Thiên Đường Của Anh, Địa Ngục Của Em

Chương 7

Vô Xứ Khả Đào

01/12/2016

Trước mặt chỉ có hai mảng màu, đó là màu xám tro hòa cùng màu xanh của biển, trùng trùng điệp điệp đan xen xuất hiện trong tầm mắt đến tận đường chân trời. Cô lùi lại một bước, ngơ ngác nhìn anh, cứ như thể thứ duy nhất trong tay cũng bị đoạt mất, ko kịp giữ lại

Anh vẫn giữ vẻ mặt không chút tình cảm nào nhìn cô, thản nhiên nói: "Cô nhất định đang nghĩ xem, sao tôi lại đối xử với cô như vậy có đúng không?"

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu, vẻ mặt vừa bối rối vừa hoang mang không biết phải làm thế nào.

Trần Tuy Ninh dùng vẻ mặt phức tạp có một chút thương hại, pha lẫn sự chán ghét nhìn cô, cuối cùng cười cười nói: "Ngốc như cô cũng không tệ”

Giai Nam nhìn anh, trong nháy mắt lại cảm thấy dường như anh biến thành một người khác... Có chút giống với Trần Tuy Ninh ngày trước, luôn dùng giọng điệu bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều như vậy nói chuyện với mình.

"Tạm thời ba cô vẫn chưa có việc gì đâu." Anh bước đến cạnh cô nói: "Tất cả các sân bay ở châu Âu đều đóng cửa nhưng chỉ cần có chuyến bay đầu tiên về nước, tôi sẽ đưa cô đi."

Cô đáp rất nhỏ: "Cảm ơn"

"Không, không cần cảm ơn tôi." Trần Tuy Ninh miễn cưỡng cười cười, có chút sâu xa nói tiếp: "Ba cô không có việc gì, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm."

Giai Nam không dám nói thêm điều gì, chỉ yên lặng theo anh bước lại vào phòng.

Quản gia Lâm đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, sau đó cầm áo khoác đưa anh: "Xe đã chờ bên ngoài rồi ạ."

Anh gật gật đầu, bước đến cửa, như chợt nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn Giai Nam đang đứng ngơ ngác, khóe miệng khẽ giật giật: "Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì?"

"Anh... anh đi đâu vậy?"

Ánh mắt anh trầm xuống: "Cô không cần biết nhiều như vậy." Anh dừng một chút, không mang theo chút tình cảm nào nói tiếp: "Nhưng thật ra bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thay đổi ý định đấy."

Giai Nam cắn chặt môi, quản gia Lâm thấp giọng nói: "Cô Hứa, va li của cô cũng sắp xếp xong rồi ạ."

Cô vội vàng gật đầu, mang theo chút buồn bực bước ra khỏi cửa ngồi vào vị trí ghế sau bên cạnh Trần Tuy Ninh. Cô dè dặt thu người vào một góc, tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ, có vài người đi đường đang giơ cao máy ảnh chụp liên tục, cố gắng chụp được cảnh tượng hiếm thấy tro bụi núi lửa hòa cùng những tầng mây như thế. Cô khẽ ho khan một tiếng, bỗng cảm thấy những người đó có thể cười thật tươi, khiến người khác hâm mộ.

"Cô lạnh à?"

Giọng nói lạnh lùng của Trần Tuy Ninh vang lên, cô giật mình lập tức ngồi thẳng người, lắc đầu nói: "Không lạnh."

Anh “ừ” một tiếng, ngước mặt lên, có chút mỉa mai nói: "Tôi sẽ không ăn thịt cô đâu."

Giai Nam ép bản thân cười cười, nghiêng đầu liếc anh một cái. Mà anh đã thu lại vẻ mặt thường ngày, hết sức chăm chú vào tập tài liệu trong tay. Phía sau, cô mới lặng lẽ thả lỏng ngồi thẳng dậy, từng cảnh vật nông thôn vụt qua bên ngoài cửa xe, cô cẩn thận hà một hơi lên cửa kính, sau đó dùng đầu móng tay, vẽ lên những đường vô nghĩa.

Có lẽ đây chỉ là cách giết thời gian buồn chán mà thôi, cô lại thực hiện không biết mệt. Mãi đến khi sắc trời hoàn toàn biến mất, xe chạy vào đường hầm, hai dải đường đường thẳng tắp thật dài như một con rồng lửa, đường hầm trên vách đá uốn lượn. Cô lau sạch mặt kính, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy hình ảnh phản chiếu của người đàn ông trẻ tuổi kia đang dùng ánh mắt sâu xa nhìn mình, như đang nghĩ đến điều gì đó.

Cô hoảng sợ, theo bản năng quay đầu lại, Trần Tuy Nình lại tựa vào ghế, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nút cổ áo sơ mi trong cũng tháo ra, vẻ mặt không khó chịu cũng không mang theo sự sắc sảo, mà mang theo sự dịu dàng và tài hoa.

Giai Nam tự giễu cợt cười cười tự nói, có lẽ mình hoa mắt rồi.

Chiếc xe chạy hết sức vững chãi, khiến cô không nhịn được cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mông lung khép mi lại, cơ thể liền ngã về bên phải, vất vả lắm mới có thể đụng phải cái gì đó có thể dựa vào.

Vừa cứng rắn, vừa rộng lớn, khiến cô yên tâm dịch gần hơn.

Thời điểm mùi hương cam phảng phất đến gần, cơ thể Trần Tuy Ninh có chút cứng lại. Dường như trong chốt lát đang do dự không biết nên đẩy cô ra hay cứ ngồi yên thế này, nhịn không được nghiêng đầu, nhìn cô gái bên cạnh. Gò má cô hơi ửng hồng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, bộ dạng như thể bất cứ lúc nào nước miếng cũng có thể chảy xuống, vô cùng dễ thương.

Trần Tuy Ninh hơi cong khóe môi, nhưng lại không chút mềm lòng vươn tay lay tỉnh cô.

Giai Nam nửa mê nửa tỉnh mở to mắt, thấy rõ tình cảnh của mình lúc này, vội vàng dịch người ra, thấp giọng nói: "Tôi xin lỗi."

Anh thuận tay ném áo khoác của mình cho cô, không buồn ngẩng đầu nói: "Tốt nhất cô không nên phát sốt vào lúc này."

Cô nhận lấy, không nói thêm lời nào choàng lên, hoàn toàn hiểu được ẩn ý trong lời anh. Anh sẽ không vì nguyên nhân sức khỏe của mình mà dừng lại, kết quả vẫn chỉ là tự mình ăn trái đắng mà thôi.

May thay suốt dọc đường lại không phát sốt. Nhưng Giai Nam cảm thất mệt mỏi, thời điểm xe dừng lại cô theo anh xuống xe, thậm chí không hỏi nơi này là nơi nào, chỉ nhìn căn biệt thự ở nông thôn, tường ngọn đèn chiếu sáng, nhưng quanh mình lại tĩnh mịch, một mảng tối tăm.

Đêm về khuya.

Mặc dù đã ngồi xe cả ngày, nhưng Trần Tuy Ninh vẫn đứng trong phòng khách cùng trợ lý đã đợi ở đây từ sớm nói chuyện, không hề có chút biểu hiện mệt mỏi. Anh có thể nhìn thấy Giai Nam được dẫn lên phòng khách ở lầu hai, bước chân có phần lảo đảo, có thể là do không ngủ đủ giấc mà cũng có thể là do cảm cúm nặng hơn. Anh thản nhiên quay đầu, hai tay vẫn đút vào túi quần như cũ, trợ lý vẫn đang nhắc lại từng mục: " Tất cả đã đến đông đủ, ngày mai có thể bắt đầu đúng giờ ạ."

"Thư Công không đến, cô ấy nói cơ thể không khỏe."

Nói đến đây, trợ lý cẩn thận nhìn sắc mặt Trần Tuy Ninh một chút. Thư Công cũng chính là bà Trần, mối quan hệ này làm anh ta cảm thấy có chút khó xử.



"Ừ, tôi biết rồi." Trần Tuy Ninh nhíu mày, "Như vậy ngày mai cứ đúng giờ thì bắt đầu đi."

Sau khi Giai Nam uống hết một cốc nước lớn, nặng nề thiếp đi.

Cô vốn phải chọn ga giường, đổi một cái khác, không khó chịu lăn qua lăn lại vài lần thì tuyệt đối không thể ngủ ngon được. Nhưng trong khoảng thời gian này cả thể xác lẫn tinh thần đều quá mệt mỏi, thêm tàu xe vất vả dường như đã trị dứt căn bệnh khó chiều của cô. Cô cuộn người lại, khuôn mặt hướng về cửa sổ nhớ đến ngày thơ bé, Giai Nam từng nghe ba cô nói, dùng tư thế ngủ như thế này sẽ có những giấc mộng đẹp và những ngôi sao xa bay đến. Đương nhiên bây giờ ý thức được điều đó không có thật, nhưng đã nuôi thành thói quen.

Những giấc mơ đẹp. Trong mơ dường như nhận được vòng ôm ấm áp, Giai Nam không dám xoay người, dịch người cũng không dám. Cô sợ bản thân giật mình, giấc mộng kia sẽ biến mất. Sáng hôm sau thức dậy, cô không biết nên khóc hay cười khi biết rằng, cái gọi là vòng ôm ấm áp, chẳng qua là hay tay tự ôm mình thật chặt.

Kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài được bao phủ bởi cảnh rừng núi trùng điệp vì bầu trời đầy mây, màu trời xanh biếc có chút âm u. Cô rửa mặt xong, thay quần áo, bước xuống lầu phát hiện chỉ có một mình quản gia, đang cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra phòng ăn đã sạch hay chưa.

"Cô Hứa, buổi sáng tốt lành." Quản gia Lâm đứng thẳng người, mỉm cười nói, "Muốn xem tin tức gì ạ?"

Giai Nam lắc đầu.

"Phần lớn các sân bay vẫn chưa hoạt động trở lại, nhưng cô yên tâm, đã liên hệ rồi, sẽ để cô về nước trước tiên."

Giai Nam nhìn cảm kích nhìn ông, tuy phần lớn thời gian, ông quản gia này cứ như một người máy, nhưng người bên cạnh Trần Tuy Ninh dường như chỉ có ông mới có thể mỉm cười với cô.

"Sau khi ăn xong bữa sáng cô có thể tản bộ trong rừng cây, nhưng đừng đi quá xa."

"Anh ta đâu... ý tôi là cậu Trần." Giai Nam nhận trái cây, chần chờ hỏi.

"Mấy hôm nay tập đoàn có hội nghị, cậu chủ đã đi từ rất sớm."

Giai Nam dùng xong bữa sáng, lại xem tin tức, mới bước ra khỏi cửa.

Trong thung lũng này có vô số ngôi nhà theo lối kiến trúc cổ, lẫn vào nhau không rõ xa gần, từ xa vọng lại. Giữa một lớp sương mù mỏng manh, những nóc nhà màu đỏ hồng, vách tường màu trắng, tạo thành một bóng lớn in trên hàng cây, giống như trong truyện thiếu nhi.

Hai bên đường mòn của thôn quê từng khóm cây mọc lung tung, như chòm râu lộn xộn của tộc người lùn. Giai Nam dừng bước, vươn tay hái một cành cây đậu màu đỏ.

"Này, loại cây này nhìn rất đẹp, nhưng có độc đó."

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Cô ngạc nhiên quay đầu, nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đứng cách đó không xa, có chút khó tin.

"Berlin?" Đầu tiên Giai Nam rất kinh ngạc, sau đó là vui mừng,"Sao anh lại ở đây?"

""Bị bà đồng gọi đến." Anh nghiêm trang trả lời,"Còn em?"

"Tôi." Cô nhìn chiếc áo sơ mi trên người anh ngày hôm nay không giống với trước đây thì đoán chắc không phải đến đây nghỉ dưỡng, một thân âu phục thậm chí màu sắc caravat cũng được cẩn thận lựa chọn, mà theo bên cạnh anh còn có hai người mang dáng vẻ trợ lý, cô bông nhiên hiểu ra.

"Anh là kỹ sư cao cấp của OME?" Ít ra cô cũng biết mục đích đến đây của Trần Tuy Ninh.

Berlin vuốt vuốt tóc, động tác này của anh thoạt nhìn có chút buồn cười, anh trầm ngâm giây lát, chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy thanh âm thản nhiên của một người khác xuất hiện trên đường mòn: "Sao vậy, hai người biết nhau à?"

Trần Tuy Ninh dẫn đầu đoàn người, hứng thú nhìn cảnh trước mắt.

"Chúng tôi là bạn bè du lịch." Berlin hớn hở nói, thậm chí vỗ vỗ vai Giai Nam.

Trần Tuy Ninh lại nhìn về phía Giai Nam, hôm nay cô mặc một chiếc áo lông thật dày, phối cùng váy dài, một đôi ủng đi tuyết, mái tóc dài được buộc lại một cách tùy ý, tạo cảm giác có chút chẳng ra làm sao, nhưng thoạt nhìn lại mang cảm giác tươi mát đặt biệt.

Anh dời tầm mắt, mang theo nụ cười mỉm bước lên nửa bước, từ tốn nói: "Hẳn là vẫn nên giới thiệu hai người với nhau một chút. Hứa Giai Nam, con gái rượu của chú Hứa Ngạn Hải. Berlin - là CTO* tôi mới tìm về cho bộ phận nghiên cứu phát triển của OME". Sau cùng anh còn tỏ vẻ sâu xa nói: "Có lẽ tương lai hai người sẽ chạm mặt nhau trên công việc."

*OTC: giám đốc kĩ thuật

"Hả, Giai Nam, em cũng đang làm việc ở OME?" Berlin có chút tò mò hỏi.

"Tạm thời thì không." Giai Nam cúi đầu đáp, trong lòng rất rõ Nếu cơ thể ba cô có vấn đề, chỉ sợ cô không thể tiếp tục trốn tránh,

Một đoàn người và cô chào hỏi thoáng qua, cô vẫn đứng tại chỗ, thình lình Berlin bước đến bên cạnh, nhỏ giọng nhưng vô cùng thân thiết nói: "Giữa trưa tôi đến tìm em."

Cô theo phản xạ lùi về sau một bước, ánh mắt lại lướt đến vị trí cách đó không xa, Trần Tuy Ninh đang nói chuyện với người bên cạnh hơi nghiêng đầu, khóe môi không có ý cười tươi mà cô cũng không thể xác định, rằng anh có thấy được cảnh vừa rồi hay không.

Vào giữa trưa, Berlin quả thật chạy đến.



Anh đã cởi chiếc áo vest ra, tay áo xắn lên cao, kêu cô: "Đến đây, mau đến đây!"

Trước cổng dựng hai chiếc xe đạp, anh ân cần nói: "Tôi chỉ có hai tiếng giải lao thôi."

Giai Nam thực sự ngại từ chối, nên không kịp nói một tiếng với quản gia đã rời khỏi nhà, chọn một chiếc: "Đi đâu đây?"

"Ra khỏi cánh rừng này có một hồ nước rất được." Berlin lại gãi gãi đầu mình theo thói quen," Rất giống hồ Walden*."

*Khu rừng và hồ Walden, bang Massachusett

Nhìn bộ dạng anh ta như vậy, sao có thể là lãnh đạo cao cấp của OME chứ? Thời điểm Giai Nam đạp xe cùng anh ta ra bên ngoài, có chút hơi hoang mang nghĩ thầm.

"Sao em lại đến đây?" Berlin đạp song song với cô, tự nhiên hỏi.

"Trong nhà có việc, tôi vội về nước. Lai gặp ngay lúc núi lửa phun trào, chỉ có thể theo cậu Trần, xem anh ta có cách nào giúp tôi về nước không?"

"Vậy à, trong nhà có việc gì sao?"

"Tạm thời vẫn chưa có gì."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện suốt dọc người nên không thấy mệt. Vốn nghĩ hai tiếng là vừa đủ. Nhưng hai người không ngờ trên đường lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đầu tiên là do Giai Nam vội ra ngoài, không kịp thay chiếc váy dài, đến nửa đường, tà váy bay bay kết quả bị xoắn vào. Mất cả buổi mới gỡ ra được, góc váy màu trắng dính đầy dầu mỡ và bùn đất, vì thế khi tiếp tục đạp xe, cô không dám tùy tiện như trước.

Đi được hơn nửa chặng đường, thấp thoáng có thể nhìn thấy hồ nước phía xa xa, cạch cạnh hai tiếng, bàn đạp xe của Giai Nam đứng yên không hoạt động.

Hai người nhìn mặt nhau, Berlin ngồi xổm xuống, chật vật nửa ngày, giận dữ nói: "Người Đức không phải nổi tiếng rất tỉ mỉ cẩn thận với máy móc sao?!"

Giai Nam nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh xem xem Đây có phải là đồ do Trung Quốc chế tạo không thế?"

Sửa hơn nửa ngày, anh rốt cuộc cũng từ bỏ, cam chịu số phận nói: "Thôi quên đi, đành về vậy, nếu không cuộc họp buổi chiều tôi sẽ đến muộn."

May thay xe anh có thể chở thêm người Tuy rằng phải ngồi phía trước.

Thân hình Giai Ngôn nhỏ gầy nên Berlin có thể vươn đến nắm tay lái, còn có thể thoải mái đạp xuống bàn đạp.

"Này, em có thể ngồi thoải mái một chút." Anh quan tâm hỏi: "Em cứ cứng người như vậy không khó chịu à?"

Giai Nam "Ừ" một tiếng, nhưng vẫn có chút mất tự nhiên dựa vào phía trước xe như trước.

Gần đến nơi, Berlin càng đạp nhanh hơn, nói: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, gần đến rồi."

Đến khi xổ xuống dốc núi cao, tốc độ nhanh như gió, Giai Nam co hai chân, sợ đến mức hét ầm lên. Nhưng người lái xe nào đó lại sang sảng cười to, như vì trò đùa được thực hiện mà đắc ý.

Cuối cùng xe cũng dừng lại, vẻ mặt Giai Nam đầy chật vật nhảy xuống, nửa khóc nửa cười.

Cửa mở ra, quản gia Lâm mang theo vẻ trách móc hiếm thấy liếc Giai Nam một cái, sau đó nói với Berlin: "Cậu Bách, cuộc họp buổi chiều của cậu sắp bắt đầu rồi."

Berlin hả một tiếng, nhìn đồng hồ, sải bước lên đạp thật nhanh.

"Cô Hứa, lần sau trước khi ra khỏi nhà phiền cô nói với tôi một tiếng rằng cô muốn đi đâu nhé." Quản gia Lâm khôi phục vẻ nghiêm trang,"Bằng không" Ông hơi do dự một chút, lại nhìn Giai Nam bẩn vô cùng, làn váy gần như bị xé rách: "Trước mắt cô vẫn nên đi thay đồ đi."

Giai Nam thu lại biểu cảm trên mặt, gật đầu.

Cô xoay người định lên lầu, lại thấy chỗ góc rẽ của cầu thang gỗ, Trần Tuy Ninh đang lặng lẽ đứng ngay đó

Chiếc bóng anh thon dài, kéo dài đến tận nơi bậc thang cuối cùng, vẻ anh tuấn trên mặt vẫn không chút thay đổi.

Trong lòng Giai Nam hơi hồi hộp, cô biết Khi anh tức giận sẽ mang vẻ mặt như vậy. Cả người như một bức tranh sơn dầu đổ xuống, không để bất cứ ai phát hiện cảm xúc của bản thân, không một kẽ hở sau đó cũng là thời điểm đáng sợ nhất của anh.

Nhưng cô thậm chí cũng không biết bản thân đã làm gì chọc giận anh.

Anh từng bước đi xuống. Giai Nam muốn lùi về sau, tông của chạy ra ngoài nhưng cô không dám, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi đến khi hơi thở của anh bỗng nhiên sáp lại.

Anh bắt lấy cổ tay cô, siết chặt cô như thép, kéo cô lên lầu hai.

Giai Nam theo phản xạ có điều kiện tóm lấy tay vịn cầu thang.

"Buông ra." Giọng anh nhẹ nhàng đầy khác thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Của Anh, Địa Ngục Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook