Chương 14: Trấn Lột Thi Thể
Tu Vĩ Câu Toàn
20/04/2024
“Hai người nói xem lúc nãy chuyện gì xảy ra với Khổng Vân thế nhỉ?” Lâm Tam Tửu vừa nhẹ bước lên lầu vừa bối rối hỏi: “Vừa nhắc tới uống nước thì chị ta lại có bộ dạng ấy...”
“Ai biết được.” Lư Trạch nhìn thoáng qua đống đồ cậu ấy cầm trên tay: “Có khi nhà chị ta mua rất nhiều thùng nước, sợ chúng ta phát hiện sẽ cướp mất cũng nên.”
Điều này cũng có khả năng. Lâm Tam Tửu cố hồi tưởng lại ngày thường cô đã từng gặp Khổng Vân chưa, nhưng không hề có một chút ấn tượng nào. Cô im lặng vài giây, trong cầu thang yên tĩnh chỉ vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng của ba người.
“Tóm lại tí nữa tụi mình đi xuống nhớ để ý cô ta một chút.” Marsa kết luận.
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi cầu thang, lúc rẽ khúc ngoặt thì nhìn thấy số “38” lớn. “Đến rồi.” Lâm Tam Tửu đứng ở đầu cầu thang, cô hít một hơi sâu, mở cánh cửa đang khép hờ bước vào phòng.
Cửa thoát hiểm nằm cạnh phòng bảo mẫu, từ hành lang đi ra chính là phòng khách. Ba người đi tới, mắt vừa nhìn thoáng qua một cái thì Lư Trạch đã thốt lên đầy kinh ngạc: “... Tiểu Tửu, trước kia chị làm nghề gì thế? Căn chung cư này lớn quá đi mất! Trong phòng khách còn có thang máy tư nhân nữa nè!”
Lâm Tam Tửu liếc nhìn phòng khách, vẫn là sàn nhà bằng gỗ rắn chắc tinh xảo phủ đầy mảnh thủy tinh vỡ, ghế sô pha bị lệch, xung quanh một mảnh hỗn loạn. Cái thanh dao róc xương mà cô tấn công Nhậm Nam lần thứ nhất vẫn nằm ở chỗ cũ. Xem ra sau khi cô rời đi chưa từng có ai đến chỗ này.
“Đây không phải nhà của tôi.” Cô trả lời, đá mấy miếng thủy tinh dưới chân qua một bên: “Nhậm Nam lừa tôi tới đây. Đây cũng không phải phòng của gã. Gã đã ăn thịt chủ nhân ban đầu của căn nhà này, sau đó ở lại đây, làm tu hú chiếm tổ.”
Ngay cả bản thân cô cũng thấy lạ khi nhắc lại lại chuyện này, cảm xúc của cô bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.
Thấy Lâm Tam Tửu vừa nói vừa tiến vào phòng ngủ, Lư Trạch ném mình xuống ghế sô pha. Cậu ấy lập tức đắm chìm vào chiếc ghế rộng lớn mềm mại, thở dài mãn nguyện: “Ui, thoải mái quá. Hơn hẳn khăn tắm trong siêu thị... Hay là chúng mình ngủ một giấc ở đây đi?”
Marsa “xùy” một tiếng.
Nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít bên ngoài, Lâm Tam Tửu khẽ mỉm cười, cô lấy bộ đồ ngủ trên giường, mò túi áo và tìm được một tấm thẻ, chính là [Thi thể của Nhậm Nam].
Nhìn những nét vẽ đơn giản trên tấm thẻ, thân ở trong căn phòng quen thuộc đầy ác mộng này, cô không khỏi nghĩ đến khuôn mặt trắng như tuyết nhìn cô mỗi đêm. Lâm Tam Tửu rùng mình một cái, cô vội vàng cất thẻ đi.
Bộ quần áo cô đang mặc trên người đây mà lắc một cái khéo có hạt muối rơi ra ấy chứ, đáng lẽ nên thay lâu rồi. Lâm Tam Tửu khó mà tưởng tượng được cô đã đổ bao nhiêu mồ hôi trong ngày hôm qua, cô vừa líu lưỡi vừa nhanh chóng thay đồ, lấy thêm hai cái túi đeo vai rồi đóng gói quần áo và giày thể thao vào.
Cô đi ra khỏi phòng, chỉ thấy hai người kia đều đang ở trong bếp, túi gạo đã được bóc ra, còn Lư Trạch thì đang cố ngăn cản Marsa xuống bếp: “Marsa, tụi mình vất vả lắm mới cõng được bao gạo lên đây... Không, không phải em đang chê chị nấu cơm không ăn được đâu, chủ yếu là món cháo này quá đơn giản, giết gà sao lại dùng dao mổ trâu...”
Lâm Tam Tửu cười khúc khích, sự âm trầm lạnh lẽo như có như không vừa nãy bao trùm lấy cô trong căn phòng chợt biến mất trong nháy mắt.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Lư Trạch vội nói: “Nè, Tiểu Tửu à, chúng ta xem thi thể trước rồi ăn được không?”
Marsa đen mặt, cô ấy đặt cái nồi xuống “coong” một tiếng rồi đi vào phòng khách.
“Cơm chị ấy nấu khó ăn lắm.” Lư Trạch khoa tay múa chân sau lưng Marsa, dùng khẩu hình nói với Lâm Tam Tửu: “Đừng để chị ấy nấu, làm ơn nha.”
Lâm Tam Tửu buồn cười quay mặt sang chỗ khác, hắng giọng nói: “... Em thả gã xuống đây nha.”
Hai người còn lại đều gật đầu.
Một tia sáng trắng lóe lên, một bóng đen hình người rơi ra từ lòng bàn tay Lâm Tam Tửu, bịch một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Đôi mắt hau háu, cái miệng bự nứt ra tới hai bên má, mũi dao nhô ra từ miệng... Nhìn thấy xác chết này một lần nữa làm Lâm Tam Tửu không khỏi run rẩy chuyển ánh nhìn. Nhưng sau đó cô lập tức ép chính mình quay mặt lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
Lư Trạch hừ lạnh một tiếng: “Ô, người như thế này mà cũng gọi là đẹp trai á? Tiêu chuẩn thế giới của chị hình như khác tụi em đó...”
Cậu ấy chưa kịp nói xong đã bị Marsa đánh cho một cái, đành im lặng nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Lâm Tam Tửu lười giải thích, cô dở khóc dở cười nắm mũi dao đặt trong miệng thi thể, sau vụ của Vương Tư Tư, cô đã nhận ra mình có thể biến đổi bốn vật phẩm, mà không phải chỉ là bốn lần. Bây giờ còn chưa đến 12 giờ, dù sao dao đầu bếp cũng là vũ khí, hay là thu nó lại đi, cô vừa nghĩ thế thì một ánh sáng trắng hiện lên, con dao biến mất trong lòng bàn tay cô.
Xác chết không có hung khí trông cũng dễ nhìn hơn một tí.
“Nãy em xem trong phòng, Nhậm Nam không có ba lô hay vali gì hết... Em ở đây mấy tháng cũng chưa từng thấy gã mang theo túi xách.” Lâm Tam Tửu cố lấy tinh thần, cô ngồi bệt xuống đất nhìn cái miệng nứt cứng ngắc của thi thể.
“Chị không hiểu rồi.” Lư Trạch liếm răng thỏ, cười hì hì nói: “Em phổ cập giáo dục cho chị nha!” Nói xong, cậu ấy bỗng nhiên đưa tay cởi cúc áo xác chết.
“Trong thế giới mới, đôi khi chúng ta có thể may mắn đạt được một số vật phẩm đặc biệt có giá trị khá cao... Không, chị không cần cho em xem, cái thanh dao phay kia không phải bảo bối...”
Hai tay Lư Trạch linh hoạt sờ soạng trên cổ và ngực thi thể, cộng thêm sự phấn khích lấp lánh trong mắt, trông cậu ấy thật giống một tên biến thái.
“Nếu chị có mấy món đồ tốt như thế thì phải nhớ kĩ, tuyệt đối không được cất vào túi đi rêu rao khắp nơi... Nếu không, gặp người mang ý xấu thì không chỉ cướp đồ của chị mà còn có thể gặp họa sát thân.”
Lư Trạch vừa nói vừa hoạt động tay không ngừng nghỉ. Rất nhanh sau đó, cậu ấy đưa tay mò đến lỗ tai Nhậm Nam, Lâm Tam Tửu đưa mắt nhìn về phía ngón tay trắng nõn của cậu ấy và đôi bông tai hắc diệu thạch. Đôi hoa tai này là quà Lâm Tam Tửu tặng cho Nhậm Nam không bao lâu sau khi hai người hẹn hò. Thấy thế cô liền cười: “Cái này không phải bảo bối đâu...”
Chưa kịp dứt lời thì Lư Trạch đã tháo đôi bông tai đó ra, trước khi Lâm Tam Tửu kịp phản ứng, một luồng sáng bạc chợt hiện ra, hoa tai rơi xuống đất cái “đinh”. Ánh sáng bạc vẫn nằm trên tay Lư Trạch, chiếu sáng phân nửa phòng khách.
“...Đây là gì?” Lâm Tam Tửu ngơ ngác xích mặt lại gần, lúc này cô mới phát hiện thì ra thứ Lư Trạch cầm là một cái bình trong suốt chứa ánh sáng bạc đang chảy.
Lư Trạch nheo mắt lại nhìn chúng, thì thầm đọc: “Thuốc rèn luyện năng lực... Lưu ý, không dùng cho tiến hóa sơ cấp...”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Marsa và Lư Trạch, hẳn có lẽ cả hai người họ cũng chưa hề nghe nói về loại thuốc này. Tuy có nhiều chỗ không hiểu nhưng nghe tên cũng đoán được bảy tám phần: Chắc là tăng tác dụng hoặc tăng cường năng lực nhỉ? Lâm Tam Tửu vừa ngắm cái bình bằng bạc xinh đẹp vừa nghĩ.
Mặc dù thứ này rất tốt, nhưng cả ba người ở đây đều không phải phái thực chiến, với lại đều là tiến hóa sơ cấp - dù Lư Trạch không chịu thừa nhận, nên ngược lại cả ba cũng không quá để ý tiện tay đặt một bên.
“Kì lạ thật… Cái bông tai này là em đưa cho gã, sao bên trong có thể giấu thứ như vậy?” Lâm Tam Tửu khó hiểu, cô hỏi Marsa, Lư Trạch thì tiếp tục tìm kiếm.
“Tất cả vật phẩm trân quý như này đều xuất hiện sau khi thế giới mới buông xuống… Nên chúng đều có một đặc tính kỳ quái đó là: Chúng có thể dung hợp vào một món đồ khác, dưới dạng phân tử. Khi em muốn lấy thì chúng sẽ dùng hình thức phân tử thoát ra ngoài tiến hành gây dựng lại, biến thành hình dạng cũ. Mặc dù giấu ở đâu cũng được, nhưng vì lý do an toàn, mọi người sẽ giấu vật phẩm trân quý ở những đồ vật có thể mang theo người.” Marsa cố gắng giải thích quá trình này một cách đơn giản nhất, cô ấy chỉ về Lư Trạch: “Em xem đi.”
Lâm Tam Tửu nghe tới trợn mắt há hốc mồm, cô ngẩn ngơ quay đầu sang.
Trên tay Lư Trạch là chiếc đồng hồ Patek Philippe vĩnh viễn không bao giờ rời người của Nhậm Nam. Cậu ấy nhẹ bấm một cái, động tác rất chậm nên lần này Lâm Tam Tửu có thể nhìn rõ, trong tích tắc, một bóng đen thoát ra khỏi đồng hồ, rơi trên mặt đất và nhanh chóng biến thành một chiếc ví.
Lâm Tam Tửu nhặt cái ví lên, cô mở ra với tâm trạng kinh sợ.
Chiếc ví không lớn, nó có kích thước bằng một bàn tay, không có ngăn kẹp tiền như một chiếc ví bình thường, nó giống một cái ví đựng thẻ thì đúng hơn. Khi mở ra, cô không thấy có gì trong đó ngoại trừ một mảnh giấy.
Cầm bình thuốc rèn luyện năng lực để chiếu sáng, Lâm Tam Tửu rút tờ giấy ra.
Đầu của ba người chụm vào nhau.
Chưa đầy một phút sau khi nhìn tờ giấy, Lâm Tam Tửu không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Cô ngước nhìn hai người kia với vẻ mặt vừa không dám tin vừa sững sờ kinh ngạc, rồi lại bất giác cúi xuống đọc lại dòng chữ vừa rồi.
Đúng vậy.
Marsa và Lư Trạch cũng nhận ra đó là gì. Giọng của Marsa chợt trở nên run rẩy: “Chị không nhìn lầm phải không, đây là—”
Đột nhiên có tiếng rầm từ phía cửa thoát hiểm cắt ngang câu nói của cô ấy.
“Ai biết được.” Lư Trạch nhìn thoáng qua đống đồ cậu ấy cầm trên tay: “Có khi nhà chị ta mua rất nhiều thùng nước, sợ chúng ta phát hiện sẽ cướp mất cũng nên.”
Điều này cũng có khả năng. Lâm Tam Tửu cố hồi tưởng lại ngày thường cô đã từng gặp Khổng Vân chưa, nhưng không hề có một chút ấn tượng nào. Cô im lặng vài giây, trong cầu thang yên tĩnh chỉ vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng của ba người.
“Tóm lại tí nữa tụi mình đi xuống nhớ để ý cô ta một chút.” Marsa kết luận.
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi cầu thang, lúc rẽ khúc ngoặt thì nhìn thấy số “38” lớn. “Đến rồi.” Lâm Tam Tửu đứng ở đầu cầu thang, cô hít một hơi sâu, mở cánh cửa đang khép hờ bước vào phòng.
Cửa thoát hiểm nằm cạnh phòng bảo mẫu, từ hành lang đi ra chính là phòng khách. Ba người đi tới, mắt vừa nhìn thoáng qua một cái thì Lư Trạch đã thốt lên đầy kinh ngạc: “... Tiểu Tửu, trước kia chị làm nghề gì thế? Căn chung cư này lớn quá đi mất! Trong phòng khách còn có thang máy tư nhân nữa nè!”
Lâm Tam Tửu liếc nhìn phòng khách, vẫn là sàn nhà bằng gỗ rắn chắc tinh xảo phủ đầy mảnh thủy tinh vỡ, ghế sô pha bị lệch, xung quanh một mảnh hỗn loạn. Cái thanh dao róc xương mà cô tấn công Nhậm Nam lần thứ nhất vẫn nằm ở chỗ cũ. Xem ra sau khi cô rời đi chưa từng có ai đến chỗ này.
“Đây không phải nhà của tôi.” Cô trả lời, đá mấy miếng thủy tinh dưới chân qua một bên: “Nhậm Nam lừa tôi tới đây. Đây cũng không phải phòng của gã. Gã đã ăn thịt chủ nhân ban đầu của căn nhà này, sau đó ở lại đây, làm tu hú chiếm tổ.”
Ngay cả bản thân cô cũng thấy lạ khi nhắc lại lại chuyện này, cảm xúc của cô bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.
Thấy Lâm Tam Tửu vừa nói vừa tiến vào phòng ngủ, Lư Trạch ném mình xuống ghế sô pha. Cậu ấy lập tức đắm chìm vào chiếc ghế rộng lớn mềm mại, thở dài mãn nguyện: “Ui, thoải mái quá. Hơn hẳn khăn tắm trong siêu thị... Hay là chúng mình ngủ một giấc ở đây đi?”
Marsa “xùy” một tiếng.
Nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít bên ngoài, Lâm Tam Tửu khẽ mỉm cười, cô lấy bộ đồ ngủ trên giường, mò túi áo và tìm được một tấm thẻ, chính là [Thi thể của Nhậm Nam].
Nhìn những nét vẽ đơn giản trên tấm thẻ, thân ở trong căn phòng quen thuộc đầy ác mộng này, cô không khỏi nghĩ đến khuôn mặt trắng như tuyết nhìn cô mỗi đêm. Lâm Tam Tửu rùng mình một cái, cô vội vàng cất thẻ đi.
Bộ quần áo cô đang mặc trên người đây mà lắc một cái khéo có hạt muối rơi ra ấy chứ, đáng lẽ nên thay lâu rồi. Lâm Tam Tửu khó mà tưởng tượng được cô đã đổ bao nhiêu mồ hôi trong ngày hôm qua, cô vừa líu lưỡi vừa nhanh chóng thay đồ, lấy thêm hai cái túi đeo vai rồi đóng gói quần áo và giày thể thao vào.
Cô đi ra khỏi phòng, chỉ thấy hai người kia đều đang ở trong bếp, túi gạo đã được bóc ra, còn Lư Trạch thì đang cố ngăn cản Marsa xuống bếp: “Marsa, tụi mình vất vả lắm mới cõng được bao gạo lên đây... Không, không phải em đang chê chị nấu cơm không ăn được đâu, chủ yếu là món cháo này quá đơn giản, giết gà sao lại dùng dao mổ trâu...”
Lâm Tam Tửu cười khúc khích, sự âm trầm lạnh lẽo như có như không vừa nãy bao trùm lấy cô trong căn phòng chợt biến mất trong nháy mắt.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Lư Trạch vội nói: “Nè, Tiểu Tửu à, chúng ta xem thi thể trước rồi ăn được không?”
Marsa đen mặt, cô ấy đặt cái nồi xuống “coong” một tiếng rồi đi vào phòng khách.
“Cơm chị ấy nấu khó ăn lắm.” Lư Trạch khoa tay múa chân sau lưng Marsa, dùng khẩu hình nói với Lâm Tam Tửu: “Đừng để chị ấy nấu, làm ơn nha.”
Lâm Tam Tửu buồn cười quay mặt sang chỗ khác, hắng giọng nói: “... Em thả gã xuống đây nha.”
Hai người còn lại đều gật đầu.
Một tia sáng trắng lóe lên, một bóng đen hình người rơi ra từ lòng bàn tay Lâm Tam Tửu, bịch một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Đôi mắt hau háu, cái miệng bự nứt ra tới hai bên má, mũi dao nhô ra từ miệng... Nhìn thấy xác chết này một lần nữa làm Lâm Tam Tửu không khỏi run rẩy chuyển ánh nhìn. Nhưng sau đó cô lập tức ép chính mình quay mặt lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
Lư Trạch hừ lạnh một tiếng: “Ô, người như thế này mà cũng gọi là đẹp trai á? Tiêu chuẩn thế giới của chị hình như khác tụi em đó...”
Cậu ấy chưa kịp nói xong đã bị Marsa đánh cho một cái, đành im lặng nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Lâm Tam Tửu lười giải thích, cô dở khóc dở cười nắm mũi dao đặt trong miệng thi thể, sau vụ của Vương Tư Tư, cô đã nhận ra mình có thể biến đổi bốn vật phẩm, mà không phải chỉ là bốn lần. Bây giờ còn chưa đến 12 giờ, dù sao dao đầu bếp cũng là vũ khí, hay là thu nó lại đi, cô vừa nghĩ thế thì một ánh sáng trắng hiện lên, con dao biến mất trong lòng bàn tay cô.
Xác chết không có hung khí trông cũng dễ nhìn hơn một tí.
“Nãy em xem trong phòng, Nhậm Nam không có ba lô hay vali gì hết... Em ở đây mấy tháng cũng chưa từng thấy gã mang theo túi xách.” Lâm Tam Tửu cố lấy tinh thần, cô ngồi bệt xuống đất nhìn cái miệng nứt cứng ngắc của thi thể.
“Chị không hiểu rồi.” Lư Trạch liếm răng thỏ, cười hì hì nói: “Em phổ cập giáo dục cho chị nha!” Nói xong, cậu ấy bỗng nhiên đưa tay cởi cúc áo xác chết.
“Trong thế giới mới, đôi khi chúng ta có thể may mắn đạt được một số vật phẩm đặc biệt có giá trị khá cao... Không, chị không cần cho em xem, cái thanh dao phay kia không phải bảo bối...”
Hai tay Lư Trạch linh hoạt sờ soạng trên cổ và ngực thi thể, cộng thêm sự phấn khích lấp lánh trong mắt, trông cậu ấy thật giống một tên biến thái.
“Nếu chị có mấy món đồ tốt như thế thì phải nhớ kĩ, tuyệt đối không được cất vào túi đi rêu rao khắp nơi... Nếu không, gặp người mang ý xấu thì không chỉ cướp đồ của chị mà còn có thể gặp họa sát thân.”
Lư Trạch vừa nói vừa hoạt động tay không ngừng nghỉ. Rất nhanh sau đó, cậu ấy đưa tay mò đến lỗ tai Nhậm Nam, Lâm Tam Tửu đưa mắt nhìn về phía ngón tay trắng nõn của cậu ấy và đôi bông tai hắc diệu thạch. Đôi hoa tai này là quà Lâm Tam Tửu tặng cho Nhậm Nam không bao lâu sau khi hai người hẹn hò. Thấy thế cô liền cười: “Cái này không phải bảo bối đâu...”
Chưa kịp dứt lời thì Lư Trạch đã tháo đôi bông tai đó ra, trước khi Lâm Tam Tửu kịp phản ứng, một luồng sáng bạc chợt hiện ra, hoa tai rơi xuống đất cái “đinh”. Ánh sáng bạc vẫn nằm trên tay Lư Trạch, chiếu sáng phân nửa phòng khách.
“...Đây là gì?” Lâm Tam Tửu ngơ ngác xích mặt lại gần, lúc này cô mới phát hiện thì ra thứ Lư Trạch cầm là một cái bình trong suốt chứa ánh sáng bạc đang chảy.
Lư Trạch nheo mắt lại nhìn chúng, thì thầm đọc: “Thuốc rèn luyện năng lực... Lưu ý, không dùng cho tiến hóa sơ cấp...”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Marsa và Lư Trạch, hẳn có lẽ cả hai người họ cũng chưa hề nghe nói về loại thuốc này. Tuy có nhiều chỗ không hiểu nhưng nghe tên cũng đoán được bảy tám phần: Chắc là tăng tác dụng hoặc tăng cường năng lực nhỉ? Lâm Tam Tửu vừa ngắm cái bình bằng bạc xinh đẹp vừa nghĩ.
Mặc dù thứ này rất tốt, nhưng cả ba người ở đây đều không phải phái thực chiến, với lại đều là tiến hóa sơ cấp - dù Lư Trạch không chịu thừa nhận, nên ngược lại cả ba cũng không quá để ý tiện tay đặt một bên.
“Kì lạ thật… Cái bông tai này là em đưa cho gã, sao bên trong có thể giấu thứ như vậy?” Lâm Tam Tửu khó hiểu, cô hỏi Marsa, Lư Trạch thì tiếp tục tìm kiếm.
“Tất cả vật phẩm trân quý như này đều xuất hiện sau khi thế giới mới buông xuống… Nên chúng đều có một đặc tính kỳ quái đó là: Chúng có thể dung hợp vào một món đồ khác, dưới dạng phân tử. Khi em muốn lấy thì chúng sẽ dùng hình thức phân tử thoát ra ngoài tiến hành gây dựng lại, biến thành hình dạng cũ. Mặc dù giấu ở đâu cũng được, nhưng vì lý do an toàn, mọi người sẽ giấu vật phẩm trân quý ở những đồ vật có thể mang theo người.” Marsa cố gắng giải thích quá trình này một cách đơn giản nhất, cô ấy chỉ về Lư Trạch: “Em xem đi.”
Lâm Tam Tửu nghe tới trợn mắt há hốc mồm, cô ngẩn ngơ quay đầu sang.
Trên tay Lư Trạch là chiếc đồng hồ Patek Philippe vĩnh viễn không bao giờ rời người của Nhậm Nam. Cậu ấy nhẹ bấm một cái, động tác rất chậm nên lần này Lâm Tam Tửu có thể nhìn rõ, trong tích tắc, một bóng đen thoát ra khỏi đồng hồ, rơi trên mặt đất và nhanh chóng biến thành một chiếc ví.
Lâm Tam Tửu nhặt cái ví lên, cô mở ra với tâm trạng kinh sợ.
Chiếc ví không lớn, nó có kích thước bằng một bàn tay, không có ngăn kẹp tiền như một chiếc ví bình thường, nó giống một cái ví đựng thẻ thì đúng hơn. Khi mở ra, cô không thấy có gì trong đó ngoại trừ một mảnh giấy.
Cầm bình thuốc rèn luyện năng lực để chiếu sáng, Lâm Tam Tửu rút tờ giấy ra.
Đầu của ba người chụm vào nhau.
Chưa đầy một phút sau khi nhìn tờ giấy, Lâm Tam Tửu không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Cô ngước nhìn hai người kia với vẻ mặt vừa không dám tin vừa sững sờ kinh ngạc, rồi lại bất giác cúi xuống đọc lại dòng chữ vừa rồi.
Đúng vậy.
Marsa và Lư Trạch cũng nhận ra đó là gì. Giọng của Marsa chợt trở nên run rẩy: “Chị không nhìn lầm phải không, đây là—”
Đột nhiên có tiếng rầm từ phía cửa thoát hiểm cắt ngang câu nói của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.