Chương 8
Tiểu Trung Đô
08/01/2023
Dạo trước, có một trưa, Thiệu Hồng rủ tôi tới ăn cơm. Sáng bảnh mắt, cô ả đã chạy đi mua chân giò muối hiệu Thiên Phúc với bánh nướng mè. Tôi áng chừng cô ta đã thức trắng đêm, ấy vậy mà vẫn vô cùng hăng hái. Rít xong một liều là y như rằng hưng phấn kích động không chịu được, nhưng mà
một khi đã lên cơn nghiện thì lại vật vờ như chết rồi. Chẳng biết cô ta
kiếm đâu ra được một cái bàn con với hai cái ghế gấp, đặt giữa sân để
ngồi ăn.
"Có chuyện này cần nhờ cậu giúp một tay."
Tôi thấy cặp mắt cô ả sáng lập lòe, hoàn toàn không tin lời cô ta nói.
"Bốc phét làm con chó. Bố mẹ tôi, tôi chưa có nhắc đến với cậu, nhưng mà túm lại là lâu lắm rồi không liên lạc gì cả... Mấy hôm trước ngoại tôi mừng thọ, cứ nằng nặc đòi gọi tôi về. Bọn họ bảo với tôi, Thiệu Hồng này, mày chết ở đâu bọn tao cũng mặc kệ, nhưng có một điều, còn muốn đòi tiền, thì ôm lấy đứa cháu về đây."
"Nghĩa là sao?"
"Chậc, cậu ngu thật hay là hèn thế? Tôi sinh lấy đứa cháu nối dõi cho hai ông bà, là được ngần này nè!"
Cô ta kích động giậm châm, khua mười ngón tay ra trước mặt tôi. "Mười vạn, mười vạn, thanh toán phát một luôn."
"Tức là sao?"
"Yên tâm đi, tôi vừa đi làm xét nghiệm rồi, không có bệnh gì đâu. Có điều bác sĩ bảo đứa trẻ vừa ra đời có thể cũng sẽ bị nghiện... Nhưng trị được, không chữa được cũng chẳng phải chuyện tôi cần bận tâm... Phải nỗi một mình tôi đẻ thế quái nào được, phải nhờ cậu giúp chứ, làm với tôi một nháy, chia cho cậu một vạn."
Tôi cảm thấy mình đã sa đọa lắm ròi, nhưng mà so với cô ta thì còn thua xa. Nghiễm nhiên, tôi định từ chối. Cô ta lập tức xị mặt. "Không thể thương lượng lại chút sao?"
Tôi bảo không được.
Cô ta cười khẩy. "Tưởng tôi đang xin xỏ cậu đấy chắc? Giờ tôi có thể báo cảnh sát gô cổ cậu lại bóc lịch tám đến mươi năm không thành vấn đề, cậu liệu mà nghĩ cho kỹ."
"Bao giờ đưa tiền?"
"Đẻ ra rồi mới đưa tiền."
Tôi loáng thoáng cảm thấy mình đang phạm một sai lầm đất trời khó dung, vậy nhưng trong thời kỳ Thiệu Hồng mang thai quả thực rất chịu khó, chỉ hít hai lần. Giai đoạn sau của thai kỳ còn gần như không hút thuốc. Tôi lại cảm thấy, liệu đây có khi lại là việc tốt thì sao? Lúc cô ta lên cơn đau rất đáng sợ, mấy lần tình huống ngặt nghèo đến độ tưởng sảy mất. Vậy nên hễ mà kích động là lại trói chặt tứ chi lại, sợ làm tổn thương đến bụng.
Cô ta bảo, cứ thế này lúc đẻ ra khỏi cần thuốc mê nữa, cỡ này mà bản thân còn vượt qua được thực sự quá là trâu bò luôn rồi.
Lúc sắp sinh, tôi ghé qua bệnh viện mấy bận, có lần còn trông thấy cha mẹ Thiệu Hồng, cũng không lớn tuổi lắm, phải mấy năm nữa mới về hưu. Tôi tự xưng là bạn của Thiệu Hồng, cha cô ta còn mời tôi ngồi xuống giường bên cạnh. Bên đó hôm qua vừa đẻ xong về rồi, vừa hay trống chỗ. Đẻ được cặp song sinh, con gái. Nhà đã có đến ba đứa con gái rồi, đôi này quả thực không nuôi nổi nữa, còn hỏi bọn bác có nhận không cơ? Mà bác gái không đồng ý.
Bác gái ở bên cạnh bón nước đường đỏ cho Thiệu Hồng, hớn hở nói con gái mình sắp đẻ rồi, còn tơ tưởng mấy chuyện đâu đâu ấy làm gì nữa. Cậu xem, con Thiệu Hồng chả béo trắng ra thây?
Tôi bảo có hơi hơi.
Thiệu Hồng cười với tôi. Không biết có phải đàn bà chửa đẻ đều vậy không, trông rất đỗi dịu dàng lương thiện. Tôi tưởng rằng cô ta sẽ cứ thế ngày càng khá lên, có thể cai dứt cơn nghiện thuốc phiện đi. Tổn hại thứ đó đem lại khó lòng bù đắp. Lúc tôi chuẩn bị rời đi, cô ta vừa xong bữa, đang tản bộ cho xuôi cơm, chỉ vào đống đồ chất đầy trong tủ, nói, mau đem mấy cái lon hộp gì kia đi, tôi nhìn thấy là mắc ói. Ấy, không được, táo gai thì để lại đi. Đến chỗ rẽ, tôi còn nghe trong phòng tiếng cô ta cười rất to.
Nhưng bác sĩ lại bảo, trước khi cô ta chết còn cầu xin rít thêm một hớp nữa. Khóc lóc bảo rằng cô ta đã nhịn hơn nửa năm nay, chỉ đợi đến lúc này.
Đứa trẻ thì sống, khỏe mạnh ngoài sức tưởng tượng, khua khoắng nắm đấm khóc oe oe, dường như đang xả nỗi bực tức: Các người biết mấy tháng nay ông đây sống thế nào không!
Tôi nhìn Thiệu Hồng lần cuối, máu trên người cô ta đã cạn hết, biến thành một bộ xương khô. Ngón chân teo quắt lại ngang với đầu móng tay. Mất máu quá nhiều, bác sĩ định cắt bỏ tử cung đi ngay, nhưng máu chảy quá nhanh. Từng túi máu ồ ạt dốc vào cơ thể cô ta, nội trong nửa tiếng đồng hồ, máu khắp người thay đến vài lượt. Nhưng chưa đợi được đến lúc phẫu thuật kết thúc, cô ta đã đi rồi. Tôi nghĩ, đầu óc tôi nhất định cũng đã chịu tổn hại không thể bù đắp, bởi lẽ tôi chẳng có cảm giác gì cả. Lúc phủ khăn trắng lên mặt cô ta quả thực có buồn một chốc, nhưng rồi nghĩ đến một vạn tệ của mình đem đổ bể lại đâm cáu kỉnh.
Có điều, về sau, bên tai tôi vẫn thường văng vẳng giọng của cô ta.
"Có nghĩa lý gì không?"
Tôi hy vọng mình có thể trả lời cô ta, nhưng bản thân cũng chẳng biết đáp án.
Ban đầu chỉ cắn thuốc lắc, có thể khống chế được, nhưng sau thì chịu hẳn. Thực chất giờ tôi chịu khó kiểm soát, có lẽ cũng có thể cai...
Viên cảnh sát bật cười, chẳng hề tin. Bọn họ đã gặp vô vàn, trên đời chẳng thiếu gì những kẻ như tôi. Chưa từng nghèo, vậy nên không chịu nổi cái đói; chưa từng giàu, nên cũng chẳng đỡ nổi cái no. Nhưng ông ta rất lương thiện, hoặc giả muốn tôi có chút hy vọng để mà sống tiếp. Ông ta bảo rằng tôi vào trại cai nghiện lo mà cải tạo cho tốt, cai được rồi thì kiếm công việc mà làm, cứ làng nhàng sống qua ngày lại chả sướng à. Cậu đừng tưởng cảnh sát bọn tôi lúc bắt người thì oách đấy, biết năm ngoái sở bọn tôi truy nã buôn thuốc phiện chết mấy người không? Ba mạng, hai trong số đó cũng chỉ cỡ tuổi cậu, một đứa còn vừa tốt nghiệp trường quân đội chính quy, chưa tròn hai mươi nữa kìa. Không biết vì sao cậu lại sa vào nghiện ngập, nhưng mà đều không nên. Người sống ở đời, không nhất thiết phải tìm ra ý nghĩa nào đó. Cũng như người chết rồi, ý nghĩa lớn cách mấy, với người đó mà nói, cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Tôi bảo Từ Đông chết rồi, Từ Cạnh Ba mất tích rồi, ngày một ngày hai cũng chẳng tóm được ngay. Hay thôi thì cứ bảo đống thuốc phiện đó là của tôi cả đi, chấm dứt cho xong cái vụ này.
Viên cảnh sát nói, cậu biết vì sao Từ Đông chết không?. Truyện Gia Đấu
Tôi bảo không phải tự sát sao. Lúc phát hiện, gã nằm trên giường, tay ôm quyển kinh thánh, trên đất còn có di chúc, bảo rằng mình đã gặp được Thượng đế rồi. Thượng đế hứa sẽ để lại vị trí thiên sứ cho gã, bảo gã phải đi mau.
Cảnh sát bảo do hít thuốc phiện quá liều. Ông ta còn nói, chúng tôi hoài nghi bước đầu rằng Từ Đông đã tự ý liên lạc với tay trên của đường dây cung cấp hàng, khiến Từ Cạnh Ba bất mãn, do đó lập kế sát hại.
Tôi còn nhớ, hồi trước ở dưới quê cũng có một giáo đường, dựng một căn nhà ngói ọp ẹp, bày một cái bàn lớn, câu "gia đình êm ấm, mọi sự hanh thông" ở sảnh chính bị dỡ xuống thay bằng cây thánh giá. Trên bàn còn bày mấy đĩa đồ cúng, có gì cúng nấy, mặc xác lão Thượng đế khẩu vị ra làm sao, đến Trung Quốc là phải ăn bánh trung thu mứt sợi xanh đỏ tuốt. Một nhóm cụ bà bế cháu ngâm thánh ca suốt hai tiếng, sau đó bắt đầu quay ra tán phét. Buôn từ quả cấm vườn địa đàng đến bụng con dâu, chủ đề rộng, nội dung sâu, xuyên suốt đông tây.
Tôi từng tìm riêng đến bà cụ có tiếng nói nhất trong số ấy để xin bà ấy khơi thông lối mê.
"Thiên đường có gì?"
"Thiên đường gì cũng có, có ăn có uống có chơi. Thiên đường chỉ có hạnh phúc."
"Vậy thiên đường có gái gọi không?"
Hết.
"Có chuyện này cần nhờ cậu giúp một tay."
Tôi thấy cặp mắt cô ả sáng lập lòe, hoàn toàn không tin lời cô ta nói.
"Bốc phét làm con chó. Bố mẹ tôi, tôi chưa có nhắc đến với cậu, nhưng mà túm lại là lâu lắm rồi không liên lạc gì cả... Mấy hôm trước ngoại tôi mừng thọ, cứ nằng nặc đòi gọi tôi về. Bọn họ bảo với tôi, Thiệu Hồng này, mày chết ở đâu bọn tao cũng mặc kệ, nhưng có một điều, còn muốn đòi tiền, thì ôm lấy đứa cháu về đây."
"Nghĩa là sao?"
"Chậc, cậu ngu thật hay là hèn thế? Tôi sinh lấy đứa cháu nối dõi cho hai ông bà, là được ngần này nè!"
Cô ta kích động giậm châm, khua mười ngón tay ra trước mặt tôi. "Mười vạn, mười vạn, thanh toán phát một luôn."
"Tức là sao?"
"Yên tâm đi, tôi vừa đi làm xét nghiệm rồi, không có bệnh gì đâu. Có điều bác sĩ bảo đứa trẻ vừa ra đời có thể cũng sẽ bị nghiện... Nhưng trị được, không chữa được cũng chẳng phải chuyện tôi cần bận tâm... Phải nỗi một mình tôi đẻ thế quái nào được, phải nhờ cậu giúp chứ, làm với tôi một nháy, chia cho cậu một vạn."
Tôi cảm thấy mình đã sa đọa lắm ròi, nhưng mà so với cô ta thì còn thua xa. Nghiễm nhiên, tôi định từ chối. Cô ta lập tức xị mặt. "Không thể thương lượng lại chút sao?"
Tôi bảo không được.
Cô ta cười khẩy. "Tưởng tôi đang xin xỏ cậu đấy chắc? Giờ tôi có thể báo cảnh sát gô cổ cậu lại bóc lịch tám đến mươi năm không thành vấn đề, cậu liệu mà nghĩ cho kỹ."
"Bao giờ đưa tiền?"
"Đẻ ra rồi mới đưa tiền."
Tôi loáng thoáng cảm thấy mình đang phạm một sai lầm đất trời khó dung, vậy nhưng trong thời kỳ Thiệu Hồng mang thai quả thực rất chịu khó, chỉ hít hai lần. Giai đoạn sau của thai kỳ còn gần như không hút thuốc. Tôi lại cảm thấy, liệu đây có khi lại là việc tốt thì sao? Lúc cô ta lên cơn đau rất đáng sợ, mấy lần tình huống ngặt nghèo đến độ tưởng sảy mất. Vậy nên hễ mà kích động là lại trói chặt tứ chi lại, sợ làm tổn thương đến bụng.
Cô ta bảo, cứ thế này lúc đẻ ra khỏi cần thuốc mê nữa, cỡ này mà bản thân còn vượt qua được thực sự quá là trâu bò luôn rồi.
Lúc sắp sinh, tôi ghé qua bệnh viện mấy bận, có lần còn trông thấy cha mẹ Thiệu Hồng, cũng không lớn tuổi lắm, phải mấy năm nữa mới về hưu. Tôi tự xưng là bạn của Thiệu Hồng, cha cô ta còn mời tôi ngồi xuống giường bên cạnh. Bên đó hôm qua vừa đẻ xong về rồi, vừa hay trống chỗ. Đẻ được cặp song sinh, con gái. Nhà đã có đến ba đứa con gái rồi, đôi này quả thực không nuôi nổi nữa, còn hỏi bọn bác có nhận không cơ? Mà bác gái không đồng ý.
Bác gái ở bên cạnh bón nước đường đỏ cho Thiệu Hồng, hớn hở nói con gái mình sắp đẻ rồi, còn tơ tưởng mấy chuyện đâu đâu ấy làm gì nữa. Cậu xem, con Thiệu Hồng chả béo trắng ra thây?
Tôi bảo có hơi hơi.
Thiệu Hồng cười với tôi. Không biết có phải đàn bà chửa đẻ đều vậy không, trông rất đỗi dịu dàng lương thiện. Tôi tưởng rằng cô ta sẽ cứ thế ngày càng khá lên, có thể cai dứt cơn nghiện thuốc phiện đi. Tổn hại thứ đó đem lại khó lòng bù đắp. Lúc tôi chuẩn bị rời đi, cô ta vừa xong bữa, đang tản bộ cho xuôi cơm, chỉ vào đống đồ chất đầy trong tủ, nói, mau đem mấy cái lon hộp gì kia đi, tôi nhìn thấy là mắc ói. Ấy, không được, táo gai thì để lại đi. Đến chỗ rẽ, tôi còn nghe trong phòng tiếng cô ta cười rất to.
Nhưng bác sĩ lại bảo, trước khi cô ta chết còn cầu xin rít thêm một hớp nữa. Khóc lóc bảo rằng cô ta đã nhịn hơn nửa năm nay, chỉ đợi đến lúc này.
Đứa trẻ thì sống, khỏe mạnh ngoài sức tưởng tượng, khua khoắng nắm đấm khóc oe oe, dường như đang xả nỗi bực tức: Các người biết mấy tháng nay ông đây sống thế nào không!
Tôi nhìn Thiệu Hồng lần cuối, máu trên người cô ta đã cạn hết, biến thành một bộ xương khô. Ngón chân teo quắt lại ngang với đầu móng tay. Mất máu quá nhiều, bác sĩ định cắt bỏ tử cung đi ngay, nhưng máu chảy quá nhanh. Từng túi máu ồ ạt dốc vào cơ thể cô ta, nội trong nửa tiếng đồng hồ, máu khắp người thay đến vài lượt. Nhưng chưa đợi được đến lúc phẫu thuật kết thúc, cô ta đã đi rồi. Tôi nghĩ, đầu óc tôi nhất định cũng đã chịu tổn hại không thể bù đắp, bởi lẽ tôi chẳng có cảm giác gì cả. Lúc phủ khăn trắng lên mặt cô ta quả thực có buồn một chốc, nhưng rồi nghĩ đến một vạn tệ của mình đem đổ bể lại đâm cáu kỉnh.
Có điều, về sau, bên tai tôi vẫn thường văng vẳng giọng của cô ta.
"Có nghĩa lý gì không?"
Tôi hy vọng mình có thể trả lời cô ta, nhưng bản thân cũng chẳng biết đáp án.
Ban đầu chỉ cắn thuốc lắc, có thể khống chế được, nhưng sau thì chịu hẳn. Thực chất giờ tôi chịu khó kiểm soát, có lẽ cũng có thể cai...
Viên cảnh sát bật cười, chẳng hề tin. Bọn họ đã gặp vô vàn, trên đời chẳng thiếu gì những kẻ như tôi. Chưa từng nghèo, vậy nên không chịu nổi cái đói; chưa từng giàu, nên cũng chẳng đỡ nổi cái no. Nhưng ông ta rất lương thiện, hoặc giả muốn tôi có chút hy vọng để mà sống tiếp. Ông ta bảo rằng tôi vào trại cai nghiện lo mà cải tạo cho tốt, cai được rồi thì kiếm công việc mà làm, cứ làng nhàng sống qua ngày lại chả sướng à. Cậu đừng tưởng cảnh sát bọn tôi lúc bắt người thì oách đấy, biết năm ngoái sở bọn tôi truy nã buôn thuốc phiện chết mấy người không? Ba mạng, hai trong số đó cũng chỉ cỡ tuổi cậu, một đứa còn vừa tốt nghiệp trường quân đội chính quy, chưa tròn hai mươi nữa kìa. Không biết vì sao cậu lại sa vào nghiện ngập, nhưng mà đều không nên. Người sống ở đời, không nhất thiết phải tìm ra ý nghĩa nào đó. Cũng như người chết rồi, ý nghĩa lớn cách mấy, với người đó mà nói, cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Tôi bảo Từ Đông chết rồi, Từ Cạnh Ba mất tích rồi, ngày một ngày hai cũng chẳng tóm được ngay. Hay thôi thì cứ bảo đống thuốc phiện đó là của tôi cả đi, chấm dứt cho xong cái vụ này.
Viên cảnh sát nói, cậu biết vì sao Từ Đông chết không?. Truyện Gia Đấu
Tôi bảo không phải tự sát sao. Lúc phát hiện, gã nằm trên giường, tay ôm quyển kinh thánh, trên đất còn có di chúc, bảo rằng mình đã gặp được Thượng đế rồi. Thượng đế hứa sẽ để lại vị trí thiên sứ cho gã, bảo gã phải đi mau.
Cảnh sát bảo do hít thuốc phiện quá liều. Ông ta còn nói, chúng tôi hoài nghi bước đầu rằng Từ Đông đã tự ý liên lạc với tay trên của đường dây cung cấp hàng, khiến Từ Cạnh Ba bất mãn, do đó lập kế sát hại.
Tôi còn nhớ, hồi trước ở dưới quê cũng có một giáo đường, dựng một căn nhà ngói ọp ẹp, bày một cái bàn lớn, câu "gia đình êm ấm, mọi sự hanh thông" ở sảnh chính bị dỡ xuống thay bằng cây thánh giá. Trên bàn còn bày mấy đĩa đồ cúng, có gì cúng nấy, mặc xác lão Thượng đế khẩu vị ra làm sao, đến Trung Quốc là phải ăn bánh trung thu mứt sợi xanh đỏ tuốt. Một nhóm cụ bà bế cháu ngâm thánh ca suốt hai tiếng, sau đó bắt đầu quay ra tán phét. Buôn từ quả cấm vườn địa đàng đến bụng con dâu, chủ đề rộng, nội dung sâu, xuyên suốt đông tây.
Tôi từng tìm riêng đến bà cụ có tiếng nói nhất trong số ấy để xin bà ấy khơi thông lối mê.
"Thiên đường có gì?"
"Thiên đường gì cũng có, có ăn có uống có chơi. Thiên đường chỉ có hạnh phúc."
"Vậy thiên đường có gái gọi không?"
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.