanh hai người, khung cảnh cực kỳ quỷ dị.
Nhìn quanh khắp nơi, Thiên Vũ cười nói: “Xem ra chúng ta là khách không mời, không được hoan nghênh thì phải!”
Hoa Thanh cười nhạt, vẻ mặt bình thản nhìn bốn phía, chỉ thấy trong sương mù xuất hiện hơn năm mươi đôi mắt đỏ rực.
Mấy cặp mắt đó từ xa tiến lại gần, quay xung quanh thân thể Thiên Vũ và Hoa Thanh, từ từ lộ ra bộ dạng, dĩ nhiên là một loại quái thú to lớn, hình thể giống như con chuột, cao tới hai, ba trượng.
“Cự Thử? Như thế nào lại lớn như vậy?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Thanh hơi nhíu mày, kinh ngạc nói.
Thiên Vũ nói: “Đây là Thực Nhân Địa Thử, bản tính tham lam, hung tàn, là yêu thú cấp thấp.”
Hoa Thanh cười nói: “Đám Thực Nhân Địa Thử này xem ra đã coi chúng ta như món thức ăn ngon rồi.”
Thiên Vũ cười nói: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, loài chuột trời sinh đào hang thành động. Nơi này có Thực Nhân Địa Thử, xem ra ở đáy cốc tất có huyệt động, có lẽ đó chính là cách chúng ta có thể vào trong.”
Hoa Thanh trầm ngâm nói: “Hoàn cảnh nơi này thật kỳ lạ, ta chỉ có thể dò xét tình hình trong phương viên trăm trượng, tựa hồ có lực lượng nào đó đang quấy rối vậy.”
Sóng mắt Thiên Vũ khẽ chuyển dời về phía xa, tâm linh cảm ứng của hắn cũng chỉ trong vòng trăm trượng, tựa hồ nơi này có tồn tại một loại lực lượng vô hình phá rối vậy.
Lúc này, hơn mười đầu Thực Nhân Địa Thử đã tới gần ba trượng, nguy hiểm đã ở ngay trước mắt.
Thiên Vũ buông tay Hoa Thanh ra, cười nói: “Nàng trước mắt thực lực đại tăng, thực khí trong nội thể vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, bọn kia nàng cứ ra ứng phó, coi như là hoạt động gân cốt.” Hoa Thanh gật đầu mỉm cười, thân thể phiêu phiêu bay ra tay phải vung lên, Dực Vũ Đao từ trong lòng bàn tay hiện ra. Từ mũi đao bắn ra một đạo đao cương đỏ đậm, nháy mắt chém một đầu Thực Nhân Địa Thử thành hai mảnh, đám Thực Nhân Địa Thử ở bên cạnh vội vàng quay đầu lại tranh nhau cướp đoạt hai miếng thịt kia.
Cùng thời khắc đó Hoa Thanh lấy Kinh Vân Đao ra, thi triển Thiên Lang Trảm pháp, đao cương dày đặc phô thiên cái địa bao phủ cả phương viên mười trượng, tiếng đao ngâm chói tai khiến cho Thực Nhân Địa Thử cả kinh, đảo người né tránh.
Đao cương lướt qua, máu tươi cuồng vũ.
Tuy hình thể Thực Nhân Địa Thử to lớn hung hãn như vậy kỳ thực khó tấn công kẻ địch trước mắt chúng được, đối diện với cao thủ Võ tướng như Hoa Thanh bọn chúng hoàn toàn không có đường sống.
Trong nháy mắt hơn hai mươi đầu Thực Nhân Địa Thử đã chết ở trong tay Hoa Thanh, những đầu Thực Nhân Địa Thử còn lại bắt đầu hoảng sợ tránh né, miệng phát ra âm thanh chít chít có phần sợ hãi.
Thực Nhân Địa Thử này khác hẳn với Thạch Bích Long, trong thể nội chúng nó không có Vân Tinh Thạch, mặc dù hình thể rất lớn, lực lượng không kém nhưng không có giá trị gì cả, chỉ là một đống thịt vụn mà thôi.
Thiên Vũ mỉm cười đứng đó, lưu ý động tĩnh ở bốn phía, phát hiện cấm chế của Bàn Thiên Cổ Lâm chỉ còn một khoảng nhỏ, cấm chế nội tầng vẫn tồn tại như cũ, chỉ là vô hình vô sắc, mắt thường căn bản không nhìn thấy được.
Ngoài ra, đóa hoa Dục Vọng trong cơ thể Thiên Vũ lặng lẽ hoạt động, hai ánh mắt nhìn trộm kia vẫn còn đang tồn tại, chúng ẩn núp sâu bên trong màn sương mù, phân biệt canh chừng ở hai bên Thiên Vũ.
Ở dưới đáy cốc, Hoa Thanh huy đao tiến công giống như luyện tập trong sân nhà, thực khí trong nội thể cuồn cuộn không ngừng gia tốc vận hành, từ từ dung hợp với thân thể làm một.
Buổi sáng, Thiên Vũ từng ra tay hiệp trợ Hoa Thanh, giúp cho nàng trực tiếp từ Võ sĩ thăng lên cấp Võ tướng.
Sau đó, Hoa Thanh lại hấp thu tu vi cả đời của Lãnh Thiên Quân, thực lực trong chốc lát đạt tới cảnh giới Võ tướng cao cấp Huyền cấp thượng gia, chỉ cách cảnh giới Vũ hồn một chút.
Song bởi vì thực lực tăng lên quá nhanh, Hoa Thanh không có thời gian tiêu hóa, nên Thiên Vũ để cho nàng một cơ hội hoạt động gân cốt, rút kinh nghiệm hiện tại của bản thân.
Tiêu diệt Thực Nhân Địa Thử đối với Hoa Thanh thì rất dễ dàng, năm sáu chục đầu Thực Nhân Địa Thử lao tới, nàng xuất ra mấy chiêu đã tiêu diệt hoàn toàn, kết thúc trận chiến giết hại đơn phương này.
Lúc Hoa Thanh thu đao lại xoay người chuẩn bị trở lại bên cạnh Thiên Vũ, phía sau truyền tới một cỗ khí tức nguy hiểm, một đạo u ảnh phá không phóng tới tập trung vào lưng Hoa Thanh.
Cảm thấy được nguy hiểm, Hoa Thanh liền vung đao phản kích, Kinh Vân Đao đột ngột sáng rực lên, từ mũi đao bắn ra một đạo đao cương đúng lúc nghênh tiếp luồng u ảnh đó.
Một tiếng nổ giòn vang, Hoa Thanh đau đớn la một tiếng, Kinh Vân Đao trong tay lập tức vỡ tan tành.
Thiên Vũ đứng yên tại chỗ, không có lên tiếng nhắc nhở điều gì cả. Tựa như hắn đã biết trước mọi chuyện mà không hề có ý định nhúng tay vào, hiển nhiên hắn muốn Hoa Thanh rèn luyện ổn định cảnh giới hiện tại của nàng.
Cái vực cốc kia rộng chừng tám trăm trượng, sâu mấy gần ngàn trượng, lộ ra một cảm giác cực kỳ quỷ bí.
Đứng ở vách đá, Thiên Vũ nắm bàn tay nhỏ bé của Hoa Thanh, ánh mắt nhìn chăm chú vào khu rừng rậm nguyên thủy ở đối diện vực cốc, khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời khẽ cau lại, hình như có rất nhiều tâm sự.
Hoa Thanh nhìn thấy vực cốc phía trước thì tâm tình tràn đầy kinh hãi, khu vực cốc này nếu như là trời tạo ra còn không nói làm gì, nếu là do nhân loại tạo thành quả thực khiến cho người ta khó thể tin được.
Phải là lực lượng cỡ nào mới có thể lưu lại dấu vết như vậy chứ?
Hoa Thanh suy nghĩ hồi lâu, nhìn qua Thiên vũ thì thấy hắn đang cau mày, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Vì sao lại ủ rũ chau mày như thế?”
Thiên Vũ nghe vậy lắc đầu không nói gì, mắt vẫn nhìn về phía bờ bên kia, trong đầu hiện lên hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ.
Thấy Thiên Vũ không nói gì, Hoa Thanh nói tiếp: “Vực cốc này mặc dù rộng nhưng không xa, chúng ta có thể trực tiếp bay qua.”
Thiên Vũ thấp giọng nói: “Không thể trực tiếp bay qua, vực cốc này có giấu diếm huyền cơ, Hoa Dục Vọng trong cơ thể ta đã phát ra cảnh báo."
Hoa thanh ngạc nhiên nói: “Không thể trực tiếp bay qua, vậy thì làm cách nào để qua?”
Thiên Vũ nói: “Trước hết chúng ta cần tìm hiểu huyền cơ trong đó, sau đó sẽ tìm đối sách ứng phó.” Thiên Vũ lấy ra một cái diều gỗ rồi mở cơ quan ném ra ngoài, cẩn thận quan sát nó.
Mới đầu cái diều gỗ phi hành rất bình thường, nhưng sau khi bay được chừng hai trăm trượng cái diều gỗ đột nhiên hóa thành tro bụi, không còn một dấu vết nào lưu lại.
Một màn này làm cho Thiên Vũ và Hoa Thanh sắc mặt đại biến, nhìn về phía trước trống không, trong lòng hai người càng thêm hoảng sợ.
Khu vực cốc này nhìn rất bình thường, thật ra trong đó ẩn giấu không ít hung hiểm.
“Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ nơi này tồn tại phong ấn vô hình, đem khu vực trung tâm của Bàn Thiên Cổ Lâm tách khỏi ngoại giới?”
Thiên Vũ trầm trọng suy nghĩ, không có đáp lại nghi vấn của Hoa Thanh, bởi vì hắn cũng hoài nghi khu vực trung tâm của Bàn Thiên Cổ Lâm có cấm chế nào đó, nhưng lại không thể hiểu rõ ràng.
Trước đó khí tức âm hàn ở tại thủy đàm thình lình xuất hiện, nó rõ ràng đến từ sâu trong Bàn Thiên Cổ Lâm, nếu nơi này thật sự có cấm chế thì luồng khí tức đó thoát ra như thế nào?
Vì muốn dò xét thêm, Thiên Vũ đá một cái vào mấy hòn đá vụn cho chúng nó bay về phía đối diện.
Kết quả của đống đá vụn cũng giống như diều gỗ trước đó, sau khi bay được hai trăm trượng thì tiến nhập vào một không gian vặn vẹo, tất cả đá vụn trong nháy mắt hóa thành bột phấn.
Một khắc kia, Thiên Vũ dò xét thấy lúc đó có một lực lương vô hình xuất hiện.
Cùng thời khắc đó, đóa hoa Dục Vọng trong đầu Thiên Vũ nhanh chóng cho ra kết quả, Bàn Thiên Cổ Lâm này quả thật có tồn tại một đạo cấm chế lợi hại, hơn nữa còn là song trọng cấm chế.
Bên ngoài là cấm chế tầng thứ nhất ở trung tâm khu vực sơn cốc, đó là một khu vực đầy khe không gian, bất cứ đồ vật nào cũng không thể xuyên qua, chỉ cần chạm tới sẽ phải chịu công kích của không gian vặn vẹo đó, nhanh chóng tan biến thành tro bụi.
Tầng thứ hai cấm chế nằm ở phía trong vực cốc, là một vòng bảo hộ vô hình vô sắc, hoàn toàn bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh vực cốc, hình thành một đạo phòng ngự cực kỳ kín kẽ. Với cấm chế vô cùng lợi hại đó, nếu muốn trực tiếp xuyên qua căn bản là không thể, trừ phi có thực lực làm tê liệt thời không, nháy mắt bài trừ tầng cấm chế kia.
Hiểu rõ được tình huống, trên mặt Thiên Vũ lộ vẻ trầm tư, không biết cấm chế ở Bàn Thiên Cổ Lâm này là trời sinh hay là do con người tạo ra.
Nếu là do con người tạo nên thì làm như vậy có mục đích gì, là bảo vệ đồ vật hay là muốn ẩn giấu bí mật? Hoặc là phong ấn một thứ gì đó?
Hoa Thanh thăm dò vực sâu ở dưới chân, cau mày nói: “Nếu không có cách nào trực tiếp bay qua, liệu có thể từ dưới đáy cốc đi vào? Đạo phong ấn vô hình này có thể tồn tại cửa thông vào hay không, từ nơi đó có thể ra vào trong?" Lời Hoa Thanh nói ra lập tức khiến Thiên Vũ chú ý, cúi đầu nhìn xuống vực sâu dưới chân, trầm ngâm nói: “Nàng nói cũng có chút đạo lý, trước hết chúng ta xuống đáy cốc tìm thử xem, sau đó quay lại tìm cách vào.”
Hoa thanh nói: “Vách núi này dựng đứng cao chót vót, trên dưới bằng phẳng như nhau, chúng ta chưa quen thuộc hoàn cảnh, tùy tiện dò xét là chuyện vô cùng nguy hiểm.”
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: “Không sao, việc này chúng ta có thể tìm hiểu trước khi hành động, trước tiên hiểu rõ tình huống đã.” Hắn tung một cước ra, một khối đá to từ trên rơi thẳng xuống dưới vực sâu.
Lưu ý tình hình của tảng đá kia, Thiên vũ và Hoa Thanh thấy rõ ràng khi cự thạch biến mất trong vực sâu, tiếng xé gió truyền lại rõ ràng cho đến khi chạm đất.
“Đi thôi, dưới đó hẳn không có nguy hiểm gì!” Thiên Vũ kéo tay của Hoa Thanh trực tiếp nhảy xuống vách núi, gió núi gào thét thổi tung y phục hai người, không có xuất hiện bất cứ tình huống dị thường nào.
Sơn cốc rất sâu, ít nhất cũng phải tới bảy tám trăm trượng, đáy cốc có sương mù và khói đen dày đặc bao phủ.
Thiên Vũ ở trong màn sương mù đó thi triển Ngự Phong Thuật, tốc độ rơi xuống trở nên chậm lại. Một khắc kia, đóa hoa Dục Vọng trong thể nội Thiên Vũ phát ra cảnh báo, bên trong sương mù có hai ánh mắt ở hai địa phương khác nhau đang tập trung nhìn về phía Thiên Vũ.
Điều này làm cho Thiên Vũ hơi kinh ngạc, nghĩ không ra trong vực sâu này dĩ nhiên còn có con người tồn tại.
Hoa Thanh lưu ý tình hình bốn phía, sương mù làm vướng tầm mắt nhưng nàng lại cảm ứng dò xét được một ít ba động kì lạ.
Đồng thời, Hỏa Phượng ấu linh trong thể nội của Hoa Thanh cũng phát ra cảnh báo, nhắc nhở nàng nguy hiểm ở ngay phía dưới.
“Cẩn thận dưới đáy cốc!” Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Ta đã biết, điều này cho thấy chúng ta đi đúng hướng rồi." Ý niệm vừa động, một cỗ lực lượng nhu hòa hóa thành cuồng phong thổi bay sương mù bốn phía, Thiên Vũ kéo Hoa Thanh đứng trên tảng đá nhô ra phía dưới.
Bốn phía, dốc núi dựng đứng sắc bén như đao, sương khói như thủy triều dâng lên bao phủ cả đáy cốc, làm cho người ta có cảm giác âm u rợn người.
Trong màn sương mù, thanh âm sàn sạt lúc có lúc không, khí lạnh quay vần chung quanh hai người, khung cảnh cực kỳ quỷ dị.
Nhìn quanh khắp nơi, Thiên Vũ cười nói: “Xem ra chúng ta là khách không mời, không được hoan nghênh thì phải!”
Hoa Thanh cười nhạt, vẻ mặt bình thản nhìn bốn phía, chỉ thấy trong sương mù xuất hiện hơn năm mươi đôi mắt đỏ rực.
Mấy cặp mắt đó từ xa tiến lại gần, quay xung quanh thân thể Thiên Vũ và Hoa Thanh, từ từ lộ ra bộ dạng, dĩ nhiên là một loại quái thú to lớn, hình thể giống như con chuột, cao tới hai, ba trượng.
“Cự Thử? Như thế nào lại lớn như vậy?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Thanh hơi nhíu mày, kinh ngạc nói.
Thiên Vũ nói: “Đây là Thực Nhân Địa Thử, bản tính tham lam, hung tàn, là yêu thú cấp thấp.”
Hoa Thanh cười nói: “Đám Thực Nhân Địa Thử này xem ra đã coi chúng ta như món thức ăn ngon rồi.”
Thiên Vũ cười nói: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, loài chuột trời sinh đào hang thành động. Nơi này có Thực Nhân Địa Thử, xem ra ở đáy cốc tất có huyệt động, có lẽ đó chính là cách chúng ta có thể vào trong.”
Hoa Thanh trầm ngâm nói: “Hoàn cảnh nơi này thật kỳ lạ, ta chỉ có thể dò xét tình hình trong phương viên trăm trượng, tựa hồ có lực lượng nào đó đang quấy rối vậy.”
Sóng mắt Thiên Vũ khẽ chuyển dời về phía xa, tâm linh cảm ứng của hắn cũng chỉ trong vòng trăm trượng, tựa hồ nơi này có tồn tại một loại lực lượng vô hình phá rối vậy.
Lúc này, hơn mười đầu Thực Nhân Địa Thử đã tới gần ba trượng, nguy hiểm đã ở ngay trước mắt.
Thiên Vũ buông tay Hoa Thanh ra, cười nói: “Nàng trước mắt thực lực đại tăng, thực khí trong nội thể vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, bọn kia nàng cứ ra ứng phó, coi như là hoạt động gân cốt.” Hoa Thanh gật đầu mỉm cười, thân thể phiêu phiêu bay ra tay phải vung lên, Dực Vũ Đao từ trong lòng bàn tay hiện ra. Từ mũi đao bắn ra một đạo đao cương đỏ đậm, nháy mắt chém một đầu Thực Nhân Địa Thử thành hai mảnh, đám Thực Nhân Địa Thử ở bên cạnh vội vàng quay đầu lại tranh nhau cướp đoạt hai miếng thịt kia.
Cùng thời khắc đó Hoa Thanh lấy Kinh Vân Đao ra, thi triển Thiên Lang Trảm pháp, đao cương dày đặc phô thiên cái địa bao phủ cả phương viên mười trượng, tiếng đao ngâm chói tai khiến cho Thực Nhân Địa Thử cả kinh, đảo người né tránh.
Đao cương lướt qua, máu tươi cuồng vũ.
Tuy hình thể Thực Nhân Địa Thử to lớn hung hãn như vậy kỳ thực khó tấn công kẻ địch trước mắt chúng được, đối diện với cao thủ Võ tướng như Hoa Thanh bọn chúng hoàn toàn không có đường sống.
Trong nháy mắt hơn hai mươi đầu Thực Nhân Địa Thử đã chết ở trong tay Hoa Thanh, những đầu Thực Nhân Địa Thử còn lại bắt đầu hoảng sợ tránh né, miệng phát ra âm thanh chít chít có phần sợ hãi.
Thực Nhân Địa Thử này khác hẳn với Thạch Bích Long, trong thể nội chúng nó không có Vân Tinh Thạch, mặc dù hình thể rất lớn, lực lượng không kém nhưng không có giá trị gì cả, chỉ là một đống thịt vụn mà thôi.
Thiên Vũ mỉm cười đứng đó, lưu ý động tĩnh ở bốn phía, phát hiện cấm chế của Bàn Thiên Cổ Lâm chỉ còn một khoảng nhỏ, cấm chế nội tầng vẫn tồn tại như cũ, chỉ là vô hình vô sắc, mắt thường căn bản không nhìn thấy được.
Ngoài ra, đóa hoa Dục Vọng trong cơ thể Thiên Vũ lặng lẽ hoạt động, hai ánh mắt nhìn trộm kia vẫn còn đang tồn tại, chúng ẩn núp sâu bên trong màn sương mù, phân biệt canh chừng ở hai bên Thiên Vũ.
Ở dưới đáy cốc, Hoa Thanh huy đao tiến công giống như luyện tập trong sân nhà, thực khí trong nội thể cuồn cuộn không ngừng gia tốc vận hành, từ từ dung hợp với thân thể làm một.
Buổi sáng, Thiên Vũ từng ra tay hiệp trợ Hoa Thanh, giúp cho nàng trực tiếp từ Võ sĩ thăng lên cấp Võ tướng.
Sau đó, Hoa Thanh lại hấp thu tu vi cả đời của Lãnh Thiên Quân, thực lực trong chốc lát đạt tới cảnh giới Võ tướng cao cấp Huyền cấp thượng gia, chỉ cách cảnh giới Vũ hồn một chút.
Song bởi vì thực lực tăng lên quá nhanh, Hoa Thanh không có thời gian tiêu hóa, nên Thiên Vũ để cho nàng một cơ hội hoạt động gân cốt, rút kinh nghiệm hiện tại của bản thân.
Tiêu diệt Thực Nhân Địa Thử đối với Hoa Thanh thì rất dễ dàng, năm sáu chục đầu Thực Nhân Địa Thử lao tới, nàng xuất ra mấy chiêu đã tiêu diệt hoàn toàn, kết thúc trận chiến giết hại đơn phương này.
Lúc Hoa Thanh thu đao lại xoay người chuẩn bị trở lại bên cạnh Thiên Vũ, phía sau truyền tới một cỗ khí tức nguy hiểm, một đạo u ảnh phá không phóng tới tập trung vào lưng Hoa Thanh.
Cảm thấy được nguy hiểm, Hoa Thanh liền vung đao phản kích, Kinh Vân Đao đột ngột sáng rực lên, từ mũi đao bắn ra một đạo đao cương đúng lúc nghênh tiếp luồng u ảnh đó.
Một tiếng nổ giòn vang, Hoa Thanh đau đớn la một tiếng, Kinh Vân Đao trong tay lập tức vỡ tan tành.
Thiên Vũ đứng yên tại chỗ, không có lên tiếng nhắc nhở điều gì cả. Tựa như hắn đã biết trước mọi chuyện mà không hề có ý định nhúng tay vào, hiển nhiên hắn muốn Hoa Thanh rèn luyện ổn định cảnh giới hiện tại của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.