Thiên Đường Kinh Khủng

Chương 17: Quỷ Ảnh Mê Thành Thiên (1)

Ba ngày ngủ hai

18/05/2017

Trước mắt tối sầm lại, menu cũng tạm thời không cách nào mở ra. Sau một giây thất thần, Phong Bất Giác lập tức ý thức được rằng ở bên trong bóng tối vô tận này, mình đã từ tư thế đứng chuyển thành ngồi, tựa hồ là trên chiếc ghế có chỗ tựa lưng.

"Chào mừng đến với Thiên Đường Kinh Khủng." Lần này âm thanh vang lên rất bình thường, cảm giác như của một thanh niên, dù vậy giọng điệu nói câu này vẫn như trước nghe rất quỷ dị.

[Hoàn tất tiến vào kịch bản, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn đoàn đội . ]

[Hình thức có cung cấp giới thiệu tóm tắt kịch bản và có tỷ lệ xuất hiện chi nhánh hoặc 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 và thế giới quan đặc biệt. ]

[Ban thưởng qua cửa: Nếu qua cửa thì lúc tính toán ban thưởng có thể nhận 80% điểm kinh nghiệm ]

[Sắp chiếu giới thiệu tóm tắt kịch bản, sau khi chiếu xong trò chơi sẽ lập tức bắt đầu. ]

Màn ảnh CG trực tiếp xuất hiện trước mắt Phong Bất Giác, cảm giác giống như là đeo một cặp kính râm có thể xem phim, đồng thời giọng nói giải thích đi kèm vang lên bên tai.

[Đây là một khu đô thị hiện đại phồn hoa, cũng giống như tất cả những thành phố khác trên thế giới, cao ốc mọc như rừng, dòng xe cộ như dệt, dân số quá tải, không khí ô nhiễm...]

Theo giọng nói tự thuật, hình ảnh trước mắt lập tức thay đổi, chỉ là khung cảnh đường phố rất bình thường mà thôi.

[Cho đến buổi tối nọ, mặt trời bỗng trầm xuống, không bao giờ mọc lên. Ánh trăng lúc ẩn lúc hiện đằng sau những đám mây đen, chiếu sáng thành phố tĩnh mịch cô quạnh này. ]

Hình ảnh trước mắt Phong Bất Giác nhanh chóng tối đi, cho đến khi hoàn toàn đen kịt, mấy giây sau mới khôi phục một chút ánh sáng, chính là ánh sáng mùa mặt trăng trong đêm tối. Bên trong cái tòa thành thị này vẫn có chút nguồn sáng như trước, nhưng tuyệt không phải độ sáng thích hợp cho một tòa thành thị để được phồn hoa vào buổi tối. Từ viễn cảnh quan sát, trên đường phố có thể thấy rất nhiều chiếc xe đứng yên, nhưng một người đi đường cũng không thấy, cũng không thấy bất cứ thứ gì chuyển động...

[Ngươi mở mắt, lập tức nhận ra mình đang ngồi trên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng như thường ngày, mà ngươi cũng rất nhanh ý thức được những con người xa lạ ngồi xung quanh và chính ngươi lúc này... là những người sống sót còn lại của tòa thành thị này.]

Sau khi những lời này lọt vào trong tai, Phong Bất Giác chỉ cảm thấy hai mắt sáng lên, khôi phục giác quan, menu trò chơi cũng có thể mở lên. Xem ra kịch bản đã bắt đầu.

Hắn thật sự đang ngồi trên một chiếc tàu điện ngầm đang chạy, cảnh vật ngoài cửa sổ rất nhanh hóa thành một đường dài hẹp lướt qua. Hắn ngẩng đầu lên liền thấy tiểu Thán đang ngồi gần đó. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ở bên trong cái khoang xe lửa này sẽ có thêm ba gã hành khách khác.

Ở một dãy ghế khác cách một đoạn bên tay trái của Phong Bất Giác và Vương Thán Chi có một nam một nữ đang ngồi, đều có vẻ không đến hai mươi tuổi, có lẽ vẫn là học sinh. Nam sinh mặt rất trắng, tóc cũng rất dài. Nói thật, tạo hình như vậy khiến cho hắn trông không khác mấy với nữ sinh bên cạnh. Chiều cao của hai người rất bình thường, dáng người đều hơi gầy, tướng mạo có thể nói là tuấn nam mỹ nữ. Dựa vào nick name có thể thấy hai người này là một đôi, nam sinh tên là "Nhớ Ngươi Lúc Cô Đơn Nhất", nữ sinh lại là "Nhớ Ngươi Lúc Tịch Mịch Nhất" .

Trong hình thức sinh tồn đoàn đội, đây coi như là khoảng thời gian cuối cùng để chuẩn bị trước khi trò chơi thực sự bắt đầu, cũng là điều kiện tốt hệ thống tạo ra để cho người chơi làm quen. Trong lúc này, nick name người chơi đều được hiện lên trên đỉnh đầu, có thể thấy của nhau. Sau khi rời khỏi chỗ này, danh tự trên đỉnh đầu sẽ biến mất, nếu lúc đó muốn xem lại tên đồng đội, chỉ cần mở menu tìm trong cột đoàn đội.

Tin tức có thể thấy được trong cột đoàn đội cũng rất có hạn. Đầu tiên, bên trong menu tất nhiên là không thấy được tướng mạo của đồng đội, chỉ có danh tự và đẳng cấp. Tiếp theo, trạng thái bên cạnh chỉ biểu hiện "Còn sống" hoặc "Đã chết", còn về phần người này còn bao nhiêu giá trị sinh tồn, có trạng thái dị thường hay không... thì đều không có.

Trong khoang xe lửa này tổng cộng có năm người, còn một vị chưa giới thiệu, hắn an vị tại dãy ghế đối diện Phong Bất Giác và Vương Thán Chi.

Cho dù là đang ngồi cũng có thể nhìn ra người này cũng phải cao hơn một mét chín, cân nặng phải cỡ 100 kg. Xem tướng mạo, vị đại ca kia khẳng định không đến ba mươi tuổi. Khuôn mặt lạnh lùng, đường cong dưới cằm thập phần cương nghị. Bả vai rộng lớn, hiện lên cơ thể hình chữ V, từ ống tay áo sơ mi có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong cơ bắp trên cánh tay.



Tạo hình kiểu này, gọi hắn một tiếng "Thi đấu châu trưởng" cũng không quá. Tuy trò chơi thần kinh kết nối cho phép người chơi chỉnh sửa vẻ ngoài trong thế giới giả tưởng nhưng chức năng này vẫn tồn tại hạn chế biên độ cải biến đấy. Mặt thì có thể tùy tiện thay đổi, nhưng cơ thể thì biên độ cải biến tối đa không thể vượt qua 8%, nếu cao hơn thì sẽ có vấn đề. Ví dụ như ngươi lại để cho một người thân cao 2m sử dụng một cái cơ thể một mét năm, hắn nhất định sẽ không thích ứng được.

Cho nên, giả thiết người chơi cao 1m80, hạn mức điều chỉnh cao nhất cũng khoảng 1m94, 1m4 thì hạn cuối là 1m65 hoặc 1m6, người nặng 60 kg thì có thể tăng thêm hoặc giảm bớt khoảng 4.8kg. Mà chỉnh sửa tỉ lệ dáng người thì lại là một cái khái niệm rất mơ hồ. Nói ví dụ cho dễ hiểu, bụng bia có thể bị chỉnh thành bụng phẳng, nhưng không thể nào biến thành bụng sáu múi.

Cho nên không nói tới mặt thì vị tráng hán này ngoài hiện thực... tám phần cũng là một tráng hán, không loại trừ khả năng người này căn bản không có chỉnh sửa vẻ ngoài.

Sau khi ánh mắt tráng hán cùng hai người bọn họ gặp nhau, hắn liền mở miệng nói trước: "Tự giới thiệu sơ một chút..." Hắn vỗ vỗ bộ ngực "Long Ngạo Mân, vừa lên cấp mười."

Phong Bất Giác trả lời: "Đã hiểu... Hạnh ngộ, hạnh ngộ."

"Vị đại ca kia, cái đoạn phía trước nick name của ngươi là một phần của tên sao? Có thể đặt tên dài như vậy?" Vương Thán Chi tò mò mà hỏi.

"Ah, cái này a... Đây là danh xưng, lúc đến cấp mười sẽ có, do hệ thống đánh giá đấy." Long Ngạo Mân trả lời, hiện ra trên đỉnh đầu hắn là [Người xung phong dũng mãnh • Long Ngạo Mân]

Phong Bất Giác hiển nhiên là biết rõ cái thiết lập này, cho nên hắn mới có thể nói "Đã hiểu" .

"Có vẻ rất mạnh a..."Hai mắt Vương Thán Chi sáng lên nói.

Phong Bất Giác chen miệng: "Sao ngươi lại nói là có vẻ mạnh?" Hắn nghiêm trang mà nói: "Phải gọi là rất mạnh."

"Ha ha ha, đâu có đâu có, chỉ là chơi nhiều thôi." Long Ngạo Mân cười nói, lời của Phong Bất Giác hiển nhiên lại khiến cho hắn thập phần hưởng thụ.

"Long ca quá khiêm tốn rồi, tại hạ vừa nhìn liền biết ngươi cũng không phải là hạng bình thường."

Phong Bất Giác vậy mà trực tiếp gọi "Long ca" rồi. Trong lòng hắn đối với người có can đảm đặt tên "Long Ngạo Mân" rất đáng khâm phục, cảm giác khi nhìn cái tên này liền phảng phất có một cỗ Bá Vương Khí thổi tới chính mình.

Phong Bất Giác lập tức quay đầu đi, nói với cái kia hai người kia: "Nhị vị đồng học, các ngươi khỏe a."

"A, ngươi mạnh khỏe, ngươi mạnh khỏe." Hai người thuận miệng trả lời, tựa hồ không thích phản ứng ba người bên này lắm.

Vài phút tiếp theo, Phong Bất Giác cùng Long Ngạo Mân trao đổi chút ít về kinh nghiệm trò chơi, Vương Thán Chi ngồi bên cạnh không nói lấy một câu. Đây là ngày đầu tiên của Closed Beta, kỳ thật tất cả mọi người đều là tân thủ, có thật nhiều thứ đáng giá để giao lưu.

Có lẽ hắn không nên gọi là Long Ngạo Mân, gọi Quách Đại Lộ thì hợp hơn. Hắn là một người rất rộng rãi, đối xử mọi người rất thật lòng, cũng rất hào sảng. Sự chân thành của hắn có thể nghe, có thể thấy, cũng có thể cảm nhận được. Hắn đưa ra ý kiến rất đúng trọng tâm, cũng không có vì Phong Bất Giác cùng Vương Thán Chi đẳng cấp thấp mà bày ra thái độ từ trên cao nhìn xuống.

Một mặt khác, đối với cặp người yêu ở đằng kia anh anh em em, ôm ôm ấp ấp, nhìn bộ dạng thập phần chán chường, còn ngồi thủ thỉ bên tai, rất ít nêu ra ý kiến.

Có thể có người sẽ hỏi, không phải là trò chơi này cấm các cử động thân mật sao? Xin chú ý, trước đây chỉ ghi là cấm hành vi quấy rối tình dục, tình huống hiện tại là ngươi tình ta nguyện. Đương nhiên, bọn hắn cũng không được làm bất cứ thứ gì vượt quá giới hạn, tối đa chỉ được hôn nhẹ hoặc ôm một cái. Trong một cái xã hội hòa bình, trò chơi đối với hành vi tiến thêm một bước nữa là hạn chế tuyệt đối đấy.



Không bao lâu, tàu điện ngầm chạy chậm dần lại, cho đến khi hoàn toàn dừng hẳn.

Bên ngoài trạm xe lửa, ánh đèn vẫn sáng bình thường, nhưng lại không có bất cứ âm thanh gì ngoại trừ tiếng vang do bản thân tàu điện ngầm lúc chạy phát ra, cả tiếng thông báo cũng không có.

Cửa xe mở ra, gần như ngay lúc đó tất cả đèn trong xe đều tắt.

Muội tử Tịch mịch hoảng sợ kêu nhẹ một tiếng. Tiểu ca Cô Đơn bên người nàng cũng khẽ giật mình, bất quá hắn còn không đến mức kêu ra tiếng, chẳng qua là cơ thể run nhẹ một phát.

"A...! ! ! !"

Mà một tiếng gào khóc thảm thiết này lại phát ra từ Tiểu Thán.

Đợi hắn la xong, Phong Bất Giác thở dài: "Nếu không phải do hệ thống không cho phép, ta thật muốn đem cây cờ-lê này cắm vào trong cổ họng của ngươi." Hắn vừa lắc đầu, vừa đi ra khỏi tàu điện ngầm.

Tuy trong tàu điện ngầm đèn đã tắt nhưng cũng chưa tới mức đưa tay không thấy năm ngón, bởi vì đèn ngoài sân ga vẫn bình thường. Vương Thán Chi hét một lần này quả thực là tự làm mất mặt. Hai người Cô Đơn và Tịch Mịch đều quăng ánh mắt khinh bỉ phát ra từ nội tâm, Long Ngạo Mân thì có vẻ cố nín cười, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười theo sau Phong Bất Giác ra khỏi chiếc tàu.

Hơn mười giây sau, năm người đều ra tới sân ga, Phong Bất Giác nhìn xem bốn phía nói: "Ta tới chỗ đầu tàu xem thử, có thể chỗ ấy có người điều khiển."

"Cũng không nên một mình hành động, hay là mọi người cùng nhau đi?" Long Ngạo Mân nói.

"Ai nha, tìm người điều khiển làm cái gì a... phiền phức, lãng phí thời gian. Ở đây không phải có đại ca cấp mười sao, chúng ta cứ đi theo hắn đi, một đường lên trên mặt đất, thấy cái gì thì cứ tiêu diệt là được, dù sao giết sạch cũng có thể qua cửa đấy." Cô Đơn tiểu ca nói

Phong Bất Giác từ trong trạng thái đoàn đội có thể thấy, cấp của Cô Đơn và Tịch Mịch theo thứ tự là bảy và sáu, dù sao so với hắn và Tiểu Thán vẫn cao hơn nên cảm giác lời nói càng có trọng lượng.

"Thôi được rồi." Phong Bất Giác cứ như vậy đã đáp ứng, hắn lập tức quay đầu nói với Long Ngạo Mân: "Ý Long ca như thế nào?"

"Không có vấn đề, các ngươi cứ đi đằng sau ta, nếu gặp tình huống cần chiến đấu thì phụ một tay là được rồi." Long Ngạo Mân sảng khoái đáp, nói xong liền sải rộng bước chân bước lên thang cuốn, "Đi theo ta." Lúc hắn đi lên thang cuốn đã từ bên trong bọc hành lấy ra một tấm chắn đeo lên trên cổ tay phải.

"Giác ca? Sao vậy?" Vương Thán Chi giảm thấp âm lượng nói với Phong Bất Giác. Hắn hiểu rất rõ Phong Bất Giác, Giác ca làm sao có thể là loại người thay đổi hành động bởi vì một câu nói của người khác. Huống chi vị đề nghị của vị tiểu ca Cô Độc kia không thể nói là cao minh, thậm chí có đúng hay không vẫn là một dấu hỏi.

"Không có gì, ta vốn cảm thấy xác suất cái tàu điện ngầm này có người điều khiển không cao, chẳng qua là ôm tâm tính thử một lần xác nhận thôi." Phong Bất Giác thấp giọng trả lời, "Nếu có người phản đối... Tại loại chuyện không có ảnh hưởng gì thì nhượng bộ cũng không sao."

Trong khi nói chuyện, bọn hắn đã theo Long Ngạo Mân đi tới chỗ thang cuốn. Năm người vẫn ở trong trạm xe lửa, muốn lên trên mặt đất cần phải đi thêm một tầng.

Sau khi đi lên nhờ thang cuốn, có một bảng hướng dẫn xuất hiện trước mặt, chỉ hướng từng cái cửa ra, phương hướng và kí hiệu các lối đi dẫn lên mặt đất. Nhưng mà tất cả đối với bọn họ mà nói thì không quan trọng. Bọn hắn chỉ cần tìm cửa ra gần nhất, trước tiên đi ra bên ngoài xem thử tình huống thành thị này ra sao rồi mới tính tiếp.

Nhưng vào lúc này, giọng nói thông báo của hệ thống đồng thời vang lên bên tai mọi người: [Đã mở nhiệm vụ chính tuyến]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Kinh Khủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook