Thiên Đường Kinh Khủng

Chương 2

Ba ngày ngủ hai

04/10/2013

Có thể xem sự cố xảy ra trong vòng vài giây vừa rồi là màn chào hỏi của giáo trình hướng dẫn trò chơi dành cho người chơi.

Nếu người bình thường gặp cảnh xung quanh chợt tối sầm lại mà không hề có dấu hiệu báo trước thì hẳn sẽ cả kinh và bắt đầu sợ hãi khi nghe thấy giọng sởn tóc gáy lúc nãy. Và mặc dù cảm giác rơi chỉ tồn tại trong khoảnh khắc thang máy bỗng hạ xuống nhưng cũng đủ khiến người chơi bị dọa cho nhảy dựng, tim đập rộn ràng.

Thế nhưng Phong Bất Giác vẫn điềm tĩnh mà không hề phản ứng gì…

Sau khi chấn động, thang máy bắt đầu đi xuống với tốc độ bình thường. Bấy giờ, menu của trò chơi bỗng hiện lên trước mắt Phong Bất Giác.

Menu trò chơi chỉ xuất hiện trong thị giác của người chơi nên chẳng thể chiếu sáng xung quanh. Việc đọc menu của người chơi cũng không công khai. Khi xem menu, cho dù có người chơi khác đứng bên cạnh thì họ vẫn chẳng thể biết rốt cuộc bạn đang lựa chọn hay đang ngẩn người.

Âm thanh từ hệ thống không vang lên trong lúc này, có điều Phong Bất Giác lại nhìn thấy dòng nhắc nhở trong menu:

“Bạn có thể mở menu này bất cứ lúc nào. Những thứ như thuộc tính, trạng thái, trang bị và vật phẩm của nhân vật đều được nhìn thấy tại đây.”

Lúc này, Phong Bất Giác thấy phần lớn menu đều bị bóng đen che phủ. Đến khi hàng chữ kia biến mất, góc trái trên cùng của menu mới phát sáng. Nơi đây xuất hiện ba hình chữ nhật cùng loại với dạng biểu hiện thanh máu.

Sau đó, một mũi tên xuất hiện rồi chỉ vào thanh thứ nhất. Đó là thanh năng lượng màu xanh lục ở trạng thái đầy. Tiếp theo đó, một dòng phụ đề mới lại xuất hiện: “Đây là giá trị sinh tồn của bạn. Nó được hiển thị theo tỷ lệ phần trăm và không thể nhìn thấy bằng số liệu cụ thể. Khi giá trị sinh tồn về 0%, nhân vật của bạn xem như đã tử vong. Giá trị sinh tồn lúc này: 100%. Trạng thái khác thường: Không.”

Mũi tên di chuyển đến thanh năng lượng thứ hai. Thanh này cũng có màu xanh lục, chỉ có điều mặt trên không phải là tỷ lệ phần trăm mà là con số: “Đây là giá trị thể năng của bạn, có thể nhìn thấy bằng số liệu cụ thể. Những hành động như chạy, đi bộ thời gian dài, mang vác vật nặng, chiến đấu và sử dụng kỹ năng đều tiêu hao chỉ số này. Có thể nghỉ ngơi hoặc dùng vật phẩm để phục hồi. Giá trị thể năng hiện tại: 100/100.”

Thanh năng lượng thứ ba trống trơn, đây cũng chính là thứ Phong Bất Giác cần phải chú ý nhất: “Đây là giá trị kinh hãi của bạn. Nó được hiển thị bằng tỷ lệ phần trăm. Khi giá trị kinh hãi vượt quá 100% trong hơn ba giây, bạn sẽ bị cắt đứt liên kết với trò chơi theo hình thức cưỡng chế và nhân vật của bạn xem như tử vong. Giá trị kinh hãi hiện tại: 0%.”

Vì trước đây đã xem những phần thiết lập cơ bản này trên mạng nên Phong Bất Giác chỉ cần liếc mắt đã xem xong. Vốn cho rằng những khu vực khác của menu cũng được mở ra nhưng menu bỗng tự động đóng lại sau mười giây, thế là hắn đành chủ động mở menu lần nữa. Tiếc rằng khu vực bị phủ đen vẫn như cũ và không hề thay đổi một chút nào.

Rõ ràng giáo trình hướng dẫn người mới không phải chỉ là đứng đọc chữ trong thang máy tối om để làm quen với giao diện trò chơi. Nếu không trước khi bắt đầu thì hệ thống đã không đặt ra giả thiết: “Nếu giá trị kinh hãi quá cao thì giáo trình sẽ bị gián đoạn.”

Quả nhiên thang máy nhanh chóng ngừng lại, bóng tối xung quanh vẫn giữ nguyên như cũ, Phong Bất Giác chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Đèn thang máy bỗng sáng lên trong một giây, rồi lập tức tối om như cũ.

Nhưng trong một giây này, cảnh tượng có thể khiến người khác vừa nhảy dựng, vừa la hét đã hiện lên trên võng mạc của Phong Bất Giác.

Các bạn đọc chắc hẳn vẫn còn nhớ một mặt tường của thang máy là gương. Mà ngay trong một giây ánh đèn sáng lên, Phong Bất Giác nhìn thấy trong gương có đến hai người.

Một người chắc chắn là bản thân hắn, mà người còn lại… Tuy chỉ liếc qua nhưng Phong Bất Giác có thể xác định được đó là một sinh vật đứng thẳng dính đầy máu đầy người.

Thà cứ tối om, đằng này lại cố ý cho người ta nhìn thấy, chi bằng cứ không thấy cho xong.

Đổi lại là người khác, vừa rồi họ đã phải hét lên. Nếu sau đó không ngã xuống, rồi co rúm người vào góc thang máy thì cũng nổi điên và huơ tay múa chân vào vị trí của cái bóng đầy máu trong trí nhớ.

Nhưng Phong Bất Giác vẫn đứng nguyên tại chỗ với khuôn mặt không đổi sắc. Hắn lẩm bẩm tự nhủ: “Ồ… Nếu đã là giáo trình hướng dẫn thì chắc chắn sẽ không ép người chơi vào hoàn cảnh phải chết ngay khi vừa mới bắt đầu, nhiều nhất cũng chỉ tiêu hao chút máu hoặc dọa dẫm một chút, sau đó chắc hẳn sẽ xảy ra sự cố gì đó để trò chơi có thể tiếp tục.”

Hắn vừa lẩm bẩm tới đây, quả thật có một tia sáng chiếu vào trong thang máy, đã vậy còn lan rộng một cách nhanh chóng. Khi cánh cửa thang máy tự động mở ra, mùi ẩm mốc và thối rữa xộc thẳng vào mũi hắn.

Bên ngoài là một hành lang thẳng tắp, trần nhà được làm bằng gỗ, trong khi vách tường hai bên đều được dán giấy dán tường, chỉ có điều hoa văn trên giấy dán tường khá kỳ dị, thoạt nhìn giống như mắt người. Sàn nhà được lót thảm màu xanh lục, hai bên hành lang không hề có cửa sổ, cũng chẳng có cửa phòng. Cách đó một khoảng lại có một chiếc đèn treo sát tường đang tỏa ánh sáng heo hắt.

Hành lang có vẻ rất dài, còn những chiếc đèn tường ở đằng xa lại giống một điểm sáng cỡ hạt gạo. Nhưng vì tầm nhìn của hắn không đến hai mươi mét nên những nơi xa hơn vẫn bị bao phủ trong bóng tối, phải đi đến mới có thể nhìn rõ được.



E rằng người bình thường còn chưa kịp đợi cửa thang máy mở ra hoàn toàn thì đã lách người, rồi đâm đầu chạy ra khỏi thang máy. Phong Bất Giác lại không hề nóng vội. Với hắn, con đường âm u trước mắt chưa chắc đã an toàn hơn thang máy. Nếu không phải khung cảnh xung quanh không tối om như mực, hắn đã quay đầu để nhìn cho rõ cái bóng bên cạnh mình lúc nãy là thứ gì.

Kết quả là khi Phong Bất Giác vừa quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy mười ngón tay đầy máu vồ thẳng vào mặt mình. Thế là hắn rụt cổ lại để né tránh, nửa thân dưới ngồi xổm xuống, rồi lộn nhào ra khỏi thang máy. Khi quay đầu nhìn lại, cuối cùng hắn đã nhìn thấy được bộ dạng của cái bóng.

Đó là một xác chết không có da, cơ bắp trên người nó gần giống với mô hình trong phòng khám sức khỏe. Chỉ có điều nó vẫn còn sống, hơn nữa toàn thân lại đang rỉ máu.

Cửa thang máy chầm chậm khép lại, xác chết đẫm máu nghiêng đầu và nhếch miệng như cười nhưng lại không phải cười, còn cặp mắt của nó thì lại nhìn chằm chằm vào Phong Bất Giác. Khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, nó thò một tay ra ngoài rồi lách ra khỏi thang máy.

“Dựa theo lối suy nghĩ thông thường, bây giờ có lẽ ta nên bỏ chạy…” Phong Bất Giác nghĩ ngợi: “Nhưng có vẻ thằng này không mạnh lắm, mình có nên thử chiến đấu với nó không?”

Xác chết đẫm máu vừa bước ra khỏi thang máy, liền gầm lên với khí thế vô cùng dạt dào, sau đó vung tay nện lên vách tường của hành lang. Chỉ thấy vách tường bằng gỗ dày dưới lớp giấy dán tường lập tức bị đánh vỡ, một bầy gián đông như nước lũ từ bên trong ùa ra ngoài.

“Xem như ngươi lợi hại.” Phong Bất Giác vừa thấy cảnh này, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Đã là giáo trình hướng dẫn người chơi thì mục đích chính tất nhiên là dẫn dắt người chơi tiếp tục trò chơi, chứ không phải là giết chết người chơi. Thật ra xác chết đẫm máu thực hiện động tác này chỉ vì muốn kéo dài thời gian để người chơi bỏ chạy một đoạn.

Hệ thống cũng đã tính đến những khả năng khác như người chơi bị dọa sững người đứng tại chỗ và không chạy nổi, hoặc có người chơi nảy sinh ý định liều mạng với xác chết đẫm máu tại nơi có ánh sáng sau khi nhìn thấy bộ dạng của nó. Trong tình huống đó, động tác này của xác chết đẫm máu có thể khiến người bị dọa cứng người vừa bò, vừa lết để chạy thoát thân, đồng thời cũng đánh tan ý định chiến đấu của những phần tử hiếu chiến.

Tất nhiên, nếu người chơi bị dọa đến mức đứng dậy không nổi hoặc khăng khăng đùa giỡn với mạng sống thì e rằng sẽ Game Over, sau đó sẽ tiếp tục kịch bản hướng dẫn mới.

“Đầu tiên, tám mươi phần trăm là ta không thể đánh thủng vách tường. Thứ hai, đánh thủng vách tường cũng không có lối ra. Thứ ba, nếu đánh nhau với tên quái vật này thì chết chắc. Tốt lắm…” Phong Bất Giác thầm tính toán để làm rõ tình huống của mình.

Xem ra trong giáo trình hướng dẫn người chơi mới, hắn không có quá nhiều lựa chọn.

Sau khi chạy được một đoạn khá dài, Phong Bất Giác nhìn thấy điểm cuối của hành lang. Nơi đó có một cánh cửa, thoạt nhìn được làm bằng loại gỗ dày.

Hắn thử xoay nắm cửa, không ngờ cánh cửa mở ra. Vì không còn thời gian để xem xét liệu phía sau cánh cửa có nguy hiểm không nên hắn chỉ đành đi vào rồi tính tiếp. Phải biết rằng xác sống đã đuổi đến rất gần, điều này khiến hắn không thể tiếp tục dây dưa thêm.

Giờ phút này, Phong Bất Giác chợt hiểu lựa chọn chính xác của hắn phải là chạy ra ngoài ngay khi cánh cửa thang máy vừa mở ra. Việc nán lại thêm một lúc khiến thời gian hành động bây giờ trở nên rất gấp rút.

Vừa lách mình tiến vào phòng và đóng cửa lại, hắn phát hiện có một thanh thép dùng để chốt cửa ở phía sau. Thế là Phong Bất Giác liền cài cửa lại mà không hề do dự. Gần như cùng lúc đó, thứ bên ngoài cũng bắt đầu húc vào cửa.

Phong Bất Giác không thèm để ý đến nó nữa mà quay người xem xét hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này là một căn phòng hình vuông rộng khoảng mười sáu mét vuông, bên trong không hề có đồ dùng gia đình mà chỉ có một ngọn đèn treo trên tường và hai cánh cửa. Trong đó, một cánh cửa đang bị xác sống húc vào, cánh cửa còn lại ở giữa vách tường phía đối diện.

Phong Bất Giác đi đến trước cánh cửa duy nhất có thể thoát thân. Sau khi xoay tay nắm, hắn phát hiện cửa bị khóa. Hắn thử đạp vào chỗ khóa cửa, nhưng hành động này chẳng có mấy có tác dụng. Rõ ràng hắn dùng sức không đủ, đoán chừng phải lại cố sức thử thêm vài lần mới có tác dụng.

Giây tiếp theo, menu của trò chơi bỗng hiện ra trước mắt, một khu vực bị che phủ trên menu được mở khóa. Nơi này hiện lên một con số, chỉ có điều lúc này là 0: “Đây là giá trị kỹ xảo của bạn, có thể nhìn thấy nó bằng số liệu cụ thể. Giá trị kỹ xảo có thể sử dụng như tiền tệ và được tích lũy dựa theo hành động của nhân vật. Hễ thực hiện hành động nâng cao tiến độ của trò chơi sẽ được thưởng giá trị kỹ xảo. Giá trị kỹ xảo hiện tại: 0.”

“Cho nhắc nhở về giá trị kỹ xảo ngay lúc này, có phải ám chỉ có thể lựa chọn đường tắt nào đó hay không…” Bấy giờ, Phong Bất Giác lại nhìn thử giá trị sợ hãi của mình trên menu.

Vẫn là 0%, hoàn toàn không nhúc nhích.

Phong Bất Giác thở dài một hơi, rồi quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang bị húc. Chỉ thấy thanh sắt đã hơi biến dạng, có lẽ sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa. Áp lực do việc quái vật có thể xông vào giết người bất cứ lúc nào vào lúc này khiến ngay cả người ngoài cuộc cũng không thể bình tĩnh đến mức lạnh lùng như hắn.

Hắn lại xem xét căn phòng một cách tỉ mỉ thêm lần nữa.

Trong căn phòng hầu như trống không này quả nhiên có gợi ý. Ở một góc tường trên cao có một góc giấy dán tường bị tróc, nếu nhìn lướt qua hẳn sẽ không thể thấy rõ, còn nếu quan sát kỹ sẽ không thể bỏ sót chi tiết này.



Phong Bất Giác nhón chân, rồi thò tay vừa đủ để nắm được góc giấy dán tường. Sau đó, hắn xé nó ra thì thấy trên mặt gỗ phía sau có một ký hiệu được vẽ bằng máu. Hình dạng của ký hiệu là một vòng tròn nối với một hình giống như chữ “Bặc” (卜), có vẻ đây là hình dạng của chìa khóa.

Lúc này, một tiếng gầm kèm theo tiếng gỗ bị phá vỡ vang lên sau lưng hắn. Phong Bất Giác quay đầu lại, liền nhận ra một móng vuốt của xác chết đẫm máu đang huơ loạn xạ sau khi nó đánh xuyên qua cánh cửa để tạo một lỗ thủng to bằng miệng bát.

Chẳng biết với trí tuệ của nó, liệu có biết mở then cửa hay không?

Tình huống này xảy ra nhằm báo hiệu xác sống đã sắp xông vào. Cho dù giải câu đố hay đạp cửa gì cũng được, tóm lại thời gian đã không còn nhiều.

Phong Bất Giác vội vàng dùng khuỷu tay thúc vào miếng gỗ có vẽ ký hiệu, cảm giác đau đớn như thật lập tức truyền đến. Có điều khối gỗ nọ khá giòn, bị khuỷu tay thúc một cái liền vỡ ra. Mặc dù hắn cho rằng sẽ có rất nhiều côn trùng ùa ra ngoài nhưng kết quả lại không thấy gì ngoài một đám bụi. Phía sau miếng gỗ đó là một không gian nhỏ hẹp, ở giữa chính là một chiếc chìa khóa.

Khi Phong Bất Giác cầm chìa khóa lên, menu của trò chơi lại hiện ra, một mảng đen đã được mở: “Bạn tìm được một vật phẩm. Vì túi đồ và thanh trang bị đều chưa được mở nên bạn chỉ có thể cầm trong tay hoặc vứt đi.”

Sau đó, hắn nhìn thấy thuộc tính của vật phẩm trên khu vực vừa được mở ra của menu:

“Tên: Chìa khóa gỉ sét.”

"Loại: Vật phẩm tiêu hao.”

“Phẩm chất: Bình thường.”

“Công năng: Mở khóa cửa.”

“Có thể mang ra khỏi kịch bản hay không: Không.”

“Ghi chú: Ta nghĩ là ngươi biết nên dùng như thế nào.”

Phong Bất Giác cảm thấy dòng ghi chú vật phẩm đầy ác ý, nhưng hắn cũng không rảnh để nghĩ ngợi thêm. Sau khi nhìn lướt qua thuộc tính, hắn liền đóng menu lại rồi chạy đến cánh cửa bị khóa. Mở cửa xong, chìa khóa liền biến mất.

Cùng lúc đó, âm thanh đã lâu không nghe thấy của hệ thống lại vang lên: “Bạn nhận được 30 điểm giá trị kỹ xảo. Nhắc nhở chỉ xuất hiện một lần, sau này bạn có thể tự xem sự thay đổi của điểm kỹ xảo trên menu của trò chơi.”

Phong Bất Giác không rảnh xem xét những thứ tạm thời chưa dùng được. Hắn tiếp tục đi tới. Phía sau cánh cửa là những bậc thang bằng đá dẫn lên trên, hai bên đều là tường đá, phía trên không hề có trần nhà nên có thể nhìn thấy bầu trời đêm. Ánh trăng rọi lên những bậc thang khiến nơi đây sáng trắng như tuyết.

Tiếc rằng hắn không thể thoát ra từ phía trên bởi tường đá rất cao, bề mặt lại nhẵn bóng. Hai bên vách cách nhau hơn hai mét, rõ ràng phòng ngừa hắn leo lên.

Trong khi bước lên từng bậc thang được một đoạn, Phong Bất Giác dành chút thời gian để xem lại giá trị thể năng của mình, bấy giờ phát hiện chỉ số đã giảm xuống còn 24/100.

Hắn bèn tính nhẩm trong đầu, sau khi rời khỏi thang máy mình chạy vài trăm mét, sau đó đạp cửa, phá tường và bây giờ là leo dốc. Những hành động này vậy mà tiêu hao đến ba phần tư giá trị thể năng, tốc độ tiêu hao như vậy nhanh hơn nhiều so với tính toán của hắn. Thêm việc giá trị sinh tồn cũng biến thành 98%, xem ra hệ thống đã quyết định hành động dùng khuỷu tay thúc vào tường gây tổn thương.

Sau khi Phong Bất Giác mở khóa khoảng năm giây, xác chết đẫm máu ở phía sau cũng đã phá cửa để đuổi theo hắn. Bấy giờ, nó bắt đầu cười gằn liên tục. Tiếng cười như văng vẳng bên tai, vô cùng rợn người. Tuy vậy, Phong Bất Giác hoàn toàn vô cảm trước hành vi quấy rầy ở mức độ này.

Phía cuối cầu thang là một vách núi, trên vách núi cắm một thanh kiếm lớn. Dưới ánh trăng, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng âm u, lạnh lẽo. Khi ánh mắt của Phong Bất Giác tiếp xúc với thanh kiếm, dường như xác chết đẫm máu phát hiện ra gì đó nên điên cuồng tăng tốc. Cự ly mấy chục mét ban đầu lập tức bị rút ngắn.

Phong Bất Giác bỏ chạy tóe khói, bởi hắn không muốn bị làm thịt trong thời khắc sắp hoàn thành trò chơi.

Vừa loạng choạng lao đến bên cạnh thanh kiếm, hắn lập tức dùng hai tay cầm lấy nó, rồi nhấc lên. Nào ngờ món vũ khí rất nhẹ, hóa ra nó không hề nặng như vẻ bề ngoài.

Quay người lại, xác chết đẫm máu đã đến gần. Tiếng rú thê lương đâm thẳng vào màng nhĩ hắn, đôi móng vuốt đầy máu vồ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Kinh Khủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook