Chương 93: Đảo giết người (9)
Ba ngày ngủ hai
30/08/2017
Edt: Hoconkut3
Phong Bất Giác dùng đèn pin chiếu sáng chung quanh, sau khi xác nhận gần đó không có các loại bẫy rập gì đó hắn mới ngang nhiên xông qua.
Thi thể đã thành hài cốt, dựa vào khung xương hẳn là đàn ông. Hau khi hắn chết chắc đã bị dã thú lật qua lật lại, có thể là bị tha từ chỗ khác đến nơi đây, rất khó để nói hắn chết ở chỗ nào.
Quần áo bộ xương này hẳn là bị xé nát trong lúc mấy con thú dùng bữa, Phong Bất Giác ngồi xổm sát vào kiểm tra một phen, rất nhanh từ trong túi quần hắn tìm được một cái hộp sắt nhỏ.
Cái hộp sắt này mỏng chừng chỉ tay, nhỏ cỡ một tấm hình nhỏ, có lẽ dùng để đựng ảnh chụp. Hộp sắt đã hơi rỉ sét, trong hoàn cảnh ẩm ướt này thì đó cũng là chuyện bình thường. Phong Bất Giác lấy dao găm ra, cạy mở hộp sắt dọc theo nắp hộp.
Trong hộp không có ảnh, nhưng lại có một tờ giấy gấp lại, trên giấy tràn ngập chữ viết bằng bút mực.
[Tên: Di chúc người chết nào đó
Loại: Có liên quan tới nội dung kịch bản
Phẩm chất: Rách nát
Công năng: Không biết
Có thể mang ra kịch bản hay không: Không
Ghi chú: Tuy ngươi tìm được cái này nhưng cũng không cần phải đọc nó, bởi vì một khi ngươi xem nội dung, mọi thứ đều sẽ không còn như trước. ]
Cái bắt mắt nhất trong giải thích vật phẩm chính là ghi chú, Phong Bất Giác liền ẩn ẩn cảm thấy tình huống có chút kỳ quặc. Có vẻ như thông tin người chết lưu lại này có ý nghĩa tương đối quan trọng, nhưng lại "không cần phải" đọc, ý nó là gì?
"Chẳng lẽ... Đọc cái trang giấy này xong thì nội dung kịch bản sẽ lập tức thay đổi?" Phong Bất Giác lẩm bẩm: "Nên hay không xem đây... Hiện tại trong kịch bản chỉ còn ta một người chơi, hai giờ tiếp theo chỉ cần cẩn thận một chút, khả năng thành công qua cửa liền hơn chín thành. Nhưng vạn nhất xem cái này lại đưa tới biến hóa không tốt..."
Đổi thành người khác, có lẽ liền sẽ buông tha, nhưng loại tình huống này lại chính là tử huyệt của Phong Bất Giác. Ngươi nếu tìm một đại mỹ nữ đi dụ dỗ hắn, hắn có lẽ trong lòng vẫn không loạn; nhưng ngươi nếu bày một chồng giấy ở trước mặt hắn, lại tuyên bố đó là một tình tiết chưa người nào suy luận ra, hắn khẳng định là nhào tới đoạt.
Ngay lúc này "thích đọc" của Phong Bất Giác lại phát tác. Tâm hắn ngứa ngáy khó chịu, trừ phi có một đồng đội như Tự Vũ lấy thứ đó khỏi tầm mắt hắn, nếu không hắn nhất định phải đọc.
Mở trang giấy ra, dùng đèn pin để chiếu sáng, chữ trên mặt giấy lại là tiếng Nga.
Trong nội tâm Phong Bất Giác lúc ấy liền lộp bộp một chút, một cái ý nghĩ phi thường đáng sợ hiện ra ở trong đầu hắn, cũng trong vài phút tiếp theo trở thành sự thật.
Tuy vị tiểu thuyết gia truyện trinh thám này có chút bác học, nhưng tiếng Nga hắn thực sự không biết, cũng may hệ thống có kèm theo công năng phiên dịch, trong menu có hiện ra phiên bản tiếng Trung.
[Nếu có người đọc được tờ giấy này có nghĩa là ta đã chết. Điều này cũng rất tốt, với ta mà nói, đây là một loại giải thoát, hơn nữa ta sống đã đủ rồi.
Tên của ta là Nazarov, là chủ nhân của cái đảo này. Có thể lúc trước ngươi đã ở trong thành gặp qua một người đàn ông khác tự xưng là tướng quân Nazarov, cũng có thể là chưa. Bất kể như thế nào, ngươi hiện tại nên biết một chuyện: Hắn là kẻ giả mạo, tên hắn là Raines Ford.
Ta phát minh một loại trò chơi săn bắn, ở trên đảo săn người, mà Ford đã từng là con mồi của ta, cũng là người duy nhất sống sót từ trò chơi săn người của ta. Đến nay ta còn nhớ rõ từng cái chi tiết lần đọ sức kia. Hắn rất xuất sắc, dùng một cây dao găm có thể tạo ra dụng cụ bắt người La Mã cùng bẫy hổ Myanmar. Ta vẫn khá tốt, luôn luôn chiếm quyền chủ động, còn cố ý buông tha hắn mấy lần.
Kết quả hắn thành công sống qua ngày thứ ba, thắng trận này đánh này. Ta tuy thua nhưng tâm tình không tồi, đó là một chuyến săn vui vẻ. Dựa theo ước định, ta để cho hắn nghỉ ngơi đầy đủ, lại cho hắn đủ thức ăn và nước, đưa hắn lên con thuyền đơn tuyến, để cho hắn rời khỏi tiểu đảo.
Ta cho là ta cùng Ford tiên sinh cả cuộc đời này cũng sẽ không gặp lại. Nhưng không nghĩ tới, ước chừng sáu tháng sau, hắn lại một lần nữa lên đảo.
Hắn lại nói cho ta biết, sau khi rời khỏi đảo nhỏ, hắn bắt đầu hoài niệm loại trò chơi này, những trò chơi giải trí cùng vận động khác đã không thể gây cho hắn bất kì kích thích nào, hắn muốn tham gia với ta.
Ban đầu ta không có đáp ứng hắn, cũng yêu cầu hắn rời đi, nhưng hắn không ngại mà lần nữa lấy lợi thế con mồi đến khẩn cầu ta.
Ta cho là mình đã rất điên cuồng rồi, nhưng một khắc đó, ta nghĩ hắn mới là kẻ điên thật sự.
Vì vậy ta cùng Ford bắt đầu lần săn bắn thứ hai, hơn nữa ta tuyên bố trước, lúc này ta sẽ không lại hạ thủ lưu tình, nếu như hắn vẫn có thể dưới sự săn đuổi của ta thành công sống quá ba ngày, ta liền sẽ để cho hắn trở thành đồng bọn săn bắn.
Ta thật sự không ngờ hắn lại một lần nữa thành công, thậm chí so với lần đầu tiên còn dễ dàng hơn, ta thậm chí không hiểu hắn đã làm như thế nào. Trong ba ngày này, Ford không một lần nào xuất hiện trong tầm bắn của ta. Hắn dường như có thể nghe được âm thanh từ rất xa. Mỗi một lần, ta còn chưa kịp tiếp cận thì hắn đã nhanh hơn ta một bước rời đi. Tung tích hắn lưu lại cho thấy hắn linh hoạt như khỉ vậy, mà việc làm cho người ta khó hiểu nhất chính là, hắn tựa hồ ngay cả ăn cơm, bài tiết, ngủ, thậm chí cả nghỉ ngơi cũng không cần.
Ngày thứ ba, ta thả chó săn chạy ba đường, để chúng nó tự đuổi theo Ford. Nhưng sau đó, ta chỉ tìm được ba con chó chết, không hề có một cái bẫy rập chết người hay là vũ khí gì, chúng nó là bị người dùng tay không giết chết.
Sau này, Ford liền bắt đầu đi săn chung với ta. Một đoạn thời gian từ đó, biểu hiện của hắn càng ngày càng dị thường. Hắn không ngừng yêu cầu ta tận khả năng mà mang nhiều người này tới đây hơn. Ta nói cho hắn biết sự cố trên biển quá nhiều sẽ khiến phía chính phủ chú ý, nhưng hắn như một kẻ nghiện tham lam, vĩnh viễn không đủ.
Hắn tiến hành cải tạo đối với "Bẫy thuyền", còn thông qua nhiều loại phương thức mua rất nhiều mãnh thú lên trên đảo. Ta nói cho hắn biết những động vật kia cũng mang lại nguy hiểm cho chúng ta, nhưng hắn vẫn không thèm để ý chút nào, Ford triệt để điên khùng, hắn so với ta điên cuồng hơn gấp mười lần, cũng tà ác hơn gấp mười lần.
Nửa đêm trăng sáng, ta định thừa lúc hắn ngủ say thì giết hắn. Đây không phải hành động của thân sĩ, nhưng ta không có lựa chọn nào khác, rất có thể chính ta đã tạo ra ác ma này, cho nên nên chính tay ta đem hắn giải quyết.
Khi ta rón rén mở cửa phòng hắn, hắn đã đứng ở phía sau cửa, mang vẻ mặt cười nhe răng chờ ta đến.
Eve từ phía sau đem ta đẩy ngã, chế phục, ném vào trong phòng giam. Hắn là thủ hạ trung thành nhất của ta, tuyệt sẽ không phản bội. Ta không phải người mê tín, nhưng ta chỉ có thể cho rằng, Eve đã bị Ford dùng nào đó chú ngữ tà ác nào đó khống chế, bởi vì nếu vậy thì rất nhiều chuyện có thể giải thích được.
Hôm nay, chính mình thành con mồi. Ban đêm, Ford một mực biết rõ ta ở nơi nào, điểm ấy ta rất rõ ràng, nhưng hắn sẽ không tới giết ta, cũng sẽ không tới tìm ta, càng sẽ không để cho ta tiếp cận tòa thành hoặc là thoát khỏi đảo nhỏ. Hắn muốn cho ta ở trong tuyệt vọng bị những động vật kia giết chết, bị những "con mồi" kia xé thành mảnh nhỏ. Đối với tay thợ săn nhất lưu cao ngạo như ta mà nói, đây là một sự châm biếm to lớn.
Tới ngày thứ tư, ta đã gặp qua một thủy thủ hấp hối sau khi bị hổ tập kích. Bọn họ nói cho ta biết, có một người đàn ông tự xưng là tướng quân Nazarov bắt hắn tham gia một trò chơi. Khi đó ta liền hiểu rõ, ta đã bị thay thế.
Hiện tại, hết thảy đều chấm dứt, ta đã vết thương chồng chất, thân nhiệt giảm dần, cũng không biết đã bao lâu rồi không chợp mắt. Nếu như tử vong sớm muộn gì cũng tới, giờ phút này ta chỉ hi vọng có thể tới được nơi an tường nhanh chóng.
Ta viết ra những lời này không phải để sám hối, cũng không muốn chuộc tội. Ta chỉ muốn cảnh cáo người đọc được cái di chúc này nhắn... Ford căn bản không phải nhân loại, mà là hóa thân của một thứ tà ác bí ẩn nào đó.
Mau trốn a! Trốn càng xa càng tốt! Cho dù nhảy xuống chết đuối dưới biển cũng đừng đứng ở trên đảo!
Phong Bất Giác dùng đèn pin chiếu sáng chung quanh, sau khi xác nhận gần đó không có các loại bẫy rập gì đó hắn mới ngang nhiên xông qua.
Thi thể đã thành hài cốt, dựa vào khung xương hẳn là đàn ông. Hau khi hắn chết chắc đã bị dã thú lật qua lật lại, có thể là bị tha từ chỗ khác đến nơi đây, rất khó để nói hắn chết ở chỗ nào.
Quần áo bộ xương này hẳn là bị xé nát trong lúc mấy con thú dùng bữa, Phong Bất Giác ngồi xổm sát vào kiểm tra một phen, rất nhanh từ trong túi quần hắn tìm được một cái hộp sắt nhỏ.
Cái hộp sắt này mỏng chừng chỉ tay, nhỏ cỡ một tấm hình nhỏ, có lẽ dùng để đựng ảnh chụp. Hộp sắt đã hơi rỉ sét, trong hoàn cảnh ẩm ướt này thì đó cũng là chuyện bình thường. Phong Bất Giác lấy dao găm ra, cạy mở hộp sắt dọc theo nắp hộp.
Trong hộp không có ảnh, nhưng lại có một tờ giấy gấp lại, trên giấy tràn ngập chữ viết bằng bút mực.
[Tên: Di chúc người chết nào đó
Loại: Có liên quan tới nội dung kịch bản
Phẩm chất: Rách nát
Công năng: Không biết
Có thể mang ra kịch bản hay không: Không
Ghi chú: Tuy ngươi tìm được cái này nhưng cũng không cần phải đọc nó, bởi vì một khi ngươi xem nội dung, mọi thứ đều sẽ không còn như trước. ]
Cái bắt mắt nhất trong giải thích vật phẩm chính là ghi chú, Phong Bất Giác liền ẩn ẩn cảm thấy tình huống có chút kỳ quặc. Có vẻ như thông tin người chết lưu lại này có ý nghĩa tương đối quan trọng, nhưng lại "không cần phải" đọc, ý nó là gì?
"Chẳng lẽ... Đọc cái trang giấy này xong thì nội dung kịch bản sẽ lập tức thay đổi?" Phong Bất Giác lẩm bẩm: "Nên hay không xem đây... Hiện tại trong kịch bản chỉ còn ta một người chơi, hai giờ tiếp theo chỉ cần cẩn thận một chút, khả năng thành công qua cửa liền hơn chín thành. Nhưng vạn nhất xem cái này lại đưa tới biến hóa không tốt..."
Đổi thành người khác, có lẽ liền sẽ buông tha, nhưng loại tình huống này lại chính là tử huyệt của Phong Bất Giác. Ngươi nếu tìm một đại mỹ nữ đi dụ dỗ hắn, hắn có lẽ trong lòng vẫn không loạn; nhưng ngươi nếu bày một chồng giấy ở trước mặt hắn, lại tuyên bố đó là một tình tiết chưa người nào suy luận ra, hắn khẳng định là nhào tới đoạt.
Ngay lúc này "thích đọc" của Phong Bất Giác lại phát tác. Tâm hắn ngứa ngáy khó chịu, trừ phi có một đồng đội như Tự Vũ lấy thứ đó khỏi tầm mắt hắn, nếu không hắn nhất định phải đọc.
Mở trang giấy ra, dùng đèn pin để chiếu sáng, chữ trên mặt giấy lại là tiếng Nga.
Trong nội tâm Phong Bất Giác lúc ấy liền lộp bộp một chút, một cái ý nghĩ phi thường đáng sợ hiện ra ở trong đầu hắn, cũng trong vài phút tiếp theo trở thành sự thật.
Tuy vị tiểu thuyết gia truyện trinh thám này có chút bác học, nhưng tiếng Nga hắn thực sự không biết, cũng may hệ thống có kèm theo công năng phiên dịch, trong menu có hiện ra phiên bản tiếng Trung.
[Nếu có người đọc được tờ giấy này có nghĩa là ta đã chết. Điều này cũng rất tốt, với ta mà nói, đây là một loại giải thoát, hơn nữa ta sống đã đủ rồi.
Tên của ta là Nazarov, là chủ nhân của cái đảo này. Có thể lúc trước ngươi đã ở trong thành gặp qua một người đàn ông khác tự xưng là tướng quân Nazarov, cũng có thể là chưa. Bất kể như thế nào, ngươi hiện tại nên biết một chuyện: Hắn là kẻ giả mạo, tên hắn là Raines Ford.
Ta phát minh một loại trò chơi săn bắn, ở trên đảo săn người, mà Ford đã từng là con mồi của ta, cũng là người duy nhất sống sót từ trò chơi săn người của ta. Đến nay ta còn nhớ rõ từng cái chi tiết lần đọ sức kia. Hắn rất xuất sắc, dùng một cây dao găm có thể tạo ra dụng cụ bắt người La Mã cùng bẫy hổ Myanmar. Ta vẫn khá tốt, luôn luôn chiếm quyền chủ động, còn cố ý buông tha hắn mấy lần.
Kết quả hắn thành công sống qua ngày thứ ba, thắng trận này đánh này. Ta tuy thua nhưng tâm tình không tồi, đó là một chuyến săn vui vẻ. Dựa theo ước định, ta để cho hắn nghỉ ngơi đầy đủ, lại cho hắn đủ thức ăn và nước, đưa hắn lên con thuyền đơn tuyến, để cho hắn rời khỏi tiểu đảo.
Ta cho là ta cùng Ford tiên sinh cả cuộc đời này cũng sẽ không gặp lại. Nhưng không nghĩ tới, ước chừng sáu tháng sau, hắn lại một lần nữa lên đảo.
Hắn lại nói cho ta biết, sau khi rời khỏi đảo nhỏ, hắn bắt đầu hoài niệm loại trò chơi này, những trò chơi giải trí cùng vận động khác đã không thể gây cho hắn bất kì kích thích nào, hắn muốn tham gia với ta.
Ban đầu ta không có đáp ứng hắn, cũng yêu cầu hắn rời đi, nhưng hắn không ngại mà lần nữa lấy lợi thế con mồi đến khẩn cầu ta.
Ta cho là mình đã rất điên cuồng rồi, nhưng một khắc đó, ta nghĩ hắn mới là kẻ điên thật sự.
Vì vậy ta cùng Ford bắt đầu lần săn bắn thứ hai, hơn nữa ta tuyên bố trước, lúc này ta sẽ không lại hạ thủ lưu tình, nếu như hắn vẫn có thể dưới sự săn đuổi của ta thành công sống quá ba ngày, ta liền sẽ để cho hắn trở thành đồng bọn săn bắn.
Ta thật sự không ngờ hắn lại một lần nữa thành công, thậm chí so với lần đầu tiên còn dễ dàng hơn, ta thậm chí không hiểu hắn đã làm như thế nào. Trong ba ngày này, Ford không một lần nào xuất hiện trong tầm bắn của ta. Hắn dường như có thể nghe được âm thanh từ rất xa. Mỗi một lần, ta còn chưa kịp tiếp cận thì hắn đã nhanh hơn ta một bước rời đi. Tung tích hắn lưu lại cho thấy hắn linh hoạt như khỉ vậy, mà việc làm cho người ta khó hiểu nhất chính là, hắn tựa hồ ngay cả ăn cơm, bài tiết, ngủ, thậm chí cả nghỉ ngơi cũng không cần.
Ngày thứ ba, ta thả chó săn chạy ba đường, để chúng nó tự đuổi theo Ford. Nhưng sau đó, ta chỉ tìm được ba con chó chết, không hề có một cái bẫy rập chết người hay là vũ khí gì, chúng nó là bị người dùng tay không giết chết.
Sau này, Ford liền bắt đầu đi săn chung với ta. Một đoạn thời gian từ đó, biểu hiện của hắn càng ngày càng dị thường. Hắn không ngừng yêu cầu ta tận khả năng mà mang nhiều người này tới đây hơn. Ta nói cho hắn biết sự cố trên biển quá nhiều sẽ khiến phía chính phủ chú ý, nhưng hắn như một kẻ nghiện tham lam, vĩnh viễn không đủ.
Hắn tiến hành cải tạo đối với "Bẫy thuyền", còn thông qua nhiều loại phương thức mua rất nhiều mãnh thú lên trên đảo. Ta nói cho hắn biết những động vật kia cũng mang lại nguy hiểm cho chúng ta, nhưng hắn vẫn không thèm để ý chút nào, Ford triệt để điên khùng, hắn so với ta điên cuồng hơn gấp mười lần, cũng tà ác hơn gấp mười lần.
Nửa đêm trăng sáng, ta định thừa lúc hắn ngủ say thì giết hắn. Đây không phải hành động của thân sĩ, nhưng ta không có lựa chọn nào khác, rất có thể chính ta đã tạo ra ác ma này, cho nên nên chính tay ta đem hắn giải quyết.
Khi ta rón rén mở cửa phòng hắn, hắn đã đứng ở phía sau cửa, mang vẻ mặt cười nhe răng chờ ta đến.
Eve từ phía sau đem ta đẩy ngã, chế phục, ném vào trong phòng giam. Hắn là thủ hạ trung thành nhất của ta, tuyệt sẽ không phản bội. Ta không phải người mê tín, nhưng ta chỉ có thể cho rằng, Eve đã bị Ford dùng nào đó chú ngữ tà ác nào đó khống chế, bởi vì nếu vậy thì rất nhiều chuyện có thể giải thích được.
Hôm nay, chính mình thành con mồi. Ban đêm, Ford một mực biết rõ ta ở nơi nào, điểm ấy ta rất rõ ràng, nhưng hắn sẽ không tới giết ta, cũng sẽ không tới tìm ta, càng sẽ không để cho ta tiếp cận tòa thành hoặc là thoát khỏi đảo nhỏ. Hắn muốn cho ta ở trong tuyệt vọng bị những động vật kia giết chết, bị những "con mồi" kia xé thành mảnh nhỏ. Đối với tay thợ săn nhất lưu cao ngạo như ta mà nói, đây là một sự châm biếm to lớn.
Tới ngày thứ tư, ta đã gặp qua một thủy thủ hấp hối sau khi bị hổ tập kích. Bọn họ nói cho ta biết, có một người đàn ông tự xưng là tướng quân Nazarov bắt hắn tham gia một trò chơi. Khi đó ta liền hiểu rõ, ta đã bị thay thế.
Hiện tại, hết thảy đều chấm dứt, ta đã vết thương chồng chất, thân nhiệt giảm dần, cũng không biết đã bao lâu rồi không chợp mắt. Nếu như tử vong sớm muộn gì cũng tới, giờ phút này ta chỉ hi vọng có thể tới được nơi an tường nhanh chóng.
Ta viết ra những lời này không phải để sám hối, cũng không muốn chuộc tội. Ta chỉ muốn cảnh cáo người đọc được cái di chúc này nhắn... Ford căn bản không phải nhân loại, mà là hóa thân của một thứ tà ác bí ẩn nào đó.
Mau trốn a! Trốn càng xa càng tốt! Cho dù nhảy xuống chết đuối dưới biển cũng đừng đứng ở trên đảo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.