Thiên Đường Của Anh, Địa Ngục Của Em
Chương 10
Vô Xứ Khả Đào
01/12/2016
Đến tối, Thẩm Dung lái xe đến đón cô, chẳng qua vừa đi được năm phút, lại đưa cô đến một khu nhà xa hoa cách resort không xa.
Trực tiếp bấm thang máy lên thẳng tầng mười bảy, Thâm Dung đưa mật khẩu, chìa khóa cửa từng cái một đưa cho cô, sau đó đưa cô tiến vào trong nhà trọ: "Trong khoảng thời gian này cô chủ nên ở đây đi ạ."
Dường như anh nhận ra sự nghi hoặc trong cô, liền giải thích: "Nơi này đến chỗ cô chủ làm rất gần, thuận tiện hơn."
Giai Nam quan sát toàn bộ ngôi nhà trọ này, không quá lớn cũng không quá nhỏ, tuy rằng không xa hoa, nhưng được bài trí rất ấm áp. Cô đẩy cửa bước vào phòng ngủ, nhìn thấy chiếc giường ngủ với kiểu dáng hết sức quen thuộc, mới giật mình nhớ đến, chiếc này với chiếc giường bên nhà là cùng một kiểu, nói vậy Thẩm Dung biết mình có tật xấu kén chọn giường ngủ, để dì giúp việc qua đây thay đổi toàn bộ trong nhà.
Cô rời khỏi phòng ngủ, không nói được lời nào.
Thẩm Dung hơi có chút khẩn trương: "Như thế nào? Không thích sao? Tôi vẫn nên đưa cô chủ về nhà vậy."
"Không, được lắm." Cô cười cười, thấp giọng nó, "Cảm ơn anh."
Anh luôn suy nghĩ chu đáo giúp cô như vậy, Giai Nam hay có cảm giác, Thẩm Dung giống như anh trai của mình, anh luôn lặng lẽ, không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần có anh ở bên, bản thân lại cảm thấy an tâm.
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Dung đứng lên, mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn nhìn ra được rất vui vẻ, "Buổi tối tôi còn có chút việc. Đêm nay cô chủ hãy ở lại nơi này, hay là"
Thật ra nơi này đã gần như bài trí đầy đủ hết mọi thứ, vì ba không có ở nhà, cô cũng không muốn trở về ngôi nhà to lớn kia, vì thế nói: "Tôi sẽ ngủ ở đây."
Trước khi đóng cửa, Thẩm Dung không quên quan tâm nhắc nhở: "Nhớ phải đổi mật khẩu lại đấy."
Nhẹ nhàng cạch một tiếng, nhà trọ liền trở lên yên lặng.
Chiếc đồng hồ trên tường nhảy tường phút từng giây, trong chốc lát cô không biết kế tiếp phải nên làm gì đây, vì thế bước vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra. Bên trong đầy ắp đồ ăn, nước uống, cũng có vài suất đồ ăn đã nấu chín, chỉ cần đặt vào lò vi sóng xoay một vòng là có thể ăn, nhưng cô lại không cảm thấy đói bụng, vì thế chỉ cầm một lon cà phê trở về phòng ngủ.
Chất lỏng lạnh lẽo xuôi theo cổ họng từ từ chảy xuống dạ dày, cả người tỉnh táo hơn một chút, cô liền cầm một tập tư liệu chưa đọc xong ra tiếp tục xem. Vốn dĩ cô rất ghét phải đọc các con số, bảng báo cáo, tư liệu, nhưng bây giờ buộc lòng phải xem, đảo qua một lượt xong, tuy rằng tạm thời vẫn chưa hiểu rõ, nhưng lại cảm thấy vẫn có thể xem đây là một phương pháp giết thời gian cực tốt.
Mãi cho đến tận khuay, lon cà phê đã cạn thấy đáy, cô mới lên giường đi ngủ.
Hôm sau đúng giờ đi làm là chín giờ, Giai Nam cũng không muốn phiền Lục Yên dựa theo chút ấn tượng của bản thân về phong cảnh vì thế sáng sớm đã thức dậy, đi bộ đến khu resort.
Đến trước cửa thang máy, nhớ lại vẫn chưa đổi mật mã điện tử cho khóa cửa, lại vội vàng quay trở lại, không chút suy nghĩ liền nhấn một chuỗi nhưng con số. Nhập xong, cô mới giật mình, không khỏi cười khổ. Vừa lúc của thang máy mở ra, cô cũng không quay lại để đổi lại một lần nữa, không còn bữa sáng do dì tỉ mỉ chuẩn bị, món sandwich cá xông khói cô thích nhất cùng với ba loại trái cây ép thành nước, căn tin của nhân viên resort Tân Hải chỉ có sữa đậu nành, bánh bao và cháo, trong đại sảnh phần lớn là nhân viên ca sáng hoặc nhân viên vừa xong ca đêm, gặp nhau liền líu ríu tám chuyện. Mặc dù không biết những đồng nghiệp này, nhưng Giai Ngôn vẫn ngồi trong đó, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng náo nhiệt này thật sự rất thú vị. Chậm rãi dùng xong bữa sáng, trên đường đi đến phòng làm việc, đúng lúc cô gặp Lục Yên vừa đỗ xe xong, bước nhanh đến lầu hành chính.
Cô không thể không bước nhanh hơn, mới có thể đuổi kịp cô ấy.
"Hi, buổi sáng tốt lành." Cô nhìn thấy Giai Nam, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Giai Nam có thể đoán được cô đang nghĩ gì, có lẽ cô ấy nghĩ cô chỉ đưa đẩy cho qua chuyện, cô cười cười: "Quản lí Lục, buổi sáng tốt lành."
Hai cô nói những chuyện không liên quan đến công việc, mãi cho đến khi vào văn phòng. Lục Yên mới tùy tay cởi áo khoát ra, nói với thư ký: "Báo cáo ngày hôm qua đã làm xong chưa?"
Thư ký đứng lên: "Lập tức sẽ đem qua cho chị ạ."
Chút hoảng loạn qua đi, cuối cùng Giai Nam cũng hỏi thư ký: "Tôi có thể giúp việc gì không?"
"À, cô pha cho quản lí Lục một tách trà hoa lài đi!" Thư ký không thèm ngẩng đầu lên đáp.
Giai Nam nghe theo, lẳng lặng không một tiếng động bước đến bên cạnh Lục Yên, đặt tách trà xuống.
Lục Yên đang nhìn màn hình máy tính, trong văn phòng vô cùng im lặng, Giai Nam im lặng đợi trong chốc lát, nói: "Quản lí Lục, tôi có thể làm chút gì đó không?" Cô bổ sung thêm một câu." Không chỉ là ngồi một chỗ xem tài liệu."
Lục Yên nhấn nhấn ấn đường, một lần nữa đánh giá kỹ cô gái xinh đẹp này, cô đã sớm biết cô ấy từ lâu là hòn ngọc quý trên tay Hứa Ngạn Hải, mà cô ấy với Trần Tuy Ninh khách quý của resort hình như có chút quan hệ. Một lúc sau, cô mới như cười như không nói: "Cô Hứa, cô đã thay đổi rất nhiều."
Giai Nam không biết lời này được xem là khích lệ, hay là châm chọc, nhưng trực giác của cô nhận ra, những lời này không có ác ý, vì thế cười cười nói: "Chị cứ gọi tôi là Giai Nam đi."
Thư ký gõ cửa, Lục Yên dừng suy tư, nói đơn giản: "Cô theo dõi những hội nghị của khách sạn vào cuối tuần này đi."
Giai Nam giật mình.
"Như thế nào, có vấn đề sao?" Lục Yên cúi đầu, lật tập văn kiện lên ký tên.
Giai Nam lắc đầu: "Không có gì. Cảm ơn."
Tuy nói là theo dõi những hội nghị lớn nhỏ của khách sạn, cũng không nói rõ vai trò công việc, thế nhưng thời điểm làm việc không ai không biết thân phận của cô, vì thế đương nhiên sẽ làm nhiệm vụ chân chạy những việc lặt vặt.
Vất vả sắp xếp đến giờ cơm trưa, Giai Nam vừa ngồi xuống, liền đá bay đôi giày cao gót ra, hơn nữa âm thầm quyết định, về sau sẽ đề cập vấn đề này.
Nếu như thường ngày, cô nhất định sẽ chê món sườn sào chua ngọt chứa đầy dầu mỡ, nhưng lúc này lại vô cùng đói bụng, cô gần như ăn ngốn nghiến, mãi đến khi điện thoại trong túi vang lên.
"Hứa Giai Nam à? Block G sảnh bạch kim buổi chiều có hội nghị, hiện tại đang thiếu người phụ, có thể ngay lập tức đến đây không?"
Không thể nói không, như vậy sẽ giống với lý lịch trên tờ giấy trắng về đại tiểu thư Hứa Giai Nam, còn chưa học được cách từ chối và cò kè bớt một thêm hai, nên cô chỉ vội vàng đứng lên, sau đó chịu đựng từng cơn đau xót dưới chân, nhanh chóng chạy tới block G.
Một giờ rưỡi chiều.
Sảnh bạch kim là nơi có diện tích lớn nhất khu resort, là phòng họp hiện đại nhất.
Giai Nam thử điều khiển máy chiếu, rồi thử âm trên microphone, không để ý bên cửa hông có vài người bước tới.
"Cô ơi, bên này có thể sử dụng chưa?" Một người trẻ tuổi có giọng nói nho nhã lịch sử lên tiếng hỏi."
Giai Nam vội vàng lui nửa bước: "Có thể"
"Sư tỷ" Người trẻ tuổi kia vươn tay lấy USB, "Tôi thử một chút."
Giai Nam vô thức quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đã đứng bên cạnh mình. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với một chiếc quần tay màu xám bạc, trên eo được thắt một chiếc thắt lưng tinh tế màu đỏ rượu, mà trên vai được khoác một chiếc khăn nhung kẻ ô trắng đen - cách ăn mặc rất thoải mái.
Thư Lăng.
Huyệt thái dương mạnh mẽ nảy lên, Giai Nam bấc giác nghiêng người, định lặng lẽ không một tiếng động rời đi -- vốn cô định trước khi hội nghị bắt đầu sẽ rời khỏi nơi này. Cô cũng không muốn chạm mặt với người phụ nữ này-- mặc dù ngay cả chính cô cũng không rõ, người phụ nữ này có nhớ rõ mình hay không.
Nhưng khi Giai Nam chạm mặt với Thư Lăng, tận đáy lòng có chút phức tạp khó miêu tả.
Cô từng một mực cho rằng Thư Lăng là người thứ ba, thậm chí còn muốn đồng quy vu tận; nhưng trước đây không lâu, ngay tại tời điểm Trần Tuy Ninh hiếp bức chính mình... Cô lại không chỉ một lần từng nghĩ, kẻ thứ ba chân chính thật sự không phải là mình hay sao? Cô bị bắt lên giường lựa ý hùa theo người đàn ông đó, mà vợ của anh ta, vừa mới mang thai, đối với tất cả đều không biết gì.
Cảm giác nhục nhã không đẩy mà đến, kèm theo đó còn có chút gì đó... cực kì hối hận, đột nhiên trên mặt Hứa Giai Nam không có chút huyết sắc, bước chân vội vàng muốn rời đi.
"Cô ơi, cô ơi, điện thoại của cô."
Phía sau có người gọi cô, cô không thể không dừng bước, quay đầu nhìn người đó lẳng lặng đưa điện thoại cho mình.
"Là cô." Thư Lăng hơi cong khóe môi, hình như có chút bất ngờ khi nhìn thấy Hứa Giai Nam, đối với chuyện xấu giữa chồng và bạn gái trước đây, Thư Lăng cũng không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, chỉ cười cười: "Cô Hứa, chào cô."
Cô có chút lúng túng đáp lại nụ cười, tiếp nhận, đáy lòng cảm thấy rất hỗn loạn.
Vào lúc hai giờ chiều, Hứa Giai Nâm vốn phải rời đi đến một hội trường khác, có chút khó kìm chế, lặng lẽ bước vào sảnh bạch kim.
Cô đứng chệch bên phía cửa, nhìn phòng hội nghị có thể chứa trăm người đã đầy ắp, mà người phụ nữ trên bục, đang bình tĩnh giảng giải gì đó những danh từ này Giai Nam thậm chí chừa từng nghe qua; Cô liền nheo mắt lại, nhìn về phía màn ảnh thật lớn.
Thư Lăng bỏ chiếc khăn choàng, giọng nói của cô ấy rõ ràng, mạch lạc, khi nói rất êm tai, mặc dù đối với máy móc điện tử thông minh Giai Nam không biết gì cả, nhưng cũng hiểu được người phụ nữ này tràn ngập sức hấp dẫn.
Giai Nam như gặp phải ma chướng, nghe thêm một lúc, mới từ từ lui ra.
Giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy cả bầu trời đều tối tăm, sự tự ti trước nay chưa từng có.
Cô không thể không thừa nhận, ánh mắt chọn vợ của Trần Tuy Ninh, như lời anh từng nói, vô cùng tài giỏi.
Giai Nam dựa vào tường, bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã trải qua những ngày tháng vô ích , giống như một trò đùa lố bịch, chỉ hi vọng thời gian, công việc, có thể từ từ thay đổi tất cả.
Chạng vạng, Giai Nam lê tấm thân vô cùng mệt mỏi chuẩn bị tan tầm, vừa mới thu xếp này nọ xong, điện thoại trong tay lại vang lên.
Cô bắt máy, là Lục Yên.
"Giai Nam, đã tan làm?"
"Vẫn chưa."
"Tốt lắm, cô ở văn phòng đợi tôi. Buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Từ trước đến nay Lục Yên đều là người nói chuyện ngắn ngọn lưu loát, Giai Nam không hiểu gì ngồi ở văn phòng, đợi mười mấy phút đồng hồ, thì cửa phòng tổng giám đốc bị đẩy ra.
Phía sau Lục Yên còn có vài người đi theo, cô dùng tốc độ cực nhanh giao việc cho cộng sự, chỉ dùng ánh mắt liếc Hạ Giai Ngôn một cái, ý bảo cô đợi một chút.
Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, Lục Yên mới bớt chút thời gian nói với Giai Nam: "Cô đến căn tin ăn trước chút gì đi, buổi tối còn mấy bữa tiệc xã giao, tôi mang cô chào hỏi một chút."
"..Được."
Căn tin nhà ăn cũng chỉ còn một chút cá thừa canh cặn mà thôi, Giai Nam miễn cưỡng ăn chút gì lấp bụng, liền đi theo Lục Yên đến block H.
Lục Yên vừa đi vừa hỏi cô: "Thế nào, có thấy vất vả không?"
Cô lắc đầu, bảo khá ổn.
"Kỳ thật công việc ấy cũng không phải là việc cực khổ nhất." Lục Yên bỗng nhiên cúi đầu cảm thán một câu, Giai Nam nương theo ánh sáng của ngọn đèn ven đường, có chút ngoài ý muốn phát hiện. Người này ngoài mặt luôn phơi phới, là một người phụ nữ làm việc sôi nổi, kỳ thật ở nơi khóe mắt, cũng lặng lẽ hiện ra một vài nếp nhăn.
"Thế công việc nào mới là mệt nhất?" theo phản xạ cô thốt ra.
Lục Yên cười nhẹ: "Cô sẽ biết ngay thôi."
Khu ăn uổng là ở phía sau hoa viên tòa nhà H.
Lục Yên dẫn theo Giai Nam vào tòa nhà H, quản lý trực ca liền đêm một tập danh sách đưa cho cô, cô nhìn lướt qua, nói ngắn ngọn: "Đến lầu hai thôi."
"Vào thời điểm dùng cơm, nói đại khái thế này, nếu có khách quý bàn chuyện, thì cần phải đến chào hỏi, kính rượu." Lục Yên vừa đi vừa nói chuyện, "Đa số thời điểm là vào bữa tối. Cho nên về sau vào buổi chiều, cô không cần phải vội đi. Làm khách sạn, việc xã giao là chuyện thiết yếu."
Giai Nam yên lặng gật đầu.
Lúc hai cô đi qua sảnh lớn của khách sạn, quản lý trực ca bỗng nhiên đuổi theo, cúi đầu nói bên tai Lục Yên điều gì đó. Lục Yên nhíu mày, bước chân dừng lại: "Tại sao không nói sớm? "Bước chân đổi hướng, bước về phía của sau.
Nối liền của sau của hoa viên là một hồ nước, những ngôi sao phản chiếu trên mặt nước, tôn lên mấy đám lục bình, vô cùng đẹp mắt. Hai cô bước qua một hành lang bằng gỗ, đi đến trước cổng một gian ghế lô* sang trọng nhất trong khu resort.
*Ghế Lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
Kỳ thật Giai Nam đã từng vài lần dùng cơm trong này, chẳng qua vào lúc đó, cô không biết ghế lô này không phải đơn giản mới có thể đến dự. Trừ khi là khách VIP, nếu không dù có một số tiền lớn trong tay, cũng không có cách nào được dùng cơm trong này.
Mà lần này, cô bước vào đây với thân phận, không còn là khách nữa rồi.
Lục Yên nhận lấy ly rượu của bồi bàn đưa tới, bên trong sóng sánh chất lỏng màu tím sậm, cô liếc Giai Nam một cái: "Có thể uống rượu không? "
Nói đến đây, quả thật Giai Nam không biết tửu lượng của mình thế nào, nên hơi chần chờ một chút, đáp: "Tàm tạm."
"Khi xã giao phải khôn ngoan một chút. Có thể uống một ngụm nhưng tuyệt đối không uống nửa ly, có vài người thích một hơi uống cạn ly, cũng không cần phải ra vẻ." Cô cúi đầu dặn dò, "Được rồi, cùng tôi bước vào thôi."
Cửa phòng ghế lô lặng yên không một tiếng động mở ra.
Ạnh mắt đầu tiên nhìn về phía người chủ trì, ánh mắt chuẩn xác tìm được người đàn ông trẻ tuổi kia, cười chào hỏi: "Anh Trần, vừa mới biết anh ăn cơm ở đây, bây giờ đến mời rượu, không muộn chứ?"
Trực tiếp bấm thang máy lên thẳng tầng mười bảy, Thâm Dung đưa mật khẩu, chìa khóa cửa từng cái một đưa cho cô, sau đó đưa cô tiến vào trong nhà trọ: "Trong khoảng thời gian này cô chủ nên ở đây đi ạ."
Dường như anh nhận ra sự nghi hoặc trong cô, liền giải thích: "Nơi này đến chỗ cô chủ làm rất gần, thuận tiện hơn."
Giai Nam quan sát toàn bộ ngôi nhà trọ này, không quá lớn cũng không quá nhỏ, tuy rằng không xa hoa, nhưng được bài trí rất ấm áp. Cô đẩy cửa bước vào phòng ngủ, nhìn thấy chiếc giường ngủ với kiểu dáng hết sức quen thuộc, mới giật mình nhớ đến, chiếc này với chiếc giường bên nhà là cùng một kiểu, nói vậy Thẩm Dung biết mình có tật xấu kén chọn giường ngủ, để dì giúp việc qua đây thay đổi toàn bộ trong nhà.
Cô rời khỏi phòng ngủ, không nói được lời nào.
Thẩm Dung hơi có chút khẩn trương: "Như thế nào? Không thích sao? Tôi vẫn nên đưa cô chủ về nhà vậy."
"Không, được lắm." Cô cười cười, thấp giọng nó, "Cảm ơn anh."
Anh luôn suy nghĩ chu đáo giúp cô như vậy, Giai Nam hay có cảm giác, Thẩm Dung giống như anh trai của mình, anh luôn lặng lẽ, không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần có anh ở bên, bản thân lại cảm thấy an tâm.
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Dung đứng lên, mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn nhìn ra được rất vui vẻ, "Buổi tối tôi còn có chút việc. Đêm nay cô chủ hãy ở lại nơi này, hay là"
Thật ra nơi này đã gần như bài trí đầy đủ hết mọi thứ, vì ba không có ở nhà, cô cũng không muốn trở về ngôi nhà to lớn kia, vì thế nói: "Tôi sẽ ngủ ở đây."
Trước khi đóng cửa, Thẩm Dung không quên quan tâm nhắc nhở: "Nhớ phải đổi mật khẩu lại đấy."
Nhẹ nhàng cạch một tiếng, nhà trọ liền trở lên yên lặng.
Chiếc đồng hồ trên tường nhảy tường phút từng giây, trong chốc lát cô không biết kế tiếp phải nên làm gì đây, vì thế bước vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra. Bên trong đầy ắp đồ ăn, nước uống, cũng có vài suất đồ ăn đã nấu chín, chỉ cần đặt vào lò vi sóng xoay một vòng là có thể ăn, nhưng cô lại không cảm thấy đói bụng, vì thế chỉ cầm một lon cà phê trở về phòng ngủ.
Chất lỏng lạnh lẽo xuôi theo cổ họng từ từ chảy xuống dạ dày, cả người tỉnh táo hơn một chút, cô liền cầm một tập tư liệu chưa đọc xong ra tiếp tục xem. Vốn dĩ cô rất ghét phải đọc các con số, bảng báo cáo, tư liệu, nhưng bây giờ buộc lòng phải xem, đảo qua một lượt xong, tuy rằng tạm thời vẫn chưa hiểu rõ, nhưng lại cảm thấy vẫn có thể xem đây là một phương pháp giết thời gian cực tốt.
Mãi cho đến tận khuay, lon cà phê đã cạn thấy đáy, cô mới lên giường đi ngủ.
Hôm sau đúng giờ đi làm là chín giờ, Giai Nam cũng không muốn phiền Lục Yên dựa theo chút ấn tượng của bản thân về phong cảnh vì thế sáng sớm đã thức dậy, đi bộ đến khu resort.
Đến trước cửa thang máy, nhớ lại vẫn chưa đổi mật mã điện tử cho khóa cửa, lại vội vàng quay trở lại, không chút suy nghĩ liền nhấn một chuỗi nhưng con số. Nhập xong, cô mới giật mình, không khỏi cười khổ. Vừa lúc của thang máy mở ra, cô cũng không quay lại để đổi lại một lần nữa, không còn bữa sáng do dì tỉ mỉ chuẩn bị, món sandwich cá xông khói cô thích nhất cùng với ba loại trái cây ép thành nước, căn tin của nhân viên resort Tân Hải chỉ có sữa đậu nành, bánh bao và cháo, trong đại sảnh phần lớn là nhân viên ca sáng hoặc nhân viên vừa xong ca đêm, gặp nhau liền líu ríu tám chuyện. Mặc dù không biết những đồng nghiệp này, nhưng Giai Ngôn vẫn ngồi trong đó, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng náo nhiệt này thật sự rất thú vị. Chậm rãi dùng xong bữa sáng, trên đường đi đến phòng làm việc, đúng lúc cô gặp Lục Yên vừa đỗ xe xong, bước nhanh đến lầu hành chính.
Cô không thể không bước nhanh hơn, mới có thể đuổi kịp cô ấy.
"Hi, buổi sáng tốt lành." Cô nhìn thấy Giai Nam, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Giai Nam có thể đoán được cô đang nghĩ gì, có lẽ cô ấy nghĩ cô chỉ đưa đẩy cho qua chuyện, cô cười cười: "Quản lí Lục, buổi sáng tốt lành."
Hai cô nói những chuyện không liên quan đến công việc, mãi cho đến khi vào văn phòng. Lục Yên mới tùy tay cởi áo khoát ra, nói với thư ký: "Báo cáo ngày hôm qua đã làm xong chưa?"
Thư ký đứng lên: "Lập tức sẽ đem qua cho chị ạ."
Chút hoảng loạn qua đi, cuối cùng Giai Nam cũng hỏi thư ký: "Tôi có thể giúp việc gì không?"
"À, cô pha cho quản lí Lục một tách trà hoa lài đi!" Thư ký không thèm ngẩng đầu lên đáp.
Giai Nam nghe theo, lẳng lặng không một tiếng động bước đến bên cạnh Lục Yên, đặt tách trà xuống.
Lục Yên đang nhìn màn hình máy tính, trong văn phòng vô cùng im lặng, Giai Nam im lặng đợi trong chốc lát, nói: "Quản lí Lục, tôi có thể làm chút gì đó không?" Cô bổ sung thêm một câu." Không chỉ là ngồi một chỗ xem tài liệu."
Lục Yên nhấn nhấn ấn đường, một lần nữa đánh giá kỹ cô gái xinh đẹp này, cô đã sớm biết cô ấy từ lâu là hòn ngọc quý trên tay Hứa Ngạn Hải, mà cô ấy với Trần Tuy Ninh khách quý của resort hình như có chút quan hệ. Một lúc sau, cô mới như cười như không nói: "Cô Hứa, cô đã thay đổi rất nhiều."
Giai Nam không biết lời này được xem là khích lệ, hay là châm chọc, nhưng trực giác của cô nhận ra, những lời này không có ác ý, vì thế cười cười nói: "Chị cứ gọi tôi là Giai Nam đi."
Thư ký gõ cửa, Lục Yên dừng suy tư, nói đơn giản: "Cô theo dõi những hội nghị của khách sạn vào cuối tuần này đi."
Giai Nam giật mình.
"Như thế nào, có vấn đề sao?" Lục Yên cúi đầu, lật tập văn kiện lên ký tên.
Giai Nam lắc đầu: "Không có gì. Cảm ơn."
Tuy nói là theo dõi những hội nghị lớn nhỏ của khách sạn, cũng không nói rõ vai trò công việc, thế nhưng thời điểm làm việc không ai không biết thân phận của cô, vì thế đương nhiên sẽ làm nhiệm vụ chân chạy những việc lặt vặt.
Vất vả sắp xếp đến giờ cơm trưa, Giai Nam vừa ngồi xuống, liền đá bay đôi giày cao gót ra, hơn nữa âm thầm quyết định, về sau sẽ đề cập vấn đề này.
Nếu như thường ngày, cô nhất định sẽ chê món sườn sào chua ngọt chứa đầy dầu mỡ, nhưng lúc này lại vô cùng đói bụng, cô gần như ăn ngốn nghiến, mãi đến khi điện thoại trong túi vang lên.
"Hứa Giai Nam à? Block G sảnh bạch kim buổi chiều có hội nghị, hiện tại đang thiếu người phụ, có thể ngay lập tức đến đây không?"
Không thể nói không, như vậy sẽ giống với lý lịch trên tờ giấy trắng về đại tiểu thư Hứa Giai Nam, còn chưa học được cách từ chối và cò kè bớt một thêm hai, nên cô chỉ vội vàng đứng lên, sau đó chịu đựng từng cơn đau xót dưới chân, nhanh chóng chạy tới block G.
Một giờ rưỡi chiều.
Sảnh bạch kim là nơi có diện tích lớn nhất khu resort, là phòng họp hiện đại nhất.
Giai Nam thử điều khiển máy chiếu, rồi thử âm trên microphone, không để ý bên cửa hông có vài người bước tới.
"Cô ơi, bên này có thể sử dụng chưa?" Một người trẻ tuổi có giọng nói nho nhã lịch sử lên tiếng hỏi."
Giai Nam vội vàng lui nửa bước: "Có thể"
"Sư tỷ" Người trẻ tuổi kia vươn tay lấy USB, "Tôi thử một chút."
Giai Nam vô thức quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đã đứng bên cạnh mình. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với một chiếc quần tay màu xám bạc, trên eo được thắt một chiếc thắt lưng tinh tế màu đỏ rượu, mà trên vai được khoác một chiếc khăn nhung kẻ ô trắng đen - cách ăn mặc rất thoải mái.
Thư Lăng.
Huyệt thái dương mạnh mẽ nảy lên, Giai Nam bấc giác nghiêng người, định lặng lẽ không một tiếng động rời đi -- vốn cô định trước khi hội nghị bắt đầu sẽ rời khỏi nơi này. Cô cũng không muốn chạm mặt với người phụ nữ này-- mặc dù ngay cả chính cô cũng không rõ, người phụ nữ này có nhớ rõ mình hay không.
Nhưng khi Giai Nam chạm mặt với Thư Lăng, tận đáy lòng có chút phức tạp khó miêu tả.
Cô từng một mực cho rằng Thư Lăng là người thứ ba, thậm chí còn muốn đồng quy vu tận; nhưng trước đây không lâu, ngay tại tời điểm Trần Tuy Ninh hiếp bức chính mình... Cô lại không chỉ một lần từng nghĩ, kẻ thứ ba chân chính thật sự không phải là mình hay sao? Cô bị bắt lên giường lựa ý hùa theo người đàn ông đó, mà vợ của anh ta, vừa mới mang thai, đối với tất cả đều không biết gì.
Cảm giác nhục nhã không đẩy mà đến, kèm theo đó còn có chút gì đó... cực kì hối hận, đột nhiên trên mặt Hứa Giai Nam không có chút huyết sắc, bước chân vội vàng muốn rời đi.
"Cô ơi, cô ơi, điện thoại của cô."
Phía sau có người gọi cô, cô không thể không dừng bước, quay đầu nhìn người đó lẳng lặng đưa điện thoại cho mình.
"Là cô." Thư Lăng hơi cong khóe môi, hình như có chút bất ngờ khi nhìn thấy Hứa Giai Nam, đối với chuyện xấu giữa chồng và bạn gái trước đây, Thư Lăng cũng không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, chỉ cười cười: "Cô Hứa, chào cô."
Cô có chút lúng túng đáp lại nụ cười, tiếp nhận, đáy lòng cảm thấy rất hỗn loạn.
Vào lúc hai giờ chiều, Hứa Giai Nâm vốn phải rời đi đến một hội trường khác, có chút khó kìm chế, lặng lẽ bước vào sảnh bạch kim.
Cô đứng chệch bên phía cửa, nhìn phòng hội nghị có thể chứa trăm người đã đầy ắp, mà người phụ nữ trên bục, đang bình tĩnh giảng giải gì đó những danh từ này Giai Nam thậm chí chừa từng nghe qua; Cô liền nheo mắt lại, nhìn về phía màn ảnh thật lớn.
Thư Lăng bỏ chiếc khăn choàng, giọng nói của cô ấy rõ ràng, mạch lạc, khi nói rất êm tai, mặc dù đối với máy móc điện tử thông minh Giai Nam không biết gì cả, nhưng cũng hiểu được người phụ nữ này tràn ngập sức hấp dẫn.
Giai Nam như gặp phải ma chướng, nghe thêm một lúc, mới từ từ lui ra.
Giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy cả bầu trời đều tối tăm, sự tự ti trước nay chưa từng có.
Cô không thể không thừa nhận, ánh mắt chọn vợ của Trần Tuy Ninh, như lời anh từng nói, vô cùng tài giỏi.
Giai Nam dựa vào tường, bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã trải qua những ngày tháng vô ích , giống như một trò đùa lố bịch, chỉ hi vọng thời gian, công việc, có thể từ từ thay đổi tất cả.
Chạng vạng, Giai Nam lê tấm thân vô cùng mệt mỏi chuẩn bị tan tầm, vừa mới thu xếp này nọ xong, điện thoại trong tay lại vang lên.
Cô bắt máy, là Lục Yên.
"Giai Nam, đã tan làm?"
"Vẫn chưa."
"Tốt lắm, cô ở văn phòng đợi tôi. Buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Từ trước đến nay Lục Yên đều là người nói chuyện ngắn ngọn lưu loát, Giai Nam không hiểu gì ngồi ở văn phòng, đợi mười mấy phút đồng hồ, thì cửa phòng tổng giám đốc bị đẩy ra.
Phía sau Lục Yên còn có vài người đi theo, cô dùng tốc độ cực nhanh giao việc cho cộng sự, chỉ dùng ánh mắt liếc Hạ Giai Ngôn một cái, ý bảo cô đợi một chút.
Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, Lục Yên mới bớt chút thời gian nói với Giai Nam: "Cô đến căn tin ăn trước chút gì đi, buổi tối còn mấy bữa tiệc xã giao, tôi mang cô chào hỏi một chút."
"..Được."
Căn tin nhà ăn cũng chỉ còn một chút cá thừa canh cặn mà thôi, Giai Nam miễn cưỡng ăn chút gì lấp bụng, liền đi theo Lục Yên đến block H.
Lục Yên vừa đi vừa hỏi cô: "Thế nào, có thấy vất vả không?"
Cô lắc đầu, bảo khá ổn.
"Kỳ thật công việc ấy cũng không phải là việc cực khổ nhất." Lục Yên bỗng nhiên cúi đầu cảm thán một câu, Giai Nam nương theo ánh sáng của ngọn đèn ven đường, có chút ngoài ý muốn phát hiện. Người này ngoài mặt luôn phơi phới, là một người phụ nữ làm việc sôi nổi, kỳ thật ở nơi khóe mắt, cũng lặng lẽ hiện ra một vài nếp nhăn.
"Thế công việc nào mới là mệt nhất?" theo phản xạ cô thốt ra.
Lục Yên cười nhẹ: "Cô sẽ biết ngay thôi."
Khu ăn uổng là ở phía sau hoa viên tòa nhà H.
Lục Yên dẫn theo Giai Nam vào tòa nhà H, quản lý trực ca liền đêm một tập danh sách đưa cho cô, cô nhìn lướt qua, nói ngắn ngọn: "Đến lầu hai thôi."
"Vào thời điểm dùng cơm, nói đại khái thế này, nếu có khách quý bàn chuyện, thì cần phải đến chào hỏi, kính rượu." Lục Yên vừa đi vừa nói chuyện, "Đa số thời điểm là vào bữa tối. Cho nên về sau vào buổi chiều, cô không cần phải vội đi. Làm khách sạn, việc xã giao là chuyện thiết yếu."
Giai Nam yên lặng gật đầu.
Lúc hai cô đi qua sảnh lớn của khách sạn, quản lý trực ca bỗng nhiên đuổi theo, cúi đầu nói bên tai Lục Yên điều gì đó. Lục Yên nhíu mày, bước chân dừng lại: "Tại sao không nói sớm? "Bước chân đổi hướng, bước về phía của sau.
Nối liền của sau của hoa viên là một hồ nước, những ngôi sao phản chiếu trên mặt nước, tôn lên mấy đám lục bình, vô cùng đẹp mắt. Hai cô bước qua một hành lang bằng gỗ, đi đến trước cổng một gian ghế lô* sang trọng nhất trong khu resort.
*Ghế Lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
Kỳ thật Giai Nam đã từng vài lần dùng cơm trong này, chẳng qua vào lúc đó, cô không biết ghế lô này không phải đơn giản mới có thể đến dự. Trừ khi là khách VIP, nếu không dù có một số tiền lớn trong tay, cũng không có cách nào được dùng cơm trong này.
Mà lần này, cô bước vào đây với thân phận, không còn là khách nữa rồi.
Lục Yên nhận lấy ly rượu của bồi bàn đưa tới, bên trong sóng sánh chất lỏng màu tím sậm, cô liếc Giai Nam một cái: "Có thể uống rượu không? "
Nói đến đây, quả thật Giai Nam không biết tửu lượng của mình thế nào, nên hơi chần chờ một chút, đáp: "Tàm tạm."
"Khi xã giao phải khôn ngoan một chút. Có thể uống một ngụm nhưng tuyệt đối không uống nửa ly, có vài người thích một hơi uống cạn ly, cũng không cần phải ra vẻ." Cô cúi đầu dặn dò, "Được rồi, cùng tôi bước vào thôi."
Cửa phòng ghế lô lặng yên không một tiếng động mở ra.
Ạnh mắt đầu tiên nhìn về phía người chủ trì, ánh mắt chuẩn xác tìm được người đàn ông trẻ tuổi kia, cười chào hỏi: "Anh Trần, vừa mới biết anh ăn cơm ở đây, bây giờ đến mời rượu, không muộn chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.