Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 72: PHÍA SAU CÁNH CỬA BỊ KHÓA KĨ

Rinca_seta​

22/12/2015

Chúng ta sẽ chết!

Và vương quốc này sẽ chìm vào giấc ngủ.

Nàng công chúa ngủ say, chờ đợi chàng hoàng tử đến đánh thức.

Chỉ có điều

Hoàng tử đến quá muộn….

“Đưa Clow vào một giấc ngủ sâu?”

“Đúng vậy”

Người đàn ông gật đầu, khuôn mặt trầm ngâm buồn bã. Nỗi đau hằn lên đôi mắt lặng lẽ. Có những sự chọn lựa khó khăn. Có những sự hi sinh quá lớn lao.

“Nhưng tại sao, thưa ba?”

“Bởi chúng ta không thể làm khác được, Touya à. Ba từng kể cho con nghe về cuộc tranh giành vương vị giữa các gia tộc trong ‘Tam gia’, đúng không? Con cũng biết, mọi chuyện chưa hề kết thúc, mà mới ở điểm khởi đầu. Để Clow tránh khỏi một sự diệt vong đẫm máu, chúng ta chỉ còn cách này thôi”

Chàng trai thở dài. Gió lùa mái tóc đen. Buồn mênh mang.

“Con phải làm sao?”

“Ngày mai, trong lễ trưởng thành của Sakura, trước khi mọi chuyện xảy ra, con hãy đưa mọi người rời khỏi đây. Hãy chờ cho đến một ngày, tất cả chúng ta tỉnh lại…”

Im lặng. Thật lâu trong đêm tối.

“Vậy, ba, cuối cùng thì, ai sẽ đánh thức ‘công chúa’?”

“Có lẽ là…. Sakura!”

Trong đêm tối, văng vẳng một nỗi đau…

“Nhưng Sakura đâu phải hoàng tử?”

Cười. Có những sự lựa chọn khiến người ta đau lòng. Nước mắt chảy ngược vào tận cùng trái tim…

“Ừ. Mong rằng sẽ có một người nào đó giúp Sakura nhận ra, nó là ‘Công chúa’ chứ không phải ‘Hoàng tử’. Hi vọng rằng người đó sẽ tới…”

----------------------------

“Ừ. ‘Công chúa’ là Clow, và ‘Hoàng tử’ có thể là Sakura, nhưng cũng có thể là bất kì ai, chỉ cần người đó là kẻ thay đổi số phận của Clow thôi…”

Cười…

“Cậu biết không, Touya? Nhưng tớ luôn tin rằng, người có thể khiến Sakura nhận ra chỉ có thể là Syaoran… Từ cái ngày Syaoran đuổi theo xe ngựa để cứu Sakura, tớ đã biết đó là định mệnh…”

-----------------------------

“Hiroshi, ngươi muốn chơi một trò chơi không?”

“Ngươi muốn đặt cược bằng chính tính mạng của mình sao, Hidesawa?”

Tiếng rượu chảy trong cốc. Gió thổi.

“Ta cũng chỉ giống như ngươi thôi. Đối với chúng ta, những thứ quan trọng sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất…”

-------------------------------

“Em muốn làm bất cứ điều gì, anh cũng sẽ giúp em. Chúng ta đã nợ Fujitaka một ân tình. Và chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể để giúp hắn”

“Em không sống vì Quốc vương. Em sẽ sống vì Nadeshiko. Mãi mãi như thế…. Cho dù hi sinh tất cả, em cũng sẽ bảo vệ Nadeshiko”

----------------------------------

“Em sẽ sống, còn anh sẽ chết. Em và anh, chúng ta sẽ ở hai phía đối địch. Nhưng cho dù chuyện gì xảy ra, hãy đi hết con đường chúng ta đã chọn. Hãy hứa với em, khi tất cả kết thúc, chúng ta sẽ gặp lại nhau, Hiroshi!”

“Kể từ bây giờ, anh sẽ là Wei – quản gia nhà Daidouji! Còn em là Li Yelan – người cuối cùng lưu giữ kí ức của lịch sử!”

_______________________________________________________

“Quả nhiên, Wei đã bán đứng ta. Ta biết rõ lòng trung thành của hắn đối với Kinomoto, nhưng vẫn sử dụng hắn. Thật kì lạ!”

Giọng Sonomi nhẹ tênh, bình thản. Sự tĩnh lặng bao trùm lên hai bóng người. Đêm tối. Mùa đông đang dần dần trôi qua khi những cơn gió đổi màu. Lịch sử đang bị lãng quên.

“Bác Wei, không, Li tướng quân, chưa bao giờ phản bội Clow và quốc vương. Cho dù bác ấy đã sống những năm cuối đời với vai trò quản gia của nhà Daidouji, phục vụ cho dì”

Sonomi chỉ cười. Sakura nhìn nụ cười ấy, chợt thấy trái tim quặn đau.

“Ta biết. Ta biết từ cái đêm hắn đến tìm ta… Cái đêm sau ngày Satsuki chết…”

-----------------------------------

“Ta muốn hợp tác với ngươi!”

“Li tướng quân muốn phản bội lại những gì mình đã gây dựng sao?”

Cười.

“Không phải ‘phản bội’ mà là ‘phá hủy’. Phá hủy những thứ đã mục nát để xây dựng lại những gì tốt đẹp hơn. Mà…. Clow đã mục nát quá rồi…”



Im lặng. Trời tối đen. Không trăng, không sao, không gió mưa. Chỉ có con người trong cõi mênh mông của thời đại.

“Mục nát sao? Nhưng… sau thời đại này sẽ là một thời đại còn thối nát hơn nữa. Ngươi có nghĩ rằng mình sẽ cứu được thời đại không?”

“Đó là những gì ngươi thật sự quan tâm à, Daidouji phu nhân? Để cứu vớt thời đại, ngươi sẵn sàng giết cả chồng ngươi – Daidouji Satsuki sao?”

Một cái rùng mình trong bóng tối. Đó là kết thúc, hay chỉ là sự khởi đầu?

“Được thôi, Li Hiroshi. Ta sẽ hợp tác với ngươi, và ta tin rằng, cho dù có bàn tay của ngươi nhúng vào, thắng lợi cuối cùng sẽ vẫn là của ta.”

----------------------------------

“Và ta đã đúng, phải không? Ta đã thắng, cho đến tận bây giờ, ta vẫn là người thắng cuộc.”

Sakura không nói gì, chỉ im lặng, chờ đợi. Cô sẽ biết tất cả mọi chuyện. Và mọi thứ sẽ kết thúc, chỉ trong đêm nay.

“Ta đã giết Satsuki. À, mà nói cho chính xác thì, Satsuki đã chấp nhận sẽ chết dưới tay ta. Hắn yêu Nadeshiko. Luôn luôn là như vậy. Cho dù là chồng của ta nhưng…. Ừ, ngươi biết không, Sakura? Ta yêu hắn như một kẻ mất trí, còn hắn yêu Nadeshiko thầm lặng đến ngu ngốc. Và cuối cùng, hắn đã chết dưới tay một kẻ yêu ta. Hiragirawa Ryohka yêu ta đến cuồng loạn. Thật buồn cười. Ta đã tin rằng, hắn sẽ trở thành kẻ phụ tá đắc lực nhất của ta trong cuộc chiến này. Nhưng ta đã nhầm. Giống như Satsuki, lòng trung thành của một ‘Gia thần’ khiến hắn sẵn sàng từ bỏ cả người con gái mình yêu… Hắn làm tất cả vì Li Yelan. Hắn sẵn sàng hi sinh tính mạng. ‘Gia thần’…. ha…. Satsuki cũng là một ‘gia thần’….”

Sonomi bật lên một tiếng cười khan. Tiếng cười phảng phất buồn. Một nỗi đau bị kìm nén trong sâu thẳm trái tim, vang lên trong đêm tối mờ ảo. Thời đại cũ, thời đại mới. Cho dù trong thời đại nào đi chăng nữa, con người mãi mãi vẫn không thể với tay tới thiên đường.

“Thiên đường…. ừ…. Nadeshiko luôn nói về thiên đường. Con bé ấy tin rằng thiên đường thật sự tồn tại. Nó tin, vì nó luôn sống trong thiên đường…” – Sonomi nói cay đắng – “… còn ta, ta đã sống trong địa ngục. Suốt cả tuổi thơ của ta cho đến bây giờ, tất cả đều là địa ngục….”

Bóng đêm tĩnh mịch che phủ nhân gian. Hai bóng người mờ mờ bất chợt biến mất. Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, Sonomi đã ở cạnh Sakura. Nhưng cũng trong khoảng thời gian dường như bị rút ngắn ấy, thanh kiếm của Sakura chặn ngang thanh kiếm của Sonomi. Tiếng kim loại chạm vào nhau, rền rĩ trong đêm.

Sonomi nghiến răng, ghì chặt tay kiếm. Thanh kiếm như nỗ lực cùng chủ nhân xiết vào cổ đối thủ. Sakura nhảy lùi về phía sau, giữ một khoảng cách nhất định, đủ để tránh đường kiếm.

“Ngươi biết không, Sakura? Để ta kể ngươi nghe, một câu chuyện cười. Câu chuyện về một thiên thần đáng yêu và một ác quỷ bị chối bỏ…. Ngày đó, ở một vương quốc đầy máu của ác quỷ đã cho ra đời một thiên thần. Thiên thần của địa ngục….”

---------------------------------------

CHÁTTTTT

“SAO MÀY DẠY NÓ CẦM KIẾM!”

Rát…

Đau quá!

Nhưng, không được khóc!

“Ba, Nadeshiko đã 5 tuổi rồi. Ngày con 5 tuổi, ba cũng đã dạy con cách cầm kiếm và đánh trận”

“CÂM MIỆNG! Con hãy nghe cho rõ đây, Sonomi. Ta và mẹ con đã quyết định rồi, cho dù phải đổ máu, chúng ta nhất định sẽ không để bàn tay của Nadeshiko dính máu. Chúng ta sẽ chiến đấu cho nó. Nadeshiko là một thiên thần, một thiên thần thật sự giữa địa ngục đẫm máu này.”

Nadeshiko là thiên thần.

Và Sonomi là ác quỷ!

------------------------------------

“Ta nghe nói con đã dạy Nadeshiko cách sử dụng kiếm phải không, Sonomi?”

“Dạ, thưa mẹ! Con….”

“Lần này ta sẽ không truy xét nữa. Nhưng nếu lần sau con còn dạy em những thứ ấy, đừng trách ta đã quá nghiêm khắc! Có thể chúng ta sẽ không thể giữ được nụ cười của con bé, nhưng hãy để nó sống một tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác….”

Đau…

Còn con??

Con thì sao đây???

“Luyện kiếm đi, Sonomi. Con đã 7 tuổi rồi….”

7 tuổi…

“Một tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác”??

Không được khóc!

Cha đã dạy, một chiến binh không bao giờ được khóc!

---------------------------------

“Đó là nhị tiểu thư của nhà Amamiya phải không? Còn đẹp hơn lời đồn. Giống như một thiên thần giáng trần!”

“Tiểu thư có nụ cười đẹp mê hồn. Nhìn tiểu thư, tôi cảm thấy như mình được thanh tẩy. Dường như mùi máu trên chiến trường cũng bay đi.”

“Đừng coi thường. Tiểu thư là một chiến binh. Một chiến binh đầy tài năng…”

Nadeshiko Amamiya – Thiên thần giữa chốn địa ngục máu!

----------------------------------

“Giỏi lắm, Nadeshiko! Con thắng rồi!”

“Là do chị đã nhường con!”

“Không phải đâu. Con phải tin vào bản thân chứ. Con giỏi lắm! Quả đúng là con gái ta!”

Con gái???

Ba chỉ có một đứa con gái thôi, phải không ba?



“Còn con, Sonomi. Có lẽ con cần phải luyện tập nhiều hơn nữa…”

-----------------------------------

“Ta đã muốn để cho Nadeshiko sống một cuộc sống bình dị như bao người con gái khác, nhưng có lẽ nơi thích hợp với nó nhất vẫn là chiến trường. Khả năng chiến đấu và tài lãnh đạo của nó vượt qua tất cả mọi người….”

“Anh muốn cho con bé ra trận sao?”

Thở dài…

“Anh xin lỗi, nhưng…. Quả thật, anh không thể tin tưởng ai ngoài Nadeshiko. Nếu là nó, nhất định sẽ thành công….”

Không được khóc!

Ba không tin ai. Kể cả con sao, ba?

Nhưng lặng lẽ trong trái tim, máu rỉ.

------------------------------------------

“Sonomi, con hãy đến doanh trại Kinomoto và đưa Nadeshiko về đây. Từ nhỏ đến giờ, Nadeshiko luôn nghe lời con. Hãy nói với nó, tất cả mọi người đều chào đón nó, bất cứ lúc nào!”

Thanh kiếm trên tay Sakura đưa lên cao, chĩa thẳng về phía Sonomi:

“Ta – Công chúa Sakura Amamiya Kinomoto – chính thức tuyên bố: Với tội danh ‘phản bội’, Sonomi Daidouji bị kết án TỬ HÌNH”

Trong khoảnh khắc ấy, dường như thời gian ngưng đọng. Quá khứ, hiện tại và tương lai hòa thành một. Không phải tĩnh lặng, nhưng cũng không ồn ã. Chỉ có cánh chim chợt vút lên cao. Không có máu. Thanh kiếm xuyên qua ngực. Xác người phụ nữ ghim chặt trên bức vách. Lơ lửng. Dáng vẻ ấy đầy kiêu hãnh, sự kiêu hãnh của một đại tướng trên chiến trường.

“Dì đã chọn cái chết, phải không? Đó cũng là một sự trả thù dành cho con sao, dì Sonomi?”

Sonomi khẽ cười. Hơi thở yếu ớt phảng phất trong mùi máu.

“Ta là một chiến binh. Một chiến binh không bao giờ được chạy trốn”

Sakura ngước nhìn lên đôi mắt bạc. Bà vẫn thế, xinh đẹp và quý phái. Đối với Sakura, Sonomi Daidouji mãi mãi là người phụ nữ xuất hiện trên khu phố năm ấy, mỉm cười chìa tay ra với một cô bé không có kí ức. Người phụ nữ đã vuốt mái tóc cô và dịu dàng gọi tên cô.

“Sakura…”

------

“Sakura, có lẽ con không nhớ dì. Nhưng không sao, bây giờ chúng ta sẽ làm quen với nhau. Dì là Sonomi Daidouji. Từ nay dì sẽ là mẹ của con, dì sẽ chăm sóc con...”

------

“Tuyệt lắm, Sakura. Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình. Chúng ta sẽ sống với nhau thật vui vẻ...”

-----------------------

Những năm tháng ấy, thật sự rất vui. Rất…. Hạnh phúc! Một chút hạnh phúc nhỏ bé giữa dòng đời mãi mãi không trở lại.

Sakura khẽ nâng bàn tay đang buông thõng xuống của Sonomi, và xiết thật chặt.

“Cám ơn dì, vì tất cả. Dì biết không, dì Sonomi. Đối với mẹ, ‘Người quan trọng nhất’ không phải là ba, không phải là anh Touya, cũng không phải con. ‘Người quan trọng nhất’ của mẹ, chính là dì, SONOMI DAIDOUJI!”

Sonomi khẽ cười. Đôi mắt bà từ từ nhắm lại. Máu rỉ ra, đỏ thẫm chiếc áo. Phải chăng, chính sự đau khổ bà đã chịu đựng đã quá đủ để trả thù? Tất cả đã kết thúc. Nhưng bà không phải là người sẽ đặt dấu chấm hết cho tất cả những chuyện này, cho dù chính bà là người khởi đầu.

“Em yêu chị, mãi mãi yêu chị, Sonomi!”

Nadeshiko đã cười rạng rỡ. Nó không oán trách, chưa một lần oán trách. Nó ghét máu, ghét những trận chiến, ghét gươm kiếm.

Nhưng….

Nadeshiko học kiếm, vì Sonomi mỗi ngày khổ cực luyện tập.

Nadeshiko giết người, vì không muốn một mình bàn tay chị dính máu.

Nadeshiko chiến đấu, vì không muốn nhìn dáng vẻ đơn độc của người chị trên chiến trường.

Tất cả đều không vì bản thân mình.

Cười.

Tiếng cười khan bật lên trong vắng lặng.

“Ta biết. Con bé ngốc nghếch ấy…. Nhưng, con biết không, Sakura? Có lẽ…. ta thực sự yêu thương nó. Nếu không yêu nó nhiều như vậy, có lẽ ta cũng đã không hận nhiều đến thế, không thù nhiều đến thế, và cũng không đau nhiều đến thế. Nếu ta không yêu nó…. Nếu ta không muốn nhìn thấy nó cười…. Nếu như… ta ghét nó, chỉ một chút ghét nó…. Nếu như… Nếu như….”

Giọng nói yếu ớt, nhỏ dần, nhỏ dần rồi ngừng hẳn, trả lại cho không gian sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Người phụ nữ gục đầu xuống thanh kiếm. Đôi môi vẫn thoảng nụ cười. Một nụ cười ngạo nghễ và đầy kiêu hãnh.

Sakura thả bàn tay đã lạnh ngắt. Đôi tay khẽ đung đưa trong cơn gió buổi sáng.

“Con…. Cũng rất yêu dì….”

Sakura rút thanh kiếm. Thân xác nhỏ bé rơi xuống nền đất, nằm lặng im trong vũng máu tung tóe. Những giọt máu bắn lên khuôn mặt nhỏ bé của Sakura. Đôi mắt xanh lục bảo ánh lên màu đỏ của máu, của những nỗi đau và hận thù. Máu của Sonomi, máu của những người cuối cùng còn ở lại trên thế gian.

Gió thổi bay quá khứ. Lãng quên tất cả. Bất chợt tự hỏi, mai sau còn ai nhớ tên những con người đã sống trong thời đại này? Máu đã đổ, người đã ngã xuống. Để rồi 100 năm, 1000 năm sau, khi mọi thứ chỉ còn là sự đổ nát, còn ai có thể nhắc tên nhau?

Sự hào hùng, sự bi tráng, sự đau khổ, sự hận thù…. Tất cả đang chìm vào đống đổ nát của thời đại.

“CẤP BÁO!!! QUÂN TRIỀU ĐÌNH TẤN CÔNG!!!!”

Mặt trời lên. Bầu trời đang dần hửng sáng. Ánh sáng của thời đại. Ánh sáng của cuộc đời….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook