Chương 2: Phúc trong Họa
Lâm Gia Thành
14/08/2024
Editor: Oản Oản
Dịch tại dtruyen
Sở Tư không nhận ra mình đã bất động từ lúc nào, nàng nhắm mắt lại, cố gắng suy đoán tình cảnh hiện tại của mình. Chỉ một lúc sau, ý thức của nàng dần biến thành trống rỗng.
Bỗng nhiên, một luồng khí lạ từ ngực nàng bộc phát ra, nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể. Dưới ánh đèn, Sở Tư đột ngột mở to mắt. Ngay khoảnh khắc đó, luồng khí kia đột nhiên im bặt.
Ta có nội công ư? Đúng, ta có nội công!
Một niềm vui khó tả trào dâng trong lòng, Sở Tư thầm nghĩ: Đúng rồi, thân thể này từng ám sát vị tướng quân tuấn tú kia, chắc chắn phải có nội công. Có lẽ công phu còn không tầm thường nữa.
Nhưng làm thế nào để vận dụng công phu này? Sở Tư lại cố gắng đưa mình vào trạng thái trống rỗng đó.
Chẳng bao lâu sau, một luồng hơi ấm từ bụng dưới nàng bừng lên. Sở Tư tò mò tập trung tinh lực vào luồng hơi ấm đó, cảm nhận nó chảy khắp cơ thể mình.
Không biết đã bao lâu trôi qua, một tiếng hét vang lên: “Hô ——”
Âm thanh ấy như tiếng sấm, mạnh mẽ đánh vào màng tai Sở Tư. “A ——” Nàng hét lên, miệng phun ra một ngụm máu tươi xuống đất.
Ngã vào giường, Sở Tư chỉ cảm thấy ngực và bụng nóng bừng, đầu óc choáng váng, tứ chi đều đau đớn khôn cùng.
Vội vàng nhắm mắt, nàng dùng hết sức để trở lại trạng thái trống rỗng ban nãy. Cuối cùng, khi luồng khí kia lại xuất hiện, cơn đau dần dịu đi.
Vì sợ bị quấy rầy lần nữa, lần này nàng nhanh chóng tỉnh lại.
“Thịch thịch thịch ——”
Bên ngoài lại vang lên tiếng trống dồn dập, cùng với đó là ánh sáng của vô số ngọn đuốc. Ánh lửa chiếu sáng khắp nơi, như ban ngày.
“Hô ——”
“Hô ——”
“Giết ——”
“Giết ——”
Tiếng hét vang lên như thủy triều. Vừa nghe tiếng hét từ hàng nghìn người, Sở Tư tái mặt: Chẳng lẽ đây vẫn là chiến trường?
Chỉ trong chốc lát, một niềm phấn khích trào dâng trong lòng: Chiến tranh, trong truyền thuyết! Ôi trời, ta xuyên qua lại là tù nhân trong chiến tranh, thật là kích động a!
Nàng phấn khích còn vì một lý do quan trọng khác, đó là việc mình biết công phu. Trong mơ hồ, Sở Tư càng thêm tò mò về thế giới mới lạ này.
Khi nàng còn đang ngơ ngác, luồng khí kia cũng dần bình tĩnh trở lại, cho đến khi mọi thứ trở về trạng thái ban đầu. Dù đã bình tĩnh, nhưng Sở Tư vẫn cảm nhận được ngụm máu kia đã gây chút tổn thương nào đó cho cơ thể nàng.
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, trong tiếng trống, một giọng nói vang lên: “ các huynh đệ Đại Yến, các ngươi thiết kỵ nơi nơi, những người Hán kia đều bị chúng ta hành hạ như lũ dê hai chân! Các ngươi trường đao phóng đến, ngày đêm cũng vì một khắc này mà run rẩy. Đại Yến các huynh đệ, chúng ta đã giành được một chiến thắng vĩ đại. Hôm nay, tướng quân của các ngươi, ta, Mộ Dung Khác, sẽ dẫn dắt các ngươi về quê nhà, tuyên bố chiến tích của chúng ta! Hưởng thụ thành quả!”
“Hô ———”
“Hô ——”
“Giết ——”
“Giết ——”
Tiếng hét vang lên như sấm, che trời lấp đất. Bỗng nhiên, âm thanh đột nhiên ngừng lại, thiên địa trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mộ Dung Khác lại lên tiếng: “Chư quân chuẩn bị sẵn sàng, rút lui!”
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, đằng đằng sát khí, mỗi bước chân đều khiến đất rung chuyển!
Sở Tư ngơ ngác nhìn, nàng nghe rõ ràng, rất rõ ràng, tướng quân kia tên là Mộ Dung Khác! Hắn gọi người Hán là dê hai chân!
Mộ Dung Khác!
Dù kiến thức lịch sử hạn hẹp, nàng cũng biết trong thời Ngũ Hồ Loạn Hoa của triều Tấn, Yến quốc có vài nhân vật rất ghê gớm, trong đó nổi tiếng nhất là vị Thái Nguyên vương Mộ Dung Khác, bách chiến bách thắng!
Nàng há hốc miệng, ngơ ngác nhìn về phía trước! Vị nam nhân tuấn tú kia chính là Mộ Dung Khác? Người liếc mắt đưa tình với nàng là Đại Chiến Thần của Yến quốc?
Ta, ta rốt cuộc đã xuyên qua thành ai a!?
Sở Tư rất muốn tìm một chiếc gương để soi kỹ khuôn mặt của mình. Nàng nhìn quanh căn nhà gỗ trống trải và đơn sơ, nhưng không tìm thấy gì cả.
Thì ra đây vẫn là chiến trường, họ sắp phải rút lui về Yến quốc. Nghe ý của Mộ Dung Khác, hắn cũng muốn mang nàng theo. Nghĩ đến đây, Sở Tư cựa mình, nhưng sợi dây trói nàng vẫn không hề suy suyển.
Nhắm mắt lại, Sở Tư cố gắng tĩnh tâm. Nhưng tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài liên tục vang lên, khiến nàng không thể nào bình tĩnh được.
Không biết đã bao lâu trôi qua, khi nàng vừa cảm nhận được hơi thở quen thuộc lan tỏa trên người thì một giọng nói vang lên: “Đại tướng quân!”
Giọng nói này khiến tim Sở Tư đập loạn nhịp. Quả thật, nàng cần phải tìm một nơi yên tĩnh không bị ai quấy rầy để lấy lại sức mạnh nội tâm.
Tiếng bước chân của Mộ Dung Khác vang lên, đều đặn và vững vàng. Sở Tư vẫn đang suy nghĩ cách đối phó với vị tướng quân của Yến quốc này để có được tự do. Đúng lúc đó, cửa lớn lại mở ra, mang theo một luồng gió lạnh thổi vào căn nhà gỗ.
Khuôn mặt hoàn mỹ như tượng của Mộ Dung Khác, khi nhìn thấy Sở Tư, sát khí và vẻ nghiêm nghị trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là nét dịu dàng và một nụ cười ấm áp.
Hắn bước đến trước mặt Sở Tư, đưa tay phải chạm nhẹ lên mặt nàng. Khi thấy Sở Tư trừng mắt nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Tư Nhi, để nàng chịu khổ rồi, chúng ta phải xuất phát ngay trong đêm.”
Đi đến bên giường, hắn từ từ tháo dây trói: “Tư Nhi, nàng thật sự không có gì muốn nói với ta sao?”
Sở Tư suy nghĩ một hồi, cuối cùng khẽ hỏi: “Các ngươi sẽ về kinh sư của các ngươi sao?” Những lời này vừa thốt ra, nàng cũng tự ngạc nhiên bởi giọng nói của mình, mềm mại như dòng suối chảy, như tiếng oanh ca, thật êm tai và dịu dàng. Chính nàng cũng cảm thấy mong muốn được nghe mãi không thôi.
Nghe thấy Sở Tư lên tiếng, Mộ Dung Khác khựng lại, rồi cười rạng rỡ, hé lộ nụ cười sáng ngời, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, lần này chúng ta đã đại thắng quân Hán, danh chấn thiên hạ, nên trở về nghỉ ngơi chỉnh đốn.” Giọng hắn tuy bình thản nhưng ẩn chứa niềm tự hào, như một đứa trẻ khoe với người thân.
Câu nói này, từ một nam nhân như vậy, khiến trái tim Sở Tư bất chợt mềm nhũn. Trong lúc nói chuyện, Mộ Dung Khác đã tháo dây trói tay Sở Tư khỏi đầu giường. Tuy nhiên, đôi tay của Sở Tư vẫn bị trói chặt.
Cúi xuống, Mộ Dung Khác hôn lên trán Sở Tư, thì thầm: “Tư Nhi, lần này khi trở về kinh đô, ta sẽ lập tức cưới nàng làm vợ. Tư Nhi, thực ra thế gian này là như vậy, ai mạnh hơn thì người đó làm vua. Những kẻ Hán yếu đuối đó, nàng còn đồng tình gì nữa? Những kẻ đã giết hạibằng hữuvà thuộc hạ của nàng, ta đã bí mật xử lý, nàng hà tất phải bận lòng chuyện cũ?”
Mộ Dung Khác rõ ràng rất hào hứng khi nói, khuôn mặt tuấn tú của hắn rạng rỡ, khiến căn nhà gỗ đơn sơ cũng trở nên sáng bừng và sang trọng. Bước đến bên chân Sở Tư, hắn vừa tháo dây vừa cười nói: “Tư Nhi, nàng là một nữ nhi, suốt ngày kêu đánh kêu giết cũng không phải chuyện hay. Lần này khi nàng gả cho ta, hãy an tâm làm một hảo thê tử, cùng ta nối dõi tông đường.”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên cười, cúi đầu hôn lên chân trần của Sở Tư, nhướng mày tinh nghịch: “Lần trước chuyện tốt của chúng ta bị người khác phá hỏng, lần này ta nhất định phải tận hưởng hương vị của Tư Nhi, để nàng cũng được cảm nhận niềm vui sướng như ở thế ngoại đào viên!”
Dịch tại dtruyen
Sở Tư không nhận ra mình đã bất động từ lúc nào, nàng nhắm mắt lại, cố gắng suy đoán tình cảnh hiện tại của mình. Chỉ một lúc sau, ý thức của nàng dần biến thành trống rỗng.
Bỗng nhiên, một luồng khí lạ từ ngực nàng bộc phát ra, nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể. Dưới ánh đèn, Sở Tư đột ngột mở to mắt. Ngay khoảnh khắc đó, luồng khí kia đột nhiên im bặt.
Ta có nội công ư? Đúng, ta có nội công!
Một niềm vui khó tả trào dâng trong lòng, Sở Tư thầm nghĩ: Đúng rồi, thân thể này từng ám sát vị tướng quân tuấn tú kia, chắc chắn phải có nội công. Có lẽ công phu còn không tầm thường nữa.
Nhưng làm thế nào để vận dụng công phu này? Sở Tư lại cố gắng đưa mình vào trạng thái trống rỗng đó.
Chẳng bao lâu sau, một luồng hơi ấm từ bụng dưới nàng bừng lên. Sở Tư tò mò tập trung tinh lực vào luồng hơi ấm đó, cảm nhận nó chảy khắp cơ thể mình.
Không biết đã bao lâu trôi qua, một tiếng hét vang lên: “Hô ——”
Âm thanh ấy như tiếng sấm, mạnh mẽ đánh vào màng tai Sở Tư. “A ——” Nàng hét lên, miệng phun ra một ngụm máu tươi xuống đất.
Ngã vào giường, Sở Tư chỉ cảm thấy ngực và bụng nóng bừng, đầu óc choáng váng, tứ chi đều đau đớn khôn cùng.
Vội vàng nhắm mắt, nàng dùng hết sức để trở lại trạng thái trống rỗng ban nãy. Cuối cùng, khi luồng khí kia lại xuất hiện, cơn đau dần dịu đi.
Vì sợ bị quấy rầy lần nữa, lần này nàng nhanh chóng tỉnh lại.
“Thịch thịch thịch ——”
Bên ngoài lại vang lên tiếng trống dồn dập, cùng với đó là ánh sáng của vô số ngọn đuốc. Ánh lửa chiếu sáng khắp nơi, như ban ngày.
“Hô ——”
“Hô ——”
“Giết ——”
“Giết ——”
Tiếng hét vang lên như thủy triều. Vừa nghe tiếng hét từ hàng nghìn người, Sở Tư tái mặt: Chẳng lẽ đây vẫn là chiến trường?
Chỉ trong chốc lát, một niềm phấn khích trào dâng trong lòng: Chiến tranh, trong truyền thuyết! Ôi trời, ta xuyên qua lại là tù nhân trong chiến tranh, thật là kích động a!
Nàng phấn khích còn vì một lý do quan trọng khác, đó là việc mình biết công phu. Trong mơ hồ, Sở Tư càng thêm tò mò về thế giới mới lạ này.
Khi nàng còn đang ngơ ngác, luồng khí kia cũng dần bình tĩnh trở lại, cho đến khi mọi thứ trở về trạng thái ban đầu. Dù đã bình tĩnh, nhưng Sở Tư vẫn cảm nhận được ngụm máu kia đã gây chút tổn thương nào đó cho cơ thể nàng.
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, trong tiếng trống, một giọng nói vang lên: “ các huynh đệ Đại Yến, các ngươi thiết kỵ nơi nơi, những người Hán kia đều bị chúng ta hành hạ như lũ dê hai chân! Các ngươi trường đao phóng đến, ngày đêm cũng vì một khắc này mà run rẩy. Đại Yến các huynh đệ, chúng ta đã giành được một chiến thắng vĩ đại. Hôm nay, tướng quân của các ngươi, ta, Mộ Dung Khác, sẽ dẫn dắt các ngươi về quê nhà, tuyên bố chiến tích của chúng ta! Hưởng thụ thành quả!”
“Hô ———”
“Hô ——”
“Giết ——”
“Giết ——”
Tiếng hét vang lên như sấm, che trời lấp đất. Bỗng nhiên, âm thanh đột nhiên ngừng lại, thiên địa trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mộ Dung Khác lại lên tiếng: “Chư quân chuẩn bị sẵn sàng, rút lui!”
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, đằng đằng sát khí, mỗi bước chân đều khiến đất rung chuyển!
Sở Tư ngơ ngác nhìn, nàng nghe rõ ràng, rất rõ ràng, tướng quân kia tên là Mộ Dung Khác! Hắn gọi người Hán là dê hai chân!
Mộ Dung Khác!
Dù kiến thức lịch sử hạn hẹp, nàng cũng biết trong thời Ngũ Hồ Loạn Hoa của triều Tấn, Yến quốc có vài nhân vật rất ghê gớm, trong đó nổi tiếng nhất là vị Thái Nguyên vương Mộ Dung Khác, bách chiến bách thắng!
Nàng há hốc miệng, ngơ ngác nhìn về phía trước! Vị nam nhân tuấn tú kia chính là Mộ Dung Khác? Người liếc mắt đưa tình với nàng là Đại Chiến Thần của Yến quốc?
Ta, ta rốt cuộc đã xuyên qua thành ai a!?
Sở Tư rất muốn tìm một chiếc gương để soi kỹ khuôn mặt của mình. Nàng nhìn quanh căn nhà gỗ trống trải và đơn sơ, nhưng không tìm thấy gì cả.
Thì ra đây vẫn là chiến trường, họ sắp phải rút lui về Yến quốc. Nghe ý của Mộ Dung Khác, hắn cũng muốn mang nàng theo. Nghĩ đến đây, Sở Tư cựa mình, nhưng sợi dây trói nàng vẫn không hề suy suyển.
Nhắm mắt lại, Sở Tư cố gắng tĩnh tâm. Nhưng tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài liên tục vang lên, khiến nàng không thể nào bình tĩnh được.
Không biết đã bao lâu trôi qua, khi nàng vừa cảm nhận được hơi thở quen thuộc lan tỏa trên người thì một giọng nói vang lên: “Đại tướng quân!”
Giọng nói này khiến tim Sở Tư đập loạn nhịp. Quả thật, nàng cần phải tìm một nơi yên tĩnh không bị ai quấy rầy để lấy lại sức mạnh nội tâm.
Tiếng bước chân của Mộ Dung Khác vang lên, đều đặn và vững vàng. Sở Tư vẫn đang suy nghĩ cách đối phó với vị tướng quân của Yến quốc này để có được tự do. Đúng lúc đó, cửa lớn lại mở ra, mang theo một luồng gió lạnh thổi vào căn nhà gỗ.
Khuôn mặt hoàn mỹ như tượng của Mộ Dung Khác, khi nhìn thấy Sở Tư, sát khí và vẻ nghiêm nghị trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là nét dịu dàng và một nụ cười ấm áp.
Hắn bước đến trước mặt Sở Tư, đưa tay phải chạm nhẹ lên mặt nàng. Khi thấy Sở Tư trừng mắt nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Tư Nhi, để nàng chịu khổ rồi, chúng ta phải xuất phát ngay trong đêm.”
Đi đến bên giường, hắn từ từ tháo dây trói: “Tư Nhi, nàng thật sự không có gì muốn nói với ta sao?”
Sở Tư suy nghĩ một hồi, cuối cùng khẽ hỏi: “Các ngươi sẽ về kinh sư của các ngươi sao?” Những lời này vừa thốt ra, nàng cũng tự ngạc nhiên bởi giọng nói của mình, mềm mại như dòng suối chảy, như tiếng oanh ca, thật êm tai và dịu dàng. Chính nàng cũng cảm thấy mong muốn được nghe mãi không thôi.
Nghe thấy Sở Tư lên tiếng, Mộ Dung Khác khựng lại, rồi cười rạng rỡ, hé lộ nụ cười sáng ngời, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, lần này chúng ta đã đại thắng quân Hán, danh chấn thiên hạ, nên trở về nghỉ ngơi chỉnh đốn.” Giọng hắn tuy bình thản nhưng ẩn chứa niềm tự hào, như một đứa trẻ khoe với người thân.
Câu nói này, từ một nam nhân như vậy, khiến trái tim Sở Tư bất chợt mềm nhũn. Trong lúc nói chuyện, Mộ Dung Khác đã tháo dây trói tay Sở Tư khỏi đầu giường. Tuy nhiên, đôi tay của Sở Tư vẫn bị trói chặt.
Cúi xuống, Mộ Dung Khác hôn lên trán Sở Tư, thì thầm: “Tư Nhi, lần này khi trở về kinh đô, ta sẽ lập tức cưới nàng làm vợ. Tư Nhi, thực ra thế gian này là như vậy, ai mạnh hơn thì người đó làm vua. Những kẻ Hán yếu đuối đó, nàng còn đồng tình gì nữa? Những kẻ đã giết hạibằng hữuvà thuộc hạ của nàng, ta đã bí mật xử lý, nàng hà tất phải bận lòng chuyện cũ?”
Mộ Dung Khác rõ ràng rất hào hứng khi nói, khuôn mặt tuấn tú của hắn rạng rỡ, khiến căn nhà gỗ đơn sơ cũng trở nên sáng bừng và sang trọng. Bước đến bên chân Sở Tư, hắn vừa tháo dây vừa cười nói: “Tư Nhi, nàng là một nữ nhi, suốt ngày kêu đánh kêu giết cũng không phải chuyện hay. Lần này khi nàng gả cho ta, hãy an tâm làm một hảo thê tử, cùng ta nối dõi tông đường.”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên cười, cúi đầu hôn lên chân trần của Sở Tư, nhướng mày tinh nghịch: “Lần trước chuyện tốt của chúng ta bị người khác phá hỏng, lần này ta nhất định phải tận hưởng hương vị của Tư Nhi, để nàng cũng được cảm nhận niềm vui sướng như ở thế ngoại đào viên!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.