Chương 80: 7 điều cấm kỵ trong trường học (9)
Ba ngày ngủ hai
30/07/2017
"Cứ như vậy...
Tử kỳ của ta đã đến...
Từ trên người địch nhân của ta tràn ra máu tươi như thác, tạo ra một hải dương. Ta hiện tại sẽ dùng thi cốt của bọn hắn chế thành một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua hải dương này.
Buồm của ta là da của bọn hắn...
Ngọn gió căng buồm chính là hô hấp cuối cùng của bọn hắn...
Ta sẽ ngưng mắt nhìn hải dương này, đồng thời kể lại chuyện xưa của ta, bởi vì ta cuối cùng cũng tìm được thương cảm cùng khoan dung.
Ta chờ đợi mệnh lệnh xử tử ta, ta không quan tâm đến bất cứ thứ gì cho đến khi tánh mạng này mất đi."
Một đoạn độc thoại đột ngột xuất hiện ở bên tai Phong Bất Giác cùng Tự Vũ. Từ lúc âm thanh của hắn xuất hiện cho đến khi hoàn toàn biến mất, hai người đều phát hiện được có gì đó ở trên mặt đối phương, biết rõ đối phương cũng đã nghe được nội dung giống nhau.
Lúc đoạn độc thoại này nói xong, quanh hai người lại khôi phục ầm ĩ cùng hỗn loạn, bọn quỷ hồn tùy ý đánh thẳng vào cửa chính, có một ít đã phá cửa sổ mà vào.
Mặc dù không rõ sự tình vừa rồi đến cùng là chuyện gì, nhưng trước mắt không có thời gian sững sờ đứng nguyên một chỗ suy nghĩ nữa. Phong Bất Giác nâng Tự Vũ dậy, cầm đèn xách tay lên, dẫn nàng bước nhanh về hướng phòng bếp.
Lúc bọn hắn tới gần quầy ăn ngăn cách phòng bếp cùng nhà ăn, đèn trong phòng bếp bỗng sáng lên, một bóng người cao lớn đang đứng ở sau quầy, dừng ở trước mặt hai người.
Thân thể quái vật kia là hình người, lại mọc ra một cái đầu heo, cơ bắp khỏa thân bên ngoài của hắn đều hiện lên màu hồng nhạt. Hắn mặc áo ba lỗ màu trắng cùng quần trong quân đội, bụng ưỡn cao, từng khối cơ bắp trên cánh tay hắn nhìn qua cứng như đá. Tạo hình của vị này làm cho người ta cảm giác giống như Nhị sư huynh (Edt: Trư Bát Giới) rốt cục cũng tập thể hình thành công, bất quá trước mắt xem ra, tay của nó cũng không cầm mấy món như đinh ba chín răng gì đó...
Phong Bất Giác và Tự Vũ chỉ cách quái vật kia một quầy ăn, một loại cảm giác áp bách khó nói lên lời đột ngột đánh úp lại. Bọn hắn đều có thể cảm giác rõ ràng, khí tức khủng bố mà quái vật này phát ra từ trên người so với đám quỷ hồn bên ngoài kia mạnh hơn nhiều lắm. Chỉ đứng đối mặt với nhau thôi, loại lực uy hiếp vô hình như vậy cũng đủ để khiến cho bọn hắn khó có thể nhúc nhích.
"Các ngươi khỏe không, ta là Oink." Nó vậy mà lại mở miệng lên tiếng chào hỏi.
Lúc này vô số quỷ hồn đã thành công trào vào trong phòng ăn, bay qua cái bàn, bò qua sàn nhà tiếp cận Phong Bất Giác cùng Tự Vũ.
Oink nghiêng cái đầu heo của nó hướng về phía sau lưng hai người, dùng thanh âm không cao không thấp nói một câu: "Cút khỏi địa bàn của ta, ngay lập tức!" Hắn nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
Bọn quỷ hồn sau khi nghe được những lời này vậy mà thật sự đình chỉ hành động, chúng chỉ đành lưu luyến không rời mà nhìn hai con mồi đã đến bên miệng, tiếp đó hậm hực rời đi.
"Ngồi xuống chỗ đó." Đợi quỷ hồn thối lui, Oink dùng ngón tay chỉ vào một cái bàn gần quầy ăn nhất, ý bảo Phong Bất Giác cùng Tự Vũ ngồi xuống.
Hai người trao đổi ánh mắt một chút liền đạt thành ăn ý, cùng đi đến đó đem đèn xách tay đặt lên bàn, mặt đối mặt ngồi xuống.
Không hề nghi ngờ, nhiệm vụ thứ năm trong bài ca dao đã bắt đầu. Tương đối đáng mừng chính là, đại thúc đầu heo có liên quan tới nội dung cốt truyện này dường như cũng không cần dùng phương pháp chiến đấu để giải quyết. Bởi vì nhìn khí tức giết người như ngóe của hắn, cho dù hai người đều ở trạng thái tốt nhất, đấu với hắn đều phải chết không thể nghi ngờ đấy.
Sau khi Phong Bất Giác cùng Tự Vũ an vị, Oink liền bắt đầu bận rộn. Nó lấy vài thứ gì đó từ trong tủ lạnh, sau đó trở về quầy ăn, bắt đầu rửa gì đó...
Tùy tiện đứng lên đi đi lại lại có thể sẽ có hậu quả không tốt, Phong Bất Giác không muốn mạo hiểm, cho nên hắn chỉ duỗi cổ nhìn quanh. Nhưng khu vực từ quầy ăn tới một vách tường phòng bếp, thân thể giống như núi thịt của đại ma vương của Oink đã chặn ánh mắt của Phong Bất Giác.
Nghe thanh âm có thể đoán Oink lấy hai khối thịt rất lớn ở trong tủ lạnh ra, cạo da, băm thành mấy khối, xương và thịt lần lượt ném vào hai nồi nước đang đun.
Là một người thường xuyên xuống bếp, trong hoàn cảnh yên tĩnh nghe được thanh âm này, ngửi hương vị, có thể đoán ra đối phương đang làm món gì rồi.
Người nấu heo, Phong Bất Giác cũng rất quen tay, nhưng hôm nay xem ra, heo nấu người trông có vẻ như cũng không khác mấy...
Bất quá Phong Bất Giác cũng không có kinh nghiệm nấu thịt người, càng không biết cái loại canh thịt này có mùi vị gì. Giả thiết Oink nấu hai khối thịt, một khối là đồng loại của nó, một khối khác là đồng loại của Phong Bất Giác, như vậy câu ca dao "Chén canh nào là canh thịt người" chỉ sợ phải thực sự "nếm thử" mới có thể phân biệt được.
Oink thật đúng là có nghiên cứu qua, nấu nướng có bài bản hẳn hoi. Cà rốt, hành tây, khoai tây, cần tây, tỏi, rượu đỏ, bơ, lá nguyệt quế, các loại hương liệu... không cần nói đến kĩ năng dùng dao của hắn. Dù sao thứ muốn cho vào cũng đã cho vào, mùi thơm bay ra nói rõ cái hai nồi nước này nêm nếm gia vị cũng không tệ.
Phong Bất Giác cùng Tự Vũ đều không có ý định chạy trốn. Bọn hắn đều biết rõ điều này không thể thực hiện được. Cho dù Oink không ngăn cản, sau khi ra đến bên ngoài, quỷ hồn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn. Còn không bằng lợi dụng thời gian quý giá nghỉ ngơi một chút, hai nồi nước nấu đã hơn một giờ, trong khoảng thời gian đó, Oink vẫn luôn bận rộn, thỉnh thoảng cho thêm gia vị, chỉnh độ lửa, dường như hoàn toàn quên sự tồn tại của hai người.
Điều này đối với thương thế của Tự Vũ mà nói lại là chuyện tốt. Trải qua thời gian dài nghỉ ngơi, nhìn vào trong menu, trạng thái [Đổ máu] rốt cục cũng đã biến mất, nàng không cần tiếp tục dùng tay chặn miệng vết thương, nhưng giá trị sinh tồn vẫn không nhiều lắm, chỉ lên được khoảng 20.
Khác với giá trị thể năng, giá trị sinh tồn của người chơi khôi phục vô cùng chậm, tốc độ hồi phục đại khái chỉ bằng 1/10 giá trị thể năng. Kỹ năng bị động, dược tề, băng vải vào lúc này cũng có thể phát huy công dụng, đáng tiếc hai vị này đều không có, cũng không định mua.
Trầm mặc cùng yên tĩnh là môi trường thích hợp để suy nghĩ, trong khoảng thời gian này, Phong Bất Giác một mực suy nghĩ gì đó. Hắn một lần nữa sửa sang lại tất cả tin tức lấy được sau khi tiến vào kịch bản, phân tích tình huống trước mắt cùng ý nghĩa của câu ca dao cuối cùng...
Oink, cái tên này Phong Bất Giác đã từng nghe qua đấy, nhưng hắn nhất thời nhớ không rõ nghe được hoặc nhìn thấy cái tên này lúc nào rồi. Sau khi dùng nửa giờ lục tung toàn bộ lầu các trong đầu mình, hắn rốt cục đã móc ra được khối mảnh vỡ ký ức kia.
Heaven"s Butcher: Oink.
Phong Bất Giác dần dần nhớ lại, đoạn độc thoại nghe được lúc nãy chính là lời Oink lưu lại trước khi bị hành hình.
Heaven"s Butcher: Oink vốn là một quyển manga ngắn kể về một câu chuyện hắc ám mà nặng nề. Về mặt nội dung mà nói, nó so với kịch bản này còn có chiều sâu hơn. Đoán chừng Oink trước mắt này cùng nhân vật chính trong quyển manga kia không có bao nhiêu quan hệ, chỉ có danh tự cùng bề ngoài giống nhau mà thôi.
Có lẽ hệ thống muốn mượn quái vật này để châm chọc thứ gì đó? Phong Bất Giác không khỏi nghĩ đến sinh mạng thể hỗn hợp Oink đã từng đem đồng loại của mình đưa lên lò sát sinh mỗi ngày, hiện tại cuối cùng đem nhân loại đã từng sáng tạo chính mình, nô dịch chính mình đi nấu, cái này có tính là hả hê lòng người không đây...
Một hồi động tĩnh đem suy nghĩ của Phong Bất Giác dẫn trở về. Hắn theo âm thanh nhìn lại, phát hiện Oink đã tắt lửa, đang múc súp vào trong hai cái bát.
Tử kỳ của ta đã đến...
Từ trên người địch nhân của ta tràn ra máu tươi như thác, tạo ra một hải dương. Ta hiện tại sẽ dùng thi cốt của bọn hắn chế thành một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua hải dương này.
Buồm của ta là da của bọn hắn...
Ngọn gió căng buồm chính là hô hấp cuối cùng của bọn hắn...
Ta sẽ ngưng mắt nhìn hải dương này, đồng thời kể lại chuyện xưa của ta, bởi vì ta cuối cùng cũng tìm được thương cảm cùng khoan dung.
Ta chờ đợi mệnh lệnh xử tử ta, ta không quan tâm đến bất cứ thứ gì cho đến khi tánh mạng này mất đi."
Một đoạn độc thoại đột ngột xuất hiện ở bên tai Phong Bất Giác cùng Tự Vũ. Từ lúc âm thanh của hắn xuất hiện cho đến khi hoàn toàn biến mất, hai người đều phát hiện được có gì đó ở trên mặt đối phương, biết rõ đối phương cũng đã nghe được nội dung giống nhau.
Lúc đoạn độc thoại này nói xong, quanh hai người lại khôi phục ầm ĩ cùng hỗn loạn, bọn quỷ hồn tùy ý đánh thẳng vào cửa chính, có một ít đã phá cửa sổ mà vào.
Mặc dù không rõ sự tình vừa rồi đến cùng là chuyện gì, nhưng trước mắt không có thời gian sững sờ đứng nguyên một chỗ suy nghĩ nữa. Phong Bất Giác nâng Tự Vũ dậy, cầm đèn xách tay lên, dẫn nàng bước nhanh về hướng phòng bếp.
Lúc bọn hắn tới gần quầy ăn ngăn cách phòng bếp cùng nhà ăn, đèn trong phòng bếp bỗng sáng lên, một bóng người cao lớn đang đứng ở sau quầy, dừng ở trước mặt hai người.
Thân thể quái vật kia là hình người, lại mọc ra một cái đầu heo, cơ bắp khỏa thân bên ngoài của hắn đều hiện lên màu hồng nhạt. Hắn mặc áo ba lỗ màu trắng cùng quần trong quân đội, bụng ưỡn cao, từng khối cơ bắp trên cánh tay hắn nhìn qua cứng như đá. Tạo hình của vị này làm cho người ta cảm giác giống như Nhị sư huynh (Edt: Trư Bát Giới) rốt cục cũng tập thể hình thành công, bất quá trước mắt xem ra, tay của nó cũng không cầm mấy món như đinh ba chín răng gì đó...
Phong Bất Giác và Tự Vũ chỉ cách quái vật kia một quầy ăn, một loại cảm giác áp bách khó nói lên lời đột ngột đánh úp lại. Bọn hắn đều có thể cảm giác rõ ràng, khí tức khủng bố mà quái vật này phát ra từ trên người so với đám quỷ hồn bên ngoài kia mạnh hơn nhiều lắm. Chỉ đứng đối mặt với nhau thôi, loại lực uy hiếp vô hình như vậy cũng đủ để khiến cho bọn hắn khó có thể nhúc nhích.
"Các ngươi khỏe không, ta là Oink." Nó vậy mà lại mở miệng lên tiếng chào hỏi.
Lúc này vô số quỷ hồn đã thành công trào vào trong phòng ăn, bay qua cái bàn, bò qua sàn nhà tiếp cận Phong Bất Giác cùng Tự Vũ.
Oink nghiêng cái đầu heo của nó hướng về phía sau lưng hai người, dùng thanh âm không cao không thấp nói một câu: "Cút khỏi địa bàn của ta, ngay lập tức!" Hắn nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
Bọn quỷ hồn sau khi nghe được những lời này vậy mà thật sự đình chỉ hành động, chúng chỉ đành lưu luyến không rời mà nhìn hai con mồi đã đến bên miệng, tiếp đó hậm hực rời đi.
"Ngồi xuống chỗ đó." Đợi quỷ hồn thối lui, Oink dùng ngón tay chỉ vào một cái bàn gần quầy ăn nhất, ý bảo Phong Bất Giác cùng Tự Vũ ngồi xuống.
Hai người trao đổi ánh mắt một chút liền đạt thành ăn ý, cùng đi đến đó đem đèn xách tay đặt lên bàn, mặt đối mặt ngồi xuống.
Không hề nghi ngờ, nhiệm vụ thứ năm trong bài ca dao đã bắt đầu. Tương đối đáng mừng chính là, đại thúc đầu heo có liên quan tới nội dung cốt truyện này dường như cũng không cần dùng phương pháp chiến đấu để giải quyết. Bởi vì nhìn khí tức giết người như ngóe của hắn, cho dù hai người đều ở trạng thái tốt nhất, đấu với hắn đều phải chết không thể nghi ngờ đấy.
Sau khi Phong Bất Giác cùng Tự Vũ an vị, Oink liền bắt đầu bận rộn. Nó lấy vài thứ gì đó từ trong tủ lạnh, sau đó trở về quầy ăn, bắt đầu rửa gì đó...
Tùy tiện đứng lên đi đi lại lại có thể sẽ có hậu quả không tốt, Phong Bất Giác không muốn mạo hiểm, cho nên hắn chỉ duỗi cổ nhìn quanh. Nhưng khu vực từ quầy ăn tới một vách tường phòng bếp, thân thể giống như núi thịt của đại ma vương của Oink đã chặn ánh mắt của Phong Bất Giác.
Nghe thanh âm có thể đoán Oink lấy hai khối thịt rất lớn ở trong tủ lạnh ra, cạo da, băm thành mấy khối, xương và thịt lần lượt ném vào hai nồi nước đang đun.
Là một người thường xuyên xuống bếp, trong hoàn cảnh yên tĩnh nghe được thanh âm này, ngửi hương vị, có thể đoán ra đối phương đang làm món gì rồi.
Người nấu heo, Phong Bất Giác cũng rất quen tay, nhưng hôm nay xem ra, heo nấu người trông có vẻ như cũng không khác mấy...
Bất quá Phong Bất Giác cũng không có kinh nghiệm nấu thịt người, càng không biết cái loại canh thịt này có mùi vị gì. Giả thiết Oink nấu hai khối thịt, một khối là đồng loại của nó, một khối khác là đồng loại của Phong Bất Giác, như vậy câu ca dao "Chén canh nào là canh thịt người" chỉ sợ phải thực sự "nếm thử" mới có thể phân biệt được.
Oink thật đúng là có nghiên cứu qua, nấu nướng có bài bản hẳn hoi. Cà rốt, hành tây, khoai tây, cần tây, tỏi, rượu đỏ, bơ, lá nguyệt quế, các loại hương liệu... không cần nói đến kĩ năng dùng dao của hắn. Dù sao thứ muốn cho vào cũng đã cho vào, mùi thơm bay ra nói rõ cái hai nồi nước này nêm nếm gia vị cũng không tệ.
Phong Bất Giác cùng Tự Vũ đều không có ý định chạy trốn. Bọn hắn đều biết rõ điều này không thể thực hiện được. Cho dù Oink không ngăn cản, sau khi ra đến bên ngoài, quỷ hồn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn. Còn không bằng lợi dụng thời gian quý giá nghỉ ngơi một chút, hai nồi nước nấu đã hơn một giờ, trong khoảng thời gian đó, Oink vẫn luôn bận rộn, thỉnh thoảng cho thêm gia vị, chỉnh độ lửa, dường như hoàn toàn quên sự tồn tại của hai người.
Điều này đối với thương thế của Tự Vũ mà nói lại là chuyện tốt. Trải qua thời gian dài nghỉ ngơi, nhìn vào trong menu, trạng thái [Đổ máu] rốt cục cũng đã biến mất, nàng không cần tiếp tục dùng tay chặn miệng vết thương, nhưng giá trị sinh tồn vẫn không nhiều lắm, chỉ lên được khoảng 20.
Khác với giá trị thể năng, giá trị sinh tồn của người chơi khôi phục vô cùng chậm, tốc độ hồi phục đại khái chỉ bằng 1/10 giá trị thể năng. Kỹ năng bị động, dược tề, băng vải vào lúc này cũng có thể phát huy công dụng, đáng tiếc hai vị này đều không có, cũng không định mua.
Trầm mặc cùng yên tĩnh là môi trường thích hợp để suy nghĩ, trong khoảng thời gian này, Phong Bất Giác một mực suy nghĩ gì đó. Hắn một lần nữa sửa sang lại tất cả tin tức lấy được sau khi tiến vào kịch bản, phân tích tình huống trước mắt cùng ý nghĩa của câu ca dao cuối cùng...
Oink, cái tên này Phong Bất Giác đã từng nghe qua đấy, nhưng hắn nhất thời nhớ không rõ nghe được hoặc nhìn thấy cái tên này lúc nào rồi. Sau khi dùng nửa giờ lục tung toàn bộ lầu các trong đầu mình, hắn rốt cục đã móc ra được khối mảnh vỡ ký ức kia.
Heaven"s Butcher: Oink.
Phong Bất Giác dần dần nhớ lại, đoạn độc thoại nghe được lúc nãy chính là lời Oink lưu lại trước khi bị hành hình.
Heaven"s Butcher: Oink vốn là một quyển manga ngắn kể về một câu chuyện hắc ám mà nặng nề. Về mặt nội dung mà nói, nó so với kịch bản này còn có chiều sâu hơn. Đoán chừng Oink trước mắt này cùng nhân vật chính trong quyển manga kia không có bao nhiêu quan hệ, chỉ có danh tự cùng bề ngoài giống nhau mà thôi.
Có lẽ hệ thống muốn mượn quái vật này để châm chọc thứ gì đó? Phong Bất Giác không khỏi nghĩ đến sinh mạng thể hỗn hợp Oink đã từng đem đồng loại của mình đưa lên lò sát sinh mỗi ngày, hiện tại cuối cùng đem nhân loại đã từng sáng tạo chính mình, nô dịch chính mình đi nấu, cái này có tính là hả hê lòng người không đây...
Một hồi động tĩnh đem suy nghĩ của Phong Bất Giác dẫn trở về. Hắn theo âm thanh nhìn lại, phát hiện Oink đã tắt lửa, đang múc súp vào trong hai cái bát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.