Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài

Chương 109:

Tiểu Linh

10/12/2021

Cố Nhược Hy bĩu môi rồi lườm Lục Nghệ Thần: “Ý anh đang nói tôi ngốc chứ gì?”

Lục Nghệ Thần nhướng nhướng cặp lông mày dày: “Tôi chưa từng nói vậy.”

Rõ ràng Ân Khải biết Kiều Khinh Tuyết đang khiêu khích anh ta nhưng những lời cô nói khiến anh vẫn phải nhảy vào cái bẫy, giọng nói của anh ta mang theo hai phần ngạo mạn: “Ân thiếu này nào có thể ức hiếp một người phụ nữ như em? Anh hai ly, em một ly. Nếu như em có thể làm anh uống say thì xem như em thắng!”

Kiều Khinh Tuyết lập tức vỗ bàn một cái: “Được! Vẫn là Ân thiếu thẳng thắn!”

Vừa dứt lời thì hai người liền một ly lại một ly uống cạn, hoàn toàn là bộ dạng xem rượu như nước lọc mà nốc thẳng vào bụng. Cho dù có là nước lọc thì uống hết từng chai một cũng khiến dạ dày chịu không nổi.

Cố Nhược Hy lo lắng nhìn Kiều Khinh Tuyết rồi lại liếc sang những chai rượu rỗng chất đống ở một bên, cuối cùng cô cũng không thể ngồi yên muốn đi đến ngăn cản. Thế nhưng Lục Nghệ Thần chính là không chịu buông cô ra, thậm chí anh còn giống như sợ cảnh tượng trước mắt không đủ gay cấn mà lật thực đơn đồ uống, lại gọi thêm bốn tá rượu.

“Anh! Anh còn muốn thêm dầu vào lửa sao?” Ánh mắt của Cố Nhược Hy mang theo lửa giận: “Anh nhìn hai người họ đi, họ đều say rồi!”

Vả lại, Ân Khải đã bắt đầu ôm lấy Kiều Khinh Tuyết rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là Ân Khải sẽ…

“Sợ gì chứ? Em và tôi còn tỉnh táo mà. Em còn sợ bạn của em bị Ân Khải ăn thịt được hay sao?” Dường như Lục Nghệ Thần có thể đọc được toàn bộ suy nghĩ trong đầu của Cố Nhược Hy mà trấn an cô.

“Anh… thật gian ác.”

Lục Nghệ Thần cười cười rồi dán lên tai cô nói nhỏ: “Ân Khải không say thì mới nguy hiểm cho bạn em.”

Đến lúc đó thì anh không thể cướp người từ tay Ân Khải vì như vậy sẽ rất khó xử, dù sao hai người cũng là bạn tốt của nhau.



“Anh nhẫn tâm bán đứng bạn của anh sao?”

“Vì em.”

Hai chữ ngắn gọn của anh làm cho tâm trí của Cố Nhược Hy hoảng loạn, cô lập tức cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Lục Nghệ Thần nữa.

Ân Khải và Kiều Khinh Tuyết đã say thật rồi. Hai người bắt đầu hát to, trong miệng toàn mùi rượu, đầu lưỡi không thể chuyển động linh hoạt nên giọng hát giống như đang gào thét loạn nhịp, hoàn toàn nghe không ra giai điệu. Người luôn ngồi bình tĩnh như một ngọn thái sơn Lục Nghệ Thần cũng bắt đầu lộ ra vẻ mặt khó nhịn.

“Em tên là Kiều Khinh Tuyết, hôm nay rất cao hứng, uống rượu rất là vui! Em chưa từng sảng khoái uống rượu qua! Thật sự vui lắm, rất vui! Đã lâu lắm rồi, em chưa từng vui như vậy! Bởi vì tên xấu xa kia mà cuộc đời em biến thành một mớ hỗn độn!” Kiều Khinh Tuyết cầm lấy mi-crô, cũng không biết cô đang hát hay đang nói chuyện, hoàn toàn nghe không rõ cô đang nói gì.

Kiều Khinh Tuyết kéo lấy Ân Khải đang nghiêng ngả, hai người cứ thế ngã lên sô pha. Chiếc micrô vẫn nằm trên tay cô, cô liền hét vào mặt Ân Khải:

“Đàn ông đều là đồ tồi! Đều là đồ tồi!”

Ân Khải bị cô hét đến đau tai, trong đầu cũng truyền đến một trận đau nhức. Anh ta lập tức giật lấy micro trong tay Kiều Khinh Tuyết, cũng lớn tiếng hét lên: “Đàn bà đều là đồ tồi! Không có ai tốt đẹp cả!”

Cố Nhược Hy nhanh chóng bịt tai lại rồi nhìn sang Lục Nghệ Thần cầu cứu: “Phải làm sao đây?”

“Em nói thử xem?” Lục Nghệ Thần đứng dậy rồi đứng trước mặt Ân Khải: “Ân Khải, cậu say rồi. Tôi đưa cậu về.”

“Tôi không say! Ai nói tôi say?” Ân Khải cao giọng hét lên, không ai có thể nghe hiểu anh ta đang hét gì nữa.

Cố Nhược Hy ảo não nắm tóc, cô vội đi đến kéo Kiều Khinh Tuyết đứng dậy nhưng lại bị Kiều Khinh Tuyết đẩy cô ra: “Vẫn chưa phân thắng bại, phải tiếp tục uống! Uống! Uống!”

“Còn uống gì nữa? Cậu đứng cũng không vẫn rồi Kiều Kiều à!” Cố Nhược Hy vội ôm lấy Kiều Khinh Tuyết, thế nhưng Kiều Khinh Tuyết lại đứng không vững làm hai người ngã lại lên sô pha, đúng lúc ngã lên người của Ân Khải.



Ân Khải chỉ cảm thấy vòm ngực bị đè mạnh, trong dạ dày cuộn trào một trận nên lập tức bị nôn ra. Anh ta không rõ người ở trước mặt mình là ai mà lập tức kéo Cố Nhược Hy ôm vào lòng.

Mi tâm của Lục Nghệ Thần siết lại, anh vội kéo Cố Nhược Hy đứng dậy rồi nhanh chóng cách xa ra, vậy mới tránh được vật uế mà Ân Khải vừa nôn ra.

“A!” Kiều Khinh Tuyết hét thảm một tiếng. Bởi vì Ân Khải nôn lên người cô nên cô liền hạ một bạt tai lên gương mặt đẹp trai của Ân Khải, nửa bên mặt của anh ta lập tức hiện lên dấu tay năm ngón.

Cố Nhược Hy hút sâu một hơi, ngay cả Lục Nghệ Thần bị dọa phải.

Dám đánh Ân thiếu, cô là người đầu tiên.

Cũng may mắn rằng Ân Khải đã say tí bỉ, anh ta không phân biệt được chuyện gì đang xảy ra và tại sao bên mặt lại truyền đến cảm giác nóng rát, cứ thế ôm lấy Kiều Khinh Tuyết muốn hôn tới. Anh ta đã sớm quen thuộc với việc say xỉn đến mức không rõ người trong lòng là ai mà làm loại chuyện đó.

Cố Nhược Hy liền xông lên kéo Kiều Khinh Tuyết khỏi vòng tay của Ân Khải.

Ân Khải cảm nhận được trong vòng tay trống trải thì rất bất mãn, anh ta mơ mơ hồ hồ ngồi dậy rồi chỉ vào bóng người ở trước mặt, tựa tiếu phi tiếu mà hét loạn: “Muốn chơi trò tình thú với anh sao? Thật hư. Hơ hơ, em không sợ chọc giận anh thì một cắc cũng không lấy được sao?”

“Có tiền thì hay lắm ư? Tôi mới không để mắt đến đống tiền hôi hám của anh! Nếu không phải vì bát cơm thì bà đây không rảnh uống rượu với anh…”

Cố Nhược Hy thấy Kiều Khinh Tuyết bắt đầu không ngậm miệng được, liền bịt miệng Kiều Khinh Tuyết lại: “Kiều Kiều, mau đi thôi! Quần áo cũng bẩn thành dạng này rồi, để mình đưa cậu đi vệ sinh lại.”

Lục Nghệ Thần vốn có bệnh thích sạch sẽ, anh đứng cách Ân Khải thật xa rồi gọi ngay cho Triệu Mặc, bảo Triệu Mặc đến đỡ Ân Khải.

Nhưng không ngờ, bọn họ vừa bước ra khỏi phòng liền chạm mặt với Kỳ Thiếu Cẩn người đang dỡ Tô Nhã bước ra khỏi phòng. Mọi người đều đứng ngây người trên hành lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook