Chương 19: Vạch Trần Khổng Vân
Tu Vĩ Câu Toàn
20/04/2024
Ký ức như thể bị người đổ thêm nước, ninh thành nồi cháo hỗn độn, mơ mơ hồ hồ, dính đặc với nhau. Cô ta chỉ nhớ bản thân đang nằm ngủ trên giường, dần dần càng lúc càng nóng, càng ngày càng khát... Bên cạnh vang lên câu hỏi dịu dàng của đàn ông, cô ta vội ôm lấy tay người đó, khẽ trả lời: “Em khát quá...”
“Chắc là sau lúc đó, năng lực của chị bất tri bất giác phát động, mơ mơ màng màng hấp thu luôn chồng chị. Khi chị tỉnh lại, tất nhiên chỉ nhìn thấy quần áo ngủ của anh ta trên giường...” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Tam Tửu vang vọng trong căn phòng đen kịt.
Đối với cô ả đang ngồi trên mặt đất kia, hiện tại cô rất kiêng kị. Năng lực này rốt cuộc mạnh đến nhường nào, lại có thể hấp thu sạch sẽ cả một người trưởng thành chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi? Đến cả một sợi tóc cũng không còn!
Khổng Vân sững sờ, vẻ mặt rất kì lạ, như thể muốn khóc lại giống như muốn cười. Vẻ mặt cô ta suýt nữa thành dữ tợn, “Ha” một tiếng, nhưng nước mắt lại rơi xuống: “Cô nói luyên thuyên gì thế hả! Cô thì biết cái gì! Cô không muốn bị tôi hấp thu, nên mới nói lung tung chứ gì!”
“... Thế ư? Vậy tôi hỏi chị, sau khi chị tỉnh lại, miệng có còn khát không?” Lâm Tam Tửu lẳng lặng hỏi một câu.
Những lời này giống như giọt nước tràn ly, lập tức đè sập tinh thần Khổng Vân. Bất chợt, cô ta điên cuồng hét lên một tiếng sắc bén, dọa mấy người không khỏi nhảy về phía sau. Nhưng cũng chỉ thấy cô ta vùi mặt vào cánh tay, cuộn người dưới đất, thân thể liên tục lắc lư về trước về sau, như thể tự an ủi chính bản thân mình, khóc ầm lên.
“Tôi… Tôi không biết!” Khổng Vân vừa khóc vừa hét, vẻ mặt đẫm nước mắt, câu từ lủng củng đến mức mơ hồ.
“Người nào cũng nói anh ấy không xứng với tôi, là tôi, tôi… Không xứng với anh ấy... Tôi không xứng với anh ấy! Anh ấy là một người tốt như thế… Tốt đến như thế cơ mà...” Tiếng khóc cô ta nghe cứ như một tấm vải rách, ẩn chứa cơn giận và đau khổ sâu đậm, khiến người nào nghe đều không khỏi kinh hãi.
Nghe thấy tiếng khóc cực kỳ đau buồn của người phụ nữ, Lâm Tam Tửu chợt thở dốc, không biết nên nói gì.
“Em còn thất thần cái gì?”
Cánh tay cô bỗng nhiên bị người khác lôi kéo, quay đầu lại nhìn thì thấy Marsa. Cô ấy thì thầm: “Không tranh thủ bây giờ chạy nhanh đi, em còn định đợi cô ta tỉnh táo lại xong hấp thu em à?”
Lúc này Lâm Tam Tửu mới có phản ứng. Lại nhìn tới, hóa ra Lư Trạch đã kề sát sô pha, vẻ mặt khẩn trương, bước từng bước, sắp bước ra khỏi phòng khách rồi. Cậu ấy ngẩng đầu lên, thấy hai người vẫn đứng tại chỗ, giống như bị tức đến quá mức, vội dùng khẩu hình nói “Hai người ngố à”.
Hai người tranh thủ đi nhanh vài bước, đi qua bên cạnh Khổng Vân. Người này dường như đã quên mất bản thân đang ở nơi nào, vừa tru lên trong vô thức, vừa bám chặt lấy sofa bằng mười ngón tay, trên lớp da mềm mại cào thành mấy vết rách sâu hoắm, căn bản không để ý hướng đi của mấy người bên cạnh.
Bên trong tiếng khóc tê tái cõi lòng đó, mấy người cứ thế im lặng chạy xuống tầng dưới không một tiếng động.
Trải qua tình cảnh thấp tha thấp thỏm ban nãy, con đường trở về siêu thị lại trở nên rất nhẹ nhàng. Chạy chậm thẳng tới đường cái trước mặt trung tâm thương mại, mọi người nhanh chóng chui vào đoàn xe tắc đường, vội vã đi xuyên qua giữa đống ô tô.
Tiếng bước chân dồn dập đánh thức những người sắp chết bên trong xe, có không ít người cố gắng ngồi dậy khi họ đi qua, tuyệt vọng vỗ kính. Mặc dù những người này đều còn sống, nhưng ánh mắt lại giống như đã chết, không một chút ánh sang.
Lâm Tam Tửu có hơi không đành lòng, liếc nhìn họ một cái. Gần mười cánh tay giơ lên sau cửa kính ô tô kia, không biết có bao nhiêu người chịu đựng được, thành công tiến hóa...
“Khoan đã!” Lư Trạch đang đi đầu bỗng nhiên dừng chân một cách mãnh liệt, quay lại chỉ thị Marsa một câu: “Chị qua xem đường cũ, đừng để Khổng Vân đó đuổi theo, Tiểu Tửu, chị đưa dao cho em.”
Ánh sáng trắng hiện lên, Lâm Tam Tửu đưa dao bếp qua, đồng thời nghi hoặc hỏi một câu: “Sao thế?”
Lư Trạch đánh cằm về phía chiếc Volkswagen Bora màu trắng, vẻ mặt ngưng trọng: “Kẻ bên kia sắp biến thành chủng Đọa Lạc.”
Nhìn về phía cậu ấy chỉ, Lâm Tam Tửu bất chợt cả người nổi da gà. Sau cửa sổ chắn gió trên xe Volkswagen Bora, dính chặt lên một khuôn mặt màu nâu sẫm, không biết nam hay nữ. Nước đã bốc hơi gần hết, chỉ có một làn da nhăn nheo nhiều lớp đắp lên trên hai má, phần miệng nhô lên cao vút, giống như sắp có một cái giác hút phun ra từ giữa. Mí mắt một bên đã rụng ra, còn mắt bên kia thì đang lung lay con người phía trước lỗ mắt, rung đến sắp rụng.
Hai tròng mắt trắng bệch đó, cũng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm ba người.
Ngưng thở, Lư Trạch đến gần xe trong cảnh giác, tròng mắt trong xe cũng chuyển động qua một bên.
“Chắc là sau lúc đó, năng lực của chị bất tri bất giác phát động, mơ mơ màng màng hấp thu luôn chồng chị. Khi chị tỉnh lại, tất nhiên chỉ nhìn thấy quần áo ngủ của anh ta trên giường...” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Tam Tửu vang vọng trong căn phòng đen kịt.
Đối với cô ả đang ngồi trên mặt đất kia, hiện tại cô rất kiêng kị. Năng lực này rốt cuộc mạnh đến nhường nào, lại có thể hấp thu sạch sẽ cả một người trưởng thành chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi? Đến cả một sợi tóc cũng không còn!
Khổng Vân sững sờ, vẻ mặt rất kì lạ, như thể muốn khóc lại giống như muốn cười. Vẻ mặt cô ta suýt nữa thành dữ tợn, “Ha” một tiếng, nhưng nước mắt lại rơi xuống: “Cô nói luyên thuyên gì thế hả! Cô thì biết cái gì! Cô không muốn bị tôi hấp thu, nên mới nói lung tung chứ gì!”
“... Thế ư? Vậy tôi hỏi chị, sau khi chị tỉnh lại, miệng có còn khát không?” Lâm Tam Tửu lẳng lặng hỏi một câu.
Những lời này giống như giọt nước tràn ly, lập tức đè sập tinh thần Khổng Vân. Bất chợt, cô ta điên cuồng hét lên một tiếng sắc bén, dọa mấy người không khỏi nhảy về phía sau. Nhưng cũng chỉ thấy cô ta vùi mặt vào cánh tay, cuộn người dưới đất, thân thể liên tục lắc lư về trước về sau, như thể tự an ủi chính bản thân mình, khóc ầm lên.
“Tôi… Tôi không biết!” Khổng Vân vừa khóc vừa hét, vẻ mặt đẫm nước mắt, câu từ lủng củng đến mức mơ hồ.
“Người nào cũng nói anh ấy không xứng với tôi, là tôi, tôi… Không xứng với anh ấy... Tôi không xứng với anh ấy! Anh ấy là một người tốt như thế… Tốt đến như thế cơ mà...” Tiếng khóc cô ta nghe cứ như một tấm vải rách, ẩn chứa cơn giận và đau khổ sâu đậm, khiến người nào nghe đều không khỏi kinh hãi.
Nghe thấy tiếng khóc cực kỳ đau buồn của người phụ nữ, Lâm Tam Tửu chợt thở dốc, không biết nên nói gì.
“Em còn thất thần cái gì?”
Cánh tay cô bỗng nhiên bị người khác lôi kéo, quay đầu lại nhìn thì thấy Marsa. Cô ấy thì thầm: “Không tranh thủ bây giờ chạy nhanh đi, em còn định đợi cô ta tỉnh táo lại xong hấp thu em à?”
Lúc này Lâm Tam Tửu mới có phản ứng. Lại nhìn tới, hóa ra Lư Trạch đã kề sát sô pha, vẻ mặt khẩn trương, bước từng bước, sắp bước ra khỏi phòng khách rồi. Cậu ấy ngẩng đầu lên, thấy hai người vẫn đứng tại chỗ, giống như bị tức đến quá mức, vội dùng khẩu hình nói “Hai người ngố à”.
Hai người tranh thủ đi nhanh vài bước, đi qua bên cạnh Khổng Vân. Người này dường như đã quên mất bản thân đang ở nơi nào, vừa tru lên trong vô thức, vừa bám chặt lấy sofa bằng mười ngón tay, trên lớp da mềm mại cào thành mấy vết rách sâu hoắm, căn bản không để ý hướng đi của mấy người bên cạnh.
Bên trong tiếng khóc tê tái cõi lòng đó, mấy người cứ thế im lặng chạy xuống tầng dưới không một tiếng động.
Trải qua tình cảnh thấp tha thấp thỏm ban nãy, con đường trở về siêu thị lại trở nên rất nhẹ nhàng. Chạy chậm thẳng tới đường cái trước mặt trung tâm thương mại, mọi người nhanh chóng chui vào đoàn xe tắc đường, vội vã đi xuyên qua giữa đống ô tô.
Tiếng bước chân dồn dập đánh thức những người sắp chết bên trong xe, có không ít người cố gắng ngồi dậy khi họ đi qua, tuyệt vọng vỗ kính. Mặc dù những người này đều còn sống, nhưng ánh mắt lại giống như đã chết, không một chút ánh sang.
Lâm Tam Tửu có hơi không đành lòng, liếc nhìn họ một cái. Gần mười cánh tay giơ lên sau cửa kính ô tô kia, không biết có bao nhiêu người chịu đựng được, thành công tiến hóa...
“Khoan đã!” Lư Trạch đang đi đầu bỗng nhiên dừng chân một cách mãnh liệt, quay lại chỉ thị Marsa một câu: “Chị qua xem đường cũ, đừng để Khổng Vân đó đuổi theo, Tiểu Tửu, chị đưa dao cho em.”
Ánh sáng trắng hiện lên, Lâm Tam Tửu đưa dao bếp qua, đồng thời nghi hoặc hỏi một câu: “Sao thế?”
Lư Trạch đánh cằm về phía chiếc Volkswagen Bora màu trắng, vẻ mặt ngưng trọng: “Kẻ bên kia sắp biến thành chủng Đọa Lạc.”
Nhìn về phía cậu ấy chỉ, Lâm Tam Tửu bất chợt cả người nổi da gà. Sau cửa sổ chắn gió trên xe Volkswagen Bora, dính chặt lên một khuôn mặt màu nâu sẫm, không biết nam hay nữ. Nước đã bốc hơi gần hết, chỉ có một làn da nhăn nheo nhiều lớp đắp lên trên hai má, phần miệng nhô lên cao vút, giống như sắp có một cái giác hút phun ra từ giữa. Mí mắt một bên đã rụng ra, còn mắt bên kia thì đang lung lay con người phía trước lỗ mắt, rung đến sắp rụng.
Hai tròng mắt trắng bệch đó, cũng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm ba người.
Ngưng thở, Lư Trạch đến gần xe trong cảnh giác, tròng mắt trong xe cũng chuyển động qua một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.