Chương 51: Tiểu Thúy
Hoán Di
03/01/2022
Hại Thiên Thu dẫn đầu bước vào một quán trà nhỏ ven sông. Nàng hào sảng nói với chủ quán: "Chủ quán, cho một bàn tám người, thêm một bình Ô Long."
"Có liền! Khách quan đợi một chút." Chủ quán vui vẻ nói, xong đi nhanh ra sau chuẩn bị trà.
Mọi người lần lượt ngồi xuống quanh bàn. Trương Vô Minh lên tiếng trước: "Theo như Hại cô nương nói, vậy là xác của vị Lưu công tử cũng có khả năng trôi ngược về thượng nguồn?"
"Rất có khả năng." Hại Thiên Thu nói.
Hàn Tuyết Âm cũng nói thêm: "Ta đã coi trước bản đồ, ba con sông lớn của Mộng Xuyên đều có cùng một thượng nguồn là hồ Tam Ngã."
Cô nương trẻ tuổi bưng trà lên, nghe tới ba chữ "Lưu công tử" bất giác khựng một chút. Nhưng nàng ta rất nhanh trấn tỉnh lại, động tác lưu loát như cũ, đặt tách cùng ấm xuống bàn rồi lui xuống.
Đang lúc nàng ta chuẩn bị đi, bỗng nhiên có một bàn tay níu lại cổ tay của nàng. Hại Thiên Thu nhìn cô nương bưng trà, nở nụ cười tươi như hoa: "Cô nương, cho hỏi trong quán có bánh ngọt nào không?"
"À có có. Tiểu quán có loại bánh đào, bên ngoài được làm từ bột, bên trong nhồi mức đào." Cô nương nọ cũng nở nụ cười lại, lưu loát nói ra vài loại bánh: "Còn mơ quế cao, thơm mùi quế, bên trong kết hợp với quả mơ, vừa chua vừa ngọt. Đây loại bánh đắt hàng nhất của tiểu quán."
"Vậy cho hai dĩa bánh đào, hai dĩa mơ quế cao." Hại Thiên Thu ưu nhã nói.
"Có liền." Cô nương nọ nói rồi liền ra sau lấy bánh.
"Ai, thật là tội nghiệp Tiểu Thúy." Một giọng nói nhão nhọet chẳng biết từ đâu, bỗng nhưng vang lên ngay sau lưng Hại Thiên Thu. Một đám người bị giọng nói này dọa cho giật bắn cả mình, mà nhiều hơn chính là dựng hết cả lông tay lông chân.
Giọng nói này xuất phát từ một nữ nhân khoảng tầm ba mươi. Nàng ta một thân y phục đỏ chót, son phấn dày cộm. Mặt phấn trắng đến mức không thể trắng hơn, hai má đánh hai cái vòng tròn hồng hồng, môi nhỏ son đỏ chót. Trên tóc nàng ta cắm đầy trâm ngọc, cũng không biết là có thấy nặng đầu không nữa.
Nữ nhân kia vừa phe phẩy cái khăn tay vừa nói: "Ái da~ Các vị đây đều là đệ tử tiên môn?"
Hại Thiên Thu sợ hãi lui về nấp sau lưng Hàn Tuyết Âm, gật gật nói: "Phải phải, bọn ta đến tìm hiểu chuyện Lưu công tử."
Nữ nhân kia vô cùng tự nhiên, ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy của Hại Thiên Thu. Nàng ta như con rắn không xương, cả người tựa vào bàn, một tay chống cằm, một tay đặt lên đùi nói: "Thì ra là chuyện lưu công tử. Nói đến thật là đau lòng người à nha~"
"Cô nương đây là biết được chuyện gì sao?" Thuấn Giai lên tiếng hỏi.
Nữ nhân mặt đầy son phấn suy nghĩ một lúc, sau lại dán cả người lên người Thuấn Giai nói: "Biết nhiều thì không có, nhưng tiểu nữ cũng biết được một hai. Nhưng mà..."
Nữ nhân này vừa nhìn, đã biết là dạng người ở phường ăn chơi. Thành thật mà nói, Thuấn Giai hắn cùng Lâm Chí Hàn cũng không ít lần lén tới mấy loại địa phương ăn chơi này. Nữ nhân kia vừa mở lời, hắn liền biết nàng ta muốn cái gì. Tay hắn lưu loát mốc ra một thỏi bạc, đặt vào lòng bàn tay của nữ nhân nọ nói: "Vậy phải cảm phiền cô nương rồi."
Nữ nhân kia cầm bạc trong tay, đo đo một chút rồi nhanh như chớp thu vào tay áo. Nàng ta vuốt nhẹ má Thuấn Giai nói: "Công tử quả là thông tuệ tâm tư người khác. Vừa tiêu sái vừa khéo hiểu lòng người, thật là thế giang hiếm thấy."
Nàng ta vừa nói vừa phóng mị nhãn về phía mấy người còn lại: "Chẳng giấu gì các vị tiên nhân, ta họ Hồ, là một tú bà nhỏ nhoi ở Thanh Uyển lâu. Chẳng là trước khi vị công tử họ Lưu nọ chết, có nghe được một số tin đồn. Bằng hữu của hắn tới Thanh Uyển lâu, vô tình có nhắc tới người trong mộng của chàng ta."
"Chính là cô nương lúc nãy?" Lâm Chí Hàn nhịn không được hỏi.
Hồ tú bà che miệng cười khẽ: "Công tử quả là thần cơ diệu toán. Nghe nói Tiểu Thúy và Lưu công tử tình chàng ý thiếp, yêu nhau sâu đậm. Thậm chí Lưu công tử còn bỏ ra một khoảng tiền lớn, giúp cha của Tiểu Thúy trả nợ đó. Nam nhân như vậy nha, có được mấy ai~"
"Có điều." Hồ tú bà bỗng nhiên đổi tư thế: "Có người đồn rằng, trước lúc Lưu công tử chết, hai người đã cãi vã một trận."
"Hai người đã xảy ra tranh chấp?" Lâm Chí Hàn ngạc nhiên hỏi. Bộ dạng Tiểu Thúy lúc nãy, cũng không có vẻ gì giống người dễ nổi giận.
"Ai, nhưng tin đồn vẫn là tin đồn. Lại nói Tiểu Thúy từ ngày Lưu công tử mất, ngày nào cũng đem hoa ra đặt ngoài bàn thờ nhỏ." Hồ tú bà đang nói, thì thấy Tiểu Thúy đang bước ra. Nàng uyển chuyển đứng dậy, bắn cho đám người Hại Thiên Thu cái mỵ nhãn nói: "Chuyện tiểu nữ biết đã nói hết rồi. Lúc nào rảnh, mời các vị ghé qua Thanh Uyển lâu đàm đạo~" Nói rồi nàng ta liền vẫy vẫy cái khăn tay, lắc lư vòng eo đi mất.
Tiểu Thúy tiến lại gần bàn, lần lượt đặt hai dĩa bánh xuống bàn: "Khách quan, bánh tới rồi."
"Đa tạ cô nương." Hại Thiên Thu lễ phép nói.
Cả đám người theo động tác của nàng, thay phiên nhau đánh giá Tiểu Thúy từ trên xuống dưới. Nàng ta mặt một bộ áo nâu, vải bố thô sơ giống như bao cô nương bình dân khác. Gương mặt trái xoan, nhìn cũng không quá nổi bật.
Tiểu Thúy bị nhìn, cảm thấy không tự nhiên. Nàng vò vò góc áo, hỏi: "Khách quan còn cần gì không?"
"Không có gì, bánh thơm lắm ha ha." Lâm Chí Hàn cười nói.
Tiểu Thúy nghe thế, cũng che miệng cười lại, lại nói vài lời khách sáo lấy lệ xong liền đi.
Nàng ta vừa đi khuất, Lâm Chí Hàn lập tức quay phắt lại, nói với mọi người: "Bình thường."
"Không đặt biệt." Thuấn Giai nói.
Phong Hào nhấp miếng trà: "Miễn bình luận."
Cố Thu Hà: "Khá chất phát."
Giang Mi vẻ khinh thường: "Không sánh bằng bổn tiểu thư."
Trương Vô Minh: "Khí chất cũng rất đặc biệt."
Hàn Tuyết Âm im lặng là vàng.
Thuấn Giai tổng kết lại nói: "Vô cùng bình thường."
Hại Thiên Thu bất lực xoa xoa thái dương. Nàng thật không biết nên khóc hay nên cười đây. Tại sao bọn họ toàn phải để ý mấy cái chuyện không đâu thế này. Hại Thiên Thu bất đắc dĩ nói: "Từ lúc chúng ta đến chỗ cầu đá, nàng ta đã liếc về phía chúng ta mười ba lần. Tay nàng cũng bất giác nắm chặt năm lần. Lại nói tới lúc nàng bưng trà, khi nghe nói tới Lưu công tử đã bất giác khựng lại. Biểu hiện mất tự nhiên như vậy, khẳng định là trong lòng có quỷ."
Mọi người đồng loạt ồ một tiếng. Trương Vô Minh nghiêm túc hỏi: "Có khi nàng ta chỉ là ưu thương quá độ. Nói cho cùng thì hai người cũng là một đôi tình nhân mà."
"Càng là người thân thuộc càng là kẻ đáng nghi." Hàn Tuyết Âm ung dung nói: "Cũng có thể trong cái chết của Lưu công tử không phải chỉ đơn thuần là tự tử. Mà rất có thể có uẩn khúc."
Hại Thiên Thu gật đầu lia lịa nói: "Tuyết Âm nói rất đúng."
"Vậy bây giờ phải làm thế nào?" Cố Thu Hà vừa liếc nhìn Tiểu Thúy đang bận rộn, vừa hướng mọi người hỏi.
Hại Thiên Thu suy tư một chút: "Có rồi! Chúng ta tạm chia nhau ra, sau đó làm thế này..."
------------------------
Ánh tà dương đỏ rực chiếu xuống mặt sông Hoài Thân êm đềm. Dòng người hai bên bờ cũng thưa thớt dần, ai cũng vội vã dọn hàng ra về. Mà bên trong một con hẻm nhỏ, ló ra một cái đầu, hai cái đầu, ba cái đầu, bốn cái đầu.
Cái đầu trên cùng vừa cắn hạt hướng dương vừa nói: "Ngươi nói, có khi nào Lưu công tử là vì thất tình nên tự tử?"
Cái đầu thứ hai vừa tách một cái hạt hướng dương vừa nói: "Đệ là cảm thấy sư huynh đọc thoại bản tình cảm nhiều quá rồi. Theo kinh nghiệm của đệ, chắc chắn Tiểu Thúy chỉ là lợi dụng Lưu công tử nhằm lấy tiền. Mục đích không đạt được, liền ra tay gϊếŧ người!" Vừa nói Lâm Chí Hàn vừa đưa hạt hướng dương xuống cho cái đầu thứ ba.
Hại Thiên Thu tiếp nhận nắm hạt, ưu nhã tách một hạt bỏ vào miệng: "Có khi Lưu công tử trêu hoa ghẹo nguyệt với nữ nhân khác. Tiểu Thúy lại vô tình biết được, lòng nổi cơn ghen, trong phút tức giận lỡ ra tay hại người." Nói rồi nàng lại tách thêm một hạt, đút cho cái đầu bên dưới.
Cái đầu thứ tư tiếp nhận hạt kia, mặt lạnh liếc nhìn ba cái đầu ở trên, mà ở phía đối diện, Tiểu Thúy cũng đã bước ra khỏi quán trà. Hàn Tuyết Âm vội nói: "Bớt đoán nhảm, nàng ta ra rồi kìa."
Bốn cái đầu thấy đối tượng đã xuất hiện, lập tức tập trung tinh thần. Bốn người Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn, Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm duy trì một khoảng cách nhất định, bám theo sau Tiểu Thúy.
Lúc nãy trước khi bọn họ rời khỏi quán trà, Hại Thiên Thu đưa ra ý kiến theo dõi Tiểu Thúy. Có điều theo dõi nàng ta không thì vẫn chưa đủ. Thế nên Hàn Tuyết Âm đề nghị tách thành hai nhóm. Một nhóm đi theo dõi Tiểu Thúy, nhóm còn lại sẽ đi điều tra vị trí của giang trành.
Trương Vô Minh xung phong đi tìm giang trành. Hàn Tuyết Âm cũng vì muốn đẩy nhanh tiến độ xác định vị trí của nó, để cho Phong Hào đi theo đám người Trương Vô Minh.
Phong Hào từ nhỏ đã đọc nhiều y thư, khả năng đọc sách hơn người. Lại nói giang trành có khả năng được hình thành ở nơi xảy ra trận đánh Đoạn Duyên. Mà để tìm ra nơi chính xác xảy ra trận chiến, chỉ có con đường duy nhất là dựa vào vô số ghi chép lịch sử trong nha môn. Cử Phong Hào đi làm việc này, chính là lựa chọn hợp lý nhất.
Còn về phần đám người các nàng, từ nãy tới giờ vẫn luôn một mực tại đây, dán mắt vào nhất cử nhất động của Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy như bao ngày khác, phục vụ tại quán trà nhỏ ven sông. Nhìn canh giờ không sai biệt lắm, nàng liền hướng chủ quán nói vài lời, bắt đầu thu dọn trở về.
Nàng ta vừa ra khỏi quán trà, liền rẽ hướng khu chợ đi tới. Lúc này người buôn bán cũng còn kha khá, dĩ nhiên cũng có thể mua được vài thứ. Tiểu Thúy vừa bước đi, vừa cảm giác như có người theo sau lưng, lặp tức xoay người.
Dòng người qua lại, không khí buổi chiều tà hoàn toàn bình thường. Tiểu Thúy khẽ lắc đầu, có lẽ là nàng nghĩ nhiều. Xong nàng ta lại tiếp tục rảo bước tiến về phía trước.
Từ sạp hàng hai bên, đám người Hàn Tuyết Âm lập tức ló ra, xếp thành một hàng. Cả bốn người vô cùng ăn ý, tay ôm một đống hoa quả, thịt nướng, mứt khô... tiếp tục theo sát phía sau Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy dừng lại một sạp cá bên đường, hỏi mua một con cá nhỏ. Mua cá xong nàng lại đi tiệm thuốc, bốc một than thuốc. Mua xong những thứ đó, nàng ta liền hướng phía tây thành mà đi. Nàng rẽ vào một con ngõ nhỏ, lại đi khoảng một khắc, những dãy nhà sập xệ, sang sát nhau bắt đầu hiện ra.
Những người trong con ngõ nhỏ này quần áo tả tơi, đầy lỗ vá. Dáng người của bọn họ cũng là gầy trơ xương. Bọn họ như những xác chết không hồn, nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy của Tiểu Thúy. Nàng âm thầm nuốt nước bọt, tăng nhanh cước bộ.
Mà đám người Hại Thiên Thu cũng đổi từ đi dưới đất sang đi trên mái nhà. Cả bốn người phải tận lực thả nhẹ cước bộ, chỉ sợ lỡ chân, đạp thủng một lỗ, té lộn cổ mất.
Tiểu Thúy đi đến một căn nhà nhỏ đổ nát, nàng vừa tính mở cánh cửa gỗ đã phai màu, bất chợt bên trong truyền tới tiếng la: "Tiền! Đưa ta tiền!"
Nàng không nghĩ nhiều, lập tức mở cửa bước vào: "Phụ thân!"
Trong căn nhà nhỏ đầy khói thuốc, một lão già da vàng khọt, gầy teo đang tính dang tay đánh một phụ nhân. Hắn vừa thấy Tiểu Thúy bước vào, lập tức thay đổi vẻ mặt hung dữ ban nãy, cười giả tạo nói: "Thúy nhi về rồi sao?"
Tiểu Thúy cũng cười lại: "Nữ nhi đã về." Vừa nói nàng vừa đi lại, chắn trước mặt phụ nhân kia.
"Nữ nhi lao lực cũng đã mệt mỏi rồi." Phụ thân của Tiểu Thúy hắng giọng một tiếng, giả vờ đạo mạo nói: "Chẳng là lão Văn..."
"Hôm nay chủ quán làm ăn rất khá, có cho nữ nhi thêm vài đồng." Vừa nói nàng vừa móc ra một khối bạc vụn, đưa cho kẻ trước mặt.
Phụ thân của nàng tiếp nhận khối bạc, đong đếm một chút rồi nở nụ cười hèn mọn: "Hôm nay phụ thân có việc ra ngoài, không cần đợi ta ăn cơm." Nói rồi hắn xoay lưng đi ra khỏi cửa.
Bóng dáng người nam nhân kia vừa đi khuất, gương mặt tươi cười của Tiểu Thúy lập tức biến mất, thay vào đó là sự khinh bỉ cùng căm phẫn cực độ. Nhưng vẻ mặt này của nàng ta không duy trì quá lâu, nàng quay sang dịu dàng nói với phụ nhân đang ho kịch liệt: "Nương không sao chứ?"
"Khụ... khụ... Thúy nhi." Phụ nhân kìm nén ho khan, nhẹ gọi một tiếng.
Tiểu Thúy một tay vỗ nhè nhẹ lưng phụ nhân, đỡ nàng ngồi xuống cái ghế xiêu vẹo bên cạnh. Nàng vẻ mặt lo lắng nói: "Nương, nữ nhi rót nước cho người." Nói rồi nàng liền đứng dậy rót cho nương một chén nước.
Lạc thị tiếp nhận chén nước trong tay nữ nhi cũng không uống liền. Nàng đem chén nước đặt sang một bên, thâm tình nắm tay Tiểu Thúy: "Thúy nhi cực khổ rồi. Là mẫu thân vô dụng, để nữ nhi chịu khổ. Nếu không phải do thân thể nương bệnh tật..."
Tiểu Thúy vội vàng cắt đứt lời nàng: "Thúy nhi một chút cũng không khổ. Bệnh của nương chắc chắn có thể trị khỏi, đại phu nói rồi, chỉ cần uống thêm vào than thuốc liền tốt."
Lạc thị lắc lắc đầu: "Thúy nhi, thân thể của nương, nương là người rõ nhất. Chỉ mong trước lúc mất, có thể nhìn thấy nữ nhi thân yêu của ta tìm được một nơi có thể gửi gắm. Không cần phú quý giàu sang, là một nông gia cũng tốt."
"Nương..." Tiểu Thúy vẻ mặt thoáng ảm đạm, sau lại nhanh chuyển sang tươi cười: "Nương, người xem nữ nhi mang gì về cho người." Nàng vừa cười vừa đem con cá nhỏ giơ ra trước mặt.
Lạc thị nhìn con cá nhỏ, cười khẽ: "Sao hôm nay lại mua cá rồi?"
"Vương thúc hôm nay bán được đắt hàng, còn con cá nhỏ bán rẻ cho nữ nhi. Nữ nhi tất nhiên phải mua về bồi bổ cho nương rồi." Tiểu Thúy cười nói.
Lạc thị cũng không biết nói gì hơn, chỉ đành cười khổ, mặc cho Tiểu Thủy chạy vào bếp bắt đầu làm cơm.
Trên tán cây gần đó, đám người Hại Thiên Thu tất nhiên cũng thu hết toàn bộ sự việc vào mắt. Hàn Tuyết Âm gạt qua một tán lá nói: "Trên người của kẻ lúc nãy có tử khí. Rất có khả năng cái chết của Lưu công tử liên quan tới hắn."
Thuấn Giai gật đầu tán thành: "Tử khí chỉ xuất hiện trên những người hay ở cạnh xác chết hoặc đã làm ra tội gϊếŧ người. Lúc nãy trên người hắn quả thật nồng đậm tử khí, chắc chắn đã từng hại chết người."
"Vậy có thể suy đoán là, Tiểu Thúy cùng Lưu công tử lén lút quen nhau. Cha nàng nhìn qua có vẻ như là con nghiện bạc, thiếu nợ không trả hết. Lưu công tử vì nàng, trả hết nợ cho tên phụ thân kia." Lâm Chí Hàn vừa gặm thịt khô vừa nói: "Nhưng bản tính con người tham lam, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ. Thế nên đêm đó hắn canh lúc hai người hẹn nhau, xong ra phá đám. Trong lúc tranh chấp, liền vô tình đẩy Lưu công tử xuống sông!"
Hại Thiên Thu cắn một xiên thịt nướng: "Tuy chỉ là suy diễn, nhưng cũng không phải là không có khả năng. Có điều tử khí có thể được hình thành từ nhiều nguyên nhân, người sắp chết cũng có thể có tử khí."
"Muốn xác thực việc này, chỉ có thể tìm thấy được xác Lưu công tử. Nhưng dù có tìm được cũng không thể tra được gì. Chứng cứ qua mấy tháng trời, cũng không còn lại gì." Thuấn Giai cau mày nói.
Hàn Tuyết Âm từ nãy tới giờ vẫn luôn khóa chặt ánh mắt trên người Tiểu Thúy. Đôi con ngươi tĩnh lặng như mặt nước khẽ động, nàng nói: "Nếu người chân chính hại chết Lưu công tử là phụ thân Tiểu Thúy, vậy tại sao tử khí trên người nàng cũng đậm không kém?"
-------------------------------
Tác giả: dàn nhân vật tình nghi đã lên sàng :> các vị đoán được ai sẽ là người chủ mưu đợt này chưa? Chủ mưu không gần không xa chỉ vòng vòng những người này:
1/ Hồ tú bà
2/ Tiểu Thúy
3/Phụ thân tiểu thúy
Các đạo hữu còn nghi ngờ ai khác, hoàn toàn có thể cmt bên dưới :))))))))
"Có liền! Khách quan đợi một chút." Chủ quán vui vẻ nói, xong đi nhanh ra sau chuẩn bị trà.
Mọi người lần lượt ngồi xuống quanh bàn. Trương Vô Minh lên tiếng trước: "Theo như Hại cô nương nói, vậy là xác của vị Lưu công tử cũng có khả năng trôi ngược về thượng nguồn?"
"Rất có khả năng." Hại Thiên Thu nói.
Hàn Tuyết Âm cũng nói thêm: "Ta đã coi trước bản đồ, ba con sông lớn của Mộng Xuyên đều có cùng một thượng nguồn là hồ Tam Ngã."
Cô nương trẻ tuổi bưng trà lên, nghe tới ba chữ "Lưu công tử" bất giác khựng một chút. Nhưng nàng ta rất nhanh trấn tỉnh lại, động tác lưu loát như cũ, đặt tách cùng ấm xuống bàn rồi lui xuống.
Đang lúc nàng ta chuẩn bị đi, bỗng nhiên có một bàn tay níu lại cổ tay của nàng. Hại Thiên Thu nhìn cô nương bưng trà, nở nụ cười tươi như hoa: "Cô nương, cho hỏi trong quán có bánh ngọt nào không?"
"À có có. Tiểu quán có loại bánh đào, bên ngoài được làm từ bột, bên trong nhồi mức đào." Cô nương nọ cũng nở nụ cười lại, lưu loát nói ra vài loại bánh: "Còn mơ quế cao, thơm mùi quế, bên trong kết hợp với quả mơ, vừa chua vừa ngọt. Đây loại bánh đắt hàng nhất của tiểu quán."
"Vậy cho hai dĩa bánh đào, hai dĩa mơ quế cao." Hại Thiên Thu ưu nhã nói.
"Có liền." Cô nương nọ nói rồi liền ra sau lấy bánh.
"Ai, thật là tội nghiệp Tiểu Thúy." Một giọng nói nhão nhọet chẳng biết từ đâu, bỗng nhưng vang lên ngay sau lưng Hại Thiên Thu. Một đám người bị giọng nói này dọa cho giật bắn cả mình, mà nhiều hơn chính là dựng hết cả lông tay lông chân.
Giọng nói này xuất phát từ một nữ nhân khoảng tầm ba mươi. Nàng ta một thân y phục đỏ chót, son phấn dày cộm. Mặt phấn trắng đến mức không thể trắng hơn, hai má đánh hai cái vòng tròn hồng hồng, môi nhỏ son đỏ chót. Trên tóc nàng ta cắm đầy trâm ngọc, cũng không biết là có thấy nặng đầu không nữa.
Nữ nhân kia vừa phe phẩy cái khăn tay vừa nói: "Ái da~ Các vị đây đều là đệ tử tiên môn?"
Hại Thiên Thu sợ hãi lui về nấp sau lưng Hàn Tuyết Âm, gật gật nói: "Phải phải, bọn ta đến tìm hiểu chuyện Lưu công tử."
Nữ nhân kia vô cùng tự nhiên, ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy của Hại Thiên Thu. Nàng ta như con rắn không xương, cả người tựa vào bàn, một tay chống cằm, một tay đặt lên đùi nói: "Thì ra là chuyện lưu công tử. Nói đến thật là đau lòng người à nha~"
"Cô nương đây là biết được chuyện gì sao?" Thuấn Giai lên tiếng hỏi.
Nữ nhân mặt đầy son phấn suy nghĩ một lúc, sau lại dán cả người lên người Thuấn Giai nói: "Biết nhiều thì không có, nhưng tiểu nữ cũng biết được một hai. Nhưng mà..."
Nữ nhân này vừa nhìn, đã biết là dạng người ở phường ăn chơi. Thành thật mà nói, Thuấn Giai hắn cùng Lâm Chí Hàn cũng không ít lần lén tới mấy loại địa phương ăn chơi này. Nữ nhân kia vừa mở lời, hắn liền biết nàng ta muốn cái gì. Tay hắn lưu loát mốc ra một thỏi bạc, đặt vào lòng bàn tay của nữ nhân nọ nói: "Vậy phải cảm phiền cô nương rồi."
Nữ nhân kia cầm bạc trong tay, đo đo một chút rồi nhanh như chớp thu vào tay áo. Nàng ta vuốt nhẹ má Thuấn Giai nói: "Công tử quả là thông tuệ tâm tư người khác. Vừa tiêu sái vừa khéo hiểu lòng người, thật là thế giang hiếm thấy."
Nàng ta vừa nói vừa phóng mị nhãn về phía mấy người còn lại: "Chẳng giấu gì các vị tiên nhân, ta họ Hồ, là một tú bà nhỏ nhoi ở Thanh Uyển lâu. Chẳng là trước khi vị công tử họ Lưu nọ chết, có nghe được một số tin đồn. Bằng hữu của hắn tới Thanh Uyển lâu, vô tình có nhắc tới người trong mộng của chàng ta."
"Chính là cô nương lúc nãy?" Lâm Chí Hàn nhịn không được hỏi.
Hồ tú bà che miệng cười khẽ: "Công tử quả là thần cơ diệu toán. Nghe nói Tiểu Thúy và Lưu công tử tình chàng ý thiếp, yêu nhau sâu đậm. Thậm chí Lưu công tử còn bỏ ra một khoảng tiền lớn, giúp cha của Tiểu Thúy trả nợ đó. Nam nhân như vậy nha, có được mấy ai~"
"Có điều." Hồ tú bà bỗng nhiên đổi tư thế: "Có người đồn rằng, trước lúc Lưu công tử chết, hai người đã cãi vã một trận."
"Hai người đã xảy ra tranh chấp?" Lâm Chí Hàn ngạc nhiên hỏi. Bộ dạng Tiểu Thúy lúc nãy, cũng không có vẻ gì giống người dễ nổi giận.
"Ai, nhưng tin đồn vẫn là tin đồn. Lại nói Tiểu Thúy từ ngày Lưu công tử mất, ngày nào cũng đem hoa ra đặt ngoài bàn thờ nhỏ." Hồ tú bà đang nói, thì thấy Tiểu Thúy đang bước ra. Nàng uyển chuyển đứng dậy, bắn cho đám người Hại Thiên Thu cái mỵ nhãn nói: "Chuyện tiểu nữ biết đã nói hết rồi. Lúc nào rảnh, mời các vị ghé qua Thanh Uyển lâu đàm đạo~" Nói rồi nàng ta liền vẫy vẫy cái khăn tay, lắc lư vòng eo đi mất.
Tiểu Thúy tiến lại gần bàn, lần lượt đặt hai dĩa bánh xuống bàn: "Khách quan, bánh tới rồi."
"Đa tạ cô nương." Hại Thiên Thu lễ phép nói.
Cả đám người theo động tác của nàng, thay phiên nhau đánh giá Tiểu Thúy từ trên xuống dưới. Nàng ta mặt một bộ áo nâu, vải bố thô sơ giống như bao cô nương bình dân khác. Gương mặt trái xoan, nhìn cũng không quá nổi bật.
Tiểu Thúy bị nhìn, cảm thấy không tự nhiên. Nàng vò vò góc áo, hỏi: "Khách quan còn cần gì không?"
"Không có gì, bánh thơm lắm ha ha." Lâm Chí Hàn cười nói.
Tiểu Thúy nghe thế, cũng che miệng cười lại, lại nói vài lời khách sáo lấy lệ xong liền đi.
Nàng ta vừa đi khuất, Lâm Chí Hàn lập tức quay phắt lại, nói với mọi người: "Bình thường."
"Không đặt biệt." Thuấn Giai nói.
Phong Hào nhấp miếng trà: "Miễn bình luận."
Cố Thu Hà: "Khá chất phát."
Giang Mi vẻ khinh thường: "Không sánh bằng bổn tiểu thư."
Trương Vô Minh: "Khí chất cũng rất đặc biệt."
Hàn Tuyết Âm im lặng là vàng.
Thuấn Giai tổng kết lại nói: "Vô cùng bình thường."
Hại Thiên Thu bất lực xoa xoa thái dương. Nàng thật không biết nên khóc hay nên cười đây. Tại sao bọn họ toàn phải để ý mấy cái chuyện không đâu thế này. Hại Thiên Thu bất đắc dĩ nói: "Từ lúc chúng ta đến chỗ cầu đá, nàng ta đã liếc về phía chúng ta mười ba lần. Tay nàng cũng bất giác nắm chặt năm lần. Lại nói tới lúc nàng bưng trà, khi nghe nói tới Lưu công tử đã bất giác khựng lại. Biểu hiện mất tự nhiên như vậy, khẳng định là trong lòng có quỷ."
Mọi người đồng loạt ồ một tiếng. Trương Vô Minh nghiêm túc hỏi: "Có khi nàng ta chỉ là ưu thương quá độ. Nói cho cùng thì hai người cũng là một đôi tình nhân mà."
"Càng là người thân thuộc càng là kẻ đáng nghi." Hàn Tuyết Âm ung dung nói: "Cũng có thể trong cái chết của Lưu công tử không phải chỉ đơn thuần là tự tử. Mà rất có thể có uẩn khúc."
Hại Thiên Thu gật đầu lia lịa nói: "Tuyết Âm nói rất đúng."
"Vậy bây giờ phải làm thế nào?" Cố Thu Hà vừa liếc nhìn Tiểu Thúy đang bận rộn, vừa hướng mọi người hỏi.
Hại Thiên Thu suy tư một chút: "Có rồi! Chúng ta tạm chia nhau ra, sau đó làm thế này..."
------------------------
Ánh tà dương đỏ rực chiếu xuống mặt sông Hoài Thân êm đềm. Dòng người hai bên bờ cũng thưa thớt dần, ai cũng vội vã dọn hàng ra về. Mà bên trong một con hẻm nhỏ, ló ra một cái đầu, hai cái đầu, ba cái đầu, bốn cái đầu.
Cái đầu trên cùng vừa cắn hạt hướng dương vừa nói: "Ngươi nói, có khi nào Lưu công tử là vì thất tình nên tự tử?"
Cái đầu thứ hai vừa tách một cái hạt hướng dương vừa nói: "Đệ là cảm thấy sư huynh đọc thoại bản tình cảm nhiều quá rồi. Theo kinh nghiệm của đệ, chắc chắn Tiểu Thúy chỉ là lợi dụng Lưu công tử nhằm lấy tiền. Mục đích không đạt được, liền ra tay gϊếŧ người!" Vừa nói Lâm Chí Hàn vừa đưa hạt hướng dương xuống cho cái đầu thứ ba.
Hại Thiên Thu tiếp nhận nắm hạt, ưu nhã tách một hạt bỏ vào miệng: "Có khi Lưu công tử trêu hoa ghẹo nguyệt với nữ nhân khác. Tiểu Thúy lại vô tình biết được, lòng nổi cơn ghen, trong phút tức giận lỡ ra tay hại người." Nói rồi nàng lại tách thêm một hạt, đút cho cái đầu bên dưới.
Cái đầu thứ tư tiếp nhận hạt kia, mặt lạnh liếc nhìn ba cái đầu ở trên, mà ở phía đối diện, Tiểu Thúy cũng đã bước ra khỏi quán trà. Hàn Tuyết Âm vội nói: "Bớt đoán nhảm, nàng ta ra rồi kìa."
Bốn cái đầu thấy đối tượng đã xuất hiện, lập tức tập trung tinh thần. Bốn người Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn, Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm duy trì một khoảng cách nhất định, bám theo sau Tiểu Thúy.
Lúc nãy trước khi bọn họ rời khỏi quán trà, Hại Thiên Thu đưa ra ý kiến theo dõi Tiểu Thúy. Có điều theo dõi nàng ta không thì vẫn chưa đủ. Thế nên Hàn Tuyết Âm đề nghị tách thành hai nhóm. Một nhóm đi theo dõi Tiểu Thúy, nhóm còn lại sẽ đi điều tra vị trí của giang trành.
Trương Vô Minh xung phong đi tìm giang trành. Hàn Tuyết Âm cũng vì muốn đẩy nhanh tiến độ xác định vị trí của nó, để cho Phong Hào đi theo đám người Trương Vô Minh.
Phong Hào từ nhỏ đã đọc nhiều y thư, khả năng đọc sách hơn người. Lại nói giang trành có khả năng được hình thành ở nơi xảy ra trận đánh Đoạn Duyên. Mà để tìm ra nơi chính xác xảy ra trận chiến, chỉ có con đường duy nhất là dựa vào vô số ghi chép lịch sử trong nha môn. Cử Phong Hào đi làm việc này, chính là lựa chọn hợp lý nhất.
Còn về phần đám người các nàng, từ nãy tới giờ vẫn luôn một mực tại đây, dán mắt vào nhất cử nhất động của Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy như bao ngày khác, phục vụ tại quán trà nhỏ ven sông. Nhìn canh giờ không sai biệt lắm, nàng liền hướng chủ quán nói vài lời, bắt đầu thu dọn trở về.
Nàng ta vừa ra khỏi quán trà, liền rẽ hướng khu chợ đi tới. Lúc này người buôn bán cũng còn kha khá, dĩ nhiên cũng có thể mua được vài thứ. Tiểu Thúy vừa bước đi, vừa cảm giác như có người theo sau lưng, lặp tức xoay người.
Dòng người qua lại, không khí buổi chiều tà hoàn toàn bình thường. Tiểu Thúy khẽ lắc đầu, có lẽ là nàng nghĩ nhiều. Xong nàng ta lại tiếp tục rảo bước tiến về phía trước.
Từ sạp hàng hai bên, đám người Hàn Tuyết Âm lập tức ló ra, xếp thành một hàng. Cả bốn người vô cùng ăn ý, tay ôm một đống hoa quả, thịt nướng, mứt khô... tiếp tục theo sát phía sau Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy dừng lại một sạp cá bên đường, hỏi mua một con cá nhỏ. Mua cá xong nàng lại đi tiệm thuốc, bốc một than thuốc. Mua xong những thứ đó, nàng ta liền hướng phía tây thành mà đi. Nàng rẽ vào một con ngõ nhỏ, lại đi khoảng một khắc, những dãy nhà sập xệ, sang sát nhau bắt đầu hiện ra.
Những người trong con ngõ nhỏ này quần áo tả tơi, đầy lỗ vá. Dáng người của bọn họ cũng là gầy trơ xương. Bọn họ như những xác chết không hồn, nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy của Tiểu Thúy. Nàng âm thầm nuốt nước bọt, tăng nhanh cước bộ.
Mà đám người Hại Thiên Thu cũng đổi từ đi dưới đất sang đi trên mái nhà. Cả bốn người phải tận lực thả nhẹ cước bộ, chỉ sợ lỡ chân, đạp thủng một lỗ, té lộn cổ mất.
Tiểu Thúy đi đến một căn nhà nhỏ đổ nát, nàng vừa tính mở cánh cửa gỗ đã phai màu, bất chợt bên trong truyền tới tiếng la: "Tiền! Đưa ta tiền!"
Nàng không nghĩ nhiều, lập tức mở cửa bước vào: "Phụ thân!"
Trong căn nhà nhỏ đầy khói thuốc, một lão già da vàng khọt, gầy teo đang tính dang tay đánh một phụ nhân. Hắn vừa thấy Tiểu Thúy bước vào, lập tức thay đổi vẻ mặt hung dữ ban nãy, cười giả tạo nói: "Thúy nhi về rồi sao?"
Tiểu Thúy cũng cười lại: "Nữ nhi đã về." Vừa nói nàng vừa đi lại, chắn trước mặt phụ nhân kia.
"Nữ nhi lao lực cũng đã mệt mỏi rồi." Phụ thân của Tiểu Thúy hắng giọng một tiếng, giả vờ đạo mạo nói: "Chẳng là lão Văn..."
"Hôm nay chủ quán làm ăn rất khá, có cho nữ nhi thêm vài đồng." Vừa nói nàng vừa móc ra một khối bạc vụn, đưa cho kẻ trước mặt.
Phụ thân của nàng tiếp nhận khối bạc, đong đếm một chút rồi nở nụ cười hèn mọn: "Hôm nay phụ thân có việc ra ngoài, không cần đợi ta ăn cơm." Nói rồi hắn xoay lưng đi ra khỏi cửa.
Bóng dáng người nam nhân kia vừa đi khuất, gương mặt tươi cười của Tiểu Thúy lập tức biến mất, thay vào đó là sự khinh bỉ cùng căm phẫn cực độ. Nhưng vẻ mặt này của nàng ta không duy trì quá lâu, nàng quay sang dịu dàng nói với phụ nhân đang ho kịch liệt: "Nương không sao chứ?"
"Khụ... khụ... Thúy nhi." Phụ nhân kìm nén ho khan, nhẹ gọi một tiếng.
Tiểu Thúy một tay vỗ nhè nhẹ lưng phụ nhân, đỡ nàng ngồi xuống cái ghế xiêu vẹo bên cạnh. Nàng vẻ mặt lo lắng nói: "Nương, nữ nhi rót nước cho người." Nói rồi nàng liền đứng dậy rót cho nương một chén nước.
Lạc thị tiếp nhận chén nước trong tay nữ nhi cũng không uống liền. Nàng đem chén nước đặt sang một bên, thâm tình nắm tay Tiểu Thúy: "Thúy nhi cực khổ rồi. Là mẫu thân vô dụng, để nữ nhi chịu khổ. Nếu không phải do thân thể nương bệnh tật..."
Tiểu Thúy vội vàng cắt đứt lời nàng: "Thúy nhi một chút cũng không khổ. Bệnh của nương chắc chắn có thể trị khỏi, đại phu nói rồi, chỉ cần uống thêm vào than thuốc liền tốt."
Lạc thị lắc lắc đầu: "Thúy nhi, thân thể của nương, nương là người rõ nhất. Chỉ mong trước lúc mất, có thể nhìn thấy nữ nhi thân yêu của ta tìm được một nơi có thể gửi gắm. Không cần phú quý giàu sang, là một nông gia cũng tốt."
"Nương..." Tiểu Thúy vẻ mặt thoáng ảm đạm, sau lại nhanh chuyển sang tươi cười: "Nương, người xem nữ nhi mang gì về cho người." Nàng vừa cười vừa đem con cá nhỏ giơ ra trước mặt.
Lạc thị nhìn con cá nhỏ, cười khẽ: "Sao hôm nay lại mua cá rồi?"
"Vương thúc hôm nay bán được đắt hàng, còn con cá nhỏ bán rẻ cho nữ nhi. Nữ nhi tất nhiên phải mua về bồi bổ cho nương rồi." Tiểu Thúy cười nói.
Lạc thị cũng không biết nói gì hơn, chỉ đành cười khổ, mặc cho Tiểu Thủy chạy vào bếp bắt đầu làm cơm.
Trên tán cây gần đó, đám người Hại Thiên Thu tất nhiên cũng thu hết toàn bộ sự việc vào mắt. Hàn Tuyết Âm gạt qua một tán lá nói: "Trên người của kẻ lúc nãy có tử khí. Rất có khả năng cái chết của Lưu công tử liên quan tới hắn."
Thuấn Giai gật đầu tán thành: "Tử khí chỉ xuất hiện trên những người hay ở cạnh xác chết hoặc đã làm ra tội gϊếŧ người. Lúc nãy trên người hắn quả thật nồng đậm tử khí, chắc chắn đã từng hại chết người."
"Vậy có thể suy đoán là, Tiểu Thúy cùng Lưu công tử lén lút quen nhau. Cha nàng nhìn qua có vẻ như là con nghiện bạc, thiếu nợ không trả hết. Lưu công tử vì nàng, trả hết nợ cho tên phụ thân kia." Lâm Chí Hàn vừa gặm thịt khô vừa nói: "Nhưng bản tính con người tham lam, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ. Thế nên đêm đó hắn canh lúc hai người hẹn nhau, xong ra phá đám. Trong lúc tranh chấp, liền vô tình đẩy Lưu công tử xuống sông!"
Hại Thiên Thu cắn một xiên thịt nướng: "Tuy chỉ là suy diễn, nhưng cũng không phải là không có khả năng. Có điều tử khí có thể được hình thành từ nhiều nguyên nhân, người sắp chết cũng có thể có tử khí."
"Muốn xác thực việc này, chỉ có thể tìm thấy được xác Lưu công tử. Nhưng dù có tìm được cũng không thể tra được gì. Chứng cứ qua mấy tháng trời, cũng không còn lại gì." Thuấn Giai cau mày nói.
Hàn Tuyết Âm từ nãy tới giờ vẫn luôn khóa chặt ánh mắt trên người Tiểu Thúy. Đôi con ngươi tĩnh lặng như mặt nước khẽ động, nàng nói: "Nếu người chân chính hại chết Lưu công tử là phụ thân Tiểu Thúy, vậy tại sao tử khí trên người nàng cũng đậm không kém?"
-------------------------------
Tác giả: dàn nhân vật tình nghi đã lên sàng :> các vị đoán được ai sẽ là người chủ mưu đợt này chưa? Chủ mưu không gần không xa chỉ vòng vòng những người này:
1/ Hồ tú bà
2/ Tiểu Thúy
3/Phụ thân tiểu thúy
Các đạo hữu còn nghi ngờ ai khác, hoàn toàn có thể cmt bên dưới :))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.