Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 2: VƯƠNG QUỐC CLOW

Rinca_seta​

22/12/2015

“Sakura, cậu thấy bức tranh treo trên tường nhà tớ thế nào? “

Vừa đi, Tomoyo vừa hỏi Sakura. Sakura lắc đầu:

“Chẳng thế nào cả. Chỉ là.... tớ cảm thấy một cảm giác yên ổn lúc nhìn bức tranh mà thôi. Cậu có biết người trong tranh là ai không?”

“Ưm, không. Nhưng tớ nghĩ đó là một người bạn của mẹ tớ. Có lẽ mẹ tớ cũng giống như cậu vậy, cũng cảm thấy âm lòng khi nhìn bức tranh. Vì thế mẹ rất hay đứng nhìn bức tranh đó mỗi khi mẹ cảm thấy lo lắng...”

Sakura và Tomoyo đang đi trên một khu phố san sát các ngôi nhà cao ráo và đẹp đẽ. Nếu ai đến khu phố này đầu tiên khi lần đầu đến vương quốc Clow thì hẳn sẽ nghĩ vương quốc Clow thật hưng thịnh và giàu đẹp. Nhưng sự thật không phải như thế. Khu phố mà hai cô gái đang đi là khu phố của quý tộc, xung quanh đây chỉ toàn quý tộc sinh sống chứ không có người nghèo. Mà quý tộc ở vương quốc này thì chẳng biết làm gì cả, chỉ toàn bóc lột của người dân để ăn chơi và hưởng thụ. Người dân hàng ngày lai lưng ra làm việc để rồi bị chiếm đoạt hết mà không để lại cho họ một chút gì. Nếu đếm số người ăn xin trên đường phố thì lượng người đó chắc chắn đông hơn gấp 3 lần lượng quý tộc.

“Sakura, cậu đang nghĩ gì thế?”

“Tớ đang nghĩ” - Sakura thở dài – “người dân trong vương quốc này thật là khổ.”

“Đúng vậy” - Tomoyo đồng tình – “tuy nhiên theo tớ được biết thì vương quốc này mới chỉ suy sụp từ 6 năm trước, 6 năm cũng đủ để làm cho người dân khốn khổ. Theo như người ta đồn đại thì dường như ông vua này không phải là vị vua 6 năm về trước. Vị vua trị vì cách đây 6 năm là một ông vua tốt, luôn chăm sóc cho dân chúng. Trong suốt thời gian trị vì của ông, tức là từ 6 năm trước đổ lại, đất nước này là một thiên đường hạnh phúc. Nhưng sau một vụ thảm sát gì đó trong cung cấm thì hình như vị vua này đã bị giết hại và thay thế bằng một tên hôn quân nào đó, để rồi bây giờ dân chúng phải khổ sở như thế này. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là tin đồn. Có lẽ chỉ có quý tộc mới biết chính xác chuyện gì xảy ra. Nhưng đời nào họ chịu nói cho dân chúng biết. Nếu nói ra thì họ lấy cái gì mà ăn khi mà dân chúng phản kháng, đấu tranh lại.”

Tomoyo kết thúc câu nói của mình, quay sang nhìn Sakura dò hỏi. Sakura chỉ trầm ngâm, lẩm bẩm:

“Chà, thiên đường hạnh phúc...”

Tomoyo chăm chú nhìn Sakura. Sakura đã sống cùng cô 6 năm nay, hai người đã trở thành một đôi bạn tri kỉ. Tomoyo hiểu Sakura còn rõ hơn cả chính Sakura.

“Sakura, cậu có hạnh phúc không?” - Tomoyo bất chợt hỏi.

Hạnh phúc? Sakura tự hỏi mình có hạnh phúc không? Quên hết quá khứ đau buồn, sống thật vui vẻ, đó là hạnh phúc sao? Thế nào là hạnh phúc? Sakura không hiểu. Sakura không biết. Cô không hiểu hạnh phúc và cũng không biết mình có thật sự hạnh phúc không. Cuộc đời cô dường như mới bắt đầu được 6 năm, từ khi cô bé Sakura Kinomoto 10 tuổi bước chân vào sống trong nhà Daidouji. 6 năm qua giống như những năm đầu tiên trong cuộc đời dài dằng dặc mà cô sẽ phải sống. Đó là những năm mà Sakura xây dựng lại từ đầu kí ức của mình, sống một cuộc đời mới, quên hết đi quá khứ, không cần quan tâm tương lai, không suy tư, ưu phiền. Đó có là hạnh phúc không?

Sakura không trả lời câu hỏi của Tomoyo mà hỏi lại:

“Tomoyo này, cậu có nghĩ có nơi nào là thiên đường hạnh phúc không?”



“À” - Tomoyo mỉm cười nhìn Sakura – “tớ nghĩ là có đấy. Tạo hóa sinh con người ta ra, chắc chắn sẽ không đẩy người ta vào địa ngục của bất hạnh đâu. Người chắc chắn sẽ tạo ra cho mỗi đứa con của Người một thiên đường hạnh phúc. Nhưng người muốn các con của người phải tự đi tìm, tự tìm lấy thiên đường của chính mình. Tạo hóa biến đổi không ngừng, Sakura ạ. Nhưng chắc chắn là có thiên đường hạnh phúc đó.”

Im lăng. Sakura và Tomoyo đều chìm vào suy nghĩ riêng tư của mình. Bất chợt, Tomoyo hỏi, phá tan sự im lặng:

“Sakura sẽ đi tìm chứ? Sakura sẽ đi tìm thiên đường hạnh phúc của mình chứ?”

Sakura nhìn thẳng vào mắt Tomoyo , mỉm cười:

“Ừ, nhất định mình sẽ đi tìm và sẽ tìm thấy. Hai chúng ta sẽ cùng đi tìm nhé, Tomoyo ?”

“Được, chúng ta nghoéo tay nào.”

Thiên đường hạnh phúc? Lúc này, cả hai đều chưa biết đến nó. Nhưng chỉ một động tác đơn giản như này cũng đủ để hai cô gái cảm thấy hạnh phúc rồi, hạnh phúc vì có một người bạn thân thiết, đồng cảm.

Tomoyo và Sakura đi đến cuối con phố quý tộc. Gió nổi lên, thổi bay những chiếc là vàng mùa thu. Chiếc nơ cột trên tóc Tomoyo xòa vào mặt Sakura.

“À, Tomoyo, chiếc nơ của cậu hình như cũ quá rồi!” - Sakura nhìn chiếc nơ hồng đang phấp phới bay trên tóc Tomoyo và hỏi.

Tháo chiếc nơ xuống, Tomoyo nhìn nó bằng ánh mắt âu yếm:

“Ừ, nó là của ba tớ tặng mẹ tớ trước lúc ba đi xa mãi mãi. Nó là kỉ vật duy nhất của ba. Tớ muốn giữ nó mãi.”

Bỗng một làn gió thổi qua, cuốn chiếc nơ từ tay Tomoyo . " Ôi, không..." Tomoyo kêu lên rồi chạy theo chiếc nơ. Sakura cũng chạy theo Tomoyo . Chiếc nơ bị cơn gió cuốn bay vào một căn nhà to được xây rất đẹp và trang nhã. Nhưng bức tưởng của căn nhà thì có vẻ không bình thường chút nào khi nó cao chót vót, ít nhất cũng phải đến 20 mét.

“Đây chắc là nhà quý tộc. Chà, họ làm gì mà phải xây tường cao thế kia chứ, chống trộm cũng đâu cần xây cao vậy” - Tomoyo nhìn bức tường, tặc lưỡi.

“Không đâu, tớ thì lại nghĩ, bức tường này không có khả năng chống trộm.”

“.........”



“Cậu nhìn cái câybên cạnh xem” - Sakura nói và chỉ vào một cái cây cổ thụ cao – “ai đời muốn ngăn trộm vào mà lại để ở đây một cái cây to, cao hơn bức tường, lại còn xòa cả cành vào trong nữa chứ. Như thế này thì việc đột nhập vào nhà với mấy tên trộm chỉ là trò trẻ con...”

“Chúng ta gọi cửa chứ? Tớ muốn lấy lại chiếc nơ...”

“Ồ không, tớ không nghĩ là chúng ta nên gọi cửa” - Sakura vừa nói vừa bước lại xem xét gốc cây cổ thụ - “nên nhớ họ là quý tộc, họ chắc gì đã mở cửa cho chúng ta.”

Nhìn Sakura săm soi gốc cây, Tomoyo chợt hiếu ý định của bạn:

“Không phải chứ? Không lẽ cậu định....”

“Trèo vào. Đúng vậy....” - Sakura thản nhiên nói.

Không để Tomoyo nói gì thêm, Sakura đứng lùi lại rồi lấy đà phóng vút lên một cành cây ở gân nhất. Từ đây, Sakura chầm chậm trèo lên trên các cành cây và từng chút lại gần bức tường. Cuối cùng, cô cũng đã đứng trên bức tường cao, nhìn vào trong nhà. Bên trong bức tường là một khu vườn rộng, rậm rạp cây cối. Sakura thận trọng nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng người nào.

“Sakura, cẩn thận đấy...”

Sakura quay xuống nói với Tomoyo:

“Yên tâm đi, Tomoyo . Tớ không thấy ai cả, chắc là đi vắng hết rồi. Cây cối ở đây rậm rạp quá nên tớ cũng không thấy cái nơ của cậu. Đợi chút, tớ sẽ xuống tìm và sẽ mang ra cho cậu.”

Sakura bám lấy một cành cây và tụt xuống. Nhưng không được. Cô bé không thể rút chân ra. Chân Sakura đã bị kẹt vào một hốc tường nhỏ ở trên bức tường.

“Không sao chứ, Sakura? Đứng bên dưới, Tomoyo không yên tâm hỏi.

“Tớ nghĩ là không có chuyện gì. Tớ sẽ rút chân ra được ngay thôi mà.”

Nói rồi, Sakura đu người ra và dùng tay tì vào tường, đẩy mình ra. Đồng thời cô rút chân thật mạnh. Cuối cùng, chân cô cũng rời khỏi hốc tường. Nhưng đó cũng là lúc mà cả người Sakura đã không còn chút ràng buộc nào với bức tường nữa. Cô rơi xuống....

“SAKURA......” - Tomoyo hét lên

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook