Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 5: TOMOYO VÀ ERIOL

Rinca_seta​

22/12/2015

Sóng vỗ rì rào. Những cơn gió mang hơi muối biển phả vào mặt những người đi biển. Một con tàu đang dấn bước đi vào biển khơi mênh mông. Con tàu thuộc loại tàu lớn, đượcđóng công phu và khá vững chắc. Nó nhẹ nhàng lướt trên làn sóng, đưa những trên tàu từ từ rời khỏi đất liền, đi về phương bắc.

Không khí trên tàu hiện vô cùng nặng nề. Những thuỷ thủ lặng lẽ tránh xa boong tàu. Eriol - chủ nhân con tàu - đang “phát hoả” thật sự. Những người làm việc rên tàu tự hiểu khônngên đến làm phiền vị thái tử của mình vào lúc này, nếu nưh còn muốn giữ mạng sống. Eriol bực mình nhìn nước biển. Khoảng 10 ngày trước, khi Eriol quyết định làm một chuyến đi xa...

............................

“Tại sao tôi phải đi?” - Syaoran hỏi một cách ngây thơ lúc Eriol yêu cầu anh ta đi cùng.

“Tại vì tôi phải đi tìm những người mang họ Daidouji” - Eriol cáu bẳn trả lời – “đáng lẽ đây là công việc của cậu. Nhưng giờ thì tôi giao công việc của dòng họ Kinomoto cho cậu. Tôi không quan tâm cậu muốn giết Kinomoto vì cái gì, vì lệnh của tôi hay vì mối thù và lời thề ngu ngốc của cậu. Việc tôi quan tâm là cậu có tiêu diệt được hết dòng họ Kinomoto không? Chính vì vậy mà cậu phải đi cùng với tôi.” - Eriol kết thúc câu nói bằng giọng ra lệnh của một vị thái tử.

“Tại sao?” - Syaoran hỏi bằng giọng chẳng - hiểu - gì - hết, khiến Eriol “cáu tiết”

“BỞI VÌ CẬU PHẢI ĐI TÌM KINOMOTO!” - Eriol hét lên, giọng đã mất hết bình tĩnh. Anh không thể tin đượclà Syaoran lại có thể “ngu” đến mức đó.

Đáp lại sự nóng giận của Eriollà một thái độ bình thản đến mức không - chịu - nổi của Syaoran:

“Ồ, việc tôi đi tìm và tiêu diệt dòng họ Kinomoto thì liên quan gì đến việc đi cùng cậu trong chuyến đi lần này, Eriol?”

Eriol há miệng toan nói thì bị Syaoran “chặn họng”:

“Thôi đùa thôi. Tôi hiểu ý của cậu rồi, thái tử ạ. Nhưng nếu cậu muốn tìm kẻ thù của cậu theo cách nào thì đó là việc của cậu, tôi tìm bằng cách nào là việc của tôi. Tôi không thể đi cùng cậu được. Là cận vệ của cậu nhưng tôi không nghĩ là mình có nhiệm vụ phải đi theo cậu đến bất cứ nơi nào cậu đi. Hơn nữa, tôi nghĩ là mình sẽ gặp được gia tộc Kinomoto ở ngay trên đất này chứ không phải là ở nơi nào khác. Nếu cậu múôn tôi đi thì có vẻ như cậu đang muốn cản trở công việc của tôi đấy, cậu không thấy vậy sao ErIOl? Tóm lại, TÔI - KHÔNG - ĐI.”

Syaoran nói một hơi với một nụ cười “đáng ghét”, cái mớ lí lẽ khó đáp trả và giọng nói theo kiểu miễn - bàn - cãi khiến Eriol tức xì khói nhưng cũng phải miễn cưỡng im lặng.

..................................

Sau vụ nói chuyện với Syaoran, với tâm trạng nóng hơn bình thường, Eriol quyết định một mình ra biển với những người thuỷ thủ làm việc trong thuỷ quân của vương quốc Clow. Từ lúc bắt đầu đi đến giờ, nỗi giận của Eriol chưa có chút dấu hiệu nào cho thấy nó đang nguôi đi và điều này đã làm ảnh hưởng đến tốc độ đi của con tàu khi mà các thuỷ thủ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ chủ nhân của mình.



10 ngày lênh đênh trên biển, đối với những người thuỷ thủ thì không có vấn đề gì. Đối với Eriol lúc bình thường thì có lẽ chuyện này cũng chỉ là “chuyện bỏ đi”. Nhưng vào lúc này đây, tâm trạng Eriol không được tốt. Anh luôn thúc giục các thuỷ thủ tìm một hòn đảo nào đó để nghỉ chân. Mặc dù đã rất để ý tìm kiếm trên đường đi nhưng các thuỷ thủ vẫn không thẻ nào tìm ra được một hòn đảo có người sống để cho vị thái tử của mình nghỉ ngơi. Điều này khiến họ lo lắng và sợ hãi.

Bầu trời hôm đó rất đẹp. Những tảng mây trắng lững lờ trôi, soi bóng xuống mặt nước biển trong xanh phẳng lặng. Nhưng bỗng, một trận gió lớn nổi lên, cuốn theo những đợt sóng ào ạt. Thời tiết đột nhiên biến đổi xấu đi. Vị thuyền trưởng, một người đã có kinh nghiệm đi biển lâu năm, vô cùng bất ngờ trước sự biến đổi của thời tiết. Vương quốc Clow là nơi tập hợp của những dạng thời tiết dị thường mà không ai có thể đoán trước, nên việc này cũng chỉ là những việc như cơm bữa. Thuyền trưởng lo lắng, tăng tốc độ của tàu, cố gắng trong vô vọng tìm được một hòn đảo nào đó để tránh bão. Cơn bão ập xuống. Gió gào thét. Biển nổi giông tố. Con tàu chòng chành trên làn nước đang cuồn cuộn chảy như giận dữ. Tiếng những thuỷ thủ cũng gào lên, đua giọng với giông bão:

“BẢO VỆ THÁI TỬ! BẰNG MỌI GIÁ PHẢI BẢO VỆ THÁI TỬ!”

“NHƯNG THÁI TỬ ĐÂU RỒI? THÁI TỬ ĐÂU RỒI?” - những giọng nói khác nhao nhao hỏi lại, rối lên.

Quả thật, Eriol đã biến mất khỏi boong tàu. Không, dường như anh đã biến mất hoàn toàn khỏi con tàu. Không còn một chút dấu vết nào của vị thái tử. Những người thuỷ thủ nhìn nhau, ánh mắt ánh lên sự lo sợ, lo sợ cho tính mạng của mình, không chỉ vì trận bão bất ngờ này mà còn vì việc thái tử đã không còn. Chỉ là không còn trên tàu hay đã không còn trên đời?

Hongo là một hòn đảo nhỏ, xinh đẹp, nằm ở phía bắc Tomoeda. Trên đảo, cây cối sinh sôi và phát triển. Những người dân trên đảo này vốn rất hiếu khách, tính tình thân thiện. Đây là 1 vùng đảo tự trị nên họ không bị sự chèn ép của những thế lực vua chúa, quý tộc. Họ làm ăn sinh sống, của mình mình hưởng, không liên quan đến thế giới bên ngoài. Nơi đây thu hút được rất nhiều nhà buôn muốn thực hiện những chuyến buôn lớn, và bà Sonomi cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.

Đã hơn tháng nay, Tomoyo theo mẹ đến vùng đảo Hongo này buôn bán. Mỗi sáng, công việc của cô là giúp mẹ tháo dỡ và xếp hàng lên thuyền để mẹ cô mang đi đến những hòn đảo lân cận khác hoặc trao đổi hàng hoá với tàu thuyền cùng đến đảo. Sau đó, Tomoyongồi ở nhà và trông coi số hàng lớn ở nhà. Những người trên đảo rất mến Tomoyo vì cô là một cô gái xinh đẹp lại tốt bụng. Vì thế, việc sinh sống tạm thời ở đây của Tomoyo trên đảo này rất thuận lợi. Nhưng phải sống một mình mà không có Sakura khiến cô cảm thấy cuộc sống thật buồn tẻ.

Sáng nay, cũng như bao sáng khác, mẹ cô - Sonomi - gõ cửa bước vào nhà với một số lượng hàng lớn hơn bình thường. Nhưng hôm nay bà không nhờ cô tháo, xếp hàng nữa mà nhờ người khiêng vào một người và dặn cô chăm sóc.

“Ai thế này mẹ? Trông như chết rồi ấy?” - Tomoyo lo sợ hỏi, nhìn vào người mà mẹ cô vừa khiêng vào nhà. Đó là một chàng trai có mái tóc đen, mặc một bộ quần áo sang trọng. Chiếc kính mà anh ta đep đã bị vỡ hết mắt, chỉ còn cái gọng kính màu đen.

“Mẹ không biết” - Sonomi mệt mỏi trả lời – “mẹ tìm thấy anh ta trôi ở gần con tàu chở hàng của mẹ nên mẹ mang anh ta về đây luôn. Yên tâm, anh ta còn sống sờ sờ đấy” - Sonominói tiếp khi thấy vẻ mặt ngần ngại của con gái.

Sonomi vơ vội vài miếng bánh rồi ra khỏi nhà, mỉm cười dặn Tomoyo:

“Con giúp mẹ chăm sóc anh ta nhé. Dù sao thì để anh ta nằm đó chết cũng tội nghiệp lắm! Mẹ sẽ về sớm thôi. Xong chuyến hàng này có lẽ chúng ta có thể trở về nhà rồi. Cũng không thể để Sakura ở nhà một mình lâu quá như vậy.”

Bà vẫy tay rồi đi ra, để lại Tomoyo với một con người xa lạ đang nằm im trên giường. Tomoyo nhìn chàng trai rồi vội lấy nước nóng, lau người cho anh ta. Cô cũng nhanh chóng nấu choá và thuốc để nếu anh ta tỉnh lại sẽ có cái ăn ngay. Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Tomoyo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, nhìn người con trai lạ: “Không biết anh ta là ai mà lại trôi dạt đến nơi đây nhỉ? Nhưng nhìn mặt anh ta có vẻ khá dịu dàng, chắc không phải do đánh nhau mà bị ngã xuống biển chứ?” Bỗng chàng trai trở mình, thở gấp. Tomoyo chạy lại, lay anh ta:

“Này, anh có làm sao không? Anh đau ở đâu à?”

Chàng trai từ từ mở mắt. Anh ngơ ngác nhìn quay rồi cúôi cùng nhìn thẳng vào mắt cô gái đang đứng cạnh mình. Anh vội ngồi bật dậy, đẩy cô gái ra xa, thủ thế đề phòng:



“Đây là đâu? Cô là ai?”

Tomoyo mỉm cười:

“Vậy là anh tỉnh lại rồi à? Thế mà tôi cứ lo là anh bị làm sao đấy. Đây là nhà tôi. Chào anh, tôi là Tomoyo Da... À Tomoyo Akizuki.” - Tomoyo định xưng họ Daidouji nhưng cô chợt nhớ mẹ cô luôn dặn đi dặn lại là không được xưng họ thật của mình với bất kì ai. Và có thể nói, ngoài mẹ cô và bác Wei, không có ai biết họ thật của cô và Sakura cả.

Nhìn vẻ mặt lo lắng thật sự của Tomoyo, và vì nụ cười ấm áp của cô, chàng trai bỏ đi trạng thái tự vệ, mỉm cười đáp lại:

“Chào cô, tôi có thể gọi cô là Tomoyo chứ? Xin lỗi vì thái độ của tôi ban nãy có gì thất lễ mong cô bỏ qua cho. Thành thật cảm ơn cô đã cứu sống tôi. Tên tôi là Eriol Hiragizawa, cô cứ gọi tôi là Eriol cũng được.”

“Tốt rồi” - Tomoyo nói, vẫn mỉm cười – “anh không phải xin lỗi tôi, thái độ như vậy chỉ là phản ứng tự nhiên thôi mà. Tôi có nấu cháo cho anh đây. Anh ăn đi rồi uống thuốc. Thuốc bổ đấy. Nó có tác dụng hồi phục thể lực nhanh lắm đấy.”

Đỡ lấy bát thuốc từ tay Tomoyo, ánh mắt Eriol vẫn chăm chú nhìn vào cô gái. Anh như bị cô thôi miên bởi ánh mắt tím dịu dàng, mái tóc dài, mượt mà cũng một màu tím và cả tính tình thuỳ mị của cô. Bắt gặp ánh mát Eriol, Tomoyo bỗng đỏ mặt:

“Sao vậy? Tôi có thể giúp gì cho anh không?”

“Không có gì” - Eriol nói nhanh – “tôi chỉ nghĩ, không ngờ trên đảo này lại có một người xinh đẹp như cô thôi.”

Tomoyo ngượng ngùng:

“Cảm ơn anh, tôi không phải là người ở đảo này. Tôi chỉ theo mẹ đến đây buôn bán thôi. Còn anh, sao anh lại ở đây vậy?”

Eriol nhớ lại và thở dài ngao ngán:

“Tôi cũng chả hiểu nổi nữa. Tôi chỉ nhớ là tôi đang đứng trên boong tàu thì một cơn bão lớn bất chợt kéo tới, hất tung tôi ra khỏi tàu. Sau đó thế nào mà tôi đến được đây thì tôi không biết. Lúc rơi xuống biển, tôi cứ nghĩ là mình chết chắc rồi chứ. Chà, điều gần nhất mà tôi nhớ được là việc tôi tỉnh lại trong căn nhà này đây” - Eriol nói thêm câu cúôi bằng một giọng hóm hỉnh.

Tomoyo bật cười. Dù mới quen nhưng Tomoyo cảm thấy nói chuyện rất hợp với Eriol. Riêng Eriol thì đã “chết” Tomoyo từ cái nhìn đầu tiên (

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook