Chương 76: 7 điều cấm kỵ trong trường học (5)
Ba ngày ngủ hai
29/07/2017
EDITOR: Hoconkut3
So Fa Re, La So Re...
Sau khi đánh xong những nốt nhạc này, Phong Bất Giác liền lui về phía sau mấy bước, cảnh giác mà lưu ý gió thổi cỏ lay quanh mình.
Mấy giây qua đi, hai cánh tay trắng bệch, hẹp dài, dùng một góc độ vô cùng quỷ dị, từ bên trong đàn Piano chui ra ngoài...
Có một thành ngữ gọi là "Đọc như nước chảy", có lẽ cũng thật sự có người có thể làm được, dù sao Phong Bất Giác vẫn chưa thấy qua, càng không hiểu việc đem một quyển sách đọc thuộc lòng ra có ý nghĩa gì. Bất quá "Đàn như nước chảy" thì đoán chừng chuẩn bị thấy được.
Đôi tay kia ở trước đàn, mười ngón giao nhau, lòng bàn tay hướng về phía ngoài mở rộng ra. Phong Bất Giác lập tức liền kịp phản ứng, cử động nhìn như có cũng được mà không có cũng không sao này chính là "thời gian phản ứng" trò chơi lưu cho người chơi. Nếu như người chơi không có bị sợ ngốc, thừa dịp hiện tại nên hành động ngay.
"Không thích nghe... Sau khi nghe hết nhất định phải vỗ tay" Phong Bất Giác lẩm bẩm gợi ý tương quan trong bài ca dao, lập tức liền hiểu. Hắn ngồi xuống một cái ghế ở hàng thứ nhất, đem di động đặt ở cái ghế bên cạnh, đèn pin thì kẹp ở giữa hai đầu gối, chiếu lên trên cây đàn Piano bên kia.
Lúc này, hai cánh tay trắng bệch giống như cây củi kia hình như chuẩn bị xong rồi, mười ngón tay giống như quỷ trảo linh hoạt mà vặn vẹo vài cái, bắt đầu ấn vào phím đàn. Tiếp đó, chúng bắt đầu đánh đàn... Cặp tay kia nhanh chóng múa trên phím đàn, đoạn giữa cánh tay đã uốn lượn thành góc độ khó có thể tưởng tượng, xương khuỷu tay cũng bẻ cong một cách quái dị, mà những ngón tay kia, mỗi một ngón cũng giống như có tánh mạng, lướt ngang, nhảy trên phím đàn...
Theo thị giác nhìn vào, bộ dạng hai cánh tay quỷ này đánh đàn Piano không có mỹ cảm, cũng không có cảm giác về tốc độ. Nếu phải hình dung, thì tựa như có mười con giun bị móc trên hai lưỡi câu, mỗi lưỡi câu có năm đầu, sau đó những con giun kia vặn vẹo thân thể của mình, ý đồ giãy giụa lưỡi câu trói buộc.
Về phần khúc nhạc có êm tai hay không, Phong Bất Giác không biết. Mặc dù có lẻ tẻ âm phù lọt vào trong tai, nhưng hắn căn bản nghe không rõ giai điệu nguyên vẹn cho dù là một đoạn ngắn. Bởi vì từ nốt nhạc thứ nhất mà hai cánh tay bắt đầu đánh, Phong Bất Giác liền dùng hai tay che kín lỗ tai, một bên lắc lư cái đầu rất có tiết tấu, một bên liền ngâm nga: "Lạp lạp lạp! Lạp lạp lạp! Ta là người bán báo nhỏ bé..."
Hắn hát xong Bán Báo Ca, lại bắt đầu hát Khúc Quân Hành Nghĩa Dũng Quân, dù sao nếu cặp tay kia vẫn đánh không ngừng, Phong Bất Giác liền chuẩn bị một mực đem hai bài hát này hát đi hát lại, cũng không biết hắn và Niếp Nhĩ (tác giả hai bài hát trên) có thù oán gì nữa.
Tóm lại, ước chừng năm phút sau, lúc Phong Bất Giác sắp hát Bán Báo Ca lần thứ ba, hai cánh tay kia liền dừng diễn tấu, quỷ trảo đã rời khỏi phím đàn Piano, nâng ở trên không trung, dừng lại.
Phong Bất Giác không nói hai lời, bắt đầu dùng sức vỗ tay ba ba ba, rõ ràng còn chẳng biết xấu hổ mà kêu một tiếng "Tốt!" Còn thiếu chút nữa là hô một câu "Thêm một bài nữa" rồi.
Loại phương thức ủng hộ phảng phất như nghe tướng thanh (hát hài hước châm biếm) ở trong vườn này, tựa hồ khiến chủ nhân hai cánh tay quỷ kia chấn kinh rồi, dù sao cặp tay treo trên không trung kia, ngốc ở đó khoảng 30 giây mới làm ra phản ứng.
Bỗng tay phải của cặp quỷ trảo nắm lại, vung vẩy trên không hai cái, giống như đang tỏ vẻ bất mãn nào đó, sau đó, tay trái nâng mái che đàn piano lên, tay phải cũng lui về chống mái che đàn, cả hai tay cùng nâng, sau đó chậm rãi rút về bên trong cây đàn, đem cái nắp đắp lại. Từ chỉnh thể đến xem, cử động này xem như là đóng cửa từ chối tiếp khách...
[Tiến độ nhiệm vụ chính tuyến đã đổi mới ]
[Thăm dò trường trung học phổ thông Yousuke, loại bỏ bảy loại hiện tượng linh dị, tiến độ trước mặt là 2/7 ]
"Ân… Xem ra cái gọi là "7 điều cấm kỵ" cũng không phải tất cả đều là trí mạng nha." Phong Bất Giác cầm di động cùng đèn pin đứng lên, "Cũng có thể... Nếu ta nghe toàn bộ khúc nhạc vừa rồi sẽ chết? Hừ... Có cảm giác cái kịch bản này đang truyền đạt một loại thế giới quan "Ma quỷ cũng là có nhân tính" a...."
Hắn nhìn thoáng qua thời gian, 35:18, ước chừng còn năm phút liền đến phiên hắn gọi điện thoại rồi. Cũng không biết Tự Vũ hiện tại như thế nào. Không có nghe được thông báo nhiệm vụ hoàn thành, nói rõ nàng vẫn như cũ rơi vào trong không gian của "Bậc thang thứ 13", mà hệ thống cũng không có đưa ra tin tức nàng đã tử vong.
Loại tâm tình biết rõ đối phương đang ở hiểm cảnh mà lại không biết tình huống cụ thể này... Đối với Phong Bất Giác tự nhiên cũng đã tạo thành ảnh hưởng nhất định. Hắn thuận tay mở ra menu trò chơi, tuy cũng biết cái này không có ý nghĩa, nhưng hắn vẫn muốn kiểm tra trạng thái "Vẫn còn sống" bên cạnh ID đồng đội. Đây là một loại tâm tình kỳ quái, tựa như lúc chơi trò chơi bắn súng, người chơi chỉ cần không có việc gì làm liền ưa thích ấn nút TAB xem danh sách...
Ai ngờ sau khi mở ra menu trò chơi, đã có phát sinh ngoài ý muốn. Phong Bất Giác kiểm tra xong mục đoàn đội, liền chú ý tới mục sở trường, lại có sở trường mới đã được giải khóa.
Khu vực có bóng mờ xuất hiện sau khi Open Beta mở ra, hiện tại có một nửa đã hiện ra, sở trường mới gọi là "Linh Thuật", cấp bậc trước mặt của Phong Bất Giác là F.
Trong hai hạng sở trường mới mở này, Phong Bất Giác đã giải khóa một hạng, bất quá vừa nhìn cái tên là hắn biết, sở trường này khẳng định cực kỳ khó luyện.
Sáu hạng sở trường của Closed Beta: thông dụng, khí giới, điều tra, chiến đấu, xạ kích, chữa bệnh, nhìn qua thiết lập đều tương đối trung quy trung củ, nhưng "Linh Thuật" này, cùng với cái sở trường còn lại chưa được mở ra tám phần chính là năng lực siêu tự nhiên.
Phong Bất Giác còn không rõ ràng lắm sở trường Linh Thuật được giải khóa lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ này, hay lúc cõng quỷ hồn tại giếng cạn đã giải khóa. Nhưng nếu như đã mở ra, hắn liền không tự chủ được mà lo lắng rất nhiều sự tình, ví dụ như... ban thưởng qua cửa kịch bản lần này liệu có ngẫu nhiên rút ra thẻ kỹ năng có liên quan đến Linh Thuật; mặt khác, sở trường này hình như chuyên dùng để đối phó với quỷ hồn đấy, nếu vậy nó có gây ảnh hưởng đối với quái vật loại khác hoặc người chơi hay không; còn có, hiệu quả của kỹ năng tương quan có thể tái sinh sử dụng cho phương diện vật lý hay không...
Hắn đứng suy nghĩ trong chốc lát, rất nhanh liền nhận được thúc giục của hệ thống, nếu lại ngẩn người tiếp liền coi như là trò chơi tiêu cực rồi. Hắn chỉ đành ly khai, tiếp tục triển khai thăm dò.
Khoảng cách tới cuộc gọi tiếp theo càng lúc càng ngắn, thông báo hoàn thành nhiệm bên Tự Vũ vẫn chưa có. Trong nội tâm Phong Bất Giác không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên, lúc còn thừa một phút, hắn do dự... Do dự rốt cuộc có nên gọi hay không.
Tình cảnh của Tự Vũ hiện tại khẳng định rất không ổn, trong rất nhiều chuyện quái dị về trường học, "Bậc thang thứ 13" có lẽ xem như là tương đối nổi danh đấy, cũng rất có thể là cái khó khăn nhất. Gợi ý của câu ca dao "Mau quay lại, mau quay lại... Bậc thang thứ 13 phải tránh đi", có cũng như không, nghe ý của nó, có lẽ chỉ cần bước qua bậc thang thứ 13, sẽ gây ra FLAG trí mạng.
Nhưng vừa rồi lúc Tự Vũ nói chuyện với Phong Bất Giác là thứ nhất nghĩ thứ hai làm, vừa đi vừa đếm thì đã đi đến bậc thang thứ 13. Bản thân nàng xác thực thật không ngờ trong tòa nhà 7 tầng này, mới đi đến lầu hai đã gặp phải bậc thang thứ 13 này.
Lúc này, Phong Bất Giác cân nhắc: nếu như tình huống của Tự Vũ đã rất không ổn rồi, như vậy nàng có xác suất rất cao không có cách nào nhận điện thoại, mà bởi vậy dẫn đến hậu quả chính là nàng sẽ trở thành người nhận trách nhiệm, trong mười lăm phút tiếp theo sẽ tạo ngộ uy hiếp càng nguy hiểm hơn, có thể nói đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Nhưng nếu như... hắn không gọi cú điện thoại này, chính mình liền sẽ trở thành người nhận trách nhiệm, bị Quỷ Hồn đuổi giết. Bất quá nói như vậy, có thể cam đoan Tự Vũ bên kia sẽ không phải nhận thêm nguy hiểm.
Trong lúc hắn do dự, thời gian, đã đến.
So Fa Re, La So Re...
Sau khi đánh xong những nốt nhạc này, Phong Bất Giác liền lui về phía sau mấy bước, cảnh giác mà lưu ý gió thổi cỏ lay quanh mình.
Mấy giây qua đi, hai cánh tay trắng bệch, hẹp dài, dùng một góc độ vô cùng quỷ dị, từ bên trong đàn Piano chui ra ngoài...
Có một thành ngữ gọi là "Đọc như nước chảy", có lẽ cũng thật sự có người có thể làm được, dù sao Phong Bất Giác vẫn chưa thấy qua, càng không hiểu việc đem một quyển sách đọc thuộc lòng ra có ý nghĩa gì. Bất quá "Đàn như nước chảy" thì đoán chừng chuẩn bị thấy được.
Đôi tay kia ở trước đàn, mười ngón giao nhau, lòng bàn tay hướng về phía ngoài mở rộng ra. Phong Bất Giác lập tức liền kịp phản ứng, cử động nhìn như có cũng được mà không có cũng không sao này chính là "thời gian phản ứng" trò chơi lưu cho người chơi. Nếu như người chơi không có bị sợ ngốc, thừa dịp hiện tại nên hành động ngay.
"Không thích nghe... Sau khi nghe hết nhất định phải vỗ tay" Phong Bất Giác lẩm bẩm gợi ý tương quan trong bài ca dao, lập tức liền hiểu. Hắn ngồi xuống một cái ghế ở hàng thứ nhất, đem di động đặt ở cái ghế bên cạnh, đèn pin thì kẹp ở giữa hai đầu gối, chiếu lên trên cây đàn Piano bên kia.
Lúc này, hai cánh tay trắng bệch giống như cây củi kia hình như chuẩn bị xong rồi, mười ngón tay giống như quỷ trảo linh hoạt mà vặn vẹo vài cái, bắt đầu ấn vào phím đàn. Tiếp đó, chúng bắt đầu đánh đàn... Cặp tay kia nhanh chóng múa trên phím đàn, đoạn giữa cánh tay đã uốn lượn thành góc độ khó có thể tưởng tượng, xương khuỷu tay cũng bẻ cong một cách quái dị, mà những ngón tay kia, mỗi một ngón cũng giống như có tánh mạng, lướt ngang, nhảy trên phím đàn...
Theo thị giác nhìn vào, bộ dạng hai cánh tay quỷ này đánh đàn Piano không có mỹ cảm, cũng không có cảm giác về tốc độ. Nếu phải hình dung, thì tựa như có mười con giun bị móc trên hai lưỡi câu, mỗi lưỡi câu có năm đầu, sau đó những con giun kia vặn vẹo thân thể của mình, ý đồ giãy giụa lưỡi câu trói buộc.
Về phần khúc nhạc có êm tai hay không, Phong Bất Giác không biết. Mặc dù có lẻ tẻ âm phù lọt vào trong tai, nhưng hắn căn bản nghe không rõ giai điệu nguyên vẹn cho dù là một đoạn ngắn. Bởi vì từ nốt nhạc thứ nhất mà hai cánh tay bắt đầu đánh, Phong Bất Giác liền dùng hai tay che kín lỗ tai, một bên lắc lư cái đầu rất có tiết tấu, một bên liền ngâm nga: "Lạp lạp lạp! Lạp lạp lạp! Ta là người bán báo nhỏ bé..."
Hắn hát xong Bán Báo Ca, lại bắt đầu hát Khúc Quân Hành Nghĩa Dũng Quân, dù sao nếu cặp tay kia vẫn đánh không ngừng, Phong Bất Giác liền chuẩn bị một mực đem hai bài hát này hát đi hát lại, cũng không biết hắn và Niếp Nhĩ (tác giả hai bài hát trên) có thù oán gì nữa.
Tóm lại, ước chừng năm phút sau, lúc Phong Bất Giác sắp hát Bán Báo Ca lần thứ ba, hai cánh tay kia liền dừng diễn tấu, quỷ trảo đã rời khỏi phím đàn Piano, nâng ở trên không trung, dừng lại.
Phong Bất Giác không nói hai lời, bắt đầu dùng sức vỗ tay ba ba ba, rõ ràng còn chẳng biết xấu hổ mà kêu một tiếng "Tốt!" Còn thiếu chút nữa là hô một câu "Thêm một bài nữa" rồi.
Loại phương thức ủng hộ phảng phất như nghe tướng thanh (hát hài hước châm biếm) ở trong vườn này, tựa hồ khiến chủ nhân hai cánh tay quỷ kia chấn kinh rồi, dù sao cặp tay treo trên không trung kia, ngốc ở đó khoảng 30 giây mới làm ra phản ứng.
Bỗng tay phải của cặp quỷ trảo nắm lại, vung vẩy trên không hai cái, giống như đang tỏ vẻ bất mãn nào đó, sau đó, tay trái nâng mái che đàn piano lên, tay phải cũng lui về chống mái che đàn, cả hai tay cùng nâng, sau đó chậm rãi rút về bên trong cây đàn, đem cái nắp đắp lại. Từ chỉnh thể đến xem, cử động này xem như là đóng cửa từ chối tiếp khách...
[Tiến độ nhiệm vụ chính tuyến đã đổi mới ]
[Thăm dò trường trung học phổ thông Yousuke, loại bỏ bảy loại hiện tượng linh dị, tiến độ trước mặt là 2/7 ]
"Ân… Xem ra cái gọi là "7 điều cấm kỵ" cũng không phải tất cả đều là trí mạng nha." Phong Bất Giác cầm di động cùng đèn pin đứng lên, "Cũng có thể... Nếu ta nghe toàn bộ khúc nhạc vừa rồi sẽ chết? Hừ... Có cảm giác cái kịch bản này đang truyền đạt một loại thế giới quan "Ma quỷ cũng là có nhân tính" a...."
Hắn nhìn thoáng qua thời gian, 35:18, ước chừng còn năm phút liền đến phiên hắn gọi điện thoại rồi. Cũng không biết Tự Vũ hiện tại như thế nào. Không có nghe được thông báo nhiệm vụ hoàn thành, nói rõ nàng vẫn như cũ rơi vào trong không gian của "Bậc thang thứ 13", mà hệ thống cũng không có đưa ra tin tức nàng đã tử vong.
Loại tâm tình biết rõ đối phương đang ở hiểm cảnh mà lại không biết tình huống cụ thể này... Đối với Phong Bất Giác tự nhiên cũng đã tạo thành ảnh hưởng nhất định. Hắn thuận tay mở ra menu trò chơi, tuy cũng biết cái này không có ý nghĩa, nhưng hắn vẫn muốn kiểm tra trạng thái "Vẫn còn sống" bên cạnh ID đồng đội. Đây là một loại tâm tình kỳ quái, tựa như lúc chơi trò chơi bắn súng, người chơi chỉ cần không có việc gì làm liền ưa thích ấn nút TAB xem danh sách...
Ai ngờ sau khi mở ra menu trò chơi, đã có phát sinh ngoài ý muốn. Phong Bất Giác kiểm tra xong mục đoàn đội, liền chú ý tới mục sở trường, lại có sở trường mới đã được giải khóa.
Khu vực có bóng mờ xuất hiện sau khi Open Beta mở ra, hiện tại có một nửa đã hiện ra, sở trường mới gọi là "Linh Thuật", cấp bậc trước mặt của Phong Bất Giác là F.
Trong hai hạng sở trường mới mở này, Phong Bất Giác đã giải khóa một hạng, bất quá vừa nhìn cái tên là hắn biết, sở trường này khẳng định cực kỳ khó luyện.
Sáu hạng sở trường của Closed Beta: thông dụng, khí giới, điều tra, chiến đấu, xạ kích, chữa bệnh, nhìn qua thiết lập đều tương đối trung quy trung củ, nhưng "Linh Thuật" này, cùng với cái sở trường còn lại chưa được mở ra tám phần chính là năng lực siêu tự nhiên.
Phong Bất Giác còn không rõ ràng lắm sở trường Linh Thuật được giải khóa lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ này, hay lúc cõng quỷ hồn tại giếng cạn đã giải khóa. Nhưng nếu như đã mở ra, hắn liền không tự chủ được mà lo lắng rất nhiều sự tình, ví dụ như... ban thưởng qua cửa kịch bản lần này liệu có ngẫu nhiên rút ra thẻ kỹ năng có liên quan đến Linh Thuật; mặt khác, sở trường này hình như chuyên dùng để đối phó với quỷ hồn đấy, nếu vậy nó có gây ảnh hưởng đối với quái vật loại khác hoặc người chơi hay không; còn có, hiệu quả của kỹ năng tương quan có thể tái sinh sử dụng cho phương diện vật lý hay không...
Hắn đứng suy nghĩ trong chốc lát, rất nhanh liền nhận được thúc giục của hệ thống, nếu lại ngẩn người tiếp liền coi như là trò chơi tiêu cực rồi. Hắn chỉ đành ly khai, tiếp tục triển khai thăm dò.
Khoảng cách tới cuộc gọi tiếp theo càng lúc càng ngắn, thông báo hoàn thành nhiệm bên Tự Vũ vẫn chưa có. Trong nội tâm Phong Bất Giác không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên, lúc còn thừa một phút, hắn do dự... Do dự rốt cuộc có nên gọi hay không.
Tình cảnh của Tự Vũ hiện tại khẳng định rất không ổn, trong rất nhiều chuyện quái dị về trường học, "Bậc thang thứ 13" có lẽ xem như là tương đối nổi danh đấy, cũng rất có thể là cái khó khăn nhất. Gợi ý của câu ca dao "Mau quay lại, mau quay lại... Bậc thang thứ 13 phải tránh đi", có cũng như không, nghe ý của nó, có lẽ chỉ cần bước qua bậc thang thứ 13, sẽ gây ra FLAG trí mạng.
Nhưng vừa rồi lúc Tự Vũ nói chuyện với Phong Bất Giác là thứ nhất nghĩ thứ hai làm, vừa đi vừa đếm thì đã đi đến bậc thang thứ 13. Bản thân nàng xác thực thật không ngờ trong tòa nhà 7 tầng này, mới đi đến lầu hai đã gặp phải bậc thang thứ 13 này.
Lúc này, Phong Bất Giác cân nhắc: nếu như tình huống của Tự Vũ đã rất không ổn rồi, như vậy nàng có xác suất rất cao không có cách nào nhận điện thoại, mà bởi vậy dẫn đến hậu quả chính là nàng sẽ trở thành người nhận trách nhiệm, trong mười lăm phút tiếp theo sẽ tạo ngộ uy hiếp càng nguy hiểm hơn, có thể nói đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Nhưng nếu như... hắn không gọi cú điện thoại này, chính mình liền sẽ trở thành người nhận trách nhiệm, bị Quỷ Hồn đuổi giết. Bất quá nói như vậy, có thể cam đoan Tự Vũ bên kia sẽ không phải nhận thêm nguy hiểm.
Trong lúc hắn do dự, thời gian, đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.