Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 38: KHAI CHIẾN

Rinca_seta​

22/12/2015

Những căn lều đang được thu dọn một cách khẩn trương nhất có thể. Trẻ em vội vã giúp mẹ và các chị gom tất cả những gì có thể lại, chuẩn bị rời khỏi xứ Tuyết. Dựa vào lời phân tích đầy lí lẽ của Yukito: Trong tình hình quân đội không đủ, nếu trực diện đánh với quân của triều đình, khả năng thất bại là 90%, và nếu có thành công, chỉ có thể dựa vào may mắn cùng một phép màu nhiệm của Chúa trời. Touya ra lệnh thu quân, chuyển địa điểm hoạt động. Những người trực thuộc trong đội quân còn lại ở Xứ Tuyết kiểm tra vũ khí một cách vội vã dưới sự chỉ đạo của Nakuru và dì Sonomi. Riêng Seiza vẫn bình thản ngồi trước lều của Sakura, nhìn mọi việc xảy ra, giống như một việc vốn dĩ nó phải thế. Anh khẽ thở dài. Đối với anh, việc bảo vệ công chúa quan trọng hơn nhiều so với việc giúp quân đội Kinomoto.

“ ‘Hỏa thần’, ngươi không định ra giúp mọi người sao? Không thấy tất cả đều rất bận rộn mà còn ngồi đấy?”

Touya bực dọc nhìn Seiza, trong khi vẫn luôn tay kéo những tấm vải lều thu vào một góc. Theo Touya, để có thể rảnh tay trên đường đi, tốt nhất là đốt hết những tấm vải này. Nhưng dì Sonomi cho rằng, quân đội Kinomoto vẫn còn khó khăn về tiền bạc, nếu làm như thế, sau này kiếm lại vải lều e rằng rất khó. Chi bằng giữ lại, nếu cần thì dùng, không cần thì bán đi lấy tiền, mua lương thực trên đường đi. Nhận thấy sự phân tích chí lí của một người thương nhân tài giỏi, Touya quyết định mang theo tất cả những gì có thể mang. Seiza vẫn thờ ơ nhìn đống vải Touya kéo theo:

“Thái tử, người định mang tất cả những thứ ấy theo à?”

“Buộc phải vậy thôi, nếu như còn muốn sống bằng thức ăn” – Touya nhún vai, ngán ngẩm nhìn vào đống vải nhằng nhợ - “và nếu ngươi cũng muốn ăn thì hãy đi giúp mọi người đi. Một trai tráng như ngươi lại để phụ nữ phải làm công việc thu dọn mà coi được à?”

Seiza không nói gì, ánh mắt chuyển xuống dưới đất. Đôi mắt lạnh lùng bỗng ánh lên tia nhìn buồn bã, ấm áp, dịu dàng. Hắn lặng lẽ nói:

“Thái tử, việc ta trở về đây không phải vì quân đội Kinomoto, mặc dù trước lúc ra đi, quốc vương đã trao lại mọi việc cho ‘Tứ đại hộ pháp’, nhưng.... Công chúa đối với ta rất quan trọng. Ta không muốn công chúa bị tổn thương vì những việc như thế này. Ta đã nghe Nakuru kể lại những việc xảy ra với công chúa khi ta không có mặt ở đây. Liệu công chúa sẽ phản ứng thế nào khi biết người lãnh đạo đội quân đến đây là ai?”

Touya im lặng, thả đống vải xuống chân. Anh đưa mắt nhìn vào căn lều của Sakura ở phía sau Seiza:

“Ta không biết. Yukito đã vào nói với con bé. Cậu ấy sẽ có cách an ủi nó.”

“Thái tử tin hắn như thế sao?”

Seiza nhếch mép cười, ánh nhìn lạnh lẽo xoáy vào tâm can Touya. Tuy nhiên, nụ cười và tia nhìn lạnh như băng ấy không đủ để làm thay đổi cái mỉm cười tự tin của Touya. Anh nhìn lại Seiza bằng đôi mắt tin tưởng chân thành nhất của mình:

“Đương nhiên. Ta tin cậu ấy!”

Seiza chỉ mỉm cười, không nói. Hắn lẩm nhẩm một điều gì đó trong miệng, nhưng ngay sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của Touya, Seiza đứng lên, giúp Touya thu dọn hết những căn lều còn lại và buộc gọn đống vải lại - một công việc Touya cảm thấy vô cùng khó khăn. Tuyết buông nhẹ trên mái tóc xám của Seiza. Gió thổi những lọn tóc tung lên. Dù màu xám luôn được coi là màu của sự ấm áp, nhưng trái tim Seiza chẳng lẽ đã bị bao phủ bởi tuyết trắng? “Không thể nào” – Touya thầm nghĩ, nhớ tới đôi mắt dịu dàng của Seiza khi nói tới Sakura, Quốc vương Fujitaka và “Tứ đại hộ pháp”. Một nụ cười thoảng qua trên môi vị thái tử. Anh quay lại nhìn căn lều của Sakura. “Sẽ thu sau vậy”, Touya bỏ đi, khuôn mặt hoàn toàn yên tâm trước tương lai đang chờ đợi mình.

Hiyula đặt Akane ngồi lên ghế, lắng nghe cuộc nói chuyện của Yukito và công chúa Sakura. Cậu bé hoàn toàn không biết đến tên những người mà quân sư Yukito nói tới trong câu chuyện, cũng không ngạc nhiên trước thái độ của Sakura - một thái độ mà theo Hiyula, nó cực kì bình thường trước những cái tên không biết. Nhưng vẻ mặt của Yukito làm cậu nhóc phải để ý.

Yukito đứng im lặng, sững sờ nhìn vẻ mặt bình thản của Sakura. Tất cả những gì cô gái thể hiện ra ngoài là một đôi mắt thờ ơ, một khuôn mặt thản nhiên và ánh nhìn lạnh lẽo. Màu xanh lục bảo lạnh lùng đưa đi một lượt nhìn Yukito, như nhìn một sinh vật bình đẳng như mọi sinh vật khác. Mái tóc cô phất phơ trong làn gió lạnh. Cái tên “Syaoran” vang lên bên tai cô, cũng giống như mọi cái tên không quen biết khác. “Em hiểu rồi” - Sakura hơi ngả người ra sau, vẻ mặt không một chút biểu lộ đặc biệt trước sự ngập ngừng của Yukito khi thông báo người dẫn quân vào Xứ Tuyết. Nhìn Sakura đứng trước mặt anh lúc này, dường như là một Sakura khác, một Sakura anh chưa bao giờ quen biết. Sakura ấy lạnh lùng đến mức làm người đối diện phải đông cứng lại. Yukito căng mắt nhìn. Chuyện gì đã xảy ra? Anh biết, từ khi đến Xứ Tuyết, cô luôn phải đối mặt với những nhiệm vụ to lớn mà mọi người vô tình trao cho cô - một cô gái nhỏ bé, bình thường như mọi thiếu nữ khác. Cô sợ. Trái tim cô cũng là trái tim thiếu nữ, nó vẫn biết chảy máu vì tình yêu. Và điều này khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm, vui khi thấy Sakura vẫn còn là một cô gái. Nhưng hôm nay, người đang ở trước mặt anh đây là ai?

Yukito nhớ lại lần đầu gặp Sakura ở “Đồi ma”. Chỉ qua một vài câu giao tiếp, anh đã thấy cảm mến ngay cô gái xinh đẹp, dễ thương ấy. Sakura khi đó, đôi mắt xanh trong veo buồn rượi, nhưng nụ cười hồn nhiên, thân thiện, đáng yêu luôn nở trên môi cô. Đó là một người con gái cương nghị, mang nét quý tộc hoang dã và sự cứng cỏi ẩn chứa trong nét ngây thơ. Đôi mắt buồn của cô dường như có một sức mạnh vô hình, buộc người tiếp xúc không thể rời khỏi nó, yêu mến cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, và sẽ không bao giờ hối hận vì đã dành tình cảm cho cô. Sakura buồn. Đó là nỗi buồn quá khứ trắng xóa và tương lai xám mờ mịt. Nhưng cô vui trong hiện tại - một hiện tại có những người yêu cô cùng những người cô yêu bên cạnh, cùng cười, cùng đùa vui, cùng vượt qua khó khăn. Ngay lần gặp đầu tiên ấy, Yukito đã nhận ra một điều mà anh có thể dùng tính mạng của mình để đảm bảo rằng Sakura vẫn chưa phát hiện. Thoảng qua. Chỉ một nụ cười. Một ánh mắt... Nụ cười và ánh mắt lấp lánh niềm vui - niềm vui thật sự, Sakura đều hướng về Syaoran, giống như một phản xạ trong vô thức mà chính Sakura cũng không kịp nhận thức. Nụ cười ấy của cô lấp lánh như ánh nắng mặt trời, xua tan đi sự giá lạnh trong trái tim những người đón nhận nó. Và trong thoáng chốc, cho đến tận bây giờ, Yukito thật sự mong muốn cho Sakura có thể bình yên mãi mãi, có thể mỉm cười mãi mãi, không vương vấn quá khứ, không suy nghĩ tương lai. Hận thù, trách nhiệm.... tất cả những điều đó sẽ không bao giờ đổ lên vai cô gái ngây thơ kia. Đôi mắt buồn, đau đáu xa vời sẽ có ngày chan chứa niềm vui trong tình yêu thương. Khi con ngựa lao vút đi mang theo Sakura, nhìn bóng Syaoran lao theo, nghe tiếng gió vút qua bên tai và cái tên vụt ra khỏi miệng cô gái trong lúc sợ hãi nhất, Yukito đã mỉm cười, hài lòng. “Nếu là chàng trai cả đời của cô em gái bé bỏng - Sakura, thì nhất định người đó phải đủ mạnh mẽ để bảo vệ con bé lúc nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng phải đủ dịu dàng để ở bên nó những lúc đau buồn”. Yukito đã từng chê Touya đặt yêu cầu quá cao, lo rằng cô em sẽ không có ý trung nhân, nhưng giờ đây, người con trai đáp ứng đủ mọi yêu cầu đó lại đang ở ngay trước mắt anh. Ánh mắt Sakura thay đổi mỗi khi đối diện với Syaoran. Nỗi buồn mênh mông ấy như chìm đắm trong nét ấm áp của sắc màu hổ phách. Vẻ mặt của cô cũng biến đổi theo lời nói của Syaoran, khiến Yukito thấy lo lắng, không yên. Lo vì sự tan vỡ của trái tim, khi cô gái nhận ra mối quan hệ của mình với người mà cô đã vô tình đặt trọn niềm tin. Nhưng nỗi lo ấy – Yukito cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm, thanh thản. Hoàn toàn không giống như lúc này, khi mà Sakura đã không còn là cô, chỉ còn lại một cái xác không hồn, hay có chăng, ấy là một linh hồn không có trái tim.

“Em hiểu rồi.” - tiếng Sakura như từ nơi vô thức hiện về đối với Yukito – “Vậy nghĩa là bây giờ, chúng ta phải rút khỏi xứ Tuyết. Nhưng sẽ đi hướng nào? Hướng về kinh thành Tomoeda đã bị quân triều đình chặn rồi mà? Anh Yukito?” – Sakura gọi thêm khi không thấy phản ứng của Yukito.

“A....” – Yukito giật mình. – “Chúng ta sẽ đi hướng ngược lại, không di chuyển theo hướng đến Thảo nguyên chết mà đi theo đường núi Attatin.”

“Lối mà anh Seiza đã từng dùng để đến đây à? Mọi người chẳng nói nơi đó rất nhiều thú dữ sao?” – Sakura hỏi lại, hướng ánh mắt theo đường núi Attatin cho dù biết không thể nhìn thấy.

Yukito nhìn theo ánh mắt Sakura, như để tìm trong đó một chút hi vọng của cô gái, nhưng rồi chỉ để khiến anh thất vọng. Màu xanh lục ánh lên trong sắc lạnh của tuyết. Hoàn toàn vô cảm.

“‘Hỏa thần’ đã giết hết bọn chúng khi trên đường đến đây rồi” – Yukito thở dài nói – “Sakura, em hơi lạ. Chuyện gì xảy ra vậy?”

Sakura nhẹ nhàng xoa đầu Hiyula đang đứng bên cạnh, mỉm cười - nụ cười không chút xúc cảm:

“Em không sao. Chỉ là... Em đã suy nghĩ rất nhiều. Tính mạng và cuộc sống của mọi người đang ở trong tay em, nếu em còn tiếp tục giữ tâm trạng như hiện nay sẽ không thể làm được gì. Em rất sợ em sẽ thay đổi, nhưng bây giờ, em đang trở lại là em trước đây đấy chứ, đúng không ạ? Một Sakura không lo nghĩ vớ vẩn, chỉ chú tâm vào mục đích chính của mình, như khi xưa em vẫn thế. Em lại làm gì sai nữa sao?”

Yukito đau đớn nhìn Sakura. Có lẽ bất hạnh lớn nhất đời Sakura, không phải là những đau khổ cô đã chịu đựng từ xưa đến nay, mà chính là số phận “Công chúa” của cô. Số phận ấy đã buộc cô với số phận của hàng trăm, hàng ngàn người khác, trói buộc trái tim, nụ cười của cô vào trách nhiệm vô tình, đóng băng để rồi giết chết tất cả. Sakura là một “Công chúa định mệnh”, mang trên mình sứ mệnh đối với biết bao nhiêu người đang đặt hi vọng vào cô. Vậy cô có thể sống vì chính bản thân mình không? Có thể quên hết hận thù để theo đuổi hạnh phúc của bản thân? Câu trả lời chỉ có một – câu trả lời đau lòng. Yukito nhẹ nhàng mỉm cười, buồn bã vuốt mái tóc dài của cô:

“Không, em không làm gì sai cả. Là anh sai, là tất cả bọn anh đều sai.... Và số mệnh tạo hóa cũng sai....”

Sakura giương đôi mắt ngạc nhiên lên nhìn Yukito - vẫn đôi mắt vô cảm ấy. Trái tim Yukito đau đớn. Phải chăng, mọi việc xảy ra đều là sai lầm? Đôi mắt Sakura xưa kia luôn buồn bã, nhưng nó vẫn chứa chan tình cảm – trái ngược với đôi mắt thờ ơ đang nhìn anh. Trái tim Sakura dù luôn rỉ máu, nhưng chính vì thế mà nó không giá băng. Ngọn lửa nào sẽ làm tan chảy cánh cửa bao bọc lấy trái tim cô, trước khi nó bị khóa chặt lại? “Syaoran, cậu sẽ thế nào khi nhìn Sakura bây giờ?” – Yukito thở dài.

Tuyết vẫn quay quay, tạo thành một sợi dây định mệnh vô tình, kéo gần tất cả những con người trong số phận lại với nhau. Đến bao giờ sợi dây ấy đứt, khi đó hạnh phúc sẽ đến hay đau khổ lại triền miên bao phủ? Tương lai như một tờ giấy trắng, không màu sắc, đang từ từ được chính những người mà nó chọn, tô lên một lớp màu đỏ thẫm.....

Những chiếc lều cuối cùng ở Xứ Tuyết cũng đã được thu dọn toàn bộ. Khung cảnh nhộn nhịp với đủ màu sắc xưa kia giờ trải dài một màu trắng tinh khiết, không lẫn chút tạp bẩn. Màu trắng ấy khiến người ta có cảm giác được thanh tẩy, nhưng đồng thời cũng khiến nhiều người cảm thấy một nỗi bất an – như một tương lai trắng xóa không có màu sắc hiện diện trước mắt mình.

Quân đội Kinomoto có một cuộc họp khẩn ngay trên nền tuyết lạnh giá. Các vị trưởng lão ngồi im lặng, đôi mắt đầy suy tư, trong khi Yukito đưa ra cách rời khỏi Xứ Tuyết. Sakura im lặng lắng nghe, đôi mắt cô vẫn lạnh như băng mùa đông, vô thần. Dù có hơi ngạc nhiên về ánh nhìn của cô em gái, nhưng Touya tin rằng, nếu có gì không ổn, Yukito chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Vì thế, anh hoàn toàn yên tâm và chú tâm vào cuộc họp cuối cùng trên nơi phương trời giá lạnh này.

“Tại sao quân của Triều đình lại biết đến nơi này?” – Touya bực tức nói, nhìn một lượt xung quanh những người đang có mặt – “Chẳng lẽ ai đó đã báo cho bọn họ biết? Chúng có nội gián sao?”

Nakuru hơi giật mình. Khi mới trở về đến đây, Seiza đã từng nhắc đến “Kẻ phản bội”, và bị Nakuru phản đối. Tuy nhiên, khi đó, cô chỉ nghĩ đến những thành viên trong “Tứ thần hộ pháp” mà không hề suy nghĩ sâu xa hơn đến những người khác trong gia tộc. Cho đến bây giờ, nghe câu hỏi của Touya, đồng thời liên tưởng đến lời nói của Seiza, Nakuru chợt nghĩ đến vấn đề nan giải, khi trong quân đội này đã có kẻ cung cấp thông tin cho triều đình. Nakuru đưa mắt nhìn sang phía Seiza. Hắn vẫn hoàn toàn ung dung, không có dấu hiệu phản ứng trước những lời nói của Thái tử Touya, đôi mắt chăm chú dõi theo tất cả những gì hắn thấy nghi ngờ, sẵn sàng bảo vệ công chúa, nếu thấy cần thiết.

‘Seiza!’



Nakuru hỏi bằng cách nói bụng – cách giao tiếp “Tứ đại hộ pháp” vẫn thường sử dụng do phải giấu mặt trong bóng tối. Seiza hơi liếc mắt về phía Nakuru:

‘Cái gì?’

‘Ngươi nghĩ sao về việc này? Liệu kẻ nào bán đứng chúng ta?’

‘Không phải ta, đương nhiên rồi’ – Seiza ra vẻ suy nghĩ đăm chiêu, nhưng Nakuru biết, đầu óc hắn không hề tập trung vào vấn đề ấy – ‘Chắc không phải ngươi chứ?’

‘Không – bao - giờ’ – Nakuru trả lời, giọng có phần bực tức vì thái độ nghi ngờ của tên “đồng đội” từ thời xa xưa. - ‘Đừng tùy tiện nghi ngờ người khác, Seiza.! Cái linh cảm ‘Có kẻ phản bội’ của ngươi có lẽ đã đúng rồi đấy’

‘Ta không nói về cái linh cảm ấy’ – Seiza ngán ngẩm nhìn về phía các trưởng lão và Yukito đang cãi nhau. – ‘Linh cảm của ta tuy càng ngày càng rõ nét nhưng chắc chắn không phải về kẻ đã thông báo cho triều đình biết vị trí hiện nay của quân đội Kinomoto. Ngươi cũng biết ta không thật sự quan tâm đến vấn đề sống còn của quân đội mà’

‘Ta hiểu rồi’ – Nakuru khẽ thở dài, suy nghĩ đến những hai thành viên còn lại trong “Tứ đại hộ pháp” – ‘Vậy kẻ đó là ai?’

Seiza thở dài:

‘Hỏi Chúa ấy, Nakuru. Dù kẻ ấy là ai, ngươi chỉ cần nhớ bảo vệ công chúa là được. Cho dù đó là thần thánh phương nào, chỉ cần động đến một sợi tóc của công chúa, ta nhất định sẽ không tha cho hắn’

‘Cái đó.... Ngươi nói hơi thừa thãi đấy. Kẻ phản bội quân đội Kinomoto, sống chết do Thái tử định đoạt. Còn.... ai dám phản bội công chúa, kẻ đó sẽ không bao giờ tồn tại được dưới tay TA đâu! Cho dù là ai đi chăng nữa.’

Nakuru mỉm cười, lạnh lẽo. Cô đưa đôi mắt nhìn về phía Sakura. Thoáng cảm giác đau đớn trước kia lại bùng lên trong lòng cô, giống y như khi nhìn Sakura ngồi trước dòng sông Tomoeda - trước dòng máu người bạn thân nhất của mình. Ân hận, bối rối, xót xa, đau thương, nuối tiếc.... Tất cả những cảm giác bi thương nhất trong cuộc đời dường như đang trở lại với cô công chúa nhỏ. Đó là linh cảm của một “Tứ đại hộ pháp”. Nakuru thở dài, hướng ánh nhìn đi chỗ khác, cố gắng tránh không nhìn vào khuôn mặt vô hồn của Sakura.

“Đây không phải lúc để bàn về vấn đề ‘Kẻ cung cấp tin tức’ này” – Seiza và Nakuru ngừng cuộc nói chuyện bằng bụng để chú tâm đến việc Yukito đang cố hết sức để giải thích và ngăn chặn sự bất đồng ý kiến giữa Touya cùng các trưởng lão – “Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi quân của triều đình đến nơi. Theo thông báo mới nhất, trong khi chúng ta đang ở đây cãi nhau thì quân của bọn họ đã gần đến nơi rồi!”

“Cần làm gì bây giờ?” – Sonomi lên tiếng hỏi, khuôn mặt đầy tự tin rằng mình đã chuẩn bị mọi thứ một cách hoàn hảo.

“Rời khỏi đây ngay lập tức!” – Yukito trả lời

“Tại sao không nhân cơ hội này đánh thẳng vào quân triều đình” – Sakura đưa ra đề nghị - lần đầu tiên cô lên tiếng trong suốt cuộc họp ngắn này – “chưa đánh đã chạy à?”

Yukito nhìn Sakura, lắc đầu:

“Không phải là chạy, Sakura. Cho dù em có vội vã thế nào thì bây giờ, việc đánh với quân đội tinh nhuệ được chính Syaoran – tướng quân giỏi nhất của triều đình - tuyển chọn thì khác gì trứng chọi đá. Quan trọng là bảo toàn lực lượng, sau đó sẽ tấn công. Cái này gọi là ‘lùi một bước để tiến ba bước’.”

Sakura nghi ngờ hỏi:

“Chúng ta có thể tiến ba bước được sao? Đến bao giờ?”

Touya thở dài, trả lời thay cho Yukito:

“Anh không biết chắc chắn là đến bao giờ, nhưng CHẮC CHẮN là CÓ THỂ! Bởi vì người sẽ ‘tiến ba bước’ là em mà, Sakura.”

Cho dù không hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa lời nói của Touya, nhưng Sakura cũng không hỏi thêm gì nữa, bởi vì cô biết, dù có hỏi thì cũng không nhận được câu trả lời vừa ý. Lời nói của Touya, chỉ có Yukito hiểu hết, và lời của Yukito, chắc có lẽ cũng chỉ Touya mới hiểu nổi. Sakura thở dài. Cũng không phải cô không hiểu tình thế của quân đội trong tình hình hiện nay, nhưng những cơn ác mộng gần đây luôn chập chờn trong đầu Sakura. Cô lo lắng, bất an trước những dòng máu đỏ lòm cả xứ Tuyết trắng tinh này. Nếu hôm nay, tất cả mọi người cùng chết, đó có phải là một việc phí công vô ích. Hàng chục người đã chết mà không rõ lí do, không tìm thấy xác, chết một cách đau đớn, để lại nỗi buồn trong lòng gia đình, người thân và tất cả những ai yêu quý, quen biết họ. Chiến tranh lạnh lùng gây nên bao vết thương, bao phủ thế gian bởi nước mắt và máu. Sakura cũng biết, mình có cố gắng thế nào thì cũng không thể thay đổi được điều gì. Cuộc chiến này vẫn phải xảy ra. Để bảo vệ mọi người, điều duy nhất cô có thể làm là giết tất cả những kẻ gây chiến, giành lấy mạng sống cho người dân của mình.

Giọng nói mệt mỏi của Touya khiến Sakura phải chú ý và cảm thấy có chút gì đó lo lắng. Khuôn mặt anh khá nhợt nhạt. Đôi mắt đờ đẫn nhưng vẫn phải cố gắng chỉ đạo mọi người. Và bây giờ, Sakura cũng mới để ý rằng, suốt cuộc họp hôm nay, gần như Touya không nói gì, chỉ ngồi thở dốc, còn mọi việc đều do Yukito lo. “Anh hai con... Thằng bé không thể sống qua tuổi 25” – Lời của ba cô lại văng vẳng bên tai. Sakura những mong số phận có thể thay đổi, nhưng đó chắc chỉ là một ước mơ không thực hiện được. Cô chưa bao giờ hỏi Touya về căn bệnh của anh, chưa bao giờ nói chuyện với anh về cái chết đang cận kề, bởi cô biết, anh không muốn cô lo lắng. Touya vẫn luôn tìm cách che giấu Sakura về bệnh tình của mình, nếu cô hỏi thẳng anh, chắc chắn sẽ làm anh khó xử. Sakura chỉ còn cách âm thầm đứng một bên quan sát, giả vờ mình không hề biết gì, lặng lẽ nhìn Yukito chăm sóc Touya mà lòng đau đớn. Anh trai là người thân duy nhất có cùng dòng máu với cô còn sống sót trên đời này, nhưng nếu đúng theo số phận mà ba cô đã từng nói thì cuộc sống này sắp chỉ còn lại mình cô. Con đường gian lao do chính tay Touya cố công xây dựng, cố công xây phẳng, sắp tới chỉ có mình Sakura bước đi. “Mình không được khóc, không được đau lòng quá” - Sakura tự trấn an mình. Nếu tâm tình của cô bất an, cô sợ mình sẽ không thể tập trung vào công việc hiện nay, sẽ làm mất nhiều mạng người. Cô quyết không thể để bất cứ ai hi sinh nữa.

Cuộc họp kết thúc nhanh chóng trong sự đồng tình của mọi người. Trẻ con và phụ nữ được đưa lên những xe ngựa lớn, rời khỏi xứ Tuyết ngay lập tức. Những thanh niên trai tráng dẫn đường cho xe ngựa, còn lại đi sau cùng những người có vị thế trong gia tộc. Dù bị Touya ép thế nào, các vị trưởng lão vẫn quyết không đi cùng lúc với những người phụ nữ và trẻ nhỏ, mà muốn đi sau cùng đoàn với Touya, Yukito. Yukito có thể hiểu họ muốn bảo vệ Touya, Sakura, để có thể yên tâm về tính mạng của hai vị chủ nhân trên đường rời đi. Mặc dù Touya không hài lòng lắm về việc này, cộng với chuyến đi này chẳng khác nào một sự chạy trốn khiến anh vô cùng bực tức, nhưng vẫn không ngăn cản các trưởng lão và cãi lời Yukito, chỉ ngoan ngoãn làm theo.

Những con ngựa hí lên như để chào từ biệt màu tuyết trắng. Phía trước, hai chiếc xe ngựa lớn đi đầu tiên, dưới sự hướng dẫn của Sonomi, kéo theo ba chiếc xe thồ chở đồ dùng sinh hoạt. Bám sát sau đó là Touya và Yukito, vẫn cảnh giác coi chừng mọi biến động xung quanh. Sakura đi sau ngựa của hai người anh, có hai “Đại hộ pháp” không rời nửa bước. Những trưởng lão đi theo đoàn sau cùng, khuôn mặt đầy vẻ bất an, lặng lẽ cảm nhận hơi lạnh buốt của gió. Mây đen ùn ùn kéo đến, bám rít lấy đoàn người, như để báo trước một tương lai không tốt đẹp.

Khi đoàn ngựa mới đi được những bước đầu tiên, từ xa bỗng vọng lại tiếng ngựa phi dồn dập. Ở cả hai đầu, hai con ngựa đang hướng về đoàn với tốc độ nhanh nhất có thể có. Touya ra lệnh dừng lại. Một người đi từ phía “Thảo nguyên chết” lại, vội nhảy xuống ngựa, báo cáo:

“Chủ tướng, đoàn quân của triều đình đã áp sát chúng ta, chỉ còn cách đây chừng vài dặm. Nếu không đi nhanh, e sẽ không thoát”

Touya nghiến răng tức giận. Anh ra lệnh:

“XUẤT PHÁT NGAY LẬP TỨC. Chúng ta đã quá chậm chạp trong việc sơ tán, do ý nghĩ ‘không muốn chạy trốn’ của ta. NẾU CÁI GÌ CẦN THIẾT THÌ MANG THEO, KHÔNG THÌ BỎ HẾT CŨNG ĐƯỢC. GIỮ MẠNG SỐNG ĐÃ!”

Tiếng hí ngựa gầm vang lên. Tất cả các con ngựa quay đầu về một hướng, chân chuẩn bị để sẵn sàng phi cấp tốc. Bóng ngựa hướng từ chân núi Attatin lên cũng đã dừng lại trước mặt đoàn người:

“NGUY RỒI, CHỦ TƯỚNG. QUÂN SHIMON ĐÃ CHẶN ĐẦU CHÚNG TA Ở NÚI ATTATIN!”



“Quân đội Shimon?” – Yukito và Touya ngạc nhiên kêu lên, kéo theo sự ngạc nhiên của những người khác

“Đúng ạ!” – Người lính hổn hển trả lời, nét mặt còn nguyên nét hốt hoảng – “người đi điều tra cùng với tôi đã bị chúng giết rồi. Bọn họ.... rất đông!”

Cả đoàn người sững lại mà không biết phải xử lí thế này. Đó đây vang lên tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ cùng ánh nhìn lo lắng của những đứa trẻ. Yukito nhìn quanh địa hình mà lòng rối tinh lên. Để rời khỏi xứ Tuyết, chỉ có hai con đường: một là đi qua Thảo nguyên chết, con đường thứ hai, nhờ đợt trước, Seiza muốn đến đây nhanh mà mở ra, lối núi Attatin. Hai hướng còn lại đều dẫn đến vực sâu, không thể dùng làm đường thoát. Yukito nghiến răng:

“Chết tiệt! Rõ ràng đã có ai đó nói cho bọn chúng biết kế hoạch của chúng ta. Do chỉ vừa mới bàn bạc và quyết định xong, nên chắc chắn kẻ đó cũng chỉ mới báo lại.”

Touya vùi đầu vào hai bàn tay:

“Đừng suy nghĩ nhiều vấn đề ấy nữa, Yukito. Cái quan trọng là giữ mạng sống cho mọi người, mọi chuyện để sau hẵng tính”

“Nhưng nếu không nhanh tìm ra kẻ ấy, quân đội chúng ta sẽ không thể thoát được.” - Yukito lo lắng – “Chỉ không ngờ tên Syaoran đó lại nhanh chóng tìm ra giải pháp chặn lối thoát của ta như vậy. Mà Shimon liên kết với Clow từ bao giờ chứ?”

Các trưởng lão vẫn bình tĩnh dong ngựa đằng sau, lắng tai nghe tiếng vó ngựa phi ngày càng đến gần.

“Thái tử, quân sư Yukito” - đại trưởng lão nói – “với tình thế này chỉ còn một cách”

“Cách gì?” – Touya quay lại, nhìn đầy mong đợi vào ánh mắt kiên định của các trưởng lão - những người năm xưa đã cùng ba anh vùng vẫy trên chiến trường đầy hiểm nguy – hi vọng có thể làm được điều gì đó cho tất cả mọi người.

Các trưởng lão chỉ mỉm cười, ánh mắt dường như muốn nói một điều như nhau. Sakura lo lắng nhìn lên phía chiếc xe của phụ nữ và trẻ em, rồi lại nhìn về hướng có tiếng vó ngựa, đôi mắt lo lắng ánh lên sự lạnh lùng vô cảm. Seiza và Nakuru vẫn im lặng đứng đằng sau Sakura, không tham gia vào cuộc nói chuyện của những người xung quanh. Nhưng tiếng vó ngựa ngày càng dồn dập, rung chuyển mặt đất, thời gian không chờ đợi cho những suy nghĩ kĩ càng. Nakuru mỉm cười:

“Thái tử, quân sư, hai ngươi rối lên rồi à?” – Touya tức giận dời ánh mắt khỏi các trưởng lão mà quay lại nhìn Nakuru. Hắn bình thản nói tiếp – “Seiza, khi chúng ta còn trẻ, ở chiến trường với quốc vương, đã từng gặp tình huống tương tự”

“À, nhiều lần chứ không phải một” – Seiza mỉm cười.

“Trong tình huống này phải giải quyết thế nào nhỉ?” – Nakuru hỏi, khuôn mặt cố gắng tạo vẻ ngây thơ nhưng không được thành công cho lắm.

Đám tuyết tung lên theo bước chân của ngựa. Từ hướng “Thảo nguyên chết”, đoàn ngựa xông thẳng lại, khí thế hừng hực. Bên phía núi Attatin, đoàn quân đang từ từ áp lại gần. Những con ngựa cuả quân đội Kinomoto hí vang kinh hãi. Tiếng rút binh khí nghe leng keng bên tai. Dì Sonomi nắm chắc hai thanh kiếm trong tay, chỉ đạo quân lính dàn thành vòng tròn xung quanh xe của phụ nữ và trẻ con. Một vài đứa trẻ hay chơi đánh trận, hoặc đã được qua sự huấn luyện của Yukito, nhanh chóng lôi vũ khí, sẵn sàng phụ giúp mọi người đánh trận. Vài cô bé gái khóc thút thít sợ hãi, bám chặt lấy mẹ của chúng đang run rẩy trong xe. Cả đoàn quân gia tộc Kinomoto bị kẹp giữa hai đầu họng kìm, tiến thoái lưỡng nan. Vũ khí chất trên xe được lôi xuống toàn bộ. Cung, nỏ, kiếm, đao.... đều được lôi xuống trưng dụng, cho dù đó là những thứ chưa rèn hoàn chỉnh. Phụ nữ vớ lấy con dao nấu ăn quen thuộc của mình, quyết không chịu thua trước quân thù. Yukito và Touya cũng hướng về hai đầu của hai đội quân đối địch, tay lăm lăm vũ khí, tức giận trước vẻ bình thản của hai kẻ tự xưng là “Đại hộ pháp”

“CÁC NGƯƠI NÓI CÓ CÁCH MÀ ĐỨNG ĐỰC ĐẤY HẢ?” – Touya hét lên – “BẢO VỆ MỌI NGƯỜI, NHANH LÊN!”

“Cách đơn giản thôi, ai cũng biết: Đó là mở đường máu thoát thân!” – Seiza thản nhiên nói, dong ngựa lên phía trước Sakura, tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh cô, có thể bảo vệ bất cứ đường gươm, lưỡi kiếm nào lao đến bên Sakura mà không có một kẽ hở.

“THẾ CŨNG NÓI, CÁI ĐÓ LÀ ĐƯƠNG NHIÊN” – Touya nói to như để thi giọng với tiếng chân ngựa dồn dập. “Không có cách nào đỡ đổ máu hơn sao?”

Nakuru mỉm cười lạnh lẽo:

“Uhhh.... Thái tử, ngươi nghĩ bọn ta là ai?”

Nakuru rút thanh kiếm trên lưng xuống. Ánh sáng len lỏi vào những chiếc lỗ nhỏ, khiến thanh kiếm như phát sáng dưới bầu trời lạnh giá. Các vị trưởng lão dường như đang cố gắng dàn thành một trận địa nào đó, ánh mắt mệt mỏi mọi khi sáng lên theo ánh sáng từ lưỡi gươm của Nakuru. “Vèo...” Touya giật mình bởi tiếng gió vút qua tai. Anh quay lại. Cây thương trên tay Seiza đang quay tít mù, xé gió, tuyết thành từng mảnh nhỏ. Touya nhìn xung quanh, không tin được vào những gì mình đang chứng kiến: Trong mải chú đến hai đoàn ngựa đang phóng đến, Touya, Yukito và Sakura đã ở trong một trận địa kì lạ do Seiza, Nakuru cùng các trưởng lão tạo nên từ lúc nào không hay. Tiếng kiếm kêu lên leng keng, vọng vào gió làm lạnh xương sống người xung quanh. Tia nhìn của bọn họ ánh lên nét thích thú, đầy màu máu. Yukito kinh ngạc:

“Đây chính là khả năng của ‘Tứ đại hộ pháp’ và những trưởng lão đã từng theo quốc vương Kinomoto xây dựng đất nước Clow sao?”

Tất cả những người anh quen dường như đều không còn là họ của thường ngày nữa. Vẻ tinh nghịch của Nakuru, nét lạnh lùng nhưng ôn hòa của Seiza, dáng vẻ cam chịu của các trưởng lão,.... tất cả biến mất, nhường chỗ cho những “ác quỷ chiến trận” thật sự xuất hiện. Chưa bao giờ, Yukito thấy họ đáng sợ như lúc này. Như những áng mây đen che phủ bầu trời, xung quanh những người đó, bầu không khí cũng u ám đến rợn người. Và đáng sợ hơn nữa, nụ cười vui sướng của họ khiến người khác có cảm giác cái lạnh đang ăn sâu vào thân thể. Seiza cười lạnh lẽo:

“Trận địa này khuyết mất ‘Thổ thần’ và ‘Thủy thần’, nhưng cũng đủ để bảo vệ công chúa. Chúng ta sẽ tạo một con đường cho mọi người đi. Phía kia thì....” - hắn khẽ quay lại phía xe của những người phụ nữ. Ở đó, Sonomi đang bình thản đứng chờ kẻ địch đến – “các người có thể chứng kiến chút ít tài nghệ thật sự của Daidouji phu nhân - một nữ tướng tài ba của quân đội Kinomoto năm xưa. Đáng xem lắm đó!”

“Được rồi” – Yukito mỉm cười – “Vậy, các vị trưởng lão.... các ngài....”

Yukito nhớ lại những lời nói của đại trưởng lão đêm trước, khẽ rùng mình. Anh mong có thể để một vài người đã cao tuổi nghỉ ngơi, không múôn để họ chiến đấu. Nhưng điều anh nghĩ là vô ích. Đáp lại sự lo lắng của anh, họ chỉ cười bình tĩnh:

“Lâu lắm rồi mới làm thế này. Đây có lẽ.... sẽ là trận chiến cuối cùng của chúng ta. Thái tử, công chúa, nhất định hai người phải sống!”

Sakura mím môi nhìn các trưởng lão. Cô hiểu mình không thể ngăn cản họ, một khi họ đã quyết định. Đằng xa, những con người đó đã đến gần, có thể nhìn rõ mặt của kẻ địch mình đang sắp phải chiến đấu. Sakura lướt nhanh qua những người ở đội quân Shimon đã tiến đến gần. Tiếng hò reo vang dậy cả xứ Tuyết vốn tĩnh lặng này. Tiếng binh khí bắt đầu va vào nhau, vang lên những tiếng leng keng. Trải qua đợt huấn luyện khắt khe của Nakuru cùng dì Sonomi, quân đội chiến đấu rất có quy củ và định hướng. Quay lại phía “Thảo nguyên chết”, Sakura nhắm chặt mắt lại. “Không được.... Không được.... Không được....” Tiếng nói vang lên trong đầu Sakura....

Lách cách.... tiếng khóa tra vào ổ, khóa cánh cửa băng trong trái tim Sakura....

Sakura từ từ mở mắt ra. Cô tin rằng, giờ đây, cho dù có chuyện gì xảy đến, trái tim cô chắc chắn sẽ giữ vững lập trường của mình, không được thay đổi. “Bảo vệ mọi người, đó là nhiệm vụ của mình” – Sakura tự nhủ. Tất cả những điều làm hại đến những người dân nơi đây, cô tuyệt đối không được để xen vào trận chiến. Ánh mắt xanh lục của Sakura mở bừng lên. Nhưng gần như ngay lập tức sau đó, tia nhìn ấy trở nên ngạc nhiên, nghi ngờ và lo lắng:

“Không có...” – Sakura kinh ngạc – “KHÔNG CÓ SYAORAN TRONG ĐOÀN NGỰA...”

Cạch! Phải chăng, bánh xe số phận đã đi trật đường ray???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook