Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 64: TỐC CHIẾN

Rinca_seta​

22/12/2015

Yamazaki khẽ cười nhìn lên tòa thành cao. Trời đang dần sáng, soi rõ những lớp đất đã nhuộm màu thời gian. Thành trì của Clow xuất hiện sau Lamia, nhưng do có nhiều biến động, các thành trì đều đã bị sụp đổ. Những lỗ cung thủ rỉ sét, lở đất do không được tu sửa, sử dụng thường xuyên. Duy chỉ có cồng thành là khá chắc chắn. Cánh cổng đó hẳn mới được xây lại, sau khi quân Kinomoto khởi nghĩa. Nhưng nếu chỉ có mỗi cổng thành dùng được thì cũng là vô ích. Tuy nhiên, Yamazaki tự nhủ, cần đề phòng sự tri viện của triều đình Clow. Nếu là Li Syaoran, tòa thành sập sệ, cũ kĩ này cũng sẽ trở nên nguy hiểm.

Cổng thành Tây hé mở. Một tên lính mặc quân phục Clow chạy ra, trao một lá thư cho Yamazaki. Yamazaki mỉm cười đọc bức thư trả lời cho bức thư dụ hàng anh gửi vào. Đúng như anh nghĩ. Yamazaki biết chủ thành phía Tây không phải là kẻ dũng cảm và “yêu mến” triều đình đến mức sẵn sàng lao vào chống chọi, “bảo vệ quốc vương và kinh thành” như lời hắn vẫn nói. Gửi thư dụ hàng, anh vừa có thể chiến thắng dễ dàng nếu khiến chủ thành sợ hãi, lại vừa có thể điều tra được thực lực trong thành: Thư từ chối dụ hàng, cũng có nghĩa, thành đã nhận được quân tri viện. Nhưng quân tri viện có lẽ cũng mới đến không lâu, chưa bố trí xong, cũng như chưa kịp quyết định cách đánh, nên thời gian suy nghĩ để trả lời thư cũng dài hơn Yamazaki nghĩ.

Lại một lần nữa, cổng thành mở ra. Nhưng lần này, cánh cổng mở rộng, vừa đủ để một đoàn quân bước ra. Cờ cấm vệ quân bay trong tuyết, như một lời thách thức. Sau khi binh lính dàn trận xong, người điều khiển quân đội thúc ngựa đến, đối mặt với Yamazaki. Người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên, đôi mắt cương quyết, lạnh lùng. Ánh nhìn của ông ta hắn lên sự hung dữ, nhưng khuôn mặt không có sự mưu mô, xảo quyệt. “Một người chính trực”. Yamazaki nghĩ thầm. Chính trực, nhưng tàn nhẫn.

“Chẳng hay, ngài là quốc vương lừng danh của Lamia?”

Người đàn ông lên tiếng chào. Yamazaki mỉm cười đáp lại. Ông ta ngưng một lúc, như để phán xét trước khi nói tiếp:

“Tôi là Muran, phó tướng cấm vệ quân. Hân hận được đón tiếp ngài!”

“Không dám” – Yamazaki cười – “Ta nghĩ.... người đứng đầu cấm vệ quân là tướng Li phải không?”

“Đúng vậy. Tướng quân Li là cấp trên của tôi. Qua tướng quân, tôi ít nhiều có biết, ngài là bạn của tướng quân”

Yamazaki thở dài sau một thoáng ngạc nhiên. “Không phải Garraku”. Anh biết phó tướng trước đây của Syaoran là Garraku, một anh chàng đào hoa dễ mến với khuôn mặt đẹp trai hút hồn người khác. Yamazaki không biết đến cái chết của Garraku, nhưng anh lờ mờ đoán được một điều gì đó. Garraku luôn tôn kính, yêu mến Syaoran như một đứa con đối với cha, như kẻ bên dưới đối với bậc thần thánh. Có lẽ Garraku đã trở thành một trong số những “vật hi sinh” cho kế hoạch của Syaoran.

“Thưa quốc vương...” – Yamazaki giật mình. Mải suy nghĩ, anh không để ý người phó tướng vẫn tiếp tục nói – “....tôi biết Lamia và Clow không có quan hệ đồng minh, cũng không có hiệp ước hòa bình nào, nhưng việc ngài dẫn quân sang đây là một hành động vi phạm lãnh thổ. Tôi khuyên ngài nên rút quân về nước, tránh gây chiến tranh giữa hai nước”

Yamazaki không nén được tiếng cười khinh bỉ. Sự giả dối đầy trong giọng nói của ông ta. Clow hiện nay đầy rối loạn. Quý tộc, tướng lĩnh đều chỉ mong lo được cho bản thân mình. Kinh thành, Quốc vương, đất nước có ra sao, đối với họ không phải là chuyện đáng quan tâm. Khi đưa quân Lamia sang Clow, Yamazaki ngạc nhiên khi thấy quá dễ dàng, mà không cần phải sử dụng các phương án anh đã tính toán. Quân lính bận rộn với các cuộc nổi loạn ở địa phương, không để ý canh phòng biên giới. Phần quân lính đi theo đường thủy cũng không vướng vào sự kiểm tra hay bị gây khó dễ. Quân Tatan sang Clow cũng vô cùng thuận lợi. Mọi thứ dễ dàng đến mức khó hiểu. Syaoran chắc chắn không thể sơ suất đến mức quên mất quân đội Lamia sẽ sang Clow, dù không biết đến sự xuất hiện của Tatan trong trận chiến. Yamazaki nghi ngờ đã có một bàn tay nhúng vào sắp xếp tất cả. Bởi nếu không, Clow đã trở thành miếng mồi ngon cho kẻ địch từ bên ngoài nhảy vào xâu xé, chứ không còn nguyên vẹn như bây giờ.

Thấy Yamazaki im lặng, phó tướng Muran mừng thầm, cho rằng vị quốc vương trẻ tuổi đang có ý định rút lui. Nhưng ông ta đã nhầm. Yamazaki liếc mắt lại phía sau, kiểm tra đội hình, rồi lại đối mặt với Muran, mỉm cười:

“Tôi nghĩ ông không để ý rồi, phó tướng Muran. Hôm nay, quân đội chúng tôi ở đây không có một lá cờ nào của Lamia. Và chúng tôi mặc quân phục Kinomoto.”

Muran khẽ sững lại. Ông nhìn toàn thể đội quân đang đứng trước mặt mình. Lá cờ màu hồng – xanh của Kinomoto bay trong màu tuyết trắng. Toàn bộ đều là quân phục Kinomoto, kể cả quốc vương Lamia. Bất chợt, Muran hiểu ra. Đây là trận chiến giữa quân triều đình và quân Kinomoto!

“Không có bất kì dấu hiệu nào của Lamia, đúng không?” – Yamazaki cười nói – “Xin tự giới thiệu, ta là Yamazaki Takashi, tướng quân chỉ huy cánh quân thứ ba của Kinomoto!”

Một trận tuyết chợt nổi lên, nhiều hơn và nặng hơn, như để báo hiệu một trận tử chiến. Cờ cấm vệ quân bay trên nóc thành phía Tây. Cờ trắng – xanh của Kinomoto phần phật, quất mạnh vào cơn gió lạnh giá. Ngày đầu tiên trong năm mới, vang lên tiếng thét gào rộn rã.

“TẤN CÔNG!!!!”

“TẤN CÔNG!!!!!”

Hai đội quân lao vào nhau. Hai lá cờ quyện lại thành vệt máu...

“Hãy cứu tiểu thư Kinomoto, Yamazaki”

“Dù có chết, Chiharu....”

__________________________________________________ ___________

“BẮN!”

“BẮN!”

“TIẾP TỤC ĐI!”

Amamiya ra lệnh rút lui. Trận mưa tên từ trên thành bay xuống làm quân Kinomoto phải vất vả chống chọi. Dù những chiếc khiên của Shimon khá chắc chắn, nhưng đối phó với cả một rừng tên của triều đình thì vẫn là không đủ. Rika vẫn ra lệnh bắn tên, cho đến khi không còn một người lính Kinomoto nào trước cổng thành. Những mũi tên từ trên thành cao liên tiếp bay xuống, va vào những chiếc khiên của quân Kinomoto đang giật lùi trở lại, rồi rơi xuống đất. Những bước chân vội vã. Những bàn tay căng dây cung. Và những đôi mắt lạnh lùng quan sát thế trận....

Rika không cho đuổi theo. Ngay khi quân Kinomoto vừa rút lui, cô cho bổ sung thêm cung tên, làm thêm vũ khí và chuẩn bị cho quân đội sẵn sàng ứng chiến. Cô kiểm tra lại cổng thành. Rika nhận thấy, thế trận này dù khá có lợi cho cô, nhưng không thể kéo dài quá lâu. Không lâu nữa, khi quân Kinomoto quay lại, quân triều đình cần sẵn sàng chuẩn bị cho một trận đánh trực diện.

Với tình thế hiện nay, nhìn vào có thể thấy lợi thế đang hoàn toàn nghiêng về phe triều đình, do nữ tướng quân Rika Sasaki chỉ huy. Cách bố trí quân đội gần như hoàn hảo. Quân lính được sắp xếp vào những vị trí thuận lợi nhất để tấn công đồng thời phòng thủ. Tận dụng lợi thế trên cao của mình, họ có nhiều phương pháp đối phó với quân địch ở dưới thành, muốn xông vào cổng hoặc muốn trèo lên trên. “Một đối thủ đáng nể!” – Amamiya nghĩ thầm, cho quân đội dừng lại ở một địa điểm gần thành Đông. Buộc ông – một vị tướng dày dạn kinh nghiệm trận mạc – phải rút lui, thì chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

Amamiya cho quân đội xem xét lại những người bị thương hoặc thiệt mạng. Ông muốn tổng kết lại sự thiệt hại. Ngày đầu tiên của mùa xuân, trời lạnh giá. Những bông tuyết như muốn bao trùm lấy cả vương quốc, cả cuộc sống đang bắt đầu. Tuyết trắng như sự mờ mịt của tương lai. Amamiya khẽ rùng mình khi một bông tuyết lặng lẽ rơi trên khuôn mặt nhăn nheo. Clow lạnh. Lạnh vô cùng đối với một người sinh ra ở một đất nước nóng quanh năm như Tatan. Clow! Đây là nơi ông không muốn đến nhất. Một vương quốc hình thành trên sự đổ máu. Một đất nước bắt nguồn từ những nền văn hóa khác nhau, những vùng trời khác nhau. Chính nơi đây đã khởi nguồn cho bất hạnh, khởi nguồn khổ đau.

Vương quốc được hình thành từ máu và nước mắt...

Liệu có thể có một thiên đường?

Amamiya thở dài. Hình ảnh vị Hoàng đế bị trúng độc vẫn đang nằm chờ đợi một kì tích cứu sống, một chút thuốc giải độc của những kẻ được mệnh danh “Tứ đại hộ pháp”. Ông đang làm gì ở nơi đây? Ông đang chiến đấu vì lòng trung thành đối với Hoàng đế và Vương quốc? Hay vì tình cảm ruột thịt không thể vứt bỏ? Chính ông cũng không biết. Nhưng.....

Ông đau khi cô con gái duy nhất còn lại không muốn nhận cha...

Ông xót xa vì cháu gái sẽ không bao giờ gọi một tiếng: Ông...

Ông dằn vặt vì vị Hoàng đế nằm im, chờ đợi một liều thuốc giải độc...

Vậy.... Ông đang chiến đấu vì cái gì? Vì cả hai, hoặc không vì gì cả. Có lẽ cũng vì, dòng máu một chiến binh không cho phép ông ngồi yên.

Clow có một phần của Tatan. Dù được hình thành trên máu và nước mắt, nhưng Clow có vị trí khá tốt. Không nóng nực như Tatan, không lạnh như Shimon, mà tổng hợp nhiều khoảng khí hậu, thuận lợi cho phát triển kinh tế. Trong tình hình hỗn loạn không thể kiểm soát như hiện nay, muốn đánh chiếm và thống lĩnh Clow không phải chuyện quá khó khăn. Tuy nhiên..... Amamiya biết, ông không thể. Trước khi để ông sang đây, những con người ấy đã đề phòng tất cả. Họ biết, ông không thể phản bội lại lòng trung thành. Họ biết, ông sẽ không vì một chút lợi ích trước mắt mà đánh mất mấy chục năm xây dựng lòng thành, xây dựng danh tiếng. Và ông đã làm đúng như vậy. Ông sẽ giúp Kinomoto. Vì lòng trung thành, và cũng vì một lí do chỉ riêng mình ông biết: chuộc lại những tội lỗi ông đã gây ra cho con gái của ông.

Khi bông tuyết chạm vào khóe mắt, Amamiya chợt nhận ra, tuyết đang rơi nhiều hơn. Xuất phát từ khi trời rạng sáng, bây giờ, thời gian đã về chiều. Một chiều năm mới với những bông tuyết rơi lạnh giá.

Amamiya ngước nhìn bầu trời xám lặng. Vì nhiều lí do, ông sẽ tiếp tục công việc của mình.

Trời tối dần, mờ mờ che khuất những gì đôi mắt còn nhìn thấy. Một nụ cười hài lòng nở trên gương mặt nhăn nheo của vị tướng già nua. Có lẽ đây là trận chiến cuối cùng trong cả cuộc đời chinh chiến của ông. Nhưng là trận chiến với một đối thủ thích hợp, một đối thủ ngang sức. Cũng rất đáng để thử!

Khi bóng tối dần bao phủ, những bóng người di chuyển trong lặng lẽ. Một buổi tối sôi động, đánh dấu một sự biến đổi mới trong trận chiến lớn nhất lịch sử....

Thành phía Nam rơi vào sự im lặng đến đáng sợ. Cổng thành đóng kín. Quân lính và chủ thành đều không xuất hiện. Dường như thành Nam đã trở thành tòa thành trống rỗng, không người sinh sống. Ngoài cổng thành không có lính canh gác, nhưng có thể dễ dàng nhận ra sự chắc chắn và độ cao của thành khiến những kẻ tò mò bên ngoài từ bỏ ý định đột nhập.

Trời tối dần, làm mờ đi những bông tuyết đang rơi. Hiragirawa nhìn theo những bông tuyết trắng lặng lẽ, lạnh như ngày hôm đó, ngày mọi chuyện bắt đầu. Cũng là tuyết trắng, cũng là gió lạnh, và.... máu đỏ. Hiragirawa chợt cười. Hắn cười cuộc đời, cười những bông tuyết, cười cho chính bản thân mình. Có thể hắn thật sự đã già. Hắn không còn là một thanh niên hàng ngày lao vào các cuộc chiến, cầm kiếm giết người, là một đối thủ đáng sợ với hầu hết những bậc kì tài trong quân độ “Tam gia huyền thoại”. Hắn không có hứng thú với máu và sự giết chóc. Cũng có thể do đang nắm giữ quyền lực cao nhất của vương quốc Clow, hắn không muốn quyền lực. Vậy hắn sống đến bây giờ là vì cái gì? Hắn không biết. Hắn muốn tìm lại thân xác của “người ấy” – người quan trọng nhất của hắn? Hiragirawa không rõ. Cho dù là trong trận chiến này, hắn cũng không hiểu.

Hiragirawa không sắp xếp trận địa phòng thủ hoặc tấn công. Dù biết quân Kinomoto đã bao vây bên ngoài, nhưng hắn không có ý định sẽ ra mặt, hoặc cho tấn công. Hắn ra lệnh đóng cổng thành. Khi biết phải đưa quân đến tri viện cho thành Nam, ngay lập tức, hắn đã cho người sửa sang lại tường thành và cổng thành, đảm bảo sự chắc chắn cho bên trong thành. Hiragirawa không muốn cầm kiếm, chỉ huy quân đội chiến đấu thêm nữa. Hắn muốn an phận thủ thường, việc đáng lẽ hắn phải làm từ 10 năm trước. Nhưng hắn đã vì cái gì để sống đến bây giờ? Hắn đã vì cái gì để níu giữ mọi thứ? Và sau sự cố gắng dài ấy, hắn lại vì cái gì để phá vỡ tất cả?

Trái tim không thể thay đổi và khống chế....



Tình yêu có thể cứu sống con người, nhưng cũng có thể giết chết tất cả...

Có thể Hiragirawa đã sai lầm. Nhưng hắn vẫn tiếp tục bước trên con đường sai lầm ấy. Đối với hắn, có lẽ tình yêu mang sắc thái thứ hai: giết chết tất cả!

Hiragirawa nhìn ra ánh lửa đang bùng lên yếu ớt trong bóng tối mờ ảo cùng tuyết và gió. Quân lính bước những bước chậm rãi chán nản, nhìn ra ngoài với ánh mắt lo lắng. Tuyết làm lửa bập bùng, leo lét. Tuyết làm mọi thứ tan chảy, làm ánh lửa như lạnh hơn. Dù không muốn chiến đấu thêm nữa, nhưng hắn vẫn phải đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra. Ngoài cổng và tường thành được sửa sang lại, hắn còn cắt cử binh lính canh gác, sẵn sàng ứng phó nếu có kẻ lạ đột nhập. Trên thành, quân lính luân phiên nhau, theo dõi mọi động tĩnh của Kinomoto bên dưới. Hiragirawa tin rằng, ở trong thành, hắn đã an toàn. An toàn cả đối với quân Kinomoto, và quân của bà Li.

Không cần phải là một người sâu sắc, xét nét, Hiragirawa cũng dễ dàng nhận ra sự nghi ngờ của bà Li đối với hắn. Có thể bà ta chưa biết những việc mà hắn làm, nhưng bà biết hắn đang có ý phản bội. Trong số quân lính đến thành Nam cùng hắn, chắc chắn có tai mắt và cả sát thủ mà người đàn bà đó phái theo. Chỉ cần hắn thông đồng với Kinomoto, kẻ sát thủ đó sẽ ra mặt. Hắn sẽ chết, ngay tại nơi hắn cần bảo vệ và dưới tay những kẻ “bề dưới” của hắn. Vì thế, đóng cổng thành là phương án tốt nhất đối với hắn lúc này. Với cách này, hắn vừa có thể ngăn cản quân Kinomoto, lại vừa khiến gián điệp của bà Li không chú ý. Chỉ cần bảo vệ thành công tòa thành bảo vệ phía nam, tội danh “tạo phản” của hắn sẽ được xóa đi. Và như thế, hắn có thể dễ dàng thực hiện công việc của mình.

Nhưng..... Hiragirawa không biết, trong cái nơi hắn cho là “tuyệt đối an toàn” ấy, đang ẩn chứa một sự nguy hiểm khủng khiếp.

Khi bóng tối tràn ngập các con đường và những bông tuyết trắng, những bóng người lặng lẽ, nhưng nhanh nhẹn di chuyển....

Tường cao, cổng chắc, không thể ngăn cản những kẻ được gọi là “tử thần” của trời đất....

__________________________________________________ ___________

Màn đêm ập xuống nhanh chóng. Đã một ngày trôi qua, trận chiến ở thành Tây diễn ra trong thế giằng co. Quân triều đình do phó tướng cấm vệ quân – Muran – chỉ huy liên tục tấn công, nhưng ngay lập tức bị quân Kinomoto đẩy lùi. Cả hai bên luân phiên tấn công, rồi lại chuyển thành thế bị tấn công, liên tiếp. Cả hai bên đều ngang tài ngang sức. Thế trận gần như ngang bằng đối với hai phe. Trận chiến kéo dài từ sáng sớm, cho đến khi đã tối mịt. Ánh đuốc bùng lên, sáng rực một góc trời. Tiếng gào thét, tiếng gầm vang, tiếng binh khí.... tất cả tạo nên mùi chết chóc của chiến tranh.

Tướng Muran nhìn quanh khó chịu. Trời nhá nhem tối. Khi bóng đêm bao trùm cả tòa thành cao lớn nhưng đổ nát, trận chiến sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Muốn giành được phần thắng trọn vẹn, Muran hi vọng có thể tìm ra kẽ hở trong cách chỉ huy của tướng quân phe Kinomoto – quốc vương Lamia: Yamazaki Takashi. Nhưng điều đó là vô cùng khó khăn. Căng mắt trong bóng tối đang ngập dần, lần tìm từng chút theo bước chân di chuyển của quân đội hai bên, lắng tai nghe tiếng gió thổi lá cờ màu trắng xanh bay lộng trong gió, Muran vẫn không thể chen ngang vào thế trận ấy. Càng lúc, trời càng tối. Chỉ một lúc nữa, khi bóng đêm ập tới, Muran lo rằng, quân triều đình sẽ không thể phân biệt được quân ta, quân địch. Muran thở dài, quyết định chuẩn bị sẵn để hạ lệnh rút lui khi thấy tình thế biến đổi.

“RÚT LUI!”

Hiệu lệnh vang lên trong tiếng gió rít thét gào, những bông tuyết đang rơi. Quân triều đình vừa đánh vừa lui, dần tiến lại phía cổng thành. Cổng thành Nam mở rộng, dang tay đón những đứa con của mình trở về. Khi lá cờ cấm về quân chỉ còn phơ phất trên cổng thành, cánh cổng khép chặt, ngăn cản tất cả những kẻ muốn lẻn vào.

Muran thở dài, buông mình xuống ghế. Một ngày mệt mỏi! Tài năng và tên tuổi vị quốc vương trẻ tuổi của Lamia vốn đã vang dội khắp mọi nơi, nhưng chính Muran cũng không ngờ, kẻ đó lại giỏi như vậy. Cho dù là tướng quân Li Syaoran cũng phải khó khăn khi đối phó với hắn. Người thanh niên đó dường như luôn đoán trước được mọi suy nghĩ của Muran, và thực hiện nó trước một bước. Hắn tấn công, rồi thoái lui, nhẹ nhàng, bình thản như một trò chơi. Trong những lần rút quân đó, Muran biết, Takashi Yamazaki có mục đích. Hắn muốn dụ quân Clow vào vòng vây, thực hiện kế sách bao vây quân địch, tiêu diệt toàn bộ. Tuy nhiên, được tướng quân Li cảnh báo trước, Muran đã không sa vào bẫy do kẻ địch giăng ra. Vì thế, cho đến bây giờ, tình thế trận chiến vẫn là cân bằng đối với cả hai phe.

Quân Clow tăng cường binh lính ở cổng thành và các lỗ châu mai, vào vị trí sẵn sàng chiến đấu. Mặc cho tuyết phủ kín khuôn mặt đẫm mồ hôi. Mặc cho gió làm rát khóe mắt căng lên trong bóng tối đang đậm màu. Mặc cho hơi lạnh len lỏi vào da thịt.... Bỏ qua tất cả, quân lính Clow ngồi im bất động, ngó chừng căng thẳng. Dường như thần kinh đang hoạt động tối đa. Đôi mắt cố gắng dò tìm một cử động của địch. Đôi tai lắng nghe một chút động tĩnh gì đó có thể vang lên. Nhưng đáp lại sự cố gắng ấy, tất cả chỉ là im lặng. Sự căng thẳng bao trùm khắp nơi, trên từng khuôn mặt, trên từng giọt mồ hôi rơi giữa tiết trời lạnh giá.

Chính sự lo lắng ấy đã tạo nên bi kịch.

“CẤP BÁO...... PHÓ TƯỚNG..... THÀNH BỊ ĐỐT!!!!”

Muran đứng bật dậy, không tin vào tai mình. Mùi khét bốc lên khiến ông chợt nhận ra, mình vẫn đang tỉnh. Làn khói mờ mờ làm cay xè đôi mắt. Vị phó tướng lao vội ra ngoài, nhìn xuống. Trong bóng tối mịt mờ đang từ từ bao phủ, giữa những bông tuyết rơi nhẹ nhàng như nhảy múa, ngọn lửa bung lên dưới chân thành. Khắp xung quanh thành đều bị bao vây bởi lửa đỏ. Khói đen che phủ tầm mắt. Trong một thoáng, Muran lúng túng, không biết giải quyết thế nào.

Chủ thành chạy cuống cuồng, vội vã thu dọn những thứ đồ đạc có thể đem theo. Dân trong thành hét lên sợ hãi. Binh lính náo loạn. Sự chần chừ, bối rối của phó tướng cấm vệ quân Muran càng khiến mọi người thêm bất an. Quân lính mở cổng thành. Không ai bảo ai, tất cả chạy ra khỏi thành một cách vội vã. Tiếng bước chân vang lên trong đêm tối. Tiếng gào thét, tiếng khóc than, tiếng la,.... tạo thành âm thành náo loạn, bất ổn và hỗn độn. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, khi làn khói đen bao phủ toàn bộ thành phía Tây, tòa thành đã trở thành nơi trống rỗng, không một bóng người.

Trên cao, vị phó tướng kinh hoảng và hoảng hốt, không biết mình phải làm gì. Ở lại trong thành, ông sẽ chết cháy. Chạy khỏi thành, cả gia đình ông sẽ bị xử tội chết. Khói khiến ông ho sặc lên từng hồi. Khi mùi khét xộc vào mũi, theo bản năng, Muran chạy xuống, lao ra phía cổng thành. Miệng ông gào to, hi vọng mong manh có thể giữ một ai đó trở lại. Nhưng tất cả đều đã chạy xa. Bóng người khuất sau màn đêm bao la. Tiếng gào thét vọng lại trong những bông tuyết vẫn đang rơi nhẹ nhàng.

“BẮT LẤY HẮN!”

“ĐỪNG ĐỂ HẮN THOÁT!”

Bao vây....

Hoảng hốt....

Khi chợt bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, Muran nhận thấy, mình đã bị trói dưới mũi kiếm những người binh lính mặc quân phục Kinomoto. Đoàn lính bao vây xung quanh, kề lưỡi kiếm vào cổ ông. Nụ cười chiến thắng bừng lên trên những đôi môi lạnh lùng. Người thanh niên trẻ tuổi có nụ cười thường trực trên môi, bước lại gần Muran. Hắn đã nói gì đó, Muran không nghe thấy. Đôi mắt ông thất thần nhìn đống lá chất quanh tường thành. Những tên lính vây quanh, trên tay cầm những chiếc quạt. Làn khói đen bay lên từ đống lá, bao trùm tòa thành cao. Mùi khét của những vật dụng bị ném vào đống lửa. Thành vẫn nguyên vẹn. Và những đống lửa bùng lên trong màn đêm....

Chỉ sau một ngày chiến đấu, thành Tây thất thủ.

Đêm ấy, lá cờ mang màu hồng – xanh tung bay trên cổng thành bảo vệ phía Tây.

Đêm tối là lãnh địa của tội ác và những âm mưu...

Khi màn đêm buông xuống, sẽ có thứ bắt đầu và sẽ có thứ kết thúc....

Thành phía Tây chìm trong im lặng. Binh lính lo lắng nhìn xuống dưới, chờ đợi sự trở lại của kẻ địch. Trong bóng tối, chỉ có gió và tuyết, cả hai phe đều gặp khó khăn. Tuy nhiên, Rika cho rằng, quân Kinomoto có thể lợi dụng màn đêm, len lỏi, đột nhập vào thành. Cô cho canh phòng nghiêm ngặt, không bỏ sót một vị trí nào. Thần kinh căng lên, những đôi mắt mở to trong ánh lửa yếu ớt. Cũng giống như ở bất cứ nơi đâu, ở bất cứ trận chiến nào, sự căng thẳng bao trùm thành Tây. Không một tiếng động, không một tiếng bước chân. Cung tên được chuẩn bị sẵn sàng. Những cây cung giương lên, nhả tên ngay khi phát hiện bất cứ một dấu hiệu nào của kẻ địch.

Một ánh lửa le lói, mờ ảo, thấp thoáng giữa màu đen của đêm tối....

Vô tình.....?

Lửa soi sáng những bóng đen đang vây quanh thành.

“BẮN!”

Ngay lập tức, hiệu lệnh được thực hiện. Toàn bộ quân lính có mặt trong thành đều được huy động. Vì cuộc chiến đấu diễn ra trong đêm, nên cần đến sự trợ lực của gần như toàn bộ mọi binh lính. Tất cả quân đội tập trung tại phía cổng thành, nơi duy nhất có quân bao vây. Những ánh đuốc soi sáng ba phía còn lại. Vắng lặng. Không một bóng người. Quân lính phòng thủ ở ba phía đều tập trung lại, ứng cứu, tập trung đối phó với quân Kinomoto đang bao vây trước cổng thành.

Tiếng động bị che khuất bởi những tiếng tên bay...

Tiếng bước chân biến mất trong tiếng la hét...

Bóng người ẩn mình trong màu đen của nữ thần bóng đêm.

“Đứng im! Tất cả đã bị khống chế!”

Tiếng nói vang lên, già nua nhưng mạnh mẽ. Khuôn mặt nhăn nheo, hằn lên ánh mắt lạnh lùng, cương quyết. Đôi mắt đã không còn rõ trong bóng tối, nhưng không gợn chút mệt mỏi. Vị tướng già của Tatan – một tướng quân mặc quân phục Kinomoto – đứng oai nghiêm giữa bầu trời lộng gió cùng tuyết trắng. Lá cờ trắng – xanh bay trong tiếng reo hò.

Rika không tin vào những gì mình nhìn thấy. Cô dám chắc, quân Kinomoto không đông đến mức vừa có thể bao vây kín mặt phía trước thành Tây rộng lớn, vừa có thể đột nhập và khống chế bên trong thành. Nhưng dù tin tưởng vào suy đoán của mình đến đâu, Rika vẫn không thể phủ nhận, những binh lính mang trên mình lá cờ hiệu Kinomoto là người thật bằng xương bằng thịt. Và cô biết, cô đã thua!

Tiếng ngựa hí vang trong đêm tối. Bị quân Kinomoto ép chặt đến tường thành, Rika liếc mắt lại phía sau. Trong ánh lửa mờ mờ ấy, cô vẫn nhận ra một người đang ngồi trên lưng ngựa. Một cái phất tay nhẹ nhàng. Rika quay lại phía đội quân đang bao vây mình, và khống chế binh lính trong thành. Có thể, cô là kẻ ngu ngốc. Hoặc cũng có thể, tình thế lúc ấy không thể làm khác. Nhưng, Rika tin tưởng vào cái phất tay trong đêm tối hôm ấy.

Từ trên thành cao, một bóng người rơi xuống...

Những bước chân vội vã, những ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo người con gái....

Êm....

Ấm...



Rika nằm gọn trong bàn tay đưa ra của Terada. Hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, đôi môi nhếch lên nhìn những hình nộm bày kín cổng thành. Trên thân hình nộm gắn đầy những mũi tên do quân lính Clow bắn xuống. Con ngựa hí vang, lao mình vào màn đêm bao la trước những con mắt sững sờ của quân Kinomoto.

Rika Sasaki - Nữ tướng quân chỉ huy quân bảo vệ thành Đông thất bại.

Thành phía Đông thất thủ!

__________________________________________________ ___________

Hiragirawa sải bước trên con đường tối trong tòa thành. Thành phía Nam vẫn yên tĩnh. Theo những gì binh lính được, quân Kinomoto bao vây bên dưới gần như án binh bất động, không có hành động gì. Bọn họ dựng lều ngay trước thành, có quân canh phòng, nhưng dường như chỉ im lặng dõi đôi mắt thờ ơ nhìn lên tòa thành đóng kín. Dù chưa hiểu tại sao, Hiragirawa vẫn cho đây là một dấu hiệu tốt. Chắc hẳn quân Kinomoto không tìm được cách nào vào thành, cũng không tìm được cách tấn công khi tòa thành giống như một nơi hoang phế, không người ở. Những kẻ ấy sẽ chán nản và rút quân. Như vậy, không cần chiến đấu, Hiragirawa vẫn bảo vệ thành công thành Nam.

Con đường dẫn vào phòng của chủ thành tối tăm, không một ánh sáng. Cách đây 10 năm, trước cuộc thảm sát xảy ra trong cung điện, bốn thành bảo vệ đều thuộc quyền cai quản của “Tam gia huyền thoại”. Thành Đông do Đông điện chủ Sasaki cai quản. Tây điện chủ Li quản lí thành Tây. Riêng thành Bắc và thành Nam thuộc về quốc vương Kinomoto. Nhưng sau khi quốc vương Kinomoto chết trong im lặng, Tây điện và Đông điện bị bỏ hoang, cả bốn tòa thành bảo vệ đều được giao lại cho các tướng lĩnh.

Thành Nam là tòa thành có từ lâu đời nhất trong số bốn thành bảo vệ. Thành được xây dựng bởi bàn tay của những người trong gia tộc Kinomoto, là đại bản doanh của những người “ăn xin đặc biệt”. Ngôi thành đã chứng kiến biết bao thăng trầm, những sự biến đổi của lịch sử Clow. Từ ngày Clow thành lập, quốc vương Kinomoto đã cho xây dựng thêm các điện, biến doanh trại cũ của mình thành vị trí chiến lược bảo vệ kinh thành. Nhưng dù không còn là nơi duy nhất và đặc biệt như trước, nhưng thành phía Nam vẫn chiếm một phần quan trọng đối với những người gia tộc Kinomoto đã từng lớn lên trong những ngày khó khăn nhất của cuộc sống.

Hiragirawa đẩy cửa. Cánh cửa nặng nề vang lên những tiếng kẽo kẹt. Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng Hiragirawa. Mùi tanh bốc lên thoang thoảng, rồi bất ngờ xộc vào mũi hắn khi hắn bước vào trong. Ánh sáng mờ mờ của ngọn đuốc duy nhất trong phòng, soi sáng những vệt máu vương vãi khắp nơi trên nền nhà. Một linh cảm bất an bùng lên trong Hiragirawa. Hắn nhận ra, mình không mang theo vũ khí. Hắn biết, “tử thần” đang rình rập căn phòng tối mờ ảo.

Ngừng lại. Đôi mắt Hiragirawa nhìn thẳng vào người con gái ngồi đung đưa chân trên bàn. Bộ áo đen như ẩn mình vào trong bóng tối bao la. Mái tóc buộc cao phía sau, thả hờ hững trên bờ vai nhỏ nhắn. Đôi mắt xanh lục bảo lạnh lùng quan sát xung quanh một cách thờ ơ. Mùi máu không làm cô ghê tởm. Chết chóc không khiến cô chùn bước. Cô gái không che đậy khuôn mặt xinh đẹp. Chiếc khăn đen che mặt nhẹ nhàng lau lưỡi kiếm dính máu. Cô khẽ cười khi nhận ra Hiragirawa trong phòng:

“Kính chào ngài, Quốc vương!”

Giọng nói và phong thái ấy, khiến Hiragirawa chùn bước. Hắn kinh sợ nhìn cô. Nụ cười nửa miệng ấy, sao mà quen đến thế. Nụ cười dịu dàng, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm. Hắn đã từng nhìn thấy nụ cười ấy.... Ở Quốc vương Kinomoto.

“Cô là.... Sakura Kinomoto?”

“Đúng vậy. Hân hạnh được ngài biết đến”

Sakura đáp bằng nụ cười vô cảm. Lạnh lùng, và nhẫn tâm....

Trong bóng tối ấy, cả thân hình to lớn của Hiragirawa run lên. Mồ hôi túa ra trên khuôn mặt sệ xuống. Mồ hôi, mà sao lạnh giá. Người con gái ấy tiến đến gần, vẫn với nụ cười không đổi trên môi. Vậy mà sao, hắn lại khiếp sợ đến thế? Hắn muốn bỏ trốn, nhưng đôi chân không nghe lệnh. Hắn muốn gọi quân lính, nhưng lưỡi hắn như đã đóng băng. Sợ hãi.... Và cả kinh hoàng....

“Cô đến giết ta, phải không?”

Khi thanh kiếm trên tay cô gái kề sát cổ, Hiragirawa biết tiếng chuông của tử thần đã rung lên. Bất chợt, hắn thấy không còn run. Nỗi sợ hãi chợt tan biến khi cái chết đang tiến đến, gần đến mức không thể tránh. Vẫn là chết!

“Hiragirawa Satsuki!” – Sakura mỉm cười quay nhẹ thanh kiếm ngay sát cổ Hiragirawa. Giọng cô lạnh giá, như cái lạnh của tuyết ngoài trời – “Vì tất cả những tội ác ngươi đã gây ra.... Ngươi sẽ phải chết!”

Hiragirawa mím môi, nhìn thanh kiếm đang lún sâu dần vào những lớp thịt dày. Một dòng máu đỏ phun ra....

“Tại sao cô vào được đây?”

Sakura cười nhạt:

“Tại sao à? Chắc hẳn dạo này, trí nhớ của ngươi không được tốt. Đừng quên, không một bức tường bảo vệ nào có thể ngăn cản được ‘Tứ đại hộ pháp’ – những người báo hiệu tử thần....”

Trong thoáng chốc, Hiragirawa chợt hiểu ra tất cả. Quân Kinomoto bao vây thành phía Nam, do đích thân Sakura Kinomoto chỉ huy, yên lành ngồi nghỉ trong những túp lều ngay trước mặt kẻ địch. Bọn họ không phải không có hành động gì, mà là chưa hành động! Tận dụng bóng đêm và khả năng của “Tứ đại hộ pháp”, Sakura Kinomoto đã bí mật xâm nhập vào thành. Cô ta muốn giết kẻ chỉ huy quân đội và chủ thành, kết thúc trận chiến một cách nhanh chóng.

Một kẻ đáng gờm! Đó là tất cả những gì Hiragirawa có thể nghĩ được lúc này. Thanh kiếm trên tay cô gái lạnh buốt. Tiếng hét “thần chết” vang lên bên tai.

Hắn nuốt nước bọt. Hắn biết, níu giữ mạng sống bây giờ là rất khó.

“Kinomoto.... Cô không muốn biết sự thật về vụ thảm sát hơn 10 năm trước sao?”

Hiragirawa cười thầm trong bụng, hi vọng câu nói của mình có thể cứu vãn tình thế. Nhưng, lại một lần nữa, hắn ngạc nhiên nhận ra: thanh kiếm vẫn lạnh lùng kề sát lên cổ hắn. Đôi mắt giá băng không thay đổi ánh nhìn, không một chút bối rối, không một chút chùn tay. Hắn nhắc lại câu nói của mình. Vụ thảm sát ấy ẩn chứa những bí mật đáng sợ chỉ mình hắn biết. Nếu giết hắn, cô sẽ không bao giờ biết được những điều ấy.

“Đôi khi....” – giọng Sakura lạnh như tuyết, nhưng đầy mùi máu và sự nhẫn tâm – “....sự thật không phải lúc nào cũng nên phơi bày....”

Có lẽ.... bước chân tử thần đã dừng lại. Hiragirawa biết, khi bàn tay đeo găng đen nắm chặt chuôi kiếm, hắn hiểu số hắn đã tận.

“Ngươi đã giết rất nhiều người, Hiragirawa” – Sakura cười lạnh lẽo – “....Có lẽ, ta sẽ tha cho ngươi, nếu ngươi không giết Tomoyo Daidouji.” – Đôi mắt xanh lục bảo bùng lên ngọn lửa hận thù. Thanh kiếm trên tay cứa sâu hơn vào cổ hắn. Máu.... đỏ thẫm trong ánh lửa.... – “Ngươi đã giết Tomoyo, Hiragirawa..... ngươi đã giết cậu ấy.... vì thế, ngươi PHẢI CHẾT!”

Nhanh như cắt, khi Hiragirawa chưa kịp phản ứng, thanh kiếm trên tay Sakura đã cứa mạnh vào cổ hắn. Hắn ngã gục xuống. Trong bóng tối bao la và sự giá lạnh tràn ngập khắp nơi, cô gái ấy như chìm đi, như bị nuốt chửng. Bóng đen của hận thù, của nỗi đau, của máu và cả nước mắt.... Người con gái với đôi mắt u buồn chất chứa đớn đau.... Máu nhỏ từ thanh kiếm xuống nền đất, tạo thành những vệt tròn đều đặn. Máu bắn lên chiếc áo đen. Máu bôi ướt khuôn mặt lạnh lùng.

Tomoyo....

Eriol.....

Mối thù đã được trả!

Trong cái thoáng chốc ngắn ngủi khi bước qua lằn ranh giữa sự sống và cái chết, những hình ảnh xưa chợt quay trở về trong kí ức Hiragirawa. Hắn nhớ biết bao những kỉ niệm trước. Hạnh phúc sao những nụ cười thân thiện. Yên bình làm sao, khuôn mặt ngây thơ của đứa trẻ một lòng tôn thờ cha. Có lẽ là đau đớn, hình ảnh đẫm máu của người con gái tóc tím trên bờ sông Tomoeda.

Kí ức chỉ là kí ức.

Kí ức thoáng qua rồi vụt tắt.

Kí ức biến mất, để lại thực tại.

Bóng tối ập tới, che phủ ánh sáng leo lét của ngọn lửa đang tắt trong cơn gió nhẹ thổi từ cửa sổ. Bàn tay đẫm máu từ từ hạ xuống. Đôi mắt mở to, không cam tâm. Khóe môi khẽ run run như định nói một điều gì đó. Thân hình to béo của Hiragirawa nằm im bất động trong vũng máu của chính hắn và của những người đã từng sống trong căn phòng.

Bóng tối nhấn chìm hình thù nhỏ bé. Cô gái biến mất chỉ trong khoảnh khắc. Đôi mắt lạnh lùng, không gửi lại một tia nhìn cuối cùng cho thảm cảnh mình gây ra.

........

“QUỐC VƯƠNG BĂNG HÀ!”

Ngày đầu tiên trong năm trị vì thứ 11 của mình, quốc vương Hiragirawa Satsuki qua đời!

Binh lính nhốn nháo, không người chỉ huy...

Thành phía Nam rơi vào tay quân Kinomoto, kết thúc cuộc tấn công chỉ trong vòng 1 ngày!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook