Thiên Đường Của Anh, Địa Ngục Của Em
Chương 4
Vô Xứ Khả Đào
01/12/2016
Hứa Giai Nam mệt mỏi cuộn người trên ghế da, cô tiếp viên hàng không ân cần đến bên cạnh cúi người xuống, quan tâm hỏi han xem cô có cần phục vụ gì không. Cô chỉ cảm thấy lạnh, vì thế yêu cầu thêm một
tấm chăn mỏng nữa.
Cô bọc kín người, cố gắng quên đi nhục nhã trước đó, cũng may ở cách mặt đất ba mươi ngàn feet* đã khiến con người ta cảm thấy bình tĩnh hơn. Cô vốn tưởng mình sẽ không tài nào ngủ được, nhưng rất nhanh sau đó, lại mơ mơ màng màng thiếp đi. Nhưng cơn đói ập đến khiến cô không chịu nổi phải thức dậy, cơm máy bay cũng trở nên tạm chấp nhận được, cô thậm chí còn kêu thêm một ly rượu vang, uống cạn một hơi, sau đó ngủ tiếp.
Không mộng mị, như lạc vào một hang động tối đen rất lớn, trước đây cô luôn cảm thấy chịu đựng mười mấy giờ bay thật là một cực hình, nhưng bây giờ vẫn tuyến bay này lại cảm thấy chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Máy bay sắp hạ cánh, tiếp viên hàng không nhẹ nhàng lay cô tỉnh dậy, Giai Nam tháo miếng che mắt xuống, nghe thấy từ phía sau có tiếng người vừa cười vừa nói: "Cô dễ ngủ thật đấy."
Lúc này cô vẫn còn có chút chưa quen với ánh sáng, quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi bông rất bình thường, hai mắt đang nhìn cô, sau đó giơ cổ tay lên, chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay mình nói: "Tôi đã tính qua, tám mươi phần trăm thời gian trên máy bay cô đều ngủ say!"
Anh ta còn tỏ vẻ mặt không thể tin nổi, nhưng Giai Nam lại chẳng thèm cười lấy một cái, chỉ lẳng lặng quay đầu về, kéo tấm chắn ra.
"Cô đi Ý làm gì vậy?" Thế mà người đàn ông kia vẫn mặt dày mày dạng, tiếp tục ung dung bắt chuyện, thấy cô không trả lời, anh vẫn không bỏ cuộc hỏi tiếp: "Du lịch? Hay thăm người thân?"
"Du lịch" Chịu hết nổi cô đành trả lời qua quýt với anh ta cho xong, sau đó đanh mặt nói, "Xin lỗi nhé, trong lúc máy bay hạ cánh tôi không thích nói chuyện."
"Ôi, vậy sao." Người đàn ông mặc áo sơ mi rầu rĩ dựa trở lại ghế của mình, không nói thêm gì nữa.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống, trong tai vang lên tiếng ù ù khó chịu, Hạ Giai Nam nhắm chặt hai mắt, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy an toàn đến lạ. Cô rốt cuộc cũng đã thoát ly đến một đất nước xa lạ, không có bất cứ kỷ niệm nào với anh, cũng chẳng một ai biết cô là ai.
Đây là lần đầu tiên Hứa Giai Nam đến Rome, mùa đông nơi đây ấm áp hơn Phỉ Hải, chỉ cần khoác một chiếc ban - đờ - xuy, choàng một chiếc khăn quàng cổ là đủ.
Những con đường đá nhỏ, những toà kiến trúc bằng thạch cao, xa xa là tháp chuông cao chót vót của giáo đường Gothic, chọc thẳng tới mây xanh. Mọi người khoác vai trò chuyện vui vẻ với nhau, cách đó không xa là một quảng trường, thành phố này đã nảy sinh sự thay đổi nào đó. Chính là dần dần trở thành thiên đường của sự hoan lạc, tựa như trận đấu thú cách đây hàng ngàn năm. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ chính là những văn minh của nhân loại như rượu, nước hoa, bơ sữa... đã xóa đi dấu vết của máu tanh và bùn đất của những trận đấu thú La Mã năm xưa.
Cô thả bước trên đường phố, lúc này đã là hai giờ chiều, là thời gian người Rome dùng cơm trưa. Cô chọn đại một quán cà phê gia đình, xem thực đơn, cuối cùng gọi một phần Cima. Sau đó không lâu thức ăn được mang lên, kỳ thật cũng chỉ là thịt bò cuốn, nhân bên trong là một ít rau dưa, trứng gà và phô mát khô. này kia. Cô thấy đói nhưng lại ăn không ngon miệng, chỉ ăn vài miếng rồi để xuống, từ tốn uống một ngụm cà phê đậm đặc. Cô vẫn khó có thể quen với vị cà phê nơi đây. Capuchino cũng được, nhưng riêng Espresso chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ thôi, toàn cơ thể sẽ sẽ trở nên rộn ràng đến không thể kìm hãm được, như thể vừa được uống một liều thuốc kích thích vậy.
Đi khắp nơi không mục đích cho qua ngày, sau cùng cô gọi nhân viên phục vụ đến, ngay lúc định thanh toán, Giai Nam ngẩn người, nữa ngày không thốt ra được lời nào.
Túi xách bị rạch một chỗ rất lớn, ví tiền, di động, hộ chiếu. Tất cả đều không thấy đâu cả. Cô chỉ lẻ loi một thân một mình, ngay tức thời thấy choáng váng.
Nhân viên phục vụ nhún vai, tỏ vẻ thông cảm nói vài câu tiếng Ý. Cô ngơ ngác nhìn cậu ta, vẻ mặt mù mờ không hiểu gì cả.
Tiếp theo phải làm thế nào bây giờ. Phải đến cục cảnh sát hay đến đại sứ quán xin sự giúp đỡ đây?
Cô chớt nhớ đến kỳ nghỉ trước đây khi đến Mỹ tìm Trần Tuy Ninh, bản thân cẩu thả, quăng toàn bộ điện thoại di động hộ chiếu vào ba lô của anh, không cần phải quan tâm gì cả.
Anh đã không cần cô nữa, vậy mà cô vẫn cứ giẫm chân tại chỗ như cũ chẳng có gì thay đổi cả.
Trên mặt Hứa Giai Nam bỗng hiện lên sự mất mát, không thể kìm nén, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Hi, đúng lúc vậy sao?"
Là tiếng Trung quen thuộc, Hứa Giai Nam như vớ được một khúc gỗ nổi, hơi vội vàng ngẫng đầu lên, thì thấy một người đàn ông vóc người cao ráo đứng trước mặt mình, vẻ mặt tò mò: "Cô sao vậy?"
Là người đàn ông mặc sơ mi trên máy bay.
Cô lau nước mắt, nói lắp bắp: "Ví tiền bị trộm rồi."
Người đấy nhìn cô với ánh mắt thông cảm, vô cùng hào phóng thanh toán tiền bữa trưa cho cô, sau đó nói vài câu với nhân viên phục vụ, rồi vừa kéo cô vừa nói: "Đi thôi."
"Tới trụ sở cảnh sát hả?"
Anh ta không trả lời, bước rất nhanh, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Cô mờ mịt đi theo anh ta, mãi đến khi bước đến trước một cái thùng rác thì dừng lại. Anh ta xốc xốc nó lên, vén tay áo, lục lục, dường như chẳng thu hoạch được gì cả; anh vẫn không tỏ thái độ bực bội, mãi đến khi gần như lục hết tất cả mấy sọt rác trên đường thì rốt cuộc cũng tìm được một quyển hộ chiếu và mấy tấm thẻ tín dụng.
"Của cô đúng không?" Anh ta vênh váo mở ra: "Hứa Giai Nam?"
"Là của tôi đấy!" Giai Nam suýt chút nữa là nhảy dựng lên, cô nhìn người đàn ông ấy với ánh mắt biết ơn, bỗng nhận ra, dáng vẻ người đàn ông này cũng rất vừa mắt - khiến cho người khác cảm thấy rất gần gũi, giống như gu thời trang của anh ta vậy, vừa giống với một nhân viên lại vừa giống với sinh viên đi du lịch.
"Trả lại cho cô này." Người ấy phóng khoáng trả lại cho cô, lúc đưa tay ra tiện thể nói: "Tôi tên Berlin."
"Nước Đức, Berlin?"
"Tốt lắm, nhớ kĩ tên tôi đấy." Berlin cười cười, "Rất hận hạnh được quen biết cô."
"Cảm ơn." Hạ Giai Ngôn bày tỏ sự biết ơn từ tận đáy lòng: "Thật sự cảm ơn anh nhé."
"Trong thánh kinh có câu, 'Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho các con'*, đó là may mắn của cô thôi." Anh ta nói rất nghiêm túc.
"Nhưng sao anh biết nó ở trong thùng rác cơ chứ?"
"Bởi vì... những tên trộm ở Rome đều như vậy. Chỉ trộm tiền mặt, còn hộ chiếu và thẻ tín dụng bọn họ không dùng được, chẳng lẽ lại trả lại cho người bị trộm sao? Vì thế ném vào mấy thùng rác gần đó cũng là chuyện bình thường." Berlin nhếch miệng cười cười, " Tôi còn quen biết với một người bạn, cái tên trộm của anh ta cũng tốt bụng lắm đem hết căn cứ xác thực trong túi gởi trả lại cho anh ta đấy."
"Thật thú vị." Cô không kiềm được mà khẽ khẽ cong khóe môi.
" Với lại, cô mang cái túi sang trọng như vậy, mấy tên trộm không trộm cô thì trộm ai?" Berlin kéo kéo chiếc túi như muốn xé làm đôi, "Ra ngoài, không nên tỏ vẻ giàu có, có biết không?"
Vì thế bọn họ vui vẻ thở thành bạn của nhau cùng dạo chơi khắp nơi trong thành Rome, Berlin dường như quen thuộc hết mọi nẻo đường nơi đây, anh dẫn cô tới quán bar Perce trên phố Pasay. Quán bar này vốn nổi tiếng ở đây, Hứa Giai Nam từng nghe mấy bạn học nhắc đến, nhưng vẫn chưa đến lần nào. Anh dẫn cô đến ngồi một bàn cạnh cửa sổ, một cô nhân viên phục vụ tóc nâu dài rất xinh đẹp, con ngươi màu xám, vô cùng nhiệt tình đưa thực đơn, thân mật chào hỏi anh ta: "estai!"
Anh cười cười giải thích với Hứa Giai Nam: "Mỗi lần đến Rome tôi đều đến đây ăn cơm, thịt bê ở đây không tệ."
Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Thịt bê tươi ngon rất mềm, kèm theo một chút vị thanh của rượu, nước sốt béo ngậy được rưới trên bề mặt. Các loại hương vị cùng cuộn lại một chỗ, chóp mũi chỉ vừa ngửi nhẹ một hơi, đã cảm thấy vô cùng tuyệt vời. Món thứ hai là salad trộn,atiso và măng tây ở Rome có hương vị rất đặt biệt, lại được trộn với nhiều loại gia vị, vô cùng ngon miệng. Hứa Giai Nam vừa ăn được mấy miếng, thì nghe thấy Berlin hỏi mình: "Tiếp theo đi đâu đây?"
Hứa Giai Nam dừng một chút, hơi ngỡ ngàng, cô cũng không biết phải đi đâu.
Berlin đã sớm ăn xong thức ăn, chỉ lắc lắc cốc bia lớn, nhàn nhã nhâm nhi một ngụm sau đó dựa vào ghế nói: "Em đã đến Sicilia** chưa?"
"Nếu chưa đến Sicilia, thì sẽ không thể cảm thụ được hết nước Ý này đâu. Bởi vì mọi thứ ở đây đều bắt nguồn từ Sicilia." Anh nhìn ra ngoài cửa số mỉm cười và nói," Goethe*** đã từng nói một câu như thế."
"Anh nhất định học trong ngành văn học đúng không?"
"Đoán sai rồi! Bữa cơm này em trả đi - thẻ của em vẫn còn dùng được chứ?" Berlin miễn cưỡng nói: " Tôi chỉ là một người nghiên cứu khoa học kỹ thuật mà thôi."
--
Trích trong Ma-thi-ơ 7:7-11 1934 Vietnamese Bible (VIET)
7 Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho.
8 Bởi vì, hễ ai xin thì được; ai tìm thì gặp; ai gõ cửa thì được mở.
9 Trong các ngươi có ai, khi con mình xin bánh, mà cho đá chăng?
10 Hay là con mình xin cá, mà cho rắn chăng?
11 Vậy nếu các ngươi vốn là xấu, còn biết cho con cái mình các vật tốt thay, huống chi Cha các ngươi ở trên trời lại chẳng ban các vật tốt cho những người xin Ngài sao?
(**) Sicilia là một vùng tự trị của Ý. Trong các vùng của Ý, vùng này có diện tích lớn nhất, với 25.708 km² và hiện có 5 triệu dân. Đây cũng là đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải. Ngoài ra còn có nhiều đảo nhỏ hơn bao quanh thuộc về vùng này.
(***) Johann Wolfgang von Goethe (28 tháng 8 năm 1749–22 tháng 3 năm 1832) được coi là một trong những vĩ nhân trong nền văn chương thế giới,[1] ông là một nhà thơ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia, nhà văn nhà khoa học, họa sỹ của Đức. Do đó ông là một trong số ít những người được xem là nhà thông thái. Hầu hết các tác phẩm của ông trường tồn với thời gian, một trong những số đó là kịch thơ Faust gồm 2 phần, tác phẩm này là một trong những đỉnh cao của nền văn chương thế giới.[1] Những tác phẩm văn chương nổi tiếng của ông là Wilhelm Meister's Apprenticeship và tiểu thuyết dưới dạng thư Nỗi đau của chàng Werther...
Cô bọc kín người, cố gắng quên đi nhục nhã trước đó, cũng may ở cách mặt đất ba mươi ngàn feet* đã khiến con người ta cảm thấy bình tĩnh hơn. Cô vốn tưởng mình sẽ không tài nào ngủ được, nhưng rất nhanh sau đó, lại mơ mơ màng màng thiếp đi. Nhưng cơn đói ập đến khiến cô không chịu nổi phải thức dậy, cơm máy bay cũng trở nên tạm chấp nhận được, cô thậm chí còn kêu thêm một ly rượu vang, uống cạn một hơi, sau đó ngủ tiếp.
Không mộng mị, như lạc vào một hang động tối đen rất lớn, trước đây cô luôn cảm thấy chịu đựng mười mấy giờ bay thật là một cực hình, nhưng bây giờ vẫn tuyến bay này lại cảm thấy chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Máy bay sắp hạ cánh, tiếp viên hàng không nhẹ nhàng lay cô tỉnh dậy, Giai Nam tháo miếng che mắt xuống, nghe thấy từ phía sau có tiếng người vừa cười vừa nói: "Cô dễ ngủ thật đấy."
Lúc này cô vẫn còn có chút chưa quen với ánh sáng, quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi bông rất bình thường, hai mắt đang nhìn cô, sau đó giơ cổ tay lên, chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay mình nói: "Tôi đã tính qua, tám mươi phần trăm thời gian trên máy bay cô đều ngủ say!"
Anh ta còn tỏ vẻ mặt không thể tin nổi, nhưng Giai Nam lại chẳng thèm cười lấy một cái, chỉ lẳng lặng quay đầu về, kéo tấm chắn ra.
"Cô đi Ý làm gì vậy?" Thế mà người đàn ông kia vẫn mặt dày mày dạng, tiếp tục ung dung bắt chuyện, thấy cô không trả lời, anh vẫn không bỏ cuộc hỏi tiếp: "Du lịch? Hay thăm người thân?"
"Du lịch" Chịu hết nổi cô đành trả lời qua quýt với anh ta cho xong, sau đó đanh mặt nói, "Xin lỗi nhé, trong lúc máy bay hạ cánh tôi không thích nói chuyện."
"Ôi, vậy sao." Người đàn ông mặc áo sơ mi rầu rĩ dựa trở lại ghế của mình, không nói thêm gì nữa.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống, trong tai vang lên tiếng ù ù khó chịu, Hạ Giai Nam nhắm chặt hai mắt, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy an toàn đến lạ. Cô rốt cuộc cũng đã thoát ly đến một đất nước xa lạ, không có bất cứ kỷ niệm nào với anh, cũng chẳng một ai biết cô là ai.
Đây là lần đầu tiên Hứa Giai Nam đến Rome, mùa đông nơi đây ấm áp hơn Phỉ Hải, chỉ cần khoác một chiếc ban - đờ - xuy, choàng một chiếc khăn quàng cổ là đủ.
Những con đường đá nhỏ, những toà kiến trúc bằng thạch cao, xa xa là tháp chuông cao chót vót của giáo đường Gothic, chọc thẳng tới mây xanh. Mọi người khoác vai trò chuyện vui vẻ với nhau, cách đó không xa là một quảng trường, thành phố này đã nảy sinh sự thay đổi nào đó. Chính là dần dần trở thành thiên đường của sự hoan lạc, tựa như trận đấu thú cách đây hàng ngàn năm. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ chính là những văn minh của nhân loại như rượu, nước hoa, bơ sữa... đã xóa đi dấu vết của máu tanh và bùn đất của những trận đấu thú La Mã năm xưa.
Cô thả bước trên đường phố, lúc này đã là hai giờ chiều, là thời gian người Rome dùng cơm trưa. Cô chọn đại một quán cà phê gia đình, xem thực đơn, cuối cùng gọi một phần Cima. Sau đó không lâu thức ăn được mang lên, kỳ thật cũng chỉ là thịt bò cuốn, nhân bên trong là một ít rau dưa, trứng gà và phô mát khô. này kia. Cô thấy đói nhưng lại ăn không ngon miệng, chỉ ăn vài miếng rồi để xuống, từ tốn uống một ngụm cà phê đậm đặc. Cô vẫn khó có thể quen với vị cà phê nơi đây. Capuchino cũng được, nhưng riêng Espresso chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ thôi, toàn cơ thể sẽ sẽ trở nên rộn ràng đến không thể kìm hãm được, như thể vừa được uống một liều thuốc kích thích vậy.
Đi khắp nơi không mục đích cho qua ngày, sau cùng cô gọi nhân viên phục vụ đến, ngay lúc định thanh toán, Giai Nam ngẩn người, nữa ngày không thốt ra được lời nào.
Túi xách bị rạch một chỗ rất lớn, ví tiền, di động, hộ chiếu. Tất cả đều không thấy đâu cả. Cô chỉ lẻ loi một thân một mình, ngay tức thời thấy choáng váng.
Nhân viên phục vụ nhún vai, tỏ vẻ thông cảm nói vài câu tiếng Ý. Cô ngơ ngác nhìn cậu ta, vẻ mặt mù mờ không hiểu gì cả.
Tiếp theo phải làm thế nào bây giờ. Phải đến cục cảnh sát hay đến đại sứ quán xin sự giúp đỡ đây?
Cô chớt nhớ đến kỳ nghỉ trước đây khi đến Mỹ tìm Trần Tuy Ninh, bản thân cẩu thả, quăng toàn bộ điện thoại di động hộ chiếu vào ba lô của anh, không cần phải quan tâm gì cả.
Anh đã không cần cô nữa, vậy mà cô vẫn cứ giẫm chân tại chỗ như cũ chẳng có gì thay đổi cả.
Trên mặt Hứa Giai Nam bỗng hiện lên sự mất mát, không thể kìm nén, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Hi, đúng lúc vậy sao?"
Là tiếng Trung quen thuộc, Hứa Giai Nam như vớ được một khúc gỗ nổi, hơi vội vàng ngẫng đầu lên, thì thấy một người đàn ông vóc người cao ráo đứng trước mặt mình, vẻ mặt tò mò: "Cô sao vậy?"
Là người đàn ông mặc sơ mi trên máy bay.
Cô lau nước mắt, nói lắp bắp: "Ví tiền bị trộm rồi."
Người đấy nhìn cô với ánh mắt thông cảm, vô cùng hào phóng thanh toán tiền bữa trưa cho cô, sau đó nói vài câu với nhân viên phục vụ, rồi vừa kéo cô vừa nói: "Đi thôi."
"Tới trụ sở cảnh sát hả?"
Anh ta không trả lời, bước rất nhanh, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Cô mờ mịt đi theo anh ta, mãi đến khi bước đến trước một cái thùng rác thì dừng lại. Anh ta xốc xốc nó lên, vén tay áo, lục lục, dường như chẳng thu hoạch được gì cả; anh vẫn không tỏ thái độ bực bội, mãi đến khi gần như lục hết tất cả mấy sọt rác trên đường thì rốt cuộc cũng tìm được một quyển hộ chiếu và mấy tấm thẻ tín dụng.
"Của cô đúng không?" Anh ta vênh váo mở ra: "Hứa Giai Nam?"
"Là của tôi đấy!" Giai Nam suýt chút nữa là nhảy dựng lên, cô nhìn người đàn ông ấy với ánh mắt biết ơn, bỗng nhận ra, dáng vẻ người đàn ông này cũng rất vừa mắt - khiến cho người khác cảm thấy rất gần gũi, giống như gu thời trang của anh ta vậy, vừa giống với một nhân viên lại vừa giống với sinh viên đi du lịch.
"Trả lại cho cô này." Người ấy phóng khoáng trả lại cho cô, lúc đưa tay ra tiện thể nói: "Tôi tên Berlin."
"Nước Đức, Berlin?"
"Tốt lắm, nhớ kĩ tên tôi đấy." Berlin cười cười, "Rất hận hạnh được quen biết cô."
"Cảm ơn." Hạ Giai Ngôn bày tỏ sự biết ơn từ tận đáy lòng: "Thật sự cảm ơn anh nhé."
"Trong thánh kinh có câu, 'Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho các con'*, đó là may mắn của cô thôi." Anh ta nói rất nghiêm túc.
"Nhưng sao anh biết nó ở trong thùng rác cơ chứ?"
"Bởi vì... những tên trộm ở Rome đều như vậy. Chỉ trộm tiền mặt, còn hộ chiếu và thẻ tín dụng bọn họ không dùng được, chẳng lẽ lại trả lại cho người bị trộm sao? Vì thế ném vào mấy thùng rác gần đó cũng là chuyện bình thường." Berlin nhếch miệng cười cười, " Tôi còn quen biết với một người bạn, cái tên trộm của anh ta cũng tốt bụng lắm đem hết căn cứ xác thực trong túi gởi trả lại cho anh ta đấy."
"Thật thú vị." Cô không kiềm được mà khẽ khẽ cong khóe môi.
" Với lại, cô mang cái túi sang trọng như vậy, mấy tên trộm không trộm cô thì trộm ai?" Berlin kéo kéo chiếc túi như muốn xé làm đôi, "Ra ngoài, không nên tỏ vẻ giàu có, có biết không?"
Vì thế bọn họ vui vẻ thở thành bạn của nhau cùng dạo chơi khắp nơi trong thành Rome, Berlin dường như quen thuộc hết mọi nẻo đường nơi đây, anh dẫn cô tới quán bar Perce trên phố Pasay. Quán bar này vốn nổi tiếng ở đây, Hứa Giai Nam từng nghe mấy bạn học nhắc đến, nhưng vẫn chưa đến lần nào. Anh dẫn cô đến ngồi một bàn cạnh cửa sổ, một cô nhân viên phục vụ tóc nâu dài rất xinh đẹp, con ngươi màu xám, vô cùng nhiệt tình đưa thực đơn, thân mật chào hỏi anh ta: "estai!"
Anh cười cười giải thích với Hứa Giai Nam: "Mỗi lần đến Rome tôi đều đến đây ăn cơm, thịt bê ở đây không tệ."
Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Thịt bê tươi ngon rất mềm, kèm theo một chút vị thanh của rượu, nước sốt béo ngậy được rưới trên bề mặt. Các loại hương vị cùng cuộn lại một chỗ, chóp mũi chỉ vừa ngửi nhẹ một hơi, đã cảm thấy vô cùng tuyệt vời. Món thứ hai là salad trộn,atiso và măng tây ở Rome có hương vị rất đặt biệt, lại được trộn với nhiều loại gia vị, vô cùng ngon miệng. Hứa Giai Nam vừa ăn được mấy miếng, thì nghe thấy Berlin hỏi mình: "Tiếp theo đi đâu đây?"
Hứa Giai Nam dừng một chút, hơi ngỡ ngàng, cô cũng không biết phải đi đâu.
Berlin đã sớm ăn xong thức ăn, chỉ lắc lắc cốc bia lớn, nhàn nhã nhâm nhi một ngụm sau đó dựa vào ghế nói: "Em đã đến Sicilia** chưa?"
"Nếu chưa đến Sicilia, thì sẽ không thể cảm thụ được hết nước Ý này đâu. Bởi vì mọi thứ ở đây đều bắt nguồn từ Sicilia." Anh nhìn ra ngoài cửa số mỉm cười và nói," Goethe*** đã từng nói một câu như thế."
"Anh nhất định học trong ngành văn học đúng không?"
"Đoán sai rồi! Bữa cơm này em trả đi - thẻ của em vẫn còn dùng được chứ?" Berlin miễn cưỡng nói: " Tôi chỉ là một người nghiên cứu khoa học kỹ thuật mà thôi."
--
Trích trong Ma-thi-ơ 7:7-11 1934 Vietnamese Bible (VIET)
7 Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho.
8 Bởi vì, hễ ai xin thì được; ai tìm thì gặp; ai gõ cửa thì được mở.
9 Trong các ngươi có ai, khi con mình xin bánh, mà cho đá chăng?
10 Hay là con mình xin cá, mà cho rắn chăng?
11 Vậy nếu các ngươi vốn là xấu, còn biết cho con cái mình các vật tốt thay, huống chi Cha các ngươi ở trên trời lại chẳng ban các vật tốt cho những người xin Ngài sao?
(**) Sicilia là một vùng tự trị của Ý. Trong các vùng của Ý, vùng này có diện tích lớn nhất, với 25.708 km² và hiện có 5 triệu dân. Đây cũng là đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải. Ngoài ra còn có nhiều đảo nhỏ hơn bao quanh thuộc về vùng này.
(***) Johann Wolfgang von Goethe (28 tháng 8 năm 1749–22 tháng 3 năm 1832) được coi là một trong những vĩ nhân trong nền văn chương thế giới,[1] ông là một nhà thơ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia, nhà văn nhà khoa học, họa sỹ của Đức. Do đó ông là một trong số ít những người được xem là nhà thông thái. Hầu hết các tác phẩm của ông trường tồn với thời gian, một trong những số đó là kịch thơ Faust gồm 2 phần, tác phẩm này là một trong những đỉnh cao của nền văn chương thế giới.[1] Những tác phẩm văn chương nổi tiếng của ông là Wilhelm Meister's Apprenticeship và tiểu thuyết dưới dạng thư Nỗi đau của chàng Werther...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.