Chương 39: Nguy hiểm
Hạ Ngân Hoàng
14/09/2023
Ngày hôm sau, Lãnh Ngạo Đông hôm nay có một cuộc gặp khách hàng nên không thể về sớm như mọi ngày được.
Bạch Sở Kiều ngồi một mình hóng mát ngoài vườn thì đột nhiên nghe thấy tiếng bấm chuông cô nhanh chóng ra ngoài mở cửa vì chị giúp việc hôm nay có chuyện nhà nên xin nghĩ.
"Cạch" vừa mở cửa ra chưa kịp nói gì thì cửa đột ngột bị đẩy mạnh làm cô giật mình, cô chưa kịp cất tiếng hỏi thì người đó đã trả lời trước.
"Nhận ra tôi không ?"
Giọng nói ám ảnh này lập tức Bạch Sở Kiều nhận ra ngay, họ đi tận hai người đó chính là Hướng Thiệu Sương và Bạch Ngạc Dân.
"Hai người..muốn gì"
Bạch Sở Kiều bị làm hoảng sợ lùi bước về sau không cẩn thận ngã xuống sàn, Bạch Ngạc Dân cười lạnh đi đến không nói không rằng đánh ngất cô rồi âm thầm mang đi. Bọn họ chỉ để lại một mảnh giấy trắng trên đó ghi vài dòng chữ ngắn gọn.
"Sân thượng toà cao ốc R"
Lãnh Ngạo Đông đang ở công ty làm việc đột nhiên có cảm giác không lành, hắn lập tức gọi điện thoại cho cô đến ba cuộc nhưng không ai bắt máy. Hắn lập tức bật camera trước biệt thự lên xem, tim hắn như bị rớt ra ngoài nhanh chóng xuống xe lái như bay về nhà.
Bọn họ vẫn còn sống thì hắn chắc chắn sẽ có một ngày họ quay lại để trả thù cô nhưng không ngờ..hắn sao lại bất cẩn để cô một mình như thế chứ.
Ở một nơi khác, Bạch Sở Kiều tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Giọng nói Bạch Ngạc Dân và Hướng Thiệu Sương vang lên khiến cô không ngừng run rẫy, trên sân thượng gió thổi mạnh làm cô nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng năm xưa...họ hại cô mù loà giờ lại muốn làm gì nữa đây.
"Mày sợ sao ?...trách là phải trách mày quá ngu ngốc làm vật cản đường của tao"
Cô có thể cảm nhận được họng súng lạnh lẽo đang chỉ vào đầu cô, xương sống cô lạnh đến mức đơ người ra đó. Khuôn mặt cô cố gắn hiện rõ sự bình tĩnh nói với hắn và cả Hướng Thiệu Sương.
"Các người giết tôi thì đừng hòng nghĩ sẽ chạy thoát khỏi đây"
"Hừ" Bạch Ngạc Dân cười lạnh đứng dậy.
"Không..tao xác định bắt mày đến đây thì sẽ không nghĩ đến chuyện chạy đi nữa đâu"
Một lúc sau, Lãnh Ngạo Đông từ phía dứoi sân thượng đi lên, nhìn thấy Bạch Sở Kiều hai tay bị trói trên đầu là họng súng bị chỉa vào trong đau lòng đến vỡ tim.
"Các người muốn gì.."
"Lãnh Ngạo Đông..hôm nay cũng là ngày chết của mày đó..xung quanh được lắp boom hết rồi..có chết thì chết chung"
Bạch Sở Kiều tuy không nhìn thấy nhưng vẫn cố kiềm nước mắt lớn giọng về phía Lãnh Ngạo Đông.
"Chạy đi..mặc kệ em..Ngạo Đông anh nhất định đừng có làm liều vì em"
Bạch Ngạc Dân cắt ngang lời nắm kéo tay cô lên một cách mạnh bạo khiến cô đau đến nỗi đỏ tay.
"Câm miệng đi"
"Đây là cổ phần công ty Bạch Thị..anh rất muốn có nó mà đúng không ?"
Cả Hướng Thiệu Sương và Bạch Ngạc Dân như bị tâm thần vậy liền quên đi tất cả buông cả Bạch Sở Kiều ra dựt lấy tờ giấy trong tay của Lãnh Ngạo Đông.
"Băng..băng.."
Hai phát đạn được bắn ra, tiếng súng làm cho Bạch Sở Kiều sợ đến phát khóc.
Cảnh sát vừa lên đến thì hai người kia đã bị Lãnh Ngạo Đông giết chết, cảnh sát nhanh chóng cuối người xin lỗi hắn vì sự chậm trễ rồi giải quyết hai thi thể kia đi.
Bạch Sở Kiều ngồi một mình hóng mát ngoài vườn thì đột nhiên nghe thấy tiếng bấm chuông cô nhanh chóng ra ngoài mở cửa vì chị giúp việc hôm nay có chuyện nhà nên xin nghĩ.
"Cạch" vừa mở cửa ra chưa kịp nói gì thì cửa đột ngột bị đẩy mạnh làm cô giật mình, cô chưa kịp cất tiếng hỏi thì người đó đã trả lời trước.
"Nhận ra tôi không ?"
Giọng nói ám ảnh này lập tức Bạch Sở Kiều nhận ra ngay, họ đi tận hai người đó chính là Hướng Thiệu Sương và Bạch Ngạc Dân.
"Hai người..muốn gì"
Bạch Sở Kiều bị làm hoảng sợ lùi bước về sau không cẩn thận ngã xuống sàn, Bạch Ngạc Dân cười lạnh đi đến không nói không rằng đánh ngất cô rồi âm thầm mang đi. Bọn họ chỉ để lại một mảnh giấy trắng trên đó ghi vài dòng chữ ngắn gọn.
"Sân thượng toà cao ốc R"
Lãnh Ngạo Đông đang ở công ty làm việc đột nhiên có cảm giác không lành, hắn lập tức gọi điện thoại cho cô đến ba cuộc nhưng không ai bắt máy. Hắn lập tức bật camera trước biệt thự lên xem, tim hắn như bị rớt ra ngoài nhanh chóng xuống xe lái như bay về nhà.
Bọn họ vẫn còn sống thì hắn chắc chắn sẽ có một ngày họ quay lại để trả thù cô nhưng không ngờ..hắn sao lại bất cẩn để cô một mình như thế chứ.
Ở một nơi khác, Bạch Sở Kiều tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Giọng nói Bạch Ngạc Dân và Hướng Thiệu Sương vang lên khiến cô không ngừng run rẫy, trên sân thượng gió thổi mạnh làm cô nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng năm xưa...họ hại cô mù loà giờ lại muốn làm gì nữa đây.
"Mày sợ sao ?...trách là phải trách mày quá ngu ngốc làm vật cản đường của tao"
Cô có thể cảm nhận được họng súng lạnh lẽo đang chỉ vào đầu cô, xương sống cô lạnh đến mức đơ người ra đó. Khuôn mặt cô cố gắn hiện rõ sự bình tĩnh nói với hắn và cả Hướng Thiệu Sương.
"Các người giết tôi thì đừng hòng nghĩ sẽ chạy thoát khỏi đây"
"Hừ" Bạch Ngạc Dân cười lạnh đứng dậy.
"Không..tao xác định bắt mày đến đây thì sẽ không nghĩ đến chuyện chạy đi nữa đâu"
Một lúc sau, Lãnh Ngạo Đông từ phía dứoi sân thượng đi lên, nhìn thấy Bạch Sở Kiều hai tay bị trói trên đầu là họng súng bị chỉa vào trong đau lòng đến vỡ tim.
"Các người muốn gì.."
"Lãnh Ngạo Đông..hôm nay cũng là ngày chết của mày đó..xung quanh được lắp boom hết rồi..có chết thì chết chung"
Bạch Sở Kiều tuy không nhìn thấy nhưng vẫn cố kiềm nước mắt lớn giọng về phía Lãnh Ngạo Đông.
"Chạy đi..mặc kệ em..Ngạo Đông anh nhất định đừng có làm liều vì em"
Bạch Ngạc Dân cắt ngang lời nắm kéo tay cô lên một cách mạnh bạo khiến cô đau đến nỗi đỏ tay.
"Câm miệng đi"
"Đây là cổ phần công ty Bạch Thị..anh rất muốn có nó mà đúng không ?"
Cả Hướng Thiệu Sương và Bạch Ngạc Dân như bị tâm thần vậy liền quên đi tất cả buông cả Bạch Sở Kiều ra dựt lấy tờ giấy trong tay của Lãnh Ngạo Đông.
"Băng..băng.."
Hai phát đạn được bắn ra, tiếng súng làm cho Bạch Sở Kiều sợ đến phát khóc.
Cảnh sát vừa lên đến thì hai người kia đã bị Lãnh Ngạo Đông giết chết, cảnh sát nhanh chóng cuối người xin lỗi hắn vì sự chậm trễ rồi giải quyết hai thi thể kia đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.