Chương 5: Đào Vong Gặp Thiếu Niên Phong Tư
Lâm Gia Thành
14/08/2024
Editor: Oản Oản
Dịch tại dtruyen
Trên con đường cổ phủ đầy bụi vàng, Sở Tư lặng lẽ bước đi, nhìn quanh bình nguyên hoang vắng không một bóng người, lòng thầm nghĩ: "Đi thế này, không biết bao giờ mới tới được Lạc Dương đây?"
Vừa đi được hơn mười dặm, bụng nàng đã bắt đầu đói. Đang tìm kiếm quanh quất một chút, thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng đến. Theo nhịp vó ngựa càng lúc càng gần, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Sở Tư ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy phía sau, một đoàn kỵ sĩ đang cuốn theo bụi mù, lao đến với tốc độ kinh hoàng. Trong màn bụi mịt mù, nàng không thể đoán được số lượng kỵ sĩ là bao nhiêu.
Sở Tư liền nhanh chóng rút lui vào cánh đồng hoang hai bên đường. Khi nàng lui cách đường chính khoảng hai trăm mét, thì đội kỵ sĩ đã hiện rõ trước mắt. Đây là một đội ngũ khoảng năm mươi người, toàn là những hán tử cao lớn cưỡi ngựa chiến, khoác giáp nặng. Giữa cánh đồng mênh mông, chỉ có một mình Sở Tư đứng đó, nên khi đội kỵ sĩ tiến gần, họ liền ghìm cương ngựa, quát lớn, đồng thời bao quanh nàng.
Năm mươi đôi mắt đầy sát khí đổ dồn về phía Sở Tư. Khi nhìn thấy dáng vẻ uyển chuyển của nàng, không ít người trong số đó không kìm được mà nuốt nước miếng, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng.
Sở Tư bước lùi thêm vài bước, lòng không khỏi lo lắng: "Ở nơi hoang vu thế này, đến cả một khu rừng cũng không có. Nếu bọn họ thực sự có ý đồ xấu, chẳng lẽ ta phải chạy đua với năm mươi con ngựa sao?"
Đúng lúc này, đám kỵ sĩ tách ra, một hán tử cao lớn thúc ngựa tiến tới. Hắn vung roi chỉ về phía Sở Tư, lớn tiếng quát: "Người kia, lại đây, nhanh chóng nghe rõ lời ta hỏi!"
Sở Tư nhún mình, bước lên phía trước khoảng trăm bước, rồi dừng lại cách bọn họ khoảng trăm mét, chắp tay cúi chào: "Các vị đại nhân, không biết có điều gì muốn chỉ giáo?" Giọng nàng nhẹ nhàng, êm ái, vừa cất lên đã khiến đám kỵ sĩ liên tục nuốt nước miếng. Sở Tư cười khổ trong lòng: "Có lẽ ta chỉ còn cách hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi."
Tên thủ lĩnh kỵ sĩ với bộ râu quai nón và thân hình lực lưỡng, híp mắt nhìn Sở Tư từ trên xuống dưới, rồi quát: "Ngươi là nữ nhân từ địa phương nào đến? Sao lại dám ăn nói như vậy với quân gia? Tiến lại gần đây!"
Sở Tư mỉm cười, giọng nói thanh nhã nhưng không kém phần cương nghị: "Với thân phận của các vị, e rằng chưa đủ để nói chuyện như vậy với một tiểu nữ tử như ta!" Lời vừa dứt, cả đám kỵ sĩ đồng loạt khựng lại!
Giữa lúc bọn họ đang nhìn nhau đầy ngờ vực, Sở Tư mỉm cười nhẹ, đặt tay sau lưng, nói với giọng thanh thoát như tiếng tiên: "Các vị, tiểu nữ còn có việc gấp, xin phép đi trước." Nói xong, nàng xoay người, chân không chạm đất, lướt nhanh về phía Nam.
Nhìn theo bóng nàng, tên thủ lĩnh kỵ sĩ hơi do dự. Lúc này, một hán tử với làn da trắng trẻo tiến tới, khẽ nói: "Thưa thủ lĩnh, nữ tử này gan lớn thật, chẳng lẽ là người của tông thất Yến vương?"
Chưa kịp để thủ lĩnh trả lời, một người khác liền xen vào: "Không thể nào, nước Yến vừa đánh trận với Hán quốc, quân Mộ Dung cũng đã rút đi. Hơn nữa, nữ tử này không có tùy tùng bảo hộ, sao có thể là người của tông thất ?"
Nghe đến đây, Sở Tư mới nhận ra, hóa ra đám kỵ sĩ này là binh lính của Hán quốc.
Nàng tiếp tục bước đi một cách bình tĩnh, phảng phất như đang dạo chơi trên con đường quen thuộc. Không còn cách nào khác, giữa cánh đồng hoang vu này, dù có muốn chạy cũng không thoát khỏi dấu vết của ngựa. Nếu xảy ra xung đột, cách duy nhất là dựa vào chút võ công vừa luyện thành, hy vọng có thể đoạt được một hai con ngựa để thoát thân.
Sau khi thảo luận vài câu, tên thủ lĩnh nổi giận quát: "Trên Hán thổ của ta, sao lại phải lằng nhằng chỉ vì một nữ tử!" Tiếng quát của hắn khiến cơ thể Sở Tư căng thẳng đến tột độ.
Khi tên thủ lĩnh chuẩn bị ra lệnh bắt giữ Sở Tư, bỗng nhiên từ phía sau vang lên tiếng chuông trong trẻo. Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy từ xa, bốn con ngựa tuyết trắng cao lớn đang kéo một cỗ xe ngựa khổng lồ, chầm chậm tiến tới. Trước xe ngựa, có một dãy chuông đồng đung đưa, phát ra những âm thanh thanh thoát không ngừng.
Trước cỗ xe ngựa, một hán tử vạm vỡ thấp giọng quát lớn. Vừa trông thấy người này, đám kỵ sĩ không khỏi đồng loạt hít một hơi lạnh! Người ấy cao khoảng hai mét, trên gương mặt có một vết sẹo dài dữ tợn kéo từ đuôi mắt bên trái đến tận khóe miệng. Bên cạnh hắn, một thanh đại đao cao chừng một trượng cắm chắc, lưỡi đao lạnh lẽo phản chiếu dưới ánh nắng, lóe lên khiến mắt người ta cảm thấy đau nhói.
Trong thời buổi đói kém, người dân thường thấp bé, chưa từng gặp ai cao lớn và uy mãnh như thế. Dù hắn có nửa nhắm nửa mở đôi mắt, trông có vẻ lười biếng, nhưng không ai dám coi thường, tất cả đều sợ hãi, biến sắc như gặp phải hổ dữ. Sở Tư nghe thấy giọng của một hán tử da trắng bên cạnh thì thầm: "Thế gian sao lại có hảo hán như thế này? Hắn đúng là một người địch nổi vạn quân!"
Vừa nghe câu "một người địch nổi vạn quân" thoát ra khỏi miệng, sắc mặt đồng bọn bên cạnh hắn liền thay đổi. Những kỵ sĩ vốn đứng chặn đường bỗng tự động lùi sang một bên, nhường đường cho cỗ xe ngựa.
Cỗ xe ngựa chậm rãi tiến gần, từ bên trong vọng ra âm thanh đọc sách, giọng điệu bình thản và vô cùng ưu nhã.
Đám kỵ sĩ đồng loạt quay nhìn thủ lĩnh của mình. Sau một chút do dự, tên thủ lĩnh liếc nhìn Sở Tư một lần nữa rồi cuối cùng vung tay ra hiệu, cả đội cùng lùi mười bước về phía cánh đồng hoang.
Thở phào nhẹ nhõm, Sở Tư cảm thấy tim mình cuối cùng đã bình tĩnh lại. Nàng không hề biết rằng, những người này vừa mới bị Mộ Dung Khác đánh bại nặng nề, khiến tâm trí hoang mang, chỉ cần thấy tình huống không thuận lợi liền nghĩ ngay đến rút lui. Nếu gặp nhau vào nửa năm trước, có lẽ tình cảnh sẽ không dễ dàng như vậy.
Cỗ xe ngựa chậm rãi lướt qua đám kỵ sĩ, tiến về phía Sở Tư.
Đứng thẳng bên đường, Sở Tư thấy xe ngựa đến gần, liền vung tay phải lên và mỉm cười nói: "Đại ca, sao bây giờ mới tới?"
Người hán tử điều khiển xe ngựa ngạc nhiên ngẩng đầu, không tin nổi khi nhìn thấy Sở Tư. Nhưng nàng lại thản nhiên bước tới, vén màn xe lên, đồng thời cười nói: "Để tiểu muội chờ đến thật vất vả a."
Lời vừa dứt, nàng đã nhẹ nhàng nhảy vào bên trong xe. Mọi động tác của nàng đều tự nhiên đến lạ kỳ, khiến người hán tử chỉ biết quay đầu lại nhìn phía sau xe, đôi mày rậm khẽ nhướng lên. Hắn vung roi, thúc ngựa tiến lên nhanh chóng.
Lúc này, Sở Tư mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng quay đầu lại, liền bắt gặp một đôi mắt trong suốt như nước.
Trước mặt nàng là một thanh niên đội khăn tiêu dao, khoác áo bào rộng tay dài, trên tay cầm một cuốn sách, lặng lẽ nhìn nàng. Khuôn mặt thanh tú của người thanh niên hiện lên nụ cười mỉm, ánh mắt trong veo như gương phản chiếu dung nhan Sở Tư.
Ánh mắt bất chợt giao nhau, Sở Tư khẽ mỉm cười: "Cảm tạ huynh đài đã ra tay tương trợ."
Thanh niên kia nhìn nàng một lúc, rồi nói với vẻ thích thú: "Không cần phải tạ ơn, ta treo chuông vốn dĩ đã có ý giúp đỡ cô nương. Chỉ là ta ngàn vạn không ngờ rằng, lại gặp được bậc này nữ nhân thông thái như ."
Người niên này toát ra vẻ quý phái và cao quý, phảng phất như đã trải mọi phú quý quyền thế trong thiên .
Dịch tại dtruyen
Trên con đường cổ phủ đầy bụi vàng, Sở Tư lặng lẽ bước đi, nhìn quanh bình nguyên hoang vắng không một bóng người, lòng thầm nghĩ: "Đi thế này, không biết bao giờ mới tới được Lạc Dương đây?"
Vừa đi được hơn mười dặm, bụng nàng đã bắt đầu đói. Đang tìm kiếm quanh quất một chút, thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng đến. Theo nhịp vó ngựa càng lúc càng gần, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Sở Tư ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy phía sau, một đoàn kỵ sĩ đang cuốn theo bụi mù, lao đến với tốc độ kinh hoàng. Trong màn bụi mịt mù, nàng không thể đoán được số lượng kỵ sĩ là bao nhiêu.
Sở Tư liền nhanh chóng rút lui vào cánh đồng hoang hai bên đường. Khi nàng lui cách đường chính khoảng hai trăm mét, thì đội kỵ sĩ đã hiện rõ trước mắt. Đây là một đội ngũ khoảng năm mươi người, toàn là những hán tử cao lớn cưỡi ngựa chiến, khoác giáp nặng. Giữa cánh đồng mênh mông, chỉ có một mình Sở Tư đứng đó, nên khi đội kỵ sĩ tiến gần, họ liền ghìm cương ngựa, quát lớn, đồng thời bao quanh nàng.
Năm mươi đôi mắt đầy sát khí đổ dồn về phía Sở Tư. Khi nhìn thấy dáng vẻ uyển chuyển của nàng, không ít người trong số đó không kìm được mà nuốt nước miếng, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng.
Sở Tư bước lùi thêm vài bước, lòng không khỏi lo lắng: "Ở nơi hoang vu thế này, đến cả một khu rừng cũng không có. Nếu bọn họ thực sự có ý đồ xấu, chẳng lẽ ta phải chạy đua với năm mươi con ngựa sao?"
Đúng lúc này, đám kỵ sĩ tách ra, một hán tử cao lớn thúc ngựa tiến tới. Hắn vung roi chỉ về phía Sở Tư, lớn tiếng quát: "Người kia, lại đây, nhanh chóng nghe rõ lời ta hỏi!"
Sở Tư nhún mình, bước lên phía trước khoảng trăm bước, rồi dừng lại cách bọn họ khoảng trăm mét, chắp tay cúi chào: "Các vị đại nhân, không biết có điều gì muốn chỉ giáo?" Giọng nàng nhẹ nhàng, êm ái, vừa cất lên đã khiến đám kỵ sĩ liên tục nuốt nước miếng. Sở Tư cười khổ trong lòng: "Có lẽ ta chỉ còn cách hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi."
Tên thủ lĩnh kỵ sĩ với bộ râu quai nón và thân hình lực lưỡng, híp mắt nhìn Sở Tư từ trên xuống dưới, rồi quát: "Ngươi là nữ nhân từ địa phương nào đến? Sao lại dám ăn nói như vậy với quân gia? Tiến lại gần đây!"
Sở Tư mỉm cười, giọng nói thanh nhã nhưng không kém phần cương nghị: "Với thân phận của các vị, e rằng chưa đủ để nói chuyện như vậy với một tiểu nữ tử như ta!" Lời vừa dứt, cả đám kỵ sĩ đồng loạt khựng lại!
Giữa lúc bọn họ đang nhìn nhau đầy ngờ vực, Sở Tư mỉm cười nhẹ, đặt tay sau lưng, nói với giọng thanh thoát như tiếng tiên: "Các vị, tiểu nữ còn có việc gấp, xin phép đi trước." Nói xong, nàng xoay người, chân không chạm đất, lướt nhanh về phía Nam.
Nhìn theo bóng nàng, tên thủ lĩnh kỵ sĩ hơi do dự. Lúc này, một hán tử với làn da trắng trẻo tiến tới, khẽ nói: "Thưa thủ lĩnh, nữ tử này gan lớn thật, chẳng lẽ là người của tông thất Yến vương?"
Chưa kịp để thủ lĩnh trả lời, một người khác liền xen vào: "Không thể nào, nước Yến vừa đánh trận với Hán quốc, quân Mộ Dung cũng đã rút đi. Hơn nữa, nữ tử này không có tùy tùng bảo hộ, sao có thể là người của tông thất ?"
Nghe đến đây, Sở Tư mới nhận ra, hóa ra đám kỵ sĩ này là binh lính của Hán quốc.
Nàng tiếp tục bước đi một cách bình tĩnh, phảng phất như đang dạo chơi trên con đường quen thuộc. Không còn cách nào khác, giữa cánh đồng hoang vu này, dù có muốn chạy cũng không thoát khỏi dấu vết của ngựa. Nếu xảy ra xung đột, cách duy nhất là dựa vào chút võ công vừa luyện thành, hy vọng có thể đoạt được một hai con ngựa để thoát thân.
Sau khi thảo luận vài câu, tên thủ lĩnh nổi giận quát: "Trên Hán thổ của ta, sao lại phải lằng nhằng chỉ vì một nữ tử!" Tiếng quát của hắn khiến cơ thể Sở Tư căng thẳng đến tột độ.
Khi tên thủ lĩnh chuẩn bị ra lệnh bắt giữ Sở Tư, bỗng nhiên từ phía sau vang lên tiếng chuông trong trẻo. Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy từ xa, bốn con ngựa tuyết trắng cao lớn đang kéo một cỗ xe ngựa khổng lồ, chầm chậm tiến tới. Trước xe ngựa, có một dãy chuông đồng đung đưa, phát ra những âm thanh thanh thoát không ngừng.
Trước cỗ xe ngựa, một hán tử vạm vỡ thấp giọng quát lớn. Vừa trông thấy người này, đám kỵ sĩ không khỏi đồng loạt hít một hơi lạnh! Người ấy cao khoảng hai mét, trên gương mặt có một vết sẹo dài dữ tợn kéo từ đuôi mắt bên trái đến tận khóe miệng. Bên cạnh hắn, một thanh đại đao cao chừng một trượng cắm chắc, lưỡi đao lạnh lẽo phản chiếu dưới ánh nắng, lóe lên khiến mắt người ta cảm thấy đau nhói.
Trong thời buổi đói kém, người dân thường thấp bé, chưa từng gặp ai cao lớn và uy mãnh như thế. Dù hắn có nửa nhắm nửa mở đôi mắt, trông có vẻ lười biếng, nhưng không ai dám coi thường, tất cả đều sợ hãi, biến sắc như gặp phải hổ dữ. Sở Tư nghe thấy giọng của một hán tử da trắng bên cạnh thì thầm: "Thế gian sao lại có hảo hán như thế này? Hắn đúng là một người địch nổi vạn quân!"
Vừa nghe câu "một người địch nổi vạn quân" thoát ra khỏi miệng, sắc mặt đồng bọn bên cạnh hắn liền thay đổi. Những kỵ sĩ vốn đứng chặn đường bỗng tự động lùi sang một bên, nhường đường cho cỗ xe ngựa.
Cỗ xe ngựa chậm rãi tiến gần, từ bên trong vọng ra âm thanh đọc sách, giọng điệu bình thản và vô cùng ưu nhã.
Đám kỵ sĩ đồng loạt quay nhìn thủ lĩnh của mình. Sau một chút do dự, tên thủ lĩnh liếc nhìn Sở Tư một lần nữa rồi cuối cùng vung tay ra hiệu, cả đội cùng lùi mười bước về phía cánh đồng hoang.
Thở phào nhẹ nhõm, Sở Tư cảm thấy tim mình cuối cùng đã bình tĩnh lại. Nàng không hề biết rằng, những người này vừa mới bị Mộ Dung Khác đánh bại nặng nề, khiến tâm trí hoang mang, chỉ cần thấy tình huống không thuận lợi liền nghĩ ngay đến rút lui. Nếu gặp nhau vào nửa năm trước, có lẽ tình cảnh sẽ không dễ dàng như vậy.
Cỗ xe ngựa chậm rãi lướt qua đám kỵ sĩ, tiến về phía Sở Tư.
Đứng thẳng bên đường, Sở Tư thấy xe ngựa đến gần, liền vung tay phải lên và mỉm cười nói: "Đại ca, sao bây giờ mới tới?"
Người hán tử điều khiển xe ngựa ngạc nhiên ngẩng đầu, không tin nổi khi nhìn thấy Sở Tư. Nhưng nàng lại thản nhiên bước tới, vén màn xe lên, đồng thời cười nói: "Để tiểu muội chờ đến thật vất vả a."
Lời vừa dứt, nàng đã nhẹ nhàng nhảy vào bên trong xe. Mọi động tác của nàng đều tự nhiên đến lạ kỳ, khiến người hán tử chỉ biết quay đầu lại nhìn phía sau xe, đôi mày rậm khẽ nhướng lên. Hắn vung roi, thúc ngựa tiến lên nhanh chóng.
Lúc này, Sở Tư mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng quay đầu lại, liền bắt gặp một đôi mắt trong suốt như nước.
Trước mặt nàng là một thanh niên đội khăn tiêu dao, khoác áo bào rộng tay dài, trên tay cầm một cuốn sách, lặng lẽ nhìn nàng. Khuôn mặt thanh tú của người thanh niên hiện lên nụ cười mỉm, ánh mắt trong veo như gương phản chiếu dung nhan Sở Tư.
Ánh mắt bất chợt giao nhau, Sở Tư khẽ mỉm cười: "Cảm tạ huynh đài đã ra tay tương trợ."
Thanh niên kia nhìn nàng một lúc, rồi nói với vẻ thích thú: "Không cần phải tạ ơn, ta treo chuông vốn dĩ đã có ý giúp đỡ cô nương. Chỉ là ta ngàn vạn không ngờ rằng, lại gặp được bậc này nữ nhân thông thái như ."
Người niên này toát ra vẻ quý phái và cao quý, phảng phất như đã trải mọi phú quý quyền thế trong thiên .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.