Thiên Đường Kinh Hãi

Chương 55: Tỏi vô song thiên (9)

Ba ngày ngủ hai

24/07/2017

“Cái trò gì vậy?” Phong Bất Giác nói: “Tiến sĩ mà nhiệm vụ yêu cầu phải cứu kỳ thật mới là nhân vật phản diện?” Trong đầu hắn đã nhanh chóng suy luận, kết hợp với nhiệm vụ, lại thêm một bước suy diễn, mấy giây sau, ánh mắt của hắn nổi lên biến hóa vi diệu: “Không lẽ Ashford là thủ phạm giết người đầu độc a... Chẳng lẽ chân tướng nội dung cốt truyện là sau khi hắn chạy ra khỏi phòng thí nghiệm liền lên tầng cao nhất của cao ốc dùng trang bị nào đó đối với toàn thành phát tán virus biến thể? Cho nên virus lập tức ở trong thành thị nổ ra mà khuếch tán, dẫn đến lão tử đến bây giờ một người sống sót cũng không phát hiện qua?” Hắn nhịn không được mắng: “Thằng này là tiến sĩ Curtis Connors (The Lizard) chắc!”

Lúc này chỉ có một mình hắn ở đây, gần hắn cũng không có thiết bị giám sát và điều khiển đang làm việc cho nên hệ thống đối với vài câu thô tục này không có ngăn lại hoặc cách âm.

“Đợi chút...” Phong Bất Giác bỗng ý thức được cái gì: “Hai vị kia... Phan Phượng cùng Hoa Hùng rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vậy mà vừa vào cao ốc liền lao thẳng tới nhiệm vụ chính tuyến, cứ như bọn hắn vốn đã biết rõ không cần đến sở nghiên cứu dưới lòng đất cũng có thể qua cửa.” Hắn nghĩ: “Dựa theo lẽ thường mà nói, hướng đi nội dung cốt truyện hẳn là... Sau khi các người chơi tiến vào cao ốc, trước tiên tới sở nghiên cứu, tìm được huyết thanh, đánh tiểu BOSS và vân vân, sau đó phát hiện dấu vết tiến sĩ Ashford là nhân vật phản diện để lại, tiếp theo lại căn cứ manh mối cùng gợi ý mà giết lên lầu... Nhưng hai người này đến tột cùng đang làm trò gì? Trực tiếp vạch trần thân phận BOSS, sau đó dùng vũ lực đánh tới khi nó hiện nguyên hình sao?

Tiểu Thán còn chưa chết, cơ bản có thể xác định hắn đang cùng hai người này cùng một chỗ hành động, nhưng hắn không thích, cũng không am hiểu đi sai khiến người khác, càng không có lý do gì sẽ sai khiến họ đi lên lầu. Huống chi đối phương còn là người chơi thực lực siêu quần, vốn rất không có khả năng nghe chỉ huy của hắn.

Cho nên... Hai người kia là căn cứ ý chí của mình tiến về phía trước, hơn nữa bọn họ hoàn toàn chính xác...”

Phong Bất Giác càng nghĩ càng cảm thấy sự kiện kịch bản này không đúng, hắn tập trung tinh thần, bình phục thoáng một phát tâm tình hơi có chút hưng phấn quá độ, lấy ra Winchester, lắp đạn vào, lao ra cửa mà đi.

Lúc trước thăm dò quá vội vàng, nhưng hắn trong lúc vội vàng vẫn tự động đem tất cả lộ tuyến đều ghi tạc lại trong đầu, lại nói tiếp còn có thi thể Zombie với tư cách biển báo giao thông, cho nên Phong Bất Giác chạy về thang máy với tốc độ rất nhanh.

Dựa vào tăng phúc sức chạy của Tước Sĩ Chi Vũ, hắn ở dưới tình huống hầu như không hao tổn thể năng, dùng tốc độ người chơi khác phải dốc sức liều mạng chạy như điên mới có thể đạt tới hướng về đích.

Mười phút sau, Phong Bất Giác liền trở về thang máy đi mặt đất cùng tầng 1. Lúc hắn ly khai nơi này đi rất gấp, không có đem thi thể chồng chất trước cửa thang máy thanh lý, cho nên giờ phút này cửa thang máy vẫn như cũ bị kẹt không có đóng lại. Hắn bỏ ra hơn ba phút đem bảy tám cỗ thi thể chắn trong thang máy kéo vào hành lang, sau đó liền đi lên về tới tầng 1 cao ốc, vừa lúc ở trong hành lang gặp được Vương Thán Chi.”Hắc! Tiểu Thán!” Phong Bất Giác kêu hắn một tiếng.

Tiểu Thán quay đầu: “Ôi chao! Giác ca, vì sao ngươi lại từ đằng sau ta...”

“Đừng nói nhảm.” Phong Bất Giác đã cắt lời hắn, đi về phía trước, bên cạnh đó từ trong bọc hành lý xuất ra một ống huyết thanh kháng độc đưa lên: “Uống.”

“Món gì thế?” Tiểu Thán vừa hỏi vừa nhận huyết thanh, nhìn một chút thuộc tính vật phẩm: “Làm sao ngươi tìm được cái này?”



“Ta vừa rồi đi sở nghiên cứu dưới lòng đất.” Phong Bất Giác trả lời.

“À? Vậy thì hai người còn lại...” Tiểu Thán còn chưa nói xong, Phong Bất Giác đã biết rõ hắn muốn hỏi điều gì, trực tiếp trả lời: “Bọn họ là chết ở địa phương khác.”

Hai người chẳng qua là trao đổi vài câu liền lên đường hướng tầng cao nhất cao ốc đi lên, trên đường đi bọn hắn đem kinh nghiệm của mình cùng tình hình cụ thể đều đều cáo tri đối phương.

Tự thuật của Tiểu Thán chính là bằng chứng cho suy luận của Phong Bất Giác, lại khiến cho hắn càng thêm hoài nghi hai người [Vô Song Thượng Tướng Phan Phượng] cùng [Thiên Nhân Trảm Hoa Hùng] này có vấn đề. Đối với Phong Bất Giác mà nói, thực lực hai người này kỳ thật vẫn còn trong phạm vi có thể tiếp nhận, nhưng vấn đề là ở hành động của bọn hắn. Bọn hắn dưới tình huống không tiến hành bất luận hành vi thu thập manh mối nào liền trực tiếp lên tầng cao nhất đi tìm Ashford. Cái này hoặc là “vận khí” kinh người, hoặc là chính là bọn họ trước đó đã nắm giữ một ít tin tức người chơi bình thường không cách nào thu hoạch được.

Phong Bất Giác đi theo Tiểu Thán một đường đến tầng 51. Khi đến tầng 47, bọn hắn đều là đi theo lộ tuyến Tiểu Thán cùng hai người Phan hoa tiến lên vừa rồi, bốn tầng về sau này Tiểu Thán không có đi qua, bất quá căn cứ thi thể quái vật trên đường, bọn hắn vẫn như cũ có thể truy theo bước chân người đi trước.

Lúc tiếp cận tầng cao nhất, Phong Bất Giác hỏi: “Lúc ngươi lần thứ nhất theo chân bọn họ đi lên có đi qua đường cũ hay là gặp đường cụt hay không?”

“Ân...” Tiểu Thán nhớ lại, “Thật không có a.” Hắn lập tức nói: “Bất quá lộ tuyến chúng ta lúc ấy đi còn có tới tới lui lui nữa a, thay đổi vài cái thang máy, còn có mấy tầng muốn vượt qua thì phải đi thẳng lên, đổi nhiều cầu thang khác nhau mà đi.” Hắn dừng thoáng một phát: “Ôi chao! Không sai a... Làm sao mà bọn hắn có thể biết rõ ở tầng nào đổi thang...”

“Cả lộ tuyến cũng biết a...” Phong Bất Giác trầm ngâm nói.

Hai người trong lúc nói chuyện đã đi tới tầng 52.

Từ thang lầu tiến đến, trước mắt vượt qua một cái hành lang, trong hành lang cứ cách khoảng 10m liền bày một cái chậu hoa lớn, đối diện là một mặt tường thủy tinh, trên thủy tinh trong suốt có tiêu chí Allerbmu. Có thể chứng kiến bên trong là một khu làm việc chiếm diện tích rất lớn, cái không gian này đem cả tầng lầu đều mở ra. Bên trong khu làm việc có rất nhiều phòng ngăn cách, bày biện đều rất bình thường, bàn công tác, ghế dựa, máy tính, máy đun nước, vật lẫn lộn... Hai đầu tất cả khu vực cuối có mấy cái văn phòng riêng lẻ.

Nhìn qua, tầng này xác thực như tầng dưới cùng trên sơ đồ ghi: “Khu vực làm việc”, không hơn.

Bọn hắn ở trong hành lang đi về phía trước một đoạn, thông qua một cái cửa tự động bước vào bên trong khu làm việc rộng lớn, tại tầng này chưa trông thấy bất luận vết máu hoặc dấu hiệu Zombie hoạt động nào. Đó cũng không phải là điềm tốt, mà là dấu hiệu có quái vật cấp BOSS hoạt động.

Phong Bất Giác vừa quét mắt một vòng, còn chưa kịp triển khai bất luận điều tra gì chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, vang lên bên tai một tiếng ầm vang. Đoạn trần nhà phía trước mấy chục thước bỗng ầm ầm vỡ ra, một con quái vật hình người vẻ ngoài dị dạng từ trên nóc phá đỉnh mà vào, làm một mảng xi-măng lớn BA~ BA~ BA~ BA~ nện lên trên mặt đất, chỗ trần nhà sụp đổ lập tức có một đoàn bụi đậm đặc xuất hiện.



Sau đó, lại có hai bóng người cũng theo lỗ thủng nhảy xuống. Không cần nói, khẳng định đó chính là hai vị đại thần Phan Phượng cùng Hoa Hùng.

Ở trong khói bụi cuồn cuộn chỉ thấy ba đạo thân ảnh giết thành một đoàn, búa quang thương ảnh giao thoa, tầng tầng vén. Khi thì có thể nghe thấy tiếng vang phốc phốc sinh ra do binh đao phá thịt, mặt đất cũng dần dần bịt kín một tầng máu đen.

Giáp công như vậy chừng một phút, bụi mù dần tản đi, quái vật kia mắt thấy khó có thể chống đỡ, lại quay đầu hướng về phía tường thủy tinh cao phóng đi. Hai người Phan Hoa cũng biết nó muốn chạy, bọn hắn đương nhiên không muốn lại để cho nó đào tẩu, nếu không kế hoạch ở chỗ này chấm dứt kịch bản liền bị ngâm nước nóng.

Hoa Hùng cúi người chạy đến bên cạnh trước mặt quái vật, xoay người quét qua, đẩy, đầu thương trực chỉ đầu quái vật, thân thương hóa thành hư ảnh gấp rút mà đi. Phan Phượng bởi vì vũ khí nặng hơn, tốc độ cũng chậm hơn một đường, hắn chỉ đành mãnh liệt tiến thêm một bước, lấn đến gần mục tiêu, Khai Sơn Trường Phủ nhắm ngay phía sau lưng quái vật kia đánh xuống.

Hai người này theo đuổi không bỏ, từng bước ép sát đã khiến cho Ashford biến dị thể kia đến bước đường cùng. Lúc này nó vì thoát đi, không tiếc cứng rắn trúng một thương. Đầu thương từ mắt trái quái vật xuyên vào, xuyên qua ót, mang theo một đống dịch thể.

Nhưng loại thương thế này vẫn như cũ không đủ để khiến cho biến dị thể này bỏ mình, nó dùng quyền hướng về phía trước cuộn người lại chọi cứng một kích này, thành công tránh được đòn búa bổ của Phan Phượng, đi vào bên cạnh tường thủy tinh. Sau đó nó dùng xương của cặp khuỷu tay răng cưa nổi bật của mình mãnh kích thủy tinh dày đặc kia. Sau khi phá ra một vết nứt, toàn bộ thân hình cuộn thành hình tròn, phá cửa sổ mà ra, bay ra bên ngoài cao ốc.

Phan Phượng Hoa hùng vọt tới biên giới bức tường, cúi đầu nhìn qua thân ảnh cấp tốc hạ xuống của biến dị thể, khi nó sắp hạ xuống liền dùng giác hút cùng dịch nhờn trên thân thể leo lên tường, sau đó nhanh chóng đáp xuống mặt đất, trốn ra tầm mắt của hai người.

“Cắt... Vẫn để nó chạy.” Phan Phượng nói.

“Quả nhiên... Dưới tình huống không có người chơi khác cùng đi, hai chúng ta trực tiếp đánh BOSS sẽ dẫn đến trí tuệ nhân tạo kia cùng phản ứng phát sinh biến hóa.” Hoa Hùng đáp.

“Nhị vị.” Âm thanh Phong Bất Giác tại phía sau bọn họ vang lên, lại khiến cho hai vị này lập tức cả kinh.

Bọn hắn quay đầu đi, thấy được ánh mắt bất thiện của Phong Bất Giác cùng vẻ mặt không hiểu của Vương Thán Chi.

“Có thể giải thích một chút cho ta được không...” Phong Bất Giác trực tiếp hỏi: “Rốt cục các ngươi là ai?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Kinh Hãi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook