Chương 38: Sơn Trì Quỷ Ốc Thiên ( 5 )
Ba ngày ngủ hai
09/06/2017
Phong Bất Giác tiếp tục đi dọc
theo đường hầm, cảnh tượng kinh khủng lúc trước không có chút ảnh hưởng
nào đối với hắn. Hắn vẫn đi tiếp như thường, không chút áp lực.
Không bao lâu sau, hắn đã đi tới khúc cuối. Đó là một căn phòng dưới lòng đất, nhỏ hẹp và ẩm ướt.
Trong căn phòng này có một cánh cửa song sắt. Việc này cũng không quá kỳ lạ. Ở những niên đại trước, loại phòng lớn dưới đất này căn bản đều dùng làm nhà tù vì mục đích đen tối nào đó, đến ngày nay phần lớn đã bị bỏ hoang. Sàn nhà và bốn vách tường đều được tỉ mỉ bọc da đồng. Cổng nhà lao làm bằng sắt, thoạt nhìn vô cùng cồng kềnh và nặng nề. Một khi đẩy ra, móc xích sẽ phát ra âm thanh C-K-Í-T..T...T chói tai khác thường. Chính giữa nhà tù có một cỗ quan tài. Từ xa dùng đèn pin chiếu vào đã có thể nhận ra cái nắp quan tài kia căn bản không có đóng đinh, thậm chí không có che lại...
Phong Bất Giác nghênh ngang đẩy cửa sắt đi vào. Nhưng mà hắn cũng không sốt ruột mở nắp quan tài lên. Trước tiên hắn dùng đèn pin quan sát tường chung quanh một phen, quả nhiên là có thu hoạch. Ở trên một mặt tường, hắn lại tìm được một đoạn "Quỷ cung" được viết bằng máu:
[Thế nhưng hất lên bi thống chi bào ma đầu,
Sát hại cao quý quân vương;
A...! Để cho chúng ta thương tiếc, sáng sớm không hề hàng lâm tại trên người hắn, vô cùng bi thương!
Bao phủ hắn nơi ở cũ vinh hoa,
Từng giống như hoa tươi nộ phóng,
Ngày nay đã thành ảm đạm chuyện cũ,
Dục vọng bị tuế nguyệt mai táng. ]
"Ân... Là đoạn thứ năm a." Phong Bất Giác xem hết, thấp giọng nói.
Thông báo hệ thống theo đó vang lên: [Tiến độ nhiệm vụ phụ tuyến đã thay đổi. ]
Nội dung nhiệm vụ cũng đổi thành: [Tìm ra toàn bộ sáu đoạn "Quỷ cung", tiến độ hiện tại: 3/6]
Phong Bất Giác đi đến bên cạnh quan tài, một tay giơ đèn pin, một tay đặt lên nắp quan tài, động tác như gõ cửa: Đông đông đông. Hắn gõ nắp quan tài ba cái: "Này, tiểu thư Madeline, ngươi có còn ở đây không?"
Cũng không biết hắn làm sao mà biết được cái tên này.
... ...
Thời gian càng trôi qua, Giá trị Kinh Hãi của Dũng Giả Vô Địch cũng dần tăng lên, hiện tại đã lên tới khoảng 15%, đồng thời ổn định ở trị số này. Hắn hoảng sợ cũng không phải vì gặp quái vật thực sự nào mà là bởi vì sau khi tìm kiếm một thời gian ngắn, hắn lại không thấy đường thoát khỏi lầu hai...
Mỗi một cái hành lang, mỗi một căn phòng, cùng với những bức tranh trên tường, đèn treo tường, vật trang trí... đều trông lạ lẫm, nhưng cũng lại giống như đã từng thấy qua.
Không gian của kiến trúc này rõ ràng có dị thường, nó lớn hơn rất nhiều so với lúc nhìn vào từ bên ngoài. Chiều dài hành lang tựa hồ thời thời khắc khắc luôn thay đổi, mỗi lần đi qua mấy cánh cửa hai bên hành lang thì số lượng của chúng vẫn luôn khác biệt. Hơn nữa cho đến bây giờ, Dũng Giả Vô Địch cũng chưa từng thành công đi đến điểm cuối một cái hành lang nào. Chỉ cần hắn đi đến một đoạn cuối, liền sẽ thấy một cái chỗ rẽ mới hoặc là giao lộ chữ T.
Đối với đi bộ bình thường, giá trị thể năng tiêu hao cực kỳ bé nhỏ, chỉ có đi bộ "thời gian dài" thì thể năng mới thấp đi trông thấy. Việc nàycũng tương tự với ở trong hiện thực. Nếu như ngươi để cho một người đi bộ liên tục quá 20 phút, hắn sẽ có chút cảm giác mệt mỏi, 40 phút trở lên sẽ cảm thấy đau chân, còn nếu một giờ trở lên, khẳng định sẽ dừng bước nghỉ ngơi. Đương nhiên, ví dụ này là đối với người bình thường, không áp dụng với các loại vận động viên chuyên nghiệp.
Loại mỏi mệt này là thuộc loại tích lũy dần dần đấy, hơn nữa càng lâu càng thấy rõ. Dưới sự ăn mòn của sợ hãi, loại phản ứng này của Dũng Giả Vô Địch tăng tốc. Khi hắn nhìn thấy giá trị thể năng bắt đầu giảm với tốc độ có thể thấy được, hắn cũng không tỉnh táo lựa chọn nghỉ ngơi mà lại tăng tốc độ lên...
Hắn đã không còn là đang thăm dò, mà là đang chạy trốn.
Hắn có một loại tâm lý ám thị mãnh liệt, nếu như không nhanh chóng làm gì đó thì không chỉ bị khốn (Dg: giam cầm) mà lúc thể năng của hắn hạ tới một mức nhất định thì chỉ sợ trong bóng tối sẽ có thứ gì đó tới tìm hắn...
"Ha... ha... Ha... ha..." Hô hấp của Dũng Giả Vô Địch dần trở nên nặng nề. Hắn nhìn qua menu trò chơi một chút, bản thân vậy mà còn khoảng 1000 điểm thể năng. Rõ ràng hắn cũng không phải đang chạy trốn, chẳng qua là đi nhanh mà thôi, chuyện này lẽ ra không nên xảy ra a.
Hắn dừng bước lại, hai tay chống đầu gối, điều chỉnh nhịp thở hổn hển về đều đặn, rồi nuốt nước miếng. Giờ khắc này, hắn chợt phát hiện trong bụng mình có chút cảm giác khác thường, nhưng lại không rõ đến tột cùng là loại cảm giác gì.
"Chuyện gì đang xảy ra..." Dũng Giả Vô Địch thấp giọng nói một câu, nói nhỏ có thể giúp hắn triệt tiêu một ít ảnh hưởng của sợ hãi mà tập trung tinh thần.
Đột nhiên, tầm mắt của hắn liếc thấy vật gì. Hắn xoay mặt qua chỗ khác, lại phát hiện bên cạnh mình có một cái gương. Đó là một mặt kính hình vuông cao chừng hai mét khảm trên vách tường, khung kính được khắc bằng gỗ, dù chạm khắc đơn giản nhưng cũng không mất tính tinh xảo.
"Kỳ quái... Vừa nãy có cái này sao?" Hắn không khỏi tự hỏi một câu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lúc này Dũng Giả Vô Địch sớm đã chết lặng mà nhìn phía trước. Hắn nhìn điểm cuối hành lang mà vùi đầu tiến lên, không còn để ý hai bên còn có bao nhiêu cánh cửa, cũng không quan sát những bức tranh, đèn treo tường, các loại đồ điêu khắc nữa. Nhưng mà cái hành lang này cũng không tính là quá lớn, vậy mà thứ như tấm gương này thì xuất hiện lần đầu tiên, lại là cái gương lớn như vậy. Hắn không thể nào không chú ý.
Lúc phát hiện cái gương, Dũng Giả Vô Địch đang đứng quay lưng về phía mặt kính, với tư thế khom người, hai tay chống gối. Nhưng sau khi hắn đem lực chú ý chuyển sang cái gương, theo bản năng liền đứng thẳng lên, quay sang hướng chính diện. Cái quay người này lại khiến hắn sợ tới mức thiếu chút nữa là sặc khí.
Hình ảnh trong mặt kính nhìn qua cũng không khác mấy so với bản gốc. Thế nhưng hắn trong gương, toàn bộ ổ bụng đều hiện ra ngoài. Vị trí phần bụng không có quần áo và da, liếc mắt nhìn qua liền trực tiếp thấy một đống ruột.
Dũng Giả Vô Địch lập tức hít ngược lại một ngụm khí lạnh, sắc mặt trắng bệch, lùi ra sau mấy bước, lưng tựa mặt tường đối diện. Hắn trừng mắt, hô hấp đình chỉ gần 10 giây.
"Ảo... Đây là ảo giác..." Sau khi khôi phục một ít tỉnh táo, mặt hắn lộ vẻ ngoan cường mà đi tới trước gương, "Dọa ai đó... Không phải chỉ là nhìn thấy nội tạng của chính mình thôi sao."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Giá trị Kinh Hãi chắc chắn sẽ không gạt người. Hắn vẫn rất sợ hãi, chỉ có điều mỗi người khi đang cực độ sợ hãi thì sẽ có các loại phản ứng khác nhau. Tức giận, đùa giỡn, hung dữ chính là một trong số đó.
Ánh mắt Dũng Giả Vô Địch không tự chủ được mà rơi vào vị trí bụng mình trong kính. Có thể thấy, ruột ở trong tựa hồ vẫn còn đang ngọ nguậy. Lại nhìn cẩn thận hơn một chút, lại có thể thấy một ít chi tiết quỷ dị...
Cái mặt cắt ruột kia càng xem càng quái lạ... Nó nhìn qua tựa như... như một cái hành lang!
Hắn cảm thấy sau lưng phát lạnh, cổ cứng ngắc đến mức không chuyển động được. Sau hai giây, hắn phẫn nộ quát một tiếng, một cước đá vào gương, đem nó đạp vỡ. Sau đó hắn lại xoay người, muốn nhanh chóng rời đi.
Ai ngờ, hắn vừa xoay người sang chỗ khác liền phát hiện hai bên hành lang trước mắt xuất hiện rất nhiều cái gương như vậy. Những nơi vốn là cửa phòng cũng không còn thấy nữa. Hầu như không chỗ nào không có gương.
"A...! ! !" Vô Địch ca rống to, nhìn không chớp mắt về phía trước mà vùi đầu mãnh liệt lao ra. Hắn không biết tình huống này đến tột cùng là ảo giác hay là biến hóa thực sự của cái phòng lớn, nhưng hắn có cảm giác sợ hãi và nguy hiểm. Hắn một giây cũng không muốn ở trong cái hành lang này nữa.
Âm thanh loảng xoảng vang lên, một bóng người đụng nát cửa sổ thủy tinh, từ phòng lớn lầu hai phá cửa sổ mà ra.
Một khắc từ không trung rơi xuống này, Dũng Giả Vô Địch lại chưa hề chuẩn bị. Một giây trước, trước mắt hắn vẫn là hành lang, hắn đang chạy tgiữa hành lang, phía trước rõ ràng là có đường. Một giây sau, cảm giác đau đớn do va chạm và da bị thủy tinh cắt truyền tới. Hắn tựa hồ đập mạnh lên cái gì đó, thân thể lập tức mất đi trọng tâm mà bắt đầu rớt xuống.
Ở một giây ngắn ngủi trước khi chết, hắn thấy được cảnh tượng ngoài phòng.
Tường đá trải rộng nấm mốc, cây khô vờn quanh bốn phía, cùng với cái bóng màu đen khổng lồ vặn vẹo do nước suối trong đọng lại. Bầu không khí âm trầm đáng sợ theo ao nước, ngôi nhà, con suối ngầm, bóng tối đồng thời nghiêng lại trong thế giới vật chất và tinh thần.
Không một tiếng động, Dũng Giả Vô Địch đã rơi vào con suối ngoài phòng, bị quỷ khí um tùm nuốt hết. Cổ họng hắn một chút âm thanh cũng không thể phát ra được. Tòa nhà trước mắt tựa như một bóng ma lạnh lùng, mắt nhìn xuống một cái tính mạng nữa điêu tàn.
Cuối cùng phản chiếu qua con mắt của vị game thủ chuyên nghiệp này... Trên bầu trời, một vòng trăng máu mỏi mệt chìm về phía tây. (Hết đất diễn rồi, về lĩnh cơm hộp đi)
... ...
[Thành viên đoàn đội: Dũng Giả Vô Địch đã chết, một món vật phẩm nội dung cốt truyện đã bị chuyển dời. ]
Âm thanh thông báo từ hệ thống vang lên, lại khiến cho hai người Vương Thán Chi và Long Ngạo Mân trong lòng cả kinh.
"Không phải chứ! Game thủ chuyên nghiệp mười lăm cấp vậy mà cứ thế treo rồi a...!" Vương Thán Chi cả kinh nói, hắn đặc biệt mở ra menu trò chơi nhìn cột đoàn đội để xác nhận qua một lần. Quả nhiên, biểu hiện tên người chơi ở chỗ đó đã biến thành màu xám, ba chữ "Còn sống" ở bên cạnh bây giờ đã biến thành "Đã chết".
Giờ phút này, hai người Long Ngạo Mân và hắn đã dò xét khá nhiều gian phòng, nhưng chưa từng tìm được bất cứ thứ gì có tính công kích thực chất. Ngoại trừ gặp mấy loại bẫy kiểu sàn nhà đột nhiên sụp xuống, phía dưới chằn chịt gai nhọn, thì một là không có manh mối, hai là không có ban thưởng.
"Nếu như hai chúng ta cũng phân ra hành động thì mấy lần gặp phải tình huống nguy hiểm kia có thể đã chết rồi." Long Ngạo Mân trả lời một câu, lập tức lại nói: "Không biết Phong huynh một mình hành động có gặp nguy hiểm hay không."
"Nếu nói về Giác ca... Ngươi không cần lo lắng, nếu như chính bản thân hắn nói muốn chia nhau làm việc, khẳng định đã cân nhắc mạo hiểm." Vương Thán Chi nói, "Đúng rồi, lúc rảnh rỗi ta ở trong không gian đăng nhập có xem giải thích của trò chơi, nếu như trên người một người chơi có mang theo món vật phẩm nội dung cốt truyện chết thì sau đó nó sẽ ngẫu nhiên xuất hiện gần khu vực một người đồng đội nào đó đấy."
Long Ngạo Mân đã trải nghiệm tương đối nhiều kịch bản đoàn đội, so với hắn nhiều kinh nghiệm hơn. Hắn trả lời: "Ân, ta biết rõ, chúng ta bây giờ đi tìm."
Hai người lập tức ở mọi nơi bắt đầu lục lọi. Bất quá bởi vì thứ gọi là vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, bọn hắn không tìm được lá thư kia, nhưng lại tìm được một đoạn thơ quỷ cung trong một đống đồ vật lộn xộn trên sàn nhà:
[Du khách ở đằng kia sung sướng sơn cốc,
Xuyên thấu qua hai miếng sáng ngời cửa sổ có thể thấy được:
Tinh linh uyển chuyển múa theo nhạc,
Cùng thi cầm tranh tông âm luật,
Vờn quanh quân vương bảo tọa,
"Lý trí" bệ hạ,
Phong thái lộng lẫy trang nghiêm,
Vua của một nước, uy nghi phi phàm. ]
[Tiến độ nhiệm vụ phụ tuyến đã thay đổi. ]
[Tìm ra toàn bộ sáu đoạn "Quỷ cung", tiến độ hiện tại: 4/6]
Không bao lâu sau, hắn đã đi tới khúc cuối. Đó là một căn phòng dưới lòng đất, nhỏ hẹp và ẩm ướt.
Trong căn phòng này có một cánh cửa song sắt. Việc này cũng không quá kỳ lạ. Ở những niên đại trước, loại phòng lớn dưới đất này căn bản đều dùng làm nhà tù vì mục đích đen tối nào đó, đến ngày nay phần lớn đã bị bỏ hoang. Sàn nhà và bốn vách tường đều được tỉ mỉ bọc da đồng. Cổng nhà lao làm bằng sắt, thoạt nhìn vô cùng cồng kềnh và nặng nề. Một khi đẩy ra, móc xích sẽ phát ra âm thanh C-K-Í-T..T...T chói tai khác thường. Chính giữa nhà tù có một cỗ quan tài. Từ xa dùng đèn pin chiếu vào đã có thể nhận ra cái nắp quan tài kia căn bản không có đóng đinh, thậm chí không có che lại...
Phong Bất Giác nghênh ngang đẩy cửa sắt đi vào. Nhưng mà hắn cũng không sốt ruột mở nắp quan tài lên. Trước tiên hắn dùng đèn pin quan sát tường chung quanh một phen, quả nhiên là có thu hoạch. Ở trên một mặt tường, hắn lại tìm được một đoạn "Quỷ cung" được viết bằng máu:
[Thế nhưng hất lên bi thống chi bào ma đầu,
Sát hại cao quý quân vương;
A...! Để cho chúng ta thương tiếc, sáng sớm không hề hàng lâm tại trên người hắn, vô cùng bi thương!
Bao phủ hắn nơi ở cũ vinh hoa,
Từng giống như hoa tươi nộ phóng,
Ngày nay đã thành ảm đạm chuyện cũ,
Dục vọng bị tuế nguyệt mai táng. ]
"Ân... Là đoạn thứ năm a." Phong Bất Giác xem hết, thấp giọng nói.
Thông báo hệ thống theo đó vang lên: [Tiến độ nhiệm vụ phụ tuyến đã thay đổi. ]
Nội dung nhiệm vụ cũng đổi thành: [Tìm ra toàn bộ sáu đoạn "Quỷ cung", tiến độ hiện tại: 3/6]
Phong Bất Giác đi đến bên cạnh quan tài, một tay giơ đèn pin, một tay đặt lên nắp quan tài, động tác như gõ cửa: Đông đông đông. Hắn gõ nắp quan tài ba cái: "Này, tiểu thư Madeline, ngươi có còn ở đây không?"
Cũng không biết hắn làm sao mà biết được cái tên này.
... ...
Thời gian càng trôi qua, Giá trị Kinh Hãi của Dũng Giả Vô Địch cũng dần tăng lên, hiện tại đã lên tới khoảng 15%, đồng thời ổn định ở trị số này. Hắn hoảng sợ cũng không phải vì gặp quái vật thực sự nào mà là bởi vì sau khi tìm kiếm một thời gian ngắn, hắn lại không thấy đường thoát khỏi lầu hai...
Mỗi một cái hành lang, mỗi một căn phòng, cùng với những bức tranh trên tường, đèn treo tường, vật trang trí... đều trông lạ lẫm, nhưng cũng lại giống như đã từng thấy qua.
Không gian của kiến trúc này rõ ràng có dị thường, nó lớn hơn rất nhiều so với lúc nhìn vào từ bên ngoài. Chiều dài hành lang tựa hồ thời thời khắc khắc luôn thay đổi, mỗi lần đi qua mấy cánh cửa hai bên hành lang thì số lượng của chúng vẫn luôn khác biệt. Hơn nữa cho đến bây giờ, Dũng Giả Vô Địch cũng chưa từng thành công đi đến điểm cuối một cái hành lang nào. Chỉ cần hắn đi đến một đoạn cuối, liền sẽ thấy một cái chỗ rẽ mới hoặc là giao lộ chữ T.
Đối với đi bộ bình thường, giá trị thể năng tiêu hao cực kỳ bé nhỏ, chỉ có đi bộ "thời gian dài" thì thể năng mới thấp đi trông thấy. Việc nàycũng tương tự với ở trong hiện thực. Nếu như ngươi để cho một người đi bộ liên tục quá 20 phút, hắn sẽ có chút cảm giác mệt mỏi, 40 phút trở lên sẽ cảm thấy đau chân, còn nếu một giờ trở lên, khẳng định sẽ dừng bước nghỉ ngơi. Đương nhiên, ví dụ này là đối với người bình thường, không áp dụng với các loại vận động viên chuyên nghiệp.
Loại mỏi mệt này là thuộc loại tích lũy dần dần đấy, hơn nữa càng lâu càng thấy rõ. Dưới sự ăn mòn của sợ hãi, loại phản ứng này của Dũng Giả Vô Địch tăng tốc. Khi hắn nhìn thấy giá trị thể năng bắt đầu giảm với tốc độ có thể thấy được, hắn cũng không tỉnh táo lựa chọn nghỉ ngơi mà lại tăng tốc độ lên...
Hắn đã không còn là đang thăm dò, mà là đang chạy trốn.
Hắn có một loại tâm lý ám thị mãnh liệt, nếu như không nhanh chóng làm gì đó thì không chỉ bị khốn (Dg: giam cầm) mà lúc thể năng của hắn hạ tới một mức nhất định thì chỉ sợ trong bóng tối sẽ có thứ gì đó tới tìm hắn...
"Ha... ha... Ha... ha..." Hô hấp của Dũng Giả Vô Địch dần trở nên nặng nề. Hắn nhìn qua menu trò chơi một chút, bản thân vậy mà còn khoảng 1000 điểm thể năng. Rõ ràng hắn cũng không phải đang chạy trốn, chẳng qua là đi nhanh mà thôi, chuyện này lẽ ra không nên xảy ra a.
Hắn dừng bước lại, hai tay chống đầu gối, điều chỉnh nhịp thở hổn hển về đều đặn, rồi nuốt nước miếng. Giờ khắc này, hắn chợt phát hiện trong bụng mình có chút cảm giác khác thường, nhưng lại không rõ đến tột cùng là loại cảm giác gì.
"Chuyện gì đang xảy ra..." Dũng Giả Vô Địch thấp giọng nói một câu, nói nhỏ có thể giúp hắn triệt tiêu một ít ảnh hưởng của sợ hãi mà tập trung tinh thần.
Đột nhiên, tầm mắt của hắn liếc thấy vật gì. Hắn xoay mặt qua chỗ khác, lại phát hiện bên cạnh mình có một cái gương. Đó là một mặt kính hình vuông cao chừng hai mét khảm trên vách tường, khung kính được khắc bằng gỗ, dù chạm khắc đơn giản nhưng cũng không mất tính tinh xảo.
"Kỳ quái... Vừa nãy có cái này sao?" Hắn không khỏi tự hỏi một câu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lúc này Dũng Giả Vô Địch sớm đã chết lặng mà nhìn phía trước. Hắn nhìn điểm cuối hành lang mà vùi đầu tiến lên, không còn để ý hai bên còn có bao nhiêu cánh cửa, cũng không quan sát những bức tranh, đèn treo tường, các loại đồ điêu khắc nữa. Nhưng mà cái hành lang này cũng không tính là quá lớn, vậy mà thứ như tấm gương này thì xuất hiện lần đầu tiên, lại là cái gương lớn như vậy. Hắn không thể nào không chú ý.
Lúc phát hiện cái gương, Dũng Giả Vô Địch đang đứng quay lưng về phía mặt kính, với tư thế khom người, hai tay chống gối. Nhưng sau khi hắn đem lực chú ý chuyển sang cái gương, theo bản năng liền đứng thẳng lên, quay sang hướng chính diện. Cái quay người này lại khiến hắn sợ tới mức thiếu chút nữa là sặc khí.
Hình ảnh trong mặt kính nhìn qua cũng không khác mấy so với bản gốc. Thế nhưng hắn trong gương, toàn bộ ổ bụng đều hiện ra ngoài. Vị trí phần bụng không có quần áo và da, liếc mắt nhìn qua liền trực tiếp thấy một đống ruột.
Dũng Giả Vô Địch lập tức hít ngược lại một ngụm khí lạnh, sắc mặt trắng bệch, lùi ra sau mấy bước, lưng tựa mặt tường đối diện. Hắn trừng mắt, hô hấp đình chỉ gần 10 giây.
"Ảo... Đây là ảo giác..." Sau khi khôi phục một ít tỉnh táo, mặt hắn lộ vẻ ngoan cường mà đi tới trước gương, "Dọa ai đó... Không phải chỉ là nhìn thấy nội tạng của chính mình thôi sao."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Giá trị Kinh Hãi chắc chắn sẽ không gạt người. Hắn vẫn rất sợ hãi, chỉ có điều mỗi người khi đang cực độ sợ hãi thì sẽ có các loại phản ứng khác nhau. Tức giận, đùa giỡn, hung dữ chính là một trong số đó.
Ánh mắt Dũng Giả Vô Địch không tự chủ được mà rơi vào vị trí bụng mình trong kính. Có thể thấy, ruột ở trong tựa hồ vẫn còn đang ngọ nguậy. Lại nhìn cẩn thận hơn một chút, lại có thể thấy một ít chi tiết quỷ dị...
Cái mặt cắt ruột kia càng xem càng quái lạ... Nó nhìn qua tựa như... như một cái hành lang!
Hắn cảm thấy sau lưng phát lạnh, cổ cứng ngắc đến mức không chuyển động được. Sau hai giây, hắn phẫn nộ quát một tiếng, một cước đá vào gương, đem nó đạp vỡ. Sau đó hắn lại xoay người, muốn nhanh chóng rời đi.
Ai ngờ, hắn vừa xoay người sang chỗ khác liền phát hiện hai bên hành lang trước mắt xuất hiện rất nhiều cái gương như vậy. Những nơi vốn là cửa phòng cũng không còn thấy nữa. Hầu như không chỗ nào không có gương.
"A...! ! !" Vô Địch ca rống to, nhìn không chớp mắt về phía trước mà vùi đầu mãnh liệt lao ra. Hắn không biết tình huống này đến tột cùng là ảo giác hay là biến hóa thực sự của cái phòng lớn, nhưng hắn có cảm giác sợ hãi và nguy hiểm. Hắn một giây cũng không muốn ở trong cái hành lang này nữa.
Âm thanh loảng xoảng vang lên, một bóng người đụng nát cửa sổ thủy tinh, từ phòng lớn lầu hai phá cửa sổ mà ra.
Một khắc từ không trung rơi xuống này, Dũng Giả Vô Địch lại chưa hề chuẩn bị. Một giây trước, trước mắt hắn vẫn là hành lang, hắn đang chạy tgiữa hành lang, phía trước rõ ràng là có đường. Một giây sau, cảm giác đau đớn do va chạm và da bị thủy tinh cắt truyền tới. Hắn tựa hồ đập mạnh lên cái gì đó, thân thể lập tức mất đi trọng tâm mà bắt đầu rớt xuống.
Ở một giây ngắn ngủi trước khi chết, hắn thấy được cảnh tượng ngoài phòng.
Tường đá trải rộng nấm mốc, cây khô vờn quanh bốn phía, cùng với cái bóng màu đen khổng lồ vặn vẹo do nước suối trong đọng lại. Bầu không khí âm trầm đáng sợ theo ao nước, ngôi nhà, con suối ngầm, bóng tối đồng thời nghiêng lại trong thế giới vật chất và tinh thần.
Không một tiếng động, Dũng Giả Vô Địch đã rơi vào con suối ngoài phòng, bị quỷ khí um tùm nuốt hết. Cổ họng hắn một chút âm thanh cũng không thể phát ra được. Tòa nhà trước mắt tựa như một bóng ma lạnh lùng, mắt nhìn xuống một cái tính mạng nữa điêu tàn.
Cuối cùng phản chiếu qua con mắt của vị game thủ chuyên nghiệp này... Trên bầu trời, một vòng trăng máu mỏi mệt chìm về phía tây. (Hết đất diễn rồi, về lĩnh cơm hộp đi)
... ...
[Thành viên đoàn đội: Dũng Giả Vô Địch đã chết, một món vật phẩm nội dung cốt truyện đã bị chuyển dời. ]
Âm thanh thông báo từ hệ thống vang lên, lại khiến cho hai người Vương Thán Chi và Long Ngạo Mân trong lòng cả kinh.
"Không phải chứ! Game thủ chuyên nghiệp mười lăm cấp vậy mà cứ thế treo rồi a...!" Vương Thán Chi cả kinh nói, hắn đặc biệt mở ra menu trò chơi nhìn cột đoàn đội để xác nhận qua một lần. Quả nhiên, biểu hiện tên người chơi ở chỗ đó đã biến thành màu xám, ba chữ "Còn sống" ở bên cạnh bây giờ đã biến thành "Đã chết".
Giờ phút này, hai người Long Ngạo Mân và hắn đã dò xét khá nhiều gian phòng, nhưng chưa từng tìm được bất cứ thứ gì có tính công kích thực chất. Ngoại trừ gặp mấy loại bẫy kiểu sàn nhà đột nhiên sụp xuống, phía dưới chằn chịt gai nhọn, thì một là không có manh mối, hai là không có ban thưởng.
"Nếu như hai chúng ta cũng phân ra hành động thì mấy lần gặp phải tình huống nguy hiểm kia có thể đã chết rồi." Long Ngạo Mân trả lời một câu, lập tức lại nói: "Không biết Phong huynh một mình hành động có gặp nguy hiểm hay không."
"Nếu nói về Giác ca... Ngươi không cần lo lắng, nếu như chính bản thân hắn nói muốn chia nhau làm việc, khẳng định đã cân nhắc mạo hiểm." Vương Thán Chi nói, "Đúng rồi, lúc rảnh rỗi ta ở trong không gian đăng nhập có xem giải thích của trò chơi, nếu như trên người một người chơi có mang theo món vật phẩm nội dung cốt truyện chết thì sau đó nó sẽ ngẫu nhiên xuất hiện gần khu vực một người đồng đội nào đó đấy."
Long Ngạo Mân đã trải nghiệm tương đối nhiều kịch bản đoàn đội, so với hắn nhiều kinh nghiệm hơn. Hắn trả lời: "Ân, ta biết rõ, chúng ta bây giờ đi tìm."
Hai người lập tức ở mọi nơi bắt đầu lục lọi. Bất quá bởi vì thứ gọi là vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, bọn hắn không tìm được lá thư kia, nhưng lại tìm được một đoạn thơ quỷ cung trong một đống đồ vật lộn xộn trên sàn nhà:
[Du khách ở đằng kia sung sướng sơn cốc,
Xuyên thấu qua hai miếng sáng ngời cửa sổ có thể thấy được:
Tinh linh uyển chuyển múa theo nhạc,
Cùng thi cầm tranh tông âm luật,
Vờn quanh quân vương bảo tọa,
"Lý trí" bệ hạ,
Phong thái lộng lẫy trang nghiêm,
Vua của một nước, uy nghi phi phàm. ]
[Tiến độ nhiệm vụ phụ tuyến đã thay đổi. ]
[Tìm ra toàn bộ sáu đoạn "Quỷ cung", tiến độ hiện tại: 4/6]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.