Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài
Chương 130: Đoạn Phim Ngắn. Hình Ảnh Cặp Nam Nữ Dây Dưa
Tiểu Linh
16/03/2023
Khi Lục Nghệ Thần trông thấy vệt nước mắt long lanh trên gương mặt của Tô Nhã, trong đáy mắt anh ẩn hiện một tia run rẩy làm cho Tô Nhã lại một lần nữa cảm động đến hai mắt nhòe đi: “Thần, anh vẫn còn yêu em đúng chứ? Cho dù anh không thừa nhận hay cố tình ngụy trang thì em vẫn nhìn ra được, anh vẫn còn yêu em.”
Lục Nghệ Thần không nói gì, trái tim do dự làm cho anh không nắm rõ suy nghĩ của mình.
Tô Nhã nhào lên ôm chặt anh: “Thần, em xin anh, anh đừng khiến em đau lòng nữa. Trái tim của em đã không còn chỗ nào là lành lặn nữa.”
Cô ta nhón chân lên, lần nữa hôn lên môi anh. Thấy anh không chút phản ứng thì cô ta càng nắm lấy cơ hội mà tiến sâu vào. Hai tay của cô ta nắm lấy vai áo anh rồi kéo xuống, để lộ cơ thể cường tráng hoàn mỹ của anh.
Vào lúc Tô Nhã lau sạch nước mắt thì cô ta thấy rõ những vết cào còn mới của người phụ nữ khác trên vai anh. Đại não của cô ta như vừa ăn phải một quả bom nguyên tử, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Đây là…” Âm thanh run rẩy của cô ta không thể hoàn thành được câu nói.
Còn cần phải hỏi nhiều sao? Ý nghĩa của những vết cào này còn chưa đủ rõ ràng ư?
Tô Nhã cảm thấy lồng ngực dấy lên một trận đau đớn, cô ta loạng choạng lùi về sau một bước rồi vô lực buông Lục Nghệ Thần ra.
Lục Nghệ Thần không giải thích mà trực tiếp mặc lại áo vào, che đi vết tích trên vai.
Hai mắt của Tô Nhã đỏ hoe, cô ta không ngừng lắc đầu: “Anh đã yêu cô ấy rồi đúng chứ? Trước giờ anh không phải loại đàn ông tùy tiện lên giường với phụ nữ, anh yêu cô ấy rồi, đúng không?”
Tô Nhã khóc đến khàn cả giọng làm cho màng nhĩ của Lục Nghệ Thần cũng đau. Hình như cô ta đã chạm phải dây cót của anh, khiến anh gầm lên một tiếng: “Không thể nào!”
“Vậy tại sao anh không cần em nữa!” Cô ta đã cố gắng đến vậy rồi, đêm đó ở trên xe anh chỉ ôm cô ta cùng trải qua một đêm mà thôi, không hề xảy ra “xe chấn” như tin đồn. Lúc ấy cô ta đã bắt đầu hoài nghi rằng một người đàn ông bình thường sao có thể bình tĩnh trước mặt người tình cũ từng ở bên cạnh mình suốt bảy năm trời.
Thì ra, anh đã…
“Nếu không có thì anh phải chọn em! Giống như trước đây vậy!” Tô Nhã lớn tiếng hét lên, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào.
Khóe mắt của Lục Nghệ Thần khẽ co rút rồi nhìn thẳng vào Tô Nhã, anh mang theo cuồng nhiệt và bá đạo mà hôn lên môi của Tô Nhã. Cuối cùng hai người ngã lên tấm thảm trải sàn mềm mại, quần áo hỗn loạn rơi xuống đất…
Lúc Cố Nhược Hy nhận được một đoạn phim ngắn thì cô đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu cô đều là cảnh tượng giữa Lục Nghệ Thần và Tô Nhã. Cô do dự mở đoạn phim lên, thời điểm trông thấy cặp nam nữ dây dưa trong đoạn phim ngắn chính là Lục Nghệ Thần và Tô Nhã thì cả người cô đều đổ mồ hôi lạnh. Cô vội dụi mắt vì sợ đây là ảo giác.
Khi cô đã xác định được người trong đoạn phim ngắn chính là Mục Đình Sâm và Tô Nhã thì đánh rơi cả điện thoại trên tay. Cô bàng hoàng không biết phải làm sao, đầu óc đều trống rỗng.
Điện thoại đã reo một lúc khá lâu nhưng cô không có sức lực để bắt máy.
Tiếng chuông điện thoại cứ không ngừng truyền đến như muốn đâm thủng đại não đang ngây ngốc của cô. Cuối cùng Cố Nhược Hy cũng chậm chạp nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng cười quỷ dị của Kỳ Thiếu Cẩn.
“Đã xem đoạn phim chưa? Cảm thấy thế nào? Có đủ sắc nét không? Còn về phần âm thanh thì tôi tốt bụng xóa bỏ giúp cô rồi, tránh để cô nghe được lại không thoải mái, ha ha…”
Cố Nhược Hy ngẩn người hết nửa ngày mới phẫn nộ hét lên: “Anh lại giở trò gì nữa đây? Anh còn chưa chịu dừng lại sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao không chịu dừng tay?”
Đến câu cuối thì tiếng hét của Cố Nhược Hy đã xuất hiện chút nức nở, tiếp theo đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng gầm càng phẫn nộ hơn của Kỳ Thiếu Cẩn.
Lục Nghệ Thần không nói gì, trái tim do dự làm cho anh không nắm rõ suy nghĩ của mình.
Tô Nhã nhào lên ôm chặt anh: “Thần, em xin anh, anh đừng khiến em đau lòng nữa. Trái tim của em đã không còn chỗ nào là lành lặn nữa.”
Cô ta nhón chân lên, lần nữa hôn lên môi anh. Thấy anh không chút phản ứng thì cô ta càng nắm lấy cơ hội mà tiến sâu vào. Hai tay của cô ta nắm lấy vai áo anh rồi kéo xuống, để lộ cơ thể cường tráng hoàn mỹ của anh.
Vào lúc Tô Nhã lau sạch nước mắt thì cô ta thấy rõ những vết cào còn mới của người phụ nữ khác trên vai anh. Đại não của cô ta như vừa ăn phải một quả bom nguyên tử, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Đây là…” Âm thanh run rẩy của cô ta không thể hoàn thành được câu nói.
Còn cần phải hỏi nhiều sao? Ý nghĩa của những vết cào này còn chưa đủ rõ ràng ư?
Tô Nhã cảm thấy lồng ngực dấy lên một trận đau đớn, cô ta loạng choạng lùi về sau một bước rồi vô lực buông Lục Nghệ Thần ra.
Lục Nghệ Thần không giải thích mà trực tiếp mặc lại áo vào, che đi vết tích trên vai.
Hai mắt của Tô Nhã đỏ hoe, cô ta không ngừng lắc đầu: “Anh đã yêu cô ấy rồi đúng chứ? Trước giờ anh không phải loại đàn ông tùy tiện lên giường với phụ nữ, anh yêu cô ấy rồi, đúng không?”
Tô Nhã khóc đến khàn cả giọng làm cho màng nhĩ của Lục Nghệ Thần cũng đau. Hình như cô ta đã chạm phải dây cót của anh, khiến anh gầm lên một tiếng: “Không thể nào!”
“Vậy tại sao anh không cần em nữa!” Cô ta đã cố gắng đến vậy rồi, đêm đó ở trên xe anh chỉ ôm cô ta cùng trải qua một đêm mà thôi, không hề xảy ra “xe chấn” như tin đồn. Lúc ấy cô ta đã bắt đầu hoài nghi rằng một người đàn ông bình thường sao có thể bình tĩnh trước mặt người tình cũ từng ở bên cạnh mình suốt bảy năm trời.
Thì ra, anh đã…
“Nếu không có thì anh phải chọn em! Giống như trước đây vậy!” Tô Nhã lớn tiếng hét lên, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào.
Khóe mắt của Lục Nghệ Thần khẽ co rút rồi nhìn thẳng vào Tô Nhã, anh mang theo cuồng nhiệt và bá đạo mà hôn lên môi của Tô Nhã. Cuối cùng hai người ngã lên tấm thảm trải sàn mềm mại, quần áo hỗn loạn rơi xuống đất…
Lúc Cố Nhược Hy nhận được một đoạn phim ngắn thì cô đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu cô đều là cảnh tượng giữa Lục Nghệ Thần và Tô Nhã. Cô do dự mở đoạn phim lên, thời điểm trông thấy cặp nam nữ dây dưa trong đoạn phim ngắn chính là Lục Nghệ Thần và Tô Nhã thì cả người cô đều đổ mồ hôi lạnh. Cô vội dụi mắt vì sợ đây là ảo giác.
Khi cô đã xác định được người trong đoạn phim ngắn chính là Mục Đình Sâm và Tô Nhã thì đánh rơi cả điện thoại trên tay. Cô bàng hoàng không biết phải làm sao, đầu óc đều trống rỗng.
Điện thoại đã reo một lúc khá lâu nhưng cô không có sức lực để bắt máy.
Tiếng chuông điện thoại cứ không ngừng truyền đến như muốn đâm thủng đại não đang ngây ngốc của cô. Cuối cùng Cố Nhược Hy cũng chậm chạp nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng cười quỷ dị của Kỳ Thiếu Cẩn.
“Đã xem đoạn phim chưa? Cảm thấy thế nào? Có đủ sắc nét không? Còn về phần âm thanh thì tôi tốt bụng xóa bỏ giúp cô rồi, tránh để cô nghe được lại không thoải mái, ha ha…”
Cố Nhược Hy ngẩn người hết nửa ngày mới phẫn nộ hét lên: “Anh lại giở trò gì nữa đây? Anh còn chưa chịu dừng lại sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao không chịu dừng tay?”
Đến câu cuối thì tiếng hét của Cố Nhược Hy đã xuất hiện chút nức nở, tiếp theo đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng gầm càng phẫn nộ hơn của Kỳ Thiếu Cẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.