Thiên Duyên Kiếp

Chương 2: Chương 2: Dị giới

Mạc Vô Danh

28/06/2018

Đột nhiên bị cắn một miếng thịt lớn đau đến tận xương tủy, Trần Lâm đang bị thương cũng chịu đựng không nỗi. Hắn giận dữ trừng mắt nhìn con chồn nhỏ, rồi lại mê mang ngất xỉu. Con chồn nhỏ hốt hoảng nhổ miếng thịt ra khỏi miệng, khịt khịt cái mũi rồi nhảy ra khỏi người hắn. Nó cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ nó chỉ cắn có một cái mà hắn đã chết rồi sao? Mấy ngày trước nó mới đánh nhau với một con rắn xấu xí ở gần đây, mặc dù có bị nhiễm chút độc khí, cũng không đến nỗi chết người như vậy chứ?

Nó nghểnh cái tai lên, nghe thấy tiếng tim của hắn còn đập thì khong khỏi nhảy lên mừng rỡ. Hóa ra là cái tên nhân loại xấu xa này chỉ vì sợ quá mà hôn mê bất tỉnh thôi. Nó cảm thấy hắn thật nhát gan. Nhát hơn cả mấy con thỏ tinh ở trong rừng rậm.

Trời đêm bắt đầu ngả dần về tối, bầu trời tỏa ánh nguyệt quang. Con chồn nhỏ ngước nhìn lên khung cảnh xa xăm, trong mắt nó không khỏi lưu luyến những hoài niệm. Ở một chỗ nào đó trong thiên khung mênh mông kia, có một nơi từng được nó coi là nhà. Vậy mà đã qua trăm năm, nó không thể nào trở về nhà được. Cha mẹ, anh chị nó cũng chẳng thèm xuống tìm nó lấy một lần. Một cảm giác buồn vô cớ xộc thẳng lên tâm hồn, làm cho nó ngây ngốc một lúc rồi lắc cái đầu nhỏ xíu của mình thở ra một luồng khí mỏng. Chớp mắt một cái, nó cuộn gió mà cùng với Trần Lâm biến mất.

Ở chỗ sâu trong mảnh rừng âm u, một tiếng rít khẽ đi về nơi con chồn nhỏ và Trần Lâm vừa biến mất. Một cái đầu rắn đen kịt phủ đầy lân giáp trườn ra khỏi một cái thân cây. Đôi mắt ác nghiệt nhìn về một phía phương hướng xa xôi. Trên người con rắn khổng lồ tỏa ra một luồng khói xanh bốc mùi hôi thối. Nơi nó bò qua một mảng cỏ cây tươi tốt liền vội héo úa, không một chút sinh cơ. Cái lưỡi của nó bắt đầu đánh hơi, đi về phía cách đó mấy dặm.

Con chồn nhỏ nếu mà nhìn thấy con rắn khổng lồ ở trước mặt, có lẽ nó sẽ rất tức giận. Cái nơi xinh đẹp mà nó vất vả lắm mới tìm thấy, đã không biết bao lần bị con rắn xấu xí này làm hư hại hết rồi.

Rừng rậm về đêm là nơi cấm kỵ của nhân loại. Một bầy thú khổng lồ bay lượn trên bầu trời, vài con chim lớn có hình thù kỳ dị khạc ra những đốm lửa thiêu rụi những con thú đang chạy dưới mặt đất. Đâu đó trong rừng lại thỉnh thoảng vang vọng tiếng va chạm của binh khí, tiếng người kêu la, tiếng thở phì phò, tiếng rống giận của một con thú nào đó vừa bị chiếm mất lãnh thổ. Thậm chí cỏ cây trong rừng cũng phát linh quang, vài cái dây leo to lớn cuốn lấy một gã thợ săn vô tình lọt vào trong phạm vi của nó. Tất cả những thấy này Trần Lâm vẫn không hề hay biết. Hắn vẫn đang mơ màng trong mộng cảnh của chính mình. Thế giới của hắn là một khoảng không vô tận, không có bến bờ, không có thời gian, chỉ có sự tĩnh lặng đến lạnh lùng. Hắn mơ màng nghe thấy tiếng gọi của ai đó, một bóng hình mờ ảo nào đó xuất hiện trong tâm trí của hắn. Hắn không nhìn thấy rõ mặt nàng, hắn chỉ biết rằng nàng rất đẹp, tinh khiết như một đóa hoa tuyết trắng vậy. Rồi mộng cảnh vỡ tan tành, hắn thấy mình đi lạc vào trong rừng, một đôi mắt đỏ thẳm đang nhìn hắn chăm chú, một cái miệng đầy răng nhọn và máu tanh cắn mạnh vào cổ hắn. Hắn hốt hoảng giật mình tỉnh dậy.

Đôi mắt to tròn của con chồn nhỏ đang chăm chú nhìn Trần Lâm, cái miệng nó khẽ nhếch lên một cách khinh thường. Trần Lâm vừa trông thấy nó thì tức giận mắng:

- Con chồn thối, tại sao ngươi lại cắn ta?



Con chồn nhỏ có vẻ không vui khi có người mắng nó, đặc biệt lại là một tên nhân loại đầy xấu xa, dám sờ lên cái đuôi của nó. Nó tức giận nhe răng ra dọa. Trần Lâm thì tưởng rằng nó lại có ý định cắn mình thêm một lần nữa, cho nên là vội vàng đứng dậy để thủ thế. Nhưng đáng tiếc là hắn chỉ vừa ngồi lên đã té nhào xuống đất, không còn chút sức lực nào. Hắn không nghĩ là vết thương của mình lại nghiêm trọng đến như vậy. Hắn lắc đầu cười khổ:

-Từ khi nào ta lại bị một con chồn nhỏ như thế này uy hiếp kia chứ?

Hắn xoa xoa tay cố gắng ngồi lại một cách ngay ngắn, khi ánh mắt hắn cúi xuống nhìn thấy vết thương trên người của mình thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Mấy vết tích bị đao thương chém xuống đã tự lành lại từ lúc nào không biết, ngay cả vết thương do mũi tên cắm vào giữa ngực cũng chỉ còn lại một vết sẹo mờ. Nếu như không có vết sẹo ngay giữa ngực, hắn có thể đã nghĩ rằng mình mới vừa trải qua một giấc mộng kinh hoàng nào đó. Tuy vậy, thân thể hắn cũng chẳng còn mấy phần sức lực. Hắn bây giờ ngay cả một con chồn nhỏ cũng bị làm cho dọa sợ. Hắn tự cười giễu bản thân mình.

Con chồn nhỏ thấy hắn nhìn nó nhếch miệng cười, trong đầu nó liền hiện lên cái hình ảnh một gã nhân loại hung ác đang muốn khinh bạc nó. Một cảm giác sợ hãi bất giác dâng lên trong lòng nó. Nó kinh hoảng lùi lại phía sau mấy bước, đôi mắt nhìn hắn một cách đề phòng. Nếu Trần Lâm mà biết những suy nghĩ trong đầu nó, chắc hắn sẽ đập đầu vô vách núi mà chết ngất. Một con chồn với những thứ suy nghĩ vô cùng đen tối.

Trong ánh sáng mịt mờ của đêm tối, một đôi mắt thanh lãnh đang chăm chú nhìn vào phía trong hang động, một cái lưỡi dài ngoeo ngẩy trong một cái miệng nồng nặc mùi máu tanh. Cái đầu rắn khổng lồ bò dần về phía Trần Lâm và con chồn nhỏ. Một cảm giác nguy cơ làm cho sống lưng của Trần Lâm lạnh toát. Con chồn nhỏ cũng giật mình phát hiện ra điều khác thường ở gần đó. Nó nhảy lên đầu vai của Trần Lâm mà đứng, ánh mắt sắc bén của nó nhìn ra phía ngoài cửa hang.

Ô …ô…ô

Miệng nó phát ra âm thanh như đang đe dọa một kẻ nào đó. Trần Lâm chỉ thấy phía trước cửa hang đang bò vào một con rắn dài tới mấy chục trượng, cái đầu đen sì đầy những vảy giáp, đôi mắt nó đỏ ngầu đang chăm chú nhìn về phía hắn. Một mùi tanh nòng từ trên cơ thể của nó phát ra làm cho hắn cảm thấy đầu óc trở nên quay cuồng. Hắn cảm giác như một chút sức lực vừa mới tìm về được cũng chạy đi mất. Chỉ là một chút mùi vị thôi mà cũng khiến hắn vô cùng bất lực. Cuối cùng hắn cũng không biết là mình đã rơi vào một nơi kỳ dị như thế nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Duyên Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook