Thiên Giới Hoàng Hậu

Quyển 4 - Chương 129: Đại phá Trần Đường Quan

Ngô Tiếu Tiếu

03/04/2014

Bên trong doanh trướng, Thanh Dao ngồi dựa vào bên cạnh giường, nhìn xuống bên dưới có mấy tướng quân đang ngồi, mà mấy người này là người chưa trúng cổ , còn một số người trúng cổ, tất cả đều nghỉ ngơi ở trong doanh.

“Thế nào? Ăn xong giải dược, các tướng sĩ khá hơn chút nào không?”

Thanh Dao quan tâm hỏi, dẫn đầu chính là An Định Phong, hắn cung kính đứng dậy, ôm quyền đáp lời: “Xin nguyên soái yên tâm, mọi người đã khỏe hơn, tuy rằng không thể giải hết toàn bộ, hiện tại trùng cổ đã không hoạt động mạnh nữa, nên chẳng phải khó chịu như trước.”

“Ân, vậy là tốt rồi.”

Thanh Dao gật đầu, chỉ cần mọi người không có việc gì, là nàng an tâm, bởi vì nỗi khổ trúng cổ trùng, hơn nữa lại lao tâm lao lực nên sắc mặt của nàng thoạt nhìn rất tái nhợt, An Định Phong lo lắng mở miệng: “Nguyên soái, người không sao chứ?

“Không có việc gì”, Thanh Dao lắc đầu, nhớ tới mười vạn người còn không có nước để uống, trong lòng càng lo lắng, xem ra các nàng phải công tiến Trần Dường Quan, việc này không nên chậm trễ, chỉ cần vào Trần Dường Quan thì mọi chuyện liền giải quyết dễ dàng.

Nhưng hiện tại nhân lực địch ta cách xa quá lớn, không biết tối nay Hoa Văn Bác muốn dẫn bao nhiêu người qua đây, e là không phải số lượng nhỏ, bởi vì các nàng có mười vạn binh mã, cộng thêm mấy vạn người của Thạch Thành, chắc chừng hơn mười vạn người?

Đêm nay cần phải một kích tức trúng, đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, nếu như đêm nay thể nhất cử toàn thắng, như vậy chỉ phải đợi giải được cổ trùng, mới công phá được Trần Dường Quan.

Thanh Dao trước sau tự cân nhắc, cuối cùng ngưng mày phân phó đi xuống: “Lập tức sai người đến nơi đất ẩm ướt trũng mang nước về, hôm nay trước tiên phải chấp nhận như vậy, bảo tất cả mọi người kiên trì một chút”

“Dạ”, lập tức có một tham tướng lĩnh mệnh đi xuống làm việc.

Trong doanh trướng, An Định Phong cùng mấy vị tướng quân cung kính nhìn nguyên soái, không biết kế tiếp nguyên soái muốn làm như thế nào, Thanh Dao híp lại đôi mắt, chiếc khăn mỏng bắt mắt che lại gương mặt của nàng, nên không thấy được biểu tình trên mặt, bất quá trong mắt lại lộ ra ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.

“An tướng quân, lập tức đem mọi người đi ra ngoài doanh trướng, động tác cần phải cẩn thận, tối nay, chỉ sợ có người sẽ đánh lén chúng ta, không bằng chúng ta đi bắt ba ba trong rọ, một lần tất thắng, nếu như hôm nay làm cho những người này có đi không có về, thì ngày mai công phá Trần Dường Quan nước uống của chúng ta sẽ không còn là vấn đề.”

Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, An Định Phong lập tức đứng dậy, trầm ổn nhận lệnh mà đi: “Dạ, nguyên soái, ngươi an tâm điều dưỡng, chúng ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”

“Ân, đi thôi.”

Thanh Dao phất phất tay, mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, tựa ở trên nhuyễn giáp nhắm mắt dưỡng thần, trước cửa doanh trướng vang lên tiếng bước chân trầm ổn, nàng cũng không nhúc nhích, nghe hơi thở quen thuộc, nàng biết là Ngân Hiên đã tới, vẫn không mở mắt, nhẹ giọng hỏi: “Cổ trùng của ngươi còn chưa giải, nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải.”

“Dao nhi, ta rốt cuộc cũng sơ bộ đoán ra cổ trùng này nuôi ở trong cơ thể loài động vật nào ?”

“Vật gì vậy?.”

Thanh Dao lập tức mở mắt, trong ánh mắt ánh lên hy vọng, yếu ớt nhìn Ngân Hiên, mặt của hắn hơi có chút tái nhợt, nhưng cả người vẫn khí phách mười phần như trước, hơn nữa nhìn không thấy được một điểm khó chịu nào, kỳ thực Thanh Dao thân trúng cổ trùng, biết rất rõ đau đớn thế nào, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì như vậy, chẳng qua nam nhân này tính kiên cường cứng cỏi, vì thế mới đè nén thống khổ kia, cả người nhìn qua như vân đạm phong kinh, không có việc cả.

“Xà (rắn).”

“Ngươi khẳng định sao?” Thanh Dao ngẩn ra, nàng không nghĩ tới cổ trùng lại nuôi ở trong cơ thể rắn, bởi vậy có thể thấy lòng dạ người nam nhân kia rất hung ác, quả nhiên đem trùng cổ nuôi ở trong cơ thể rắn, thảo nào có thể hoà nhập trong nước, tập tính của rắn là thích lạnh, hơn nữa độc không gì sánh được.

Ánh mắt Ngân Hiên trở nên sâu thẳm, đây là do hắn sơ bộ phân tích mà đưa ra, vẫn không thể thập phần khẳng định chính là rắn, nhưng loại cổ trùng có thể hòa tan vào nước, chứng tỏ trước đây nó gởi thân bên trong động vật thích ứng với nước, mà động vật di chuyển trong nước hơn nữa còn độc đến như vậy, thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, rắn đứng ở vị trí đầu tiên.

“Vẫn không thể khẳng định, nhưng khuya hôm nay ta sẽ có đáp án, Hoa Văn Bác nhất định sẽ mang binh ban đêm tập kích chúng ta, ta sẽ làm cho hắn nói ra.”

Vẻ mặt Ngân Hiên bí hiểm, chậm rãi mở miệng, khóe môi câu ra ý cười âm hàn, Hoa Văn Bác, hôm nay nếu ngươi đến, cũng đừng nghĩ rời đi được.

“Ân, vậy là tốt rồi.”

Thanh Dao mệt mỏi rã rời, lần thứ hai nhắm mắt lại, lông mi thật dài che đi ánh mắt sáng của nàng, Ngân Hiên đau lòng tiêu sái đến bên cạnh ngồi xuống.

“Dao nhi mệt không, nếu như mỏi mệt, chúng ta giết Hoa Văn Bác xong, liền khải hoàn hồi triều đi.”

Ngân Hiên cố gấp khẳng định, nhìn hình dạng yếu đuối của nàng, trong lúc bất chợt hắn cảm thấy trong lòng trống rỗng, sự khủng hoảng bức thiết bao phủ cả người hắn, mặc dù biết bản thân mình có kiếp nạn, nhưng hắn hi vọng nàng vẫn sống thật khỏe mạnh, ngàn vạn lần không thể ra một chút xíu chuyện gì, bằng không bảo hắn làm sao chấp nhận được.

“Khải hoàn hồi triều?”

Thanh Dao thì thào nói nhỏ, ánh mắt vẫn chưa đồng, nếu đã đi ra, nàng làm sao có thể như vậy mà khải hoàn hồi triều, lúc đầu tự mình đồng ý giúp hắn nhất thống thất quốc, sao có thể nói không giữ lời, chỉ cần đánh hạ Trần Dường Quan, lấy được Đan Phượng quốc sẽ không còn là nói đùa, nàng đã nhận ơn cứu mạng hai lần của hắn, thì nhất định phải giúp đỡ hắn thực hiện mộng tưởng, đợi đến khi thất quốc thống nhất là lúc nàng mới chân chính yên tâm ly khai.

Tình yêu của nàng, tựa hồ luôn luôn có một phần không trọn vẹn, nên nàng không muốn đụng chạm nữa.

Kiếp trước toàn tâm nỗ lực yên một người, cuối cùng đổi lấy sự đau xót.

Kiếp này nàng vốn muốn đem tim khoá chặt, lúc nàng thật tình tiếp nhận hắn, thì hắn lại đánh một gậy vào lòng nàng, mà Vô Tình, dành cho nàng toàn tâm bảo hộ, cuối cùng lại như đoá hoa bạc mệnh qua đời.

Tựa hồ mỗi một đoạn tình cảm của nàng, cũng không được chết già, đã như vậy, hà tất lại gượng ép, làm hại mình phí sức và hao tổn tinh thần, đợi được khi tất cả mọi chuyện đều an định, nàng sẽ mang theo Tiểu Ngư nhi trở lại Vô Tình cốc, ngẩng đầu nhìn hoa nở hoa tàn, hoàng hôn đón gió mát nước chảy, cuộc sống như vậy đời này đã đầy đủ.

“Ngươi đã suy nghĩ nhiều” Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, cũng không nhúc nhích, tiếp tục nghỉ ngơi.

Mặt trời vừa lặn, mười vạn binh tướng đều rời khỏi doanh trướng, ẩn ở trong rừng rậm xa xa, mà doanh trướng từ lâu đã là một tòa thành trống không.

Bóng đêm ẩn chứa vài tia sáng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, xa xa gần gần nhìn không thấy được nửa ngôi sao, sương mù bao phủ ở giữa không trung. Bên trong rừng, mọi người khẩn trương nhìn phía xa xa, tất cả cùng đợi, mỗi người đều khẩn trương, lòng bàn tay là mồ hôi lạnh, chăm chú nắm chặt số lượng thuốc nổ cùng lựu đạn không nhiều lắm, những người này dám can đảm hại bọn họ, lúc này tuyệt đối không thể để bọn chúng toàn thân trở ra.

Bóng cây lắc lư, loang lổ đốm sáng, một trận gió thổi qua, làm rừng cây rung động phát ra tiếng ô ô.

Thanh Dao cùng An Định Phong dẫn đầu, nhìn chằm chằm động tĩnh phía trước doanh trướng , chuyện này An Định Phong vốn không cho nguyên soái tham gia, bởi vì nàng trúng độc cổ, thân thể căn bản không tốt, thế nhưng Thanh Dao kiên trì tham gia, cơn đau này nàng còn có thể chịu được, thân làm chủ soái, sao có thể nào không tham gia chuyện này.

Xa xa, rất nhanh có binh sĩ chạy vội đến: “Báo, có người ngựa ra khỏi Trần Đường Quan, đã tới.”

“Tiếp tục thăm dò, nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu nhân mã.”

Trong bóng đêm, thanh âm thiết huyết vô tình của Thanh Dao vang lên, Ngân Hiên vẫn đứng ở bên cạnh nàng, đau lòng đến cực điểm, dưới bóng đêm, trên gương mặt tuấn mỹ yêu mỵ của hắn, con ngươi trở nên u ám, lúc này bỗng nhiên hắn sinh ra một loại ý niệm trong đầu, có nàng cuộc đời này đã đủ, không cầu thất quốc thống nhất, nhìn bộ dạng này của nàng, làm tim hắn rất khó chịu, hoặc là hắn không nên để nàng nắm giữ ấn soái, đánh giặc hẳn là chuyện của hắn, sao lại làm cho nàng vất vả như thế?

Tuy rằng đây là tâm nguyện của nàng, mà nàng là kỳ tài thiên phú, thế nhưng trong chiến tranh, khó tránh khỏi sẽ thương vong, nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ hắn không thể tha thứ bản thân mình, vì thế hiện tại điều hắn có thể làm là một tấc cũng không rời nàng, chỉ mong nàng không phát sinh một điểm ngoài ý muốn. nào

Rất nhanh lại có người đến báo: “Báo, người của đối phương sơ bộ phỏng chừng có bảy tám vạn người.”

Thanh Dao phất phất tay, khóe môi câu ra huyết tinh sát khí, quay đầu nhìn những người không trúng cổ ở phía sau, thanh âm lạnh lùng từng chữ vang lên.

“Đợi những người đó tiến vào trong doanh trướng, chúng ta nhất định phải đánh cho bọn họ trở tay không kịp, tối nay chúng ta phản công thắng lợi, ngày mai chúng ta sẽ lấy Trần Đường Quan, như vậy tất cả vấn đề sẽ hoàn toàn được giải quyết, nếu như trận chiến này chúng ta bất lợi, vậy thì sinh tử khó liệu.”

Lời nói sắc bén này, như cắm vào đáy lòng mỗi người.

Ai cũng không nói chuyện, nhưng hơi thở phun ra đều là lạnh, lúc này không còn phân chia nam nữ, chỉ có người chết ta sống, đây là sự tàn khốc của chiến tranh, bức bách người ta phải có thủ đoạn độc ác như vậy, đối địch nhân từ chính là đối với mình tàn nhẫn, vì thế trận chiến này phải thắng.

Ở đây mỗi người đều biết một vấn đề, nếu như không thể công tiến Trần Đường Quan, thì bọn họ cũng không có biện pháp công phá Đan Phượng quốc, làm sao khải hoàn hồi triều, nếu quả thật như vậy, chỉ sợ địa vị của Huyền Nguyệt quốc ở những quốc gia khác , xuống dốc không phanh, điều này tương đương với một sự sỉ nhục, vì thế chỉ có thể thắng không thể bại…

Xa xa có thân ảnh chuyển động, càng ngày càng nhiều, mà bọn họ mai phục ở trong rừng, tựa như bóng ma trong đêm tối, trên thân mỗi người đều bao phủ một tầng nồng đậm sát khí, mật thiết nhìn chăm chú vào động tĩnh, phía trước, chỉ tới khi đối thủ đều rơi vào trong vòng vây, Thanh Dao bình tĩnh vung tay lên: “Đánh, đánh chết những kẻ bên trong cho ta, một cũng không giữ lại, ngày mai chúng ta tiến công Trần Dường quan.”

Xôn xao một tiếng hô vang lên, mọi người nhanh chóng tản ra, phi thân lên, lao thẳng tới hướng mười mấy doanh trướng.



Mà lúc này, người của Đan Phượng quốc khi phát hiện đây là một tòa thành trống không, mới biết bị trúng kế, đáng tiếc lúc hiểu ra thì đã muộn, binh tướng Huyền Nguyệt như từ trên trời giáng xuống, căn bản không cho các nàng bất luận cơ hội thở dốc nào, mỗi người đều giật lựu đạn, hướng vào những nơi có người mà ném.

Trong lúc nhất thời, ánh lửa cao tận trời, tiếng vang điếc tai, tiếng khóc la không ngừng, chiến tranh tàn khốc lộ ra bộ mặt dữ tợn vốn có của nó.

Chương 129.2

Khói thuốc súng nổi lên bốn phía, mười mấy toà doanh trướng ở trong ánh lửa, đốt thành một mảnh, quân lính Đan Phượng quốc không kịp bứt trở ra khóc gọi một lúc liền bị vây quanh ở trong đại hỏa, dù cho có chạy ra đúng lúc thì cũng bị lựu đạn tập kích, còn có đại hỏa tràn ra, ở bên ngoài còn có binh sĩ Huyền Nguyệt quốc như lang như hổ đang chờ chựt, giơ tay chém xuống, ai cũng không có một chút lòng thương hại.

Lúc này không phải ngươi chết chính là ta chết, nên mọi người đều giết đỏ cả mắt.

Huyết khí tràn ngập toàn bộ bầu trời đêm, những tay chân gãy, thỉnh thoảng bị ném ra…

Thanh Dao đứng ở trên cao sườn núi nhìn hết thảy trước mắt, khóe môi lộ ra ý cười nhạt, bỗng nhiên hơi thở quanh mình đột nhiên lạnh, ngân quang hiện lên, có người muốn giết nàng, thân hình vừa chuyển, liền thấy rõ kẻ tới người phương nào, chính là nam nhân xinh đẹp như trích tiên Hoa Văn Bác, lúc vừa thấy hắn, Thanh Dao có chút hoảng thần, người nam nhân này lớn lên cùng Vô Tình như đúc từ một khuôn, điểm khác biệt là hắn đứng, mà Vô Tình thì ngồi ở trên xe lăn, người nam nhân này tóc đen, mà Vô Tình thì tóc trắng đầy bi thương.

“Mộc Thanh Dao, nữ nhân ác độc này, đền mạng cho con ta.”

Ánh mắt Hoa Văn Bác như mang theo nam châm, khoá chặt thân thể Thanh Dao, làm nàng không thể động đậy, trong lòng tuy rằng hiểu rõ, thế nhưng cả người không thể động đậy nửa phần, mắt thấy trường kiếm của Hoa Văn Bác sắp đâm qua đây,

Bỗng nhiên từ giữa không trung một thanh Bích Ngọc tiêu bay qua, mang theo khí thế sắc bén, đánh văng mũi kiếm sắc lạnh, một thân ảnh cao lớn tuấn dật đích phiêu nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi xuống bên cạnh Thanh Dao, thanh âm lãnh chìm mang theo lo lắng: “Dao nhi, ngươi không sao chứ.”

Thanh Dao giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại, nhìn Hoa Văn Bác ở đối diện, nguyên lai ánh mắt của nam nhân này có thể mê hoặc nhân tâm, vẫn nên cẩn thận mới tốt, nàng quay đầu nhìn về phía Ngân Hiên, nhu hòa lắc đầu, hai người vẻ mặt tình chàng ý thiếp, kích thích Hoa Văn Bác càng thêm giận dữ, trường kiếm chỉa sang.

“Mộc Thanh Dao, ngươi là tiện nữ nhân, con ta vừa mới chết không lâu, ngươi lại quyến rũ một kẻ khác, uổng cho con ta xem ngươi bảo vật.”

Lời này thật quá kích thích Thanh Dao, tuy rằng nàng cùng Vô Tình cái gì đều không phải, thế nhưng trong lòng bỗng nặng nề không gì sánh được, nàng ngẩng đầu lên nhìn phía Ngân Hiên: “Ngươi phải cẩn thận chút, đừng nhìn hắn, ánh mắt của hắn có thể mê hoặc nhân tâm.”

“Ta sẽ không để cho hắn thực hiện được.”

Ngân Hiên một lời rơi, thân thể đã nhảy lên, trong gió đêm, áo choàng màu trắng thiêu hoa trên người hắn, đường hoàng phấp phới, tóc đen như đám mây, phiêu dật trong cơn gió, ngọc tiêu mang theo cường đại sát khí đánh thẳng về phía Hoa Văn Bác, sắc bén không gì sánh được, mang theo tất cả cuồng vọng.

Hoa Văn Bác thân hình vừa lui né tránh một kích kia, quay đầu nhìn phía xa xa, chỉ thấy trong ánh lửa, binh tướng Đan Phượng quốc đều thương vong, chỉ còn lại không có mấy người, trong lòng không khỏi càng phát ra trầm trọng, trận chiến này hắn quá đánh giá cao năng lực của mình, mà xem thường năng lực nữ nhân này, hơn nữa, bọn họ rõ ràng đã trúng cổ trùng của hắn, vì sao mỗi người lại vô sự, mà cổ trùng kia là hoà vào trong nước, chẳng lẽ bọn họ không có uống nước.

“Các ngươi sao lại không có việc gì?”

Hoa Văn Bác một bên ứng phó Ngân Hiên, một bên lạnh lùng mở miệng, Ngân Hiên chiêu thức càng ngày càng cổ quái, ba quang quỷ dị, Hoa Văn Bác tuy rằng cổ thuật lợi hại, võ công cũng không kém, nhưng so sánh với cổ thuật, thì võ công khiếm khuyết một tầng, mà Ngân Hiên lại là môn hạ của Xích Hà lão nhân , võ công đều được Xích Hà lão nhân chân truyền, vì thế tàn bạo lạnh lùng không gì sánh được, nên Hoa Văn Bác căn bản không phải là đối thủ của hắn, mới hơn mười chiêu thì đã đã cảm thấy tốn sức, một bên đánh một bên lui về phía sau.

Ngân Hiên từng bước ép sát, trên yêu mỵ dung nhan thiên diệp hải đường đỏ tươi như lửa, tựa hồ muốn lấy máu.

Thanh âm lãnh mị của hắn chậm rãi vang lên: “Ngươi đang nói cổ trùng mà ngươi hạ sao? Chẳng lẽ ngươi có thể hạ, chúng ta lại không thể giải, chẳng qua là một loại tiểu cổ nuôi ở trên thân rắn mà thôi.”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Hoa Văn Bác liền biến sắc, hoảng hốt kêu lên: “Sao các ngươi biết được.”

Xa xa Thanh Dao cùng Ngân Hiên vừa nghe lời nói của hắn, hai người đồng thời thở dài một hơi, nguyên lai trùng cổ thật sự nuôi ở trên thân rắn, nam nhân này đại khái nằm mơ cũng sẽ không ngờ đến, bọn họ chẳng qua lừa hắn nói ra, lời của hắn đã cho các nàng một luồng hi vọng.

Ngân Hiên bởi vì huyết khí di chuyển quá nhanh, cổ trùng vận hành nhanh, ngực đau đớn khó nhịn, bởi vậy ra tay càng sắc bén, hắn không thể để cho Hoa Văn Bác nhìn ra hắn trúng cổ độc, bằng không tên này nhất định sẽ phản công tới, mà Thanh Dao cũng trúng cổ độc, nếu như Hoa Văn Bác khám phá được điểm này, tất sẽ kéo dài thời gian, cuối cùng kẻ bị thương nhất định là hai người bọn họ, lúc này, Thanh Dao cũng thấy rõ hiện trạng trước mắt, lập tức cố đứng dậy mang hoàng vĩ cầm ra.

Ánh lửa bắn ra bốn phía, khói thuốc súng tràn ngập sát khí, tiếng đàn du dương vang lên, mang theo quỷ bí yêu dị, từ từ vang vọng ở giữa không trung.

Dưới bóng đêm, Hoa Văn Bác không có ham chiến, mắt thấy binh tướng Đan Phượng quốc đều thương vong, hắn vẫn nên trở lại Trần Dường Quan nghĩ đối sách quan trọng hơn, ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, lập tức tung ra hư chiêu, tạo một khe hở phi thân lên, rất nhanh lắc mình ly khai…

Thân ảnh của hắn vừa mất bóng, sắc mặt Ngân Hiên đại biến, ùm một tiếng té trên mặt đất, ngay cả đầu gối đều quỳ xuống, dùng sáo ngọc chống đỡ nửa người, thở phì phò, sắc mặt tái nhợt, bàn tay kia che ngực lại.

Xa xa Thanh Dao vừa thu lại đàn, vừa đeo phía sau lưng, thì người đã phi thân tới, rơi xuống bên người Ngân Hiên, khẩn trương mở miệng: “Ngân Hiên, ngươi không sao chứ, không có sao chứ, hiện tại chúng ta đã biết cổ trùng nuôi này nuôi trên thân rắn, bây giờ chỉ cần giết rắn uống máu là giết chết được cổ trùng này.”

“Ân” Ngân Hiên gật đầu, mặt của hắn tái nhợt, mồ hôi hột chảy xuống, môi cũng xám trắng, Thanh Dao làm sao không biết hắn đang chịu đựng đau đớn, vừa rồi hắn động nội lực, vì thế mới làm cho máu vận hành nhanh hơn, làm trùng cổ hoạt động rộng khắp, vì thế trong lồng ngực của hắn lúc này, nhất định như có nhiều kim nhỏ đang đâm.

“Ta không sao.”

Hắn gắng gượng mở miệng, Thanh Dao rất nhanh vươn tay nâng hắn dậy, làm sao mà không có việc gì, sắc mặt của nàng cũng rất tái nhợt, nhanh chóng quay đầu nhìn về một bên, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu dẫn Tiểu Ngư nhi chạy vội tới, đi theo phía sau các nàng là đại tướng quân An Định Phong cùng mấy người phó tướng khác.

An Định Phong vừa nhìn vẻ mặt Ngân Hiên giống như bị thương nặng, khẩn trương truy vấn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hoa Văn Bác đánh lén chúng ta.”

Thanh Dao mở miệng nói, kỳ thực hẳn là đánh lén nàng, từ đầu tới đuôi người Hoa Văn Bác muốn giết chỉ có một, đó chính là nàng Mộc Thanh Dao, Ngân Hiên chỉ là bị nàng liên luỵ mà thôi.

Tiểu Ngư nhi vừa nghe thấy Thanh Dao nói, rất nhanh xông lại, tức giận đến giơ chân: “Tên nam nhân kia đâu?”

“Chạy” Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, nếu như Ngân Hiên không có trúng cổ trùng, nam nhân kia cũng đừng nghĩ sống mà chạy khỏi, nhưng mà đêm nay giải cổ trùng xong, ngày mai là công phá Trần Đường Quan, đến lúc đó, người thứ nhất nàng muốn giết chính là Hoa Văn Bác, nàng nhất định phải đem hắn thiên đao vạn quả, phơi thây trên Trần Đường Quan, làm cho người trong thiên hạ đều biết ác nhân tất có ác báo.

“An tướng quân, tình huống thế nào?”

Thanh Dao quan tâm tình hình chiến đấu, An Định Phong rất nhanh tiến lên một bước, trầm giọng mở miệng: “Giết chết hơn phân nửa, cũng bắt một phần nhỏ người, những người này hiện tại xử trí như thế nào?”

Thanh Dao đôi mày khoá chặt, có lẽ những nữ nhân này là vô tội, các nàng chỉ bảo vệ quốc gia, nhưng chiến tranh là tàn khốc, chỉ có ngươi chết ta mới không mất mạng, mặc dù hôm nay nàng tha cho các nàng, ngày khác các nàng trở lại, còn tiếp tục cùng nàng đối nghịch, hơn nữa, dù hôm nay các nàng không chiến, thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ chiến, đến lúc đó chỉ sợ càng nhiều người thương vong hơn.

“Giết.”

Thanh Dao lạnh lùng lên tiếng, nàng cũng không có mang bộ dạng pháp luật nhân từ của hiện đại, cái gì mà đối đãi với tù binh chú ý chính sách dụ dỗ, rõ ràng là địch nhân giết người của mình, cuối cùng bắt được còn thả ra, sau đó người ta tiếp tục qua đây đánh bọn họ, chiến tranh vốn là tử vong, ngươi không chết chính là nàng chết, sớm muộn gì cũng chết, hơn nữa nàng không muốn có nhiều địch nhân hơn nữa.

“Dạ.”

An Định Phong bình tĩnh lĩnh mệnh, chủ soái phát lệnh, bọn họ phải nghe theo, hơn nữa mọi người đều biết những người này giữ lại không được, ở quá khứ, đánh hạ một tòa thành trì, sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành, bây giờ giết mấy người địch nhân, là chuyện rất bình thường.

Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng Mộc Dương đang đứng ở một bên, lần này sự kiện cổ trùng, Hoàng Mộc Dương không có trúng cổ, bởi vậy rất nhiều chuyện đều là hắn bố trí xuống, bởi vậy Thanh Dao phát hiện người này có thể dùng, xử sự trầm ổn không hoảng hốt, có thể đảm đương đại sự, nàng ngẩng đầu lên nhìn phía Hoàng Mộc Dương.

“Ngươi lập tức phân phó đi xuống, để cho những tướng sĩ không có trúng trùng cổ giết rắn lấy máu, máu rắn có thể giải cổ trùng, đương nhiên con rắn kia phải là độc xà, việc này không nên chậm trễ, lập tức đi làm.”

“Dạ, nguyên soái.”

Hoàng Mộc Dương theo sát An Định Phong rời đi, mọi người trong lòng đều thở dài một hơi, nguyên lai máu rắn có thể giải cổ trùng, thật sự là quá tốt.

Tiểu Ngư nhi thở dài một hơi, lúc này nàng có vẻ đặc biệt bình tĩnh, quay đầu nhìn Mạc Sầu cùng Băng Tiêu: “Các ngươi nhanh chóng vào trong rừng, bắt hai con rắn đến, lập tức để cho nương ăn vào, trùng cổ trên người bọn họ còn không có giải đâu?”

“Dạ, công chúa.”

Hai người lên tiếng trả lời, rất nhanh rời đi.



Thanh Dao đỡ Ngân Hiên ngồi ở một bên cỏ, mà Tiểu Ngư nhi thì cùng ngồi một bên kia.

Gió đêm thê lương, Ngân Hiên đầu vai tựa ở trên vai Thanh Dao, hai người cùng nhau nhìn xa xa, khắp bầu trời đầy ánh lửa, khói thuốc súng tràn ngập trung, cả nhà bọn họ đang ở cùng một chỗ, trong lòng đặc biệt yên tĩnh, chưa bao giờ hài hòa như thế, Tiểu Ngư nhi ngẩng đầu lên, nhìn sang bên này, rồi nhìn sang bên kia, bỗng nhiên trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn lộ ra nụ cười, nếu như có thể, xin để cho bọn họ ở cùng một chỗ đi

Chương 129.3

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu rất nhanh lấy máu rắn mang qua, Thanh Dao lập tức nhận lấy, để cho Ngân Hiên ăn vào, tự mình cũng ăn một ít, không biết máu rắn rốt cuộc có tác dụng hay không, này nhất thời hồi lâu cũng không thấy gì, Ngân Hiên tiếp tục tựa ở trên vai Thanh Dao , mà Thanh Dao thì bất động.

Xa xa Mạc Sầu cùng Băng Tiêu vẫn canh chừng, không để cho người khác quấy rầy đến các nàng, đêm càng ngày càng sâu…

Trần Dường Quan

Bên trong chính sảnh của quân cơ đại doanh , lúc này bao phủ hơi thở âm lãnh.

Cơ Tuyết trầm mặt lạnh lùng ngồi ngay ngắn ở bên trái thượng vị, không nói được một lời nhìn sắc mặt âm ngao của nam tử ngồi trên cao.

“Hoàng phu nương nương không phải nói chúng ta vô năng sao? Hiện tại ngươi cũng đã bị mất sáu bảy vạn binh mã, Trần Đường Quan gần ba mươi vạn binh mã, hiện tại chỉ còn lại không tới mười lăm vạn.”

Cơ Tuyết nói xong vừa nhanh vừa vội, đau lòng khó nhịn, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy chứ, nàng càng nghĩ càng khổ sở, không ngờ tới nữ nhân Mộc Thanh Dao kia lại khó đối phó như vậy, xem ra sau này các nàng càng phải cẩn thận mới được, nhưng lúc này phải cái gì bây giờ?

“Không phải nói đã hạ cổ cho bọn hắn sao?”

Cơ Tuyết mày nhẹ cau, có chút khó hiểu nhìn Hoa Văn Bác, Hoa Văn Bác bởi vì lời nói hàng loạt như pháo nổ của nàng, mà sắc mặt càng phát ra khó coi, trên gương mặt trắng trẻo, rõ ràng chiếu ra ánh sáng đen, hắn chậm rãi mở miệng: “Không nghĩ tới bọn họ lại giải được, có thể thấy được bên người Mộc Thanh Dao nhân tài đông đảo.”

Hoa Văn Bác một lời vừa nói xong, liền cười lạnh một tiếng: “Ta cũng không tin không đối phó được bọn họ.”

Chủ tướng Ngọc Kiều của Trần Đường Quan, từ đầu tới đuôi không nói gì, sắc mặt ngưng trọng, cả người bao phủ thương tâm, nàng so với hoàng thái nữ Cơ Tuyết cùng hoàng phu nương nương ở trên cao thì thương tâm nhiều lắm, bốn viên dũng tướng thủ hạ của nàng, Xuân Đào, Hạ Hà, Thu Cúc cùng Đông Mai, đều bị giết, người khác chỉ tối đa tiếc hận một chút, nhưng các nàng đều là tỷ muội cùng sinh cùng tử với nàng, sao lại không khiến nàng thương tâm, đau tận tim gan.

“Ngươi có biện pháp nào?”

Cơ Tuyết âm ngao nhìn chằm chằm Hoa Văn Bác, sự kiện lần này quả nhiên là một đả kích lớn đối với hắn, con người hắn luôn luôn cao ngạo, lúc này như phủ lên một đám mây đen, toàn bộ gương mặt đều rất khó coi.

“Ta lập tức chạy tới Hoàng Viên quốc, để cho bọn họ hợp tác với Đan Phượng quốc của chúng ta, trước sau giáp công, một lưới tiêu diệt hết bọn họ.”

“Điều này không có khả năng” Cơ Tuyết xoay mình đứng dậy, đối với chuyện phát sinh ở đăng cơ đại điển của tân hoàng Hoàng Viên quốc, nàng thấy rõ ràng, tân hoàng kia là người của Mộc Thanh Dao, làm sao lại cùng Đan Phượng các nàng hợp lực tấn công Mộc Thanh Dao chứ, nam nhân này căn bản là người ngốc nói mớ.

Chẳng qua Hoa Văn Bác cũng không nóng lòng, khóe môi câu ra cười nhạt.

Đối với Hoàng Viên quốc, hắn hiểu so với Cơ Tuyết sâu hơn nhiều lắm, tuy rằng tân hoàng là người của Mộc Thanh Dao, thế nhưng tân hoàng này chỉ có mười lăm tuổi, quan trọng nhất là bên trên có rất nhiều đại thần, trong đó mới Y Tư Nguyên đại nhân cậu của hoàng thượng là một thí dụ, chỉ sợ đều lo lắng đề phòng, nếu như hắn hiểu được lợi hại bên trong, chắc bọn họ sẽ hạ lệnh vây công Mộc Thanh Dao, mà tổng binh Thạch Thành cũng không phải người của hoàng thượng, mà là người của đại thần trong triều, chỉ cần bọn họ phản đối, hạ mật lệnh ra thì tổng binh Thạch Thành, Lưu Vân Phong sẽ cùng với bọn họ vây giết đám người Mộc Thanh Dao.

“Được rồi, chuyện này ta sẽ đi xử lý, ngươi đừng quan tâm, ngày mai sáng sớm ta sẽ chạy tới Hoàng Viên quốc, chuyến đi này sợ rằng phải mất trên dưới mười ngày, các ngươi nhất định phải thủ vững ở Trần Đường Quan, không thể có nửa điểm sai lầm, chỉ cần Lưu Vân Phong đáp ứng xuất binh, chúng ta trước sau giáp công, ta không tin bọn chúng không chết, dù cho Thạch Thành không ra binh, đóng chặt cửa thành, bọn chúng tiến đến không lối, quay đầu lại không đường, chặt đứt lương thực cùng nguồn nước, thì chỉ có một con đường chết.”

“Chỉ sợ nữ nhân sẽ công phá Trần Đường Quan.”

Đây là nỗi lo lắng của Cơ Tuyết, Hoa Văn Bác biết chuyện này là tuyệt đối có thể, thế nhưng nếu hắn ở lại Trần Đường Quan, tuy rằng có thể cản đường đi của nữ nhân kia một thời gian, nhưng lại không thể đều diệt hết bọn chúng, bởi vì tuy bọn chúng tạm thời không có nước để uống, nhưng chỉ cần lui về Thạch Thành, tất cả liền có thể hoá giải.

“Vì thế của trọng trách của các ngươi rất nặng, nhất định phải thủ vững tất cả, bằng không Trần Đường Quan sẽ mất, bọn họ đến công thành, các ngươi không nên mở cửa thành, quan trọng nhất đừng cho người họ tới gần cửa thành, tuy rằng các nàng có vũ khí lợi hại, nhưng mà vũ khí này nhất định phải đến gần gũi mới có biện pháp bắn, xa xa căn bản không nổ huỷ được cửa thành, vì thế các ngươi hãy vận chuyển nhiều đá lớn chất đống ở trên tường thành, chỉ cần vừa có người tới gần, liền đẩy đá ngăn cản, hơn nữa lệnh cho cung tuyển thủ sẵn sàng đợi lệnh, không cho phép người tới gần.”

Hoa Văn Bác phân công nhiệm vụ, Cơ Tuyết nhanh chóng lĩnh mệnh, lúc này chỉ có thể làm như vậy, mong rằng hắn có thể thuyết phục người của Hoàng Viên quốc, trước sau giáp công, như vậy Trần Đường Quan sẽ không có việc gì, chỉ cần các nàng sống quá mười ngày, là được, nữ nhân kia chỉ có hai con đường có thể đi, lui về Thạch Thành, hoặc công phá Trần Đường Quan, nếu như các nàng có thể đem bọ họ đẩy lui về Thạch Thành, đến lúc đó Lưu Vân Phong có thể gây khốn khó bọn họ.

“Ngươi đi sớm về sớm.”

Cơ Tuyết trầm trọng mở miệng.

Ánh mắt Hoa Văn Bác nhìn nàng như có điều suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu một cái, đứng lên đi ra ngoài, Cơ Tuyết cũng dẫn người rời khỏi chính sảnh của quân cơ đại doanh, trong chính sảnh chỉ có một mình chủ tướng Ngọc Kiều thương tâm ngồi lại đó, mặc niệm cho bọn tỷ muội đã chết đi.

Sáng sớm ánh sáng mờ mờ xuyên thấu qua kẽ lá, chiếu vào trong rừng, mười vạn tướng sĩ ẩn ở núp, hoặc ngồi, hoặc ngủ, toàn bộ bị bao phủ trong vầng kim quan, mà phía xa xa, mười mấy tòa doanh trướng đều bị hủy diệt, thây ngã khắp nơi, huyết nhục lờ mờ, đều là thuần một sắc màu nữ tử, ban ngày nhìn kỹ tứ chi gãy và xác chết tạo thành một bức tường, càng cảm thấy kinh tâm động phách hơn…

Ở bìa rừng, sương mù nhợt nhạt bao phủ giữa không trung, một người nam tử cao lớn, cùng nữ tử dựa vào nhau nghỉ ngơi, nam tử mặt mày yêu mỵ, bốn phía khí phách toả ra, nữ tử xinh xắn lanh lợi, nhưng thấy không rõ vẻ mặt, chỉ lộ ra khăn sa mỏng che lại tất cả, mà trên đùi của nàng còn một tiểu nha đầu phấn nộn đang tựa vào, cảnh tượng thật là ấm áp, phía xa xa Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đi tới, nhẹ nhàng thở dài, tuy rằng không đành lòng đánh bức tranh đẹp này, thế nhưng các tướng sĩ đã có người lục tục tỉnh lại, bắt đầu hoạt động, nếu để bị bọn họ nhìn thấy một màn trước mắt, không biết sẽ sinh ra chuyện gì nữa, ai cũng biết chủ soái là hoàng hậu, nhưng không ai biết Ngân Hiên là hoàng thượng a.

“Chủ tử, trời đã sáng.”

Thanh âm ôn nhu của Mạc Sầu thật như làn gió, nhẹ nhàng vang lên, Thanh Dao mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn phía xa xa, cả người tỉnh táo lại, quay đầu liếc mắt nhìn bên cạnh, Ngân Hiên cũng đang mở mắt, trong hắc đồng mơ hồ đầy hoa ánh sáng, thắm thiết nhìn chăm chú vào nàng, hai người không hẹn mà cùng mở miệng.

“Ngươi không sao chứ.”

Một lời rơi, liền thấy trên người cảm giác gì cũng không có, phát hiện này, đã làm cho Thanh Dao rất là hài lòng, nàng nhanh chóng đứng lên hoạt động gân cốt của mình, một điểm khác thường cũng không có, điều này thật sự là quá tốt, Thanh Dao không khỏi cao hứng, quay đầu nhìn phía Băng Tiêu: “Những người khác thế nào?”

“Đều tốt.”

Băng Tiêu gật đầu, cười vui vẻ, quyến rũ đến cực điểm, bất quá khác có một việc không được lạc quan, nhìn vẻ mặt chủ tử cao hứng, nàng có chút không đành lòng mở miệng.

Chẳng qua độ nhạy cảm của Thanh Dao luôn luôn cao, liều quay đầu ngóng nhìn Băng Tiêu: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nguyên soái, hiện tại nước xảy ra vấn đề, mười vạn binh tướng không có nước để dùng, từ sáng sớm hôm qua cho tới hôm nay sáng sớm, ngoại trừ tự mình đào chỗ nước cạn, tìm được một chút nước, đến bây giờ còn không có ăn uống gì đâu? Tiếp tục như vậy chỉ sợ không phải là biện pháp.”

Băng Tiêu vừa nói xong, Ngân Hiên từ trên mặt đất nhảy lên đứng dậy, trên gương mặt tuấn dật tràn đầy lạnh lẻo, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay công thành, nhất định phải lấy được Trần Đường Quan.”

Hoa Văn Bác, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ngân Hiên tiếng nói vừa dứt, Tiểu Ngư nhi cũng đứng dậy tán thành kêu lên: “Đúng vậy, công thành, nhưng mà chỉ sợ Hoa Văn Bác sẽ nghĩ tới chúng ta muốn công thành, hắn nhất định sẽ có đối sách, tỷ như ở trên tường đặt mấy tảng đá, hoặc là mệnh lệnh cung tuyển thủ bắn chúng ta, không cho chúng ta tới gần, bởi vì Trần Đường Quan lương nhiều ngựa tốt, nên bọn họ không sao, hơn nữa gần đây tổn thất hơn mười vạn binh mã, những người đó nhất định sẽ liều mạng ngăn cản chúng ta vào thành.”

Tiểu Ngư nhi vừa nói xong, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu mang một bộ dạng như gặp quỷ mà nhìn nàng, không phải là nàng nói sai, mà vì nàng nói xong quá đúng, một nhà ba người của hoàng đế, tựa hồ một so với một càng thông minh hơn, mỗi người đều có ý nghĩ thông minh tuyệt luân, như vậy mà liên thủ, chỉ sợ thiên hạ thực sự sẽ là của Huyền Nguyệt.

Lời nói của Tiểu Ngư nhi lập tức nhắc nhở Thanh Dao cùng Ngân Hiên, Thanh Dao vừa nhíu mày, ánh mắt trở nên sâu thẳm, chậm rãi mở miệng: “Băng Tiêu, lập tức đi tìm An tướng quân, phân phó mọi người bắt đầu làm cánh diều lớn, bọn họ có mưu kế, thì chúng ta có phá chiêu, nói chung hôm nay nhất định phải phá thành, lui về Thạch Thành, không phải là việc làm của Huyền Nguyệt chúng ta.”

“Dạ” Băng Tiêu lập tức lĩnh mệnh, rất nhanh lui xuống, chờ nàng rời đi, Thanh Dao nhìn về phía Ngân Hiên, thấy hắn không nói chuyện, trên khuôn mặt tuấn mỹ như miếng ngọc điêu khắc, bao phủ sương mù như đang suy nghĩ sâu xa, đôi môi lạnh mỏng mím lại thành đường thẳng, thật lâu mới lên tiếng: “Hoa Văn Bác tuyệt đối sẽ không ngồi đợi chết, hắn nhất định sẽ đến thành trì phụ cận Trần Đường Quan tìm viện binh, vì thế chúng ta nhất định phải một lần đánh hạ Trần Đường Quan.”

Thanh Dao gật đầu một cái, nhưng mà Hoa Văn Bác đi tìm cứu binh không chắc đã thành công, binh tướng ở các nơi đâu thể tùy ý điều động được, Hoa Văn Bác mặc dù là hậu cung đứng đầu, nhưng nữ hoàng cũng không có cho hắn bất luận quyền hạn gì để điều động binh mã, vì thế hắn không nhất định điều động được người khác, hơn nữa mười vạn binh mã của Cơ Tuyết, rất có khả năng là từ thành trì lân cận điều tới đây, hiện tại lại điều, chỉ sợ những thành trì khác sẽ trống không, làm sao có thể để một thành trì không có một binh một tướng nào, sau khi Thanh Dao phân tích lợi hại trong đó xong, cuối cùng khẳng định, chung quanh đây chắc sẽ không điều được binh tướng, trừ phi hồi kinh, bất quá nếu hồi kinh, sẽ không dưới nửa tháng, khi đó, đâu còn Trần Đường Quan nữa?

An Định Phong được Băng Tiêu bẩm báo, lập tức phân phó nhân thủ đi làm cánh diều lớn, còn mình đi tới gặp Thanh Dao.

“Nguyên soái, hôm nay công phá Trần Đường Quan sao?”

“Ân, một nhóm lớn binh tướng như thế, nếu như không phá được Trần Đường Quan, chỉ có thể lui về thạch thành, nếu như lui trở lại, sẽ cho các nàng cơ hội dưỡng sức, chỉ sợ sau này chúng ta muốn công càng thêm khó khăn, hiện tại chính là thời gian các nàng bị hao tổn tinh thần và binh lực, mọi phương diện đều khó khăn, mà Hoa Văn Bác nhất định sẽ từ nơi khác điều binh đến, vì thế chúng ta không thể cho các nàng bất luận cơ hội nghỉ ngơi nào.”

“Dạ” An Định Phong gật đầu, bình tĩnh mở miệng: “Ta lập tức chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị phá Trần Đường Quan.”

“Đi xuống đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Giới Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook